Chương 22
T/H12
18/12/2024
Dù mẹ nói vậy nhưng Phong Dạ không yên tâm lắm, anh he hé cánh cửa quan sát người bên ngoài. Hình ảnh quý bà sang chảnh hàng ngày không còn nữa thay vào đó là một người mẹ bình dị.
Anh cười, mở toang cửa cổng: "Con mời mẹ!"
Bà Lý không những không giận mà còn nguýt yêu con trai Út: "Con làm như mẹ là người tham phú phụ bần."
Phong Dạ cười hề hề, cầm tay mẹ khoác vào cánh tay mình: "Thì con cũng lo mẹ để tuột con dâu Út, rồi mất luôn con trai. Mẹ biết không, con vừa nhận email mời về bên ấy. Mẹ mà làm hư bột hư đường con đưa vợ con đi ngay."
Bà Lý nghe vậy giật thót, liếc xéo con trai: "Ôi trời! Con với cái!"
Anh khom người bẹo má mẹ: "Con trai mẹ đã băm rồi. Ba mươi mùa đông lạnh lẽo, cô đơn. Con chịu không nổi nữa mẹ biết không?"
Bà Lý thương con, áp tay lên má con, ánh mắt người làm mẹ sáng rực tình mẫu tử: "Dạ à, con yên tâm, mẹ sẽ giữ vợ cho con ôm ấm ha!"
"Trăm sự nhờ mẹ nha! Con nhắc lại, vợ con mới chia tay tình đầu, mẹ phải thậtttttttttttt là tế nhị nghen, đừng để vợ con hoảng bỏ chạy theo ba mẹ về quê nha!"
"Mẹ biết rồi! Con yên tâm!" Mót thêm cậu con trai Út khi bà ở tuổi bốn mươi hai, khi con trai đầu của bà đã có đứa con gái đầu lòng là Tiểu Kiều 2 tuổi. Chú sinh muộn hơn cháu hai năm trở thành đứa trẻ bé nhất nhà nên bà càng thương cậu con trai Út.
Khác với anh trai mê kinh doanh kế nghiệp cha lăn lộn chốn thương trường, cậu con trai Út của bà đam mê Y học. Mười lăm tuổi trúng học học bổng du học rồi sang Thụy Điển làm việc. Bà phải dùng nước mắt mấy tháng liền mới kéo được con về nước.
Bà phải làm con hài lòng để con vui, con ở đây không đi đâu nữa.
Vừa thấy bóng ông bà sui gia tương lai, bà Lý đã cười vui đon đả: "Chú thím Lê, chú thím vào mà không điện trước để chị đón chú thím gì hết trơn!"
Ông bà Lê gặp lại người quen vui mừng ra mặt: "Chị Lý, chị khỏe không? Vợ chồng em cũng mới vào thôi đang định bảo Phong Dạ đưa sang thăm chị rồi chiều về."
Sui gia tương lai mới gặp đã vội về ngay, bà Lý không chịu: "Chú thím mới vào, ở chơi hàn huyện với chị vài ngày đã, vội gì?"
Bà Lê bá tay bà Lý: "Không giấu gì chị, con dâu em gần sinh, mình phải ở bên đỡ đần, động viên con lâm bồn. Phận đàn bà, cửa sinh là cửa tử, thương con lắm."
Nghe bà sui tương lai sắp có cháu nội, bà Lý chạnh lòng: "Ước gì chị được như em."
Bà Lê cười khà khà, vỗ vai bà Lý: "Chị lo gì! Phong Dạ vừa đẹp trai vừa tài giỏi thì thiếu gì cô gái muốn làm con dâu chị."
"Nhưng lọt vào mắt nó chỉ có một cô bé à! Không phải cô bé này, nó kiên quyết không cưới!" Bà Lý ảo não, bà đã tế nhị giới thiệu con không biết bao cô gái, tiểu thư đài cát có, cô giáo có, bác sĩ có, nghề này nghề nọ đều có...vậy mà con trai Út bà nửa lời, nửa con mắt cũng không có bố thí cho người ta.
"Không biết cô bé nhà ai có diễm phúc thế nhỉ?" Bà Lê tò mò hỏi thăm.
Bà Lý cười, đá mắt bà sui tương lai: "Con bé Hoài Thương chứ ai vào đây! Phong Dạ thương thầm con bé 5 năm rồi, thương từ dạo nó mới về nước cơ!"
Ông bà Lê nhìn nhau: "!!!" Ngầm hỏi: Như vậy cô gái có diễm phúc đó là con gái chúng ta à?
Hai ông bà còn mơ hồ thì nghe bà Lê hỏi: "Chú thím có quý Phong Dạ không? Có thương nó không?"
Hai ông bà cùng gật đầu: "Dĩ nhiên là rất thương, rất quý!"
"Vậy chú thím phải giúp chị một tay, tác thành cho hai con!"
"Tụi em cũng muốn lắm chị. Nhưng khổ nỗi, con gái em vừa bị chồng cắm bộ sừng to, sợ con bé không còn mặn mà với hôn nhân." Ông Lê nói luôn một tràng dài, rồi sực nhớ: "Mà con bé đã lỡ dở lần đò..."
Bà Lý thừa biết ông muốn nói gì, bà khoác tay luôn: "Gia đình chị không câu nệ tiểu tiết. Con cái ưng đâu cưới đó, miễn sao vợ chồng nó hạnh phúc. Hơn nữa, Phong Dạ thương Hoài Thương lâu rồi, chuyện con bé có người yêu, rồi cưới chồng nó biết hết nhưng vẫn yêu. Chú thím không biết, nó vui như thế nào khi nghe tin con bé quyết định ly hôn chồng đâu! Nó cười suốt cả một tuần, rồi nói với chị: Trái tim chết của nó đã được tái sinh."
Hai ông bà Lê nghe xong chạnh lòng thương Phong Dạ không sao kể xiết.
Bà Lý tranh thủ lôi kéo đồng minh: "Ba chúng ta về chung một phe nha! Cùng hợp tác đẩy thuyền ha!" Bà giơ tay. Hai ông bà sui thấy vậy cùng đập tay vào tay bà và đồng thanh hô: "Yeahhhhhhh!!!!"
Phong Dạ hai tay nhét túi quần thong thả theo sau Hoài Thương, miệng cười mỉm. Anh đang mơ màng giây phút mẹ trao chiếc vòng ngọc bảo gia truyền cho Hoài Thương. Một khi chiếc vòng ấy đeo vào tay cô rồi...cô định sẵn là làm vợ anh, làm con dâu Út nhà họ Lý.
Mới nghĩ tới thôi đã thấy sướng lâng lâng.
Anh cười, mở toang cửa cổng: "Con mời mẹ!"
Bà Lý không những không giận mà còn nguýt yêu con trai Út: "Con làm như mẹ là người tham phú phụ bần."
Phong Dạ cười hề hề, cầm tay mẹ khoác vào cánh tay mình: "Thì con cũng lo mẹ để tuột con dâu Út, rồi mất luôn con trai. Mẹ biết không, con vừa nhận email mời về bên ấy. Mẹ mà làm hư bột hư đường con đưa vợ con đi ngay."
Bà Lý nghe vậy giật thót, liếc xéo con trai: "Ôi trời! Con với cái!"
Anh khom người bẹo má mẹ: "Con trai mẹ đã băm rồi. Ba mươi mùa đông lạnh lẽo, cô đơn. Con chịu không nổi nữa mẹ biết không?"
Bà Lý thương con, áp tay lên má con, ánh mắt người làm mẹ sáng rực tình mẫu tử: "Dạ à, con yên tâm, mẹ sẽ giữ vợ cho con ôm ấm ha!"
"Trăm sự nhờ mẹ nha! Con nhắc lại, vợ con mới chia tay tình đầu, mẹ phải thậtttttttttttt là tế nhị nghen, đừng để vợ con hoảng bỏ chạy theo ba mẹ về quê nha!"
"Mẹ biết rồi! Con yên tâm!" Mót thêm cậu con trai Út khi bà ở tuổi bốn mươi hai, khi con trai đầu của bà đã có đứa con gái đầu lòng là Tiểu Kiều 2 tuổi. Chú sinh muộn hơn cháu hai năm trở thành đứa trẻ bé nhất nhà nên bà càng thương cậu con trai Út.
Khác với anh trai mê kinh doanh kế nghiệp cha lăn lộn chốn thương trường, cậu con trai Út của bà đam mê Y học. Mười lăm tuổi trúng học học bổng du học rồi sang Thụy Điển làm việc. Bà phải dùng nước mắt mấy tháng liền mới kéo được con về nước.
Bà phải làm con hài lòng để con vui, con ở đây không đi đâu nữa.
Vừa thấy bóng ông bà sui gia tương lai, bà Lý đã cười vui đon đả: "Chú thím Lê, chú thím vào mà không điện trước để chị đón chú thím gì hết trơn!"
Ông bà Lê gặp lại người quen vui mừng ra mặt: "Chị Lý, chị khỏe không? Vợ chồng em cũng mới vào thôi đang định bảo Phong Dạ đưa sang thăm chị rồi chiều về."
Sui gia tương lai mới gặp đã vội về ngay, bà Lý không chịu: "Chú thím mới vào, ở chơi hàn huyện với chị vài ngày đã, vội gì?"
Bà Lê bá tay bà Lý: "Không giấu gì chị, con dâu em gần sinh, mình phải ở bên đỡ đần, động viên con lâm bồn. Phận đàn bà, cửa sinh là cửa tử, thương con lắm."
Nghe bà sui tương lai sắp có cháu nội, bà Lý chạnh lòng: "Ước gì chị được như em."
Bà Lê cười khà khà, vỗ vai bà Lý: "Chị lo gì! Phong Dạ vừa đẹp trai vừa tài giỏi thì thiếu gì cô gái muốn làm con dâu chị."
"Nhưng lọt vào mắt nó chỉ có một cô bé à! Không phải cô bé này, nó kiên quyết không cưới!" Bà Lý ảo não, bà đã tế nhị giới thiệu con không biết bao cô gái, tiểu thư đài cát có, cô giáo có, bác sĩ có, nghề này nghề nọ đều có...vậy mà con trai Út bà nửa lời, nửa con mắt cũng không có bố thí cho người ta.
"Không biết cô bé nhà ai có diễm phúc thế nhỉ?" Bà Lê tò mò hỏi thăm.
Bà Lý cười, đá mắt bà sui tương lai: "Con bé Hoài Thương chứ ai vào đây! Phong Dạ thương thầm con bé 5 năm rồi, thương từ dạo nó mới về nước cơ!"
Ông bà Lê nhìn nhau: "!!!" Ngầm hỏi: Như vậy cô gái có diễm phúc đó là con gái chúng ta à?
Hai ông bà còn mơ hồ thì nghe bà Lê hỏi: "Chú thím có quý Phong Dạ không? Có thương nó không?"
Hai ông bà cùng gật đầu: "Dĩ nhiên là rất thương, rất quý!"
"Vậy chú thím phải giúp chị một tay, tác thành cho hai con!"
"Tụi em cũng muốn lắm chị. Nhưng khổ nỗi, con gái em vừa bị chồng cắm bộ sừng to, sợ con bé không còn mặn mà với hôn nhân." Ông Lê nói luôn một tràng dài, rồi sực nhớ: "Mà con bé đã lỡ dở lần đò..."
Bà Lý thừa biết ông muốn nói gì, bà khoác tay luôn: "Gia đình chị không câu nệ tiểu tiết. Con cái ưng đâu cưới đó, miễn sao vợ chồng nó hạnh phúc. Hơn nữa, Phong Dạ thương Hoài Thương lâu rồi, chuyện con bé có người yêu, rồi cưới chồng nó biết hết nhưng vẫn yêu. Chú thím không biết, nó vui như thế nào khi nghe tin con bé quyết định ly hôn chồng đâu! Nó cười suốt cả một tuần, rồi nói với chị: Trái tim chết của nó đã được tái sinh."
Hai ông bà Lê nghe xong chạnh lòng thương Phong Dạ không sao kể xiết.
Bà Lý tranh thủ lôi kéo đồng minh: "Ba chúng ta về chung một phe nha! Cùng hợp tác đẩy thuyền ha!" Bà giơ tay. Hai ông bà sui thấy vậy cùng đập tay vào tay bà và đồng thanh hô: "Yeahhhhhhh!!!!"
Phong Dạ hai tay nhét túi quần thong thả theo sau Hoài Thương, miệng cười mỉm. Anh đang mơ màng giây phút mẹ trao chiếc vòng ngọc bảo gia truyền cho Hoài Thương. Một khi chiếc vòng ấy đeo vào tay cô rồi...cô định sẵn là làm vợ anh, làm con dâu Út nhà họ Lý.
Mới nghĩ tới thôi đã thấy sướng lâng lâng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.