Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 466: Tiền trần huyễn kính 3

Nguyệt Hạ Khuynh Ca

10/12/2017

Dạ Quân mạc nhìn Bách Bảo Lâu lung lay sắp đổ, đôi mắt thâm trầm.

Bạch Vũ trở lại không gian Thần Sáng Thế, tự nhiên trong không gian sẽ xuất hiện một chút dị dạng, cho dù xảy ra chuyện gì hắn đều sẽ không cảm thấy giật mình.

Chỉ là Bạch Vũ còn chưa ra khỏi Bách Bảo Lâu, chỉ sợ đã tìm được trung tâm Bách Bảo Lâu, không biết nàng có thể thấy đồ tốt gì hay không.

Mọi người bị truyền tống ra ngoài không ngừng tranh đoạt, một đám người đang cướp đoạt cũng tuôn về phía Tháp Ngũ Hành, bí mật trong Tháp Ngũ Hành cũng là bảo vật trong thiên hạ, rất không dễ để tới được một chuyến, đương nhiên không thể bỏ qua.

Bạch Vũ nhìn lên ký ức trong bảo kính màu lam, đó là những ký ức khi nàng không có ở đây được không gian ghi chép lại.

Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên tương đối trầm tĩnh đứng ở trước bậc thang không gian Thần Sáng Thế.

Vì Bạch Vũ không có ở đó, Thượng Quan Vân Trần chuẩn bị rời đi, Ngọc Ưu Liên lại sâu xa gọi hắn ta lại: "Ngươi đến đây tìm Bạch Vũ? Ngươi lại không vào được, đến đây cũng chỉ đứng ở bên ngoài, muội ấy gọi ngươi, ngươi mới có thể đi vào, thật sự đáng thương..."

"Ngậm miệng!" Thượng Quan Vân Trần nổi trận lôi đình, lời nói của Ngọc Ưu Liên quả thật giiống nhưng đang nói hắn ta là một con chó mà Bạch Vũ nuôi dưỡng, Bạch Vũ rảnh rỗi thì chơi với hắn ta, không rảnh thì sẽ không để ý đến hắn ta.

"Đừng tức giận, ta nghe nói mấy ngày nay ngươi đang tìm Bạch Vũ, cố ý tới nói cho ngươi, mấy ngày này muội muội tốt của ta không ở Sáng Thế Thần Điện." Trên khuôn mặt búp bê dễ thương của Ngọc Ưu Liên lộ ra nụ cười đơn thuần lại vô tội, rất giống Bạch Vũ, nhưng trong nụ cười luôn luôn lộ ra một loại cảm giác khiến da đầu người ta run lên.

Lông mày Thượng Quan Vân Trần cau lại, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên: "Không ở đây? Muội ấy đi đâu hả?"

"Nói ngươi cũng đừng tức giận, nàng ta đi Vực Sâu rồi."

"Cái gì?" Thượng Quan Vân Trần không che dấu được ngạc nhiên, Vực Sâu, còn có thể có Vực Sâu nào, chỉ có thể là Ám Dạ Đế Quốc!" Vì sao Bạch Vũ lại đi vào trong đó? Nếu để cho người khác phát hiện ra thì nguy hiểm rồi..."



Ngọc Ưu Liên cười nhạo một tiếng: "Đã sớm bị phát hiện, nhưng người ta vẫn rất tốt, không cần ngươi phải quan tâm."

Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần trầm xuống: "Sao ngươi biết? Ngươi phái người theo dõi muội ấy?"

"Kia gọi là bảo vệ." Ngọc Ưu Liên cười đến vẻ mặt vô hại: "Muội muội này của ta nghịch ngợm như thế, luôn luôn làm cho người ta lo lắng, ta phái người bảo hộ muội ấy không phải là chuyện nên làm à? Cha ngươi cũng biết."

"Cha ta biết? Vì sao ông ấy không nói cho ta biết? Tình huống bây giờ của Bạch Vũ như thế nào?" Đôi mắt Thượng Quan Vân Trần lạnh lẽo nhìn chằm chằm Ngọc Ưu Liên.

Ngọc Ưu Liên không chút để ý bẻ gãy một cành hoa Đào bên cạnh: "Người ta phái đi nói cho ta biết, Bạch Vũ vào Đế đô Ám Dạ Đế Quốc. Ở cùng một chỗ với Thánh Quân tân nhậm (mới nhậm chức) của Ám Dạ Đế Quốc."

Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần đại biến: "Không thể có điều đó!"

"Là sự thật, Thánh Quân của Ám Dạ Đế Quốc, Dạ Quân Mạc, chính là thiếu niên ngươi tìm bắt đã lâu cũng đều không bắt được, ngươi đoán hắn ta trốn ở đâu mà tránh được sự điều tra của ngươi?" Ngọc Ưu Liên cười tít mắt thưởng thức nhánh hoa, đến gần bên cạnh Thượng Quan Vân Trần.

Mặt Thượng Quan Vân Trần đen đến mức gần như muốn nhỏ ra mực, trên người tỏa ra khí lạnh lạnh buốt. Cả Sáng Thế Thần Điện, có thể tránh thoát sự điều tra của hắn ta chỉ có không gian Thần Sáng Thế ở phía trên, chỉ có Bạch Vũ mới có thể để cho Dạ Quân Mạc chạy.

"Suy nghĩ cẩn thận rồi sao?" Ngọc Ưu Liên nhìn sắc mặt Thượng Quan Vân Trần thay đổi bất định liền biết hắn ta đã hiểu rõ: "Bạch Vũ thích người khác, thanh mai trúc mã như ngươi đối với muội ấy đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa rồi. Muội ấy tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi."

Đột nhiên, Thượng Quan Vân Trần giương mắt, âm âm u u nhìn Ngọc Ưu Liên: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Bạch Vũ có thể gả cho ta hay không, không phải ngươi quyết định."

"Vậy sao? Một khi đã như vậy, vì sao đến bây giờ muội ấy vẫn chưa trở lại? Nói không chừng đã tính ở lại Ám Dạ Đế Quốc rồi." Ngọc Ưu Liên híp mắt, giọng điệu tràn đầy châm chọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook