Chương 2
Nam Khang Bạch Khởi
10/07/2020
7.
Tận sau cùng vẫn ích kỷ mà nhắn tin cho anh: "Em đợi anh đến năm 35 tuổi, nếu như đến lúc đó anh vẫn không trở lại, em sẽ đi tìm người khác.".
Tôi không phải không có tội, nhưng mà tôi cũng đâu đáng tội.
Tôi bất quá chỉ là đi thích mãi một người thôi.
Tử sinh cách trở đôi nơi,
Cùng em anh đã nặng lời từ xưa.
Đôi ta những nguyện cùng già,
Cầm tay thủa ấy, bây giờ chưa quên.
Đây thực sự là bài thơ bi ai nhất. Sống chết và ly biệt, đều là chuyện lớn, không thuộc quyền khống chế của chúng ta. So với các thế lực bên ngoài, con người chúng ta nhỏ bé biết bao, nhỏ bé biết bao nhiêu! Nhưng mà chúng ta lại càng muốn nói: "Em muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh, trọn đời trọn kiếp cũng không rời xa nhau.". Thật giống như chúng ta có thể làm chủ được vậy.
_ Trương Ái Linh _
8.
Chỉ còn nửa tháng, anh sẽ phải kết hôn rồi. Anh dọn ra ngoài cũng đã một tuần, không có gặp lại nữa, cũng không có trả lời tin nhắn của tôi. Không biết anh nhìn thấy thì có cảm nghĩ gì.
Đi đến bước đường thế này hôm nay, tôi ai cũng không oán. Bởi vì đã sớm có điều tỉnh ngộ, đã sớm ôm ấp ý nghĩ "hơn 1 ngày cũng là hơn". Mấy năm vui vẻ hạnh phúc này, là do trộm về, hiện tại đã đến lúc phải trả lại rồi.
Tôi cũng chẳng muốn chỉ tay vẽ vời nói xã hội này không công bằng. Có ích lợi gì đâu.
Tôi từ trước đến nay đều là người nhát gan, không có quyết tâm và dũng khí để đi làm đấu sĩ, cho nên lại đi ẩn trốn trong góc, ra sức không gây sự chú ý cho người ta mà sống.
9.
Dù sao cũng coi như là phó phòng rồi, vào ngày anh dọn ra ngoài đó, chính là có rất nhiều người đến giúp đỡ. Cấp dưới. Công ty dọn nhà. Tôi ngồi ở sô-pha trong phòng khách nhìn quanh, đoàn người vào vào ra ra ở giữa rất bắt mắt. Có người gọi tôi đến giúp, tôi giả vờ không nghe thấy. Đã cực lực kiềm chế, thế nhưng sắc mặt chính mình nhịn không được lại trở nên rất khó coi.
Mấy người cấp dưới này có lẽ cho rằng quan hệ của chúng tôi rất không tốt, sau đôi câu nói đùa, thấy tôi không đáp trả, cười cười cho có lệ, không tiếp tục quan tâm tôi nữa.
Thường thường trên phim truyền hình, khi chia tay, những người không liên quan đợi đến lúc sẽ tự động biến mất, chỉ còn lại hai diễn viên chính.
Thế nhưng mãi cho đến lần cuối cùng, tất thảy vật dụng gì đó đều đã mang xuống dưới hết rồi, anh phải đi cùng qua sắp xếp phòng mới, cấp dưới thì nhao nhao bảo anh đãi khách, chúng tôi từ đầu đến cuối cũng không có cơ hội một mình nói chuyện.
10.
Tôi ngồi trên sô-pha, cẩn thận nắm bắt động tĩnh dưới lầu, nghe thấy giọng nói của anh, nghe tiếng xe ô tô khởi động. Đứng lên nhoài người ra ban công nhìn xuống phía dưới, xe đang chầm chậm rời đi.
Tôi nhìn nó bắt đầu lăn bánh trên đường, nhìn nó bị các tòa nhà khác che mất, nhìn mãi đến lúc chẳng còn nhìn thấy được nữa.
Đem mấy tờ giấy anh để lại, cùng bụi bặm hỗn hợp chồng chất đều dọn dẹp sạch sẽ, lại tìm đến rất nhiều quần áo đem bỏ vào bồn ngâm, tất thảy các cửa kính đều lau qua một lần.
Tôi phải tìm chút việc để làm vậy thôi.
11.
Anh mãi vẫn chống lại việc bản thân là đồng tính. Có đôi khi tôi lại nghĩ, nếu như không có tôi, anh nhất định sẽ yêu một nữ nhân trẻ tuổi nào đó.
Anh cho đến bây giờ vẫn chưa từng nói thích tôi. Tuy rằng chúng tôi có sống chung, tuy rằng chúng tôi thường làm tình, những lời này anh vẫn chưa hề nói qua. Dường như những lời này một khi nói ra, cũng là chính miệng thừa nhận thân phận của mình.
Tôi cũng chưa từng nói với anh. Chỉ là thời gian viết thư từng viết qua một hai lần, cảm thấy câu "Em yêu anh" này nói ra thì lại sẽ khó xử.
12.
Tình trạng giấc ngủ trong một tuần này đã kém đến cực điểm rồi.
Rõ ràng là mệt chết đi được, lại nằm ở trên giường rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, rất hỗn loạn. Thỉnh thoảng nghe được vài âm thanh lớn, hoặc là đột nhiên nhớ đến anh, nhớ đến trước đây, cả người lập tức tỉnh táo lại, không thể tự nghĩ Đông nghĩ Tây, mà cũng chẳng thể ngủ được nữa, vẫn mở to mắt đến hừng đông.
Thử qua vài lần nửa đêm thức dậy đọc sách hoặc là lên mạng, không được nửa giờ thì lại mệt mỏi rã rời, nằm trở lại trên giường, nhưng bản thân vô phương chìm vào giấc ngủ.
Lúc học đại học thì đã nuôi được tập quán ngày ngủ đêm thức này, bạn học đều nói tôi là con cú.
Cũng từng thử qua việc dùng thuốc ngủ, cực kỳ không thích loại cảm giác tỉnh lại sau khi uống thuốc này.
Sau khi tốt nghiệp, thói quen này đã chầm chậm sửa được, mà gần đây lại có dấu hiệu tái phát.
Tận sau cùng vẫn ích kỷ mà nhắn tin cho anh: "Em đợi anh đến năm 35 tuổi, nếu như đến lúc đó anh vẫn không trở lại, em sẽ đi tìm người khác.".
Tôi không phải không có tội, nhưng mà tôi cũng đâu đáng tội.
Tôi bất quá chỉ là đi thích mãi một người thôi.
Tử sinh cách trở đôi nơi,
Cùng em anh đã nặng lời từ xưa.
Đôi ta những nguyện cùng già,
Cầm tay thủa ấy, bây giờ chưa quên.
Đây thực sự là bài thơ bi ai nhất. Sống chết và ly biệt, đều là chuyện lớn, không thuộc quyền khống chế của chúng ta. So với các thế lực bên ngoài, con người chúng ta nhỏ bé biết bao, nhỏ bé biết bao nhiêu! Nhưng mà chúng ta lại càng muốn nói: "Em muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh, trọn đời trọn kiếp cũng không rời xa nhau.". Thật giống như chúng ta có thể làm chủ được vậy.
_ Trương Ái Linh _
8.
Chỉ còn nửa tháng, anh sẽ phải kết hôn rồi. Anh dọn ra ngoài cũng đã một tuần, không có gặp lại nữa, cũng không có trả lời tin nhắn của tôi. Không biết anh nhìn thấy thì có cảm nghĩ gì.
Đi đến bước đường thế này hôm nay, tôi ai cũng không oán. Bởi vì đã sớm có điều tỉnh ngộ, đã sớm ôm ấp ý nghĩ "hơn 1 ngày cũng là hơn". Mấy năm vui vẻ hạnh phúc này, là do trộm về, hiện tại đã đến lúc phải trả lại rồi.
Tôi cũng chẳng muốn chỉ tay vẽ vời nói xã hội này không công bằng. Có ích lợi gì đâu.
Tôi từ trước đến nay đều là người nhát gan, không có quyết tâm và dũng khí để đi làm đấu sĩ, cho nên lại đi ẩn trốn trong góc, ra sức không gây sự chú ý cho người ta mà sống.
9.
Dù sao cũng coi như là phó phòng rồi, vào ngày anh dọn ra ngoài đó, chính là có rất nhiều người đến giúp đỡ. Cấp dưới. Công ty dọn nhà. Tôi ngồi ở sô-pha trong phòng khách nhìn quanh, đoàn người vào vào ra ra ở giữa rất bắt mắt. Có người gọi tôi đến giúp, tôi giả vờ không nghe thấy. Đã cực lực kiềm chế, thế nhưng sắc mặt chính mình nhịn không được lại trở nên rất khó coi.
Mấy người cấp dưới này có lẽ cho rằng quan hệ của chúng tôi rất không tốt, sau đôi câu nói đùa, thấy tôi không đáp trả, cười cười cho có lệ, không tiếp tục quan tâm tôi nữa.
Thường thường trên phim truyền hình, khi chia tay, những người không liên quan đợi đến lúc sẽ tự động biến mất, chỉ còn lại hai diễn viên chính.
Thế nhưng mãi cho đến lần cuối cùng, tất thảy vật dụng gì đó đều đã mang xuống dưới hết rồi, anh phải đi cùng qua sắp xếp phòng mới, cấp dưới thì nhao nhao bảo anh đãi khách, chúng tôi từ đầu đến cuối cũng không có cơ hội một mình nói chuyện.
10.
Tôi ngồi trên sô-pha, cẩn thận nắm bắt động tĩnh dưới lầu, nghe thấy giọng nói của anh, nghe tiếng xe ô tô khởi động. Đứng lên nhoài người ra ban công nhìn xuống phía dưới, xe đang chầm chậm rời đi.
Tôi nhìn nó bắt đầu lăn bánh trên đường, nhìn nó bị các tòa nhà khác che mất, nhìn mãi đến lúc chẳng còn nhìn thấy được nữa.
Đem mấy tờ giấy anh để lại, cùng bụi bặm hỗn hợp chồng chất đều dọn dẹp sạch sẽ, lại tìm đến rất nhiều quần áo đem bỏ vào bồn ngâm, tất thảy các cửa kính đều lau qua một lần.
Tôi phải tìm chút việc để làm vậy thôi.
11.
Anh mãi vẫn chống lại việc bản thân là đồng tính. Có đôi khi tôi lại nghĩ, nếu như không có tôi, anh nhất định sẽ yêu một nữ nhân trẻ tuổi nào đó.
Anh cho đến bây giờ vẫn chưa từng nói thích tôi. Tuy rằng chúng tôi có sống chung, tuy rằng chúng tôi thường làm tình, những lời này anh vẫn chưa hề nói qua. Dường như những lời này một khi nói ra, cũng là chính miệng thừa nhận thân phận của mình.
Tôi cũng chưa từng nói với anh. Chỉ là thời gian viết thư từng viết qua một hai lần, cảm thấy câu "Em yêu anh" này nói ra thì lại sẽ khó xử.
12.
Tình trạng giấc ngủ trong một tuần này đã kém đến cực điểm rồi.
Rõ ràng là mệt chết đi được, lại nằm ở trên giường rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, rất hỗn loạn. Thỉnh thoảng nghe được vài âm thanh lớn, hoặc là đột nhiên nhớ đến anh, nhớ đến trước đây, cả người lập tức tỉnh táo lại, không thể tự nghĩ Đông nghĩ Tây, mà cũng chẳng thể ngủ được nữa, vẫn mở to mắt đến hừng đông.
Thử qua vài lần nửa đêm thức dậy đọc sách hoặc là lên mạng, không được nửa giờ thì lại mệt mỏi rã rời, nằm trở lại trên giường, nhưng bản thân vô phương chìm vào giấc ngủ.
Lúc học đại học thì đã nuôi được tập quán ngày ngủ đêm thức này, bạn học đều nói tôi là con cú.
Cũng từng thử qua việc dùng thuốc ngủ, cực kỳ không thích loại cảm giác tỉnh lại sau khi uống thuốc này.
Sau khi tốt nghiệp, thói quen này đã chầm chậm sửa được, mà gần đây lại có dấu hiệu tái phát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.