Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
Chương 360: Lòng Đế Vương (1)
Nguyệt Hạ Khuynh Ca
29/09/2017
Kết quả nàng bị lưu đày, hôn ước cũng bị hủy, chờ đến lúc gặp mặt lại, sư phụ đã sớm quên chuyện này.
Về phần trí nhớ luân hồi bách thế của nàng, cũng không có gì có thể tham khảo, mỗi một đời của nàng cũng chưa tới hai mươi tuổi đã chết, ngay cả bạn trai cũng chưa từng có, tương đối mơ hồ đối với chuyện giữa vợ chồng.
Bạch Vũ cho là nàng chỉ cần ôm Dạ Quân Mạc ngủ qua một đêm là có thể giải độc, bây giờ ngủ thì vẫn ngủ, nhưng nàng chưa từng nghĩ ngủ là như vậy.
"Ta cho là nàng đã biết, nàng liều mạng phản kháng như thế, chẳng lẽ không rõ hai người kia muốn làm gì sao?" Dạ Quân Mạc sâu kín phản bác lại.
Sắc mặt Bạch Vũ trướng đến đỏ bừng: "Ta đâu có biết? Ngược lại sao chàng lại biết rõ ràng như thế? Nhất định chàng không phải là lần đầu tiên! Khốn kiếp! Thì ra là ngoại trừ ta, chàng còn từng chạm qua người khác! Là ai? Có phải Tô Lăng Dung không?"
Nhất thời, Dạ Quân Mạc đen mặt, nghiến răng nói: "Ta là lần đầu tiên!"
Bạch Vũ ngạc nhiên há to mồm: "Làm sao có thể? Vạn năm trước chàng chưa từng chạm qua ta?"
Dạ Quân Mạc sửng sốt, rất mất tự nhiên quay lưng lại, buồn buồn ừ một tiếng.
Vì sao vạn năm trước ta liều chết dây dưa, đuổi theo chàng, cuối cùng vẫn không thành công? Đến khi ta chết đi luân hồi chuyển thế chàng cũng không đụng vào ta? Vẻ mặt Bạch Vũ đưa đám, nhìn cái lưng to lớn của Dạ Quân Mạc, hung dữ cắn một cái lên vai hắn.
Dạ Quân Mạc vẫn không nhúc nhích, không nói tiếng nào để cho Bạch Vũ cắn.
Bạch Vũ cắn nửa ngày, Dạ Quân Mạc cũng không có phản ứng, nàng yên lặng buông lỏng miệng ra, nhìn dấu răng trên vai hắn rỉ ra máu, có chút xót xa ôm lấy hông của hắn: "Chàng không đau sao? Tại sao không đẩy ta ra?"
"Không đau, nếu nàng muốn trút ra, có thể cắn một cái nữa, không sao." Dạ Quân Mạc xoay người, mặt quay về phía Bạch Vũ, đáy mắt dịu dàng như nước.
Bạch Vũ cọ cọ ở trên ngực hắn mấy cái: "Không phải ta muốn trút ra, ta chỉ tức giận tại sao chàng lại khó theo đuổi như vậy? Ta cũng đuổi theo chàng đến đại lễ lên ngôi, vậy mà chàng cũng không có phản ứng gì? Chẳng lẽ sau đó còn xảy ra chuyện gì không tốt sao?"
Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Nàng cảm thấy vạn năm ta không đụng vào nàng là do ta không muốn sao?"
"Chẳng lẽ không đúng?" Hai mắt Bạch Vũ vụt sáng lên.
Dạ Quân Mạc thở dài, xoa đầu nhỏ của Bạch Vũ. Nếu không theo đuổi được, sao ta có thể vì nàng mà vứt bỏ tính mạng, sao có thể đi tìm nàng một vạn năm? Sao có thể dùng tất cả của ta để giành lại nàng?
Nàng đã sớm khắc ghi vào linh hồn của ta, đời đời kiếp kiếp, cho dù luân hồi bao nhiêu kiếp, nàng cũng không trốn thoát được!
"Cho dù là không đúng, dù sao bây giờ nàng cũng là người của ta." Dạ Quân Mạc tà tứ mỉm cười.
Bạch Vũ kiêu ngạo hừ lạnh: "Nói bậy, rõ ràng chàng là của ta!" Vạn năm trước không theo đuổi được, bây giờ cũng coi như là đuổi kịp rồi.
"Ừ, ta là của nàng."
"Chuyện này cũng không khác lắm. Đúng rồi, Trưởng lão Kỳ Hải đâu? Chàng giết ông ta rồi sao?" Bạch Vũ nghĩ đến lời nói nham hiểm của Kỳ Hải, liền không kiềm được cau mày, chuyện này, đánh chết nàng cũng không tin không có quan hệ gì với Tô Lăng Dung.
Ánh mắt Dạ Quân Mạc trầm xuống, ôm Bạch Vũ chặt hơn nữa: "Ông ta chưa chết. Yên tâm, tất cả những người muốn hại nàng, một người ta cũng sẽ không bỏ qua."
...
Có lời hứa hẹn của Dạ Quân Mạc, tạm thời Bạch Vũ liền bỏ chuyện này xuống, thích thú sửa sang lại những lễ vật nhận được.
Tất cả lễ vật đều là chỉ mặt gọi tên tặng cho nàng, cho nên coi như là tài vật của nàng, sẽ không liệt vào trong kho hàng, dùng như thế nào đều là chuyện của Bạch Vũ.
Tạm thời, hai quả Mộc Linh Quả không cần dùng, Bạch Vũ bỏ nó vào trong nhẫn Bách Vũ, đặt cùng một chỗ với một Hỏa Linh Quả còn dư lại. Cũng thu Tẩy Linh Quy Nguyên Thủy và và Tẩy Độc Thảo 3000 năm mà Tư Vực Chủ tặng vào.
Chỉ có Thường Thanh Đằng là nàng có thể dùng bây giờ, sau khi Trảm Nguyệt thăng lên cấp 3, đã đến lúc nên học tập linh thuật, có linh dược Thường Thanh Đằng chữa khỏi, nàng có thể để cho Trảm Nguyệt học tập linh thuật trị liệu.
Về phần trí nhớ luân hồi bách thế của nàng, cũng không có gì có thể tham khảo, mỗi một đời của nàng cũng chưa tới hai mươi tuổi đã chết, ngay cả bạn trai cũng chưa từng có, tương đối mơ hồ đối với chuyện giữa vợ chồng.
Bạch Vũ cho là nàng chỉ cần ôm Dạ Quân Mạc ngủ qua một đêm là có thể giải độc, bây giờ ngủ thì vẫn ngủ, nhưng nàng chưa từng nghĩ ngủ là như vậy.
"Ta cho là nàng đã biết, nàng liều mạng phản kháng như thế, chẳng lẽ không rõ hai người kia muốn làm gì sao?" Dạ Quân Mạc sâu kín phản bác lại.
Sắc mặt Bạch Vũ trướng đến đỏ bừng: "Ta đâu có biết? Ngược lại sao chàng lại biết rõ ràng như thế? Nhất định chàng không phải là lần đầu tiên! Khốn kiếp! Thì ra là ngoại trừ ta, chàng còn từng chạm qua người khác! Là ai? Có phải Tô Lăng Dung không?"
Nhất thời, Dạ Quân Mạc đen mặt, nghiến răng nói: "Ta là lần đầu tiên!"
Bạch Vũ ngạc nhiên há to mồm: "Làm sao có thể? Vạn năm trước chàng chưa từng chạm qua ta?"
Dạ Quân Mạc sửng sốt, rất mất tự nhiên quay lưng lại, buồn buồn ừ một tiếng.
Vì sao vạn năm trước ta liều chết dây dưa, đuổi theo chàng, cuối cùng vẫn không thành công? Đến khi ta chết đi luân hồi chuyển thế chàng cũng không đụng vào ta? Vẻ mặt Bạch Vũ đưa đám, nhìn cái lưng to lớn của Dạ Quân Mạc, hung dữ cắn một cái lên vai hắn.
Dạ Quân Mạc vẫn không nhúc nhích, không nói tiếng nào để cho Bạch Vũ cắn.
Bạch Vũ cắn nửa ngày, Dạ Quân Mạc cũng không có phản ứng, nàng yên lặng buông lỏng miệng ra, nhìn dấu răng trên vai hắn rỉ ra máu, có chút xót xa ôm lấy hông của hắn: "Chàng không đau sao? Tại sao không đẩy ta ra?"
"Không đau, nếu nàng muốn trút ra, có thể cắn một cái nữa, không sao." Dạ Quân Mạc xoay người, mặt quay về phía Bạch Vũ, đáy mắt dịu dàng như nước.
Bạch Vũ cọ cọ ở trên ngực hắn mấy cái: "Không phải ta muốn trút ra, ta chỉ tức giận tại sao chàng lại khó theo đuổi như vậy? Ta cũng đuổi theo chàng đến đại lễ lên ngôi, vậy mà chàng cũng không có phản ứng gì? Chẳng lẽ sau đó còn xảy ra chuyện gì không tốt sao?"
Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Nàng cảm thấy vạn năm ta không đụng vào nàng là do ta không muốn sao?"
"Chẳng lẽ không đúng?" Hai mắt Bạch Vũ vụt sáng lên.
Dạ Quân Mạc thở dài, xoa đầu nhỏ của Bạch Vũ. Nếu không theo đuổi được, sao ta có thể vì nàng mà vứt bỏ tính mạng, sao có thể đi tìm nàng một vạn năm? Sao có thể dùng tất cả của ta để giành lại nàng?
Nàng đã sớm khắc ghi vào linh hồn của ta, đời đời kiếp kiếp, cho dù luân hồi bao nhiêu kiếp, nàng cũng không trốn thoát được!
"Cho dù là không đúng, dù sao bây giờ nàng cũng là người của ta." Dạ Quân Mạc tà tứ mỉm cười.
Bạch Vũ kiêu ngạo hừ lạnh: "Nói bậy, rõ ràng chàng là của ta!" Vạn năm trước không theo đuổi được, bây giờ cũng coi như là đuổi kịp rồi.
"Ừ, ta là của nàng."
"Chuyện này cũng không khác lắm. Đúng rồi, Trưởng lão Kỳ Hải đâu? Chàng giết ông ta rồi sao?" Bạch Vũ nghĩ đến lời nói nham hiểm của Kỳ Hải, liền không kiềm được cau mày, chuyện này, đánh chết nàng cũng không tin không có quan hệ gì với Tô Lăng Dung.
Ánh mắt Dạ Quân Mạc trầm xuống, ôm Bạch Vũ chặt hơn nữa: "Ông ta chưa chết. Yên tâm, tất cả những người muốn hại nàng, một người ta cũng sẽ không bỏ qua."
...
Có lời hứa hẹn của Dạ Quân Mạc, tạm thời Bạch Vũ liền bỏ chuyện này xuống, thích thú sửa sang lại những lễ vật nhận được.
Tất cả lễ vật đều là chỉ mặt gọi tên tặng cho nàng, cho nên coi như là tài vật của nàng, sẽ không liệt vào trong kho hàng, dùng như thế nào đều là chuyện của Bạch Vũ.
Tạm thời, hai quả Mộc Linh Quả không cần dùng, Bạch Vũ bỏ nó vào trong nhẫn Bách Vũ, đặt cùng một chỗ với một Hỏa Linh Quả còn dư lại. Cũng thu Tẩy Linh Quy Nguyên Thủy và và Tẩy Độc Thảo 3000 năm mà Tư Vực Chủ tặng vào.
Chỉ có Thường Thanh Đằng là nàng có thể dùng bây giờ, sau khi Trảm Nguyệt thăng lên cấp 3, đã đến lúc nên học tập linh thuật, có linh dược Thường Thanh Đằng chữa khỏi, nàng có thể để cho Trảm Nguyệt học tập linh thuật trị liệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.