Chương 3: Nguyên Lý Giải Độc!
Thủy Đạo Bất Cô
29/08/2023
Con trùng trăm chân lạnh như băng đi một vòng quanh cổ Lý Thủy Đạo, thậm chí Lý Thủy Đạo có thể nghe được rõ ràng âm thanh của từng đoạn khớp xương trên chân của con trùng trăm chân nọ đang không ngừng rung động.
Trong nháy mắt, con rết lớn kia lại đi gây họa cho người khác.
Hơn hai mươi tộc nhân của Lý thị, tất cả đều bị con rết lớn ấy lượn qua một lần.
Tuyệt đại đa số mọi người vẫn còn duy trì được trấn định, tuy thân thể vô cùng căng thẳng, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Lý Thủy Đạo bị trùng độc đi qua người, lập tức có cảm giác phần cổ của mình vô cùng ngứa ngáy, thực hiển nhiên hắn đã trúng độc rồi.
Không chỉ một mình hắn, tất cả mọi người ở đây đều trúng độc...
"Các ngươi đều đã trúng độc rết, nếu mặc kệ, nhiều nhất là nửa canh giờ sau sẽ đi đời nhà ma." Lý Thiên Lương cất giọng bình thản, giống như đang tự thuật một chuyện gì đó rất đỗi bình thường.
Toàn bộ nhóm đệ tử đều lấy ra Giải Độc hoàn nhét vào trong miệng.
Phải biết rằng, Giải Độc hoàn này vốn được xưng là thứ có thể giải bách độc. Đặc tính của dược hoàn này là có thể pha loãng độc tính, hơn nữa nó cũng tạm thời tăng cường nguyên khí cho người uống thuốc, khiến cho người uống thuốc có thể chịu đựng được thứ kịch độc chết người kia.
Đó chính là nguyên lý khiến cho Giải Độc hoàn có thể giải bách độc, nhưng nếu phải đối mặt với độc dược cấp bậc tu tiên giả, khẳng định là Giải Độc hoàn này sẽ không mang đến một chút tác dụng nào.
Từ sau khi tộc nhân của Lý thị dời đến Hắc sơn, một nơi đầy rẫy những độc vật rắn trùng, chuộc kiến, tộc nhân khó tránh khỏi tình huống bị độc vật cắn thương, nhưng nếu sau khi bị cắn thương, nhanh chóng ăn vào một viên Giải Độc hoàn, bình thường đều không có gì đáng ngại.
Có điều, tại hiện trường lúc này, sau khi Lý Thủy Lãng, Lý Thủy Đình ăn vào Giải Độc hoàn, tình huống lại không diễn biến như bình thường. Bởi vì những khu vực từng bị con rết nọ đi qua trên người bọn họ, chẳng những không hề giảm bớt, ngược lại còn ngứa ngáy hơn nhiều.
Độc rết thuộc loại mộc độc bên trong ngũ độc, cho nên cam thảo hoàn toàn không giải được, đã vậy còn sinh ra phản ứng ngược, tăng cường cho độc tính kia.
Trong tình huống này, cần phải nhớ câu ngũ hành kim phá mộc, nghĩa là cần phải dùng kim độc tấn công vào, mới có thể giải được độc rết.
Lý Thủy Đạo nhìn về phía Lý Thiên Lương, ông ấy còn chưa thu hồi cái khay nọ.
Vào thời khắc này, bốn con trùng tử được vẽ trên cái khay sứ năm màu kia đều trở nên sinh động như thật: Con bò cạp màu vàng kim, con thằn lằn màu vàng đất, con cóc màu ngọc bích, rắn độc màu đỏ tươi, con rết màu xanh thẫm.
Kỳ thực, thứ này chính là gợi ý đúng đắn nhất!
Con bò cạp đối ứng với kim độc; thằn lằn đối ứng với thổ độc; con cóc đối ứng với thủy độc; độc xà đối ứng với hỏa độc; con rết đối với với mộc độc.
Nghĩa là chỉ cần dùng chút ít bọ cạp độc là có thể lấy độc trị độc, hoặc là nhai nát những loại linh thảo thuộc tính Kim như Kim Ti Thảo, Kim Lộ Quả, Kim Diệp Đằng... cũng có thể giải độc.
Thậm chí còn có thể dùng khoáng thạch thuộc tính Kim như Kim Văn Thạch, Hống Sa... nữa.
Trong trường hợp thật sự không tìm được những loại kể trên, người trúng độc hoàn toàn có thể lấy hài cốt yêu thú thuộc tính Kim, mài ra thành bột, rồi bôi nó lên miệng vết thương, làm như vậy cũng có thể giải độc.
Đầu óc Lý Thủy Đạo vừa chuyển, đã nghĩ ra tới mười mấy loại phương pháp giải độc, nhưng đương nhiên hắn sẽ không tùy tiện mở miệng.
Một hài tử mới mười hai tuổi như hắn không cần phải biết quá nhiều.
"Các ngươi qua phạn đường (nhà bếp), dùng xẻng cạo tro than dính trên nồi xuống, bôi lên miệng vết thương là có thể giải độc." Lý Thiên Lương không chút hoang mang nói.
"Đại phu cáo từ."
"Đại phu, chúng ta đi trước một bước."
"Đa tạ đại phu."
Phần đông nhóm đệ tử đều rời đi, vẻ mặt không có lấy một chút kích động nào.
Lý Thủy Đạo âm thầm lắc đầu, quả thật tro than của bách thảo cũng có thể giải mộc độc, vậy mà hắn lại xem nhẹ nó rồi.
Ngày đầu tiên, các đệ tử đã bị con rết đùa giỡn, tới ngày hôm sau, Lý Thiên Lương lại mang theo các đệ tử tới đầm lầy, hồ nước bắt cóc.
So sánh với con rết kia, mấy con cóc này quá yếu. Và dù nhóm đệ tử ở đây còn chưa từng bắt cóc, nhưng kể cả khi độc cóc vốn không phải chuyện tầm thường thì bọn họ cũng chẳng sợ hãi gì nhiều.
Suy cho cùng, mấy con cóc này cũng không biết cắn người.
Chúng đệ tử đều ào xuống nước, có vẻ dũng mãnh vô cùng, nhưng ngay sau đó là mấy con độc xà với vẻ ngoài chói mắt chui ra.
Ngay lập tức, cả nhóm đệ tử đều trúng độc ngã xuống đất.
Tới lúc này, lại nghe Lý Thiên Lương đứng ở trên bờ, lớn tiếng nói: "Vạn vật trên thế gian đều tương sinh tương khắc, bên trong mười bước tất có giải dược. Các ngươi cứ bắt mấy con cóc kia, chà lên miệng vết thương là có thể giải độc."
Độc cóc là thủy độc, độc rắn là hỏa độc.
Ngũ hành thủy khắc hỏa.
Trong nháy mắt, con rết lớn kia lại đi gây họa cho người khác.
Hơn hai mươi tộc nhân của Lý thị, tất cả đều bị con rết lớn ấy lượn qua một lần.
Tuyệt đại đa số mọi người vẫn còn duy trì được trấn định, tuy thân thể vô cùng căng thẳng, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Lý Thủy Đạo bị trùng độc đi qua người, lập tức có cảm giác phần cổ của mình vô cùng ngứa ngáy, thực hiển nhiên hắn đã trúng độc rồi.
Không chỉ một mình hắn, tất cả mọi người ở đây đều trúng độc...
"Các ngươi đều đã trúng độc rết, nếu mặc kệ, nhiều nhất là nửa canh giờ sau sẽ đi đời nhà ma." Lý Thiên Lương cất giọng bình thản, giống như đang tự thuật một chuyện gì đó rất đỗi bình thường.
Toàn bộ nhóm đệ tử đều lấy ra Giải Độc hoàn nhét vào trong miệng.
Phải biết rằng, Giải Độc hoàn này vốn được xưng là thứ có thể giải bách độc. Đặc tính của dược hoàn này là có thể pha loãng độc tính, hơn nữa nó cũng tạm thời tăng cường nguyên khí cho người uống thuốc, khiến cho người uống thuốc có thể chịu đựng được thứ kịch độc chết người kia.
Đó chính là nguyên lý khiến cho Giải Độc hoàn có thể giải bách độc, nhưng nếu phải đối mặt với độc dược cấp bậc tu tiên giả, khẳng định là Giải Độc hoàn này sẽ không mang đến một chút tác dụng nào.
Từ sau khi tộc nhân của Lý thị dời đến Hắc sơn, một nơi đầy rẫy những độc vật rắn trùng, chuộc kiến, tộc nhân khó tránh khỏi tình huống bị độc vật cắn thương, nhưng nếu sau khi bị cắn thương, nhanh chóng ăn vào một viên Giải Độc hoàn, bình thường đều không có gì đáng ngại.
Có điều, tại hiện trường lúc này, sau khi Lý Thủy Lãng, Lý Thủy Đình ăn vào Giải Độc hoàn, tình huống lại không diễn biến như bình thường. Bởi vì những khu vực từng bị con rết nọ đi qua trên người bọn họ, chẳng những không hề giảm bớt, ngược lại còn ngứa ngáy hơn nhiều.
Độc rết thuộc loại mộc độc bên trong ngũ độc, cho nên cam thảo hoàn toàn không giải được, đã vậy còn sinh ra phản ứng ngược, tăng cường cho độc tính kia.
Trong tình huống này, cần phải nhớ câu ngũ hành kim phá mộc, nghĩa là cần phải dùng kim độc tấn công vào, mới có thể giải được độc rết.
Lý Thủy Đạo nhìn về phía Lý Thiên Lương, ông ấy còn chưa thu hồi cái khay nọ.
Vào thời khắc này, bốn con trùng tử được vẽ trên cái khay sứ năm màu kia đều trở nên sinh động như thật: Con bò cạp màu vàng kim, con thằn lằn màu vàng đất, con cóc màu ngọc bích, rắn độc màu đỏ tươi, con rết màu xanh thẫm.
Kỳ thực, thứ này chính là gợi ý đúng đắn nhất!
Con bò cạp đối ứng với kim độc; thằn lằn đối ứng với thổ độc; con cóc đối ứng với thủy độc; độc xà đối ứng với hỏa độc; con rết đối với với mộc độc.
Nghĩa là chỉ cần dùng chút ít bọ cạp độc là có thể lấy độc trị độc, hoặc là nhai nát những loại linh thảo thuộc tính Kim như Kim Ti Thảo, Kim Lộ Quả, Kim Diệp Đằng... cũng có thể giải độc.
Thậm chí còn có thể dùng khoáng thạch thuộc tính Kim như Kim Văn Thạch, Hống Sa... nữa.
Trong trường hợp thật sự không tìm được những loại kể trên, người trúng độc hoàn toàn có thể lấy hài cốt yêu thú thuộc tính Kim, mài ra thành bột, rồi bôi nó lên miệng vết thương, làm như vậy cũng có thể giải độc.
Đầu óc Lý Thủy Đạo vừa chuyển, đã nghĩ ra tới mười mấy loại phương pháp giải độc, nhưng đương nhiên hắn sẽ không tùy tiện mở miệng.
Một hài tử mới mười hai tuổi như hắn không cần phải biết quá nhiều.
"Các ngươi qua phạn đường (nhà bếp), dùng xẻng cạo tro than dính trên nồi xuống, bôi lên miệng vết thương là có thể giải độc." Lý Thiên Lương không chút hoang mang nói.
"Đại phu cáo từ."
"Đại phu, chúng ta đi trước một bước."
"Đa tạ đại phu."
Phần đông nhóm đệ tử đều rời đi, vẻ mặt không có lấy một chút kích động nào.
Lý Thủy Đạo âm thầm lắc đầu, quả thật tro than của bách thảo cũng có thể giải mộc độc, vậy mà hắn lại xem nhẹ nó rồi.
Ngày đầu tiên, các đệ tử đã bị con rết đùa giỡn, tới ngày hôm sau, Lý Thiên Lương lại mang theo các đệ tử tới đầm lầy, hồ nước bắt cóc.
So sánh với con rết kia, mấy con cóc này quá yếu. Và dù nhóm đệ tử ở đây còn chưa từng bắt cóc, nhưng kể cả khi độc cóc vốn không phải chuyện tầm thường thì bọn họ cũng chẳng sợ hãi gì nhiều.
Suy cho cùng, mấy con cóc này cũng không biết cắn người.
Chúng đệ tử đều ào xuống nước, có vẻ dũng mãnh vô cùng, nhưng ngay sau đó là mấy con độc xà với vẻ ngoài chói mắt chui ra.
Ngay lập tức, cả nhóm đệ tử đều trúng độc ngã xuống đất.
Tới lúc này, lại nghe Lý Thiên Lương đứng ở trên bờ, lớn tiếng nói: "Vạn vật trên thế gian đều tương sinh tương khắc, bên trong mười bước tất có giải dược. Các ngươi cứ bắt mấy con cóc kia, chà lên miệng vết thương là có thể giải độc."
Độc cóc là thủy độc, độc rắn là hỏa độc.
Ngũ hành thủy khắc hỏa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.