Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
Chương 419: Chiếc nhẫn thích hợp (7)
Nguyệt Hạ Khuynh Ca
31/10/2017
Lúc tỳ nữ dâng trà, Bạch Vũ lén lút đến gần, tự mình rót trà, đổ một đống thuốc xổ vào trong nước trà của Dạ Vương.
Lòng dạ của Dạ Vương hoàn toàn không ở trên nước trà, bưng lên uống một ngụm, đôi mắt buồn rười rượi nhìn Dạ Quân Mạc: "Thánh Quân nghĩ gì lại đi mua linh khí? Còn cố ý chạy tới cửa hàng Dạ gia để mua?"
"Thì ra đó là chuyện làm ăn của Dạ gia à." Dạ Quân Mạc nhếch môi: "Quan tâm chuyện làm ăn của nhà mình một chút cũng không phải là chuyện vô cùng bình thường sao? Ảnh Vương, có phải ngươi nên cảm tạ ta hay không?"
Ảnh Vương cuống quýt đứng dậy nói lời cảm tạ: "Thánh Quân nói phải."
Trên mặt ông ta đang cười, nhưng trong lòng là bất đắc dĩ.
Ông ta là tộc trưởng chân chính của Dạ gia, cho dù không giao cửa hàng kia cho Thánh Quân, ông ta cũng có thể quản, đáng tiếc ngay từ đầu ông ta đã không xem vào. Tuổi của Thánh Quân còn nhỏ, chuyện gì cũng không biết, hoàn toàn chính là con rối Dạ Vương thao túng trong tay. Tuy bên ngoài ông ta cung kính, nhưng đáy lòng vẫn vô cùng thất vọng.
Bạch Vũ có thể nhìn ra được thất vọng trong mắt Ảnh Vương, đương nhiên Dạ Quân Mạc lại càng hiểu rõ, từ tận đáy lòng đệ tử Dạ gia không có chút tôn trọng nào đối với hắn, tất cả công lao đều thuộc về tộc trưởng Ảnh Vương này.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hắn chỉ có thiên phú tốt, vừa lúc có thiên phú bốn hệ, có thể tiếp thu linh lực tổ tiên, nếu không thì hắn cũng chẳng là gì.
Không ai từng cân nhắc xem hắn có muốn vị trí này hay không, hắn bị đẩy lên và phải chịu đựng bao nhiêu minh thương ám tiễn (đả kích ngấm ngầm hay công khai).
Nhưng nếu hắn đã bị đẩy lên đến đây, hắn muốn làm cho tất cả bọn họ phải thuần phục!
Hắn phải làm chuyện hắn muốn làm, hắn muốn cho Bạch Vũ ở bên cạnh hắn quang minh chính đại, mà không phải cải trang thành một cung nữ nho nhỏ như thế này. Cho dù Bạch Vũ không biết oan ức, hắn cũng sẽ đau lòng.
Hắn nhìn Bạch Vũ đang lén lút bỏ thuốc, trong lòng nhịn không được âm thầm bật cười.
Ngoài cửa, hai thị vệ kéo Chưởng quầy đi vào, quần áo của Chưởng quầy mất trật tự, tóc cũng rơi ra, mặt mũi bầm dập, trên người còn có một ít vết máu.
"Đây là làm sao vậy?" Dạ Vương quá sợ hãi.
Chưởng quầy khóc la om sòm bổ nhào tới Dạ Vương: "Đại nhân, nhẫn đã bị mất, phải làm sao bây giờ..."
Ba người Dạ Quân Mạc đồng loạt nhìn về phía Dạ Vương, khóe miệng Dạ Vương rút gân, đạp một cái đá văng Chưởng quầy: "Không phải có hộ vệ sao? Tại sao còn có thể làm mất đồ? Có phải ngươi khoe khoang không?"
"Ta không có!" Chưởng quầy cuống quýt phủ nhận, ông ta hận không thể tàng hình bay tới, làm sao còn có thể khoe khoang: "Là bị người ta cướp, hai người đội mũ đấu đá lung tung ở trên đường, thấy người liền cướp đoạt..."
"Sao có thể có loại chuyện này? Hai người kia là ai?" Dạ Vương nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Ám Lân. Ám Lân trả lời sâu xa: "Hình như là người Sáng Thế Thần Điện phái tới tìm người, nhìn thấy bộ dạng lén lút của vị Chưởng quầy này, có thể là cho rằng ông ta biết chút gì đó, chỉ có thể tính là ông ta xui xẻo."
Chưởng quầy khóc không ra nước mắt, cái gì gọi là tính là ông xui xẻo? Chuyện linh khí bị cướp đoạt liền tính là một câu xui xẻo sao?
"Dạ Vương, Thánh Quân, đồ bị cướp cũng không thể trách ta, đều là Sáng Thế Thần Điện làm! Nên đi tìm bọn họ đòi lại."
"Dĩ nhiên sẽ có người đi bắt người của Sáng Thế Thần Điện, nhẫn linh khí là ta đặt, ngươi không lấy ra được, đương nhiên phải tìm ngươi bồi thường." Dạ Quân Mạc lạnh lùng ngắt lời ông ta: "Nếu như không bồi thường nổi, thì giao cửa hàng của ngươi cho ta."
Lúc này, ngay cả khóc la om sòm Chưởng quầy cũng không làm được, hoảng sợ nhìn về phía Dạ Vương.
Trên mặt Dạ Vương lúc xanh lúc trắng, ông ta đoán được sẽ xảy ra chuyện mới phái người hộ tống, nhưng không nghĩ tới là người của Sáng Thế Thần Điện cướp đồ, nói thật, ông ta vô cùng nghi ngờ hai người kia có phải là người Sáng Thế Thần Điện không.
"Thánh Quân, trước mắt bắt hai người kia mới là chuyện quan trọng hơn."
"Đã phái người đi bắt, nhưng sau khi hai người kia cướp tiền trang, tửu lâu, tiệm thuốc và linh khí xong đã chạy ra khỏi thành, Dạ Vương muốn giúp đỡ đi bắt người cũng được. Chưởng quầy ở lại, bồi thường quy ước mười triệu tinh thể đi." Ám Lân trịnh trọng mở miệng.
Lòng dạ của Dạ Vương hoàn toàn không ở trên nước trà, bưng lên uống một ngụm, đôi mắt buồn rười rượi nhìn Dạ Quân Mạc: "Thánh Quân nghĩ gì lại đi mua linh khí? Còn cố ý chạy tới cửa hàng Dạ gia để mua?"
"Thì ra đó là chuyện làm ăn của Dạ gia à." Dạ Quân Mạc nhếch môi: "Quan tâm chuyện làm ăn của nhà mình một chút cũng không phải là chuyện vô cùng bình thường sao? Ảnh Vương, có phải ngươi nên cảm tạ ta hay không?"
Ảnh Vương cuống quýt đứng dậy nói lời cảm tạ: "Thánh Quân nói phải."
Trên mặt ông ta đang cười, nhưng trong lòng là bất đắc dĩ.
Ông ta là tộc trưởng chân chính của Dạ gia, cho dù không giao cửa hàng kia cho Thánh Quân, ông ta cũng có thể quản, đáng tiếc ngay từ đầu ông ta đã không xem vào. Tuổi của Thánh Quân còn nhỏ, chuyện gì cũng không biết, hoàn toàn chính là con rối Dạ Vương thao túng trong tay. Tuy bên ngoài ông ta cung kính, nhưng đáy lòng vẫn vô cùng thất vọng.
Bạch Vũ có thể nhìn ra được thất vọng trong mắt Ảnh Vương, đương nhiên Dạ Quân Mạc lại càng hiểu rõ, từ tận đáy lòng đệ tử Dạ gia không có chút tôn trọng nào đối với hắn, tất cả công lao đều thuộc về tộc trưởng Ảnh Vương này.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hắn chỉ có thiên phú tốt, vừa lúc có thiên phú bốn hệ, có thể tiếp thu linh lực tổ tiên, nếu không thì hắn cũng chẳng là gì.
Không ai từng cân nhắc xem hắn có muốn vị trí này hay không, hắn bị đẩy lên và phải chịu đựng bao nhiêu minh thương ám tiễn (đả kích ngấm ngầm hay công khai).
Nhưng nếu hắn đã bị đẩy lên đến đây, hắn muốn làm cho tất cả bọn họ phải thuần phục!
Hắn phải làm chuyện hắn muốn làm, hắn muốn cho Bạch Vũ ở bên cạnh hắn quang minh chính đại, mà không phải cải trang thành một cung nữ nho nhỏ như thế này. Cho dù Bạch Vũ không biết oan ức, hắn cũng sẽ đau lòng.
Hắn nhìn Bạch Vũ đang lén lút bỏ thuốc, trong lòng nhịn không được âm thầm bật cười.
Ngoài cửa, hai thị vệ kéo Chưởng quầy đi vào, quần áo của Chưởng quầy mất trật tự, tóc cũng rơi ra, mặt mũi bầm dập, trên người còn có một ít vết máu.
"Đây là làm sao vậy?" Dạ Vương quá sợ hãi.
Chưởng quầy khóc la om sòm bổ nhào tới Dạ Vương: "Đại nhân, nhẫn đã bị mất, phải làm sao bây giờ..."
Ba người Dạ Quân Mạc đồng loạt nhìn về phía Dạ Vương, khóe miệng Dạ Vương rút gân, đạp một cái đá văng Chưởng quầy: "Không phải có hộ vệ sao? Tại sao còn có thể làm mất đồ? Có phải ngươi khoe khoang không?"
"Ta không có!" Chưởng quầy cuống quýt phủ nhận, ông ta hận không thể tàng hình bay tới, làm sao còn có thể khoe khoang: "Là bị người ta cướp, hai người đội mũ đấu đá lung tung ở trên đường, thấy người liền cướp đoạt..."
"Sao có thể có loại chuyện này? Hai người kia là ai?" Dạ Vương nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Ám Lân. Ám Lân trả lời sâu xa: "Hình như là người Sáng Thế Thần Điện phái tới tìm người, nhìn thấy bộ dạng lén lút của vị Chưởng quầy này, có thể là cho rằng ông ta biết chút gì đó, chỉ có thể tính là ông ta xui xẻo."
Chưởng quầy khóc không ra nước mắt, cái gì gọi là tính là ông xui xẻo? Chuyện linh khí bị cướp đoạt liền tính là một câu xui xẻo sao?
"Dạ Vương, Thánh Quân, đồ bị cướp cũng không thể trách ta, đều là Sáng Thế Thần Điện làm! Nên đi tìm bọn họ đòi lại."
"Dĩ nhiên sẽ có người đi bắt người của Sáng Thế Thần Điện, nhẫn linh khí là ta đặt, ngươi không lấy ra được, đương nhiên phải tìm ngươi bồi thường." Dạ Quân Mạc lạnh lùng ngắt lời ông ta: "Nếu như không bồi thường nổi, thì giao cửa hàng của ngươi cho ta."
Lúc này, ngay cả khóc la om sòm Chưởng quầy cũng không làm được, hoảng sợ nhìn về phía Dạ Vương.
Trên mặt Dạ Vương lúc xanh lúc trắng, ông ta đoán được sẽ xảy ra chuyện mới phái người hộ tống, nhưng không nghĩ tới là người của Sáng Thế Thần Điện cướp đồ, nói thật, ông ta vô cùng nghi ngờ hai người kia có phải là người Sáng Thế Thần Điện không.
"Thánh Quân, trước mắt bắt hai người kia mới là chuyện quan trọng hơn."
"Đã phái người đi bắt, nhưng sau khi hai người kia cướp tiền trang, tửu lâu, tiệm thuốc và linh khí xong đã chạy ra khỏi thành, Dạ Vương muốn giúp đỡ đi bắt người cũng được. Chưởng quầy ở lại, bồi thường quy ước mười triệu tinh thể đi." Ám Lân trịnh trọng mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.