Chương 18
T/H12
17/12/2024
Giọt nước tràn ly, tức nước thì vỡ bờ, Vỹ Đình không kiên dè gì nữa.
Bốp!
Ăn cái tát của người có men không chút lưu tình, Tiểu Kiều nổi điên: "Mày dám đánh tao? Dương Vỹ Đình, mày quên mày đã thề độc gì rồi hả?"
Người say chỉ nhớ người mình đang muốn nhớ, chỉ nhớ một thuở nên thơ trong ngần màu áo học trò, chứ nhớ chi đống bụi trần đời hư vô nhạt nhẽo. Mùi ăn, mùi chơi, mùi sơn hào hải vị chưa nếm thì thèm chứ nếm dư rồi, ngán tận cổ họng rồi người ta có khuynh hướng thèm một bát canh rau.
"Thề thốt gì với thứ gái sáng quán bar, chiều vũ trường?" Vỹ Đình chỉ nhớ mình từng hứa sẽ trở về vào ngày cuối đông với cô bé nhà bên.
"Hoài Thương à, anh về với em đây! Anh mệt mỏi chốn đô thành đèn hoa rực rỡ này lắm rồi." Anh ta ngả nghiêng, lảo đảo ra cửa.
Mẹ Vỹ Đình khóc không dám ra tiếng, bà vừa nhìn con dâu cầu xin vừa chạy theo kéo vạt áo Vỹ Đình: "Kiều à, nó say quá rồi, ăn nói lung tung không ý thức, con đừng để ý lời người say nha!"
Xoảng! Xoảng! Xoảng!
Ba ly thủy tinh nát vụn, Tiểu Kiều xông lên cấu xé Vỹ Đình: "Mày vừa nói gì nói lại tao nghe xem?"
Bang! Bang!
Vỹ Đình điên tiết không kém, quất liên tiếp hai tát vào mặt Tiểu Kiều, anh ta múa tay múa chân, mắt gườm gườm đối thủ: "Mày...ngon...thì mày...nhào vô! Lão tử cho...mày nếm...mùi túy quyền...cho bỏ thói khinh khi người khác...Hức...hức..."
Tiểu Kiều mặt mày tái nhợt, ánh mắt long sòng sọc, tìm cách trả đũa.
Mẹ Vỹ Đình không chịu được cảnh vợ chồng đánh đấm nhau, hầm hè nhau như kẻ thù. Bà giằng lòng, lấy hết sức đánh mạnh vào gáy con trai.
Lập tức Vỹ Đình ỉu xìu như sợi bún.
Tiểu Kiều không những phụ mẹ chồng đưa chồng vào phòng nghỉ ngơi mà tranh thủ lúc anh ta ngất xỉu đạp vài cái cho bõ tức.
Mẹ Vỹ Đình nằm chắn lên trên hứng chịu hết thảy cú đạp cho con trai đang nằm im bất động.
Trời hỡi! Ông có hay! Sao cuộc đời con phải lâm vào bước đường này? Bà vốn ăn ở thiện lương, chồng mất thời son trẻ nhưng vẫn ở vậy thủ tiết thờ chồng, nuôi con. Ăn ở hiếu đạo, giữ lễ nghĩa, được bà con yêu thương, đồng nghiệp, học trò quý mến. Vậy mà...cuối đời lại chịu khổ trong tay con.
Đạp mỏi chân rồi. Cơn tức cũng trút vơi rồi. Tiểu Kiều ngoáy mông bỏ đi.
Bà Dương qua hết cơn đau, gắng gượng ngồi dậy kiểm tra xem con trai có bị vợ đá trúng ở đâu không?
Con dẫu lớn, dẫu hư, dẫu chẳng là gì trong mắt người ta nhưng đối với bà, con là núm ruột, là niềm tin, là lẽ sống. Thử hỏi, có cha mẹ nào mà không yêu thương con, không xót xa, không đau thắt ruột gan khi tận mắt thấy con thê thảm như thế này?
"Vỹ Đình à, con trai của mẹ!" Bà Dương ôm con, lần đỡ con dậy, dìu con xuống phòng bà ở gần gian bếp.
Bà lo lau mặt, thay quần áo cho con. Chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới. Bà đang đau lòng thút thít thì nghe Tiểu Kiều thét lên: "Ôi, bà già sao bà để thằng bé rơi xuống giường thế này! Bà già đâu? Vỹ Đình đâu? Mau cứu lấy con tôi!"
Bát nháo, hỗn loạn. Bà vội chạy lên phòng con dâu. Cảnh thằng cháu đích tôn nằm im thin thít dưới sàn nhà làm bà thất kinh, mặt mày biến sắc.
Bà bế cháu trai, giọng khản đặc nghẹn ngào: "Bum của nội, con sao thế con ơi!"
Tiếng còi xe cứu thương. Tiếng khóc của bà nội làm huyên náo căn nhà ba tầng khang trang. Bà vội vàng theo cháu lên xe cứu thương vào viện.
"Thằng bé bất tỉnh, may mà người nhà phát hiện kịp!"
Bà Dương thở phào nhẹ nhõm. Chắp tay cảm tạ Phật Trời.
"Mẹ bé đâu cho bé ti đi!" Cô y tá vừa kiểm tra lại sức khỏe cho cháu bé quay sang hỏi.
Lúc này bà Dương mới nhận ra: Tiểu Kiều không có theo xe vào viện. Và bà cũng sực nhớ: Thằng bé chỉ bú sữa ngoài.
Lúc đi vội vàng không kịp mang. Bà gọi điện cho con dâu.
Tút..Tút..Tút...
Kết nối hồi nào, con dâu bà tắt ngay hồi ấy.
Vỹ Đình thì say bà chẳng biết gọi ai...Giá như có Hoài Thương bên cạnh, giá như đứa trẻ này là con của Vỹ Đình - Hoài Thương thì tốt đẹp biết bao!
Bà mất đi viên ngọc quý nên thấy tiếc. Chứ ba mẹ Hoài Thương biết chuyện con gái xa rời Vỹ Đình không chút do dự lại lấy làm mừng.
Ông bà Lê mỗi người một bên ôm lấy một cánh tay con gái rượu săm soi mà thầm cảm ơn Phật Trời có mắt: "Cũng may con dứt khoát sớm. Chứ níu kéo thứ tham phú phụ bần, lòng thòng thì khổ biết bao!"
Hoài Thương hết nhìn ba rồi nhìn mẹ. Cô thật không dám tin vào mắt việc ba mẹ đến thẳng nhà Phong Dạ tìm con.
"Sao ba mẹ biết con ở đây?"
Ông Lê nhìn bà Lê. Bà khoát tay: "Ông nói hết cho con nó biết, giờ rồi còn giấu giấu giếm giếm cái gì?"
Thì ra...ba cô là bệnh nhân của Phong Dạ. Cũng là chỗ có xíu ơn cứu mạng mẹ anh.
Cơ duyên này đến từ năm năm trước. Lần tái khám căn bệnh viêm phổi, ông vừa vào sảnh bệnh viện, người phụ nữ đi trước mặt ông đột nhiên té ngã. May mà ông nhanh tay nhanh chân đỡ được và cõng bà đến thẳng phòng cấp cứu.
Người phụ nữ ba cõng ngày đó là mẹ Phong Dạ.
Tình thân mến thân cũng từ độ ấy mà ra...
Bốp!
Ăn cái tát của người có men không chút lưu tình, Tiểu Kiều nổi điên: "Mày dám đánh tao? Dương Vỹ Đình, mày quên mày đã thề độc gì rồi hả?"
Người say chỉ nhớ người mình đang muốn nhớ, chỉ nhớ một thuở nên thơ trong ngần màu áo học trò, chứ nhớ chi đống bụi trần đời hư vô nhạt nhẽo. Mùi ăn, mùi chơi, mùi sơn hào hải vị chưa nếm thì thèm chứ nếm dư rồi, ngán tận cổ họng rồi người ta có khuynh hướng thèm một bát canh rau.
"Thề thốt gì với thứ gái sáng quán bar, chiều vũ trường?" Vỹ Đình chỉ nhớ mình từng hứa sẽ trở về vào ngày cuối đông với cô bé nhà bên.
"Hoài Thương à, anh về với em đây! Anh mệt mỏi chốn đô thành đèn hoa rực rỡ này lắm rồi." Anh ta ngả nghiêng, lảo đảo ra cửa.
Mẹ Vỹ Đình khóc không dám ra tiếng, bà vừa nhìn con dâu cầu xin vừa chạy theo kéo vạt áo Vỹ Đình: "Kiều à, nó say quá rồi, ăn nói lung tung không ý thức, con đừng để ý lời người say nha!"
Xoảng! Xoảng! Xoảng!
Ba ly thủy tinh nát vụn, Tiểu Kiều xông lên cấu xé Vỹ Đình: "Mày vừa nói gì nói lại tao nghe xem?"
Bang! Bang!
Vỹ Đình điên tiết không kém, quất liên tiếp hai tát vào mặt Tiểu Kiều, anh ta múa tay múa chân, mắt gườm gườm đối thủ: "Mày...ngon...thì mày...nhào vô! Lão tử cho...mày nếm...mùi túy quyền...cho bỏ thói khinh khi người khác...Hức...hức..."
Tiểu Kiều mặt mày tái nhợt, ánh mắt long sòng sọc, tìm cách trả đũa.
Mẹ Vỹ Đình không chịu được cảnh vợ chồng đánh đấm nhau, hầm hè nhau như kẻ thù. Bà giằng lòng, lấy hết sức đánh mạnh vào gáy con trai.
Lập tức Vỹ Đình ỉu xìu như sợi bún.
Tiểu Kiều không những phụ mẹ chồng đưa chồng vào phòng nghỉ ngơi mà tranh thủ lúc anh ta ngất xỉu đạp vài cái cho bõ tức.
Mẹ Vỹ Đình nằm chắn lên trên hứng chịu hết thảy cú đạp cho con trai đang nằm im bất động.
Trời hỡi! Ông có hay! Sao cuộc đời con phải lâm vào bước đường này? Bà vốn ăn ở thiện lương, chồng mất thời son trẻ nhưng vẫn ở vậy thủ tiết thờ chồng, nuôi con. Ăn ở hiếu đạo, giữ lễ nghĩa, được bà con yêu thương, đồng nghiệp, học trò quý mến. Vậy mà...cuối đời lại chịu khổ trong tay con.
Đạp mỏi chân rồi. Cơn tức cũng trút vơi rồi. Tiểu Kiều ngoáy mông bỏ đi.
Bà Dương qua hết cơn đau, gắng gượng ngồi dậy kiểm tra xem con trai có bị vợ đá trúng ở đâu không?
Con dẫu lớn, dẫu hư, dẫu chẳng là gì trong mắt người ta nhưng đối với bà, con là núm ruột, là niềm tin, là lẽ sống. Thử hỏi, có cha mẹ nào mà không yêu thương con, không xót xa, không đau thắt ruột gan khi tận mắt thấy con thê thảm như thế này?
"Vỹ Đình à, con trai của mẹ!" Bà Dương ôm con, lần đỡ con dậy, dìu con xuống phòng bà ở gần gian bếp.
Bà lo lau mặt, thay quần áo cho con. Chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới. Bà đang đau lòng thút thít thì nghe Tiểu Kiều thét lên: "Ôi, bà già sao bà để thằng bé rơi xuống giường thế này! Bà già đâu? Vỹ Đình đâu? Mau cứu lấy con tôi!"
Bát nháo, hỗn loạn. Bà vội chạy lên phòng con dâu. Cảnh thằng cháu đích tôn nằm im thin thít dưới sàn nhà làm bà thất kinh, mặt mày biến sắc.
Bà bế cháu trai, giọng khản đặc nghẹn ngào: "Bum của nội, con sao thế con ơi!"
Tiếng còi xe cứu thương. Tiếng khóc của bà nội làm huyên náo căn nhà ba tầng khang trang. Bà vội vàng theo cháu lên xe cứu thương vào viện.
"Thằng bé bất tỉnh, may mà người nhà phát hiện kịp!"
Bà Dương thở phào nhẹ nhõm. Chắp tay cảm tạ Phật Trời.
"Mẹ bé đâu cho bé ti đi!" Cô y tá vừa kiểm tra lại sức khỏe cho cháu bé quay sang hỏi.
Lúc này bà Dương mới nhận ra: Tiểu Kiều không có theo xe vào viện. Và bà cũng sực nhớ: Thằng bé chỉ bú sữa ngoài.
Lúc đi vội vàng không kịp mang. Bà gọi điện cho con dâu.
Tút..Tút..Tút...
Kết nối hồi nào, con dâu bà tắt ngay hồi ấy.
Vỹ Đình thì say bà chẳng biết gọi ai...Giá như có Hoài Thương bên cạnh, giá như đứa trẻ này là con của Vỹ Đình - Hoài Thương thì tốt đẹp biết bao!
Bà mất đi viên ngọc quý nên thấy tiếc. Chứ ba mẹ Hoài Thương biết chuyện con gái xa rời Vỹ Đình không chút do dự lại lấy làm mừng.
Ông bà Lê mỗi người một bên ôm lấy một cánh tay con gái rượu săm soi mà thầm cảm ơn Phật Trời có mắt: "Cũng may con dứt khoát sớm. Chứ níu kéo thứ tham phú phụ bần, lòng thòng thì khổ biết bao!"
Hoài Thương hết nhìn ba rồi nhìn mẹ. Cô thật không dám tin vào mắt việc ba mẹ đến thẳng nhà Phong Dạ tìm con.
"Sao ba mẹ biết con ở đây?"
Ông Lê nhìn bà Lê. Bà khoát tay: "Ông nói hết cho con nó biết, giờ rồi còn giấu giấu giếm giếm cái gì?"
Thì ra...ba cô là bệnh nhân của Phong Dạ. Cũng là chỗ có xíu ơn cứu mạng mẹ anh.
Cơ duyên này đến từ năm năm trước. Lần tái khám căn bệnh viêm phổi, ông vừa vào sảnh bệnh viện, người phụ nữ đi trước mặt ông đột nhiên té ngã. May mà ông nhanh tay nhanh chân đỡ được và cõng bà đến thẳng phòng cấp cứu.
Người phụ nữ ba cõng ngày đó là mẹ Phong Dạ.
Tình thân mến thân cũng từ độ ấy mà ra...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.