Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
Chương 363: Lòng Đế Vương (4)
Nguyệt Hạ Khuynh Ca
02/10/2017
"Đứng lại! Ngươi cho
rằng Dạ Vương là ai, dễ bị lừa như vậy sao?" Sắc mặt Ám Lân âm trầm đi
tới, nghiêm nghị nhìn Ám Lang: "Chỉ sợ ngươi vừa nói ra, Dạ Vương lập
tức sẽ biết là giả. Bây giờ, Dạ Vương gần như nắm giữ Ám Dạ Đế Quốc này ở trong tay, khắp nơi trong vực sâu đều có cơ sở ngầm của ông ta, bịa ra
chuyện vô căn cứ, sẽ chỉ làm cho Dạ Vương càng tức giận với công tử hơn
thôi."
"Đừng nói những lời vô dụng này với ta, công tử đã sắp chết rồi! Nếu ngươi không có cách thì đừng đứng đây mắng ta!" Tuổi Ám Lang còn nhỏ, lúc này lòng đang nóng như lửa đốt, bị Ám Lân trách mắng một trận, lập tức liền nổi giận.
"Ngươi đi vào cầu xin Dạ Vương tha thứ, nói cho ông ta biết, công tử cho ngươi một chiếc xe kéo ra khỏi thành, lúc bị ngăn cản ở cửa thành, xe ngựa đã xông ra ngoài, bây giờ đã đi về hướng Đông rồi." Ám Lân bình tĩnh phân phó.
Ám Lang có chút nghi ngờ: "Ngươi chắc chắn nói như vậy là được? Cái này không phải là bịa chuyện vô căn cứ sao?"
"Ám Lân làm việc, làm sao có thể không có sắp xếp? Nếu hắn dám nói có xe kéo thì nhất định có xe kéo. Ngươi mau đi đi." Ám Ưng lo lắng thúc giục.
Ám Lang không nói hai lời vọt vào Từ Đường, Dạ Quân Mạc suy yếu ngã xuống đất, vết roi khắp người, máu tươi đỏ sẫm chảy xuống, nhuộm mặt đất đen nhánh thành màu đỏ tươi, nhưng Dạ Vương vẫn không buông tha cho hắn.
Ám Lang cũng hít một hơi khí lạnh, cuống quít quỳ xuống nói lại lời nói của Ám Lân một lần nữa.
Ánh mắt Dạ Vương biến đổi, lập tức dùng truyền âm ngàn dặm hỏi thủ vệ ở cửa thành, quả nhiên có một chiếc xe ngựa xông ra ngoài cách đây không lâu.
Ông ta bỏ roi lại, lạnh lùng liếc nhìn Dạ Quân Mạc một cái: "Lần này trước hết bỏ qua cho ngươi, ngoan ngoãn quỳ ở đó cho ta, khi nào ta cho phép, thì lúc đó ngươi mới có thể ra ngoài."
"Nhưng công tử bị thương, có thể mời một Y Sư tới xem một chút được không?" Ám Lang cầu xin.
"Cút!" Dạ Vương lại đạp cho Ám Lang một cước lăn qua một bên, tức giận đùng đùng bỏ đi.
Ám Lang hốt hoảng bò đến bên cạnh Dạ Quân Mạc, nhìn vết thương ở khắp người Dạ Quân Mạc, cũng không biết nên đỡ Dạ Quân Mạc dậy ở chỗ nào: "Công tử, người, người có khỏe không?"
Dạ Quân Mạc mở mắt, trong đôi mắt màu đen tràn ngập thâm thúy không nhìn thấu, suy yếu mở miệng: "Xe ngựa là chuyện gì?"
"Là Ám Lân bảo ta nói như vậy."
Đột nhiên, đôi mắt sâu thẳm của Dạ Quân Mạc lạnh xuống: "Ám Lân đâu? Gọi hắn tới gặp ta!"
"Ta ở đây." Vẻ mặt Ám Lân lạnh nhạt đi tới: "Đó là vì cứu người. Nói dối thì không gạt được ông ta, hơn nữa không phải người cũng nói, nếu người không về được thì hãy đưa nàng ấy rời đi."
"Ta muốn nàng ấy an toàn rời đi, không phải là bảo ngươi bán nàng ấy cho Dạ Vương!" Dạ Quân Mạc gắt gao siết chặt nắm tay, sắc mặt còn tái nhợt hơn vừa rồi nữa.
Dạ Quân Mạc vịn Ám Lang, cố gắng đứng dậy, lại không có một chút sức lực nào ngã ở trên người Ám Lang.
Ám Lân cau mày: "Người muốn đi đâu? Cửa thành? Cho dù người có thể đi được thì thế nào? Có thể cứu nàng ấy ở trước mặt Dạ Vương sao? Dạ Vương nắm Ám Dạ Đế Quốc trong tay, bây giờ người không có năng lực phản kháng, đi cũng vô ích."
Dạ Quân Mạc yên lặng rũ mi mắt, chợt lạnh lùng lên tiếng: "Nếu như, ta là Đế Vương chân chính của Ám Dạ Đế Quốc thì sao?"
Lòng Ám Lân chấn động: "Người tính chống lại Dạ Vương sao?"
"Ông ta là cữu cữu của ta, ta ra đời đã không có cha mẹ, ông ta nuôi ta từ bé đến lớn, ta không chống lại chỉ vì... Ông ấy là cữu cữu của ta." Dạ Quân Mạc lạnh nhạt mở mắt, tròng mắt đen sâu thẳm chợt lóe lên uy nghiêm, ngạo nghễ rồi biến mất, lộ ra sắc bén, sát ý lẫm liệt!
Trong nháy mắt, người tiếp xức với Dạ Quân Mạc liền cảm thấy hơi lạnh thấu xương, giống như một kẻ lớn mạnh trong mắt hắn cũng chỉ là một con kiến bé nhỏ không đáng kể.
"Đừng nói những lời vô dụng này với ta, công tử đã sắp chết rồi! Nếu ngươi không có cách thì đừng đứng đây mắng ta!" Tuổi Ám Lang còn nhỏ, lúc này lòng đang nóng như lửa đốt, bị Ám Lân trách mắng một trận, lập tức liền nổi giận.
"Ngươi đi vào cầu xin Dạ Vương tha thứ, nói cho ông ta biết, công tử cho ngươi một chiếc xe kéo ra khỏi thành, lúc bị ngăn cản ở cửa thành, xe ngựa đã xông ra ngoài, bây giờ đã đi về hướng Đông rồi." Ám Lân bình tĩnh phân phó.
Ám Lang có chút nghi ngờ: "Ngươi chắc chắn nói như vậy là được? Cái này không phải là bịa chuyện vô căn cứ sao?"
"Ám Lân làm việc, làm sao có thể không có sắp xếp? Nếu hắn dám nói có xe kéo thì nhất định có xe kéo. Ngươi mau đi đi." Ám Ưng lo lắng thúc giục.
Ám Lang không nói hai lời vọt vào Từ Đường, Dạ Quân Mạc suy yếu ngã xuống đất, vết roi khắp người, máu tươi đỏ sẫm chảy xuống, nhuộm mặt đất đen nhánh thành màu đỏ tươi, nhưng Dạ Vương vẫn không buông tha cho hắn.
Ám Lang cũng hít một hơi khí lạnh, cuống quít quỳ xuống nói lại lời nói của Ám Lân một lần nữa.
Ánh mắt Dạ Vương biến đổi, lập tức dùng truyền âm ngàn dặm hỏi thủ vệ ở cửa thành, quả nhiên có một chiếc xe ngựa xông ra ngoài cách đây không lâu.
Ông ta bỏ roi lại, lạnh lùng liếc nhìn Dạ Quân Mạc một cái: "Lần này trước hết bỏ qua cho ngươi, ngoan ngoãn quỳ ở đó cho ta, khi nào ta cho phép, thì lúc đó ngươi mới có thể ra ngoài."
"Nhưng công tử bị thương, có thể mời một Y Sư tới xem một chút được không?" Ám Lang cầu xin.
"Cút!" Dạ Vương lại đạp cho Ám Lang một cước lăn qua một bên, tức giận đùng đùng bỏ đi.
Ám Lang hốt hoảng bò đến bên cạnh Dạ Quân Mạc, nhìn vết thương ở khắp người Dạ Quân Mạc, cũng không biết nên đỡ Dạ Quân Mạc dậy ở chỗ nào: "Công tử, người, người có khỏe không?"
Dạ Quân Mạc mở mắt, trong đôi mắt màu đen tràn ngập thâm thúy không nhìn thấu, suy yếu mở miệng: "Xe ngựa là chuyện gì?"
"Là Ám Lân bảo ta nói như vậy."
Đột nhiên, đôi mắt sâu thẳm của Dạ Quân Mạc lạnh xuống: "Ám Lân đâu? Gọi hắn tới gặp ta!"
"Ta ở đây." Vẻ mặt Ám Lân lạnh nhạt đi tới: "Đó là vì cứu người. Nói dối thì không gạt được ông ta, hơn nữa không phải người cũng nói, nếu người không về được thì hãy đưa nàng ấy rời đi."
"Ta muốn nàng ấy an toàn rời đi, không phải là bảo ngươi bán nàng ấy cho Dạ Vương!" Dạ Quân Mạc gắt gao siết chặt nắm tay, sắc mặt còn tái nhợt hơn vừa rồi nữa.
Dạ Quân Mạc vịn Ám Lang, cố gắng đứng dậy, lại không có một chút sức lực nào ngã ở trên người Ám Lang.
Ám Lân cau mày: "Người muốn đi đâu? Cửa thành? Cho dù người có thể đi được thì thế nào? Có thể cứu nàng ấy ở trước mặt Dạ Vương sao? Dạ Vương nắm Ám Dạ Đế Quốc trong tay, bây giờ người không có năng lực phản kháng, đi cũng vô ích."
Dạ Quân Mạc yên lặng rũ mi mắt, chợt lạnh lùng lên tiếng: "Nếu như, ta là Đế Vương chân chính của Ám Dạ Đế Quốc thì sao?"
Lòng Ám Lân chấn động: "Người tính chống lại Dạ Vương sao?"
"Ông ta là cữu cữu của ta, ta ra đời đã không có cha mẹ, ông ta nuôi ta từ bé đến lớn, ta không chống lại chỉ vì... Ông ấy là cữu cữu của ta." Dạ Quân Mạc lạnh nhạt mở mắt, tròng mắt đen sâu thẳm chợt lóe lên uy nghiêm, ngạo nghễ rồi biến mất, lộ ra sắc bén, sát ý lẫm liệt!
Trong nháy mắt, người tiếp xức với Dạ Quân Mạc liền cảm thấy hơi lạnh thấu xương, giống như một kẻ lớn mạnh trong mắt hắn cũng chỉ là một con kiến bé nhỏ không đáng kể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.