Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
Chương 538: Gặp lại, Ngọc Ưu Liên 5
Nguyệt Hạ Khuynh Ca
13/02/2018
Tiểu Vũ, hẳn là nàng đã sắp đánh xuyên qua đỉnh tháp rồi, nhanh lên đi,
nàng đi ta mới có thể yên tâm. Dạ Quân Mạc đi cực kỳ chậm, suy yếu chống vách tường, miễn cưỡng đi về phía trước, vết máu chảy một đường, không
rửa sạch.
Bỗng nhiên, trên cánh tay truyền đến ấm áp, hai bàn tay vô hình vững vàng đỡ hắn.
Hắn ngẩng đầu, vô hình xốc lên y phục ẩn thân (tàng hình) trên người, giống một con chó nhỏ bị vứt bỏ, nước mắt lưng tròng nhìn hắn: "Rốt cuộc ta cũng tìm được chàng rồi."
"Bạch Vũ? Sao nàng lại..." Sao lại ở đây? Chẳng lẽ không đến phòng trung tâm?
"Ta đã đến phòng trung tâm, ta lấy được trái tim chàng rồi! Ngay cả khối tinh thể cực phẩm ta cũng lấy đi! Ta cố ý tới tìm chàng cùng nhau trở về!" Bạch Vũ cười, tinh thần phấn khởi, trong mắt tràn đầy quyến luyến.
Lòng Dạ Quân Mạc đau xót. Tiểu Vũ, nàng không nên trở lại tìm ta, ta không đi được.
"Phủ thêm y phục ẩn thân, đi mau." Dạ Quân Mạc khép lại y phục ẩn thân cho nàng một lần nữa.
Bạch Vũ bốc đồng xốc lên: "Không, chúng ta cùng nhau đi."
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng tranh cãi của Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên.
"Đều tại ngươi! Nếu không phải tại ngươi sao Dạ Quân Mạc có thể chạy trốn?"
"Hừ, trên mặt đất đều là vết máu, hắn cũng không chạy được tới đâu. Gặp lại trực tiếp giết là được.
Vẻ mặt Dạ Quân Mạc thay đổi, lập tức kéo Bạch Vũ lại đi đến phòng trung tâm. Bạch Vũ ôm cánh tay Dạ Quân Mạc, vừa đi, vừa dùng Khô Mộc Phùng Xuân khép lại miệng vết thương cho hắn.
Tiếng động phía sau càng ngày càng gần, bỗng nhiên Bạch Vũ đổi hướng, chạy tới thông đạo bên kia.
"Ở đó, để xem các ngươi còn có thể đi đâu!" Thượng Quan Vân Trần vui mừng hớn hở.
Ngọc Ưu Liên mỉm cười: "Bạch Vũ cũng ở đó, quả nhiên chui đầu vào lưới, ta biết nàng ta sẽ không bỏ Dạ Quân Mạc."
Hai người đuổi theo trong nháy mắt.
Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc lủi vào góc rẽ, Thụ Tinh và Thủy Qua nghênh diện bổ nhào lên.
Nhất thời, sắc mặt Thượng Quan Vân Trần xanh mét, sao lại là hai tên gia hỏa này? Bây giờ, hắn ta vừa thấy hai con mãnh thú này liền đau đầu.
"Ôi chao ơi, lại gặp tên trứng thối rồi."
"Ừ, trứng thối không đánh lại chúng ta, còn dẫn theo một nữ tử tới, thật vô dụng!"
Hai con mãnh thú nói thầm bày tỏ khinh bỉ.
Thượng Quan Vân Trần sắp tức điên, lập tức thả hết tất cả triệu hoán thú của mình ra. Thủy Qua và Thụ Tinh cũng không phải chỉ mới đánh nhau với Thượng Quan Vân Trần một lần, rất quen thuộc với triệu hoán thú của hắn ta, đánh nhau tuyệt đối không hề rơi xuống thế yếu, chỉ là luôn luôn không chú ý để cho Thượng Quan Vân Trần chạy.
Ngọc Ưu Liên không kiên nhẫn nhìn Thượng Quan Vân Trần đánh nhau: "Tránh qua một bên đi, hai con mãnh thú cấp 9 cũng không đối phó được, thật không biết mấy năm nay ngươi tu luyện như thế nào."
Mặt Thượng Quan Vân Trần đỏ lên, muốn phản bác lại nói không nên lời, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng.
Ngọc Ưu Liên vừa ra tay, liền hoàn toàn khác.
Ầm - -
Hai con triệu hoán thú mãn cấp, một con hệ Mộc, một con hệ Kim, gần như là nghiền ép nghiêng về một phía. Tuy giữa mãn cấp và cấp 9 chỉ kém 1 cấp, nhưng thực lực chênh lệch gần như gấp vài lần, không phải chỉ dùng con số là có thể tỏ rõ.
Thủy Qua và Thụ Tinh kêu rên muốn chạy trốn, bị một móng vuốt của Bạch Ngọc Khuyển của Ngọc Ưu Liên quét bay ra ngoài.
Bỗng nhiên, Tiểu Bạch và Tiểu Thanh chạy tới, rất nhanh tha hai con mãnh thú tới bên cạnh Bạch Vũ.
Bạch Vũ vung tay lên, thu bọn nó vào nhẫn Bách Vũ.
Bởi vì có bọn nó ngăn cản Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên, nàng và Dạ Quân Mạc mới có thể chạy trốn, hai tiểu gia hỏa giúp nàng nhiều lần, nàng không thể không quan tâm đến bọn nó.
Chỉ là, bây giờ tự bản thân nàng đã khó bảo toàn, ngay cả chính mình cũng không biết có thể sống sót không.
Nàng ôm thắt lưng Dạ Quân Mạc, cùng hắn cùng nhau cưỡi lên lưng Tiểu Bạch, vội vàng chạy về phía phòng trung tâm, nhưng bọn họ có nhanh nữa cũng không nhanh bằng triệu hoán thú mãn cấp của Ngọc Ưu Liên.
Bỗng nhiên, trên cánh tay truyền đến ấm áp, hai bàn tay vô hình vững vàng đỡ hắn.
Hắn ngẩng đầu, vô hình xốc lên y phục ẩn thân (tàng hình) trên người, giống một con chó nhỏ bị vứt bỏ, nước mắt lưng tròng nhìn hắn: "Rốt cuộc ta cũng tìm được chàng rồi."
"Bạch Vũ? Sao nàng lại..." Sao lại ở đây? Chẳng lẽ không đến phòng trung tâm?
"Ta đã đến phòng trung tâm, ta lấy được trái tim chàng rồi! Ngay cả khối tinh thể cực phẩm ta cũng lấy đi! Ta cố ý tới tìm chàng cùng nhau trở về!" Bạch Vũ cười, tinh thần phấn khởi, trong mắt tràn đầy quyến luyến.
Lòng Dạ Quân Mạc đau xót. Tiểu Vũ, nàng không nên trở lại tìm ta, ta không đi được.
"Phủ thêm y phục ẩn thân, đi mau." Dạ Quân Mạc khép lại y phục ẩn thân cho nàng một lần nữa.
Bạch Vũ bốc đồng xốc lên: "Không, chúng ta cùng nhau đi."
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng tranh cãi của Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên.
"Đều tại ngươi! Nếu không phải tại ngươi sao Dạ Quân Mạc có thể chạy trốn?"
"Hừ, trên mặt đất đều là vết máu, hắn cũng không chạy được tới đâu. Gặp lại trực tiếp giết là được.
Vẻ mặt Dạ Quân Mạc thay đổi, lập tức kéo Bạch Vũ lại đi đến phòng trung tâm. Bạch Vũ ôm cánh tay Dạ Quân Mạc, vừa đi, vừa dùng Khô Mộc Phùng Xuân khép lại miệng vết thương cho hắn.
Tiếng động phía sau càng ngày càng gần, bỗng nhiên Bạch Vũ đổi hướng, chạy tới thông đạo bên kia.
"Ở đó, để xem các ngươi còn có thể đi đâu!" Thượng Quan Vân Trần vui mừng hớn hở.
Ngọc Ưu Liên mỉm cười: "Bạch Vũ cũng ở đó, quả nhiên chui đầu vào lưới, ta biết nàng ta sẽ không bỏ Dạ Quân Mạc."
Hai người đuổi theo trong nháy mắt.
Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc lủi vào góc rẽ, Thụ Tinh và Thủy Qua nghênh diện bổ nhào lên.
Nhất thời, sắc mặt Thượng Quan Vân Trần xanh mét, sao lại là hai tên gia hỏa này? Bây giờ, hắn ta vừa thấy hai con mãnh thú này liền đau đầu.
"Ôi chao ơi, lại gặp tên trứng thối rồi."
"Ừ, trứng thối không đánh lại chúng ta, còn dẫn theo một nữ tử tới, thật vô dụng!"
Hai con mãnh thú nói thầm bày tỏ khinh bỉ.
Thượng Quan Vân Trần sắp tức điên, lập tức thả hết tất cả triệu hoán thú của mình ra. Thủy Qua và Thụ Tinh cũng không phải chỉ mới đánh nhau với Thượng Quan Vân Trần một lần, rất quen thuộc với triệu hoán thú của hắn ta, đánh nhau tuyệt đối không hề rơi xuống thế yếu, chỉ là luôn luôn không chú ý để cho Thượng Quan Vân Trần chạy.
Ngọc Ưu Liên không kiên nhẫn nhìn Thượng Quan Vân Trần đánh nhau: "Tránh qua một bên đi, hai con mãnh thú cấp 9 cũng không đối phó được, thật không biết mấy năm nay ngươi tu luyện như thế nào."
Mặt Thượng Quan Vân Trần đỏ lên, muốn phản bác lại nói không nên lời, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng.
Ngọc Ưu Liên vừa ra tay, liền hoàn toàn khác.
Ầm - -
Hai con triệu hoán thú mãn cấp, một con hệ Mộc, một con hệ Kim, gần như là nghiền ép nghiêng về một phía. Tuy giữa mãn cấp và cấp 9 chỉ kém 1 cấp, nhưng thực lực chênh lệch gần như gấp vài lần, không phải chỉ dùng con số là có thể tỏ rõ.
Thủy Qua và Thụ Tinh kêu rên muốn chạy trốn, bị một móng vuốt của Bạch Ngọc Khuyển của Ngọc Ưu Liên quét bay ra ngoài.
Bỗng nhiên, Tiểu Bạch và Tiểu Thanh chạy tới, rất nhanh tha hai con mãnh thú tới bên cạnh Bạch Vũ.
Bạch Vũ vung tay lên, thu bọn nó vào nhẫn Bách Vũ.
Bởi vì có bọn nó ngăn cản Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên, nàng và Dạ Quân Mạc mới có thể chạy trốn, hai tiểu gia hỏa giúp nàng nhiều lần, nàng không thể không quan tâm đến bọn nó.
Chỉ là, bây giờ tự bản thân nàng đã khó bảo toàn, ngay cả chính mình cũng không biết có thể sống sót không.
Nàng ôm thắt lưng Dạ Quân Mạc, cùng hắn cùng nhau cưỡi lên lưng Tiểu Bạch, vội vàng chạy về phía phòng trung tâm, nhưng bọn họ có nhanh nữa cũng không nhanh bằng triệu hoán thú mãn cấp của Ngọc Ưu Liên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.