Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
Chương 100: Gặp chuyện không may, Đông Nhạc nguy cơ (2)
Nguyệt Hạ Khuynh Ca
15/06/2017
Bạch Vũ không cho là đúng thu hồi tay, giúp Quận Vương đắp lại chăn, "Độc
Quận Vương trúng tên là Đoạn Cân Lộ, là từ một loại khoáng thạch ở chỗ
sâu dưới lòng đất tinh chế ra, vô sắc vô vị, một khi tiến vào máu, độc
lập tức sẽ phát tác, hôn mê bất tỉnh, không quá năm ngày sẽ tử vong."
Nhạc Kỳ Nhân sợ hãi giữ chặt Bạch Vũ, "Vũ tỷ tỷ, tỷ biết rõ ràng như vậy, nhất định là biết phải giải độc như thế nào, tỷ cứu phụ vương muội đi."
Bạch Vũ gật gật đầu, "Loại khoáng thạch này sẽ sinh trưởng trên một tầng thực vật lông xù, đem loại thực vật này giã ra ăn là có thể giải độc."
Sắc mặt Chu Thanh Hà đã xanh mét, đáy mắt xẹt qua một tia kinh hoảng, cắn răng nói: "Cái gì mà Đoạn Cân Lộ, tất cả đều là ngươi nói bừa, ngươi dám ở đây nói loại chuyện đáng đe dọa như vậy! Đợi ngươi nói ngươi có thể làm ra giải dược, bất quá có điều kiện phải không? Người như ngươi ta đã nhìn thấy nhiều rồi!"
Bạch Vũ không bỏ lỡ thần sắc kỳ quái trong mắt hắn, lạnh nhạt nói: "Tin hay không tùy ngươi, nhưng giải dược ta thực sự không có, các ngươi chỉ có thể tự mình đi tìm."
"Muội tin tưởng tỷ, Vũ tỷ tỷ, tỷ có biết làm sao để có thể tìm được loại khoáng thạch này hay không?" Nhạc Kỳ Nhân lo lắng hỏi.
Bạch Vũ còn chưa kịp nói, một lão giả ung dung hoa quý, béo phệ lại đột nhiên mang theo mười đại hán xông vào, trên người mỗi người đều mang theo sát khí âm lãnh, hùng hổ, vừa nhìn thấy chính là người không tốt.
Đông thúc cùng Sa Hoằng lập tức bảo hộ ở trước giường Quận Vương, khuôn mặt tràn đầy vết sẹo của Đông thúc lộ ra thần sắc giận dữ, phá lệ khủng bố, "Chu gia gia chủ, ngươi là trọng thần của Đông Nhạc, tự tiện xông vào phòng Quận Vương, ngươi muốn làm gì?"
"Nghe nói Quận Vương bị thương, Chu gia chúng ta đương nhiên phải đến đây hộ giá, phòng ngừa có người nhân cơ hội hãm hại Quận Vương." Chu gia gia chủ tỏ vẻ đương nhiên trả lời, đôi mắt liếc qua Bạch Vũ, "Nữ nhân này hồ ngôn loạn ngữ, ý đồ xem sai bệnh cho Quận Vương, hại chết Quận Vương, phải lập tức dẫn đi hành quyết!"
Bạch Vũ cười nhạo một tiếng: "Ngượng ngùng, ta là Tiềm Long Vệ, cho dù có sai, cũng không tới phiên ngươi quản. Hơn nữa, ngươi dựa vào cái gì mà nói ta hồ ngôn loạn ngữ? Ngươi cũng không phải là Y sư."
"Ta quả thật không phải là Y sư, nhưng ta đã thỉnh Lễ thần y đến chữa bệnh cho Quận vương." Chu gia gia chủ nói xong mời một lão nhân bên người lưng mang hòm thuốc tiến lên bắt mạch.
Bạch Vũ chưa từng nghe nói qua danh hào của Lễ thần y, ở trong mắt nàng, thần y chỉ có một, chính là sư phụ của nàng - Bạch Tử Quỳnh.
Sa Hoằng thấp giọng nói cho Bạch Vũ, Lễ thần y là thần y rất có danh tiếng ở Đông Nhạc, nhưng nhân phẩm cũng không tốt lắm, phải trả thù lao mới chịu xem bệnh, không trả tiền thì cho dù người bệnh có chết ở trước mặt hắn, mày của hắn cũng sẽ không nhăn một chút.
Lễ thần y cuối cùng cho ra kết luận, Quận Vương bởi vì ngoại thương làm cho trong não bị tụ một khối huyết, khai dược cho hắn uống xong, yên lặng tu dưỡng, sau một tháng khối huyết sẽ dần dần tiêu tan mà tỉnh lại.
"Tốt, trước khi thân thể Quận Vương chuyển biến tốt đẹp, Chu gia chúng ta sẽ thời thời khắc khắc canh giữ ở bên người Quận Vương. Từ giờ trở đi phong tỏa cả Phủ thành chủ, không cho phép bất kỳ ai ra vào. Tất cả mọi người thành thành thật thật ở trong phòng cho ta, đặc biệt là ngươi!" Chu gia gia chủ ánh mắt âm lãnh giống như độc xà nhìn về phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ trong lòng vừa động, một cỗ dự cảm điềm xấu dâng lên.
Trong đầu Quận Vương căn bản là không hề có bất kỳ khối huyết gì, Lễ thần y nếu là thần y, không có khả năng chẩn đoán ra kết luận hoang đường như vậy, có thể là do Chu gia chỉ thị! Dù sao vị thần y này nhân phẩm cũng không được tốt lắm, bị người thu mua cũng là chuyện bình thường.
Thời gian một tháng cũng đủ để Quận Vương chết đi vài lần, nếu thật sự để cho Chu gia phong tỏa Phủ thành chủ, không đi tìm giải dược, chỉ cần qua năm ngày, Quận Vương nhất định sẽ chết.
Đông Nhạc Quận Vương chỉ có một mình Nhạc Kỳ Nhân là nữ nhi, hắn mà chết, thì Chu gia sẽ trở thành gia tộc có thế lực lớn nhất trong hoàng thất, Nhạc Kỳ Nhân căn bản không phải đối thủ của bọn họ, đến lúc đó Đông Nhạc chính là vật nằm trong bàn tay Chu gia.
Nhạc Kỳ Nhân sợ hãi giữ chặt Bạch Vũ, "Vũ tỷ tỷ, tỷ biết rõ ràng như vậy, nhất định là biết phải giải độc như thế nào, tỷ cứu phụ vương muội đi."
Bạch Vũ gật gật đầu, "Loại khoáng thạch này sẽ sinh trưởng trên một tầng thực vật lông xù, đem loại thực vật này giã ra ăn là có thể giải độc."
Sắc mặt Chu Thanh Hà đã xanh mét, đáy mắt xẹt qua một tia kinh hoảng, cắn răng nói: "Cái gì mà Đoạn Cân Lộ, tất cả đều là ngươi nói bừa, ngươi dám ở đây nói loại chuyện đáng đe dọa như vậy! Đợi ngươi nói ngươi có thể làm ra giải dược, bất quá có điều kiện phải không? Người như ngươi ta đã nhìn thấy nhiều rồi!"
Bạch Vũ không bỏ lỡ thần sắc kỳ quái trong mắt hắn, lạnh nhạt nói: "Tin hay không tùy ngươi, nhưng giải dược ta thực sự không có, các ngươi chỉ có thể tự mình đi tìm."
"Muội tin tưởng tỷ, Vũ tỷ tỷ, tỷ có biết làm sao để có thể tìm được loại khoáng thạch này hay không?" Nhạc Kỳ Nhân lo lắng hỏi.
Bạch Vũ còn chưa kịp nói, một lão giả ung dung hoa quý, béo phệ lại đột nhiên mang theo mười đại hán xông vào, trên người mỗi người đều mang theo sát khí âm lãnh, hùng hổ, vừa nhìn thấy chính là người không tốt.
Đông thúc cùng Sa Hoằng lập tức bảo hộ ở trước giường Quận Vương, khuôn mặt tràn đầy vết sẹo của Đông thúc lộ ra thần sắc giận dữ, phá lệ khủng bố, "Chu gia gia chủ, ngươi là trọng thần của Đông Nhạc, tự tiện xông vào phòng Quận Vương, ngươi muốn làm gì?"
"Nghe nói Quận Vương bị thương, Chu gia chúng ta đương nhiên phải đến đây hộ giá, phòng ngừa có người nhân cơ hội hãm hại Quận Vương." Chu gia gia chủ tỏ vẻ đương nhiên trả lời, đôi mắt liếc qua Bạch Vũ, "Nữ nhân này hồ ngôn loạn ngữ, ý đồ xem sai bệnh cho Quận Vương, hại chết Quận Vương, phải lập tức dẫn đi hành quyết!"
Bạch Vũ cười nhạo một tiếng: "Ngượng ngùng, ta là Tiềm Long Vệ, cho dù có sai, cũng không tới phiên ngươi quản. Hơn nữa, ngươi dựa vào cái gì mà nói ta hồ ngôn loạn ngữ? Ngươi cũng không phải là Y sư."
"Ta quả thật không phải là Y sư, nhưng ta đã thỉnh Lễ thần y đến chữa bệnh cho Quận vương." Chu gia gia chủ nói xong mời một lão nhân bên người lưng mang hòm thuốc tiến lên bắt mạch.
Bạch Vũ chưa từng nghe nói qua danh hào của Lễ thần y, ở trong mắt nàng, thần y chỉ có một, chính là sư phụ của nàng - Bạch Tử Quỳnh.
Sa Hoằng thấp giọng nói cho Bạch Vũ, Lễ thần y là thần y rất có danh tiếng ở Đông Nhạc, nhưng nhân phẩm cũng không tốt lắm, phải trả thù lao mới chịu xem bệnh, không trả tiền thì cho dù người bệnh có chết ở trước mặt hắn, mày của hắn cũng sẽ không nhăn một chút.
Lễ thần y cuối cùng cho ra kết luận, Quận Vương bởi vì ngoại thương làm cho trong não bị tụ một khối huyết, khai dược cho hắn uống xong, yên lặng tu dưỡng, sau một tháng khối huyết sẽ dần dần tiêu tan mà tỉnh lại.
"Tốt, trước khi thân thể Quận Vương chuyển biến tốt đẹp, Chu gia chúng ta sẽ thời thời khắc khắc canh giữ ở bên người Quận Vương. Từ giờ trở đi phong tỏa cả Phủ thành chủ, không cho phép bất kỳ ai ra vào. Tất cả mọi người thành thành thật thật ở trong phòng cho ta, đặc biệt là ngươi!" Chu gia gia chủ ánh mắt âm lãnh giống như độc xà nhìn về phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ trong lòng vừa động, một cỗ dự cảm điềm xấu dâng lên.
Trong đầu Quận Vương căn bản là không hề có bất kỳ khối huyết gì, Lễ thần y nếu là thần y, không có khả năng chẩn đoán ra kết luận hoang đường như vậy, có thể là do Chu gia chỉ thị! Dù sao vị thần y này nhân phẩm cũng không được tốt lắm, bị người thu mua cũng là chuyện bình thường.
Thời gian một tháng cũng đủ để Quận Vương chết đi vài lần, nếu thật sự để cho Chu gia phong tỏa Phủ thành chủ, không đi tìm giải dược, chỉ cần qua năm ngày, Quận Vương nhất định sẽ chết.
Đông Nhạc Quận Vương chỉ có một mình Nhạc Kỳ Nhân là nữ nhi, hắn mà chết, thì Chu gia sẽ trở thành gia tộc có thế lực lớn nhất trong hoàng thất, Nhạc Kỳ Nhân căn bản không phải đối thủ của bọn họ, đến lúc đó Đông Nhạc chính là vật nằm trong bàn tay Chu gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.