Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
Chương 400: Độc chết người (3)
Nguyệt Hạ Khuynh Ca
20/10/2017
Edit: V.O
Ừm, nữ nhân Thánh Quân coi trọng đúng là không giống người bình thường, không thích trang sức, yêu thuốc độc, khó trách lắc tay Thánh Quân tặng đều là hạt đậu đỏ kịch độc.
Tô Lăng Dung đứng ở sau lưng Lăng Vương, hạ mi mắt, đáy mắt ác độc giống như rắn độc làm cho người ta sợ hãi, gắt gao ẩn dấu ở chỗ không nhìn thấy.
Đi vào trong phòng, Dạ Quân Mạc lạnh lùng ngồi bên cạnh bàn, Bạch Vũ lại dựa lên tháp mềm bên cạnh cửa sổ, ngắm nghía lắc tay hạt đậu đỏ, trông có vẻ rất mãn nguyện. Móng tay Tô Lăng Dung bấm vào lòng bàn tay càng lúc càng sâu, cùng hành lễ với Linh Vương.
"Thánh Quân, tình hình chiến đấu của Vực Thanh Phong có chút căng thẳng, không rõ hướng đi của Mộc Thiên Tịch..." Linh Vương muốn nói lại thôi, nhìn thoáng qua Bạch Vũ. Ông ta muốn bẩm báo tình hình chiến đấu của cả mảnh khu vực phía Nam Đại lục Thanh Mộc, không phải ai cũng có thể nghe được.
Mắt Dạ Quân Mạc cũng không thèm nâng: "Bạch Vũ là Vực Chủ của Vực Thanh Phong, có thể nghe."
Linh Vương đành phải nói qua tình huống một lần, nói tóm lại là tình hình chiến đấu phía Nam so với tranh giành từng tấc đất ở phía Bắc có vẻ có chút kỳ dị.
Bản thân Mộc Thiên Tịch nhằm vào Vực Thanh Phong, còn dẫn theo không ít viện binh cấp Tôn Chủ, Ám Ưng và Linh Vương cũng không tính liều mạng với hắn ta, chỉ cố giữ thành trì, kiềm chế hắn ta, nhưng Mộc Thiên Tịch đã không xuất hiện vài ngày liên tục rồi.
Linh Vương cảm thấy có thể hắn ta có âm mưu gì đó.
Ngón tay thon dài của Dạ Quân Mạc gõ mặt bàn, ánh mắt nghiêm nghị: "Không rõ hành tung sao? Nếu hắn ta không có ở đó, ngươi và Ám Ưng đừng chỉ giữ thành, hãy đẩy chiến tuyến về phía trước."
Linh Vương lập tức hiểu rõ ý của Dạ Quân Mạc: "Vâng, thuộc hạ hiểu rõ rồi. Đúng rồi, đây là tinh thể thượng phẩm mà Hộ pháp Ám Ưng sai ta cầm đến, tất cả tinh thể thượng phẩm bên trong mạch khoáng đã được khai thác ra hết rồi, tổng cộng có 287 khối."
V.O287 khối, là con số Phục Mãn nói cho Bạch Vũ biết, từ Phục Mãn đến Ám Ưng lại đến Linh Vương, tuy qua tay vài lần, nhưng không ai dám tham ô.
Dạ Quân Mạc kéo tinh thể thượng phẩm qua, đưa cho Bạch Vũ hai trăm khối.
Bạch Vũ không khách sáo, nhận hết toàn bộ.
Tô Lăng Dung tức giận đến muốn phun ra lửa, nhưng vẫn không biểu hiện ra chút gì trên mặt. Nàng ta hít sâu một hơi, bỗng nhiên đi đến bên cạnh Bạch Vũ: "Bạch Vũ muội muội, cha ta và Thánh Quân bàn bạc việc công, không bằng chúng ta ra ngoài trước đi, ta có chút việc muốn nói với muội."
Bạch Vũ nhíu mày. Có việc? Có thể có chuyện gì? Từ sau khi bị ta làm mất mặt ở bên trong mạch khoáng, đã nhiều ngày cũng không dám lảng vảng ở trước mặt ta, lúc này lại muốn giở trò gì?
Nàng vui vẻ đồng ý, đi theo Tô Lăng Dung đến phòng của nàng.
Vẻ mặt Tô Lăng Dung thản nhiên bưng trà rót nước, vô cùng khách sáo, nhanh chóng đặt một ly trà loãng hương táo đỏ vào trong tay Bạch Vũ.
"Ngươi cứ việc nói thẳng có chuyện gì đi." Bạch Vũ cầm lên, thoải mái uống một ngụm, liền nghe Tô Lăng Dung kiêu ngạo nói: "Cách xa Thánh Quân, ngươi không xứng với người. Chỉ có ta mới có thể làm Vương Hậu của người."
Bạch Vũ vừa mới uống nước trà xong, thiếu chút nữa đã phun ra.
Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy lời nói tự kỷ như vậy, rõ ràng từ đầu tới cuối Dạ Quân Mạc cũng chưa từng cho ngươi một ánh mắt tốt, ngươi lấy đâu ra tự tin có thể làm Vương Hậu của chàng ấy?
Tô Lăng Dung nhìn vẻ mỉa mai và ngạc nhiên trong mắt Bạch Vũ, loại ánh mắt giống như đang nhìn đứa ngốc, tức giận nói: "Ngươi đừng cho là ta đang nói đùa, thế lực của Ám Dạ Đế Quốc rắc rối, phức tạp, còn hỗn loạn hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi. Thánh Quân người không phải là người bình thường, người là trụ cột của cả Ám Dạ Đế Quốc, người phải suy xét đến tương lai của Đế Quốc, người không thể lấy một nữ tử mồ côi không có bối cảnh như ngươi. Người cần liên hôn, cần cân bằng thế lực ở khắp nơi trên Đế Quốc, ta có thể giúp người! Còn ngươi thì không."
Ừm, nữ nhân Thánh Quân coi trọng đúng là không giống người bình thường, không thích trang sức, yêu thuốc độc, khó trách lắc tay Thánh Quân tặng đều là hạt đậu đỏ kịch độc.
Tô Lăng Dung đứng ở sau lưng Lăng Vương, hạ mi mắt, đáy mắt ác độc giống như rắn độc làm cho người ta sợ hãi, gắt gao ẩn dấu ở chỗ không nhìn thấy.
Đi vào trong phòng, Dạ Quân Mạc lạnh lùng ngồi bên cạnh bàn, Bạch Vũ lại dựa lên tháp mềm bên cạnh cửa sổ, ngắm nghía lắc tay hạt đậu đỏ, trông có vẻ rất mãn nguyện. Móng tay Tô Lăng Dung bấm vào lòng bàn tay càng lúc càng sâu, cùng hành lễ với Linh Vương.
"Thánh Quân, tình hình chiến đấu của Vực Thanh Phong có chút căng thẳng, không rõ hướng đi của Mộc Thiên Tịch..." Linh Vương muốn nói lại thôi, nhìn thoáng qua Bạch Vũ. Ông ta muốn bẩm báo tình hình chiến đấu của cả mảnh khu vực phía Nam Đại lục Thanh Mộc, không phải ai cũng có thể nghe được.
Mắt Dạ Quân Mạc cũng không thèm nâng: "Bạch Vũ là Vực Chủ của Vực Thanh Phong, có thể nghe."
Linh Vương đành phải nói qua tình huống một lần, nói tóm lại là tình hình chiến đấu phía Nam so với tranh giành từng tấc đất ở phía Bắc có vẻ có chút kỳ dị.
Bản thân Mộc Thiên Tịch nhằm vào Vực Thanh Phong, còn dẫn theo không ít viện binh cấp Tôn Chủ, Ám Ưng và Linh Vương cũng không tính liều mạng với hắn ta, chỉ cố giữ thành trì, kiềm chế hắn ta, nhưng Mộc Thiên Tịch đã không xuất hiện vài ngày liên tục rồi.
Linh Vương cảm thấy có thể hắn ta có âm mưu gì đó.
Ngón tay thon dài của Dạ Quân Mạc gõ mặt bàn, ánh mắt nghiêm nghị: "Không rõ hành tung sao? Nếu hắn ta không có ở đó, ngươi và Ám Ưng đừng chỉ giữ thành, hãy đẩy chiến tuyến về phía trước."
Linh Vương lập tức hiểu rõ ý của Dạ Quân Mạc: "Vâng, thuộc hạ hiểu rõ rồi. Đúng rồi, đây là tinh thể thượng phẩm mà Hộ pháp Ám Ưng sai ta cầm đến, tất cả tinh thể thượng phẩm bên trong mạch khoáng đã được khai thác ra hết rồi, tổng cộng có 287 khối."
V.O287 khối, là con số Phục Mãn nói cho Bạch Vũ biết, từ Phục Mãn đến Ám Ưng lại đến Linh Vương, tuy qua tay vài lần, nhưng không ai dám tham ô.
Dạ Quân Mạc kéo tinh thể thượng phẩm qua, đưa cho Bạch Vũ hai trăm khối.
Bạch Vũ không khách sáo, nhận hết toàn bộ.
Tô Lăng Dung tức giận đến muốn phun ra lửa, nhưng vẫn không biểu hiện ra chút gì trên mặt. Nàng ta hít sâu một hơi, bỗng nhiên đi đến bên cạnh Bạch Vũ: "Bạch Vũ muội muội, cha ta và Thánh Quân bàn bạc việc công, không bằng chúng ta ra ngoài trước đi, ta có chút việc muốn nói với muội."
Bạch Vũ nhíu mày. Có việc? Có thể có chuyện gì? Từ sau khi bị ta làm mất mặt ở bên trong mạch khoáng, đã nhiều ngày cũng không dám lảng vảng ở trước mặt ta, lúc này lại muốn giở trò gì?
Nàng vui vẻ đồng ý, đi theo Tô Lăng Dung đến phòng của nàng.
Vẻ mặt Tô Lăng Dung thản nhiên bưng trà rót nước, vô cùng khách sáo, nhanh chóng đặt một ly trà loãng hương táo đỏ vào trong tay Bạch Vũ.
"Ngươi cứ việc nói thẳng có chuyện gì đi." Bạch Vũ cầm lên, thoải mái uống một ngụm, liền nghe Tô Lăng Dung kiêu ngạo nói: "Cách xa Thánh Quân, ngươi không xứng với người. Chỉ có ta mới có thể làm Vương Hậu của người."
Bạch Vũ vừa mới uống nước trà xong, thiếu chút nữa đã phun ra.
Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy lời nói tự kỷ như vậy, rõ ràng từ đầu tới cuối Dạ Quân Mạc cũng chưa từng cho ngươi một ánh mắt tốt, ngươi lấy đâu ra tự tin có thể làm Vương Hậu của chàng ấy?
Tô Lăng Dung nhìn vẻ mỉa mai và ngạc nhiên trong mắt Bạch Vũ, loại ánh mắt giống như đang nhìn đứa ngốc, tức giận nói: "Ngươi đừng cho là ta đang nói đùa, thế lực của Ám Dạ Đế Quốc rắc rối, phức tạp, còn hỗn loạn hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi. Thánh Quân người không phải là người bình thường, người là trụ cột của cả Ám Dạ Đế Quốc, người phải suy xét đến tương lai của Đế Quốc, người không thể lấy một nữ tử mồ côi không có bối cảnh như ngươi. Người cần liên hôn, cần cân bằng thế lực ở khắp nơi trên Đế Quốc, ta có thể giúp người! Còn ngươi thì không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.