Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm
Chương 11: Kim Tằm Cổ Độc
Hoa Ly Ly 1350
08/10/2024
“Cởi y phục ra.” - Tân Thiên Thịnh nhìn chằm chằm Trang Nguyệt nói.
Trang Nguyệt trợn mắt, hai tay ôm người lại né xa hắn một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nét hoảng sợ: “Ngươi… ngươi muốn làm gì, giữa ban ngày, ngươi liền phát thú tính.”
Tân Thiên Thịnh bước đến không để ý Trang Nguyệt phản kháng, đem y phục ướt sũng bên ngoài của nàng cởi ra, sau đó mang áo khoác của hắn bọc nàng lại, ôm nàng ngồi trên tảng đá lớn nói: “Ngồi yên ở đây.”
Trang Nguyệt bị động tác của hắn làm cho từ hoảng sợ đến ấm lòng, chu miệng nhỏ mắng: “Ngươi bá đạo.”
Tân Thiên Thịnh cởi áo mình ra, lộ ra thân trên trần trụi cực kỳ hoàng mỹ.
Hắn đốt lên một đóng lửa, đem y phục của hai người hong khô, cũng đem cá đi xử lý.
“Ôi, xịt máu mũi, xem cái cơ bụng của ngươi dưới ánh mắt trời kia, đúng là cực phẩm cực phẩm.” - Trang Nguyệt si mê cười lớn nhìn Tân Thiên Thịnh.
Tân Thiên Thịnh rất nhanh xử lý xong cá, gác lên đóng lửa.
Hắn ngoái nhìn về gương mặt si mê của Trang Nguyệt nói: “Ngươi là một nữ nhân, làm sao không có chút thận trọng.”
“Thận trọng để làm gì, thân hình hoàn mỹ như thế không nhìn, há không đáng tiếc.” - Trang Nguyệt cười nói.
Tân Thiên Thịnh đi về phía Trang Nguyệt nói: “Con người có thể vì hoàn cảnh mà có thể có chút thay đổi, nhưng mà ngươi, so với Trang Nguyệt ta biết hoàn khác khác nhau, cảm giác ngươi thật sự không phải Trang Nguyệt, ngươi là ai?”
Trang Nguyệt nhíu mày sau đó cười một tiếng: “Ta à, ta xác thực không phải Trang Nguyệt, ta đến từ địa ngục, bởi vì kiếp trước giết quá nhiều người cho nên bị đày đến 18 tầng địa ngục chịu khổ. Nhưng mà Diêm Vương nói cho ta thêm một cơ hội làm người, dùng y thuật của ta phổ độ chúng sinh, vì dân trừ hại, cho nên ta liền đến đây, haha…”
Tân Thiên Thịnh bất đặc dĩ cười một tiếng: “Không nói được một câu nghiêm túc, chờ Trang lão tướng quân trở về, ta sẽ cáo trạng ngươi, để ông ấy nhìn xem nữ nhi bảo bối của ông ấy tính tình cuồng dã thế nào.”
“Ngươi cứ việc cáo trạng đi, ta mới không có sợ.” - Trang Nguyệt cười nói.
“Củi không nhiều, ta đi qua bên kia nhặt một chút, ngươi ngồi yên ở đây đừng động đậy.” - Tân Thiên Thịnh dứt lời, quay người đi vào rừng cây.
“Rõ ràng còn rất nhiều mà?” - Trang Nguyệt nhìn đóng của khô trên mặt đất, sau đó nhìn về phía bóng lưng của Tân Thiên Thịnh, trong mắt hiện lên si mê: “Ôi, nam nhân này phía sau lưng cũng đẹp, thật giống hình tượng tổng giám đốc bá đạo, ha ha… bổn cung muốn thu ngươi.”
Nhìn thấy Tân Thiên Thịnh biến mất trong rừng cây, Trang Nguyệt quay đầu nhìn đóng lửa sắp cháy hết, nàng nhảy xuống từ tảng đá lớn muốn thêm chút củi.
Đột nhiên, nàng cảm giác sau người truyền đến âm thanh sưu sưu xé gió.
Trang Nguyệt nhạy bén theo hướng gió ngã nhào, một cái trường kiếm lóe lên xẹt qua đỉnh đầu nàng.
Nàng lăn lộn đứng lên, nhìn trước mặt gần mười kẻ mặc hắc y trên tay cầm trường kiếm. Trang Nguyệt thep thói quen sờ lên hông mình, nhưng không sờ ra được túi độc, nghĩ đến túi độc và y phục đã bị Tân Thiên Thịnh cởi xuống.
“Mẹ kiếp tên Tân Thiên Thịnh chó chết, hắn hại chết ta rồi.”
Trang Nguyệt tất nhiên không còn túi độc, không biết võ công, chỉ có thể quay đầu bỏ chạy.
Nàng hướng về phía Tân Thiên Thịnh vừa đi liều mạng thục chạy: “Tân Thiên Thịnh, cái tên vương bát đản nhà ngươi, còn không mau tới cứu ta… Tân Thiên Thịnh, ngươi lăn ra đây cho ta.”
Tiếc rằng đôi chân ngắn của nàng chạy không so được với bọn sát thủ, chẳng mấy chốc thanh trường kiếm lại hướng về phía nàng chém xuống.
“Phốc…”
Một tiếng động vang lên phía sau lưng, Trang Nguyệt sợ hãi quay đầu lại, liền nhìn thấy mấy tên sát thủ đã bị nhánh cánh sắt nhọn xuyên qua tim ngã trên mặt đất.
Tên sát thủ đứng gần Trang Nguyệt nhất kinh hãi giây lát, sau đó lại hướng kiếm chém về phía cô.
Trang Nguyệt lại hét lên bỏ chạy, nàng liều mạng chạy về phía Tân Thiên Thịnh gào lên: “Tân Thiên Thịnh, tên khốn kiếp, sao ngươi không đến cứu ta… Tân Thiên Thịnh, tên khốn nhà ngươi…”
Không lâu sau, sát thủ lại nhanh chóng dùng trường kiếm chém về phía Trang Nguyệt.
“Phốc…”
Một thanh âm lại vang lên phía sau, Trang Nguyệt sợ hãi quay đầu nhìn, nhìn thấy sát thủ chỉ cách mình vài bước, bị cành cây ngọn xuyên vào tim, ngã xuống đât, bọn sát thủ phía sau đều giật mình… sau đó lại đuổi theo cô lần nữa.
“Mẹ kiếp, Tân Thiên Thịnh, ngươi không lăn ra ta sẽ chết mất…a…”
Trang Nguyệt đang chạy thì bất ngờ bị một lực rất mạnh tóm lấy, sau đó choáng váng, bay lên không trung và chạm vào thân cây.
Nàng nhanh nhẹn bám vào thân cây, thở hổn hển, nhìn Tân Thiên Thịnh chiến đấu với gần chục tên sát thủ dưới gốc cây.
Tân Thiên Thịnh ngực trần cầm một cành cây trong tay để chiến đấu với bọn sát thủ điêu luyện tay cầm trường kiếm, hắn linh hoạt mà nhanh nhẹn né tránh những lưỡi kiếm sắc bén, thể hiện sát khí đang quấn quanh hắn.
Đột nhiên, với tốc độ nhanh như chớp, Tân Thiện Thịnh dùng đầu cành nhọn đánh vào cổ hai hung thủ, máu phun ra tạt vào mặt hắn.
Máu tươi ấm áp khơi dậy sự khát máu của Tân Thiên Thịnh, cơ thể hưng phấn đến mức run lên: “HỪ” - Hắn gầm lên điên cuồng, trong mắt mang theo vẻ hung hãn như sói, thè lưỡi liếp láp cành cây, lộ ra nụ cười nham hiểm bởi những chiếc răng nanh sắc nhọn.
Bọn sát thủ kinh hãi trước sự tàn bạo của Tân Thiên Thịnh, lúc chúng kinh hãi, Tân Thiên Thịnh lập tức ra tay.
Tân Thiên Thịnh khiến cho bọn chúng từng tên ngã xuống trong nháy mắt, và một số kẻ trong số họ đã chết ngay sau khi trúng độc.
Tân Thiên Thịnh bóp chặt quai hàm của tên sát thủ đứng gần mình nhất, ngăn cho hắn cắn chất độc trong răng.
Giọng nói của Tân Thiên Thịnh đầy sát khí: “Nói, kẻ nào sai ngươi đến giết nàng?”
Sát thủ chỉ nhìn Tân Thiên Thịnh không nói một lời.
“Không cần hỏi, bọn chúng đều câm.” - Trang Nguyệt thản nhiên ngồi trên cây nói.
“Làm sao ngươi biết họ bị câm?”
Trang Nguyệt nhảy từ trên cây xuống bước tới: “Khi chúng đánh nhau với ngươi, dù đau đớn cách mấy cũng không hề phát ra thanh âm nào, mà huyệt thái dương hơi lõm xuống, xác nhận đã bị độc câm.”
Vừa nói, nàng vừa giật ra cổ áo của sát thủ, trên ngực trái xăm một con rắn đen, con rắn đen há miệng ra, răng nanh sắc nhọn dọa người.
“Độc Sát.” - Tân Thiên Thịnh nhìn thấy hình xăm liền nhíu mày.
“Độc Sát?” - Trang Nguyệt hỏi.
“Mấy năm gần đây trong giang hồ nổi lên một giáo phái, giáo phái này chuyên nghiên cứu chế tạo ra kỳ độc, hành tung bí hiểm.
Phàm cùng Độc Sát phát sinh mâu thuẫn, đều sẽ bị độc chết, không có đại phu nào có thể cứu. Nguyên giáo chủ Tần Dương muốn triệu tập giáo phái muốn diệt trừ Độc Sát, còn chưa có hành động, chỉ trong một đêm toàn bộ giáo phái mấy trăm người đều trúng độc mà chết, chấn kinh võ lâm. Sau đó triều đình liên thủ võ lâm muốn vung lưới tiêu diệt Độc Sát, nhưng ngay cả cái bóng cũng không tìm được.
Từ đó, Độc Sát liền trở thành lời trong miệng đời bàn tán và bị ám ảnh.” - Tân Thiên Thịnh nói.
“Một đám ngu xuẩn làm sao có thể tìm được.” - Trang Nguyệt xem thường nói.
Tân Thiên Thịnh nhìn Trang Nguyệt nhíu mày: “Ngươi làm sao lại trêu chọc đến Độc Sát.”
“Ta căn bản không biết Độc Sát là gì thì làm sao mà chọc đến bọn chúng. Có điều, bọn chúng dám chọc đến ta, ta sẽ cho bọn chúng nếm thử, thế nào mới gọi là độc.” - Vừa nói, ánh mắt Trang Nguyệt phát ra một tia âm độc nhìn về tên sát thủ còn sống duy nhất, điểm vào huyệt đạo khiến hắn lập tức bất tỉnh, sau đó nàng nhanh chân chạy đến thân áo lụa đang phơi, cầm lấy một cái túi nhỏ chạy về.
Nàng ngồi xổm xuống mặt đất, từ từ lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, mở ra, bên trong là một con côn trùng màu vàng mập mạp.
Tân Thiên Thịnh nhíu mày nhìn vào con côn trùng trong hộp, lại liếc nhìn Trang Nguyệt.
“Đây là cái gì?”
“Cái này là thú cưng ta vừa nuôi, độc tằm, haha, người bình thường ta còn không nỡ sử dụng bảo bối này, có điều, hắn chính là người của Độc Sát, vậy ta liền cho bảo bối của ta đi cảnh cáo bọn chúng một chút, còn dám đến trêu chọc ta, ta bứng cả hang ổ của bọn chúng.” - Trang Nguyệt dùng ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng chơi đùa con tằm vàng mập mạp.
“Chỉ là một con côn trùng nhỏ, làm sao cảnh cáo Độc Sát.” - Tân Thiên Thịnh nghi ngờ hỏi.
Trang Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái: “Ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút về bảo bối lợi hại của ta.” - Nàng đưa tay bóp miệng tên sát thủ, đem con tằm vàng bỏ vào bên trong miệng tên sát thủ, con tằm vàng từ từ bò vào cổ họng của hắn.
“Ngươi…thật buồn nôn…” - Tân Thiên Thịnh nhíu chặt mày kiếm.
Gương mặt Trang Nguyệt tà ác nở nụ cười, vỗ vỗ nhẹ vào tim tên sát thủ: “Tiểu bảo bối, lần này cho ngươi ăn no.”
“Ăn no cái gì, sẽ không phải là nội tạng?”
Tân Thiên Thịnh nghĩ đến con tằm nhỏ kia tiến vào trong bụng, gặm nhắm nội tạng trong cơ thể, hắn bất giác run rẩy.
Trang Nguyệt đứng lên khoác vai Tân Thiên Thiên Thịnh: “Tiểu thúc, ngươi có nghe qua cổ thuật chưa?”
“Cổ thuật…chính là tà ác thuật pháp… bọn chúng mang cổ trùng thuật hạ lên… Ngươi là vừa cho hắn hạ cổ độc.” - Tân Thiên Thịnh nhíu mày nhìn Trang Nguyệt, hắn dường như càng ngày càng khó hiểu nàng.
“Ha ha, đây không phải là hạ cổ độc hắn, mà ta dùng thân thể hắn nuôi kim tằm cổ, hắn phải gọi là huyết thực.” - Trang Nguyệt đang nói chuyện, tên sát thủ bỗng nhiên trợn tròn hai mắt đầy tơ máu, miệng há to, cuống họng vốn không thể phát ra âm thanh lại phát ra thanh âm cực kỳ sắc nhọn, thân thể run rẩy kịch liệt lộ ra sự thống khổ tột độ.
“Kim tằm cổ chuyên ăn trái tim con người, là cực độc nhất trên đời, khi bị nó cắn, chất độc sẽ nhanh chóng theo huyết tim khắp cơ thể. Kim tằm sẽ không ăn chết người để bảo trì huyết thực, nhưng nó sẽ bài tiết ra huyết thực cực độc vô cùng.
Chỉ cần có người động vào hắn, lập tức sẽ trúng cổ độc kim tằm, chết trong nháy mắt.
Hắn một khi tỉnh lại trở về Độc Sát, vậy thì bọn chúng coi như…ha ha.
Đây mới gọi là hạ độc, nếu không có tuyệt đỉnh thiên tài y độc, bảo bối của ta sẽ bứng cả gốc cả đám bọn chúng một ổ, sau đó, kim tằm sẽ ngoan ngoãn trở lại bên cạnh làm thú cưng của ta.” - Trang Nguyệt lạnh lùng nói.
Tân Thiên Thịnh lạnh cả người: “Vì sao ngươi lại nuôi thứ tà ác như vậy, ngươi đã dùng nó làm hại bao nhiêu người.”
Trang Nguyệt trợn mắt, hai tay ôm người lại né xa hắn một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nét hoảng sợ: “Ngươi… ngươi muốn làm gì, giữa ban ngày, ngươi liền phát thú tính.”
Tân Thiên Thịnh bước đến không để ý Trang Nguyệt phản kháng, đem y phục ướt sũng bên ngoài của nàng cởi ra, sau đó mang áo khoác của hắn bọc nàng lại, ôm nàng ngồi trên tảng đá lớn nói: “Ngồi yên ở đây.”
Trang Nguyệt bị động tác của hắn làm cho từ hoảng sợ đến ấm lòng, chu miệng nhỏ mắng: “Ngươi bá đạo.”
Tân Thiên Thịnh cởi áo mình ra, lộ ra thân trên trần trụi cực kỳ hoàng mỹ.
Hắn đốt lên một đóng lửa, đem y phục của hai người hong khô, cũng đem cá đi xử lý.
“Ôi, xịt máu mũi, xem cái cơ bụng của ngươi dưới ánh mắt trời kia, đúng là cực phẩm cực phẩm.” - Trang Nguyệt si mê cười lớn nhìn Tân Thiên Thịnh.
Tân Thiên Thịnh rất nhanh xử lý xong cá, gác lên đóng lửa.
Hắn ngoái nhìn về gương mặt si mê của Trang Nguyệt nói: “Ngươi là một nữ nhân, làm sao không có chút thận trọng.”
“Thận trọng để làm gì, thân hình hoàn mỹ như thế không nhìn, há không đáng tiếc.” - Trang Nguyệt cười nói.
Tân Thiên Thịnh đi về phía Trang Nguyệt nói: “Con người có thể vì hoàn cảnh mà có thể có chút thay đổi, nhưng mà ngươi, so với Trang Nguyệt ta biết hoàn khác khác nhau, cảm giác ngươi thật sự không phải Trang Nguyệt, ngươi là ai?”
Trang Nguyệt nhíu mày sau đó cười một tiếng: “Ta à, ta xác thực không phải Trang Nguyệt, ta đến từ địa ngục, bởi vì kiếp trước giết quá nhiều người cho nên bị đày đến 18 tầng địa ngục chịu khổ. Nhưng mà Diêm Vương nói cho ta thêm một cơ hội làm người, dùng y thuật của ta phổ độ chúng sinh, vì dân trừ hại, cho nên ta liền đến đây, haha…”
Tân Thiên Thịnh bất đặc dĩ cười một tiếng: “Không nói được một câu nghiêm túc, chờ Trang lão tướng quân trở về, ta sẽ cáo trạng ngươi, để ông ấy nhìn xem nữ nhi bảo bối của ông ấy tính tình cuồng dã thế nào.”
“Ngươi cứ việc cáo trạng đi, ta mới không có sợ.” - Trang Nguyệt cười nói.
“Củi không nhiều, ta đi qua bên kia nhặt một chút, ngươi ngồi yên ở đây đừng động đậy.” - Tân Thiên Thịnh dứt lời, quay người đi vào rừng cây.
“Rõ ràng còn rất nhiều mà?” - Trang Nguyệt nhìn đóng của khô trên mặt đất, sau đó nhìn về phía bóng lưng của Tân Thiên Thịnh, trong mắt hiện lên si mê: “Ôi, nam nhân này phía sau lưng cũng đẹp, thật giống hình tượng tổng giám đốc bá đạo, ha ha… bổn cung muốn thu ngươi.”
Nhìn thấy Tân Thiên Thịnh biến mất trong rừng cây, Trang Nguyệt quay đầu nhìn đóng lửa sắp cháy hết, nàng nhảy xuống từ tảng đá lớn muốn thêm chút củi.
Đột nhiên, nàng cảm giác sau người truyền đến âm thanh sưu sưu xé gió.
Trang Nguyệt nhạy bén theo hướng gió ngã nhào, một cái trường kiếm lóe lên xẹt qua đỉnh đầu nàng.
Nàng lăn lộn đứng lên, nhìn trước mặt gần mười kẻ mặc hắc y trên tay cầm trường kiếm. Trang Nguyệt thep thói quen sờ lên hông mình, nhưng không sờ ra được túi độc, nghĩ đến túi độc và y phục đã bị Tân Thiên Thịnh cởi xuống.
“Mẹ kiếp tên Tân Thiên Thịnh chó chết, hắn hại chết ta rồi.”
Trang Nguyệt tất nhiên không còn túi độc, không biết võ công, chỉ có thể quay đầu bỏ chạy.
Nàng hướng về phía Tân Thiên Thịnh vừa đi liều mạng thục chạy: “Tân Thiên Thịnh, cái tên vương bát đản nhà ngươi, còn không mau tới cứu ta… Tân Thiên Thịnh, ngươi lăn ra đây cho ta.”
Tiếc rằng đôi chân ngắn của nàng chạy không so được với bọn sát thủ, chẳng mấy chốc thanh trường kiếm lại hướng về phía nàng chém xuống.
“Phốc…”
Một tiếng động vang lên phía sau lưng, Trang Nguyệt sợ hãi quay đầu lại, liền nhìn thấy mấy tên sát thủ đã bị nhánh cánh sắt nhọn xuyên qua tim ngã trên mặt đất.
Tên sát thủ đứng gần Trang Nguyệt nhất kinh hãi giây lát, sau đó lại hướng kiếm chém về phía cô.
Trang Nguyệt lại hét lên bỏ chạy, nàng liều mạng chạy về phía Tân Thiên Thịnh gào lên: “Tân Thiên Thịnh, tên khốn kiếp, sao ngươi không đến cứu ta… Tân Thiên Thịnh, tên khốn nhà ngươi…”
Không lâu sau, sát thủ lại nhanh chóng dùng trường kiếm chém về phía Trang Nguyệt.
“Phốc…”
Một thanh âm lại vang lên phía sau, Trang Nguyệt sợ hãi quay đầu nhìn, nhìn thấy sát thủ chỉ cách mình vài bước, bị cành cây ngọn xuyên vào tim, ngã xuống đât, bọn sát thủ phía sau đều giật mình… sau đó lại đuổi theo cô lần nữa.
“Mẹ kiếp, Tân Thiên Thịnh, ngươi không lăn ra ta sẽ chết mất…a…”
Trang Nguyệt đang chạy thì bất ngờ bị một lực rất mạnh tóm lấy, sau đó choáng váng, bay lên không trung và chạm vào thân cây.
Nàng nhanh nhẹn bám vào thân cây, thở hổn hển, nhìn Tân Thiên Thịnh chiến đấu với gần chục tên sát thủ dưới gốc cây.
Tân Thiên Thịnh ngực trần cầm một cành cây trong tay để chiến đấu với bọn sát thủ điêu luyện tay cầm trường kiếm, hắn linh hoạt mà nhanh nhẹn né tránh những lưỡi kiếm sắc bén, thể hiện sát khí đang quấn quanh hắn.
Đột nhiên, với tốc độ nhanh như chớp, Tân Thiện Thịnh dùng đầu cành nhọn đánh vào cổ hai hung thủ, máu phun ra tạt vào mặt hắn.
Máu tươi ấm áp khơi dậy sự khát máu của Tân Thiên Thịnh, cơ thể hưng phấn đến mức run lên: “HỪ” - Hắn gầm lên điên cuồng, trong mắt mang theo vẻ hung hãn như sói, thè lưỡi liếp láp cành cây, lộ ra nụ cười nham hiểm bởi những chiếc răng nanh sắc nhọn.
Bọn sát thủ kinh hãi trước sự tàn bạo của Tân Thiên Thịnh, lúc chúng kinh hãi, Tân Thiên Thịnh lập tức ra tay.
Tân Thiên Thịnh khiến cho bọn chúng từng tên ngã xuống trong nháy mắt, và một số kẻ trong số họ đã chết ngay sau khi trúng độc.
Tân Thiên Thịnh bóp chặt quai hàm của tên sát thủ đứng gần mình nhất, ngăn cho hắn cắn chất độc trong răng.
Giọng nói của Tân Thiên Thịnh đầy sát khí: “Nói, kẻ nào sai ngươi đến giết nàng?”
Sát thủ chỉ nhìn Tân Thiên Thịnh không nói một lời.
“Không cần hỏi, bọn chúng đều câm.” - Trang Nguyệt thản nhiên ngồi trên cây nói.
“Làm sao ngươi biết họ bị câm?”
Trang Nguyệt nhảy từ trên cây xuống bước tới: “Khi chúng đánh nhau với ngươi, dù đau đớn cách mấy cũng không hề phát ra thanh âm nào, mà huyệt thái dương hơi lõm xuống, xác nhận đã bị độc câm.”
Vừa nói, nàng vừa giật ra cổ áo của sát thủ, trên ngực trái xăm một con rắn đen, con rắn đen há miệng ra, răng nanh sắc nhọn dọa người.
“Độc Sát.” - Tân Thiên Thịnh nhìn thấy hình xăm liền nhíu mày.
“Độc Sát?” - Trang Nguyệt hỏi.
“Mấy năm gần đây trong giang hồ nổi lên một giáo phái, giáo phái này chuyên nghiên cứu chế tạo ra kỳ độc, hành tung bí hiểm.
Phàm cùng Độc Sát phát sinh mâu thuẫn, đều sẽ bị độc chết, không có đại phu nào có thể cứu. Nguyên giáo chủ Tần Dương muốn triệu tập giáo phái muốn diệt trừ Độc Sát, còn chưa có hành động, chỉ trong một đêm toàn bộ giáo phái mấy trăm người đều trúng độc mà chết, chấn kinh võ lâm. Sau đó triều đình liên thủ võ lâm muốn vung lưới tiêu diệt Độc Sát, nhưng ngay cả cái bóng cũng không tìm được.
Từ đó, Độc Sát liền trở thành lời trong miệng đời bàn tán và bị ám ảnh.” - Tân Thiên Thịnh nói.
“Một đám ngu xuẩn làm sao có thể tìm được.” - Trang Nguyệt xem thường nói.
Tân Thiên Thịnh nhìn Trang Nguyệt nhíu mày: “Ngươi làm sao lại trêu chọc đến Độc Sát.”
“Ta căn bản không biết Độc Sát là gì thì làm sao mà chọc đến bọn chúng. Có điều, bọn chúng dám chọc đến ta, ta sẽ cho bọn chúng nếm thử, thế nào mới gọi là độc.” - Vừa nói, ánh mắt Trang Nguyệt phát ra một tia âm độc nhìn về tên sát thủ còn sống duy nhất, điểm vào huyệt đạo khiến hắn lập tức bất tỉnh, sau đó nàng nhanh chân chạy đến thân áo lụa đang phơi, cầm lấy một cái túi nhỏ chạy về.
Nàng ngồi xổm xuống mặt đất, từ từ lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, mở ra, bên trong là một con côn trùng màu vàng mập mạp.
Tân Thiên Thịnh nhíu mày nhìn vào con côn trùng trong hộp, lại liếc nhìn Trang Nguyệt.
“Đây là cái gì?”
“Cái này là thú cưng ta vừa nuôi, độc tằm, haha, người bình thường ta còn không nỡ sử dụng bảo bối này, có điều, hắn chính là người của Độc Sát, vậy ta liền cho bảo bối của ta đi cảnh cáo bọn chúng một chút, còn dám đến trêu chọc ta, ta bứng cả hang ổ của bọn chúng.” - Trang Nguyệt dùng ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng chơi đùa con tằm vàng mập mạp.
“Chỉ là một con côn trùng nhỏ, làm sao cảnh cáo Độc Sát.” - Tân Thiên Thịnh nghi ngờ hỏi.
Trang Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái: “Ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút về bảo bối lợi hại của ta.” - Nàng đưa tay bóp miệng tên sát thủ, đem con tằm vàng bỏ vào bên trong miệng tên sát thủ, con tằm vàng từ từ bò vào cổ họng của hắn.
“Ngươi…thật buồn nôn…” - Tân Thiên Thịnh nhíu chặt mày kiếm.
Gương mặt Trang Nguyệt tà ác nở nụ cười, vỗ vỗ nhẹ vào tim tên sát thủ: “Tiểu bảo bối, lần này cho ngươi ăn no.”
“Ăn no cái gì, sẽ không phải là nội tạng?”
Tân Thiên Thịnh nghĩ đến con tằm nhỏ kia tiến vào trong bụng, gặm nhắm nội tạng trong cơ thể, hắn bất giác run rẩy.
Trang Nguyệt đứng lên khoác vai Tân Thiên Thiên Thịnh: “Tiểu thúc, ngươi có nghe qua cổ thuật chưa?”
“Cổ thuật…chính là tà ác thuật pháp… bọn chúng mang cổ trùng thuật hạ lên… Ngươi là vừa cho hắn hạ cổ độc.” - Tân Thiên Thịnh nhíu mày nhìn Trang Nguyệt, hắn dường như càng ngày càng khó hiểu nàng.
“Ha ha, đây không phải là hạ cổ độc hắn, mà ta dùng thân thể hắn nuôi kim tằm cổ, hắn phải gọi là huyết thực.” - Trang Nguyệt đang nói chuyện, tên sát thủ bỗng nhiên trợn tròn hai mắt đầy tơ máu, miệng há to, cuống họng vốn không thể phát ra âm thanh lại phát ra thanh âm cực kỳ sắc nhọn, thân thể run rẩy kịch liệt lộ ra sự thống khổ tột độ.
“Kim tằm cổ chuyên ăn trái tim con người, là cực độc nhất trên đời, khi bị nó cắn, chất độc sẽ nhanh chóng theo huyết tim khắp cơ thể. Kim tằm sẽ không ăn chết người để bảo trì huyết thực, nhưng nó sẽ bài tiết ra huyết thực cực độc vô cùng.
Chỉ cần có người động vào hắn, lập tức sẽ trúng cổ độc kim tằm, chết trong nháy mắt.
Hắn một khi tỉnh lại trở về Độc Sát, vậy thì bọn chúng coi như…ha ha.
Đây mới gọi là hạ độc, nếu không có tuyệt đỉnh thiên tài y độc, bảo bối của ta sẽ bứng cả gốc cả đám bọn chúng một ổ, sau đó, kim tằm sẽ ngoan ngoãn trở lại bên cạnh làm thú cưng của ta.” - Trang Nguyệt lạnh lùng nói.
Tân Thiên Thịnh lạnh cả người: “Vì sao ngươi lại nuôi thứ tà ác như vậy, ngươi đã dùng nó làm hại bao nhiêu người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.