Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm
Chương 5: “Ngươi cảm thấy, ta đẹp sao?”
Hoa Ly Ly 1350
08/10/2024
“Làm sao ngươi biết y thuật?”
“Ừ, ta thích đọc sách y học, ta còn tìm được một cuốn sách y học thần kỳ, đọc được nhiều loại bệnh là trên thế gian.”
Tân Thiên Thịnh cảm thấy Trang Phượng biết y thuật rất lạ nhưng cũng không đi sâu vào: “Nghe nói Tân Thiên Hạo lập con gái Thẩm tể tướng làm Trắc Phi, ngươi…vẫn tốt chứ?”
“Rất tốt, ước gì Tân Thiên Hạo có hậu cung ba ngàn giai lệ, quên luôn ta đi.” - Trang Nguyệt cười nói.
“Ngươi… ngươi không phải rất yêu Tân Thiên Hạo sao?” - Tân Thiên Thịnh hỏi.
“Ta mới không yêu tên cặn bã đó.” - Trang Nguyệt thản nhiên nói.
Tân Thiên Thịnh nghe vậy càng cau mày chặt hơn, đôi mắt hơi nheo lại muốn nhìn thấu cô.
“Sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Có thể trước kia ta đã từng yêu hắn, nhưng bây giờ ta chắc chắn không yêu hắn.” - Trang Nguyệt nói.
Mẹ kiếp, tên khốn Tân Thiên Hạo đó, thậm chí còn không xứng xách giày cho cô.
Tân Thiên Thịnh thở dài nói: “Lúc trước ngươi chính là không phải hắn không gả, đại tướng quân mới hướng Hoàng Thượng ban hôn.”
Lời nói bên trong như toát ra một tia thê lương.
“Thôi bỏ đi, đừng nhắc tới nữa, ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về.” - Trang Nguyệt nói.
“Ừm.” - Tân Thiên Thịnh được Trang Nguyệt đỡ đứng lên, từ từ đi xuống núi.
Sau khi đi bộ một lúc lâu, môt biệt viện với sân rộng rãi bằng gỗ trang nhã dưới ánh trăng mờ ảo hiện ra.
“Vương gia… ngài đã đi đâu vậy, lo lắng chết thuộc hạ.” - Một hộ vệ to cao chạy đến đỡ lấy Tân Thiên Thịnh đang yếu ớt.
“Không có gì, ta vừa rồi ngủ không được, nghe thấy giọng hát liền…” - Tân Thiên Thịnh quay đầu nhìn về phía Trang Nguyệt: “Là ngươi ca hát?”
“À, đúng, ta hát chơi chơi, không nghĩ tới lại dẫn sói tới hahaha.” - Trang Nguyệt cười nói.
“Trang Nguyệt tiểu thư?” - Hộ vệ rất kinh ngạc khi nhìn thấy Trang Nguyệt.
Trang Nguyệt nhìn hắn nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía Tân Thiên Thịnh.
“Cậu ấy là cận vệ của ta, gọi là Hàn Quân, còn mấy người nữa cùng ta ở bên trong biệt viện này.” - Tân Thiên Thịnh nói.
“Tiểu Hổ và Bạch Lang đều ra ngoài đi tìm ngài, để ta đỡ ngài vào viện, sao đó phát tín hiệu cho bọn hắn trở về.” - Hàn Quân nói.
Đi vào biệt viện, Tân Thiên Thịnh để Hàn Quân chuẩn bị chỗ cho Trang Nguyệt nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Trang Nguyệt rời đi, nhíu chặt mày kiếm, tự nói: “Nàng thay đổi, là do hoàng cung hiểm ác khiến nàng thay đổi sao?”
Hàn Quân thu xếp tốt chỗ ở cho Trang Nguyệt, nhìn về phía Tân Thiên Thịnh đang trầm mặc suy tư liền nói: “Vương gia, năm năm trước, Trang tướng quân vốn muốn đem Trang Nguyệt tiểu thư gả cho ngài làm thê tử.”
“Nhiều lời.”
“Thuộc hạ biết sai, nhưng mà, làm sao ngài lại gặp Trang Nguyệt tiểu thư trên núi?” - Hàn Quân hỏi.
“Nàng là một Thái Tử Phi, xuất cung vào rừng không một ai hay biết, càng không ai quan tâm, xem ra đúng như lời đồn chính là bị Thái tử thất sủng. Hiện tại đã đón Trắc phi vào cung, chỉ sợ cuộc sống của nàng càng thêm gian khổ hơn, đi thăm dò một chút tình hình của nàng gần đây.” - Tân Thiên Thịnh nói.
Hàn Quân cúi đầu: “Tuân lệnh.”
Hàn Quân ra ngoài, Tân Thiên Thinh nhìn lên ánh trăng sáng ngời, thở dài: “Ta vốn tưởng rằng ta sẽ chết lặng lẽ ở ngọn núi này. Không nghĩ rằng một ngày sẽ còn gặp lại nàng.”
…..
Sáng hôm sau, Trang Nguyệt tỉnh lại, đi ra ngoài phía trước liền nhìn thấy Tân Thiên Thịnh đang muốn ăn đồ ăn sáng liên hét lên: “Ngừng lại.”
Trang Nguyệt nhào tới, hất đồ ăn trên đũa Tân Thiên Thịnh rơi xuống.
“Trang Nguyệt tiểu thư đây là có ý gì?” - Hàn Quân khó hiểu.
Tân Thiên Thịnh nhìn cô không chút biểu tình.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là bệnh nhân của ta, tất cả chuyện ăn uống của ngươi đều phải theo sắp xếp của ta.” - Trang Nguyệt nghiêm túc nhìn Tân Thiên Thịnh.
“Trang Nguyệt tiểu thư, ngài…biết xem bệnh? Bệnh của Vương gia không phải là một bệnh bình thường…”
“Nhiều lời.”
Hàn Quân bị Tân Thiên Thịnh mắng nên đành im lặng, nhìn Trang Nguyệt đầy thắc mắc.
Bàn tay nhỏ bé của Trang Nguyệt chỉ vào ngực của Tân Thiên Thịnh nói: “Bệnh của người bắt nguồn từ máu, nhưng may là không phải do di truyền cho nên dễ điều trị hơn nhiều. Chính là bị vấn đề về máu, nên ta phải cho ngươi thay máu, nhưng quá trình thay máu và dùng dược sẽ khiến ngươi nhận nhiều đau đớn, cho nên hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
“Hàm răng của ngươi bị đánh mòn thành răng sói, có thể thấy bệnh của ngươi không nhẹ, may mà gặp được ta, chậm thêm một năm nữa thì chính ta cũng không tài nào cứu được ngươi, ngươi cũng còn may mắn đó.”
Trang Nguyệt cười cười nhìn Tân Thiên Thịnh không có chút cảm xúc nào nói tiếp: “Ồ, ngươi bình tĩnh như thế, là một lòng chờ cái chết, hay là không tin lời ta?”
“Không tin nhiều hơn.” - Tân Thiên Thịnh đáp.
“Ngươi thật là thẳng thắn, nhưng ngươi không còn lựa chọn nào khác ngoài tin ta, nếu không ngươi sẽ chết.” - Trang Nguyệt vừa nói vừa đi đến bàn viết đơn thuốc, sau đó đi đến bên cạnh Hàn Quân lắc lắc đơn thuốc trong tay nói: “Đây là đồ ăn và thuốc mà Vương gia của ngươi phải dùng mỗi ngày, phải tuân thủ nghiêm khắc những gì ta viết trên đó, nếu không chết lúc nào ta không có chịu trách nhiệm nha.”
Hàn Quân sững sờ nhận lấy đơn thuốc, liếc nhìn Tân Thiên Thịnh nói: “Chuyện này, Vương gia, bên trong ghi mỗi ngày ba bữa ngài đều phải ăn cà rốt, củ đỏ…”
Những món mà Vương gia ghét nhất.
Tân Thiên Thịnh cau mày nhìn Trang Nguyệt.
Trang Nguyệt hất gương mặt nhỏ lên nói: “Thúc à, người đã già rồi, không thể kén ăn được, cà rốt có thể giúp ngươi trị bệnh, nên bắt buộc phải ăn nó.”
“Tại sao ta phải nghe lời ngươi?” - Tân Thiên Thịnh gương mặt tối sầm lại.
“Bởi vì ta là đại phu của ngươi, không cho phép ngươi chất vấn ta…” - Trang Nguyệt nhìn vào đôi mắt đẹp hút hồn của hắn, ngồi bên cạnh hắn, dùng ngón tay chọc vào cằm hắn: “Ngoan, ngoan một chút, ta sẽ chữa trị cho ngươi, trong vòng một tháng, ngươi có thể rời núi và trở về cuộc sống cao quý của một Vương tử.”
“Nếu không làm được thì sao?” - Tân Thiên Thịnh nói.
“Đùa cái gì, trên đời này không có bệnh gì mà Trang Nguyệt ta không chữa được.”
Tân Thiên Thịnh nhìn nàng: “Nếu như không khỏi bệnh, ta sẽ bắt ngươi mang vao vùng núi sâu này sống với ta cho đến chết.”
“Tùy ngươi, dù sao chuyện đó cũng không thể xảy ra.” - Trang Nguyệt chu miệng trước mặt Tân Thiên Thịnh.
Gương mặt lạnh lùng của Tân Thiên Thịnh hiện lên nụ cười khó thấy.
“Nhưng, Trang Nguyệt tiểu thư, trong đơn thuốc tại sao lại có Lang độc hoa, đây chính là cực độc.” - Hàn Quân nghi ngờ nói.
“Độc là thuốc, thuốc cũng là độc, cho nên mới cần đại phu để làm đơn thuốc.
Chủ nhân của ngươi trong huyết dịch phát sinh bệnh, dùng lang độc hoa lọc máu lấy độc trị độc là tốt nhất. Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không độc chết chủ nhân của ngươi.” - Trang Nguyệt cười nói.
Hàn Quân ngượng ngùng cười, nhưng mà sao dáng vẻ của Trang Nguyệt tiểu thư nhìn thế nào cũng không giống đại phu.
Trang Nguyệt cầm đũa của Tân Thiên Thịnh ăn đồ ăn trên bàn, thấy hắn nhìn qua cô liền nói: “Những thứ này ngươi không thể ăn, ta đã cho ngươi thực đơn, để cho Hàn Quân làm đồ ăn khác cho ngươi. Ăn xong ta sẽ châm cho ngươi, sau đó còn phải quay về hoàng cung. Về sau ta mỗi tuần đều sẽ đến xem, nếu như lúc ta không có ở đây có tình huống gì thì để cho Hàn Quân đi Dực Cảnh Cung tìm ta.”
“Được.” - Tân Thiên Thịnh cười nhẹ gật đầu.
“Thúc à, ngươi có biết ngươi cười lên rất đẹp không, sơ với cái mặt lạnh đẹp mắt hơn nhiều. Trước kia là vì có bệnh nên ngươi khó chịu liền thôi đi, bây giờ ngươi đã gặp được ta, ta sẽ chữa khỏi bệnh cho ngươi, cho nên hãy lạc quan lên.” - Trang Nguyệt cười nói.
“Ngươi cảm thấy, ta đẹp sao?” - Tân Thiên Thịnh hỏi.
“Ừ, ta thích đọc sách y học, ta còn tìm được một cuốn sách y học thần kỳ, đọc được nhiều loại bệnh là trên thế gian.”
Tân Thiên Thịnh cảm thấy Trang Phượng biết y thuật rất lạ nhưng cũng không đi sâu vào: “Nghe nói Tân Thiên Hạo lập con gái Thẩm tể tướng làm Trắc Phi, ngươi…vẫn tốt chứ?”
“Rất tốt, ước gì Tân Thiên Hạo có hậu cung ba ngàn giai lệ, quên luôn ta đi.” - Trang Nguyệt cười nói.
“Ngươi… ngươi không phải rất yêu Tân Thiên Hạo sao?” - Tân Thiên Thịnh hỏi.
“Ta mới không yêu tên cặn bã đó.” - Trang Nguyệt thản nhiên nói.
Tân Thiên Thịnh nghe vậy càng cau mày chặt hơn, đôi mắt hơi nheo lại muốn nhìn thấu cô.
“Sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Có thể trước kia ta đã từng yêu hắn, nhưng bây giờ ta chắc chắn không yêu hắn.” - Trang Nguyệt nói.
Mẹ kiếp, tên khốn Tân Thiên Hạo đó, thậm chí còn không xứng xách giày cho cô.
Tân Thiên Thịnh thở dài nói: “Lúc trước ngươi chính là không phải hắn không gả, đại tướng quân mới hướng Hoàng Thượng ban hôn.”
Lời nói bên trong như toát ra một tia thê lương.
“Thôi bỏ đi, đừng nhắc tới nữa, ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về.” - Trang Nguyệt nói.
“Ừm.” - Tân Thiên Thịnh được Trang Nguyệt đỡ đứng lên, từ từ đi xuống núi.
Sau khi đi bộ một lúc lâu, môt biệt viện với sân rộng rãi bằng gỗ trang nhã dưới ánh trăng mờ ảo hiện ra.
“Vương gia… ngài đã đi đâu vậy, lo lắng chết thuộc hạ.” - Một hộ vệ to cao chạy đến đỡ lấy Tân Thiên Thịnh đang yếu ớt.
“Không có gì, ta vừa rồi ngủ không được, nghe thấy giọng hát liền…” - Tân Thiên Thịnh quay đầu nhìn về phía Trang Nguyệt: “Là ngươi ca hát?”
“À, đúng, ta hát chơi chơi, không nghĩ tới lại dẫn sói tới hahaha.” - Trang Nguyệt cười nói.
“Trang Nguyệt tiểu thư?” - Hộ vệ rất kinh ngạc khi nhìn thấy Trang Nguyệt.
Trang Nguyệt nhìn hắn nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía Tân Thiên Thịnh.
“Cậu ấy là cận vệ của ta, gọi là Hàn Quân, còn mấy người nữa cùng ta ở bên trong biệt viện này.” - Tân Thiên Thịnh nói.
“Tiểu Hổ và Bạch Lang đều ra ngoài đi tìm ngài, để ta đỡ ngài vào viện, sao đó phát tín hiệu cho bọn hắn trở về.” - Hàn Quân nói.
Đi vào biệt viện, Tân Thiên Thịnh để Hàn Quân chuẩn bị chỗ cho Trang Nguyệt nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Trang Nguyệt rời đi, nhíu chặt mày kiếm, tự nói: “Nàng thay đổi, là do hoàng cung hiểm ác khiến nàng thay đổi sao?”
Hàn Quân thu xếp tốt chỗ ở cho Trang Nguyệt, nhìn về phía Tân Thiên Thịnh đang trầm mặc suy tư liền nói: “Vương gia, năm năm trước, Trang tướng quân vốn muốn đem Trang Nguyệt tiểu thư gả cho ngài làm thê tử.”
“Nhiều lời.”
“Thuộc hạ biết sai, nhưng mà, làm sao ngài lại gặp Trang Nguyệt tiểu thư trên núi?” - Hàn Quân hỏi.
“Nàng là một Thái Tử Phi, xuất cung vào rừng không một ai hay biết, càng không ai quan tâm, xem ra đúng như lời đồn chính là bị Thái tử thất sủng. Hiện tại đã đón Trắc phi vào cung, chỉ sợ cuộc sống của nàng càng thêm gian khổ hơn, đi thăm dò một chút tình hình của nàng gần đây.” - Tân Thiên Thịnh nói.
Hàn Quân cúi đầu: “Tuân lệnh.”
Hàn Quân ra ngoài, Tân Thiên Thinh nhìn lên ánh trăng sáng ngời, thở dài: “Ta vốn tưởng rằng ta sẽ chết lặng lẽ ở ngọn núi này. Không nghĩ rằng một ngày sẽ còn gặp lại nàng.”
…..
Sáng hôm sau, Trang Nguyệt tỉnh lại, đi ra ngoài phía trước liền nhìn thấy Tân Thiên Thịnh đang muốn ăn đồ ăn sáng liên hét lên: “Ngừng lại.”
Trang Nguyệt nhào tới, hất đồ ăn trên đũa Tân Thiên Thịnh rơi xuống.
“Trang Nguyệt tiểu thư đây là có ý gì?” - Hàn Quân khó hiểu.
Tân Thiên Thịnh nhìn cô không chút biểu tình.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là bệnh nhân của ta, tất cả chuyện ăn uống của ngươi đều phải theo sắp xếp của ta.” - Trang Nguyệt nghiêm túc nhìn Tân Thiên Thịnh.
“Trang Nguyệt tiểu thư, ngài…biết xem bệnh? Bệnh của Vương gia không phải là một bệnh bình thường…”
“Nhiều lời.”
Hàn Quân bị Tân Thiên Thịnh mắng nên đành im lặng, nhìn Trang Nguyệt đầy thắc mắc.
Bàn tay nhỏ bé của Trang Nguyệt chỉ vào ngực của Tân Thiên Thịnh nói: “Bệnh của người bắt nguồn từ máu, nhưng may là không phải do di truyền cho nên dễ điều trị hơn nhiều. Chính là bị vấn đề về máu, nên ta phải cho ngươi thay máu, nhưng quá trình thay máu và dùng dược sẽ khiến ngươi nhận nhiều đau đớn, cho nên hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
“Hàm răng của ngươi bị đánh mòn thành răng sói, có thể thấy bệnh của ngươi không nhẹ, may mà gặp được ta, chậm thêm một năm nữa thì chính ta cũng không tài nào cứu được ngươi, ngươi cũng còn may mắn đó.”
Trang Nguyệt cười cười nhìn Tân Thiên Thịnh không có chút cảm xúc nào nói tiếp: “Ồ, ngươi bình tĩnh như thế, là một lòng chờ cái chết, hay là không tin lời ta?”
“Không tin nhiều hơn.” - Tân Thiên Thịnh đáp.
“Ngươi thật là thẳng thắn, nhưng ngươi không còn lựa chọn nào khác ngoài tin ta, nếu không ngươi sẽ chết.” - Trang Nguyệt vừa nói vừa đi đến bàn viết đơn thuốc, sau đó đi đến bên cạnh Hàn Quân lắc lắc đơn thuốc trong tay nói: “Đây là đồ ăn và thuốc mà Vương gia của ngươi phải dùng mỗi ngày, phải tuân thủ nghiêm khắc những gì ta viết trên đó, nếu không chết lúc nào ta không có chịu trách nhiệm nha.”
Hàn Quân sững sờ nhận lấy đơn thuốc, liếc nhìn Tân Thiên Thịnh nói: “Chuyện này, Vương gia, bên trong ghi mỗi ngày ba bữa ngài đều phải ăn cà rốt, củ đỏ…”
Những món mà Vương gia ghét nhất.
Tân Thiên Thịnh cau mày nhìn Trang Nguyệt.
Trang Nguyệt hất gương mặt nhỏ lên nói: “Thúc à, người đã già rồi, không thể kén ăn được, cà rốt có thể giúp ngươi trị bệnh, nên bắt buộc phải ăn nó.”
“Tại sao ta phải nghe lời ngươi?” - Tân Thiên Thịnh gương mặt tối sầm lại.
“Bởi vì ta là đại phu của ngươi, không cho phép ngươi chất vấn ta…” - Trang Nguyệt nhìn vào đôi mắt đẹp hút hồn của hắn, ngồi bên cạnh hắn, dùng ngón tay chọc vào cằm hắn: “Ngoan, ngoan một chút, ta sẽ chữa trị cho ngươi, trong vòng một tháng, ngươi có thể rời núi và trở về cuộc sống cao quý của một Vương tử.”
“Nếu không làm được thì sao?” - Tân Thiên Thịnh nói.
“Đùa cái gì, trên đời này không có bệnh gì mà Trang Nguyệt ta không chữa được.”
Tân Thiên Thịnh nhìn nàng: “Nếu như không khỏi bệnh, ta sẽ bắt ngươi mang vao vùng núi sâu này sống với ta cho đến chết.”
“Tùy ngươi, dù sao chuyện đó cũng không thể xảy ra.” - Trang Nguyệt chu miệng trước mặt Tân Thiên Thịnh.
Gương mặt lạnh lùng của Tân Thiên Thịnh hiện lên nụ cười khó thấy.
“Nhưng, Trang Nguyệt tiểu thư, trong đơn thuốc tại sao lại có Lang độc hoa, đây chính là cực độc.” - Hàn Quân nghi ngờ nói.
“Độc là thuốc, thuốc cũng là độc, cho nên mới cần đại phu để làm đơn thuốc.
Chủ nhân của ngươi trong huyết dịch phát sinh bệnh, dùng lang độc hoa lọc máu lấy độc trị độc là tốt nhất. Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không độc chết chủ nhân của ngươi.” - Trang Nguyệt cười nói.
Hàn Quân ngượng ngùng cười, nhưng mà sao dáng vẻ của Trang Nguyệt tiểu thư nhìn thế nào cũng không giống đại phu.
Trang Nguyệt cầm đũa của Tân Thiên Thịnh ăn đồ ăn trên bàn, thấy hắn nhìn qua cô liền nói: “Những thứ này ngươi không thể ăn, ta đã cho ngươi thực đơn, để cho Hàn Quân làm đồ ăn khác cho ngươi. Ăn xong ta sẽ châm cho ngươi, sau đó còn phải quay về hoàng cung. Về sau ta mỗi tuần đều sẽ đến xem, nếu như lúc ta không có ở đây có tình huống gì thì để cho Hàn Quân đi Dực Cảnh Cung tìm ta.”
“Được.” - Tân Thiên Thịnh cười nhẹ gật đầu.
“Thúc à, ngươi có biết ngươi cười lên rất đẹp không, sơ với cái mặt lạnh đẹp mắt hơn nhiều. Trước kia là vì có bệnh nên ngươi khó chịu liền thôi đi, bây giờ ngươi đã gặp được ta, ta sẽ chữa khỏi bệnh cho ngươi, cho nên hãy lạc quan lên.” - Trang Nguyệt cười nói.
“Ngươi cảm thấy, ta đẹp sao?” - Tân Thiên Thịnh hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.