Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã
Chương 7: Cậu bạn thời thơ ấu
Mộng Huyền Vũ
21/05/2015
-Trời ơi, tôi và cậu có
quen nhau không mà cậu cứ đi theo tôi thế?
Cậu bạn Bảo Hưng mới vô lớp vẫn bám theo Huyệt Anh không dứt.Cứ nói: Huyệt Anh thích bánh không? Huyệt Anh đi công viên với Hưng nha? Bỏ cái tật ngủ nướng rồi hả Huyệt Anh.
Thật tình Huyệt Anh lục tung cái cuốn sách hồi ức để dò hiểu xem cậu ta là ai. Có vẻ cô và cậu ấy từng rất than với nhau vì sở thích tật xấu, chuyện về riêng cô cậu ấy đều biết hơn nhưng chỉ tiếc là không nhớ rõ cậu ấy là ai?
Thật sự Huyệt Anh không tức giận khi Hưng đi theo nhưng cô sợ nếu Kaishito bắt gặp trồi hiểu lầm thì Hưng chết tươi. Huyệt Anh từng nghe Phong nói sơ qua , Kaishito mà ghen thì kinh lắm nhưng…tên này có thật sự ghen khi thấy cảnh này không ta? Dù sao cô cũng là người yêu của cậu ấy mà.
-Huyệt Anh….thật sự không nhớ, không biết tớ là ai à?
Cậu chàng leo bám theo cũng đã ngừng lại. Mặt cậu thất vọng không ba hoa nữa, Huyệt Anh cũng ngừng quay lại đối diện với cậu bạn. Nhìn thấy ánh mắt sót thương của anh bạn, cô càng trách sao mình không nhớ Hưng là ai. Hưng móc trong túi ra một bức ảnh đưa Huyệt Anh. Cô chợt sững lại khi trong bức hình chính là cô hồi còn mẫu giáo và cậu nhóc đẹp trai nhất trường mẫu giáo Maika. Cô và cậu bé ấy rất than với nhau, khi tất cả mọi người chuẩn bị lên cấp một, cậu ấy hứa một ngày nào đó sẽ kiếm ra cô để cùng vui vẻ như xưa.
-Hưng, đây chả phải là bức hình chỉ có tôi và cậu chàng này có hay sao? Tôi cái, cậu ấy cái sao giờ lại lọt vô tay cậu?
-Huyệt Anh, cái tật ngốc của cậu còn chưa khỏi nữa hả?
-Này, cậu trả lời cậu hỏi tôi đi!
-Huyệt Anh, tớ chính là cậu bé đó, chính là người trong bức hình đang đẩy xích đu cho cậu hồi mẫu giáo. Cậu quên mất tớ đã hứa sẽ kiếm ra cậu mà? Cậu quên rồi sao?
-Đâu đâu tớ nhớ chứ!
Huyệt Anh chết đứng khi phát hiện ra Bảo Hưng chính là cậu bạn thơ ấu của cô, cô và cậu bạn hay cùng nhau ăn, đi chơi,…Cô muốn khóc vì đã kiếm ra cậu ấy à không mà chính là cậu ấy đã tìm kiếm cô suốt mười năm.Huyệt Anh liền chạy tới nhảy vô người Hưng mà ôm.
-Ôi, cậu bạn của tôi ơi , tớ tưởng sẽ không được gặp cậu nữa chứ? Mùng quá, cậu biết tớ nhớ cậu lắm không?
-Tớ cũng nhớ cậu lắm Huyệt Anh. Mấy cái tật xấu như ngủ nướng, ăn lén coi bộ hết rồi còn cái tật đánh lộn chưa chừa à?
-Ái, cái tên này , gặp lại nhau rồi còn xỉ xối tôi đó hả?
Huyệt Anh gõ lên đầu Hưng một phát nhưng nhẹ hơn mấy cái trước đây cô tặng vì…Hưng cao quá. Hồi đó Huyệt cao hơn Hưng nên bắt nạt, gõ cốc cốc lên đầu dễ còn giờ thì Hưng cao vượt trội hơn cô nhiều. Cô phải nhòn chân lên mới gõ được cái đầu đáng ghèt chuyên buột miệng chê cô không.
-Thôi nhóc, con trai tuổi này dậy thì nên cao hẳn lên rồi, đừng có ráng nhón nhón đánh tôi cô nàng.
-Kệ tôi, không nhón thì tôi bắt ghế.
-Ờ để xem! Haha!
Huyệt Anh khi phát hiện ra Hưng là cậu bạn đẹp trai thời thơ ấu, cô liền đãi cậu một bữa KFC để ăn mừng, đền ơn mười năm xuân tìm kiếm cô. Hưng liền đồng ý, chở Huyệt Anh bằng chiếc xe đạp thật thơ mộng đằng sau lưng. Cảnh tượng giờ tất lãng mạn, một chàng học sinh cực kì đẹp trai chở một cô gái ngây thơ, dễ thương đằng sau mình, Huyệt Anh và Hưng chả khác nào là một cặp trai gái đang quen nhau.
-Này heo, bám chặt nha! Tôi tăng tốc đó.
-Tăng thì tăng đi chứ mắc mớ gì tôi phải……Oái! Hưng muốn tôi bị té xuống đất à?
Lợi dụng sợ tốc độ của Huyệt Anh, Hưng chạy nhanh hết cỡ cưỡi phi con ngựa sắt chạy vùn vụt. Hưng được xem là một thiên tài lái môtô cực đình , anh lạng qua lạng lại mà không hề bị ngã tí nào.
Huyệt Anh sợ hãi, ôm chặt Hưng không ngừng nguyền rủa cái tên đang ghét đang chở cô. Ngược lại đối với Huyệt Anh, Hưng thích thú khi được cô nàng ôm, anh nhớ ngày xưa khi Huyệt Anh và mọi người chơi trò tàu lửa, Huyệt Anh hay đứng sau cậu mà ôm chặt. Cái ôm này làm anh thoải mái, hạnh phúc, không uổng công anh kiếm cô suốt mười năm.
Cuối cùng cũng tới chỗ KFC mà Huyệt Anh và Mamako hay tới, Hưng tức cười nhìn cái bản mặt vừa cười vừ khóc ngộ nghĩnh của Huyệt Anh vì bị anh hành hạ suốt quãng đường.
-Cái tên kia, ông….ông nhớ mặt ông đó , một ngày tôi sẽ trả thù lại!
-Mặt tôi đẹp thấy mồ sao không nhớ.
-Oẹ!
Thấy cô nàng đi loãng choãng không vững , Hưng đành đỡ Huyệt Anh giúp cô xông tọt vô quán. Huyệt Anh vì còn chóng mặt nên đành ngồi chờ trông khi cậu chàng đi gọi món ăn.Hưng tuy xa Huyệt Anh mười năm nhưng vẫn nhớ món yêu thích của cô. Anh không gọi riêng như Kaishito, cô và anh sẽ ăn chung sẽ thân mật hơn.
-Chị cho em popcorn gà, gà phần 3 , hai ly milo và hai ly vani ! Ối….xin lỗi anh, tôi vô ý quá!
Gọi xong phần , Hưng lấy ví ra trả tiền, tình cờ khuỷa tay của anh đụng phải một anh chàng kế bên làm rơi cái mắt kính râm đang cầm. Hưng luống cuống xin lỗi , quỳ xuống nhặt mắt kính cho người ta. Trả lại cho anh bạn bị rời, anh suýt phát sợ khi bắt gặp ánh mắt lạnh băng nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống. Giờ anh phát hiện ra người bị rơi cái mắt kính mặc một chiếc áo khoác có nón che kín người, kín đầu. Không chỉ thế còn đeo khẩu trang kìn luôn cái mặt, chỉ có cặp mắt là bĩ lộ ra vì Hưng làm rơi cái kính râm của anh chàng kì lạ này. Nhưng nhìn sơ qua, Hưng biết đây là một anh chàng đặc biệt, chiều cao khoảng tầm cỡ anh, đôi mắt tuy lạnh lẽo nhưng có sức hút, anh có thể thấy làn da người này rất trắng.
-Không sao! Cảm ơn.-Anh chàng kì lạ lấy lại đồ mình xong, tha cho Hưng.Giọng nói như muốn đóng băng anh vậy, con người này đáng sợ quá!
-Chị ơi, tôi gà phần thứ năm, ly coca và kem vani.
-Của anh áo khoác là 200k, còn của anh kia thì là 300k.
Cả hai anh chàng đều rút tiền đưa cho cô nhân viên, Hưng liếc qua thấy ví tiền của anh chàng lạnh lẽo thật ….nữ tính. Ví tiền trắng tinh, hình những con thú dễ thương không hợp với nam giới treo trân đó đầy, bên cạnh dòng chữ là…
-Thưa anh, sao anh nhìn ví tôi?-Hưng bị cậu áo khoác bắt quả tang.
-À! Tại tôi thấy nó không giống của anh lắm..
-Đúng cái này của người yêu tôi.
-Thế à? Tôi cũng có người yêu rồi, đang ngồi chờ tôi đằng kia.
-…..-Hưng cảm thấy có nhiều tà khí quanh đây, anh bắt đầu phát sợ cái ánh mắt giết người của cậu chàng đang nói chuyện với anh. Hưng nghĩ người yêu của cậu này chắc khổ lắm .
-Của anh đây ạ!
-Cảm ơn chị, tôi vô ăn với người yêu tôi, rất vui được trò chuyện với anh!-Hưng mừng rỡ khi phần của anh và Huyệt Anh đã được mang tới, anh chào cậu bạn đáng sợ chạy nhanh tới chỗ Huyệt Anh, anh sợ cái anh chàng áo khoác kia lắm rồi.
-Còn đây là của anh ạ!
-Cảm ơn chị! –Anh chàng áo khoác nhìn dõi theo bóng Hưng đi tới chỗ Huyệt Anh, anh nhếch môi cười nhìn cặp người yêu đó. Nụ cười của anh chứa rất nhiều mưu đồ.
Hưng chạy tới chỗ Huyệt Anh, anh muốn xỉu ngay lập tức khi thấy cô nàng người yêu nằm lăn dài ra bàn mà khò khò. Xa anh mấy năm là mấy cái tính xấu trỗi dậy .
-Huyệt Anh dậy đi, không tôi ăn hết giờ! –Hưng thẳng tay gõ vào cái đầu tóc chưa chải gọn gàng phát mạnh, chỉ có thể mới làm cho con nhỏ heo này tỉnh.
-Ui da,đau! Ủa, ông mua xong rồi à, phần ông đâu?
-Tôi với bà ăn chung!
-Cái gì? Còn lâu đi….tôi không muốn….Á! Sao gõ đầu tôi nữa?-Bị phản đối quyết liệt, Hưng giáng thêm cú vào đầu để đáp lại.
-Bà xem đi, bà mập quá chừng mà còn ăn nhiều, đúng là chỉ có tôi mới kiểm soát được cái cách ăn uống của bà thôi!
-Xí!!
Huyệt Anh thấy Hưng cũng nói đúng, giờ cô trông khá mập nên đành nghe lời Hưng. Dù sao cô thấy được ăn chung với Bảo Hưng cũng rất thích. Nguyên buổi hôm đó, Huyệt Anh đi chơi đủ thứ nơi cùng Hưng, hai người đã rất vui nhưng Hưng vui không nổi vì toàn anh trả tiền.Anh muốn nổi điên với cô nhóc này, không biết cảnh giác làm sao, giữ làm sao mà mất cái ví.
-Xin lỗi nha Hưng, ông có muốn tôi làm gì để trả ơn mấy món tiền của ông không?
-Vậy sao? Vậy thơm tôi cái đi!
-Hả?-Huyệt Anh trề môi xuống, mặt nhăn nhó làm Hưng phá cười lên.
-Chả phải hồi nhỏ bà hay thơm tôi sao?
-Ok, thơm thôi mà..có gì kinh đâu.
-Hai cái nha, bà hay thơm hai bên má tôi.
-Xí, biết lợi dụng ghê. Không sao, thơm hai cái hai bên máy có sao đâu nào.
-Hihi.
Huyệt Anh cứ nhảy lên, nhón nhón nhưng không thể nào mà với tới được hai cái má mũm mĩm của Hưng.Anh chàng nhìn cô nàng cố gắng nhón chân lên thơm mình mà nhịn cười . Anh đàng phải bế cô lên để cô có thể với tới.
-Woa! Càng lớn càng mạnh ta, chắc mạnh hơn tôi rồi!
-Thơm nhanh không hay để tôi cho bà xuống rồi nhón hả?
-Ok ok ok, tôi thơm nè.
Huyệt Anh liền ôm cái đầu đáng yêu của Hưng. Đôi môi cô kề sát vào một bên má Hưng mà “chụt”, bên kia cũng làm tương tự cái. Thơm xong , cô liền ôm chặt đầu Hưng vô lòng. Hưng kề sát đầu vào ngực cô. Thời gian đã lâu như thế nào, anh nhớ những cái thơm mà cô hay tặng một cách bất ngờ, anh không biết đã nhớ như thế nào. Huyệt Anh khi xưa rất thích ôm Hưng, giờ vẫn còn thích, nó làm cô thích thú.
Cậu bạn Bảo Hưng mới vô lớp vẫn bám theo Huyệt Anh không dứt.Cứ nói: Huyệt Anh thích bánh không? Huyệt Anh đi công viên với Hưng nha? Bỏ cái tật ngủ nướng rồi hả Huyệt Anh.
Thật tình Huyệt Anh lục tung cái cuốn sách hồi ức để dò hiểu xem cậu ta là ai. Có vẻ cô và cậu ấy từng rất than với nhau vì sở thích tật xấu, chuyện về riêng cô cậu ấy đều biết hơn nhưng chỉ tiếc là không nhớ rõ cậu ấy là ai?
Thật sự Huyệt Anh không tức giận khi Hưng đi theo nhưng cô sợ nếu Kaishito bắt gặp trồi hiểu lầm thì Hưng chết tươi. Huyệt Anh từng nghe Phong nói sơ qua , Kaishito mà ghen thì kinh lắm nhưng…tên này có thật sự ghen khi thấy cảnh này không ta? Dù sao cô cũng là người yêu của cậu ấy mà.
-Huyệt Anh….thật sự không nhớ, không biết tớ là ai à?
Cậu chàng leo bám theo cũng đã ngừng lại. Mặt cậu thất vọng không ba hoa nữa, Huyệt Anh cũng ngừng quay lại đối diện với cậu bạn. Nhìn thấy ánh mắt sót thương của anh bạn, cô càng trách sao mình không nhớ Hưng là ai. Hưng móc trong túi ra một bức ảnh đưa Huyệt Anh. Cô chợt sững lại khi trong bức hình chính là cô hồi còn mẫu giáo và cậu nhóc đẹp trai nhất trường mẫu giáo Maika. Cô và cậu bé ấy rất than với nhau, khi tất cả mọi người chuẩn bị lên cấp một, cậu ấy hứa một ngày nào đó sẽ kiếm ra cô để cùng vui vẻ như xưa.
-Hưng, đây chả phải là bức hình chỉ có tôi và cậu chàng này có hay sao? Tôi cái, cậu ấy cái sao giờ lại lọt vô tay cậu?
-Huyệt Anh, cái tật ngốc của cậu còn chưa khỏi nữa hả?
-Này, cậu trả lời cậu hỏi tôi đi!
-Huyệt Anh, tớ chính là cậu bé đó, chính là người trong bức hình đang đẩy xích đu cho cậu hồi mẫu giáo. Cậu quên mất tớ đã hứa sẽ kiếm ra cậu mà? Cậu quên rồi sao?
-Đâu đâu tớ nhớ chứ!
Huyệt Anh chết đứng khi phát hiện ra Bảo Hưng chính là cậu bạn thơ ấu của cô, cô và cậu bạn hay cùng nhau ăn, đi chơi,…Cô muốn khóc vì đã kiếm ra cậu ấy à không mà chính là cậu ấy đã tìm kiếm cô suốt mười năm.Huyệt Anh liền chạy tới nhảy vô người Hưng mà ôm.
-Ôi, cậu bạn của tôi ơi , tớ tưởng sẽ không được gặp cậu nữa chứ? Mùng quá, cậu biết tớ nhớ cậu lắm không?
-Tớ cũng nhớ cậu lắm Huyệt Anh. Mấy cái tật xấu như ngủ nướng, ăn lén coi bộ hết rồi còn cái tật đánh lộn chưa chừa à?
-Ái, cái tên này , gặp lại nhau rồi còn xỉ xối tôi đó hả?
Huyệt Anh gõ lên đầu Hưng một phát nhưng nhẹ hơn mấy cái trước đây cô tặng vì…Hưng cao quá. Hồi đó Huyệt cao hơn Hưng nên bắt nạt, gõ cốc cốc lên đầu dễ còn giờ thì Hưng cao vượt trội hơn cô nhiều. Cô phải nhòn chân lên mới gõ được cái đầu đáng ghèt chuyên buột miệng chê cô không.
-Thôi nhóc, con trai tuổi này dậy thì nên cao hẳn lên rồi, đừng có ráng nhón nhón đánh tôi cô nàng.
-Kệ tôi, không nhón thì tôi bắt ghế.
-Ờ để xem! Haha!
Huyệt Anh khi phát hiện ra Hưng là cậu bạn đẹp trai thời thơ ấu, cô liền đãi cậu một bữa KFC để ăn mừng, đền ơn mười năm xuân tìm kiếm cô. Hưng liền đồng ý, chở Huyệt Anh bằng chiếc xe đạp thật thơ mộng đằng sau lưng. Cảnh tượng giờ tất lãng mạn, một chàng học sinh cực kì đẹp trai chở một cô gái ngây thơ, dễ thương đằng sau mình, Huyệt Anh và Hưng chả khác nào là một cặp trai gái đang quen nhau.
-Này heo, bám chặt nha! Tôi tăng tốc đó.
-Tăng thì tăng đi chứ mắc mớ gì tôi phải……Oái! Hưng muốn tôi bị té xuống đất à?
Lợi dụng sợ tốc độ của Huyệt Anh, Hưng chạy nhanh hết cỡ cưỡi phi con ngựa sắt chạy vùn vụt. Hưng được xem là một thiên tài lái môtô cực đình , anh lạng qua lạng lại mà không hề bị ngã tí nào.
Huyệt Anh sợ hãi, ôm chặt Hưng không ngừng nguyền rủa cái tên đang ghét đang chở cô. Ngược lại đối với Huyệt Anh, Hưng thích thú khi được cô nàng ôm, anh nhớ ngày xưa khi Huyệt Anh và mọi người chơi trò tàu lửa, Huyệt Anh hay đứng sau cậu mà ôm chặt. Cái ôm này làm anh thoải mái, hạnh phúc, không uổng công anh kiếm cô suốt mười năm.
Cuối cùng cũng tới chỗ KFC mà Huyệt Anh và Mamako hay tới, Hưng tức cười nhìn cái bản mặt vừa cười vừ khóc ngộ nghĩnh của Huyệt Anh vì bị anh hành hạ suốt quãng đường.
-Cái tên kia, ông….ông nhớ mặt ông đó , một ngày tôi sẽ trả thù lại!
-Mặt tôi đẹp thấy mồ sao không nhớ.
-Oẹ!
Thấy cô nàng đi loãng choãng không vững , Hưng đành đỡ Huyệt Anh giúp cô xông tọt vô quán. Huyệt Anh vì còn chóng mặt nên đành ngồi chờ trông khi cậu chàng đi gọi món ăn.Hưng tuy xa Huyệt Anh mười năm nhưng vẫn nhớ món yêu thích của cô. Anh không gọi riêng như Kaishito, cô và anh sẽ ăn chung sẽ thân mật hơn.
-Chị cho em popcorn gà, gà phần 3 , hai ly milo và hai ly vani ! Ối….xin lỗi anh, tôi vô ý quá!
Gọi xong phần , Hưng lấy ví ra trả tiền, tình cờ khuỷa tay của anh đụng phải một anh chàng kế bên làm rơi cái mắt kính râm đang cầm. Hưng luống cuống xin lỗi , quỳ xuống nhặt mắt kính cho người ta. Trả lại cho anh bạn bị rời, anh suýt phát sợ khi bắt gặp ánh mắt lạnh băng nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống. Giờ anh phát hiện ra người bị rơi cái mắt kính mặc một chiếc áo khoác có nón che kín người, kín đầu. Không chỉ thế còn đeo khẩu trang kìn luôn cái mặt, chỉ có cặp mắt là bĩ lộ ra vì Hưng làm rơi cái kính râm của anh chàng kì lạ này. Nhưng nhìn sơ qua, Hưng biết đây là một anh chàng đặc biệt, chiều cao khoảng tầm cỡ anh, đôi mắt tuy lạnh lẽo nhưng có sức hút, anh có thể thấy làn da người này rất trắng.
-Không sao! Cảm ơn.-Anh chàng kì lạ lấy lại đồ mình xong, tha cho Hưng.Giọng nói như muốn đóng băng anh vậy, con người này đáng sợ quá!
-Chị ơi, tôi gà phần thứ năm, ly coca và kem vani.
-Của anh áo khoác là 200k, còn của anh kia thì là 300k.
Cả hai anh chàng đều rút tiền đưa cho cô nhân viên, Hưng liếc qua thấy ví tiền của anh chàng lạnh lẽo thật ….nữ tính. Ví tiền trắng tinh, hình những con thú dễ thương không hợp với nam giới treo trân đó đầy, bên cạnh dòng chữ là…
-Thưa anh, sao anh nhìn ví tôi?-Hưng bị cậu áo khoác bắt quả tang.
-À! Tại tôi thấy nó không giống của anh lắm..
-Đúng cái này của người yêu tôi.
-Thế à? Tôi cũng có người yêu rồi, đang ngồi chờ tôi đằng kia.
-…..-Hưng cảm thấy có nhiều tà khí quanh đây, anh bắt đầu phát sợ cái ánh mắt giết người của cậu chàng đang nói chuyện với anh. Hưng nghĩ người yêu của cậu này chắc khổ lắm .
-Của anh đây ạ!
-Cảm ơn chị, tôi vô ăn với người yêu tôi, rất vui được trò chuyện với anh!-Hưng mừng rỡ khi phần của anh và Huyệt Anh đã được mang tới, anh chào cậu bạn đáng sợ chạy nhanh tới chỗ Huyệt Anh, anh sợ cái anh chàng áo khoác kia lắm rồi.
-Còn đây là của anh ạ!
-Cảm ơn chị! –Anh chàng áo khoác nhìn dõi theo bóng Hưng đi tới chỗ Huyệt Anh, anh nhếch môi cười nhìn cặp người yêu đó. Nụ cười của anh chứa rất nhiều mưu đồ.
Hưng chạy tới chỗ Huyệt Anh, anh muốn xỉu ngay lập tức khi thấy cô nàng người yêu nằm lăn dài ra bàn mà khò khò. Xa anh mấy năm là mấy cái tính xấu trỗi dậy .
-Huyệt Anh dậy đi, không tôi ăn hết giờ! –Hưng thẳng tay gõ vào cái đầu tóc chưa chải gọn gàng phát mạnh, chỉ có thể mới làm cho con nhỏ heo này tỉnh.
-Ui da,đau! Ủa, ông mua xong rồi à, phần ông đâu?
-Tôi với bà ăn chung!
-Cái gì? Còn lâu đi….tôi không muốn….Á! Sao gõ đầu tôi nữa?-Bị phản đối quyết liệt, Hưng giáng thêm cú vào đầu để đáp lại.
-Bà xem đi, bà mập quá chừng mà còn ăn nhiều, đúng là chỉ có tôi mới kiểm soát được cái cách ăn uống của bà thôi!
-Xí!!
Huyệt Anh thấy Hưng cũng nói đúng, giờ cô trông khá mập nên đành nghe lời Hưng. Dù sao cô thấy được ăn chung với Bảo Hưng cũng rất thích. Nguyên buổi hôm đó, Huyệt Anh đi chơi đủ thứ nơi cùng Hưng, hai người đã rất vui nhưng Hưng vui không nổi vì toàn anh trả tiền.Anh muốn nổi điên với cô nhóc này, không biết cảnh giác làm sao, giữ làm sao mà mất cái ví.
-Xin lỗi nha Hưng, ông có muốn tôi làm gì để trả ơn mấy món tiền của ông không?
-Vậy sao? Vậy thơm tôi cái đi!
-Hả?-Huyệt Anh trề môi xuống, mặt nhăn nhó làm Hưng phá cười lên.
-Chả phải hồi nhỏ bà hay thơm tôi sao?
-Ok, thơm thôi mà..có gì kinh đâu.
-Hai cái nha, bà hay thơm hai bên má tôi.
-Xí, biết lợi dụng ghê. Không sao, thơm hai cái hai bên máy có sao đâu nào.
-Hihi.
Huyệt Anh cứ nhảy lên, nhón nhón nhưng không thể nào mà với tới được hai cái má mũm mĩm của Hưng.Anh chàng nhìn cô nàng cố gắng nhón chân lên thơm mình mà nhịn cười . Anh đàng phải bế cô lên để cô có thể với tới.
-Woa! Càng lớn càng mạnh ta, chắc mạnh hơn tôi rồi!
-Thơm nhanh không hay để tôi cho bà xuống rồi nhón hả?
-Ok ok ok, tôi thơm nè.
Huyệt Anh liền ôm cái đầu đáng yêu của Hưng. Đôi môi cô kề sát vào một bên má Hưng mà “chụt”, bên kia cũng làm tương tự cái. Thơm xong , cô liền ôm chặt đầu Hưng vô lòng. Hưng kề sát đầu vào ngực cô. Thời gian đã lâu như thế nào, anh nhớ những cái thơm mà cô hay tặng một cách bất ngờ, anh không biết đã nhớ như thế nào. Huyệt Anh khi xưa rất thích ôm Hưng, giờ vẫn còn thích, nó làm cô thích thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.