Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê
Chương 405: Vô Vọng Sơn Trang (2)
Nguyệt Hạ Khuynh Ca
22/10/2017
Trong lòng Tô Lăng
Dung sợ hãi, ra sức ngăn lại hoảng loạn trong đáy mắt. Thánh Quân đúng
là một trong những Độc Sư đứng đầu thiên hạ, nói không chừng người sẽ
nhìn ra được phụ thân nàng đã trúng loại độc gì, đến lúc đó sẽ điều tra
ra được chân tướng.
Nàng không thể để cho Dạ Quân Mạc xem, tuyệt đối không thể.
Nàng ta cắn môi, khóc như hoa lê đẫm mưa nhìn Dạ Quân Mạc, dùng ánh mắt như nhìn kẻ bạc tình nhìn Dạ Quân Mạc, khỏi phải nói trong lòng oán hận bao nhiêu: "Thánh Quân, không phải ta không tin người, nhưng người quá dung túng Bạch Vũ. Ta không dám đảm bảo người có bao che cho nàng ta hay không, ta... ta không muốn cho người xem phụ thân ta... hu hu..."
Nàng ta ôm Linh Vương, vô cùng bi thương, nước mắt giàn giụa, thấy bộ dạng lúc này của nàng ta, ai cũng không đành lòng kéo nàng ta ra.
Mọi người nhanh chóng tìm thị nữ trông coi kia tới hỏi một lần, đúng là giống như lời Tô Lăng Dung nói, người cuối cùng Linh Vương gặp trước khi chết chính là Bạch Vũ.
Sắc mặt đệ tử Tô gia đen như đáy nồi nhìn chằm chằm Dạ Quân Mạc: "Thánh Quân, Đại tiểu thư cũng uống nước trà, nhưng nàng ấy không sao, hiển nhiên nước trà đã bị hạ độc sau khi Tô tiểu thư rời đi, chỉ có thể là Bạch Vũ ở lại đây làm."
"Không sai, thị nữ cũng nói, lúc đó cũng không có người thứ tư đi vào căn phòng này, chỉ có thể là Bạch Vũ, Thánh Quân tính bao che cho Bạch Vũ sao?"
Dạ Quân Mạc lạnh lùng giương mắt: "Ngươi đang uy hiếp ta?"
Hai người 'bùm' quỳ xuống: "Thuộc hạ không dám, chỉ là trưởng tử của gia tộc ta chết thật sự oan uổng, xin Thánh Quân minh xét!"
Dạ Quân Mạc nhìn lại Bạch Vũ: Nàng cảm thấy là ai?
Bạch Vũ: Quỷ mới biết là ai, vốn tưởng là người của Sáng Thế Thần Điện làm, bây giờ xem ra không giống.
Dạ Quân Mạc: Chỗ nào không giống?
Bạch Vũ: Người Sáng Thế Thần Điện hạ độc Linh Vương, Tô Lăng Dung sẽ không cho chàng khám nghiệm thi thể sao?
Dạ Quân Mạc: Vậy chính là nàng ta làm.
Bạch Vũ: Chàng lại đùa ta! Nàng ta rảnh rỗi giết chết phụ thân mình chỉ để gán tội cho ta?
Hai người mắt qua mày lại một lúc lâu, Dạ Quân Mạc thu hồi ánh mắt: "Nếu tạm thời không tìm thấy chứng cứ, cứ tiếp tục điều tra, trước cứ giao chuyện này cho Tư Vực Chủ phụ trách, truyền lệnh gọi U Vương trở về."
"Vậy Bạch Vũ thì sao?" Người Tô gia nhìn Thánh Quân, vẻ mặt khó chịu: "Nàng ta là tình nghi lớn nhất, chẳng lẽ Thánh Quân cũng không làm chút gì sao?"
"Thánh Quân, người Tô gia nói có lý, tuy nhiên bây giờ chỉ là nghi ngờ, nhưng ít ra cũng phải hạn chế tự do của nàng, không thể để cho nàng chạy."
"Đúng vậy, Thánh Quân, nếu Bạch Vũ là người bị tình nghi, người cũng không nên mặc kệ."
Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhếch môi: "Các ngươi đều nghĩ như vậy?"
"Thánh Quân, nếu người không đòi lại công bằng cho cha ta, hôm nay Tô Lăng Dung ta sẽ chết ở chỗ này!" Bỗng nhiên, Tô Lăng Dung đứng dậy từ bên cạnh Linh Vương, quyết tuyệt nhìn Dạ Quân Mạc, ánh mắt thấy chết không sờn khiến cho người ta vừa rung động vừa khó chịu.
Bạch Vũ lại cảm thán ở trong lòng, đúng là Tô Lăng Dung sẽ diễn trò, làm Vực Chủ làm gì, đến thế kỳ hai mươi mốt làm diễn viên còn tốt hơn.
"Rất tốt, người đâu." Hai bóng dáng ám vệ đột nhiên xuất hiện, quỳ xuống trước mặt Dạ Quân Mạc, bọn họ là do tự tay Ám Lân huấn luyện ra, chuyện môn bảo vệ Dạ Quân Mạc.
Môi mỏng của Dạ Quân Mạc thản nhiên nói ra mấy chữ: "Đưa Bạch Vũ đến Vô Vọng Sơn Trang, chăm sóc nàng ấy cho tốt, nếu nàng ấy thiếu một cọng lông tơ, Trang chủ sẽ phải lấy cái chết để ta tội."
"Tuân mệnh." Hai người lập tức đưa Bạch Vũ đi. Bạch Vũ còn chưa phục hồi tinh thần lại đã bị đưa ra sân, Vô Vọng Sơn Trang? Đó là nơi nào?
"Nâng thi thể Linh Vương ra ngoài, thu xếp tốt một chút, thông báo ca ca ngươi tới đỡ linh cửu đi." Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nói với Tô Lăng Dung, phất tay cho người khác tản ra.
Hai người Tô gia lập tức nâng thi thể Linh Vương ra ngoài, đám người Tư Vực Chủ theo sát phía sau.
Dạ Quân Mạc không đi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn táo đỏ trong ly.
Nàng không thể để cho Dạ Quân Mạc xem, tuyệt đối không thể.
Nàng ta cắn môi, khóc như hoa lê đẫm mưa nhìn Dạ Quân Mạc, dùng ánh mắt như nhìn kẻ bạc tình nhìn Dạ Quân Mạc, khỏi phải nói trong lòng oán hận bao nhiêu: "Thánh Quân, không phải ta không tin người, nhưng người quá dung túng Bạch Vũ. Ta không dám đảm bảo người có bao che cho nàng ta hay không, ta... ta không muốn cho người xem phụ thân ta... hu hu..."
Nàng ta ôm Linh Vương, vô cùng bi thương, nước mắt giàn giụa, thấy bộ dạng lúc này của nàng ta, ai cũng không đành lòng kéo nàng ta ra.
Mọi người nhanh chóng tìm thị nữ trông coi kia tới hỏi một lần, đúng là giống như lời Tô Lăng Dung nói, người cuối cùng Linh Vương gặp trước khi chết chính là Bạch Vũ.
Sắc mặt đệ tử Tô gia đen như đáy nồi nhìn chằm chằm Dạ Quân Mạc: "Thánh Quân, Đại tiểu thư cũng uống nước trà, nhưng nàng ấy không sao, hiển nhiên nước trà đã bị hạ độc sau khi Tô tiểu thư rời đi, chỉ có thể là Bạch Vũ ở lại đây làm."
"Không sai, thị nữ cũng nói, lúc đó cũng không có người thứ tư đi vào căn phòng này, chỉ có thể là Bạch Vũ, Thánh Quân tính bao che cho Bạch Vũ sao?"
Dạ Quân Mạc lạnh lùng giương mắt: "Ngươi đang uy hiếp ta?"
Hai người 'bùm' quỳ xuống: "Thuộc hạ không dám, chỉ là trưởng tử của gia tộc ta chết thật sự oan uổng, xin Thánh Quân minh xét!"
Dạ Quân Mạc nhìn lại Bạch Vũ: Nàng cảm thấy là ai?
Bạch Vũ: Quỷ mới biết là ai, vốn tưởng là người của Sáng Thế Thần Điện làm, bây giờ xem ra không giống.
Dạ Quân Mạc: Chỗ nào không giống?
Bạch Vũ: Người Sáng Thế Thần Điện hạ độc Linh Vương, Tô Lăng Dung sẽ không cho chàng khám nghiệm thi thể sao?
Dạ Quân Mạc: Vậy chính là nàng ta làm.
Bạch Vũ: Chàng lại đùa ta! Nàng ta rảnh rỗi giết chết phụ thân mình chỉ để gán tội cho ta?
Hai người mắt qua mày lại một lúc lâu, Dạ Quân Mạc thu hồi ánh mắt: "Nếu tạm thời không tìm thấy chứng cứ, cứ tiếp tục điều tra, trước cứ giao chuyện này cho Tư Vực Chủ phụ trách, truyền lệnh gọi U Vương trở về."
"Vậy Bạch Vũ thì sao?" Người Tô gia nhìn Thánh Quân, vẻ mặt khó chịu: "Nàng ta là tình nghi lớn nhất, chẳng lẽ Thánh Quân cũng không làm chút gì sao?"
"Thánh Quân, người Tô gia nói có lý, tuy nhiên bây giờ chỉ là nghi ngờ, nhưng ít ra cũng phải hạn chế tự do của nàng, không thể để cho nàng chạy."
"Đúng vậy, Thánh Quân, nếu Bạch Vũ là người bị tình nghi, người cũng không nên mặc kệ."
Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhếch môi: "Các ngươi đều nghĩ như vậy?"
"Thánh Quân, nếu người không đòi lại công bằng cho cha ta, hôm nay Tô Lăng Dung ta sẽ chết ở chỗ này!" Bỗng nhiên, Tô Lăng Dung đứng dậy từ bên cạnh Linh Vương, quyết tuyệt nhìn Dạ Quân Mạc, ánh mắt thấy chết không sờn khiến cho người ta vừa rung động vừa khó chịu.
Bạch Vũ lại cảm thán ở trong lòng, đúng là Tô Lăng Dung sẽ diễn trò, làm Vực Chủ làm gì, đến thế kỳ hai mươi mốt làm diễn viên còn tốt hơn.
"Rất tốt, người đâu." Hai bóng dáng ám vệ đột nhiên xuất hiện, quỳ xuống trước mặt Dạ Quân Mạc, bọn họ là do tự tay Ám Lân huấn luyện ra, chuyện môn bảo vệ Dạ Quân Mạc.
Môi mỏng của Dạ Quân Mạc thản nhiên nói ra mấy chữ: "Đưa Bạch Vũ đến Vô Vọng Sơn Trang, chăm sóc nàng ấy cho tốt, nếu nàng ấy thiếu một cọng lông tơ, Trang chủ sẽ phải lấy cái chết để ta tội."
"Tuân mệnh." Hai người lập tức đưa Bạch Vũ đi. Bạch Vũ còn chưa phục hồi tinh thần lại đã bị đưa ra sân, Vô Vọng Sơn Trang? Đó là nơi nào?
"Nâng thi thể Linh Vương ra ngoài, thu xếp tốt một chút, thông báo ca ca ngươi tới đỡ linh cửu đi." Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nói với Tô Lăng Dung, phất tay cho người khác tản ra.
Hai người Tô gia lập tức nâng thi thể Linh Vương ra ngoài, đám người Tư Vực Chủ theo sát phía sau.
Dạ Quân Mạc không đi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn táo đỏ trong ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.