Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
Chương 312: Tỷ thí, chiến đấu cá nhân (2)
Nguyệt Hạ Khuynh Ca
07/09/2017
Bạch Vũ còn chưa hỏi ra lời, đã bị Dạ Quân Mạc kéo đi đến viện của hắn.
Vốn là tính toán cầm dược từ chỗ Tư Vực Chủ kia về, quả thật bị Dạ Quân
Mạc giữ lại cả ngày.
Ngoại trừ cho nàng hai loại độc dược trí mạng Thanh Trúc và Bách Cốc Thảo mà nàng rất muốn, Dạ Quân Mạc còn tặng nàng mấy trăm rổ hoa đủ mọi màu sắc, người nhìn thấy đều hoa cả mắt, đủ để phủ kín một sân bóng rổ!
Bạch Vũ trợn mắt há hốc mồm: "Sao đột nhiên lại muốn tặng hoa cho ta?"
Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nhấp một miếng trà: "Thích hoa ta cho nàng không, hoa người khác tặng ở trong phòng, vứt đi."
Người khác tặng? Tư Minh? Lúc này Bạch Vũ mới nhớ tới lần trước Tư Minh tặng cho nàng giỏ hoa nàng còn chưa mang đi, cứ để ở trong viện của nàng, nàng vội vàng thăng cấp cho Tiểu Bạch nên đã sớm quên đi chuyện giỏ hoa, vậy mà Dạ Quân Mạc biết, còn nhỏ mọn nhớ ở trong lòng? Nàng có thể nói thật ra thì nàng cũng không thích hoa được không?
"Ta có thể không cần không?" Bạch Vũ khổ sở cười ha ha hỏi.
Dạ Quân Mạc nâng mắt nhìn nàng, tà tứ cười một tiếng: "Không thể."
Bạch Vũ: "..."
Buổi tối, lúc Dạ Quân Mạc đưa nàng trở về, nhét toàn bộ những thứ hoa kia vào trong viện của nàng, còn nhân tiện cầm đi giỏ hoa Tư Minh để lại.
Bạch Vũ nhìn những bông hoa tràn ngập trong viện, im lặng một lúc. Nào có người tặng hoa còn muốn để mãi trong viện của người ta, Dạ Quân Mạc nhỏ mọn!
Đúng lúc Tử Như đến tìm nàng, thấy cảnh tượng này, nhăn nhăn mày: "Đây là đang làm gì? Ngươi thích hoa cũng không cần phải để đầy trong viện, chẳng lẽ một ngày hôm nay ngươi không tới luyện tập chính là đi lấy những thứ này?"
"Dĩ nhiên là không phải!" Bạch Vũ lúng túng phủ nhận.
"Ta không quan tâm có phải hay không, cách ngày bắt đầu tỷ thí chỉ còn có ba ngày, việc tu luyện sau này mời ngươi đừng vắng mặt nữa, đừng có suy nghĩ chỉ để chơi." Tử Như cáu kỉnh bỏ lại mấy câu này,cũng không quay đầu lại bỏ đi.
Bạch Vũ có cảm giác sâu sắc mình bị Dạ Quân Mạc đào hố, sau ba ngày, chỉ có thể ngày ngày đúng hạn đi luyện tập, trên thực tế những chiến thuật mà Tử Như sắp xếp kia, nàng chỉ luyện tập một lần cũng đã nắm giữ được toàn bộ.
Đối với sắp xếp chiến đấu, chỉ thị, tính toán tinh chuẩn, nàng không hề kém hơn so với bất kỳ ai, chẳng qua là nàng tương đối lười, lười phải lên kế hoạch chiến thuật gì gì đó mà thôi.
Chiến thuật của Tử Như rất đơn giản, chính là các ti kỳ chức (ý nói từng người phụ trách nắm giữ phần chức trách của mình).
Thuần Vu Hải là Triệu Hoán Sư hệ Thổ, có hai con Hắc Hùng (gấu đen) khổng lồ, phụ trách che chở cho mọi người. Triệu Hoán Thú hệ Thủy của Tư Minh và Tử Như có thể khống chế, trói buộc đối thủ, Triệu Hoán Thú hệ Kim của Lạc Trầm gồm nhiều mặt công, thủ, nếu bị thương vẫn có thể nhờ vào Hồng Nguyên Phi Yến của Tử Như để khôi phục.
Tiểu Thanh của Bạch Vũ chịu trách nhiệm tấn công, phạm vi sát thương lớn. Nàng có thể phối hợp với bọn họ rất dễ dàng, tùy cơ ứng biến.
Đáng tiếc, bọn Tử Như cũng không thể nào tin tưởng vào lực phá hoại của Tiểu Thanh, không để cho Tiểu Thanh làm lực công kích chủ yếu, quyết định dựa vào sự tấn công của Băng Thủy Bạch Thử của Tư Minh, để cho Tiểu Thanh tiếp ứng.
Bạch Vũ tỏ vẻ thờ ơ, chỉ cần có thể thắng là được.
Ngày ngày luyện tập đều giống nhau, nàng cũng đã sớm thuần thục, một chút tác dụng đối với nàng cũng không có. Nàng đã bắt đầu nhàm chán, chỉ mong đợi ngày tỷ thí sớm bắt đầu.
Vào lúc Bạch Vũ và Tử Như, Tư Minh cùng nhau luyện tập khô khan, toàn bộ nhân vật quan trọng của Vực Thanh Vũ đã tụ tập tới phủ Vực Chủ.
Đương Chủ phân Đường – thuộc hạ của Tư Vực Chủ, trưởng lão Vực Thanh Vũ và Vực Thanh Linh, còn có Tướng Quân của Ám Dạ Đế Quốc đóng quân ở Đại Lục Thanh Mộc, tổng cộng mười bảy người, sắc mặt mọi người ngưng trọng ngồi ở trong đại sảnh.
Sau khi bọn họ biết được chuyện Vực Thanh Vũ và Vực Thanh Phong ước chiến thì đặt chuyện trong tay xuống chạy tới phủ Vực Chủ, mấy ngày nay tất cả mọi người mới lục tục chạy tới.
"Tư Vực Chủ nắm chắc bao nhiêu đối với lần ước chiến này?" Sắc mặt của mấy vị trưởng lão Vực Thanh Linh thật sự không tốt hỏi.
Ngoại trừ cho nàng hai loại độc dược trí mạng Thanh Trúc và Bách Cốc Thảo mà nàng rất muốn, Dạ Quân Mạc còn tặng nàng mấy trăm rổ hoa đủ mọi màu sắc, người nhìn thấy đều hoa cả mắt, đủ để phủ kín một sân bóng rổ!
Bạch Vũ trợn mắt há hốc mồm: "Sao đột nhiên lại muốn tặng hoa cho ta?"
Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nhấp một miếng trà: "Thích hoa ta cho nàng không, hoa người khác tặng ở trong phòng, vứt đi."
Người khác tặng? Tư Minh? Lúc này Bạch Vũ mới nhớ tới lần trước Tư Minh tặng cho nàng giỏ hoa nàng còn chưa mang đi, cứ để ở trong viện của nàng, nàng vội vàng thăng cấp cho Tiểu Bạch nên đã sớm quên đi chuyện giỏ hoa, vậy mà Dạ Quân Mạc biết, còn nhỏ mọn nhớ ở trong lòng? Nàng có thể nói thật ra thì nàng cũng không thích hoa được không?
"Ta có thể không cần không?" Bạch Vũ khổ sở cười ha ha hỏi.
Dạ Quân Mạc nâng mắt nhìn nàng, tà tứ cười một tiếng: "Không thể."
Bạch Vũ: "..."
Buổi tối, lúc Dạ Quân Mạc đưa nàng trở về, nhét toàn bộ những thứ hoa kia vào trong viện của nàng, còn nhân tiện cầm đi giỏ hoa Tư Minh để lại.
Bạch Vũ nhìn những bông hoa tràn ngập trong viện, im lặng một lúc. Nào có người tặng hoa còn muốn để mãi trong viện của người ta, Dạ Quân Mạc nhỏ mọn!
Đúng lúc Tử Như đến tìm nàng, thấy cảnh tượng này, nhăn nhăn mày: "Đây là đang làm gì? Ngươi thích hoa cũng không cần phải để đầy trong viện, chẳng lẽ một ngày hôm nay ngươi không tới luyện tập chính là đi lấy những thứ này?"
"Dĩ nhiên là không phải!" Bạch Vũ lúng túng phủ nhận.
"Ta không quan tâm có phải hay không, cách ngày bắt đầu tỷ thí chỉ còn có ba ngày, việc tu luyện sau này mời ngươi đừng vắng mặt nữa, đừng có suy nghĩ chỉ để chơi." Tử Như cáu kỉnh bỏ lại mấy câu này,cũng không quay đầu lại bỏ đi.
Bạch Vũ có cảm giác sâu sắc mình bị Dạ Quân Mạc đào hố, sau ba ngày, chỉ có thể ngày ngày đúng hạn đi luyện tập, trên thực tế những chiến thuật mà Tử Như sắp xếp kia, nàng chỉ luyện tập một lần cũng đã nắm giữ được toàn bộ.
Đối với sắp xếp chiến đấu, chỉ thị, tính toán tinh chuẩn, nàng không hề kém hơn so với bất kỳ ai, chẳng qua là nàng tương đối lười, lười phải lên kế hoạch chiến thuật gì gì đó mà thôi.
Chiến thuật của Tử Như rất đơn giản, chính là các ti kỳ chức (ý nói từng người phụ trách nắm giữ phần chức trách của mình).
Thuần Vu Hải là Triệu Hoán Sư hệ Thổ, có hai con Hắc Hùng (gấu đen) khổng lồ, phụ trách che chở cho mọi người. Triệu Hoán Thú hệ Thủy của Tư Minh và Tử Như có thể khống chế, trói buộc đối thủ, Triệu Hoán Thú hệ Kim của Lạc Trầm gồm nhiều mặt công, thủ, nếu bị thương vẫn có thể nhờ vào Hồng Nguyên Phi Yến của Tử Như để khôi phục.
Tiểu Thanh của Bạch Vũ chịu trách nhiệm tấn công, phạm vi sát thương lớn. Nàng có thể phối hợp với bọn họ rất dễ dàng, tùy cơ ứng biến.
Đáng tiếc, bọn Tử Như cũng không thể nào tin tưởng vào lực phá hoại của Tiểu Thanh, không để cho Tiểu Thanh làm lực công kích chủ yếu, quyết định dựa vào sự tấn công của Băng Thủy Bạch Thử của Tư Minh, để cho Tiểu Thanh tiếp ứng.
Bạch Vũ tỏ vẻ thờ ơ, chỉ cần có thể thắng là được.
Ngày ngày luyện tập đều giống nhau, nàng cũng đã sớm thuần thục, một chút tác dụng đối với nàng cũng không có. Nàng đã bắt đầu nhàm chán, chỉ mong đợi ngày tỷ thí sớm bắt đầu.
Vào lúc Bạch Vũ và Tử Như, Tư Minh cùng nhau luyện tập khô khan, toàn bộ nhân vật quan trọng của Vực Thanh Vũ đã tụ tập tới phủ Vực Chủ.
Đương Chủ phân Đường – thuộc hạ của Tư Vực Chủ, trưởng lão Vực Thanh Vũ và Vực Thanh Linh, còn có Tướng Quân của Ám Dạ Đế Quốc đóng quân ở Đại Lục Thanh Mộc, tổng cộng mười bảy người, sắc mặt mọi người ngưng trọng ngồi ở trong đại sảnh.
Sau khi bọn họ biết được chuyện Vực Thanh Vũ và Vực Thanh Phong ước chiến thì đặt chuyện trong tay xuống chạy tới phủ Vực Chủ, mấy ngày nay tất cả mọi người mới lục tục chạy tới.
"Tư Vực Chủ nắm chắc bao nhiêu đối với lần ước chiến này?" Sắc mặt của mấy vị trưởng lão Vực Thanh Linh thật sự không tốt hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.