Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
Chương 679: Đại chiến 7
Nguyệt Hạ Khuynh Ca
01/06/2018
"Nhưng từ bỏ như vậy, sau này Sáng Thế Thần Điện sẽ không còn biện pháp phát triển nữa." Ngọc Ưu Liên không cam lòng nói.
"Sau này? Đừng nghĩ sau này, vẫn nên chờ chiến tranh lần này qua đi lại nói đến sau này." Thượng Quan Vân Trần rất hờ hững nói, dường như đã hoàn toàn không còn ôm hi vọng.
Ngọc Ưu Liên hơi nhíu mày: "Thế lực Ám Dạ Đế Quốc triệu tập trông có vẻ người đông thế mạnh, càn quét Đại Lục, trên thực tế đối với chúng ta mà nói không phải chỉ là một đám đám ô hợp à, người có cấp bậc Đại Đế trong những Chưởng môn đó ít đến đáng thương, chúng ta hoàn toàn không cần thiết phải sợ."
"À, nhiều con kiến còn có thể cắn chết người đó, bây giờ ngươi không biết sĩ khí Sáng Thế Thần Điện đang ở bao nhiêu sao? Chuyện này đều phải trách ngươi! Khói độc là để ngươi dùng như vậy à? Lại tung ra ngay trên lôi đài, ngươi hận không thể khiến tất cả mọi người hận chúng ta đúng không?" Thượng Quan Vân Trần rống giận với Ngọc Ưu Liên không chút khách sáo.
Khói độc này vốn chuẩn bị để tung ra ở trong nơi riêng tư, phá đi Đại hội trăm phái, giá họa lên trên đầu Ám Dạ Đế Quốc, ai biết Ngọc Ưu Liên lại không có đầu óc như vậy.
Khuôn mặt Ngọc Ưu Liên cứng ngắc, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi trách ta? Tình huống đó là vì bảo vệ tính mạng, đương nhiên thủ đoạn gì ta cũng sẽ dùng. Đừng nói khói độc, nếu ta còn có độc dược khác, ta cũng sẽ ném ra. Hơn nữa, không phải cũng không độc chết nhiều Chưởng môn sao? Dù sao sớm hay muộn những người đó cũng đối nghịch với chúng ta, sớm loại bỏ không có gì là không tốt."
"Ngươi đã có lòng tin như vậy, vậy ngươi phụ trách dẫn các đệ tử đi chi viện đi. Gần đây người Ám Dạ Đế Quốc đang tiêu diệt các thế lực phụ thuộc chúng ta khắp nơi." Thượng Quan Vân Trần ôn hoà nói.
"Ngươi để ta đi? Ta chính là Thần Hoàng, ta đi rồi ai sẽ giữ Sáng Thế Thần Điện?"
"Không cần ngươi phải quan tâm, Thần Điện cực kỳ chắc chắn! Cha ta đã chết, đương nhiên chỉ có thể là ngươi đi rồi." Thượng Quan Vân Trần tức giận nói.
Ngọc Ưu Liên nghẹn lời, hung hăng cắn răng: "Không phải ngươi tính chuyện cha ngươi chết lên đầu ta đó chứ? Là chính ngươi không đi cứu ông ta, trơ mắt nhìn ông ta chết, có liên quan gì đến ta? Ta lại không ngăn cản ngươi đi cứu người, – V.O, là tự ngươi lùi bước, bỏ cha ngươi lại...""Đủ rồi!" Thượng Quan Vân Trần nổi giận lôi đình, cũng không dám ra tay với Ngọc Ưu Liên.
Ngọc Ưu Liên hèn mọn nhìn hắn ta, đã không còn kiêng dè hắn ta chút nào: "Nói ngươi là người nhu nhược, ngươi còn không thừa nhận, may mắn ta còn chưa gả cho ngươi."
Lúc này, đệ tử đến bẩm báo, Ám Ưng và Ám Lang dẫn người bao vây tiêu diệt Tông môn phụ thuộc Sáng Thế Thần Điện - Vạn Trượng Sơn Trang, Trang chủ không địch lại, phát tin tới nhờ cứu viện.
Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần lập tức ngừng tranh cãi, Ngọc Ưu Liên tự mình dẫn theo người đi cứu viện.
Cho dù nói như thế nào, bây giờ nàng ta và Thượng Quan Vân Trần đã bị buộc lại cùng nhau, cho dù muốn nội chiến thì trước cũng phải dọn dẹp Ám Dạ Đế Quốc rồi nói.
Bởi vì Ngọc Ưu Liên cường thế ra quân, cuối cùng Vạn Trượng Sơn Trang cũng không bị đánh bại. Sau đó tiến công và thôn tính cũng trở nên càng ngày càng khó khăn, các thế lực của Sáng Thế Thần Điện chi viện nhau tương đối nhanh.
Sáng Thế Thần Điện cũng không dễ đối phó như vậy, sau hỗn loạn lúc đầu, Thượng Quan Vân Trần đã ổn định lại.
Chiến cuộc dần dần xuất hiện thế giằng co, song phương ngươi tới ta đi, hôm nay ngươi diệt một thế gia, ngày mai ta hủy đi một Tông môn.
Chiến đấu cứ liên tục như vậy, tất cả mọi người hiểu rõ chỉ sợ trận chiến tranh này sẽ đánh liên tục rất lâu.
Đảo mắt năm năm trôi qua, Viện Trưởng Lão cũng hoàn toàn gia nhập chiến cuộc, thành đồng minh lớn nhất của Ám Dạ Đế Quốc. Tôn chủ và Linh chủ đã không còn ảnh hưởng gì đến thắng bại của cuộc chiến, bây giờ cuộc chiến đã đạt tới mức độ của Vương Giả và Đại Đế.
"Sau này? Đừng nghĩ sau này, vẫn nên chờ chiến tranh lần này qua đi lại nói đến sau này." Thượng Quan Vân Trần rất hờ hững nói, dường như đã hoàn toàn không còn ôm hi vọng.
Ngọc Ưu Liên hơi nhíu mày: "Thế lực Ám Dạ Đế Quốc triệu tập trông có vẻ người đông thế mạnh, càn quét Đại Lục, trên thực tế đối với chúng ta mà nói không phải chỉ là một đám đám ô hợp à, người có cấp bậc Đại Đế trong những Chưởng môn đó ít đến đáng thương, chúng ta hoàn toàn không cần thiết phải sợ."
"À, nhiều con kiến còn có thể cắn chết người đó, bây giờ ngươi không biết sĩ khí Sáng Thế Thần Điện đang ở bao nhiêu sao? Chuyện này đều phải trách ngươi! Khói độc là để ngươi dùng như vậy à? Lại tung ra ngay trên lôi đài, ngươi hận không thể khiến tất cả mọi người hận chúng ta đúng không?" Thượng Quan Vân Trần rống giận với Ngọc Ưu Liên không chút khách sáo.
Khói độc này vốn chuẩn bị để tung ra ở trong nơi riêng tư, phá đi Đại hội trăm phái, giá họa lên trên đầu Ám Dạ Đế Quốc, ai biết Ngọc Ưu Liên lại không có đầu óc như vậy.
Khuôn mặt Ngọc Ưu Liên cứng ngắc, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi trách ta? Tình huống đó là vì bảo vệ tính mạng, đương nhiên thủ đoạn gì ta cũng sẽ dùng. Đừng nói khói độc, nếu ta còn có độc dược khác, ta cũng sẽ ném ra. Hơn nữa, không phải cũng không độc chết nhiều Chưởng môn sao? Dù sao sớm hay muộn những người đó cũng đối nghịch với chúng ta, sớm loại bỏ không có gì là không tốt."
"Ngươi đã có lòng tin như vậy, vậy ngươi phụ trách dẫn các đệ tử đi chi viện đi. Gần đây người Ám Dạ Đế Quốc đang tiêu diệt các thế lực phụ thuộc chúng ta khắp nơi." Thượng Quan Vân Trần ôn hoà nói.
"Ngươi để ta đi? Ta chính là Thần Hoàng, ta đi rồi ai sẽ giữ Sáng Thế Thần Điện?"
"Không cần ngươi phải quan tâm, Thần Điện cực kỳ chắc chắn! Cha ta đã chết, đương nhiên chỉ có thể là ngươi đi rồi." Thượng Quan Vân Trần tức giận nói.
Ngọc Ưu Liên nghẹn lời, hung hăng cắn răng: "Không phải ngươi tính chuyện cha ngươi chết lên đầu ta đó chứ? Là chính ngươi không đi cứu ông ta, trơ mắt nhìn ông ta chết, có liên quan gì đến ta? Ta lại không ngăn cản ngươi đi cứu người, – V.O, là tự ngươi lùi bước, bỏ cha ngươi lại...""Đủ rồi!" Thượng Quan Vân Trần nổi giận lôi đình, cũng không dám ra tay với Ngọc Ưu Liên.
Ngọc Ưu Liên hèn mọn nhìn hắn ta, đã không còn kiêng dè hắn ta chút nào: "Nói ngươi là người nhu nhược, ngươi còn không thừa nhận, may mắn ta còn chưa gả cho ngươi."
Lúc này, đệ tử đến bẩm báo, Ám Ưng và Ám Lang dẫn người bao vây tiêu diệt Tông môn phụ thuộc Sáng Thế Thần Điện - Vạn Trượng Sơn Trang, Trang chủ không địch lại, phát tin tới nhờ cứu viện.
Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần lập tức ngừng tranh cãi, Ngọc Ưu Liên tự mình dẫn theo người đi cứu viện.
Cho dù nói như thế nào, bây giờ nàng ta và Thượng Quan Vân Trần đã bị buộc lại cùng nhau, cho dù muốn nội chiến thì trước cũng phải dọn dẹp Ám Dạ Đế Quốc rồi nói.
Bởi vì Ngọc Ưu Liên cường thế ra quân, cuối cùng Vạn Trượng Sơn Trang cũng không bị đánh bại. Sau đó tiến công và thôn tính cũng trở nên càng ngày càng khó khăn, các thế lực của Sáng Thế Thần Điện chi viện nhau tương đối nhanh.
Sáng Thế Thần Điện cũng không dễ đối phó như vậy, sau hỗn loạn lúc đầu, Thượng Quan Vân Trần đã ổn định lại.
Chiến cuộc dần dần xuất hiện thế giằng co, song phương ngươi tới ta đi, hôm nay ngươi diệt một thế gia, ngày mai ta hủy đi một Tông môn.
Chiến đấu cứ liên tục như vậy, tất cả mọi người hiểu rõ chỉ sợ trận chiến tranh này sẽ đánh liên tục rất lâu.
Đảo mắt năm năm trôi qua, Viện Trưởng Lão cũng hoàn toàn gia nhập chiến cuộc, thành đồng minh lớn nhất của Ám Dạ Đế Quốc. Tôn chủ và Linh chủ đã không còn ảnh hưởng gì đến thắng bại của cuộc chiến, bây giờ cuộc chiến đã đạt tới mức độ của Vương Giả và Đại Đế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.