Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
Chương 34: Nhẫn Bách Vũ, nằm mộng (2)
Nguyệt Hạ Khuynh Ca
24/05/2017
Edit: V.O
Qua một hồi lâu, Bạch Vũ bắt mạch xong, ngay cả khuôn mặt cũng biến thành màu đen.
Nội thương của Dạ Quân Mạc so với hiểu biết của nàng còn nghiêm trọng hơn nhiều, hai cỗ linh khí tranh đấu đem thân thể hắn xem như chiến trường, hắn không lúc nào là không thừa nhận thống khổ khi thân thể bị giày xéo.
Trong đó có một cỗ là thuộc loại bản thân hắn tự có, một cỗ khác cũng giống như là do hắn sinh ra đã có, cùng thân thể của hắn không hợp nhau, nhưng cỗ lực lượng này thế nhưng đồng dạng đều do tự thân hắn sinh ra, hơn nữa còn duy trì sinh mệnh của hắn.
Bạch Vũ thật sự không rõ đây là có chuyện gì.
"Ta có thể đổi ý không?" Bạch Vũ buồn rầu hỏi. Hai cỗ lực lượng này mất đi cái nào cũng khiến cho Dạ Quân Mạc chết ngay lập tức,cái nào cũng không thể khống chế được, cho dù có nghĩ ra biện pháp khống chế được, thân thể hắn sớm hay muộn cũng không chịu nổi giày xéo như vậy.
Bạch Vũ thật sự không thể tưởng tượng được nếu không có biện pháp trị liệu.
"Không được. Đã thu đồ của ta, phải giúp ta chữa khỏi mới thôi." Dạ Quân Mạc cự tuyệt.
"Để ta đi tìm sư phụ giúp ngươi thử xem."
Dạ Quân Mạc ánh mắt không hơn giận: "Không cần, chỉ có nàng mới có thể trị tốt cho ta."
Nhưng là ta trị không được! Bạch Vũ muốn phát điên: "Ngươi làm sao có thể nhận định ta có thể trị tốt cho ngươi?"
Bởi vì thương thế này là nàng lưu cho ta! Vạn năm trước thời điểm nàng cứu sống ta, cũng không nghĩ tới sẽ để lại nhiều đau đớn cho ta phải không? Dạ Quân Mạc trầm mặc nhìn chăm chú vào Bạch Vũ, dung nhan của nàng lộ ra phấn hồng tự nhiên, bóng dáng đơn bạc mảnh khảnh đứng dưới ánh trăng, làm cho hắn không tự giác muốn tới gần, muốn đem nàng bảo hộ trong ngực.
"Ta đem đồ trả lại cho ngươi được chưa?" Bạch Vũ đợi thật lâu không thấy Dạ Quân Mạc trả lời, bất đắc dĩ gỡ ra nhẫn Bách Vũ, lại phát hiện nhẫn không gỡ được. Từng sợi linh khí quanh quẩn trong nhẫn, nàng rõ ràng thấy được trong nhẫn có một không gian trữ vật trống trải.
Bạch Vũ chấn động: "Nhẫn này không phải là linh khí không gian trữ vật sao?"
"Đúng, đã nhận chủ rồi." Cho nên nàng gỡ ra không được, ngoan ngoãn chữa bệnh cho ta, ngoan ngoãn ở lại bên ta.
"Cái này bao nhiều tiền?" Ngọn lửa nhỏ trong lòng Bạch Vũ lạch tạch bốc lên.
Dạ Quân Mạc này kiếm hơi hơi nâng lên một chút: "Đây là vật báu vô giá, nàng nếu muốn bồi thường cho ta, 5000 vạn tinh thể."
5000 vạn tinh thể tương đương với 5000 triệu tinh thể thứ phẩm a! Còn không bằng ngươi nói vật báu vô giá, con số này làm cho ta cảm giác càng quý hơn! Bạch Vũ cơ hồ muốn hộc máu: "Cho nên ta chỉ có thể giúp ngươi chữa bệnh trả nợ, cho đến khi đem ngươi chữa khỏi?" Kia chẳng phải cả đời này ta đều không thoát khỏi ngươi được?
"Nàng nếu thật sự trị không hết, còn có một biện pháp."
"Cái gì?"
"Bán mình cho ta."
"Dạ, Quân, Mạc! Ngươi đi chết đi!"
Tìm Y sư chữa bệnh không phải giống như cầu Bồ Tát sao? Chưa thấy qua người bệnh nào đối với Y sư còn lừa gạt hãm hại! Bạch Vũ rốt cục phản ứng lại, từ một khắc Dạ Quân Mạc mang cái nhẫn kia cho nàng, nàng liền rơi vào trong vòng bị hãm hại, vẫn là hố to vực sâu vạn trượng, có muốn đi cũng không được.
"Ta cứ cách 5 ngày sẽ đến tìm nàng một lần." Dạ Quân Mạc lạnh nhạt tự nhiên, hoàn toàn xem nhẹ sự tức giận của Bạch Vũ.
Bạch Vũ trở mặt xem thường, bệnh của người cho dù có hơn nửa năm lại đến cũng nhất định sẽ không có cái gì tiến triển, thật sự không cần thiết phải chăm chỉ tới như vậy.
"Bảo vệ tốt chính mình." Dạ Quân Mạc làm bộ không thấy Bạch Vũ xem thường, thản nhiên bỏ lại một câu, bóng dáng cao ngất thon dài liền từ trong phòng biến mất, chỉ để lại ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ.
Cửa được Dạ Quân Mạc đóng lại một lần nữa, Bạch Vũ phát hiện cửa đã được thay đổi, mang theo linh khí phong ấn, Triệu hoán sư cũng đừng nghĩ có thể tùy tiện xông vào.
Một chút khó chịu trong lòng nàng đột nhiên biến mất, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp vui vẻ. Kỳ thật, hắn vẫn rất tốt.
Bạch Vũ nằm quay người trên giường tiếp tục ngủ, mơ mơ màng màng mơ một giấc mộng.
Qua một hồi lâu, Bạch Vũ bắt mạch xong, ngay cả khuôn mặt cũng biến thành màu đen.
Nội thương của Dạ Quân Mạc so với hiểu biết của nàng còn nghiêm trọng hơn nhiều, hai cỗ linh khí tranh đấu đem thân thể hắn xem như chiến trường, hắn không lúc nào là không thừa nhận thống khổ khi thân thể bị giày xéo.
Trong đó có một cỗ là thuộc loại bản thân hắn tự có, một cỗ khác cũng giống như là do hắn sinh ra đã có, cùng thân thể của hắn không hợp nhau, nhưng cỗ lực lượng này thế nhưng đồng dạng đều do tự thân hắn sinh ra, hơn nữa còn duy trì sinh mệnh của hắn.
Bạch Vũ thật sự không rõ đây là có chuyện gì.
"Ta có thể đổi ý không?" Bạch Vũ buồn rầu hỏi. Hai cỗ lực lượng này mất đi cái nào cũng khiến cho Dạ Quân Mạc chết ngay lập tức,cái nào cũng không thể khống chế được, cho dù có nghĩ ra biện pháp khống chế được, thân thể hắn sớm hay muộn cũng không chịu nổi giày xéo như vậy.
Bạch Vũ thật sự không thể tưởng tượng được nếu không có biện pháp trị liệu.
"Không được. Đã thu đồ của ta, phải giúp ta chữa khỏi mới thôi." Dạ Quân Mạc cự tuyệt.
"Để ta đi tìm sư phụ giúp ngươi thử xem."
Dạ Quân Mạc ánh mắt không hơn giận: "Không cần, chỉ có nàng mới có thể trị tốt cho ta."
Nhưng là ta trị không được! Bạch Vũ muốn phát điên: "Ngươi làm sao có thể nhận định ta có thể trị tốt cho ngươi?"
Bởi vì thương thế này là nàng lưu cho ta! Vạn năm trước thời điểm nàng cứu sống ta, cũng không nghĩ tới sẽ để lại nhiều đau đớn cho ta phải không? Dạ Quân Mạc trầm mặc nhìn chăm chú vào Bạch Vũ, dung nhan của nàng lộ ra phấn hồng tự nhiên, bóng dáng đơn bạc mảnh khảnh đứng dưới ánh trăng, làm cho hắn không tự giác muốn tới gần, muốn đem nàng bảo hộ trong ngực.
"Ta đem đồ trả lại cho ngươi được chưa?" Bạch Vũ đợi thật lâu không thấy Dạ Quân Mạc trả lời, bất đắc dĩ gỡ ra nhẫn Bách Vũ, lại phát hiện nhẫn không gỡ được. Từng sợi linh khí quanh quẩn trong nhẫn, nàng rõ ràng thấy được trong nhẫn có một không gian trữ vật trống trải.
Bạch Vũ chấn động: "Nhẫn này không phải là linh khí không gian trữ vật sao?"
"Đúng, đã nhận chủ rồi." Cho nên nàng gỡ ra không được, ngoan ngoãn chữa bệnh cho ta, ngoan ngoãn ở lại bên ta.
"Cái này bao nhiều tiền?" Ngọn lửa nhỏ trong lòng Bạch Vũ lạch tạch bốc lên.
Dạ Quân Mạc này kiếm hơi hơi nâng lên một chút: "Đây là vật báu vô giá, nàng nếu muốn bồi thường cho ta, 5000 vạn tinh thể."
5000 vạn tinh thể tương đương với 5000 triệu tinh thể thứ phẩm a! Còn không bằng ngươi nói vật báu vô giá, con số này làm cho ta cảm giác càng quý hơn! Bạch Vũ cơ hồ muốn hộc máu: "Cho nên ta chỉ có thể giúp ngươi chữa bệnh trả nợ, cho đến khi đem ngươi chữa khỏi?" Kia chẳng phải cả đời này ta đều không thoát khỏi ngươi được?
"Nàng nếu thật sự trị không hết, còn có một biện pháp."
"Cái gì?"
"Bán mình cho ta."
"Dạ, Quân, Mạc! Ngươi đi chết đi!"
Tìm Y sư chữa bệnh không phải giống như cầu Bồ Tát sao? Chưa thấy qua người bệnh nào đối với Y sư còn lừa gạt hãm hại! Bạch Vũ rốt cục phản ứng lại, từ một khắc Dạ Quân Mạc mang cái nhẫn kia cho nàng, nàng liền rơi vào trong vòng bị hãm hại, vẫn là hố to vực sâu vạn trượng, có muốn đi cũng không được.
"Ta cứ cách 5 ngày sẽ đến tìm nàng một lần." Dạ Quân Mạc lạnh nhạt tự nhiên, hoàn toàn xem nhẹ sự tức giận của Bạch Vũ.
Bạch Vũ trở mặt xem thường, bệnh của người cho dù có hơn nửa năm lại đến cũng nhất định sẽ không có cái gì tiến triển, thật sự không cần thiết phải chăm chỉ tới như vậy.
"Bảo vệ tốt chính mình." Dạ Quân Mạc làm bộ không thấy Bạch Vũ xem thường, thản nhiên bỏ lại một câu, bóng dáng cao ngất thon dài liền từ trong phòng biến mất, chỉ để lại ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ.
Cửa được Dạ Quân Mạc đóng lại một lần nữa, Bạch Vũ phát hiện cửa đã được thay đổi, mang theo linh khí phong ấn, Triệu hoán sư cũng đừng nghĩ có thể tùy tiện xông vào.
Một chút khó chịu trong lòng nàng đột nhiên biến mất, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp vui vẻ. Kỳ thật, hắn vẫn rất tốt.
Bạch Vũ nằm quay người trên giường tiếp tục ngủ, mơ mơ màng màng mơ một giấc mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.