Chương 46: SAI NGƯỜI ĐI TÌM HIỂU
Ngân Nhi
01/11/2017
Khi Hạ Vân Nhiễm trở lại, Lý Nguyệt Kiều liền sốt ruột hỏi hết lượt,
bà cũng rất hy vọng Hạ Vân Nhiễm kết duyên cùng Nhị hoàng tử. Hạ Vân
Nhiễm nhẫn nại kể lại cho bà nghe một lần rồi trở về phòng trong, vẻ mặt nàng không khỏi đau khổ, nhìn cách Hiên Viên Trạm đối với nàng, ngược
lại có chút như muốn dây dưa không dứt. Nếu như để cho hắn tiếp tục dây
dưa, không chừng ngày nào đó, tâm tình hắn tốt liền đi cầu hoàng thượng
chỉ hôn mất. Nếu như Hoàng đế đồng ý lại hạ thánh chỉ ban hôn, chẳng
phải là nàng chắc chắn phải gả cho hắn sao?
Không được, nàng nhất định phải nghĩ cách nào đó, không thể ngồi im chờ chết được, nàng không biết gì về thế cục trong triều cả, cũng không biết bây giờ là gió đang nghiêng về phía Thái tử, hay là Nhị hoàng tử, cho nên, nàng nhất định phải hỏi thăm thêm một chút tin tức, sau đó lại tính toán tiếp.
Hôm nay, có Nhị Di Nương quán xuyến cửa nhà, Hạ Vân Nhiễm làm gì cũng được thoải mái hơn rất nhiều, trước kia đại phu nhân quản chuyện nhà, quản giáo các tiểu thư trong nhà gắt gao, chưa có lệnh của bà thì cửa chính không cho phép ra, cửa sau không cho bước vào. Bây giờ, Hạ Vân Nhiễm còn lâu mới lo lắng chuyện này nữa!
Sáng sớm hôm sau, nàng ăn mặc trang phục như nam nhi, dẫn theo Tiểu Thất ra cửa đi dạo phố. Ở cổ đại, địa phương tốt nhất để hỏi thăm tin tức, đương nhiên là quán trà, quán rượu, mà Hạ Vân Nhiễm muốn hỏi thăm tin tức triều chính, đương nhiên sẽ chịu xài tiền đến quán rượu thượng đẳng. Nghe nói Túy Hoa Lâu chính là địa phương mà các quan thần quyền quý thích tụ tập nhất.
Hạ Vân Nhiễm hôm nay người mặc một bộ đồ đơn giản, áo khoác bằng gấm, bên hông quấn đai lưng hoa văn Thương Tử, tóc dài đen nhánh búi gọn trong ngọc quan, thoạt nhìn thật có phong thái công tử anh tuấn tao nhã, đến cửa ra vào, nàng rất tự nhiên mở ra chiếc quạt vẽ tranh thủy mặc, nhất thời phong độ bất phàm, tuấn dật phong lưu phóng khoáng, rất thu hút ánh nhìn. Mà đôi mắt phượng trong suốt như nước hồ đảo qua một lượt toàn bộ quán rượu, vậy mà khiến toàn bộ khách nhân đều ngẩn ra.
Quả là một người anh tuấn* a! Không biết là công tử nhà nào.
(*Anh tuấn: đẹp trai ^ ^)
Đôi mắt Hạ Vân Nhiễm lướt qua hai người ăn mặc quần áo bất phàm bên cạnh, sau đó chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Tiểu Thất đi cùng ăn mặc giống như một thư đồng, trong một năm này ở Tướng phủ tôi luyện, nàng cũng không còn là nha đầu nhỏ gầy như trước đây, đã trở nên mảnh khảnh xinh đẹp, đi theo bên cạnh Hạ Vân Nhiễm, tựa như một tiểu đồng nho nhã.
“Khách quan, xin hỏi muốn gọi món gì ạ?” Tiểu nhị nhiệt tình tiến lên, không dám chậm trễ.
“Mang lên cho ta một bầu rượu.” Hạ Vân Nhiễm nhíu mày nói, sau đó, ánh mắt nhìn lên thực đơn trên tường, nàng một hơi gọi luôn sáu món ăn, làm cho tiểu nhị mừng không khép được khóe miệng.
“Được ạ, công tử xin chờ cho một lát.” Tiểu nhị vội nhanh chóng rời đi.
“Tiểu. . . . . . Công tử, chúng ta thật sự sẽ uống rượu sao?” Cho tới giờ Tiểu Thất cũng chưa có uống rượu bao giờ đâu nha.
“Tất nhiên! Chúng ta là nam nhi, đương nhiên là phải uống rượu rồi, chỉ là, làm dáng một chút thôi mà.”
Dù sao nàng cũng có tiền, không cần tiết kiệm.
Sáu món ăn được bưng lên, Hạ Vân Nhiễm bắt đầu an tĩnh dùng bữa, mấy người đàn ông bàn bên lúc đầu nói một chút chuyện vặt, ngay sau đó, trong miệng của bọn họ đột nhiên nói ra một cái tên Hạ Vân Nhiễm đã từng nghe qua.
Long thế tử, Hạ Vân Nhiễm không khỏi cảm thấy hứng thú, không ngờ nàng còn có thể nghe được tên của hắn!
“Thế tử Long Hầu phủ sang năm là mười tám tuổi rồi, đã đến tuổi vào triều, không biết Long Hầu gia có đồng ý hay không.”
“Long Hầu phủ cũng đã có nhiều năm rồi không màng thế sự. Lão Hầu gia tuổi đã cao, ngay sau đó, lại là Hầu gia xảy ra chuyện, thế sự xoay vần, một mực không khá lên được, tiểu Thế tử còn nhỏ tuổi, tính ra cũng phải đến mười năm không tham chính rồi.”
“Cho dù là không tham chính, đây cũng vẫn là Long Hầu phủ a! Cũng không phải là nơi mà người nào cũng tùy tiện trêu chọc vào. Ngươi nói thử xem, lần này Thái tử và Nhị hoàng tử, có người nào không phải hao tổn tâm cơ đi mời bọn họ? Cuối cùng đều vẫn bế môn không tiếp khách. Theo ý ta thì người có thể mời được Long Hầu phủ tái xuất, cả này cũng chỉ có một mà thôi, đó chính là Đương Kim Thánh Thượng.”
“Long Hầu phủ có lẽ là đại phủ thần bí nhất hoàng triều Đại Lịch rồi, cũng không có ai có bản lãnh đi tìm tòi nguyên nhân.”
“Nghe nói Long thế tử cũng là người có năng lực không thể xem thường, nghe đâu lúc trước đi ngao du học hành, cũng đã làm ra mấy chuyện vô cùng oanh động, bắt mấy tham quan hồi kinh tra xét, tra tra xét xét cuối cùng quả thật là tìm ra liền một lúc mấy án oan lớn, khiến cho hoàng thượng cũng tán thưởng có thừa.”
“Đúng vậy, nếu không, tại sao có thể nói Long Hầu phủ lợi hại đây? Nhìn từ trên xuống dưới cả thiên triều, nào có phủ nào dám có tới 3000 thiết vệ, năm tòa thành trì đây?”
Ở bên cạnh, Hạ Vân Nhiễm nghe đến đó cả người đều chấn động. Cái gì? Long Hầu phủ lại có thực lực lớn như thế? Lần trước quả thật là xem thường người thiếu niên kia rồi, còn tưởng rằng hắn chỉ đúng là một tiểu Hầu gia, hóa ra sau lưng còn có bối cảnh sâu như vậy.
Trong đầu Hạ Vân Nhiễm thoáng qua hình ảnh đôi con ngươi trong suốt, một ý niệm giống như điện giật chạm đến trái tim, nàng đang rầu rĩ không biết phải làm như thế nào mới có thể cự tuyệt Nhị hoàng tử, hiện giờ, nàng rốt cuộc có một kế hoạch hoàn mỹ rồi.
Từ quán rượu trở ra, Hạ Vân Nhiễm liền mang theo Tiểu Thất vội vàng tranh thủ thời gian trở về phủ, dù sao lần này nàng cũng gạt Nhị Di Nương trốn ra ngoà. Qua một hồi, Nhị Di Nương giải quyết xong công việc bề bộn phát hiện nàng chạy ra ngoài thì không hay. Trở về phòng, Hạ Vân Nhiễm tìm kiếm bên trong một đống Ngọc Thạch, rốt cuộc tìm thấy đôi ngọc kết long phượng, nàng nắm ở trong tay, rơi vào trầm tư.
Ngay đến Nhị hoàng tử cũng không dám chọc vào phủ trạch này, vậy thì Long Hầu phủ lại chính là một nơi trú ẩn tránh gió tốt, nếu như có thể thoát thoát khỏi cảnh bị lợi dụng thì dù kết quả ra sao, mặc kệ có được hay không nàng vẫn phải thử một chút.
Có tiền có sai khiến cả ma quỷ, mà muốn có được một chút tin tức, Hạ Vân Nhiễm nguyện ý bỏ ra số tiền lớn này để thuê người thu thập tin tức mà nàng muốn.
Lần thứ hai ra ngoài, Hạ Vân Nhiễm liền đi tìm một người có thể làm như vậy. Trước tiên Hạ Vân Nhiễm cho hắn một thỏi bạc, nếu hắn hỏi thăm được tin tức hữu dụng, sẽ cho thêm một thỏi vàng.
Chuyện tốt như này đi đâu đi tìm được a? Người nàng chọn chính là người đàn ông chuyên trách gõ kẻng báo giờ ở trong Long Hầu phủ, Hạ Vân Nhiễm nói cho hắn biết, chỉ cần nhìn thấy xe ngựa màu xanh lam lên đường, liền nhanh chóng phái người báo cho nàng biết một tiếng.
Sau khi sắp đặt tai mắt xong, Hạ Vân Nhiễm an tâm chờ đợi mấy ngày. Trong mấy ngày này, đại phu nhân và Hạ Nguyệt Nhu cũng tương đối an phận, có thể đại phu nhân cũng biết lần này khó mà cầu được Hạ Huyền tha thứ, vậy nên ngoan ngoãn ở trong phòng suy nghĩ mọi chuyện. Trong một tháng qua, Hạ Huyền cũng không một lần qua viện thăm bà, mặc cho bà cáo ốm, Hạ Huyền cũng lạnh lùng đối đãi.
Nhị Di Nương mới tiếp quản mọi chuyện trong phủ, mỗi ngày đều bận rộn, cũng không có chú ý tới hành động của Hạ Vân Nhiễm, chuyện này khiến cho Hạ Vân Nhiễm hết sức thuận lợi tiến hành chuyện của mình.
Rốt cuộc đến ngày thứ tám, Tiểu Thất mang tin tức của người đàn ông kia báo về. Thì ra là hắn chờ mòn chờ mỏi không thấy xe ngựa kia ra cửa, lấy lạ, hắn liền theo dõi một vị quản gia, người này đi đến một cái huyền hoa bên hồ thuê thuyền, thanh toán tiền đặt cọc. Người đàn ông kia liền lên dò xét một chút, mới biết, Long thế tử muốn ra hồ du ngoạn, thời gian chính là ngày mai.
Hạ Vân Nhiễm suy nghĩ một chút, quyết định ngày mai hắn trở lại lấy tiền, nếu như tin tức này là chính xác, nàng sẽ thưởng cho hắn không ít đâu.
Người đàn ông này thấy nàng là tiểu thư Tướng phủ, cũng yên tâm trở ra bằng cửa sau, vừa đi vừa suy nghĩ, qua một ngày nữa là hắn có thể lấy được một thỏi vàng rồi, suy nghĩ một chút liền vui vẻ không dứt, trên đường đi còn tươi cười ngâm nga tiểu khúc.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh ập tới, ngay sau đó, khi hắn còn chưa phản ứng kịp, cả người liền chịu một cước đá bay ngã xuống đất, đau đến mức đầu hắn ong ong choáng váng . Tức thì một mủi kiếm lấp lánh ánh sáng lạnh đặt lêm cổ của hắn.
“Nói, người nơi nào yêu cầu ngươi do thám tin tức của Long Hầu phủ?” Âm thanh lạnh như băng phát ra hỏi hắn.
Người đàn ông hoảng sợ trừng lớn mắt, nhìn hai người trước mặt như thể Diêm Vương, vội vàng lắc đầu phủ nhận nói, “Không có, tiểu nhân không có. . . . . .”
“Dám nói láo? Chắc ngươi không cần cái mạng nhỏ này của mình nữa hả.” Người đàn ông kia xách cổ hắn lên như xách một con gà con, kéo hắn vào một cái hẻm nhỏ bên cạnh, người đàn ông kia trợn mắt, thiếu chút nữa tắc thở luôn rồi.
Không được, nàng nhất định phải nghĩ cách nào đó, không thể ngồi im chờ chết được, nàng không biết gì về thế cục trong triều cả, cũng không biết bây giờ là gió đang nghiêng về phía Thái tử, hay là Nhị hoàng tử, cho nên, nàng nhất định phải hỏi thăm thêm một chút tin tức, sau đó lại tính toán tiếp.
Hôm nay, có Nhị Di Nương quán xuyến cửa nhà, Hạ Vân Nhiễm làm gì cũng được thoải mái hơn rất nhiều, trước kia đại phu nhân quản chuyện nhà, quản giáo các tiểu thư trong nhà gắt gao, chưa có lệnh của bà thì cửa chính không cho phép ra, cửa sau không cho bước vào. Bây giờ, Hạ Vân Nhiễm còn lâu mới lo lắng chuyện này nữa!
Sáng sớm hôm sau, nàng ăn mặc trang phục như nam nhi, dẫn theo Tiểu Thất ra cửa đi dạo phố. Ở cổ đại, địa phương tốt nhất để hỏi thăm tin tức, đương nhiên là quán trà, quán rượu, mà Hạ Vân Nhiễm muốn hỏi thăm tin tức triều chính, đương nhiên sẽ chịu xài tiền đến quán rượu thượng đẳng. Nghe nói Túy Hoa Lâu chính là địa phương mà các quan thần quyền quý thích tụ tập nhất.
Hạ Vân Nhiễm hôm nay người mặc một bộ đồ đơn giản, áo khoác bằng gấm, bên hông quấn đai lưng hoa văn Thương Tử, tóc dài đen nhánh búi gọn trong ngọc quan, thoạt nhìn thật có phong thái công tử anh tuấn tao nhã, đến cửa ra vào, nàng rất tự nhiên mở ra chiếc quạt vẽ tranh thủy mặc, nhất thời phong độ bất phàm, tuấn dật phong lưu phóng khoáng, rất thu hút ánh nhìn. Mà đôi mắt phượng trong suốt như nước hồ đảo qua một lượt toàn bộ quán rượu, vậy mà khiến toàn bộ khách nhân đều ngẩn ra.
Quả là một người anh tuấn* a! Không biết là công tử nhà nào.
(*Anh tuấn: đẹp trai ^ ^)
Đôi mắt Hạ Vân Nhiễm lướt qua hai người ăn mặc quần áo bất phàm bên cạnh, sau đó chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Tiểu Thất đi cùng ăn mặc giống như một thư đồng, trong một năm này ở Tướng phủ tôi luyện, nàng cũng không còn là nha đầu nhỏ gầy như trước đây, đã trở nên mảnh khảnh xinh đẹp, đi theo bên cạnh Hạ Vân Nhiễm, tựa như một tiểu đồng nho nhã.
“Khách quan, xin hỏi muốn gọi món gì ạ?” Tiểu nhị nhiệt tình tiến lên, không dám chậm trễ.
“Mang lên cho ta một bầu rượu.” Hạ Vân Nhiễm nhíu mày nói, sau đó, ánh mắt nhìn lên thực đơn trên tường, nàng một hơi gọi luôn sáu món ăn, làm cho tiểu nhị mừng không khép được khóe miệng.
“Được ạ, công tử xin chờ cho một lát.” Tiểu nhị vội nhanh chóng rời đi.
“Tiểu. . . . . . Công tử, chúng ta thật sự sẽ uống rượu sao?” Cho tới giờ Tiểu Thất cũng chưa có uống rượu bao giờ đâu nha.
“Tất nhiên! Chúng ta là nam nhi, đương nhiên là phải uống rượu rồi, chỉ là, làm dáng một chút thôi mà.”
Dù sao nàng cũng có tiền, không cần tiết kiệm.
Sáu món ăn được bưng lên, Hạ Vân Nhiễm bắt đầu an tĩnh dùng bữa, mấy người đàn ông bàn bên lúc đầu nói một chút chuyện vặt, ngay sau đó, trong miệng của bọn họ đột nhiên nói ra một cái tên Hạ Vân Nhiễm đã từng nghe qua.
Long thế tử, Hạ Vân Nhiễm không khỏi cảm thấy hứng thú, không ngờ nàng còn có thể nghe được tên của hắn!
“Thế tử Long Hầu phủ sang năm là mười tám tuổi rồi, đã đến tuổi vào triều, không biết Long Hầu gia có đồng ý hay không.”
“Long Hầu phủ cũng đã có nhiều năm rồi không màng thế sự. Lão Hầu gia tuổi đã cao, ngay sau đó, lại là Hầu gia xảy ra chuyện, thế sự xoay vần, một mực không khá lên được, tiểu Thế tử còn nhỏ tuổi, tính ra cũng phải đến mười năm không tham chính rồi.”
“Cho dù là không tham chính, đây cũng vẫn là Long Hầu phủ a! Cũng không phải là nơi mà người nào cũng tùy tiện trêu chọc vào. Ngươi nói thử xem, lần này Thái tử và Nhị hoàng tử, có người nào không phải hao tổn tâm cơ đi mời bọn họ? Cuối cùng đều vẫn bế môn không tiếp khách. Theo ý ta thì người có thể mời được Long Hầu phủ tái xuất, cả này cũng chỉ có một mà thôi, đó chính là Đương Kim Thánh Thượng.”
“Long Hầu phủ có lẽ là đại phủ thần bí nhất hoàng triều Đại Lịch rồi, cũng không có ai có bản lãnh đi tìm tòi nguyên nhân.”
“Nghe nói Long thế tử cũng là người có năng lực không thể xem thường, nghe đâu lúc trước đi ngao du học hành, cũng đã làm ra mấy chuyện vô cùng oanh động, bắt mấy tham quan hồi kinh tra xét, tra tra xét xét cuối cùng quả thật là tìm ra liền một lúc mấy án oan lớn, khiến cho hoàng thượng cũng tán thưởng có thừa.”
“Đúng vậy, nếu không, tại sao có thể nói Long Hầu phủ lợi hại đây? Nhìn từ trên xuống dưới cả thiên triều, nào có phủ nào dám có tới 3000 thiết vệ, năm tòa thành trì đây?”
Ở bên cạnh, Hạ Vân Nhiễm nghe đến đó cả người đều chấn động. Cái gì? Long Hầu phủ lại có thực lực lớn như thế? Lần trước quả thật là xem thường người thiếu niên kia rồi, còn tưởng rằng hắn chỉ đúng là một tiểu Hầu gia, hóa ra sau lưng còn có bối cảnh sâu như vậy.
Trong đầu Hạ Vân Nhiễm thoáng qua hình ảnh đôi con ngươi trong suốt, một ý niệm giống như điện giật chạm đến trái tim, nàng đang rầu rĩ không biết phải làm như thế nào mới có thể cự tuyệt Nhị hoàng tử, hiện giờ, nàng rốt cuộc có một kế hoạch hoàn mỹ rồi.
Từ quán rượu trở ra, Hạ Vân Nhiễm liền mang theo Tiểu Thất vội vàng tranh thủ thời gian trở về phủ, dù sao lần này nàng cũng gạt Nhị Di Nương trốn ra ngoà. Qua một hồi, Nhị Di Nương giải quyết xong công việc bề bộn phát hiện nàng chạy ra ngoài thì không hay. Trở về phòng, Hạ Vân Nhiễm tìm kiếm bên trong một đống Ngọc Thạch, rốt cuộc tìm thấy đôi ngọc kết long phượng, nàng nắm ở trong tay, rơi vào trầm tư.
Ngay đến Nhị hoàng tử cũng không dám chọc vào phủ trạch này, vậy thì Long Hầu phủ lại chính là một nơi trú ẩn tránh gió tốt, nếu như có thể thoát thoát khỏi cảnh bị lợi dụng thì dù kết quả ra sao, mặc kệ có được hay không nàng vẫn phải thử một chút.
Có tiền có sai khiến cả ma quỷ, mà muốn có được một chút tin tức, Hạ Vân Nhiễm nguyện ý bỏ ra số tiền lớn này để thuê người thu thập tin tức mà nàng muốn.
Lần thứ hai ra ngoài, Hạ Vân Nhiễm liền đi tìm một người có thể làm như vậy. Trước tiên Hạ Vân Nhiễm cho hắn một thỏi bạc, nếu hắn hỏi thăm được tin tức hữu dụng, sẽ cho thêm một thỏi vàng.
Chuyện tốt như này đi đâu đi tìm được a? Người nàng chọn chính là người đàn ông chuyên trách gõ kẻng báo giờ ở trong Long Hầu phủ, Hạ Vân Nhiễm nói cho hắn biết, chỉ cần nhìn thấy xe ngựa màu xanh lam lên đường, liền nhanh chóng phái người báo cho nàng biết một tiếng.
Sau khi sắp đặt tai mắt xong, Hạ Vân Nhiễm an tâm chờ đợi mấy ngày. Trong mấy ngày này, đại phu nhân và Hạ Nguyệt Nhu cũng tương đối an phận, có thể đại phu nhân cũng biết lần này khó mà cầu được Hạ Huyền tha thứ, vậy nên ngoan ngoãn ở trong phòng suy nghĩ mọi chuyện. Trong một tháng qua, Hạ Huyền cũng không một lần qua viện thăm bà, mặc cho bà cáo ốm, Hạ Huyền cũng lạnh lùng đối đãi.
Nhị Di Nương mới tiếp quản mọi chuyện trong phủ, mỗi ngày đều bận rộn, cũng không có chú ý tới hành động của Hạ Vân Nhiễm, chuyện này khiến cho Hạ Vân Nhiễm hết sức thuận lợi tiến hành chuyện của mình.
Rốt cuộc đến ngày thứ tám, Tiểu Thất mang tin tức của người đàn ông kia báo về. Thì ra là hắn chờ mòn chờ mỏi không thấy xe ngựa kia ra cửa, lấy lạ, hắn liền theo dõi một vị quản gia, người này đi đến một cái huyền hoa bên hồ thuê thuyền, thanh toán tiền đặt cọc. Người đàn ông kia liền lên dò xét một chút, mới biết, Long thế tử muốn ra hồ du ngoạn, thời gian chính là ngày mai.
Hạ Vân Nhiễm suy nghĩ một chút, quyết định ngày mai hắn trở lại lấy tiền, nếu như tin tức này là chính xác, nàng sẽ thưởng cho hắn không ít đâu.
Người đàn ông này thấy nàng là tiểu thư Tướng phủ, cũng yên tâm trở ra bằng cửa sau, vừa đi vừa suy nghĩ, qua một ngày nữa là hắn có thể lấy được một thỏi vàng rồi, suy nghĩ một chút liền vui vẻ không dứt, trên đường đi còn tươi cười ngâm nga tiểu khúc.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh ập tới, ngay sau đó, khi hắn còn chưa phản ứng kịp, cả người liền chịu một cước đá bay ngã xuống đất, đau đến mức đầu hắn ong ong choáng váng . Tức thì một mủi kiếm lấp lánh ánh sáng lạnh đặt lêm cổ của hắn.
“Nói, người nơi nào yêu cầu ngươi do thám tin tức của Long Hầu phủ?” Âm thanh lạnh như băng phát ra hỏi hắn.
Người đàn ông hoảng sợ trừng lớn mắt, nhìn hai người trước mặt như thể Diêm Vương, vội vàng lắc đầu phủ nhận nói, “Không có, tiểu nhân không có. . . . . .”
“Dám nói láo? Chắc ngươi không cần cái mạng nhỏ này của mình nữa hả.” Người đàn ông kia xách cổ hắn lên như xách một con gà con, kéo hắn vào một cái hẻm nhỏ bên cạnh, người đàn ông kia trợn mắt, thiếu chút nữa tắc thở luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.