Độc Y Song Tuyệt: Trước Khi Lưu Đày, Dọn Sạch Quốc Khố Của Cẩu Hoàng Đế
Chương 28:
Thủy Tinh Tiểu Hải Thỏ
27/06/2024
Sách trên giá sách và cả bàn sách bằng gỗ tử đàn cũng không tha.
Sau khi bức tranh trên tường biến mất, nàng phát hiện ra cơ quan ở đó.
Hóa ra bên trong lại có mật thất.
Tô Mặc khẽ mỉm cười, mở cơ quan.
Không tệ! Quả nhiên bên trong có một thế giới khác.
Không thể chần chừ nữa, mở cơ quan, Tô Mặc chui vào.
Bên trong có ba bốn giá, trên đó bày mười mấy cái rương gỗ nhỏ, Tô Mặc không chút do dự thu cả giá và rương vào không gian.
Trên đất còn có bốn năm cái rương lớn, Tô Mặc cũng không thèm nhìn, thu hết vào.
Tên cẩu quan này cất giấu không ít đồ.
Thời gian không còn nhiều, sư huynh cũng không chống đỡ được lâu.
Mang những thứ này về rồi có thời gian xem từ từ.
Nghĩ đến đây, Tô Mặc vội vàng đi ra khỏi mật thất, sau đó ẩn thân đẩy cửa đi ra ngoài.
Chạy một mạch, nàng chạy thẳng vào nhà xí.
"Sư huynh, ta về rồi." Tô Mặc chào một tiếng.
"Ái chà! Thật thoải mái!" Trần Thiếu Khanh chỉnh lại y phục đi ra.
Cuối cùng sư muội này cũng về, hắn ngồi đến tê cả chân.
"Này, sao ả nữ nhân kia còn chưa ra?" Tên nha dịch canh giữ bọn họ có chút mất kiên nhẫn.
"Quan gia, nữ nhân mà, chậm một chút cũng là bình thường." Trần Thiếu Khanh giải thích.
Đang nói chuyện, Tô Mặc từ bên trong chậm rãi đi ra, liếc nhìn tên nha dịch, tự mình đi về phía ngục.
Trần Thiếu Khanh đi theo sau, cũng đi vào.
Đến khi trời tối đen, tên cai ngục đi đến mở cửa nói: "Tô gia, các ngươi vào phòng trong cùng."
Hắn bắt đầu phân phòng giam chính thức.
Tô gia đi ra, lặng lẽ đi về phía phòng giam đó.
Phòng này lớn nhất, lại còn rất sáng sủa.
"Tên huyện thái gia này đối với Tô gia chúng ta cũng không tệ." Tam di nương nhìn phòng giam sạch sẽ khô ráo mà cảm thán.
Nghe vậy, Tô Mặc suýt chút nữa thì bật cười.
Đều muốn lấy mạng nhi tử ngươi rồi, ngươi còn ở đây khen hắn ta tốt.
Tam di nương ngồi trên đống rơm của chiếc giường lớn: "Phu nhân, rơm này trải cũng rất mềm."
Tô Mặc lạnh lùng quát: "Đứng lên!"
Tam di nương vẻ mặt khó hiểu: "Tô Mặc, ta là trưởng bối, ngươi có thể nói chuyện như vậy sao?"
Tô Mặc không để ý đến nàng ta, mà kéo nàng ta đứng dậy, sau đó kéo đống rơm trên giường xuống đất.
Chiếc giường lớn lộ ra một lớp mùn cưa dày.
Chỉ là mùn cưa này rõ ràng có màu sẫm hơn mùn cưa bình thường, sờ vào còn có cảm giác hơi nhờn.
"Lão đại, sao lại thấy mùn cưa này không đúng lắm?" Tô phu nhân đầy vẻ nghi hoặc, hỏi Tô Bân.
Tô Bân cúi người xoa xoa mùn cưa, đưa lên mũi ngửi.
"Nương, hình như trên này có phết dầu hỏa."
"Chắc là phết dầu để chống ẩm?" Tam di nương chen vào nói.
Ngu ngốc!
Tô Mặc trừng mắt nhìn nàng ta.
"Đại ca, dầu hỏa này không phải gặp lửa là cháy sao? Sao lại để dưới đệm rơm này?"
Tô Mặc vẻ mặt ngây thơ hỏi.
Sắc mặt Tô phu nhân đột nhiên thay đổi: "Không ổn! Có người muốn hại chúng ta."
"Ừ, nương đoán không sai, dầu hỏa này ngoài tác dụng trợ cháy, e rằng không có tác dụng gì khác."
Tô Bân cũng gật đầu.
"Là ai lại độc ác như vậy?" Tô phu nhân trầm ngâm.
"Á! Có người muốn hại chết chúng ta?" Tam di nương sợ đến nỗi sắc mặt tái mét, không khỏi kêu lên.
"Câm miệng!" Tô phu nhân quát nàng ta.
Tam di nương vội vàng ngậm miệng nhưng vẻ mặt vẫn kinh ngạc.
"Nương, phải làm sao đây?" Tô Quân hỏi.
"Ăn cơm nào! Ăn cơm nào!" Có tiếng cai ngục vừa gõ thùng cơm vừa đi vào.
Sau khi bức tranh trên tường biến mất, nàng phát hiện ra cơ quan ở đó.
Hóa ra bên trong lại có mật thất.
Tô Mặc khẽ mỉm cười, mở cơ quan.
Không tệ! Quả nhiên bên trong có một thế giới khác.
Không thể chần chừ nữa, mở cơ quan, Tô Mặc chui vào.
Bên trong có ba bốn giá, trên đó bày mười mấy cái rương gỗ nhỏ, Tô Mặc không chút do dự thu cả giá và rương vào không gian.
Trên đất còn có bốn năm cái rương lớn, Tô Mặc cũng không thèm nhìn, thu hết vào.
Tên cẩu quan này cất giấu không ít đồ.
Thời gian không còn nhiều, sư huynh cũng không chống đỡ được lâu.
Mang những thứ này về rồi có thời gian xem từ từ.
Nghĩ đến đây, Tô Mặc vội vàng đi ra khỏi mật thất, sau đó ẩn thân đẩy cửa đi ra ngoài.
Chạy một mạch, nàng chạy thẳng vào nhà xí.
"Sư huynh, ta về rồi." Tô Mặc chào một tiếng.
"Ái chà! Thật thoải mái!" Trần Thiếu Khanh chỉnh lại y phục đi ra.
Cuối cùng sư muội này cũng về, hắn ngồi đến tê cả chân.
"Này, sao ả nữ nhân kia còn chưa ra?" Tên nha dịch canh giữ bọn họ có chút mất kiên nhẫn.
"Quan gia, nữ nhân mà, chậm một chút cũng là bình thường." Trần Thiếu Khanh giải thích.
Đang nói chuyện, Tô Mặc từ bên trong chậm rãi đi ra, liếc nhìn tên nha dịch, tự mình đi về phía ngục.
Trần Thiếu Khanh đi theo sau, cũng đi vào.
Đến khi trời tối đen, tên cai ngục đi đến mở cửa nói: "Tô gia, các ngươi vào phòng trong cùng."
Hắn bắt đầu phân phòng giam chính thức.
Tô gia đi ra, lặng lẽ đi về phía phòng giam đó.
Phòng này lớn nhất, lại còn rất sáng sủa.
"Tên huyện thái gia này đối với Tô gia chúng ta cũng không tệ." Tam di nương nhìn phòng giam sạch sẽ khô ráo mà cảm thán.
Nghe vậy, Tô Mặc suýt chút nữa thì bật cười.
Đều muốn lấy mạng nhi tử ngươi rồi, ngươi còn ở đây khen hắn ta tốt.
Tam di nương ngồi trên đống rơm của chiếc giường lớn: "Phu nhân, rơm này trải cũng rất mềm."
Tô Mặc lạnh lùng quát: "Đứng lên!"
Tam di nương vẻ mặt khó hiểu: "Tô Mặc, ta là trưởng bối, ngươi có thể nói chuyện như vậy sao?"
Tô Mặc không để ý đến nàng ta, mà kéo nàng ta đứng dậy, sau đó kéo đống rơm trên giường xuống đất.
Chiếc giường lớn lộ ra một lớp mùn cưa dày.
Chỉ là mùn cưa này rõ ràng có màu sẫm hơn mùn cưa bình thường, sờ vào còn có cảm giác hơi nhờn.
"Lão đại, sao lại thấy mùn cưa này không đúng lắm?" Tô phu nhân đầy vẻ nghi hoặc, hỏi Tô Bân.
Tô Bân cúi người xoa xoa mùn cưa, đưa lên mũi ngửi.
"Nương, hình như trên này có phết dầu hỏa."
"Chắc là phết dầu để chống ẩm?" Tam di nương chen vào nói.
Ngu ngốc!
Tô Mặc trừng mắt nhìn nàng ta.
"Đại ca, dầu hỏa này không phải gặp lửa là cháy sao? Sao lại để dưới đệm rơm này?"
Tô Mặc vẻ mặt ngây thơ hỏi.
Sắc mặt Tô phu nhân đột nhiên thay đổi: "Không ổn! Có người muốn hại chúng ta."
"Ừ, nương đoán không sai, dầu hỏa này ngoài tác dụng trợ cháy, e rằng không có tác dụng gì khác."
Tô Bân cũng gật đầu.
"Là ai lại độc ác như vậy?" Tô phu nhân trầm ngâm.
"Á! Có người muốn hại chết chúng ta?" Tam di nương sợ đến nỗi sắc mặt tái mét, không khỏi kêu lên.
"Câm miệng!" Tô phu nhân quát nàng ta.
Tam di nương vội vàng ngậm miệng nhưng vẻ mặt vẫn kinh ngạc.
"Nương, phải làm sao đây?" Tô Quân hỏi.
"Ăn cơm nào! Ăn cơm nào!" Có tiếng cai ngục vừa gõ thùng cơm vừa đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.