Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
Chương 284: Không có tư cách nói chuyện với ta (3)
Nguyệt Hạ Khuynh Ca
08/08/2017
Edit: V.O
Nam tử cầm đầu bỗng nhiên lên tiếng, lộ ra nụ cười tàn khốc mà hưng phấn: "Có ý tứ, một đám kiến con cũng muốn phản kháng?"
Nam tử đứng ở phía sau hắn từ đầu đến cuối không nói lời gì bỗng tiến lên từng bước, khuôn mặt của hắn âm trầm, cả người giống như được bao bọc ở bên trong bóng tối. Nếu không phải hơi thở cường đại trên người nàng, chỉ sợ sẽ bị bỏ qua cực kỳ triệt để.
Hắn lật tay đánh ra một chưởng, hơi thở hắc ám hủy thiên diệt địa từ trên người hắn phun mạnh ra, giống như một bàn tay thật lớn đánh tới từ trước mặt, tiêu diệt toàn bộ linh thuật.
Lực lượng va chạm kịch liệt, mặt đất mờ tối dâng lên khí thế diệt sạch tất cả, tiếng nổ tung đáng sợ không ngừng vang lên.
Bàn tay hung hăng vỗ vào trên mặt đất, đất rung núi chuyển, biên giới Cụ Thú Chi Lâm gần trăm dặm hoàn toàn bị hủy diệt, một lòng chảo thật lớn hiện ra chỉ trong phút chốc.
Đám người Vô Trần Cung Chủ bị đánh thật mạnh vào bên trong hố to sâu hoắm, không chống đỡ được quỳ rạp xuống đất, không ngừng hộc máu.
"Không biết tự lượng sức mình." Nam tử gian tà cười nhạo một tiếng, dậm lên mây đen từ từ bay tới trước mặt mọi người: "Đừng nghĩ rằng các ngươi có thể giấu diếm được, nếu không giao Bạch Vũ ra đây, thì toàn bộ đều đi tìm chết đi!"
Lúc này, ngoại trừ kinh hoàng thì mọi người chỉ có sợ hãi, không có ai hoài nghi lời nói của hai người kia, hai người kia tuyệt đối có năng lực có thể tiêu diệt bọn họ.
Bọn họ trông mong nhìn Vô Trần Cung Chủ, thật sự không rõ vì sao Vô Trần Cung Chủ phải liều chết bảo vệ Bạch Vũ. Vô Trần Cung Chủ không ngừng hộc máu, đương nhiên không phải vì lão chọn Bạch Vũ làm người thừa kế cho nên mới muốn bảo vệ nàng, mà là bởi vì Dạ Quân Mạc.
Tuy rằng Dạ Quân Mạc không có nói thẳng ra, nhưng rõ ràng tỏ vẻ Bạch Vũ là người của hắn, nếu cứ giao ra như vậy, cho dù bây giờ có thể giữ được một mạng, về sau đảm bảo toàn bộ Vô Trần Cung sẽ bị san thành bình địa!
"Bạch Vũ ở đây, ta biết nàng ta là ai." Thủy Vân Thanh đột nhiên mở miệng, vội vàng hô to về phía hai người kia: "Chỉ cần các ngươi không giết ta, ta sẽ nói cho hai người các ngươi biết."Nhạc Kỳ Nhân giận tím mặt, trực tiếp bổ nhào qua bóp chặt cổ nàng ta: "Ngươi dám nói Vũ tỷ tỷ ra, ta không bóp chết ngươi thì không buông!"
"Cút đi, ngươi cái con mụ điên này!" Thủy Vân Thanh bị bóp cổ đến mức sắc mặt đỏ bừng, không hề có hình tượng xoay lại đánh nhau với Nhạc Kỳ Nhân, dựa vào cái gì mà không cho nàng ta nói, nàng ta muốn sống thì có gì sai?
Ầm ——
Tả Khưu Lan đột nhiên ra tay, bổ một chưởng từ phía sau, đánh cho Thủy Vân Thanh hôn mê. Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, người muốn mở miệng do dự không dám tiến lên.
"A, các ngươi thật đúng là bảo vệ nàng ta. Nếu đã không chịu nói, thì để ta nói đi." Lúc này, một nữ tử đi ra từ trong mây đen, tung người nhảy xuống, từng bước một tiến đến gần đám người.
Mọi người cẩn thận nhìn lên, vậy mà là Tòng Nguyệt Cầm đã sớm mất tích!
Vẻ mặt nàng ta thù hận, vặn vẹo dữ tợn, không hề có mỹ cảm, hoàn toàn đã không còn có cao quý, tao nhã trước kia, lòng tràn đầy căm hận, vênh váo tự đắc đẩy mọi người ra, đi tới trước mặt Bạch Vũ.
"Bạch Vũ, không nghĩ tới ta sẽ lại tìm đến ngươi đúng không? Không nghĩ tới ngươi vẫn sẽ chết trước ta? Bọn họ chính là tới giết ngươi, ngươi nhất định phải chết, ai cũng không thể cứu được ngươi! Ha ha ha ——" Tòng Nguyệt Cầm cười to, điên cuồng giống như bị mất đi lý trí, kéo khăn che mặt của Bạch Vũ xuống, móng tay bén nhọn hận không thể cào nát mặt Bạch Vũ.
Dung nhan tuyệt thế như được điêu khắc tỉ mỉ của Bạch Vũ bại lộ ở trước mắt mọi người, lông mi cong cong như lá liễu, đôi mắt sáng như làn thu thủy, đường cong dịu dàng ôm lấy tướng mạo như khí chất thu nguyệt (đẹp như mặt trăng mùa thu), ẩn chứa vẻ kiều diễm, xinh đẹp của thiếu nữ, hoàn mỹ đến mức làm cho người ta không tìm ra được một chút tỳ vết nào.
Nàng thản nhiên rũ mắt xuống, con ngươi lạnh như băng giống như có thể nhìn thấu lòng người, hơi thở trên thân đột nhiên tăng vọt, ‘phịch’ một tiếng, đánh bay Tòng Nguyệt Cầm ra ngoài.
"Quả nhiên là Bạch Vũ, chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên dung mạo của ngươi." Nam tử trên đám mây cười mở miệng, ánh mắt trêu tức cao thấp đánh giá Bạch Vũ, giống như đang đánh giá kỹ một kiện hàng hóa có giá trị bao nhiêu tiền.
Nam tử cầm đầu bỗng nhiên lên tiếng, lộ ra nụ cười tàn khốc mà hưng phấn: "Có ý tứ, một đám kiến con cũng muốn phản kháng?"
Nam tử đứng ở phía sau hắn từ đầu đến cuối không nói lời gì bỗng tiến lên từng bước, khuôn mặt của hắn âm trầm, cả người giống như được bao bọc ở bên trong bóng tối. Nếu không phải hơi thở cường đại trên người nàng, chỉ sợ sẽ bị bỏ qua cực kỳ triệt để.
Hắn lật tay đánh ra một chưởng, hơi thở hắc ám hủy thiên diệt địa từ trên người hắn phun mạnh ra, giống như một bàn tay thật lớn đánh tới từ trước mặt, tiêu diệt toàn bộ linh thuật.
Lực lượng va chạm kịch liệt, mặt đất mờ tối dâng lên khí thế diệt sạch tất cả, tiếng nổ tung đáng sợ không ngừng vang lên.
Bàn tay hung hăng vỗ vào trên mặt đất, đất rung núi chuyển, biên giới Cụ Thú Chi Lâm gần trăm dặm hoàn toàn bị hủy diệt, một lòng chảo thật lớn hiện ra chỉ trong phút chốc.
Đám người Vô Trần Cung Chủ bị đánh thật mạnh vào bên trong hố to sâu hoắm, không chống đỡ được quỳ rạp xuống đất, không ngừng hộc máu.
"Không biết tự lượng sức mình." Nam tử gian tà cười nhạo một tiếng, dậm lên mây đen từ từ bay tới trước mặt mọi người: "Đừng nghĩ rằng các ngươi có thể giấu diếm được, nếu không giao Bạch Vũ ra đây, thì toàn bộ đều đi tìm chết đi!"
Lúc này, ngoại trừ kinh hoàng thì mọi người chỉ có sợ hãi, không có ai hoài nghi lời nói của hai người kia, hai người kia tuyệt đối có năng lực có thể tiêu diệt bọn họ.
Bọn họ trông mong nhìn Vô Trần Cung Chủ, thật sự không rõ vì sao Vô Trần Cung Chủ phải liều chết bảo vệ Bạch Vũ. Vô Trần Cung Chủ không ngừng hộc máu, đương nhiên không phải vì lão chọn Bạch Vũ làm người thừa kế cho nên mới muốn bảo vệ nàng, mà là bởi vì Dạ Quân Mạc.
Tuy rằng Dạ Quân Mạc không có nói thẳng ra, nhưng rõ ràng tỏ vẻ Bạch Vũ là người của hắn, nếu cứ giao ra như vậy, cho dù bây giờ có thể giữ được một mạng, về sau đảm bảo toàn bộ Vô Trần Cung sẽ bị san thành bình địa!
"Bạch Vũ ở đây, ta biết nàng ta là ai." Thủy Vân Thanh đột nhiên mở miệng, vội vàng hô to về phía hai người kia: "Chỉ cần các ngươi không giết ta, ta sẽ nói cho hai người các ngươi biết."Nhạc Kỳ Nhân giận tím mặt, trực tiếp bổ nhào qua bóp chặt cổ nàng ta: "Ngươi dám nói Vũ tỷ tỷ ra, ta không bóp chết ngươi thì không buông!"
"Cút đi, ngươi cái con mụ điên này!" Thủy Vân Thanh bị bóp cổ đến mức sắc mặt đỏ bừng, không hề có hình tượng xoay lại đánh nhau với Nhạc Kỳ Nhân, dựa vào cái gì mà không cho nàng ta nói, nàng ta muốn sống thì có gì sai?
Ầm ——
Tả Khưu Lan đột nhiên ra tay, bổ một chưởng từ phía sau, đánh cho Thủy Vân Thanh hôn mê. Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, người muốn mở miệng do dự không dám tiến lên.
"A, các ngươi thật đúng là bảo vệ nàng ta. Nếu đã không chịu nói, thì để ta nói đi." Lúc này, một nữ tử đi ra từ trong mây đen, tung người nhảy xuống, từng bước một tiến đến gần đám người.
Mọi người cẩn thận nhìn lên, vậy mà là Tòng Nguyệt Cầm đã sớm mất tích!
Vẻ mặt nàng ta thù hận, vặn vẹo dữ tợn, không hề có mỹ cảm, hoàn toàn đã không còn có cao quý, tao nhã trước kia, lòng tràn đầy căm hận, vênh váo tự đắc đẩy mọi người ra, đi tới trước mặt Bạch Vũ.
"Bạch Vũ, không nghĩ tới ta sẽ lại tìm đến ngươi đúng không? Không nghĩ tới ngươi vẫn sẽ chết trước ta? Bọn họ chính là tới giết ngươi, ngươi nhất định phải chết, ai cũng không thể cứu được ngươi! Ha ha ha ——" Tòng Nguyệt Cầm cười to, điên cuồng giống như bị mất đi lý trí, kéo khăn che mặt của Bạch Vũ xuống, móng tay bén nhọn hận không thể cào nát mặt Bạch Vũ.
Dung nhan tuyệt thế như được điêu khắc tỉ mỉ của Bạch Vũ bại lộ ở trước mắt mọi người, lông mi cong cong như lá liễu, đôi mắt sáng như làn thu thủy, đường cong dịu dàng ôm lấy tướng mạo như khí chất thu nguyệt (đẹp như mặt trăng mùa thu), ẩn chứa vẻ kiều diễm, xinh đẹp của thiếu nữ, hoàn mỹ đến mức làm cho người ta không tìm ra được một chút tỳ vết nào.
Nàng thản nhiên rũ mắt xuống, con ngươi lạnh như băng giống như có thể nhìn thấu lòng người, hơi thở trên thân đột nhiên tăng vọt, ‘phịch’ một tiếng, đánh bay Tòng Nguyệt Cầm ra ngoài.
"Quả nhiên là Bạch Vũ, chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên dung mạo của ngươi." Nam tử trên đám mây cười mở miệng, ánh mắt trêu tức cao thấp đánh giá Bạch Vũ, giống như đang đánh giá kỹ một kiện hàng hóa có giá trị bao nhiêu tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.