Chương 40: Luyện Chế Tử Độc Tán!!!
Thủy Đạo Bất Cô
10/10/2023
Đông đông đông thùng thùng...
Con dao phay sắc bén đang thoăn thoắt chặt miếng thịt chân giò, người cầm đao chính là Lý Thủy Đạo mang trong mình khổ đại cừu thâm [1].
[1] : bị bóc lột thậm tệ mà cừu hận vô biên.
Còn Lý Thủy Lãng đang ngồi xổm trong góc chuyên tâm rửa rau.
Lồng bánh bao đang được hấp trên bếp.
Vẻ mặt hai người bọn họ đều rất buồn bực.
“Vương Thiên Khôn kia đúng là một tên khốn nạn. Gây ra chuyện xong, hắn lại bỏ chạy, để hiện giờ hai huynh đệ chúng ta bị ép tới giúp hắn làm những công việc khốn khổ này. Chết tiệt!” Lý Thủy Lãng vừa rửa rau vừa chửi ầm lên.
Lý Thủy Đạo cười khổ gật đầu, hắn cũng mở miệng nói: “Đúng vậy, vì sao hắn lại bỏ chạy chứ? Thật đúng là...”
Thật đúng là mua dây buộc mình!
Sớm biết sẽ thế này, hắn nên hạ thủ lưu tình, lưu lại cho Vương Thiên Khôn một mạng.
Bây giờ thì tốt rồi, người ta đã chìm dưới đáy đầm, còn công việc khổ sai của người ta lại trở thành của hắn.
Nhưng… Vương Thiên Khôn kia chính là một trong những thủ phạm mưu sát hắn, loại người này không thể không giết.
Ây cha, đúng là giữa đôi bên không có khả năng hòa giải được.
Bởi vậy, công việc trong phòng bếp mới không có người làm, chỉ có thể giao cho huynh đệ Lý thị tiếp nhận.
May là hai người bọn họ cùng nhau ra tay, cũng không mất quá nhiều thời gian, chẳng chậm trễ bao nhiêu công việc.
Sau khi nấu ăn, hai người bọn họ còn phải rửa chén.
Chờ tới lúc hai người Lý Thủy Đạo cùng nhau làm xong công việc vặt trong phòng bếp, cuối cùng bọn họ cũng có chút thời gian rảnh rỗi để trở lại tiểu viện của mình.
Trong tiểu viện có phơi mười mấy gốc linh thảo cấp một: Tam Tiên Thảo, Vô Căn Băng Thảo, Liệt Hỏa Kế, còn trong giếng sâu tại phòng bếp lại giấu một hồ lô dược có chứa Trường Xuân đan.
Vài ngày sau... một mình Lý Thủy Đạo bận rộn trong phòng bếp. Hắn đổ bảy tám viên Trường Xuân đan từ trong hồ lô hắc bì ra ngoài, sau đó dùng một cái chày đồng nghiền nát nó.
Những viên Trường Xuân đan này vốn là phế đan, tuy hỏa độc bên trong đã được thanh tẩy, nhưng dược tính cũng xói mòn gần hết, hiện giờ nó chỉ là một thứ vô dụng.
Có điều Lý Thủy Đạo chẳng yêu cầu quá cao, hắn chỉ cần Trường Xuân đan dùng để điều hòa thủy hỏa mà thôi.
Trong quá trình hắn chậm rãi nghiền nát, Trường Xuân Đan đã bị cái chày trên tay hắn giã xuống đến phát ra tiếng động thanh thúy, cuối cùng mới dần dần vỡ vụn...
Vô Căn Băng Thảo màu trắng nõn được đựng trong bát sứ.
Liệt Hỏa Kế màu đỏ rực được nhẹ nhàng xé thành sợi nhỏ.
Sau đó lại trộn lẫn hai loại thảo mộc này với bột Trường Xuân đan.
Lý Thủy Đạo cầm cái bát hỗn hợp lên tay, thoáng suy tư nghiên cứu, sau đó, lòng bàn tay hơi ma sát một chút, bột phấn được nghiền đã chậm rãi trở nên tinh mịn hơn.
Sau khi ba loại dược liệu trộn lẫn với nhau, được ma sát trở thành bột phấn tinh mịn, chúng cũng dần dần tản mát ra một luồng hương thơm tươi mát, thấm vào gan ruột.
Tới lúc này, Lý Thủy Đạo lại lấy ra Tam Tiên Thảo tươi đã chuẩn bị sẵn trước, hắn nhanh chóng thái Tam Tiên Thảo tươi thành mảnh nhỏ, sau đó lại trộn lẫn những mảnh nhỏ Tam Tiên Thảo cùng với hỗn hợp bột phấn Trường Xuân đan, Vô Căn Băng Thảo, Liệt Hỏa Kế, vào cùng một chỗ.
Hỏa diễm bùng lên mạnh mẽ trên chiếc nồi đồng, Lý Thủy Đạo cẩn thận dùng xẻng không ngừng đảo đảo...
Trong quá trình chiếc xẻng gỗ không ngừng đảo qua đảo lại trong chiếc nồi đồng, hỗn hợp dược liệu dần dần nhuộm lên một chút màu tím.
Khóe miệng Lý Thủy Đạo lộ ra ý cười.
Đúng là Vô Căn Băng Thảo, Liệt Hỏa Kế hoàn toàn có thể thay thế cho Cáp Mô Đảm và Khổ Xà Cam. Điều này có nghĩa là hệ thống tư duy của hắn rất chính xác.
Ngọn lửa trên bếp dần dần được lụi tàn, cùng lúc ấy, dưới đáy nồi cũng chất đống một lớp bột phấn màu tím khá dày.
Lý Thủy Đạo nhanh chóng lấy ra những bọc giấy nhỏ đã chuẩn bị trước, sau đó cẩn thận xúc Tử Độc tán vào trong mười ba cái túi nhỏ.
Rốt cục hắn cũng luyện thành Tử Độc tán, kế tiếp chính là thí nghiệm thuốc lâm sàng. Dù lý thuyết có chính xác hơn nữa cũng cần phải được chứng minh bằng thực tiễn.
Lúc chạng vạng, nắng hoàng hôn chiếu vào mảnh sân nhỏ trước căn phòng của hai người Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo cười đưa cho Lý Thủy Lãng một cái túi giấy nhỏ.
“Đây là?” Lý Thủy Lãng lộ vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
“Tử Độc tán.”
“Cái gì?”
“Đây là ta cố ý mang đến cho huynh.” Lý Thủy Đạo cười nói.
Lý Thủy Lãng nhận lấy túi nhỏ, mở ra xem, thứ bên trong đúng là Tử Độc tán: “Ta cứ cầm trước, tháng sau lĩnh lương sẽ trả lại cho đệ.”
Lý Thủy Đạo khoát tay áo, nói: “Chúng ta là đồng tộc, giữa huynh đệ cần gì phải so đo những chuyện vặt vãnh này. Đây chính là thứ ta tặng cho huynh đó.”
Lý Thủy Lãng thoáng sửng sốt một hồi, sau đó ánh mắt gã nhìn Lý Thủy Đạo đã tràn ngập cảm kích: “Đúng là huynh đệ tốt của ta! Đệ khách khí như vậy, bảo ta phải nói gì cho phải đây?”
Con dao phay sắc bén đang thoăn thoắt chặt miếng thịt chân giò, người cầm đao chính là Lý Thủy Đạo mang trong mình khổ đại cừu thâm [1].
[1] : bị bóc lột thậm tệ mà cừu hận vô biên.
Còn Lý Thủy Lãng đang ngồi xổm trong góc chuyên tâm rửa rau.
Lồng bánh bao đang được hấp trên bếp.
Vẻ mặt hai người bọn họ đều rất buồn bực.
“Vương Thiên Khôn kia đúng là một tên khốn nạn. Gây ra chuyện xong, hắn lại bỏ chạy, để hiện giờ hai huynh đệ chúng ta bị ép tới giúp hắn làm những công việc khốn khổ này. Chết tiệt!” Lý Thủy Lãng vừa rửa rau vừa chửi ầm lên.
Lý Thủy Đạo cười khổ gật đầu, hắn cũng mở miệng nói: “Đúng vậy, vì sao hắn lại bỏ chạy chứ? Thật đúng là...”
Thật đúng là mua dây buộc mình!
Sớm biết sẽ thế này, hắn nên hạ thủ lưu tình, lưu lại cho Vương Thiên Khôn một mạng.
Bây giờ thì tốt rồi, người ta đã chìm dưới đáy đầm, còn công việc khổ sai của người ta lại trở thành của hắn.
Nhưng… Vương Thiên Khôn kia chính là một trong những thủ phạm mưu sát hắn, loại người này không thể không giết.
Ây cha, đúng là giữa đôi bên không có khả năng hòa giải được.
Bởi vậy, công việc trong phòng bếp mới không có người làm, chỉ có thể giao cho huynh đệ Lý thị tiếp nhận.
May là hai người bọn họ cùng nhau ra tay, cũng không mất quá nhiều thời gian, chẳng chậm trễ bao nhiêu công việc.
Sau khi nấu ăn, hai người bọn họ còn phải rửa chén.
Chờ tới lúc hai người Lý Thủy Đạo cùng nhau làm xong công việc vặt trong phòng bếp, cuối cùng bọn họ cũng có chút thời gian rảnh rỗi để trở lại tiểu viện của mình.
Trong tiểu viện có phơi mười mấy gốc linh thảo cấp một: Tam Tiên Thảo, Vô Căn Băng Thảo, Liệt Hỏa Kế, còn trong giếng sâu tại phòng bếp lại giấu một hồ lô dược có chứa Trường Xuân đan.
Vài ngày sau... một mình Lý Thủy Đạo bận rộn trong phòng bếp. Hắn đổ bảy tám viên Trường Xuân đan từ trong hồ lô hắc bì ra ngoài, sau đó dùng một cái chày đồng nghiền nát nó.
Những viên Trường Xuân đan này vốn là phế đan, tuy hỏa độc bên trong đã được thanh tẩy, nhưng dược tính cũng xói mòn gần hết, hiện giờ nó chỉ là một thứ vô dụng.
Có điều Lý Thủy Đạo chẳng yêu cầu quá cao, hắn chỉ cần Trường Xuân đan dùng để điều hòa thủy hỏa mà thôi.
Trong quá trình hắn chậm rãi nghiền nát, Trường Xuân Đan đã bị cái chày trên tay hắn giã xuống đến phát ra tiếng động thanh thúy, cuối cùng mới dần dần vỡ vụn...
Vô Căn Băng Thảo màu trắng nõn được đựng trong bát sứ.
Liệt Hỏa Kế màu đỏ rực được nhẹ nhàng xé thành sợi nhỏ.
Sau đó lại trộn lẫn hai loại thảo mộc này với bột Trường Xuân đan.
Lý Thủy Đạo cầm cái bát hỗn hợp lên tay, thoáng suy tư nghiên cứu, sau đó, lòng bàn tay hơi ma sát một chút, bột phấn được nghiền đã chậm rãi trở nên tinh mịn hơn.
Sau khi ba loại dược liệu trộn lẫn với nhau, được ma sát trở thành bột phấn tinh mịn, chúng cũng dần dần tản mát ra một luồng hương thơm tươi mát, thấm vào gan ruột.
Tới lúc này, Lý Thủy Đạo lại lấy ra Tam Tiên Thảo tươi đã chuẩn bị sẵn trước, hắn nhanh chóng thái Tam Tiên Thảo tươi thành mảnh nhỏ, sau đó lại trộn lẫn những mảnh nhỏ Tam Tiên Thảo cùng với hỗn hợp bột phấn Trường Xuân đan, Vô Căn Băng Thảo, Liệt Hỏa Kế, vào cùng một chỗ.
Hỏa diễm bùng lên mạnh mẽ trên chiếc nồi đồng, Lý Thủy Đạo cẩn thận dùng xẻng không ngừng đảo đảo...
Trong quá trình chiếc xẻng gỗ không ngừng đảo qua đảo lại trong chiếc nồi đồng, hỗn hợp dược liệu dần dần nhuộm lên một chút màu tím.
Khóe miệng Lý Thủy Đạo lộ ra ý cười.
Đúng là Vô Căn Băng Thảo, Liệt Hỏa Kế hoàn toàn có thể thay thế cho Cáp Mô Đảm và Khổ Xà Cam. Điều này có nghĩa là hệ thống tư duy của hắn rất chính xác.
Ngọn lửa trên bếp dần dần được lụi tàn, cùng lúc ấy, dưới đáy nồi cũng chất đống một lớp bột phấn màu tím khá dày.
Lý Thủy Đạo nhanh chóng lấy ra những bọc giấy nhỏ đã chuẩn bị trước, sau đó cẩn thận xúc Tử Độc tán vào trong mười ba cái túi nhỏ.
Rốt cục hắn cũng luyện thành Tử Độc tán, kế tiếp chính là thí nghiệm thuốc lâm sàng. Dù lý thuyết có chính xác hơn nữa cũng cần phải được chứng minh bằng thực tiễn.
Lúc chạng vạng, nắng hoàng hôn chiếu vào mảnh sân nhỏ trước căn phòng của hai người Lý Thủy Đạo.
Lý Thủy Đạo cười đưa cho Lý Thủy Lãng một cái túi giấy nhỏ.
“Đây là?” Lý Thủy Lãng lộ vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
“Tử Độc tán.”
“Cái gì?”
“Đây là ta cố ý mang đến cho huynh.” Lý Thủy Đạo cười nói.
Lý Thủy Lãng nhận lấy túi nhỏ, mở ra xem, thứ bên trong đúng là Tử Độc tán: “Ta cứ cầm trước, tháng sau lĩnh lương sẽ trả lại cho đệ.”
Lý Thủy Đạo khoát tay áo, nói: “Chúng ta là đồng tộc, giữa huynh đệ cần gì phải so đo những chuyện vặt vãnh này. Đây chính là thứ ta tặng cho huynh đó.”
Lý Thủy Lãng thoáng sửng sốt một hồi, sau đó ánh mắt gã nhìn Lý Thủy Đạo đã tràn ngập cảm kích: “Đúng là huynh đệ tốt của ta! Đệ khách khí như vậy, bảo ta phải nói gì cho phải đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.