Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
Chương 230: Ám sát, đột phá (5)
Nguyệt Hạ Khuynh Ca
23/07/2017
“Làm sao ngươi biết ta sẽ có Ngũ Hành Bạch Hổ? Nếu ta không thể không
chết, có thể cho ta biết được không?” Ánh mắt Bạch Vũ lãnh liệt, ôm Tiểu Bạch vào trong ngực.
“Chỉ sợ ngươi chỉ có thể làm quỷ hồ đồ.” Hắc y nhân nôn nóng không chịu nổi, sai Hắc Lang lập tức động thủ. Trong không khí tràn ngập hơi thở khô nóng, không biết khi nào thì thổi quét khắp rừng rậm, làm người ta có loại cảm giác oi bức hít thở không thông.
Hắc Lang không chút khách khí sử dụng linh thuật, đánh ra một chưởng. Tiểu Bạch từ trong lòng Bạch Vũ nhảy ra, hung mãnh đón nhận móng vuốt sắc bén của Hắc Lang.
Tiểu Bạch đã hoàn thành đột phá, đáng tiếc đột phá cũng chỉ là nhị giai, trừ phi Tiểu Bạch có thể sử dụng Phách Thiên Liệt một kích tất sát, vồ chết Hắc Lang, nếu không làm thế nào cũng không thắng được.
Bạch Vũ không ôm hi vọng gì. Xác suất một kích tất sát thật sự quá thấp, hơn nữa đối mặt là Triệu Hoán Thú tứ giai, ngay cả cơ hội sử dụng Phách Thiên Liệt, Tiểu Bạch cũng chắc chắn có được.
Chỉ nghe ‘phịch’ một tiếng, sóng khí mãnh liệt khuếch tán ra, chấn động khiến từng mảng cây rừng lớn vang lên ‘rầm rầm’. Tiểu Bạch thay Bạch Vũ đỡ thương tổn trí mạng này, tan thành tro bụi, trước khi biến mất liền cào Hắc Lang bị thương.
Hắc Lang nổi trận lôi đình, gần như nó không nghĩ tới sẽ bị một con Triệu Hoán Thú nhị giai gây thương tổn, lúc chuẩn bị xuống tay với Bạch Vũ một lần nữa, hỏa diễm bỗng nhiên nện ở trên người nó, nó thê lương kêu thảm một tiếng, lăn lộn trên mặt đất, biết mất trong hỏa diễm u lam.
Bạch Vũ khiếp sợ suýt nữa cười toe tóe. Triệu Hoán Thú tứ giai, tồn tại cường đại nhất trên Vân Vũ Thần Châu, liền bị giải quyết nhẹ nhàng như vậy.
Ngũ Hành Chu Tước từ trên trời giáng xuống, hỏa diễm tràn đầy cực nóng trên thân phát ra màu u lam, sóng nhiệt nóng rực như nước lũ bao phủ mặt đất, trăm dặm chung quanh đều lâm vào trong nham thạch nóng chảy, nóng thêm một chút nữa sẽ bị hòa tan.
Dạ Quân Mạc lãnh ngạo đứng ở trên lưng Chu Tước, từ trên cao nhìn xuống Hắc y nhân, giống như đang nhìn một con kiến, một con kiến khiến cho hắn muốn nghiền thành mảnh vỡ. Uy áp cường đại bao phủ thiên địa, giam cầm vạn vật.
Hắc y nhân không thể động đậy, ngẩng đầu nhìn Dạ Quân Mạc, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: “Ám Dạ Quân Vương, ngươi dám mạnh mẽ gọi ra Ngũ Hành Chu Tước! Ngươi không sợ Vị Diện áp chế xé nát ngươi?”
Khóe miệng Dạ Quân Mạc chứa một tia cười lạnh, lật tay vung lên hỏa diễm u lam.
Hắc y nhân nhìn Bất Diệt Chi Hỏa nháy mắt tới gần, đồng tử co rụt lại, điên cuồng cười to: “Ngươi giết ta thì thế nào, vạn năm trước ngươi không cứu được Bạch Vũ, vạn năm sau ngươi càng không bảo vệ được nàng ta......”
Vù ——
Hắc y nhân bị hỏa diễm đánh trúng, trong nháy mắt hóa thành tro tàn, chết đến ngay cả mảnh vụn cũng không còn.
Dạ Quân Mạc trầm tĩnh nhìn tro tàn bị gió thổi đi, kìm nén tức giận nặng nề trên người.
Xa xa, Tả Khưu Lan ở trong bụi cỏ tránh được một kiếp, sắc mặt tái nhợt nhìn Dạ Quân Mạc ở trong không trung. Uy áp khủng bố làm cho thân thể hắn nhịn không được lạnh run, bước chân như nhũn ra muốn quỳ xuống.
Đây mới là vương giả chân chính đến, vô số sinh linh chỉ có thể quỳ lạy. Giờ khắc này, hắn mới cảm giác được rõ ràng chênh lệch của hắn và Mạc Điện nhiều bao nhiêu, mới vô cùng xác định, sư phụ của hắn, Cung chủ Vô Trần Cung so ra kém Mạc Điện.
Dạ Quân Mạc thu hồi Ngũ Hành Chu Tước, đi đến bên cạnh Bạch Vũ.
Bạch Vũ dại ra đứng ở tại chỗ, trong mắt dường như căn bản không nhìn thấy Dạ Quân Mạc, trong đầu chỉ còn lại một mảnh lửa đỏ: “Ngũ Hành Chu Tước...... Ngũ Hành Chu Tước, Chu Tước......”
“Tiểu Vũ.” Trong mắt Dạ Quân Mạc hiện lên một tia đau lòng, tay hắn nắm tay Bạch Vũ, Bạch Vũ giống như bị điện giật né tránh: “Đừng! Đầu ta đau quá...... Hình như sắp nứt ra rồi...... Đau quá......”
“Tiểu Vũ.” Dạ Quân Mạc không để ý nàng giãy dụa kịch liệt, dùng sức ôm lấy nàng, dùng một con dao đánh nàng đánh ngất xỉu.
“Chỉ sợ ngươi chỉ có thể làm quỷ hồ đồ.” Hắc y nhân nôn nóng không chịu nổi, sai Hắc Lang lập tức động thủ. Trong không khí tràn ngập hơi thở khô nóng, không biết khi nào thì thổi quét khắp rừng rậm, làm người ta có loại cảm giác oi bức hít thở không thông.
Hắc Lang không chút khách khí sử dụng linh thuật, đánh ra một chưởng. Tiểu Bạch từ trong lòng Bạch Vũ nhảy ra, hung mãnh đón nhận móng vuốt sắc bén của Hắc Lang.
Tiểu Bạch đã hoàn thành đột phá, đáng tiếc đột phá cũng chỉ là nhị giai, trừ phi Tiểu Bạch có thể sử dụng Phách Thiên Liệt một kích tất sát, vồ chết Hắc Lang, nếu không làm thế nào cũng không thắng được.
Bạch Vũ không ôm hi vọng gì. Xác suất một kích tất sát thật sự quá thấp, hơn nữa đối mặt là Triệu Hoán Thú tứ giai, ngay cả cơ hội sử dụng Phách Thiên Liệt, Tiểu Bạch cũng chắc chắn có được.
Chỉ nghe ‘phịch’ một tiếng, sóng khí mãnh liệt khuếch tán ra, chấn động khiến từng mảng cây rừng lớn vang lên ‘rầm rầm’. Tiểu Bạch thay Bạch Vũ đỡ thương tổn trí mạng này, tan thành tro bụi, trước khi biến mất liền cào Hắc Lang bị thương.
Hắc Lang nổi trận lôi đình, gần như nó không nghĩ tới sẽ bị một con Triệu Hoán Thú nhị giai gây thương tổn, lúc chuẩn bị xuống tay với Bạch Vũ một lần nữa, hỏa diễm bỗng nhiên nện ở trên người nó, nó thê lương kêu thảm một tiếng, lăn lộn trên mặt đất, biết mất trong hỏa diễm u lam.
Bạch Vũ khiếp sợ suýt nữa cười toe tóe. Triệu Hoán Thú tứ giai, tồn tại cường đại nhất trên Vân Vũ Thần Châu, liền bị giải quyết nhẹ nhàng như vậy.
Ngũ Hành Chu Tước từ trên trời giáng xuống, hỏa diễm tràn đầy cực nóng trên thân phát ra màu u lam, sóng nhiệt nóng rực như nước lũ bao phủ mặt đất, trăm dặm chung quanh đều lâm vào trong nham thạch nóng chảy, nóng thêm một chút nữa sẽ bị hòa tan.
Dạ Quân Mạc lãnh ngạo đứng ở trên lưng Chu Tước, từ trên cao nhìn xuống Hắc y nhân, giống như đang nhìn một con kiến, một con kiến khiến cho hắn muốn nghiền thành mảnh vỡ. Uy áp cường đại bao phủ thiên địa, giam cầm vạn vật.
Hắc y nhân không thể động đậy, ngẩng đầu nhìn Dạ Quân Mạc, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: “Ám Dạ Quân Vương, ngươi dám mạnh mẽ gọi ra Ngũ Hành Chu Tước! Ngươi không sợ Vị Diện áp chế xé nát ngươi?”
Khóe miệng Dạ Quân Mạc chứa một tia cười lạnh, lật tay vung lên hỏa diễm u lam.
Hắc y nhân nhìn Bất Diệt Chi Hỏa nháy mắt tới gần, đồng tử co rụt lại, điên cuồng cười to: “Ngươi giết ta thì thế nào, vạn năm trước ngươi không cứu được Bạch Vũ, vạn năm sau ngươi càng không bảo vệ được nàng ta......”
Vù ——
Hắc y nhân bị hỏa diễm đánh trúng, trong nháy mắt hóa thành tro tàn, chết đến ngay cả mảnh vụn cũng không còn.
Dạ Quân Mạc trầm tĩnh nhìn tro tàn bị gió thổi đi, kìm nén tức giận nặng nề trên người.
Xa xa, Tả Khưu Lan ở trong bụi cỏ tránh được một kiếp, sắc mặt tái nhợt nhìn Dạ Quân Mạc ở trong không trung. Uy áp khủng bố làm cho thân thể hắn nhịn không được lạnh run, bước chân như nhũn ra muốn quỳ xuống.
Đây mới là vương giả chân chính đến, vô số sinh linh chỉ có thể quỳ lạy. Giờ khắc này, hắn mới cảm giác được rõ ràng chênh lệch của hắn và Mạc Điện nhiều bao nhiêu, mới vô cùng xác định, sư phụ của hắn, Cung chủ Vô Trần Cung so ra kém Mạc Điện.
Dạ Quân Mạc thu hồi Ngũ Hành Chu Tước, đi đến bên cạnh Bạch Vũ.
Bạch Vũ dại ra đứng ở tại chỗ, trong mắt dường như căn bản không nhìn thấy Dạ Quân Mạc, trong đầu chỉ còn lại một mảnh lửa đỏ: “Ngũ Hành Chu Tước...... Ngũ Hành Chu Tước, Chu Tước......”
“Tiểu Vũ.” Trong mắt Dạ Quân Mạc hiện lên một tia đau lòng, tay hắn nắm tay Bạch Vũ, Bạch Vũ giống như bị điện giật né tránh: “Đừng! Đầu ta đau quá...... Hình như sắp nứt ra rồi...... Đau quá......”
“Tiểu Vũ.” Dạ Quân Mạc không để ý nàng giãy dụa kịch liệt, dùng sức ôm lấy nàng, dùng một con dao đánh nàng đánh ngất xỉu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.