Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
Chương 373: Mộc Thiên Tịch, kế hoạch (3)
Nguyệt Hạ Khuynh Ca
06/10/2017
Mộc Thiên Tịch nheo mắt, bỗng nhiên ôm lấy eo nhỏ của Bạch Vũ: "Máu của chúng ta có thể hòa tan được với nhau."
Bạch Vũ cười nhạo: "Máu của nhiều người có thể hòa tan được với máu của ta, đó là vì nhóm máu, không phải cứ thân thích thì mới có thể hòa tan được. Không phải ngươi bắt ta tới đây chỉ vì nhận thân thích chứ?"
Sắc mặt Mộc Thiên Tịch hơi đen một chút, nụ cười hơi u ám: "Có phải từ đấy lòng ngươi cảm thấy ta sẽ không giết ngươi?"
"Ta không cảm thấy như vậy." Bạch Vũ nghiêm mặt, nhìn hắn vô cùng cảnh giác: "Mới vừa rồi ngươi còn nói là đường huynh của ta, bây giờ lại muốn giết ta, rõ ràng là lừa gạt, chắc chắn ngươi là bọn buôn người chuyên môn đi bắt cóc nữ tử!"
Mặt Mộc Thiên Tịch hoàn toàn biến thành màu đen, nghiến răng nói: "Tốt lắm, ngươi còn nhanh mồm nhanh miệng hơn so với vạn năm trước! Suy nghĩ của ngươi thật sự không sai, ta sẽ không giết ngươi. Chỉ cần ngươi còn sống, Dạ Quân Mạc mới lòng nóng như lửa đốt tìm tới cửa, tới cầu xin ta!"
Trong lòng Bạch Vũ hồi hộp: "Ngươi bắt ta để uy hiếp Dạ Quân mạc sao?"
Mộc Thiên Tịch tà tứ nhếch môi, phủi tay đẩy Bạch Vũ ngã xuống đất, nhìn nàng từ trên cao xuống.
"Không sai, nhưng ta không chắc chắn khi nào hắn sẽ đến cứu ngươi. Ta đã phát tin tức ra ngoài, nhưng bây giờ Dạ Quân Mạc đã đến Đại Lục Xích Hỏa tìm Tháp Thiên Ky, tìm trái tim bị mất của hắn, là vật cứu mạng hắn! Nếu là ta cũng sẽ không vứt bỏ giữa đường, chạy tới cứu ngươi."
Mộc Thiên Tịch nói xong, cười ha ha, chắp tay sau lưng đi qua bên cạnh Bạch Vũ: "Nhốt nàng ta lại, một ngày Dạ Quân Mạc không tới, thì một ngày sẽ không chữa thương cho nàng ta."
"Tuân mệnh." Trang Nô lập tức nghe lệnh, kéo Bạch Vũ trở về trong tầng hầm ngầm, khóa chặt cửa phòng, lúc này ngay cả một cây nến cũng không để lại cho nàng, cả căn phòng tối đen như mực.
Bạch Vũ bị Trang Nô tùy tiện vứt trên mặt đất giống như một con mèo nhỏ bị vứt bỏ, nàng còn chưa kịp đứng lên, cửa sổ liền mở bị mở ra một lỗ nhỏ, hương hoa hồng dày đặc khiến người bị sặc nhẹ nhàng bay vào.
"Khụ khụ - - đây là cái gì?" Bạch Vũ tức giận đập cửa sổ.
Trang Nô ở bên ngoài trịnh trọng trả lời: "Công tử nói, mỗi ngày đều phải xông hương cho ngươi, để cho vết thương của ngươi không lành, tốt nhất là còn phải tăng thêm."
Bạch Vũ phun ra một ngụm máu.
Tên khốn! Hương hoa hồng này không chỉ làm người ta sặc, mà bên trong còn có thuốc dẫn gây nội thương, đối với thân thể bây giờ của nàng mà nói, chính là liên tiếp gặp tai nạn, hoàn toàn không chống cự được.
Cách chỉnh người này của Mộc Thiên Tịch đúng là có phong cách riêng.
Bạch Vũ không thể ngăn khói hương, chỉ có thể cố gắng trốn đến chỗ xa cửa sổ một chút, dùng sức gạt khói hương chung quanh ra.
Cứ như vậy, nàng ho khan đủ hai tiếng. Vất vả đợi khói hương ngừng xông, Bạch Vũ đã ho ra máu ba lần, suy yếu ngủ mất.
Nhưng nàng không thể ngủ, nàng không thể bị Mộc Thiên Tịch nhốt ở nơi này tựa như một con mèo nhỏ đáng thương, tùy ý giày vò.
Nàng cần phải nghĩ cách trốn chạy trước khi Dạ Quân Mạc tới cứu nàng, cho dù trốn không thoát, cũng không thể để đến lúc Dạ Quân Mạc tới cứu nàng, trở thành một cạm bẫy thật sự liên lụy đến hắn.
Về phần Dạ Quân Mạc có thể tới cứu nàng hay không, nàng cũng hoàn toàn không nghi ngờ.
Nhiệm vụ quan trọng của nàng là chữa khỏi vết thương, mặc dù đã không còn nhẫn Bách Vũ, không có dược liệu, cũng không có cách để triệu hoán ra ba con vật đáng yêu, nhưng linh thuật của nàng vẫn có thể miễn cưỡng sử dụng một chút.
Hẳn là Mộc Thiên Tịch vẫn chưa biết nàng đã có ba con Triệu Hoán Thú, hơn nữa còn tu luyện linh thuật Khô Mộc Phùng Xuân đến tầng thứ 3.
Khô Mộc Phùng Xuân không chỉ chữa trị cho Triệu Hoán Thú, còn có thể chữa trị cho chính nàng, chỉ là hiệu quả khác xa, không sử dụng được tốt như Trảm Nguyệt. Nhưng chỉ cần thật sự có hiệu quả, dùng nhiều lần, nàng cũng có thể trị lành cho mình.
Bạch Vũ cười nhạo: "Máu của nhiều người có thể hòa tan được với máu của ta, đó là vì nhóm máu, không phải cứ thân thích thì mới có thể hòa tan được. Không phải ngươi bắt ta tới đây chỉ vì nhận thân thích chứ?"
Sắc mặt Mộc Thiên Tịch hơi đen một chút, nụ cười hơi u ám: "Có phải từ đấy lòng ngươi cảm thấy ta sẽ không giết ngươi?"
"Ta không cảm thấy như vậy." Bạch Vũ nghiêm mặt, nhìn hắn vô cùng cảnh giác: "Mới vừa rồi ngươi còn nói là đường huynh của ta, bây giờ lại muốn giết ta, rõ ràng là lừa gạt, chắc chắn ngươi là bọn buôn người chuyên môn đi bắt cóc nữ tử!"
Mặt Mộc Thiên Tịch hoàn toàn biến thành màu đen, nghiến răng nói: "Tốt lắm, ngươi còn nhanh mồm nhanh miệng hơn so với vạn năm trước! Suy nghĩ của ngươi thật sự không sai, ta sẽ không giết ngươi. Chỉ cần ngươi còn sống, Dạ Quân Mạc mới lòng nóng như lửa đốt tìm tới cửa, tới cầu xin ta!"
Trong lòng Bạch Vũ hồi hộp: "Ngươi bắt ta để uy hiếp Dạ Quân mạc sao?"
Mộc Thiên Tịch tà tứ nhếch môi, phủi tay đẩy Bạch Vũ ngã xuống đất, nhìn nàng từ trên cao xuống.
"Không sai, nhưng ta không chắc chắn khi nào hắn sẽ đến cứu ngươi. Ta đã phát tin tức ra ngoài, nhưng bây giờ Dạ Quân Mạc đã đến Đại Lục Xích Hỏa tìm Tháp Thiên Ky, tìm trái tim bị mất của hắn, là vật cứu mạng hắn! Nếu là ta cũng sẽ không vứt bỏ giữa đường, chạy tới cứu ngươi."
Mộc Thiên Tịch nói xong, cười ha ha, chắp tay sau lưng đi qua bên cạnh Bạch Vũ: "Nhốt nàng ta lại, một ngày Dạ Quân Mạc không tới, thì một ngày sẽ không chữa thương cho nàng ta."
"Tuân mệnh." Trang Nô lập tức nghe lệnh, kéo Bạch Vũ trở về trong tầng hầm ngầm, khóa chặt cửa phòng, lúc này ngay cả một cây nến cũng không để lại cho nàng, cả căn phòng tối đen như mực.
Bạch Vũ bị Trang Nô tùy tiện vứt trên mặt đất giống như một con mèo nhỏ bị vứt bỏ, nàng còn chưa kịp đứng lên, cửa sổ liền mở bị mở ra một lỗ nhỏ, hương hoa hồng dày đặc khiến người bị sặc nhẹ nhàng bay vào.
"Khụ khụ - - đây là cái gì?" Bạch Vũ tức giận đập cửa sổ.
Trang Nô ở bên ngoài trịnh trọng trả lời: "Công tử nói, mỗi ngày đều phải xông hương cho ngươi, để cho vết thương của ngươi không lành, tốt nhất là còn phải tăng thêm."
Bạch Vũ phun ra một ngụm máu.
Tên khốn! Hương hoa hồng này không chỉ làm người ta sặc, mà bên trong còn có thuốc dẫn gây nội thương, đối với thân thể bây giờ của nàng mà nói, chính là liên tiếp gặp tai nạn, hoàn toàn không chống cự được.
Cách chỉnh người này của Mộc Thiên Tịch đúng là có phong cách riêng.
Bạch Vũ không thể ngăn khói hương, chỉ có thể cố gắng trốn đến chỗ xa cửa sổ một chút, dùng sức gạt khói hương chung quanh ra.
Cứ như vậy, nàng ho khan đủ hai tiếng. Vất vả đợi khói hương ngừng xông, Bạch Vũ đã ho ra máu ba lần, suy yếu ngủ mất.
Nhưng nàng không thể ngủ, nàng không thể bị Mộc Thiên Tịch nhốt ở nơi này tựa như một con mèo nhỏ đáng thương, tùy ý giày vò.
Nàng cần phải nghĩ cách trốn chạy trước khi Dạ Quân Mạc tới cứu nàng, cho dù trốn không thoát, cũng không thể để đến lúc Dạ Quân Mạc tới cứu nàng, trở thành một cạm bẫy thật sự liên lụy đến hắn.
Về phần Dạ Quân Mạc có thể tới cứu nàng hay không, nàng cũng hoàn toàn không nghi ngờ.
Nhiệm vụ quan trọng của nàng là chữa khỏi vết thương, mặc dù đã không còn nhẫn Bách Vũ, không có dược liệu, cũng không có cách để triệu hoán ra ba con vật đáng yêu, nhưng linh thuật của nàng vẫn có thể miễn cưỡng sử dụng một chút.
Hẳn là Mộc Thiên Tịch vẫn chưa biết nàng đã có ba con Triệu Hoán Thú, hơn nữa còn tu luyện linh thuật Khô Mộc Phùng Xuân đến tầng thứ 3.
Khô Mộc Phùng Xuân không chỉ chữa trị cho Triệu Hoán Thú, còn có thể chữa trị cho chính nàng, chỉ là hiệu quả khác xa, không sử dụng được tốt như Trảm Nguyệt. Nhưng chỉ cần thật sự có hiệu quả, dùng nhiều lần, nàng cũng có thể trị lành cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.