Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
Chương 424: Mạo hiểm, thăng cấp linh thuật (4)
Nguyệt Hạ Khuynh Ca
04/11/2017
Edit: V.O
"Quá khủng bố, người chúng ta muốn giết thật sự chỉ là Triệu Hoán Đại Sư thôi sao?" Một tên Linh Chủ vẫn còn sợ hãi nhìn về phía đồng đội.
Tên còn lại oán hận cắn răng: "Đại Sư cái gì, rõ ràng nàng ta chính là Linh Sư, thông tin sai bất thường như vậy, thiếu chút nữa đã đào hố cho chúng ta rồi!"
Thật ra cho dù tra ra được Bạch Vũ đã thăng cấp thành Linh Sư, để bốn Linh Chủ đi giết cũng đủ rồi, nhưng thực lực Triệu Hoán Thú của Bạch Vũ quá mức khủng bố, ai từng thấy lực công kích của Triệu Hoán Thú cấp 4 còn có thể phá một trăm? Dù sao bọn chúng cũng chưa từng thấy qua.
"Tất cả Sơn Trang đều không có ai, hẳn là nàng ta đã chết rồi?"
"Chẳng lẽ ngươi còn muốn quay lại xem? Người nọ trợn mắt khinh thường, nói: "Lửa lớn như vậy, đều chỉ còn lại phế tích, cho dù quay lại tìm, có lẽ cũng chỉ có thể tìm thấy tro cốt."
Đang nói, một cảm giác lạnh lẽo như trời đông gió rét trên tận chín tầng mây thấm vào thân thể bọn chúng, đối mặt với ngọn lửa lớn hừng hực trước mặt, vậy mà lạnh đến rùng mình. Hai người cứng ngắc quay đầu lại.
Dạ Quân Mạc giống như một thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, toàn thân quanh quẩn sát khí đang đứng trước mặt bọn chúng, hơi thở lạnh lẽo có thể khiến người khác đông cứng, trong đôi mắt sáng màu đen có tia sáng sắc bén, lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy sợ hãi cái chết.
"Tìm tro cốt của ai?"
"..." Bọn chúng hơi há mồm, một câu cũng không nói nên lời, tóc gáy toàn thân dựng lên, chỉ cảm thấy chính mình như một con kiến, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị nghiền chết. Bọn chúng muốn chạy, thân thể không dùng não vội vàng chạy ra ngoài.
Dạ Quân Mạc vung ra một đường Lửa Bất Tử, hai người kêu thảm, biến mất trong lửa.
Diendanlequydon – V.O
Trong mắt hắn ánh lên ngọn lửa ngút trời, không chút do dự chạy vào trong lửa, tìm kiếm khắp nơi.
Hắn truyền âm cho Bạch Vũ, nhưng cho dù hắn nói cái gì, Bạch Vũ cũng không hề đáp lại.Trong lòng hắn dâng lên một loại sợ hãi, hắn đã từng trải qua đau đớn khi mất đi Bạch Vũ một lần, đau đớn giống như rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục, chẳng lẽ ông trời vẫn còn muốn hắn trải qua một lần nữa sao?
Tiểu Vũ, nàng không thể bỏ ta lại nữa, ta có thể cho phép nàng quên ta một lần, nhưng không cho phép nàng quên ta lần thứ hai!
Ngọn lửa đốt cháy thân thể hắn, dường như hắn không cảm thấy đau đớn, liều mạng tìm Bạch Vũ.
Chu Tước đồng cảm nhìn chủ nhân mình, đôi cánh run lên, hút ngọn lửa vào trong thân thể mình, Lửa Bất Diệt là Vạn Hỏa Chi Nguyên (nguồn gốc của hàng vạn loại lửa), cho dù là lửa nào thì cũng có thể dung hợp.
Dọn sạch ngọn lửa, Dạ Quân Mạc nhìn thấy toàn thân Trảm Nguyệt bị tổn hại nằm dựa trên một đống hoang tàn ở phía xa, nó vẫn còn có thể sử dụng linh thuật, cũng không để cho chính mình bị thương, truyền Khô Mộc Phùng Xuân xuống dưới đống phế tích.
Dạ Quân Mạc tiến lên, xốc đám phế tích lên, quả nhiên nhìn thấy Bạch Vũ hấp hối, hôn mê bất tỉnh. Nàng bị bỏng khắp người, bị nện trúng tạo ra rất nhiều vết thương, ngực bị đâm một lỗ, không ngừng chảy máu, nếu không dựa vào việc trị liệu của Trảm Nguyệt, nàng đã sớm không thể sống cho đến tận bây giờ rồi.
"Tiểu Vũ!" Đáy mắt Dạ Quân Mạc thoáng hiện lên sợ hãi.
Hắn không nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa từng kích động như vậy, từ sau khi Bạch Vũ cứu sống hắn vạn năm trước, hắn đều bình tĩnh đáng sợ đối với bất kỳ chuyện gì. Hắn là một người không có trái tim, hắn đã từng chết một lần, còn có cái gì đáng để hắn vội vàng?
Hắn lấy ra tất cả Thần dược chữa thương cho Bạch Vũ uống.
Cuối cùng, hô hấp suy yếu của Bạch Vũ cũng vững vàng, Dạ Quân Mạc thở ra nhẹ nhàng, không tệ, nàng còn sống!
Hắn ôm Bạch Vũ về tới Vực Thanh Vũ, mỗi ngày mỗi đêm đều trông coi nàng, nghiên cứu phương thuốc cho Bạch Vũ, tự mình bốc thuốc nấu, đút từng muỗng từng muỗng cho Bạch Vũ.
Hắn sai Ám Lân tìm mười mấy Y Sư hệ Mộc đến, dùng linh thuật trị liệu vết thương bị kiếm đâm trên ngực Bạch Vũ, không tới ba ngày đã khỏi hẳn.
Hắn vẫn không yên tâm, dùng thuốc mỡ để xóa vết sẹo cho Bạch Vũ, chỉ sợ Bạch Vũ tỉnh lại, nhìn thấy vết sẹo sẽ không vui.
"Quá khủng bố, người chúng ta muốn giết thật sự chỉ là Triệu Hoán Đại Sư thôi sao?" Một tên Linh Chủ vẫn còn sợ hãi nhìn về phía đồng đội.
Tên còn lại oán hận cắn răng: "Đại Sư cái gì, rõ ràng nàng ta chính là Linh Sư, thông tin sai bất thường như vậy, thiếu chút nữa đã đào hố cho chúng ta rồi!"
Thật ra cho dù tra ra được Bạch Vũ đã thăng cấp thành Linh Sư, để bốn Linh Chủ đi giết cũng đủ rồi, nhưng thực lực Triệu Hoán Thú của Bạch Vũ quá mức khủng bố, ai từng thấy lực công kích của Triệu Hoán Thú cấp 4 còn có thể phá một trăm? Dù sao bọn chúng cũng chưa từng thấy qua.
"Tất cả Sơn Trang đều không có ai, hẳn là nàng ta đã chết rồi?"
"Chẳng lẽ ngươi còn muốn quay lại xem? Người nọ trợn mắt khinh thường, nói: "Lửa lớn như vậy, đều chỉ còn lại phế tích, cho dù quay lại tìm, có lẽ cũng chỉ có thể tìm thấy tro cốt."
Đang nói, một cảm giác lạnh lẽo như trời đông gió rét trên tận chín tầng mây thấm vào thân thể bọn chúng, đối mặt với ngọn lửa lớn hừng hực trước mặt, vậy mà lạnh đến rùng mình. Hai người cứng ngắc quay đầu lại.
Dạ Quân Mạc giống như một thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, toàn thân quanh quẩn sát khí đang đứng trước mặt bọn chúng, hơi thở lạnh lẽo có thể khiến người khác đông cứng, trong đôi mắt sáng màu đen có tia sáng sắc bén, lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy sợ hãi cái chết.
"Tìm tro cốt của ai?"
"..." Bọn chúng hơi há mồm, một câu cũng không nói nên lời, tóc gáy toàn thân dựng lên, chỉ cảm thấy chính mình như một con kiến, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị nghiền chết. Bọn chúng muốn chạy, thân thể không dùng não vội vàng chạy ra ngoài.
Dạ Quân Mạc vung ra một đường Lửa Bất Tử, hai người kêu thảm, biến mất trong lửa.
Diendanlequydon – V.O
Trong mắt hắn ánh lên ngọn lửa ngút trời, không chút do dự chạy vào trong lửa, tìm kiếm khắp nơi.
Hắn truyền âm cho Bạch Vũ, nhưng cho dù hắn nói cái gì, Bạch Vũ cũng không hề đáp lại.Trong lòng hắn dâng lên một loại sợ hãi, hắn đã từng trải qua đau đớn khi mất đi Bạch Vũ một lần, đau đớn giống như rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục, chẳng lẽ ông trời vẫn còn muốn hắn trải qua một lần nữa sao?
Tiểu Vũ, nàng không thể bỏ ta lại nữa, ta có thể cho phép nàng quên ta một lần, nhưng không cho phép nàng quên ta lần thứ hai!
Ngọn lửa đốt cháy thân thể hắn, dường như hắn không cảm thấy đau đớn, liều mạng tìm Bạch Vũ.
Chu Tước đồng cảm nhìn chủ nhân mình, đôi cánh run lên, hút ngọn lửa vào trong thân thể mình, Lửa Bất Diệt là Vạn Hỏa Chi Nguyên (nguồn gốc của hàng vạn loại lửa), cho dù là lửa nào thì cũng có thể dung hợp.
Dọn sạch ngọn lửa, Dạ Quân Mạc nhìn thấy toàn thân Trảm Nguyệt bị tổn hại nằm dựa trên một đống hoang tàn ở phía xa, nó vẫn còn có thể sử dụng linh thuật, cũng không để cho chính mình bị thương, truyền Khô Mộc Phùng Xuân xuống dưới đống phế tích.
Dạ Quân Mạc tiến lên, xốc đám phế tích lên, quả nhiên nhìn thấy Bạch Vũ hấp hối, hôn mê bất tỉnh. Nàng bị bỏng khắp người, bị nện trúng tạo ra rất nhiều vết thương, ngực bị đâm một lỗ, không ngừng chảy máu, nếu không dựa vào việc trị liệu của Trảm Nguyệt, nàng đã sớm không thể sống cho đến tận bây giờ rồi.
"Tiểu Vũ!" Đáy mắt Dạ Quân Mạc thoáng hiện lên sợ hãi.
Hắn không nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa từng kích động như vậy, từ sau khi Bạch Vũ cứu sống hắn vạn năm trước, hắn đều bình tĩnh đáng sợ đối với bất kỳ chuyện gì. Hắn là một người không có trái tim, hắn đã từng chết một lần, còn có cái gì đáng để hắn vội vàng?
Hắn lấy ra tất cả Thần dược chữa thương cho Bạch Vũ uống.
Cuối cùng, hô hấp suy yếu của Bạch Vũ cũng vững vàng, Dạ Quân Mạc thở ra nhẹ nhàng, không tệ, nàng còn sống!
Hắn ôm Bạch Vũ về tới Vực Thanh Vũ, mỗi ngày mỗi đêm đều trông coi nàng, nghiên cứu phương thuốc cho Bạch Vũ, tự mình bốc thuốc nấu, đút từng muỗng từng muỗng cho Bạch Vũ.
Hắn sai Ám Lân tìm mười mấy Y Sư hệ Mộc đến, dùng linh thuật trị liệu vết thương bị kiếm đâm trên ngực Bạch Vũ, không tới ba ngày đã khỏi hẳn.
Hắn vẫn không yên tâm, dùng thuốc mỡ để xóa vết sẹo cho Bạch Vũ, chỉ sợ Bạch Vũ tỉnh lại, nhìn thấy vết sẹo sẽ không vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.