Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 103

Ngô Tiếu Tiếu

04/07/2013

Nam Cung Quân cùng Nam Cung Duệ ở trước cửa của Tề vương phủ tách ra, tự trở về phủ của riêng mình.

Mà chuyện Lục giai giả mạo đã nhanh chóng lưu truyền khắp An Giáng thành, không nghĩ tới nữ nhân kia lá gan cũng thật lớn, ngay cả Tề vương mà cũng dám lừa gạt, bị đánh là đáng đời, nàng ta đừng nghĩ có thể sống sót ra khỏi Tề vương phủ.

Trong lúc nhất thời, chuyện về Tề vương phi được nghị luận rối rít, lực chú ý của mọi người đã không đặt ở Tô phủ nữa, trọng tâm câu chuyện cũng đã dời đi.

Tô phủ - Thược Dược Hiên, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn đang ngồi ở một góc, bộ dạng của hai người khá lười nhác, lúc này họ đồng thời nhìn người đang đứng giữa gian phòng, Vạn Tinh đã trút bỏ đi dịch dung, nên cung kính trả lời hai nàng.

"Vương gia sai người thả nô tỳ, nô tỳ liền trở lại đây."

Phượng Lan Dạ gật đầu, đã giải quyết xong chuyện của Lục giai, đồng thời cũng khôi phục được danh tiếng của Nam Cung Diệp cùng với Tô phủ, chẳng qua Nạp Lan Cửu đang núp ở trong bóng tối kia sẽ không từ bỏ ý đồ dễ như thế, còn có Mộc Miên nữa, nếu đã không còn con cờ Lục Giai này, thì tiếp theo bọn họ sẽ làm cái gì đây? Trong đôi mắt đen nhánh, như có dòng nước mang mùi thơm ngọt ngào của hoa mai tràn ra ngoài.

"Ừ, ngươi đi xuống đi."

"Dạ, tiểu thư."

Vạn Tinh lui ra ngoài, trong phòng một chút tiếng động cũng không có, Phượng Lan Dạ đang suy nghĩ một lát, thì thấy Vụ Tiễn cả người rối rắm, tựa hồ so sánh với nàng còn có tâm sự nhiều hôn, làm nàng không nhịn được phải mở miệng hỏi thăm: "Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Nam Cung Quân thật giống như đã nhận ra ta."

Mặc dù hắn không có đến tìm nàng, nhưng nàng lại có cái trực giác này, hắn đã phát hiện ra nàng, hiện tại nàng đang suy nghĩ, có nên tìm một chỗ để trốn đi hay không , nhưng mà ý niệm này của nàng vừa hiện lên trong đầu thì Phượng Lan Dạ liền phát giác, nàng cười nhẹ nhàng nói.

"Cần gì phải tránh, chờ hắn tới tìm ngươi, hai người có lời gì thì nói thẳng ra là được, ngươi không muốn về An vương phủ có thể ở chỗ này chờ hắn, để cho hắn giải quyết xong mọi chuyện trong tay, thì cùng nhau rời đi An Giáng thành, hiện tại Ngũ hoàng huynh Thụy Vương đã hồi kinh rồi, chuyện kế tiếp đã không cần hắn phải lo nữa, hắn sẽ có thời gian cùng ngươi đi du sơn ngoạn thuỷ, về phần đám người của Âu Dương Tình, cứ giao lại cho ta cùng Nam Cung Diệp làm đi, ta nhất định sẽ khiến hoàng thượng hạ chỉ đem các nàng đưa ra ngoài, đợi đến khi các ngươi hồi kinh thì bảo đảm An vương phủ một nữ nhân cũng không có."

Phượng Lan Dạ mang vẻ mặt thanh tao lịch sự nói, trấn định tự nhiên, Vụ Tiễn nhìn thấy vậy vừa bực mình vừa buồn cười, tiểu nha đầu này luôn luôn mạnh mẽ như vậy, nếu Tề vương phủ của nàng ấy mà giống An vương phủ, thì e là nữ nhân trong phủ đã sớm bị nàng ấy đuổi ra ngoài, hoặc là đánh ra ngoài, bằng không cũng bị độc chết hoặc độc ngu, tóm lại những nữ nhân kia sẽ không có ngày lành, đâu giống như nàng, chỉ dạy dỗ bọn họ một phen, để họ an phận thủ mình là được, chẳng qua từ rất lâu rồi Vụ Tiễn vẫn thầm hâm mộ sự lớn mật cuồng vọng của Lan Nhi.

Ý tưởng của nàng ấy rất kinh hãi thế tục, cũng may là nàng ấy gặp được Nam Cung Diệp, nếu là một nam tử khác, chỉ sợ họ sẽ tiêu thụ không nổi ý tưởng của Lan nhi.

"Ngươi đó nha."

Vụ Tiễn ôn nhu cười lên, nhưng trong đầu lại không tự chủ được mà nghĩ tới, thời gian gần đây, nàng mấy lần tận mắt nhìn thấy Nam Cung Quân, hắn quả thật cũng không dễ chịu gì, sự ra đi của mình đã ảnh hưởng đến hắn ra sao, nàng thấy rất rõ ràng, đây đại khái là điều nàng lưu luyến nhất trong tình yêu giữa bọn họ, nếu như Nam Cung Quân thật sự nguyện ý theo nàng cùng nhau rời đi, thì nàng sẽ chờ hắn.

"Tốt, ta chờ hắn tới tìm ta."

Không ngờ sau khi trời tối, thì Nam Cung Quân liền xuất hiện, còn uống rất nhiều rượu, hắn xông thẳng vào Thược Dược Hiên của Tô phủ, đem Vụ Tiễn bắt đi mất, Phượng Lan Dạ biết nam nhân này sẽ không hại Vụ Tiễn, cho nên đã để cho hắn, chuyện giữa hai người bọn họ, hãy để cho chính bọn họ tự giải quyết.

Nam Cung Quân mang theo Vụ Tiễn một đường trở về An vương phủ, chạy thẳng đến viện của mình, sau đó ra lệnh cho mọi người không có sự phân phó của hắn, bất luận kẻ nào cũng không được phép đi vào.

Tư Mã Vụ Tiễn nhìn Nam Cung Quân, chỉ thấy hắn đứng ở trong phòng thở hổn hển, đau đớn giống như một con thú bị thương thú, ánh mắt đỏ ngầu cứ nhìn chằm chằm nàng, gầm thét rống giận: "Tại sao ngươi lại làm như thế? Nếu không có chết, tại sao không trở lại, ngươi có biết lòng ta đau đến thế nào không? Nhưng còn ngươi? Rõ ràng còn sống, nhưng hết lần này tới lần khác vì gì mà không chịu nói ra."

Nam Cung Quân vừa nói xong liền rút lui một bước, ngã ngồi ở một bên giường êm, trên đầu mái tóc đen tán loạn, theo bả vai trút xuống trước ngực, ánh đèn vàng chiếu sáng vào nửa bên mặt của hắn, ôn nhã tuyển tú, tỉ mỉ như tơ, ánh mắt của hắn mang u buồn, đau đớn nhìn Tư Mã Vụ Tiễn.

"Tại sao, nếu sống, tại sao không trở lại?"

Tư Mã Vụ Tiễn thấy bộ dạng hắn như vậy, nói không đau lòng là giả, nàng từ từ đứng lên đi tới trước mặt của hắn, khóe môi hiện lên nụ cười trong trẻo.

"Nam Cung Quân, ngươi biết không? Ta thấy được mấy nữ nhân trong vương phủ thì rất khó chịu, nếu như ngươi sủng hạnh các nàng, ta sẽ rất đau lòng, rất thống khổ, còn ngươi không sủng hạnh các nàng, ta lại cảm thấy mình là tội nhân, các nàng cũng là những nữ tử bình thường, cũng hi vọng nhận được sủng ái của phu quân, ta cùng với các nàng chẳng qua là chia đều ngươi mà thôi, một ngày, hai ngày, ta nhìn thấy tình huống này chỉ càng ngày càng đau khổ hơn, kể từ khi rơi xuống vực sâu, ta vốn đã chuẩn bị một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới."

"Những nữ nhân kia thì là cái gì chứ? Ta không phải đã nói chờ giải quyết hết thảy mọi chuyện, sẽ dẫn ngươi rời đi An Giáng thành sao?"

"Vậy một ngày, hai ngày, một năm hay là hai năm?"

Tư Mã Vụ Tiễn cười khổ, chuyện của hoàng thất từ xưa đến nay đã như một định luật, vĩnh viễn sẽ không có hồi kết thúc, có lẽ có một ngày hắn sẽ trở thành hoàng đế cũng không chừng, đến lúc đó, nàng thật nguyện ý nhìn thấy hắn có hậu cung ba nghìn mỹ nữ sao?

"Tại sao lại không tin ta chứ?"

Nam Cung Quân xoay mình đứng lên, một tay lôi kéo thân thể của Vụ Tiễn, bởi vì đứng không vững, nên hai người liền té ở trên giường nằm chồng lên nhau, Nam Cung Quân thừa cơ ôm lấy Vụ Tiễn, dùng một ánh mắt thâm thuý như biển bình tĩnh nhìn nàng, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Tại sao không tin ta? Quên lúc ban đầu chúng ta gặp nhau sao, quên lời ta nói với ngươi sao?"

Trong đầu Tư Mã Vụ Tiễn bỗng hiện lên hình ảnh lần đầu họ gặp mặt, hắn đã nói "Ta vĩnh viễn sẽ không phụ Vụ Tiễn."

Đúng vậy, hắn đã nói vĩnh không phụ nàng, hơn nữa cho tới ngày hôm nay hắn cũng không có phụ nàng, vậy thì thế nào? Nhưng hắn phụ người khác, nàng cũng đâu có dễ chịu chứ.

"Nam Cung Quân?"

"Cái gì cũng đừng nói."

Nam Cung Quân ôm Tư Mã Vụ Tiễn, cảm nhận được nàng vẫn còn sống, trong lòng hắn đã rất vui vẻ, là huyết mạch của hoàng thất, hắn không thấy đáng vui mừng hay tự hào, bất kể là trước đây hay sau này, hắn chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay người khác, chỉ khi hắn cùng nàng ở chung một chỗ, hắn mới biết, trên đời này vẫn còn nàng yêu hắn, cần hắn, cho nên hắn mới là có thể làm chính mình, mà không phải là một con cờ trong mắt phụ hoàng, là công cụ báo ân trong lòng của mẫu phi.

Bên trong gian phòng im ắng , Nam Cung Quân cứ như vậy ôm lấy nàng, từ từ lên tiếng nói: "Ở lại đi."

Hắn vừa mở miệng, Tư Mã Vụ Tiễn liền do dự, ở lại thì sẽ trở về tình cảnh trước kia, như vậy có ý nghĩa sao? Mấy nữ nhân trong phủ chỉ càng thêm hận nàng mà thôi, họ nhất định sẽ nghĩ tại sao nàng không chết luôn đi? Còn sống trở về làm gì.

Hai người cứ dây dưa như thế, cuối cùng Tư Mã Vụ Tiễn đành mở miệng: "An vương phủ thì ta sẽ không về, nhưng ta sẽ chờ ngươi, ta chờ ngươi giải quyết hết mọi chuyện cần thiết, chúng ta sẽ rời đi khỏi đây."

Nam Cung Quân nghe lời nói của nàng, nhưng cũng không nhúc nhích, một lát sau thì dùng sức gật đầu: "Tốt, ta đáp ứng ngươi."

Nếu Ngũ hoàng huynh đã hồi kinh rồi, như vậy chuyện hắn nên làm cũng đã làm rồi, cho nên những chuyện sau này chính là chuyện của Ngũ hoàng huynh, nếu như huynh ấy làm hoàng đế, có rất nhiều chuyện phải tự mình đối mặt, hắn đã hy sinh nhiều năm như vậy, cũng đến lúc nên suy nghĩ cho chính mình.

Hai người một lời đã định, sau đó liền an tĩnh lại, Nam Cung Quân ôm chặc Tư Mã Vụ Tiễn, cùng nhau nằm ở trên giường, khuôn mặt hắn tràn đầy nụ cười, còn vẻ mặt của Vụ Tiễn thì như có điều suy nghĩ, chuyện này có thuận lợi như tính toán của bọn họ không?

Tô phủ - Thược Dược Hiên.

Nam Cung Diệp vừa xuất hiện, Đinh Đương liền âm thầm lặng lẻ lui xuống, trong phòng ngọn đèn dầu toả ra ánh sáng màu vàng làm cho căn phòng thêm ấm áp.

"Lan Nhi, ngày mai Bổn vương sẽ tiến cung để phụ hoàng hạ chỉ đem ngươi gả cho ta làm phi."

Nam Cung Diệp cơ hồ có chút gấp gáp, đưa tay lên ôm Phượng Lan Dạ vào trong ngực, hai người tựa vào trên giường êm mà nói chuyện.

Phượng Lan Dạ nheo mắt lại, dùng bàn tay nhỏ bé mãnh khảnh vuốt lên ngũ quan lập thể của Nam Cung Diệp, hắn tuấn mỹ vô trù, thêm một phần sẽ mập, thiếu một phần thì quá gầy, nên hoàn toàn vừa đủ, tạo nên dung mạo tuyệt mỹ, khi hắn mặc bạch y, thì như áng mây trên cao không nhiễm bụi trần, còn lúc hắn mặc tử y, lại sang quý bất phàm, khí phách của nhà đế vương đã nhuộm hoàn toàn vào trong đó.

Lẽ ra lời của hắn sẽ làm nàng rất vui vẻ, nhưng hết lần này tới lần khác, hiện tại thân phận của nàng là Tô nhị tiểu thư.

Lục giai mới vừa bị mọi người chỉ ra là giả, hiện tại Tề vương liền vào cung cầu hoàng thượng ban hôn, chỉ sợ lời đồn bên trong An Giáng thành lại nổi lên, đối với bọn nàng sẽ không có lợi, đến lúc đó không biết đám người Nạp Lan Cửu ở trong bóng tối sẽ bố trí thêm những gì, như vậy chuyện lúc trước bọn họ làm sẽ như kiếm củi ba năm bị thiêu trong một giờ, đến lúc đó những người đó lại thêu dệt thêm những chuyện khác để nói.

Nói Tề vương bởi vì nhìn trúng Nhị tiểu thư Tô phủ, cho nên mới phải hãm hại Lục tiểu thư, nói nàng không phải là Tề vương phi.

Cuộc chiến nước miếng này e là có thể chết đuối người luôn, cho nên bọn họ vẫn phải trì hoãn một thời gian ngắn nữa mới tốt.

Cũng may chuyện Lục giai đã được giải quyết, bọn họ cũng đã khôi phục danh tiếng, nàng suy đoán Nạp Lan Cửu nhất định sẽ đi tìm Lục Giai, nàng ta chính là công cụ mà bọn họ dùng để đối phó mình, may là đã giải quyết xong, bằng không sau này chuyện sẽ càng ngày càng phức tạp.

"Diệp, chúng ta hãy chờ thêm một thời gian nữa đi, chờ tình hình ở đây qua đi rồi hãy nói, bằng không, không chừng người khác sẽ thêu dệt thêm chuyện nữa?"

Nam Cung Diệp vừa nghe thấy, liều chau mày khó chịu, quanh thân lạnh lẻo, sát khí như bao phủ khắp nơi.

"Không bằng vhúng ta trở về Yên Hải đi."

Vừa nghĩ tới không thể đem Lan Nhi đón về Vương Phủ, hắn liền có chút ít không yên lòng, hiện tại trong bóng tối càng ngày càng nhiều ám tiển, còn có thêm sự đấu tranh của hoàng thất nữa, càng ngày càng nóng, mà bọn họ vẫn không thể ở chung một chỗ, thử nghĩ đến những chuyện này thôi hắn liền ảo não không dứt.

"Ngươi a, còn nói lời này."

Phượng Lan Dạ không nhịn được nhẹ đánh lồng ngực của hắn một cái, thật ra nàng biết hắn chẳng qua nói một chút thôi, bởi vì hắn biết rõ tình huống trước mắt bên trong An Giáng thành, Mộc Miên cùng Nạp Lan Cửu, còn có người đứng sau lưng bọn họ nữa, và hai kẻ sắp vào kinh là Tấn vương Nam Cung Trác và Sở Vương Nam Cung Liệt.

Tương lai chỉ sợ sẽ có một trận ác liệt cần phải đánh, mà nàng chỉ muốn bảo vệ Tô Diễn cùng Tô phu nhân, hi vọng những người đã giúp đỡ nàng, đưa cho cho nàng thân tình có thể sống êm đẹp, nếu như nàng vào Yên Hải, nhất định phải vững vàng biết được, bọn họ không có chuyện gì, nàng mới yên lòng theo Nam Cung Diệp vào Yên Hải.

"Tốt lắm, chúng ta không nói những thứ mất hứng này nữa."

Phượng Lan Dạ cười híp mắt nhìn Nam Cung Diệp nói "Tốt lắm, đừng rối rắm nữa, chúng ta rất nhanh sẽ ở chung một chỗ mà."

Nam Cung Diệp không nói thêm lời nào, đối với người khác, hắn mặc kệ, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn cho Lan Nhi một hôn lễ, hôn lễ lần trước quả thật quá khó coi, lần này hắn sẽ bù đắp lại cho nàng, vừa nghĩ tới đây thôi cả khuôn mặt hắn liền sáng lên, tràn ngập các loại màu sắc, hoa mỹ động lòng người.

Hai người đang ở bên trong gian phòng nói chuyện, thì phía ngoài khẽ có tiếng gõ cửa, Đinh Đương giảm thấp thanh âm xuống nói.

"Tiểu thư, thủ hạ của Vương gia có việc bẩm báo."

Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên nhìn Nam Cung Diệp, nhất định là đã xảy ra chuyện gì, bằng không những mấy tên thủ hạ kia sẽ không dám mạo muội tới đây.

Nam Cung Diệp hướng ra ngoài cửa mở miệng: "Để cho hắn đi vào."

"Dạ, " Đinh Đương lên tiếng xong liền kéo cửa ra, Nguyệt Cẩn từ bên ngoài đi tới, cung kính bẩm báo: "Vương gia, Ngọc Lưu Thần mới vừa tới đây bẩm báo, khuya hôm nay có người xông vào Tề vương phủ, nhưng mà đã bị người của chúng ta đả thương."

"Đêm khuya xông vào Tề vương phủ?"

Ánh mắt Phượng Lan Dạ híp lại, sau đó lóe lên một cái, khóe môi nở nụ cười lạnh lẻo "Nhất định là Nạp Lan Cửu, đại khái chắc hắn sợ Lục giai kiên trì không được mà khai báo ra cái gì, cho nên mới đêm khuya xông vào Vương Phủ muốn giết chết nàng."

Quanh thân Nam Cung Diệp lúc này cũng trở nên âm u, bộ y phục màu tím làm cho hắn như U Lan trong cốc, tràn đầy tươi đẹp, nhưng mang lại theo sát cơ thị huyết.

"Lập tức phái người tra ra chỗ ở của Nạp Lan Cửu."

"Dạ, thuộc hạ đi làm ngay."

Nguyệt Cẩn nói xong liền lui về phía sau, Phượng Lan Dạ như nhớ tới một chuyện gì đó liền nói: "Chờ một chút, phái người giám thị Hoa Ngạc."

Nạp Lan Cửu nếu không tìm được tông tích của Lục giai, thì nhất định sẽ đi tìm Hoa Ngạc, chỉ cần theo dõi chặt Hoa Ngạc, nhất định sẽ biết được tung tích của Nạp Lan Cửu, người nam nhân này giống như quả bom hẹn giờ vậy, cho nên nhất định phải diệt trừ, bằng không sẽ không biết hắn lại làm ra chuyện gì.

Nguyệt Cẩn nghe Tiểu Vương phi phân phó, thì có chút kinh ngạc, Hoa Ngạc cũng đã ngốc ngếch rồi, còn muốn giám thị nàng làm gì? Nhưng chủ tử đã phân phó, hắn cũng không hỏi nhiều thêm nữa, chỉ trầm giọng lĩnh mệnh: "Dạ, thuộc hạ sẽ đi làm ngay."

Nói xong hắn lui ra ngoài, trong phòng, Nam Cung Diệp nhìn Phượng Lan Dạ.

"Xem ra này Nạp Lan Cửu không đạt được mục đích thì hắn sẽ không từ bỏ ý định ."

Vẻ mặt của Phượng Lan Dạ đông lạnh, trong đôi mắt dậy sóng, Nạp Lan Cửu, tại sao ngươi cứ mãi dây dưa không buông tha chứ?

Người nam nhân này tâm tính rất âm hiểm, nếu để hắn khôi phục lại Vân Phượng, chỉ sợ đến lúc đó những người ngăn cản được đi của hắn sẽ bị giết hết, liệu Mộc Miên có biết sự thực của chuyện này hay không, có lẽ trong lòng của hai người bọn họ đều có sự tính toán riêng mình, nên bây giờ chỉ tạm thời cấu kết với nhau làm việc xấu, đợi đến khi Vân Phượng thật sự phục quốc, thì hai người bọn hắn sẽ quay qua đấu nhau, đến lúc đó chỉ sợ bách tính của Vân Phượng một lần nữa lại lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, trong bọn họ có người nào thật sự vì dân chúng mà suy nghĩ đâu.

Phượng Lan Dạ thở dài một tiếng, rồi ngửng đầu lên nói "Thôi, bất kể giữa bọn họ có chuyện gì, đêm đã khuya rồi, ta mệt mỏi muốn nghỉ ngơi."

Nàng mệt mỏi thật sự, vì thật lòng nàng chỉ khát vọng một cuộc sống bình bình đạm đạm, cùng Nam Cung Diệp trở về Yên Hải, nhưng có rất nhiều chuyện lại thân bất do kỷ.

"Tốt."

Nam Cung Diệp ôm nàng đứng dậy hướng trên giường phía trong đi tới, hắn biết tâm tính của nàng, trong đáy lòng người thân cận sẽ vĩnh viễn ở vị thứ nhất, có đôi khi có nhiều thứ để thương yêu cũng sẽ rất mệt mõi.

Một đêm yên bình không có chuyện gì xảy ra, sáng ngày thứ hai Phượng Lan Dạ rời giường xong, không đợi thu dọn gọn gàng đã chạy vào gian phòng của Vụ Tiễn.

"Vụ Tiễn, Vụ Tiễn, nói một chút xem tối ngày hôm qua như thế nào rồi?"

Tư Mã Vụ Tiễn mới vừa thức dậy, đang ngồi ở trước bàn trang điểm xử lý đầu tóc, vừa nghe thấy lời của nàng, không khỏi quay đầu lại, buồn cười mở miệng: "Ngươi a, còn có tâm tư đi quan tâm chuyện của người khác, nói một chút xem, Tề vương có phải bảo ngươi gả hắn hay không?"

Nói xong hai người cùng nhau nở nụ cười, Tiểu Mạn đã giúp tiểu thư sửa sang tốt đầu tóc rồi, Vụ Tiễn mới đứng dậy đi tới lôi Phượng Lan Dạ ngồi vào một bên.

Tiểu Mạn thấy vậy cũng lui xuống, trong phòng an tĩnh lại.

"Nói một chút đi."

Hai người trăm miệng một lời mở miệng, sau đó lại cùng nhau cười lên, Phượng Lan Dạ mở miệng nói trước: "Hắn bảo ta gả cho hắn, nhưng mà dưới tình hình hiện tại, ngươi nói xem ta có thể gả sao? Nếu như gả cho hắn, chỉ sợ lại có lời đồn đãi truyền ra ngoài, những người ở chỗ tối sẽ lần nữa mượn cơ hội để ra tay, ta thấy vẫn nên chờ thêm một thời gian ngắn nữa đã."

Phượng Lan Dạ nói xong, Vụ Tiễn cũng gật đầu đồng ý, tình thế trước mắt phải nên làm như vậy, bằng không sẽ không biết lại có âm mưu gì muốn hại bọn họ đây.

"Ừ, điều này cũng đúng."

Phượng Lan Dạ mở to hai mắt nhìn Vụ Tiễn, nàng muốn biết buổi tối hôm qua Vụ Tiễn cùng Nam Cung Quân nói chuyện như thế nào rồi, Vụ Tiễn sao lại không biết tâm tư của nàng, nên cũng không làm khó nàng, cười tươi gỏ nhẹ trán nàng một cái.

"Ngươi a, thật ra thì ta đã cùng hắn nói rõ, ta sẽ đợi hắn thêm một thời gian ngắn nữa, để cho hắn xử lý xong những chuyện ở trong tay An vương phủ, thì chúng ta sẽ rời khỏi nơi này."

"Ừ, cái này thì không tệ."

Nghĩ đến chuyện hai người bọn họ tình cảm ấm áp tràn đầy, làm cho nàng không khỏi cười lên, lúc này họ mới nắm tay nhau tiêu sái đi ra ngoài dùng bữa, trong Thược Dược hiên tràn đầy không khí vui vẻ.

Ngày mười đầu tháng.

Tấn vương hồi kinh, ở trong hoàng gia biệt viện ngoài thành nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể, Hạo Vân Đế lập tức phái ngự y trong cung đến biệt viện trị liệu cho Tấn vương Nam Cung Trác, cuối cùng sau khi chẩn đoán xong, trở về bấm báo, Tấn vương đúng là bệnh không nhẹ, cơ hồ sắp mất mạng.

Hạo Vân Đế hỏi thăm ngự y xong, trong lòng không khỏi sầu não, bất quá ngự y còn nói thêm, loại bệnh này là bị khí hậu ẩm thấp mà thành tật bệnh, nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không dễ khỏi, cần phải từ từ điều trị mới có được hiệu quả.

Hạo Vân Đế liền giao trách nhiệm ở lại hoàng gia biệt viện cho hai vị ngự y trong cung, để chuyên tâm trị liệu cho Tấn vương.



Hoàng gia biệt viện, dựa vào núi mà xây, xung quanh bốn bên toàn là vách núi, mà sơn trang kia thì xây ở giữa sườn núi, nên khí hậu rất tốt, độ ấm so sánh với nơi khác cao hơn một chút, vào mùa đông nếu ở chỗ này tĩnh dưỡng, chính là nơi tốt nhất.

Tấn vương Nam Cung Trác ở hoàng gia biệt viện chữa bệnh.

Người của hoàng thất đều đi đến biệt viện để viếng thăm, một hôm Tấn vương phi Lâm Mộng Yểu, bỗng nhiên phát thiệp mời mấy nhà phu nhân trong kinh thành đi đến hoàng gia biệt viện để tụ hội.

Trong danh sách khách mới tất nhiên sẽ có người của Tô phủ.

Một ngày kia trời xanh gió mát, Tô phu nhân mang theo liễu Vụ Tiễn cùng Lan Dạ lên xe ngựa của Tô phủ, một đường hướng ngoại thành của hoàng gia biệt viện mà đi.

Bên trong xe ngựa, Phượng Lan Dạ cau lại lông mày như đang suy nghĩ sâu xa, Tấn vương hồi kinh chữa bệnh, mà Tấn vương phi thì lại gửi thư mời người ta đến hoàng gia biệt viện, là có ý gì đây? Nàng một phen suy trước nghĩ sau, liền có chút ít đầu mối, e là muống mượn miệng mọi người để phát tán mọi chuyện.

Tỷ như Tấn vương bệnh nặng đến cỡ nào, Tấn vương phi thương tâm đau lòng ra sao.

Mặc dù tin đồn nói Tấn vương thật sự bị bệnh triều thấp, và ngự y cũng tự mình chẩn trị qua, nhưng nàng cho là mọi việc luôn luôn có ngoại lệ, nhất là y thuật càng bác đại tinh thâm, thiên hình dạng trạng, tóm lại nàng chỉ có thể nói một câu.

Tấn vương hồi kinh, chỉ sợ không chỉ đơn giản như vậy.

Xe ngựa chạy gần nửa ngày, mới tới hoàng gia biệt viện.

Hoàng gia biệt viện trước đây từng là nơi hoàng đế dùng để nghỉ ngơi điều dưỡng khi mùa đông đến, nhưng những năm gần đây chỗ này vẫn bỏ trống, đến lúc này nó mới được phát huy công dụng của mình.

Dựa vào núi non trùng điệp mà xây, nên khi nhìn lại một cái, cả sơn trang giống như ở trong sương mù cùng mấy trắng.

Khắp ngọn núi là một màu xanh biếc, thỉnh thoảng trên đường đi còn có những đoạn gấp khúc, quả nhiên là long du khúc chiểu, Nguyệt xạ hàn giang, đặc biệt đến nói không nên lời.

Dưới chân núi đã có thị vệ của Tấn vương phủ đóng ở đấy, lần này Tấn vương hồi kinh, trong tay không có mang theo binh quyền, cũng không có bất kỳ thế lực nào khác, nhưng vẫn có năm trăm thị vệ hoàng gia đầy kỷ luật đi theo, cho nên trong ngoài biệt viện, khắp nơi đều có người tuần tra, thỉnh thoảng bội kiếm của họ còn phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh.

Dưới chân núi xe ngựa qua lại không dứt, đợi đến khi người của Tấn vương phủ kiểm tra thiếp mời xong, họ mới được vào sơn trang theo một con đường ở giữa sườn núi.

Thiếp mời của Tô phủ đã được kiểm tra xong, xe ngựa của họ liền theo dòng xe chạy lên núi, Phượng Lan Dạ xốc mành nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy khắp nơi đều là núi non xanh um, đỉnh nhọn trùng điệp, cách bầu trời khá gần, những đám mây thì giống như đang trôi lơ lửng ở trên đỉnh đầu của họ, xa xa vách tường ngói đỏ như ẩn như hiện trong mây, lại càng tăng thêm vẽ thần tiên bí ẩn, thật giống như bức tranh lương điêu khắc trên điện ngọc quỳnh lâu, càng đi lên càng thấy khí thế bàng bạc, nguy nga hùng vĩ.

Kiến trúc bên trong biệt viện, phần lớn là đá tảng cắt từ trong núi mà xây dựng thành, cho nên nhìn từ xa thì có cảm giác lạnh như băng, nhưng đến khi lại gần, liền cảm nhận được nó bóng loáng ấm áp, cộng thêm điểu ngữ hoa hương, thật quả không hổ danh là hoàng gia biệt viện.

Trong biệt viện, mọi người đều tất bật đến thăm, nữ tử dẫn đầu tiếp đón khách nhân chính là Lâm Mộng Yểu, khuôn mặt đầy bi thương dẫn người đi qua lại bên trong biệt viện, theo sát phía sau nàng chính là Nam Cung Văn Tường, nàng ấy đang ôn nhu khuyên lơn nàng, bên cạnh cũng có không ít Thiếu phu nhân mỗi người một câu ngươi khuyên nhủ an ủi.

"Tấn vương phi đừng thương tâm nữa, Tấn vương nhất định sẽ được trị tốt."

"Đúng vậy a, sẽ được trị tốt."

Lâm Mộng Yểu quét mắt nhìn quanh mình một cái, nghẹn ngào mở miệng: "Hôm nay ta vốn không muốn tổ chức yến hội này, nhưng hai ngày trước khi Vương gia tỉnh lại, nhìn thấy ta rất tiều tụy gầy yếu, liền hạ lệnh để cho ta tìm người tới mà trò chuyện, cho nên ta mới phát thiếp mời để cho mọi người tới đây tụ hội."

Lâm Mộng yểu nói xong, thì trong những phu nhân kia lập khắc có người tiếp lời: "Đúng vậy a, nhìn xem ngươi đã gầy rồi, Tấn vương thật là một người có lòng."

"Đúng vậy a, hắn sẽ không có việc gì đâu."

Trong lúc nhất thời, mọi người sự đồng tình của mọi người tràn lan, Lâm Mộng Yểu phút chốc trở thành kẻ nhu nhược không người giúp đỡ, ngay cả Văn tường cũng không ngừng khuyên nàng: "Nhị hoàng tẩu, nhị hoàng huynh sẽ không có chuyện gì, ngươi đừng thương tâm nữa."

Phượng Lan Dạ đứng ở cách đó không xa nhìn hết thảy trước mắt, nàng chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng mà những chuyện này có quan hệ gì tới nàng đâu, hơn nữa Lâm Mộng Yểu làm như vậy cũng không đáng để chỉ trích nặng, bất luận kẻ nào đứng ở trên góc độ của nàng cũng sẽ làm như vậy, mỗi người trong các nàng đang cố gắng sắm tốt vai diễn của mình mà thôi, bao gồm nàng nữa, cho nên những người đó không chọc đến nàng, thì nàng sẽ làm như không biết, hơn nữa cho dù nàng có định làm gì, thì trong lúc nhất thời cũng tìm không được nhược điểm của người ta mà hành động.

Đang nghĩ đến nhập thần, thì rất xa nhìn thấy có mấy người đang từ trong hành lang đi tới, chính là đám người của Thụy Vương, một mặt nói chuyện một mặt đi về phía bên này.

Tiếng nói khuyên lơn bên người lập tức nhỏ xuống, rất nhiều trái tim nhỏ bé của các tiểu thư đều đập loạn nhịp, mà ánh mắt của các phu nhân thì bốc lên ngọn lửa, giống như thấy được quả trứng vàng trứng bạc vậy, còn chắc lưỡi hít hà thèm thuồng, sau đó quay sang bên cạnh để đem nữ nhi của mình đẩy ra ngoài, giống như họ sợ những Vương gia kia nhìn không thấy vậy.

Phượng Lan Dạ nhích qua bên cạnh tránh ra một chút, buồn cười nhìn một màn trước mắt.

Vụ Tiễn cũng giống như nàng, hai người đều di chuyển qua bên cạnh để nhường lối, lúc này mấy người bọn họ đã đi tới, hào quang đẹp mắt toả ra, quả thật đều là nhân trung long phượng, cầm đầu Ngũ hoàng tử Thụy Vương, mặc bộ cẩm bào quý giá, kim quan buộc tóc, nội liễm thâm trầm, mặt mày như quan Ngọc, nhưng lại có một cổ phong phạm vương giả, Phượng Lan Dạ nhìn Nam Cung Duệ, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi, bọn họ có nên trợ giúp Ngũ hoàng tử một tay không, nếu Nam Cung Duệ đăng cơ làm hoàng đế, thì chính là phúc của Thiên Vận hoàng triều, là phúc của dân chúng, ngay cả dân chúng của Vân Phượng cũng có thể trở lại gia viên của mình, thật ra thì những người đó chỉ cần trở lại gia viên của mình, dù quốc gia thuộc về ai cũng không quan trọng, đối với dân chúng mà nói, chỉ cần có cuộc sống an ổn, ai làm hoàng đế thì có quan hệ gì đến bọn họ đâu?

Phượng Lan Dạ ánh mắt di chuyển, dời về phía một người khác bên cạnh Nam Cung Duệ, chính là Tề vương Nam Cung Diệp, hắn một thân cẩm bào màu trắng, bên dưới vạt áo dùng chỉ bạc thiêu lên những ngọn sóng, còn tiêu thêm mấy đoá hoa nhỏ tựa như bọt sóng nữa, mái tóc đen của hắn buộc cao thả dài xuống như nước chảy mây trôi, trên gương mặt mang ngũ quan tuyệt mị, còn quanh thân thì lãnh khốc, hai mắt thâm thúy lăng hàn, tùy ý đảo qua một cái lập tức làm cho người khác có chút ít bất an, khủng hoảng, so với Tề vương thì những tiểu thư khuê tú kia nhìn trúng Thụy Vương cùng An vương nhiều hơn.

An vương Nam Cung Quân khác hẳn Thụy Vương nội liễm trầm ổn, cùng Tề vương lãnh khốc băng hàn, hắn là loại người ôn nhã khiêm tốn, giở tay nhấc chân liền mang theo sự ấm áp dịu dàng, ôn nhã như trúc, đôi mắt hắn quét nhìn một vòng, khi nhìn thấy Vụ Tiễn đứng ở bên này, liền tức thời nở nụ cười, lập tức mang đến những thanh âm xôn xao.

"Trời ạ, An vương cười với ta."

Một nữ nhân với ánh mắt hoa si nói, lập tức nổi lên một loạt thanh âm, thậm chí có người còn trực tiếp đánh nữ nhân kia một bạt tai, nổi giận nói.

"Ngươi là thân phận gì, An vương là nhìn ta."

Kẻ đánh người so sánh với người vừa nói chuyện tất nhiên quyền cao chức trọng hơn, vì vậy người nọ mặc dù bị đánh, chỉ biết ủy khuất mà nghẹn ngào nước mắt, nhưng không dám nói ra.

Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn vừa bực mình vừa buồn cười, một thân thanh nhàn đứng xem náo nhiệt, cho đến khi đám người của Nam Cung Diệp đi tới, thì những nữ nhân kia còn si ngốc nhìn nhau, hôm nay tới thăm Tấn vương ở hoàng gia biệt viện ngoại trừ mấy vị Vương gia, còn mấy hoàng tử trong hoàng thất cũng tới, Bát hoàng tử, Cửu hoàng tử và Thập hoàng tử, ngay cả Tây Môn Vân tướng quân cũng đã tới.

Văn Tường công chúa vừa nhìn thấy Tây Môn Vân, thì cả tầm mắt liền dời không ra được, nàng chỉ biết nhìn chằm chằm nam nhân vĩ ngạn bất phàm kia, dù trên ngũ quan cương nghị đó thần sắc không hề thay đổi, cũng không hề vì bị người ta nhìn mà thay đổi, khí thế không thua cho bất kỳ vị Vương gia nào, hắn đi theo phía sau mọi người hướng về phía ngoài sơn trang bước tới, cùng nhau rời đi hoàng gia biệt viện.

Bọn họ vừa rời đi, thì những nữ nhân bên trong sơn trang liền cũng ảo não không dứt, đám người đó cũng trở nên vô tình hơn, không còn nhẫn nại mà an ủi Tấn vương phi Lâm Mộng Yểu nữa, còn Lâm Mộng Yểu thì nàng ta diễn đến đây cũng tốt lắm rồi, người khác quan tâm nữa hay không, nàng cũng không để vào trong mắt, nàng cùng Văn Tường đi qua một bên ngồi nói chuyện.

Mọi người tam tam lưỡng lưỡng tách ra, mỗi nhóm một chỗ đi tham quan hoàng gia biệt viện .

Quản gia của Tấn vương phủ đã phân công nhiều người, dẫn khách nhân đi khắp mọi nơi tham quan.

Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn đang chuẩn bị theo đám người đó đi các nơi xem một chút, ai ngờ lại bị Nam Cung Văn Tường nhìn thấy được, liền từ đằng xa ngoắc nàng: "Thanh nhã, thanh nhã, tới đây."

Bởi vì ở đây có nhiều người, Phượng Lan Dạ định làm bộ như không nhìn thấy, không nghe thấy, nên cứ thản nhiên đi tới, ai ngờ tiểu nha hoàn của Văn Tường công chúa chạy vội tới, ngăn cản đường đi của nàng, cung kính mở miệng: "Thanh Nhã tiểu thư, công chúa chúng ta cho mời."

Phượng Lan Dạ nhìn một cái Vụ Tiễn, hai người đành bất đắc dĩ đi qua đó.

Nam Cung Văn Tường vừa nhìn thấy nàng tới, liền mĩm cười kéo nàng đi qua: "Thanh Nhã, ngươi đã tới đây, sao không chịu kêu ta một tiếng vậy?"

Lúc trước nàng vẫn tìm kiếm nàng ấy, nhưng bởi vì nhiều người, cho nên không thấy được.

Nàng nói xong liền mang Phượng Lan Dạ cùng Lâm Mộng yểu đến giới thiệu với nhau: "Thanh Nhã, đây là nhị hoàng tẩu của ta."

Phượng Lan Dạ mắt muốn trợn trắng, chẳng qua trước mắt không thích hợp để làm động tác này, chỉ đành phải khom người hành lễ: "Thanh Nhã tham kiến Tấn vương phi."

Vẻ mặt của Lâm Mộng Yểu đầy ngạo khí, khẽ đưa tay nâng Phượng Lan Dạ đứng dậy: "Đây chính là Nhị tiểu thư của nhà Binh Bộ Thị Lang sao? Lớn lên thật là đẹp, khó trách Tề vương lại động tâm."

Nói xong còn mím môi cười khẽ, ánh mắt của Phượng Lan Dạ khẽ tối, trong lòng hừ lạnh, ngươi thật đúng là có lòng quản lớn a, không phải phu quân ngươi bị bệnh nguy kịch sao? Xem ra chắc bệnh còn không đủ nặng a, nên ngay cả tin tức nho nhỏ như vậy cũng biết, thật là quá rỗi rãnh mà.

"Tấn vương phi quá khách khí rồi, Thanh Nhã nào có đẹp bằng Vương Phi a."

Phượng Lan Dạ ngoài cười nhưng trong không cười khách sáo mà khen tặng nàng ta, Lâm Mộng Yểu nghe thấy sắc mặt lập tức sáng rỡ , nụ cười ở khóe môi càng sâu, nàng đang muốn mở miệng nói chuyện, thì Phượng Lan Dạ đã không cho nàng có cơ hội, nhanh chóng mở miệng nói tiếp "Tấn vương phi mỹ lệ như thế, vậy ba nghìn sủng ái tập trung vào một thân rồi, Tấn vương thật là tốt phúc khí a, cho dù nhiều nữ nhân hơn nữa cũng đều không vào được mắt của Vương gia."

Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt của Lâm Mộng Yểu lập tức khó nhìn, trong mắt Tấn vương Nam Cung Trác, nàng chẳng là cái gì cả, trong lòng nam nhân kia chỉ có tiện nữ nhân Phượng Lan Dạ mới là người đáng quan tâm, nhớ ngày đó hắn còn trực tiếp muốn dâng nàng ta làm phi, mỗi lần nghĩ tới điều này nàng càng giận dữ, vẻ mặt cũng không còn nụ cười như lúc trước, chỉ đang hận đến nghiến răng lợi mà thôi.

Nam Cung Văn Tường sao lại không biết căn bệnh trong lòng nhị hoàng tẩu, sợ nàng ta sẽ trách Phượng Lan Dạ, nên vội vàng lôi kéo tay Phượng Lan Dạ đi qua một bên, sau đó chỉ vào Vụ Tiễn giới thiệu .

"Đây là Đại tiểu thư Tô phủ, Tô Thanh Vãn."

"Tham kiến Tấn vương phi."

Nàng cố ý giảm thanh âm thấp xuống, để tránh bị Lâm Mộng Yểu phát hiện, bất quá Lâm Mộng Yểu lúc này đang sinh khí, nên tâm tư đâu còn có đặt ở trên người tỷ muội các nàng, cả gương mặt đều âm u, nên chẳng có tâm tư mà theo trò chuyện với Văn Tường cùng Phượng Lan Dạ, nàng lôi kéo tay Văn Tường rồi nhàn nhạt mở miệng.

"Muội muội từ từ đi dạo đi, sau đó cùng nhau dùng bữa, nhị hoàng tẩu mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi một chút."

"Ừ, đi đi."

Nam Cung Văn Tường gật đầu, nhìn nàng ta cất bước đi xa, sau đó nàng thở dài một hơi, nhị hoàng tẩu thật không có độ lượng, lại thêm lòng dạ hẹp hòi nữa, chuyện đã qua nhiêu bao lâu rồi, còn sinh hờn dỗi gì nữa, nghĩ tới đây nàng cũng không muốn để ý tới nàng ta nửa, nên nhanh chóng dẫn Phượng Lan Dạ đi chung quanh.

"Thanh Nhã, hoàng gia biệt viện này rất đẹp, ta dẫn ngươi đi chung quanh xem một chút nhé."

"Công chúa có lòng."

Phượng Lan Dạ khách khí mở miệng, thật ra thì nàng cũng không muốn để nàng ấy làm hướng dẫn, nhưng hiếm khi nàng ấy có lòng như vậy, nên cũng không tốt để từ chối.

Bất quá Nam Cung Văn Tường cũng không được vui nên quay qua dặn dò nàng: "Sau này lén gọi ta Văn tường là được, đừng gọi công chúa công chúa mãi, ta cũng không có nhiều bằng hữu, khó khăn lắm mới gặp phải một người hợp ý ."

"Phải"

Phượng Lan Dạ cũng không ngại nữa, từ trước đến nay nàng cũng không phải là người thích làm dáng, nàng luôn tự nhiên hào phóng, nên khi nàng đồng ý đã làm cho Văn Tường thật cao hứng, một nhóm mấy người bọn họ ở trong biệt viện đi dạo chung quanh.

Hoàng gia biệt viện, dựa vào núi mà xây, bên trong đa số là dùng đá núi xây dựng mà thành, có hồ có Đình, quả thật có khí thế hào hùng của bác phương, đồng thời cũng có phong cách nhu hoà tỉ mỉ của Giang Nam, hơn nữa nhiệt độ lại hợp lòng người, thật là một chỗ tốt.

Đám người Nam Cung Văn Tường cùng Phượng Lan Dạ đi dạo được một lát, thì cảm thấy mệt mỏi, nên phải quay về, vì bên trong biệt viện này rất lớn, nếu muốn đi dạo hết chỉ sợ phải mất cả một ngày, nên không ai chịu đựng để đi tiếp nổi, rất nhiều phu nhân tiểu thư đã lục tục quay đầu lại, hướng về phía trước cửa mà đi.

"Hoàng gia biệt viện, thật là hiếm thấy."

"Nếu không phải nhị hoàng huynh ở chỗ này chữa bệnh, và được phụ hoàng hạ chỉ cho người ta thăm viếng, thì người khác dù muốn vào cũng rất khó ."

Văn Tường cười mở miệng, ba người ngồi vừa xuống trên ghế đá nghỉ ngơi, bên cạnh từ từ xúm lại một số người, cuối cùng quản sự Tấn vương phủ đã đến mời mọi người đi dùng bữa, mọi người dạo xong một vòng thì đã đến buổi trưa, các vị phu nhân đã di chuyển đến Thiên sảnh của hoàng gia biệt viện, nơi chuyên dùng để ăn uống.

Mấy bàn lớn của bữa tiệc hôm nay đã được bày ra, Tấn vương phi Lâm Mộng Yểu đang ở bên trong phòng khách chờ mọi người, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn mắt thấy Văn Tường đang cùng mọi người nói chuyện, nên hai người liền tìm vị trí ở một bên mà ngồi xuống, Tô phu nhân thấy vậy liền thừa cơ ngồi ở bên cạnh nữ nhi , nàng cũng không muốn cùng những phu nhân kia ngồi chung một chỗ, họ chỉ ganh đua so sánh nhau, xem nữ nhi gả vào nhà ai là tốt, nhà ai nhiều tiền, nhà ai có quyền thế, cứ đề tài này mà nói mãi khiến nàng chán nghe rồi.

Lúc này nàng không khỏi nhớ đến Tiêu thành, vẫn là sống ở Tiêu thành tốt hơn, vừa thanh nhàn vừa rồi không có nhiều chuyện lục đục với nhau như vậy, chẳng qua là các nàng đã sớm thân bất do kỷ rồi.

Một bữa cơm an tĩnh cũng dùng xong, sau khi ăn xong liền có người hướng Tấn vương phi cáo từ, bởi vì Tấn vương ngã bệnh, nên mọi người sợ ảnh hưởng đến việc Vương gia chữa bệnh, nên không tiện quấy rầy lâu, trong nhất thời toàn bộ mọi người đều rời đi.

Phượng Lan Dạ vốn định hỏi thăm Văn Tường chuyện ở trong cung một chút, nhưng cuối cùng lại không cơ hội đề cập cùng nàng ấy, nên đành giống người khác cùng nhau rời đi.

Trở lại Tô phủ sau, Vạn Tinh đang ở trong phủ chờ nàng, vừa thấy nàng trở lại, liền vội vàng bẩm báo tin tức Tiểu Ngư thăm dò được.

"Tiểu thư, nghe nói sứ thần đoàn của Lâm Phong quốc tới thăm, ít ngày nữa sẽ đến kinh thành, nghe nói dẫn đầu sứ thần đoàn lần này là Lâm Phong quốc thái tử."

"Ừ."

Phượng Lan Dạ khẽ gật đầu một cái, nhưng cũng không để ý lắm, trong đầu nàng đang suy nghĩ, trên đại lục này, Lâm Phong quốc cũng giống Thiên Vận hoàng triều đều là đại quốc, hai nước cách nhau bởi con sông Giang Hà rộng lớn, và một dãy núi, bên kia dãy núi chính là Lâm Phong quốc, nghe nói phần lớn diện tích là đại thảo nguyên, đất đai bát ngát, binh cường mã tráng, nhân khẩu giàu có và đông đúc, là một trong tam đại cường quốc, một quốc gia nữa cùng so với Thiên Vận hoàng triều và Lâm Phong quốc, hình như tên là La quốc, nhưng quốc gia này cũng cách hai nước kia khá xa, xem như thuộc về man quốc, tin đồn người ở nơi đó kỳ trang dị phục, ngay cả đầu tóc cũng là màu vàng , mắt thì xanh biếc , đại khái Phượng Lan Dạ có thể tưởng tượng ra, những người đó chắc giống như người Mĩ Quốc ở hiện đại.

Nhưng mà người Lâm Phong quốc bộ dạng trông nhưng thế nào, thì nàng chưa nghe nói qua, đại khái chắc cũng giống như người Thiên Vận hoàng triều.

Vạn Tinh thấy tiểu thư không để ý lắm, thì dừng lại một chút, muốn nói cái gì đó rồi lại thôi, Phượng Lan Dạ liếc nhìn về phía nàng: "Chẳng lẽ còn có lời gì chưa nói sao?"

Vạn Tinh gật đầu, bên dưới mới là trọng điểm, bởi vì nàng từng nghe Đinh Đương nói qua, ở Tiêu thành từng có một vị Âu Dương công tử thích tiểu thư, cho nên nàng mới phải chú ý tới chuyện này.

"Tiểu thư, Tiểu Ngư tra được tin tức, Lâm Phong quốc thái tử này tên là Âu Dương Dật."

"Âu Dương Dật? Âu Dương Dật?"

Phượng Lan Dạ chỉ cảm thấy tên này nghe quen quen, nhưng nhất thời còn không nhớ ra, đợi đến chân chính nhớ được người kia là ai, thì cả người kinh sợ, xoay mình đứng lên, ở bên trong phòng đi qua đi lại.

"Ngươi nói Lâm Phong quốc thái tử tên Âu Dương Dật."

Chẳng lẽ là tên nam tử mình gặp ở Tiếu thành sao? Người nam nhân kia giở tay nhấc chân có một cổ khí phách tự nhiên, có đôi khi giảo hoạt, có đôi khi vô lại, mặc dù biết hắn xuất thân không thấp, nhưng là thái tử Lâm Phong quốc thì hình như có chút không hợp, tin đồn trong thiên hạ có tam đại kì binh, hoàng kim giáp, ngân y vệ, đồng thương thủ (tay súng đồng), mà ngân y vệ một trong tam đại kì binh chính là ở trong tay của Lâm Phong quốc thái tử, những ngân y vệ này mặc khôi giáp bạc, trong tay là nhuyễn kiếm cùng khiên bạc, chém sắt như chém bùn, những người đó có thể nói là lấy một chọi mười, không ra tay thì thôi, vừa ra tay nhất định phải đả thương người.

Nếu như Âu Dương Dật không phải là Lâm Phong quốc thái tử, vậy tại sao đang yên lành thì hắn lại xuất hiện ở bên trong An Giáng thành đây? Chẳng lẽ hắn còn chưa hết hi vọng?

Khuôn mặt Phượng Lan Dạ không khỏi âm u, ở phía sau Vạn Tinh trầm giọng hỏi thăm: "Có cần báo cho Tề vương điện hạ để cho hắn sớm có tính toán hay không?"

Vạn Tinh vừa mở miệng, Phượng Lan Dạ lập tức lắc đầu, chuyện này sao cho hắn biết được? Hơn nữa còn không xác định Âu Dương Dật chính là cái tên vì nàng mà đánh nhau, còn cố ý nói thích nàng.

Trước mắt phải đem chuyện này xác định xong đã, xem hắn đến cùng là có đúng là Âu Dương Dật kia không?

"Trước tiên chớ kinh động Tề vương, ngươi hãy mật thiết chú ý kỹ, Âu Dương thái tử lúc nào vào kinh, sau đó lập tức báo cho ta biết."

"Dạ"

Vạn Tinh lui xuống, ở trong phòng, trên mặt Đinh Đương cũng hiện lên thần sắc lo lắng, nếu như Âu Dương thái tử này thật sự là Lâm Phong quốc thái tử, chỉ sợ tiểu thư cùng Tề vương điện hạ sẽ gặp phiền toái, phải biết rằng vị Âu Dương thái tử này cũng không phải là người bình thường, nghe nói thủ đoạn của hắn hết sức tàn nhẫn, hơn nữa còn thông minh tuyệt đỉnh, có danh hiệu người thông minh nhất Lâm Phong quốc.

"Tiểu thư?"

Đinh Đương vừa định nói chuyện, thì Vụ Tiễn từ ngoài cửa đã đi đến, vừa tiến vào nàng liền cảm giác được bên trong gian phòng có dòng khí lạnh đang lưu chuyển, nàng nhìn lại thì thấy sắc mặt của Lan Dạ rất âm ngao, nên lập tức khẩn trương hỏi tới: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Phượng Lan Dạ lúc này đã bình tĩnh lại, ngửng đầu lên nhìn về Vụ Tiễn, nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn lại: "Vạn Tinh tới bẩm báo, nói Lâm Phong quốc thái tử đi sứ Thiên Vận hoàng triều."

"À, đi sứ thì cứ đi sứ thôi, hắn tới thì những dân chúng bình dân như chúng ta có quan hệ gì đâu"



Vụ Tiễn cười như vô sự nói, không rõ vì sao Lâm Phong quốc thái tử tới chơi, mà sắc mặt Lan Dạ lại khó coi, lúc này Đinh Đương mới tiếp lời của Lan Dạ: "Tiểu Ngư tra được tin tức, Lâm Phong quốc thái tử kia tên là Âu Dương Dật."

"Âu Dương Dật, Âu Dương Dật, làm sao mà có nhiều người dùng cái tên này như vậy."

Vụ Tiễn cười đùa, đến khi nàng nói xong, đột nhiên như nghĩ đến có cái gì không đúng lắm, sau đó trợn to ánh mắt chỉ vào Đinh Đương: "Âu Dương Dật không phải là ở Tiêu thành cũng có một người sao?"

Thử nhớ lại bộ dạng của Âu Dương công tử, quả thật không phải là người phàm, bất quá đây không phải là quá khoa trương à, không ngờ hắn lại là Lâm Phong quốc thái tử, mà Lâm Phong quốc so sánh với Thiên Vận hoàng triều cũng không chút nào kém, không nghĩ tới người hôm đó ở Tiêu thành lại là Lâm Phong quốc thái tử, chuyện này quả thật doạ người a.

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Phượng Lan Dạ khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh: "Có lẽ hắn không phải là người kia, hoặc là hắn đến chỉ là đơn thuần tới thăm, không có quan hệ gì đến chúng ta, chúng ta trước tiên chớ quá khẩn trương."

Tư Mã Vụ Tiễn suy nghĩ một chút, điều này cũng đúng, nếu đường đường là thái tử một nước, há lại đi khó dễ người khác, hơn nữa chuyện giữa hai nước với nhau, nhất định không thể nào liên lụy đến trên người một tiểu nữ tử, mọi người tuy nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn bất an, cả gian phòng lâm vào im ắng một chút tiếng động cũng không có.

Trên bầu trời giăng đầy những ngôi sao sáng lấp lánh, mười lăm trăng rất tròn và sáng.

Trên đại điện của Tiêu Nguyên cung, một hàng người đang ngồi ngay ngắn là Ngũ hoàng tử Thụy Vương, Đại tướng quân Tây Môn Vân, và An vương.

Hạo Vân Đế nhìn các nhi tử cùng thần tử ở bên dưới một cái, sau đó trầm giọng mở miệng.

"Mấy ngày sắp tới sứ thần đoàn của Lâm Phong quốc sẽ đến An Giáng thành, chuyện sứ thần đoàn lần này liên quan đến việc hai nước hữu hảo, hơn nữa Lâm Phong quốc vì kính trọng chúng ta, đã phái thái tử đến đây, cho nên ba người các ngươi nhất định phải an trí tốt mọi chuyện cần thiết, không thể để xảy nửa điểm sai lầm."

"Dạ, phụ hoàng ( hoàng thượng )."

Ba người đồng thời đứng lên đáp lời, Hạo Vân Đế khẽ gật đầu, mâu quang thâm thúy âm u hiện lên sóng ngầm.

"Lần này mọi chuyện sẽ do Thụy Vương đứng ra lãnh đạo, phải liên kết cùng Lễ bộ để đem chuyện này làm cho tốt, Tây Môn Vân cùng An vương có nhiệm vụ an bài tốt tất cả bố phòng, bao gồm người ở bên Dịch cung, toàn bộ phải đều động người ở trên tay mình, còn những người cũ nhất định phải đổi hết."

"Dạ, nhi thần ( thuộc hạ ) lập tức đi làm."

Ba người một lần nữa lên tiếng, sau đó Hạo Vân Đế liền phất phất tay, để cho ba người họ lui xuống, còn mình thì dựa vào phía sau lưng ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trong đại điện một chút thanh âm cũng không có, Nguyên Phạm nhẹ nhàng đứng ở một bên hầu, bỗng nhiên tiếng nói của Hạo Vân Đế vang lên.

"Vân Phạm, ngươi nói xem ngày hôm đó có phải sẽ nổi lên sóng gió hay không? Sau lần sóng gió này, trẫm muốn thối vị, giao lại mọi chuyện cho bọn nhỏ đi làm."

Duệ Nhi là người khiêm tốn trầm ổn, là người sáng giá để chọn làm hoàng đế, nếu hắn có thể làm hoàng đế là phúc của thiên hạ vạn dân, cũng là phúc của Nam Cung gia, lại càng là phúc khí của các huynh đệ hắn.

Hiện tại trước mắt, phía dưới hắn còn mấy người huynh đệ đều vô cùng tốt, trừ hai oan gia Tấn vương và Sở Vương, hai người này nếu động tâm tư thì...., Đôi mắt của Hạo Vân Đế vừa mở ra đã thị huyết vạn phần? Mặc dù hắn vẫn muốn bảo toàn cho tất cả nhi tử, nhưng là có đôi khi cần phải hy sinh thì vẫn phải làm, nếu không sẽ mất hết tất cả.

Nguyên Phạm nghe xong cẩn thận phỏng đoán ý tứ của hoàng thượng, thấy người liên tục nói chuyện, hắn đau lòng mở miệng.

"Hoàng thượng đã vất vả rồi, coi chừng thân thể mới tốt."

"Ừ, đở trẫm đi vào nghỉ ngơi."

"Dạ" Nguyên Phạm giúp hoàng đế đi vào trong nghỉ ngơi.

Ngũ hoàng tử Thụy Vương, Lục hoàng tử An vương, còn có Tây Môn Vân đều đi ra khỏi Tiêu Nguyên cung, sau đó lên nhuyễn kiệu ở trong cung, để xuất cung đi về phủ đệ của mình, Nam Cung Duệ ngồi ngay ngắn ở trong nhuyễn kiệu, hai bên kiệu có thủ hạ đi theo, vẻ mặt Nam Cung Duệ lúc này như đang suy nghĩ điều gì đó, hắn nhớ tới lời nói mới vừa rồi của phụ hoàng..., Lâm Phong quốc thái tử đích thân tới thăm, xem ra bọn họ cần phải tận tâm một chút, đừng để cho người ta tìm được lý do để chỉ trích, tuy nói bọn họ không sợ Lâm Phong quốc, nhưng nếu hai đại cường quốc xảy xung đột, thì thiên hạ dân chúng sẽ khổ mà thôi.

Thụy Vương Nam Cung Duệ luôn một lòng vì dân chúng mà suy nghĩ, không muốn làm cho dân chúng phải chịu nhiều khổ sở, cho nên mới phải đặc biệt coi trọng chuyện lần này, đang suy nghĩ đến nhập thần, thì bỗng nhiên cỗ kiệu chao đảo một chút, hắn không nhịn được tò mò nên vén rèm nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy dưới ánh trăng có một cung nữ ngăn cản đường đi sau đó đưa cho thị vệ một món đồ, thị vệ kia liền cung kính dâng lên.

"Vương gia? Người xem?"

Nam Cung Duệ đưa tay nhận lấy, sau đó nhìn thoáng qua, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, tờ giấy này là do Mộc Miên phái người đưa tới, trên tờ giấy nói, thân thể của hoàng đế không ổn, nếu muốn biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ xin đi đến Tư Tương điện một chuyến.

Nam Cung Duệ nhíu mày khép hờ đôi mắt, Mộc Miên này đang động tâm tư, hắn làm sao lại không biết, đối với nữ nhân này hắn thấy phiền muộn đến nói không ra lời, xưa nay hắn luôn cùng nàng giữ một khoảng cách , nhưng bây giờ nàng nói đến thân thể của phụ hoàng, làm hắn rất lo lắng, hơn nữa hắn biết thân thể của phụ hoàng đã càng ngày càng kém, mình vừa hỏi thì hắn nói không có chuyện gì, nhưng sắc mặt lại rất khó coi, còn tái xám nữa, thời gian gần đây lại càng gầy đi rất nhiều, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cho nên khi thấy tờ giấy Mộc Miên đưa tới, hắn liền kiềm chế không được.

"Đi, đi Tư Tương điện."

Nhuyễn kiệu thuận đường mà quay về, hướng Tư Tương điện đi, cho dù Mộc Miên có âm mưu, hắn cũng không tin mình phải sợ nàng, sắc mặt của Nam Cung Duệ trở nên âm trầm, hơn nữa cũng đúng lúc hắn phải nói rõ ràng với nàng, sau này nên an phận sống ở trong cung mới là khôn ngoan.

Nam Cung Duệ nghĩ tới đây thì nhắm mắt lại, nhuyễn kiệu một đường đi về hướng Tư Tương điện, rất nhanh thì dừng ở ngoài điện cách đó không xa, tên cung nữ lúc trước đưa tin đã chạy chậm tới: "Vương gia, xin đi cùng nô tỳ."

Đường đường hậu phi mà lại gặp riêng Vương gia, thì không thể nào đường hoàng chính chính mà gặp được, vì thế Nam Cung Duệ sao lại không biết đều này, nên hắn bước xuống nhuyễn kiệu mà không nói gì cả, chỉ dẫn hai thị vệ theo phía sau Tiểu cung nữ hướng nơi yên tĩnh trong Tư Tương điện mà đi tới, họ từ cửa hông mà vào, sau đó đi dọc theo con đường u tối, nhắm hướng hậu hoa viên mà đi, trong hậu hoa viên có một Bát Bảo Đình, lúc này bốn góc đã treo đèn lồng, lụa mỏng tung bay, tất cả những người hầu hạ phía sau cũng bị đuổi đi xa ra ngoài.

Nam Cung Duệ đi theo Tiểu cung nữ, đến bên ngoài đình thì một người hầu đã cản lại hai thị vệ ở phía sau hắn, hai thị vệ kia ngửng đầu lên nhìn Nam Cung Duệ, Nam Cung Duệ khẽ lắc đầu, sau đó đi vào trong.

Chỉ thấy bên trong Bát Bảo đình, một mỹ nhân đang ngồi mặc bộ cẩm y đỏ thẫm, càng nổi bật lên sự xinh đẹp của nàng, tóc đen buộc lỏng càng thêm mỹ lệ thuỳ mị động lòng người, khi giở tay nhấc chân lại càng có sự mị hoặc của nữ nhân, bỗng nhiên khóe môi nàng vẽ ra nụ cười nhợt nhạt.

"Thụy Vương gia mời ngồi."

Nam Cung Duệ nhăn lại lông mày, ánh mắt trở nên âm trầm, nhìn những thứ ở trên bàn tròn trước mặt, chén lưu ly, khay đựng hoa quả, mùi rượu thơm lừng xông vào mũi, cộng thêm mùi son phấn, quả nhiên là làm rối loạn lòng người, bất quá Nam Cung Duệ biết, rượu này là độc tửu, nữ nhân lại càng đụng không được, hơn nữa xưa nay hắn không thích loại nữ nhân như vậy, tuy dung mạo của nàng ta giống mẫu phi, nhưng cá tính lại khác nhau một trời một vực, giờ phút này hắn chỉ muốn phá hủy đi gương mặt của nàng, nàng làm cho hắn có cảm giác nàng đang huỷ hoại mẫu phi của hắn, mẫu phi hắn là một nữ tử băng thanh ngọc khiết, cao nhã như tiên, không phải là cái loại mị thái lan tràn này.

"Nói đi, phụ hoàng rốt cuộc đã sinh bệnh gì?"

Mộc Miên mím môi cười khẽ, càng thêm kiều diễm động lòng người: "Nếu ta không nói như vậy, chỉ sợ Vương gia không đến."

Ý của nàng là nàng đã nói láo, nếu như không nói láo, Nam Cung Duệ sẽ không đến, mặc dù nàng nói ra sự thật, nhưng nghe được nàng thừa nhận như thế, hắn vẫn rất tức giận, hơn nữa trên trực giác của mình Nam Cung Duệ cảm thấy phụ hoàng đã thật sự là ngã bệnh rồi, nhưng đến tột cùng là bị bệnh gì, mà khiến cho cả người càng ngày càng buồn bã ỉu xìu , còn gầy đi rất nhiều, hắn vốn cho là Mộc Miên sẽ nói ra, ai ngờ nữ nhân này lại dám gạt hắn, thật đáng hận mà.

Nam Cung Duệ đứng phắt dật chuẩn bị đi ra ngoài, thấy thế sắc mặt Mộc Miên tối sầm lại, chậm rãi mở miệng: "Ta có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi hãy ngồi xuống đi, nếu đã tới, thì cũng chẳng hại gì khi bỏ thêm chút hời gian."

Tiếng nói lạnh như băng của Mộc Miên vang lên, so với lúc trước đúng là một trời một vực, Nam Cung Duệ không nhịn được liền quay đầu nhìn nàng, khi hắn quay đầu xong thì vẫn thấy nàng mang nét mặt tươi cười như hoa, trang điểm xinh đẹp như cũ.

"Ngồi đi, Thụy Vương."

Nam Cung Duệ đặt mông ngồi xuống, hắn cũng muốn xem một chút nữ nhân này muốn giở trò gì?

"Nói đi, đến tột cùng là chuyện gì?"

Dưới ánh đèn mờ ảo mông lung, Nam Cung Duệ nhìn khuôn mặt đối diện trong lòng thật mê mang, tựa hồ như thấy được hình ảnh mẫu phi ngồi ở bên cạnh mình khi còn nhỏ, mẫu phi ôm hắn nói: "Duệ Nhi, mẫu phi dẫn ngươi chạy trốn nhé, nếu chúng ta cứ ở lại chỗ này, thì nơi này sẽ giống như lao lung, chúng ta chạy đi nhé, thế giới bên ngoài có nhiều điều thật vui vẻ ."

Mẫu phi là một người khát vọng tự do như vậy, nhưng cuối cùng lại chết già ở trong cung, bởi vì nàng bị trói buộc, giống như một con bướm bị trói đi đôi cánh, thì nó còn có thể sống bao lâu đây?

Ánh mắt của Nam Cung Duệ trở nên thầm trầm, hắn ngưng mắt nhìn Mộc Miên ở đối diện, đợi đến khi thấy rõ nàng dung nhan kia, thì liền thu liễm tâm thần, nữ nhân này không phải mẫu phi của hắn, nàng có tư cách gì cùng mẫu phi hắn đánh đồng.

"Ta và ngươi thương lượng một khoản giao dịch."

Mộc Miên nhu mị mở miệng, nói thật ra, nàng rất thích Ngũ hoàng tử Thụy Vương, nhưng nàng cũng biết Thụy Vương không thể nào yêu nàng, hoặc là thích nàng, bởi vì không có một người nào, không có một nam nhân nào có thể yêu nữ tử giống hệt mẫu phi của mình, chưa từng có lúc nào, nàng hối hận giống như lúc này, nếu như nàng lớn lên không giống mẫu phi của hắn thì tốt biết bao nhiêu.

"Giao dịch?"

Nam Cung Duệ cau mày, hắn không biết mình có thể cùng nữ nhân này giao dịch cái gì, nên vẫn bình tĩnh nhìn nàng: "Nói đi, Bổn vương cũng muốn nghe một chút ngươi muốn giao dịch cái gì?"

"Ta sẽ giúp ngươi đi lên ngôi vị hoàng đế, nhưng đến lúc đó ngươi phải đáp ứng ta một chuyện."

Nếu như có người phải đăng vị, nàng tình nguyện để người nam nhân này đi lên ngôi vị hoàng đế, chẳng qua hắn nhất định phải đáp ứng nàng một chuyện, chính là sau khi hắn lên ngôi, phải khôi phục lại Vân Phượng quốc, sau này Vân Phượng quốc sẽ vĩnh viễn quy thuận Thiên Vận hoàng triều, hàng năm thượng cống.

"Cái gì? Ngươi giúp ta lên ngôi vị hoàng đế."

Nam Cung Duệ không nhịn được liền bật cười, hắn cảm thấy đây thật đúng là một truyện buồn cười, chẳng lẽ Mộc Miên đã uống rượu say hay sao? Nếu hắn muốn làm hoàng đế, thì đã là hoàng đế chân chính của Thiên Vận hoàng triều rồi, còn cần nàng hỗ trợ sao? Chuyện này thật quá buồn cười, cuối cùng hắn thu liễm nụ cười, lạnh lẻo đứng dậy: "Mộc Miên, đừng quên thân phận của ngươi, nếu để cho ta phát hiện ngươi có âm mưu khác, chắc chắn sẽ sống không bằng chết."

Tiếng nói lạnh lùng đầy sát cơ của Nam Cung Duệ Lãnh vang lên, hắn liền xoay người rời đi, không thèm quan tâm đến nữ nhân trong Bát Bảo đình với một thân rực rỡ nữa.

Chỉ thấy trong mắt của Mộc Miên từ từ nổi lên nước mắt, khóe môi mấp mái, với dáng vẻ không cam lòng mà nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Tại sao không tin ta chứ? Tại sao không tin ta, ta tình nguyện để ngươi làm hoàng đế mà."

Nàng vẫn cúi đầu thấp xuống lẩm bẩm một mình, cho đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt chỉ còn lại hận ý, Nam Cung Duệ, ngươi đã rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, như vậy thì đừng trách ta, chỉ trách ngươi hôm nay không biết thức thời vụ, ngươi cho rằng không có ngươi ta sẽ không làm được nữ hoàng sao? Vì lấy lại Vân Phượng, để trở thành nữ hoàng của Vân Phượng, ta sẽ không tiếc trả giá tất cả.

Nói xong nàng liền hung hăng lấy chén rượu trên bàn ném xuống mặt đất.

Nam Cung Duệ đã đi ra ngoài thật xa, vẫn nghe được tiếng đổ vỡ, nhưng hắn không thèm quan tâm đến mà trực tiếp rời đi, đêm càng ngày càng khuya, cảnh vật càng thêm lạnh lẽo.

Ở một góc yên lặng trong Tề vương phủ, hai đạo thanh âm tranh luận xôn xao từ xa truyền đến.

"Như thế nào? Đã tra được Lục giai còn sống hay không?"

Một giọng nói âm ngao lên, còn vội vàng hỏi tới.

Ánh trăng xuyên thấu qua cành lá, chiếu thẳng xuống đất, xuyên qua núi giả, nó chiếu vào hai bóng người một cao một thấp, người cao chính là một nam tử mặc áo đen, người thấp chính là một nha hoàn đang mặc quần váy dài, lúc này hai người đứng rất sát, dán chặt ở trên núi giả, lặng lẽ thì thầm.

Thanh âm của cô gái vang lên: "Tìm không được, căn bản không thấy bóng dáng của Lục giai , ta nghe Liễu thị vệ của vương phủ nói nàng đã bị đánh chết."

"Ngươi khẳng định."

Thanh âm âm ngao vang lên lần nữa, cả người tựa sát vào trên người cô gái, cô gái thì mang vẻ mặt thẹn thùng, còn đưa tay ra sờ vạt áo của hắn, ôn nhu mở miệng: "Nạp Lan, dẫn ta đi đi, ta với ngươi cùng đi."

Trong tiếng nói mềm mại kia còn mang theo sự cầu xin yếu ớt, còn có chút ít yêu thương, cả thân thể của nàng như dính vào trên người nam nhân kia.

"Không, ngươi còn có việc phải ở lại đây. Nhất định phải chú ý đến động tĩnh của Nam Cung Diệp, ta sẽ không để cho hắn sống tốt, hắn đã hại Cửu nhi, ta sẽ không bỏ qua cho hắn."

Cô gái đang thẹn thùng bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ, bàn tay liền buông lỏng ra: "Ngươi không phải nói muốn tìm nàng báo thù sao? Sao bây giờ lại nói như thế."

"Phải, ta muốn báo thù, nhưng hiện tại cừu nhân của ta đâu? Đã bị Nam Cung Diệp hại, chẳng lẽ ta không nên tìm hắn tính sổ sao?"

"Nạp Lan, chúng ta rời đi thôi, sau này ta sẽ giúp ngươi, bất ly bất khí, chúng ta không nên nghĩ đến Vân Phượng nữa, không nên nghĩ đến những người khác nữa, chuyện của bọn họ thì có quan hệ gì đến chúng ta, chúng ta cùng đi xa khỏi nơi này là được."

Nữ nhân kia vừa nói xong, liền kiễng mủi chân hôn lên môi nam nhân đó, nàng cam nguyện làm chuyện này, lúc trước khi thấy hoàng thượng đem hắn chỉ hôn cho Cửu công chúa, tim của nàng liền nhảy dồn dập, công chúa lúc trước chẳng qua chỉ là tiểu hài tử, mà nàng thì đã là thiếu nữ, trái tim đã âm thầm rung động, đáng tiếc Nạp Lan công tử trước sau vẫn là vị hôn phu của công chúa, nên nàng đâu dám động tâm tư, chẳng qua nàng không nghĩ tới trải qua nhiều phen, bọn họ cuối cùng lại đến với nhau.

Nam tử áo đen chính là Nạp Lan Cửu, hắn vừa nhìn thấy Hoa Ngạc chủ động dâng hiến, nên cũng không cùng nàng khách khí, lập tức xoay người một cái liền đem nàng đặt ở trên núi giả, nhanh chóng cỡi y phục của nàng, để thành toàn chuyện tốt, ánh trăng từ trên cao chiếu xuống, chỉ thấy hai bóng hình trên dưới đung đưa, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng thở dốc cùng tiếng cầu khẩn mập mờ, đợi đến một phen tận tình chơi đùa, nam tử kia liền bứt ra cuối cùng chỉ để lại một câu nói.

"Ngươi hãy ngoan ngoãn nghe ta sai bảo, chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ dẫn ngươi rời đi ."

Hoa Ngạc mềm nhũn thân thể, nằm ở trên núi giả thở dốc, nàng nhìn bóng người kia dần dần đi xa, chợt nghe cách đó không xa truyền đến một tiếng quát lạnh: "Người nào?"

Sau tiếng quát lạnh, liền nghe được có người la lên: "Bắt thích khách, bắt thích khách."

Hoa Ngạc khẩn trương nhanh chóng mặc quần áo tử tế sau đó từ một con đường nhỏ khác đi ra ngoài, trong lòng không khỏi lo lắng, Nạp Lan sẽ không có việc gì chứ?

Bất quá trãi qua lần này, nàng cũng phải đề cao cảnh giác, chẳng lẻ Tề vương đã nghi ngờ nàng sao, bằng không ở cái chỗ bình thường không ai tới này, sao bỗng nhiên lại có người chứ? Xem ra sau này phải cẩn thận hơn nữa.

Đợi đến khi nàng trở về phòng, liền nhìn thấy Diệp linh cùng Diệp khanh đang ở bên trong phòng ngồi chờ, vừa nhìn thấy nàng tóc tai bù xù xuất hiện, các nàng không khỏi giận dữ trách cứ.

"Hoa Ngạc, ngươi đã chạy đi đâu? Trời ạ, quần áo ngươi sao lại lộn xộn thế, mới vừa rồi Vương gia phái người tới gọi ngươi, chúng ta nóng lòng muốn chết."

Hai người vừa nói vừa ba chân bốn cẳng sửa sang lại y phục cho Hoa Ngạc, đợi đến khi thu thập chỉnh tề, mới giúp nàng sửa lại một chút đầu tóc bị rối bời, sau đó nắm tay nàng đi ra ngoài.

Dọc theo đường đi, hai người không khỏi nói thầm: "Vương gia vì sao lại muốn Hoa Ngạc thế? Nàng ấy đã ngốc nghếch rồi mà."

Hoa Ngạc nghe Diệp linh cùng Diệp khanh nói..., trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, chẳng lẽ Vương gia hoài nghi nàng, Lục giai bỗng mất tích một cách khó hiểu, hoặc là đã bị đánh chết, hiện tại đến phiên nàng sao? Nghĩ đến đây nàng bỗng không thở được, lúc này Diệp linh cùng Diệp khanh đã phục hồi tinh thần quay lại nhìn nàng.

"Hoa Ngạc, đừng sợ a, Vương gia sẽ không làm gì ngươi đâu, Vương gia rất yêu Vương Phi, nhất định sẽ chiếu cố tốt cho ngươi."

Hoa Ngạc vừa nghe thấy, trong lòng cũng trấn định đi rất nhiều, đúng vậy, Vương gia rất yêu công chúa, nàng là người của công chúa, chắc hắn sẽ không động đến bản thân mình, cho nên nàng không cần phải lo lắng gì cả.

Nghĩ tới đây nàng liền ngẩng đầu cười hì hì, còn cùng sử dụng một cái tay kéo tóc của Diệp linh: "Tỷ tỷ, ta muốn đi ngủ, ta muốn đi ngủ."

"Ngươi a, cũng biết nghịch ngợm nữa."

Diệp linh bất đắc dĩ mở miệng, đoàn người động tác lưu loát tiêu sái đến bên ngoài Tuyển viện, thị vệ gác cửa liền cản đường đi của các nàng , lạnh mặt mở miệng: "Vương gia có lệnh, đêm đã khuya, ngày hôm nay đi về trước đi."

"Ách, " Diệp linh há mồm trợn mắt, Vương gia không phải là muốn gặp Hoa Ngạc sao? Tại sao bây giờ lại không gặp, nhưng mà đâu ai dám nói ra thắc mắc này, đành phải mang Hoa Ngạc trở lại, Hoa Ngạc không nhịn được phải nắm chặt tay, sợ rằng Vương gia đã nghi ngờ rồi, xem ra sau này không thể cùng Nạp Lan gặp mặt nữa, mặc dù nàng sẽ rất nhớ hắn, nhưng vì tốt cho hắn, chỉ đành ít gặp mặt một chút,

Một phen tự suy trước nghĩ sau, nàng liền đi theo bọn họ trở về chỗ ở.

Ở trong Tuyển viện, sắc mặt Nam Cung Diệp lãnh chìm nhìn về đám người của Nguyệt Cẩn cùng Ngọc Lưu Thần .

"Chuyện gì xảy ra, ngay cả một người cũng không bắt được, thì còn chỗ dùng gì?"

Vừa rồi bọn họ đã phát hiện ra Nạp Lan Cửu, ai biết trong lúc truy đuổi theo hắn, thì hắn bỗng nhiên biến mất, không ngờ Nạp Lan Cửu đối với địa thế của kinh thành lại vô cùng quen thuộc, so với Nguyệt Cẩn không kém bao nhiêu, mà Ngọc Lưu Thần đối với An Giáng thành vẫn chưa quen thuộc, cho nên mới để cho người nọ đào thoát.

"Bẩm Vương gia, người nọ tựa hồ ẩn núp đâu đó ở kinh thành, cho nên thuộc hạ mới có thể mất đi dấu tích khi truy đuổi."

"Trong phạm vi nơi này à."

Ánh mắt Nam Cung Diệp tối lại, nếu như nói Nạp Lan Cửu ở trên đường phố này mà mất tích, chứng sau lưng của hắn đang cất dấu một vị đại quan của Thiên Vận hoàng triều, đây quả thật là một phát hiện kinh người a, vậy người nọ là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Y Vương Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook