Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
Chương 692: Dạ Giang thành, Đoàn gia 7
Nguyệt Hạ Khuynh Ca
10/06/2018
"A! Đừng giết ta..."
"Cứu, cứu mạng!"
Vài người bên cạnh hoảng sợ lui về phía sau, rơi vào trong khủng hoảng, giống như phát điên chạy ra khỏi Đoạn phủ, dường như nơi này là địa ngục, ở lại một khắc cũng sẽ mất mạng.
"Đều đứng lại cho ta, không được lùi bước." Sắc mặt Dạ Kiêu Hùng trắng bệch, kiên trì rống giận, những người lâm vào sợ hãi không có cách nào tự kềm chế được này lại hoàn toàn không nghe được lời của hắn ta.
Người Đoàn gia cũng không khá hơn chút nào, sắc mặt cả đám đều giống như sắp chết, nhưng bởi vì hướng gió thổi về phía Dạ Kiêu Hùng bên kia, mùi hương bên bọn họ cũng không dày đặc, không ai lâm vào ảo giác không có cách nào tự kềm chế được, ít nhất vẫn còn có sức chiến đấu.
Mắt thấy thuộc hạ của mình đều sắp chạy hết, toàn thân Dạ Kiêu Hùng lạnh như băng, hắn ta cũng cảm thấy sắp không chống đỡ nổi nữa, chỉ phải không cam lòng cắn răng rời khỏi Đoạn phủ.
Dạ Kiêu Hùng vừa đi, người Đoàn gia cũng không ở lại đó, tất cả đều chạy ra khỏi tiểu viện của Đoạn Vô Huyết giống như có chó đuổi theo phía sau, nơi này thật sự là tà môn, có ma quỷ, thật khủng bố!
Đoạn Vô Huyết bị thương cũng được đưa đến phòng Đoạn Vân Thiết nghỉ ngơi.
Nhìn thấy đám nhi tử của mình đều không sao, Đoạn Vân Thiết nhẹ nhàng thở ra, tóm lấy Đoạn Vô Huyết chửi ầm lên.
"Nhìn chuyện tốt ngươi làm, ngươi muốn cả nhà này cùng chết sao? Biết rõ Dạ Kiêu Hùng nhằm vào chúng ta, ngươi không thể dùng đầu óc suy nghĩ lúc làm chuyện gì đó sao? Đưa nhược điểm vào trong tay người ta..."
Đoạn vô Huyết cúi đầu, nghe lời giống như bảo bảo ngoan ngoãn. Đợi đến khi Đoạn Vân Thiết dùng hết sức mắng xong, mọi người đã sớm uống dược, miệng vết thương cũng đã được băng bó xong.
Đoạn Vân Thiết thở dài, cho mọi người trở về nghỉ ngơi.
"Cha, con sai rồi, người đừng nóng giận, dieendaanleequuydoon – V.O, tức giận không tốt đối với thân thể." Đoạn Vô Huyết nhìn khuôn mặt có nếp nhăn của Đoạn Vân Thiết, hối hận nói.
"Aiz - - cha biết không phải là lỗi của con, cho dù hôm nay con không làm chuyện này, thì gần nhất Dạ Kiêu Hùng cũng sẽ tìm cớ, loại bỏ Đoàn gia chúng ta. Hắn ta không muốn cho chúng ta đến Bình Tây thành."
"Vì sao?"
"Hẳn là hắn ta sợ cha quấy rầy kế hoạch của hắn ta. Thật ra cha cũng không rõ nguyên nhân, chỉ là không cẩn thận phát hiện hình như hắn ta đang mưu tính chuyện gì đó, có liên quan đến Bình Tây thành. Chỉ vì bị cha phát hiện, cho nên hắn ta đã vội vàng ra tay."
"Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Trong lòng Đoạn Vô Huyết nhảy dựng.
"Còn có thể làm sao, tranh thủ thời gian, cha và con lập tức đến Bình Tây thành. Vừa vặn mấy đệ đệ của con có thể đến Vương đô Đế Quốc lẩn trốn, tìm sư môn bái nhập." Đoạn Vân Thiết nói.
Đoạn Vô Huyết có chút chần chờ: "Hai người chúng ta đi Bình Tây thành... người ta sẽ cho chúng ta vào sao? Sẽ không bị ném ra chứ."
"Yên tâm, Thánh Quân hạ lệnh chi viện, bây giờ Bình Tây thành là bát phương tập hợp, chỉ cần có người trong thành nhận ra chúng ta, sẽ cho chúng ta vào. Con nghỉ ngơi cho tốt, tối nay chúng ta sẽ xuất phát."
Đoạn Vô Huyết gật đầu, trong lòng có chút khổ sở, cứ từ bỏ Đoạn phủ như vậy sao? Thật sự là uất ức. Hắn nhất định phải biểu hiện thật tốt ở trên chiến trường, lấy được đủ chiến công tu luyện, thuận lợi vui vẻ về Đoạn phủ, khiến cho Dạ Kiêu Hùng cũng không dám lại động đến hắn, không dám lại động đến Đoàn gia!
Đoạn Vân Thiết rời đi, đi thu dọn đồ.
Đoạn Vô Huyết nằm ở trên giường ngẩn người, một giọng nói mềm mại bé nhỏ vang lên bên tai hắn: "Đoàn thúc thúc muốn đi xa sao?"
Đoạn Vô Huyết mạnh mẽ quay đầu, đã nhìn thấy Mộ Bạch, Mộ Vũ yên lặng xuất hiện bên cạnh giường hắn, dọa hắn chết khiếp.
"Các con vào bằng cách nào? Sao thúc không phát hiện!" Giọng Đoạn Vô Huyết bất giác đề cao.
Mộ Bạch thản nhiên nói: "Là thúc suy nghĩ quá chuyên tâm, không phát hiện thôi."
"Vậy sao?" Sao thúc lại cảm thấy không phải vậy? Đoạn Vô Huyết nhìn hai hài tử, bĩu môi: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
"Cứu, cứu mạng!"
Vài người bên cạnh hoảng sợ lui về phía sau, rơi vào trong khủng hoảng, giống như phát điên chạy ra khỏi Đoạn phủ, dường như nơi này là địa ngục, ở lại một khắc cũng sẽ mất mạng.
"Đều đứng lại cho ta, không được lùi bước." Sắc mặt Dạ Kiêu Hùng trắng bệch, kiên trì rống giận, những người lâm vào sợ hãi không có cách nào tự kềm chế được này lại hoàn toàn không nghe được lời của hắn ta.
Người Đoàn gia cũng không khá hơn chút nào, sắc mặt cả đám đều giống như sắp chết, nhưng bởi vì hướng gió thổi về phía Dạ Kiêu Hùng bên kia, mùi hương bên bọn họ cũng không dày đặc, không ai lâm vào ảo giác không có cách nào tự kềm chế được, ít nhất vẫn còn có sức chiến đấu.
Mắt thấy thuộc hạ của mình đều sắp chạy hết, toàn thân Dạ Kiêu Hùng lạnh như băng, hắn ta cũng cảm thấy sắp không chống đỡ nổi nữa, chỉ phải không cam lòng cắn răng rời khỏi Đoạn phủ.
Dạ Kiêu Hùng vừa đi, người Đoàn gia cũng không ở lại đó, tất cả đều chạy ra khỏi tiểu viện của Đoạn Vô Huyết giống như có chó đuổi theo phía sau, nơi này thật sự là tà môn, có ma quỷ, thật khủng bố!
Đoạn Vô Huyết bị thương cũng được đưa đến phòng Đoạn Vân Thiết nghỉ ngơi.
Nhìn thấy đám nhi tử của mình đều không sao, Đoạn Vân Thiết nhẹ nhàng thở ra, tóm lấy Đoạn Vô Huyết chửi ầm lên.
"Nhìn chuyện tốt ngươi làm, ngươi muốn cả nhà này cùng chết sao? Biết rõ Dạ Kiêu Hùng nhằm vào chúng ta, ngươi không thể dùng đầu óc suy nghĩ lúc làm chuyện gì đó sao? Đưa nhược điểm vào trong tay người ta..."
Đoạn vô Huyết cúi đầu, nghe lời giống như bảo bảo ngoan ngoãn. Đợi đến khi Đoạn Vân Thiết dùng hết sức mắng xong, mọi người đã sớm uống dược, miệng vết thương cũng đã được băng bó xong.
Đoạn Vân Thiết thở dài, cho mọi người trở về nghỉ ngơi.
"Cha, con sai rồi, người đừng nóng giận, dieendaanleequuydoon – V.O, tức giận không tốt đối với thân thể." Đoạn Vô Huyết nhìn khuôn mặt có nếp nhăn của Đoạn Vân Thiết, hối hận nói.
"Aiz - - cha biết không phải là lỗi của con, cho dù hôm nay con không làm chuyện này, thì gần nhất Dạ Kiêu Hùng cũng sẽ tìm cớ, loại bỏ Đoàn gia chúng ta. Hắn ta không muốn cho chúng ta đến Bình Tây thành."
"Vì sao?"
"Hẳn là hắn ta sợ cha quấy rầy kế hoạch của hắn ta. Thật ra cha cũng không rõ nguyên nhân, chỉ là không cẩn thận phát hiện hình như hắn ta đang mưu tính chuyện gì đó, có liên quan đến Bình Tây thành. Chỉ vì bị cha phát hiện, cho nên hắn ta đã vội vàng ra tay."
"Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Trong lòng Đoạn Vô Huyết nhảy dựng.
"Còn có thể làm sao, tranh thủ thời gian, cha và con lập tức đến Bình Tây thành. Vừa vặn mấy đệ đệ của con có thể đến Vương đô Đế Quốc lẩn trốn, tìm sư môn bái nhập." Đoạn Vân Thiết nói.
Đoạn Vô Huyết có chút chần chờ: "Hai người chúng ta đi Bình Tây thành... người ta sẽ cho chúng ta vào sao? Sẽ không bị ném ra chứ."
"Yên tâm, Thánh Quân hạ lệnh chi viện, bây giờ Bình Tây thành là bát phương tập hợp, chỉ cần có người trong thành nhận ra chúng ta, sẽ cho chúng ta vào. Con nghỉ ngơi cho tốt, tối nay chúng ta sẽ xuất phát."
Đoạn Vô Huyết gật đầu, trong lòng có chút khổ sở, cứ từ bỏ Đoạn phủ như vậy sao? Thật sự là uất ức. Hắn nhất định phải biểu hiện thật tốt ở trên chiến trường, lấy được đủ chiến công tu luyện, thuận lợi vui vẻ về Đoạn phủ, khiến cho Dạ Kiêu Hùng cũng không dám lại động đến hắn, không dám lại động đến Đoàn gia!
Đoạn Vân Thiết rời đi, đi thu dọn đồ.
Đoạn Vô Huyết nằm ở trên giường ngẩn người, một giọng nói mềm mại bé nhỏ vang lên bên tai hắn: "Đoàn thúc thúc muốn đi xa sao?"
Đoạn Vô Huyết mạnh mẽ quay đầu, đã nhìn thấy Mộ Bạch, Mộ Vũ yên lặng xuất hiện bên cạnh giường hắn, dọa hắn chết khiếp.
"Các con vào bằng cách nào? Sao thúc không phát hiện!" Giọng Đoạn Vô Huyết bất giác đề cao.
Mộ Bạch thản nhiên nói: "Là thúc suy nghĩ quá chuyên tâm, không phát hiện thôi."
"Vậy sao?" Sao thúc lại cảm thấy không phải vậy? Đoạn Vô Huyết nhìn hai hài tử, bĩu môi: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.