Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
Chương 383: Hoa hồng, kế trong kế (8)
Nguyệt Hạ Khuynh Ca
11/10/2017
Thuộc hạ của Mộc Thiên Tịch liền luống cuống, vội vàng đưa hắn ta trở về cung điện.
Về phần phái người đi đuổi giết, tốc độ của Ngũ Hành Thanh Long nhanh lạ thường, đã nhanh chóng khôi phục được hơn một nửa sức chịu đựng nhờ Trảm Nguyệt liên tục chữa trị, bọn người của Mộc Thiên Tịch hoàn toàn không thể đuổi kịp, thở hổn hển đuổi hơn mấy chục dặm, liền nhìn thấy Ám Lân dẫn người tới đón bọn họ về, đành phải buồn rầu trở về báo cáo.
Sau khi Mộc Thiên Tịch tỉnh táo lại, biết được Dạ Quân Mạc đã chạy thoát, nổi điên ném chén thuốc.
Hắn ta tìm được cơ hội giết chết Dạ Quân Mạc không dễ, 60 tên Tôn Chủ, chết hơn một nửa, cũng đã ép Dạ Quân Mạc đến bước đường cùng, lại để cho hắn chạy thoát vào lúc cuối cùng!
Sao hắn ta có thể cam lòng?
Trang Nô luống cuống khuyên nhủ: "Công tử, tức giận sẽ hại thân, người vẫn còn đang trúng độc, cần phải uống thuốc."
"Trúng độc? Sao ta có thể trúng độc?" Mộc Thiên Tịch nhíu mày.
"Công tử, người trúng độc của cây đậu đỏ, loại độc này chính là kịch độc trí mạng đối với người bình thường, chỉ cần ăn trúng một hạt đậu đỏ đã lột vỏ, đã coi như khó giữ được tính mạng rồi. Người trúng một lượng độc rất lớn, độc phát tác từ bên trong, kéo dài nửa giờ, coi như đã tốt rồi." Y Sư nơm nớp lo sợ nói.
"Trúng lượng độc rất lớn?" Mộc Thiên Tịch tỏ vẻ không hiểu: "Hôm nay, ta hoàn toàn chưa ăn gì, cũng không uống nước, sao có thể trúng độc?"
"Nửa bên mặt của người có nhiều dấu vết phấn độc, nếu thuộc hạ không đoán sai, phấn độc thấm vào da, người còn hít không ít phấn độc vào mũi..."
Y Sư càng nói, mặt Mộc Thiên Tịch càng đen, sờ sờ mặt mình, hận không thể bằm Bạch Vũ ra thành vạn đoạn.
– V.O
Khó trách bỗng nhiên Bạch Vũ tát hắn ta một bạt tai, thì ra là nhân cơ hội hạ độc!
Quả nhiên không hổ danh là Độc Sư đứng đầu thiên hạ, thủ đoạn hạ độc đúng là quỷ thần khó lường, đời này cũng không hề kém cỏi. Hắn đã thu lại nhẫn Bách Vũ của nàng, lấy đi tất cả dược liệu trên người nàng, vậy mà nàng vẫn có năng lực hạ độc hắn.Nếu không phải nàng gạt hắn ta chuyện nàng đã khôi phục thương thế từ lâu, thoát khỏi khống chế của hắn ta, hủy diệt đá trấn giữ, dẫn Dạ Quân Mạc đi vào lúc mấu chốt, sao hắn ta có thể thất bại trong gang tấc?
Hắn ta thật sự quá lơ là, xem thường bây giờ Bạch Vũ mới chỉ là một Triệu Hoán Đại Sư, quên nàng là ai.
Nàng là huyết mạch duy nhất của Thần Sáng Thế, cho dù bất kỳ lúc nào cũng không thể xem thường.
Lần này không giết được Dạ Quân Mạc đúng là sai sót lớn, nhưng...
Mộc Thiên Tịch nheo đôi mắt đào hoa lại, nở nụ cười.
Dạ Quân Mạc, Bạch Vũ, các ngươi tưởng ta chỉ dùng cái bẫy này để giết các ngươi sao? Các ngươi quá ngây thơ rồi, mọi chuyện còn chưa xong đâu, bọn ta sẽ nhìn xem bộ dạng đau khổ của các ngươi!
...
Bạch Vũ gắt gao ôm Dạ Quân Mạc, sau khi tập hợp với Ám Lân, lập tức trở về dưới sự hộ tống của bọn họ.
Trong lúc đó, Dạ Quân Mạc nửa tỉnh nửa mê, suy yếu mở mắt ra nhìn Bạch Vũ đang ôm hắn, từ từ giơ tay lên tìm tay Bạch Vũ: "Nàng không sao chứ?"
Nước mắt Bạch Vũ rơi lã chã lã chã, ra sức gật đầu: "Ta không sao, ta không có chuyện gì. Ám Lân lấy Tẩy Độc Thảo 3000 năm làm thành thuốc viên, chàng mau uống đi."
Nàng lấy viên thuốc Tẩy Độc Thảo nhét vào miệng Dạ Quân Mạc, Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nhắm mắt lại, dùng sức nuốt, nhưng lại không có sức.
Nước mắt Bạch Vũ rơi xuống càng nhiều hơn, cúi xuống đôi môi mỏng mất máu quá nhiều của hắn, môi của hắn trắng bệch và lạnh lẽo, không hề cảm nhận được một chút nhiệt độ.
Sợ hãi trong lòng Bạch Vũ dâng lên, sưởi ấm môi hắn, giúp hắn nuốt viên thuốc xuống.
Hiệu quả của Tẩy Độc Thảo 3000 năm cực kỳ tốt, Dạ Quân Mạc nuốt vào không bao lâu liền cảm thấy đau nhức trên người biến mất, thân thể thoải mái hơn.
Về phần phái người đi đuổi giết, tốc độ của Ngũ Hành Thanh Long nhanh lạ thường, đã nhanh chóng khôi phục được hơn một nửa sức chịu đựng nhờ Trảm Nguyệt liên tục chữa trị, bọn người của Mộc Thiên Tịch hoàn toàn không thể đuổi kịp, thở hổn hển đuổi hơn mấy chục dặm, liền nhìn thấy Ám Lân dẫn người tới đón bọn họ về, đành phải buồn rầu trở về báo cáo.
Sau khi Mộc Thiên Tịch tỉnh táo lại, biết được Dạ Quân Mạc đã chạy thoát, nổi điên ném chén thuốc.
Hắn ta tìm được cơ hội giết chết Dạ Quân Mạc không dễ, 60 tên Tôn Chủ, chết hơn một nửa, cũng đã ép Dạ Quân Mạc đến bước đường cùng, lại để cho hắn chạy thoát vào lúc cuối cùng!
Sao hắn ta có thể cam lòng?
Trang Nô luống cuống khuyên nhủ: "Công tử, tức giận sẽ hại thân, người vẫn còn đang trúng độc, cần phải uống thuốc."
"Trúng độc? Sao ta có thể trúng độc?" Mộc Thiên Tịch nhíu mày.
"Công tử, người trúng độc của cây đậu đỏ, loại độc này chính là kịch độc trí mạng đối với người bình thường, chỉ cần ăn trúng một hạt đậu đỏ đã lột vỏ, đã coi như khó giữ được tính mạng rồi. Người trúng một lượng độc rất lớn, độc phát tác từ bên trong, kéo dài nửa giờ, coi như đã tốt rồi." Y Sư nơm nớp lo sợ nói.
"Trúng lượng độc rất lớn?" Mộc Thiên Tịch tỏ vẻ không hiểu: "Hôm nay, ta hoàn toàn chưa ăn gì, cũng không uống nước, sao có thể trúng độc?"
"Nửa bên mặt của người có nhiều dấu vết phấn độc, nếu thuộc hạ không đoán sai, phấn độc thấm vào da, người còn hít không ít phấn độc vào mũi..."
Y Sư càng nói, mặt Mộc Thiên Tịch càng đen, sờ sờ mặt mình, hận không thể bằm Bạch Vũ ra thành vạn đoạn.
– V.O
Khó trách bỗng nhiên Bạch Vũ tát hắn ta một bạt tai, thì ra là nhân cơ hội hạ độc!
Quả nhiên không hổ danh là Độc Sư đứng đầu thiên hạ, thủ đoạn hạ độc đúng là quỷ thần khó lường, đời này cũng không hề kém cỏi. Hắn đã thu lại nhẫn Bách Vũ của nàng, lấy đi tất cả dược liệu trên người nàng, vậy mà nàng vẫn có năng lực hạ độc hắn.Nếu không phải nàng gạt hắn ta chuyện nàng đã khôi phục thương thế từ lâu, thoát khỏi khống chế của hắn ta, hủy diệt đá trấn giữ, dẫn Dạ Quân Mạc đi vào lúc mấu chốt, sao hắn ta có thể thất bại trong gang tấc?
Hắn ta thật sự quá lơ là, xem thường bây giờ Bạch Vũ mới chỉ là một Triệu Hoán Đại Sư, quên nàng là ai.
Nàng là huyết mạch duy nhất của Thần Sáng Thế, cho dù bất kỳ lúc nào cũng không thể xem thường.
Lần này không giết được Dạ Quân Mạc đúng là sai sót lớn, nhưng...
Mộc Thiên Tịch nheo đôi mắt đào hoa lại, nở nụ cười.
Dạ Quân Mạc, Bạch Vũ, các ngươi tưởng ta chỉ dùng cái bẫy này để giết các ngươi sao? Các ngươi quá ngây thơ rồi, mọi chuyện còn chưa xong đâu, bọn ta sẽ nhìn xem bộ dạng đau khổ của các ngươi!
...
Bạch Vũ gắt gao ôm Dạ Quân Mạc, sau khi tập hợp với Ám Lân, lập tức trở về dưới sự hộ tống của bọn họ.
Trong lúc đó, Dạ Quân Mạc nửa tỉnh nửa mê, suy yếu mở mắt ra nhìn Bạch Vũ đang ôm hắn, từ từ giơ tay lên tìm tay Bạch Vũ: "Nàng không sao chứ?"
Nước mắt Bạch Vũ rơi lã chã lã chã, ra sức gật đầu: "Ta không sao, ta không có chuyện gì. Ám Lân lấy Tẩy Độc Thảo 3000 năm làm thành thuốc viên, chàng mau uống đi."
Nàng lấy viên thuốc Tẩy Độc Thảo nhét vào miệng Dạ Quân Mạc, Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nhắm mắt lại, dùng sức nuốt, nhưng lại không có sức.
Nước mắt Bạch Vũ rơi xuống càng nhiều hơn, cúi xuống đôi môi mỏng mất máu quá nhiều của hắn, môi của hắn trắng bệch và lạnh lẽo, không hề cảm nhận được một chút nhiệt độ.
Sợ hãi trong lòng Bạch Vũ dâng lên, sưởi ấm môi hắn, giúp hắn nuốt viên thuốc xuống.
Hiệu quả của Tẩy Độc Thảo 3000 năm cực kỳ tốt, Dạ Quân Mạc nuốt vào không bao lâu liền cảm thấy đau nhức trên người biến mất, thân thể thoải mái hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.