Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã

Chương 22: Chúng ta không phải là anh em ruột!!

Mộng Huyền Vũ

29/05/2015

-Oa!!! Hic! Huhuhu! Ba mẹ ơi!! Anh hai ơi!!!Oa! Hức!!-Một cô bé dễ thương tầm năm tuổi ngồi bên vỉa hè khóc lóc vì lạc gia đình.Cô nhớ rõ lúc đó, ba mẹ cô vẫn đang mỉm cười tươi với cô bé, đưa cô đi chơi.Bên cạnh là người anh trai hơn cô tuổi ung dung chỉ cho đứa em gái mình những cái hay, cái mới bên đường.Rồi sau đó, ba người chợt im lặng, khuôn mặt u sầu, cô hỏi tại sao mọi người lại buồn? Không đi tiếp mà ngừng lại? Mẹ cô mỉm cười nhẹ nhàng, ngồi xuống bên cô bé.

-Con đứng ở đây chờ! Ba mẹ và anh hai đi có việc!

-Dạ! Ba mẹ và anh hai cứ đi đi nếu chuyện bận! Con ở đây chờ cũng được mà!

Tâm hồn trong sáng,ngây thơ của cô bé làm sao biết được rằng:có ba mẹ nào mà dũng cảm để con mình tự đứng chờ ở ngoài đường lúc tuổi này. Ba mẹ cô đi, lẫn anh hai của cô và…họ không quay trở lại…Cô chờ tới tối cũng không thấy. Tại sao họ lại đối xử với cô nhứ thế? Cô làm gì sai?

-Cháu ! Tại sao cháu khóc?-Một bà lão tầm khoảng sáu mươi hiền hậu tới gần cô, lời nói dịu dàng như gió nhẹ làm cô nín khóc một chút, kể lại đâu đuôi sự việc.

-Thế à? Ba mẹ cháu và….à không! Ba mẹ cháu có chuyện nên không quay lại được đâu, cháu đi theo bà nhé!

-Nhưng…cháu không biết bà là ai? Ba mẹ cháu không quay lại được còn anh cháu?

-Anh cháu đang ở cùng bà!

-Oa! Vậy thì hay quá! Mình đi thôi bà!

Bà dắt cô bé đáng yêu tới một con đường hẻm rồi ngã sang ngồi nhà nhỏ khá là rách rưới nhưng cô không quan tâm tới chuyện đó, cô chỉ biết giờ cô đang…ở một ngôi nhà mới.Người bà mở cửa ra, mỉm cười nhìn người cháu trai thực sự của bà đang dọn dẹp nhà cửa.

-Bà! Bà đi đâu thế?-Cậu con trai hỏi.

-Cháu tới xem em gái cháu nè, dễ thương lắm!

-Hả?Cháu có em gái ư?

Người cháu không tin vào tai mình, cậu chỉ là con một. Khi tới ngay chỗ bà thì cậu phát hiện ra: đằng sau lưng bà là một bé gái nhút nhát, xinh đang nhìn chằm chằm vào cậu.

-Bà ơi! Người này là anh cháu à?

-Ừ! Sẽ là anh hai cháu sau này! Cháu tới ôm anh mình đi!

-Bà! Cô bé này…-Tới lượt người cháu trai hỏi bà mình. Bà cậu chỉ mỉm cười rồi nói giúp bà về cô bé này, cậu như hiểu ra. Cậu nở nụ cười nhẹ nhàng , đi tới cô bé xoa đầu.

-Anh là anh hai của em đây! Sau này chúng ta là một gia đình nhé!

-Anh hai? Anh hai! Hic! Sao hồi nãy anh bỏ em vậy!-Cô bé khi nghĩ ra là anh mình, cô lại nhõng nhẽo, khóc nức nở, chạy tới ôm anh .Người anh chỉ biết xoa đầu, an ủi , hứa sẽ khỏng bỏi rơi em nữa.

-Em tên gì?

-Sao anh lại quên tên em? Em là Hoa nè!

-À! Hoa! Anh xin lỗi! Anh là Long đấy nhé!-Chưa kịp nói xong , Hoa đã phà vào người Long ngủ khò khò như thiên thần vậy. Anh bồng Hoa vô phòng, bà cũng vô luôn…họ sẽ là một gia đình hạnh phúc.

-A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!-Giấc mơ về quá khứ kết thúc, Long ngồi dậy,mồ hôi đầm đìa đầu anh.

Hét toáng lê, phá vỡ bầu không khí ban đêm yên tĩnh. Anh rồi khỏi giường chạy ùa tới phòng Hoa…căn phòng im lặng đến phát sợ, cô không có ở đây. Anh mới chợt nhận ra: Hoa giờ đang bên nhà Renko.

Giấc mơ đó lại ùa về. Đây là lần thứ mười anh mơ về nó.Mơ về cái ngày một cô bé tựa như thiên sứ về đây làm xáo trộn cuộc sống của anh , làm anh như bị tù ngục, giam cầm suốt mấy năm trời vì cái ý nghĩ đó. Cái ý nghĩ kinh khủng với tư cách là làm anh trai của cô bé!! Nó sẽ thật tồi tệ nếu bị lọt ra ngoài.

Quay lại căn phòng, anh vẫn còn nhớ khi Hoa còn chút xíu, nó vẫn hay chạy qua bên phòng anh ngủ nhờ vì sợ ma. Rồi những đêm tình cờ thức tỉnh, anh lại thấy nó nằm ấp sâu vô người anh. Lúc đó hai người vẫn ngủ chungb được nhưng tới khi Hoa dậy thì, cô bắt buộc phải ngủ riêng.Hoa vẫn thấy sợ khi phải một mình đối mặt với bóng đêm nên những lúc đó, anh phải ngồi kế nó, chờ tới khi Hoa chìm vào giấc mơ, anh mới có thể vế phòng.

Tất cả quá vắng vẻ , bà cũng hay thường xuyên hỏi Hoa đâu và anh chỉ đáp lại là bên nhà bạn.Dĩ nhiên bà rất vui vì Hoa kết bạn mới nhưng riêng anh thì không biết nói sao, căn nhà lại trống trải như lúc trước khi Hoa tới.

Ra ngoài nhà, màn đêm tôi tăm lạnh lẽo, anh nhìn nhiều hướng ,mong chờ có thể thấy hình ảnh Hoa xách cặp lật đật chạy về nhà nhưng không…giờ này, em gái anh đang ngủ ngon bên cạnh bạn mình.

Rầm!

-Chết tiệt! Hoa…EM VỀ ĐÂY CHO ANH!!!- Đấm thủng bức tường( đương nhiên là hàng xóm chứ không phải nhà mình!!!) trong cơn giận dữ, Long lại lần nữa la lên nhưng chỉ mình anh nghe thấy thôi.

Ngày hôm sau…

-Cổ tay bà đỡ chưa?

-Đỡ rồi!

-Hôm qua anh Long cũng quá đáng thật! Sao lại nói không có tư cách thăm chị Mamako rồi không được gặp Phong?Đã thế lại siết chặt cổ tay bạn tôi nữa!

-Thôi! Không sao đâu mà Renko!

Hoa và Renko lại lần nữa đem thức ăn và chút đồ gửi cho Mamako. Cả hai kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua,Renko ung dung kể trong khi Hoa thì ngại ngùng nhớ lại.Cô và anh cô sau này xẽ ra sao đây?

Hôm qua khi Long vừa chào tạm biệt Mamako và Phong xong, anh ra ngòi thì thấy đứa em gái mình đang mang hoa một mình tới tặng cho Phong. Nghĩ Hoa không có tư cách và rồi lại đi tặng hoa cho Phong nữa nên làm anh muốn điên lên. Anh và Hoa giằng cô rồi suýt nữa là anh bẻ cổ tay của Hoa, may mà Huyệt Anh và Renko tới kịp nên chặn lại.

-Mình tới rồi kìa!Vô đi!

-Ấy chết! Tôi để quên ví ở căn-tin rồi!

-Sao bà lơ đễnh quá vậy?Thôi! Đưa đồ đây và chạy nhanh xuống kiếm đi!-Bó tay nhỏ bạn của Renko, Hoa lật đật giao lại đồi chạy một mạch xuống bệnh viện.Renko mặt mồ hôi ôm đống đồ vô phòng gửi Mamako và Phong. Giờ này sao chị Huyệt Anh và anh Kaishito chưa tới nhỉ?

-Haiz!! Cái ví của mình…Á!!

Hoa lo chạy vội kiếm ví vì cô sợ mất nên lỡ đâm sầm vô người ta. Cái ví đó là cái anh hai cô đã tặng cho cô, anh ấy dùng tiền kiếm được của mình để làm món quà nhân ngày sinh nhật cho cô. Cô nâng niu nó như báo vật sao có thể một phút hấp tấp mà quên được chứ???

-Ai da!!-Người bị Hoa đâm sầm cũng không hết bàng hoàng vì mình đang đi bình thường tự nhiên bị đâm vô người rõ đau.

Và khi cả hai ngước lên nhìn thì hai bên đều ngạc nhiên…

-Hoa?

-Phước?

Phước là hotboy khối 10, là người đã nhảy với Hoa bản “I need a girl”. Sao anh lại ở đây?

-Hoa bị bệnh gì à?

-À không! Hoa đi thăm người thân thôi! Còn Phước?

-À! Mẹ Phước bị bệnh nên Phước đi theo giúp mẹ.

Phước là con nhà giàu, mang tiếng lịch sự , tài giỏi và hòa đồng, hiền lành chứ không nham hiểm như đống hotboy khối 11(Hihi! Hiểu tui nói về ai rồi đấy!!!). Phước và Hoa xưng hô bằng tên cho lịch sự. Thật sự hai người chả tình ý gì với nhau, chỉ là bạn bè thôi nhưng vì Hoa bị gắn là hotgirl khối 10 còn Phước là hotboy nên hai người hai bị mọi người trêu là cặp đôi hot nhưng thật ra là bạn tốt với nhau.

-Huy dạo này khỏe chứ?-Huy là một trong hai hotboy khối 10 củng với Phước. Anh chàng có vẻ dữ hơn Phước chút nhưng vẫn hiền, ăn nói tao nhã và cũng rất tài giỏi.

-Huy khỏe !Không có gì hết Hoa!



-Tại mỗi lần Hoa gặp Huy là thấy mặt Huy đỏ bừng lên!

-Tại Hoa cứ đi theo Renko nên….

-Hả? Huy thích Renko?

-Ừ! Huy thích Renko khi mới chạm mặt đầu tiên vì cái vẻ cá tính, năng động và hài hước!

“Trời ơi! Cái con nhỏ quậy như điên đó mà được hotboy thích cũng chuyện lạ dữ! Mình mà kể lại thế nào nó cũng bù loa nói nó vừa xinh đẹp mà vừa menly nè!!!”

Hoa mặt mồ hôi thầm nghĩ.

-Trên tóc Hoa dính gì nè!

Một chiếc lá xanh tươi đậu trên tóc Hoa, Phước đưa đôi bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu cô. Hoa ngỡ ngàng nhìn Phước, anh cũng đáp lại. Bốn mắt chạm nhau. Cảnh tượng giờ thật lãng mạn. Trông hai người cứ như là cặp đôi tình nhân vậy nên chính vì thế …Khi Long tới nơi đi thăm Mamako một lần nữa, anh muốn báo cho Mamako một tin bất ngờ, chấn động nhưng mang lại niềm vui. Chưa kịp đi thêm mấy bước, cảnh tượng giữa Phước và Hoa làm cho Long hiểu lầm. Trong thoáng chớp, anh nhận ra là tên khốn đã nhảy với Hoa hôm đi cắm trại. Khuôn mặt đó anh nào quên.

Trên con mắt hằng lên ngọn lửa tượng trưng cho sự giận dữ và ghen tuông.

-À! Hoa thích ai?-Phước nói nhỏ chỉ đủ mình Hoa nghe thấy nên đương nhiên…Long không nghe thấy được.

-Hoa….Hoa thích….-Mặt Hoa đỏ bừng lên , cô ngại ngùng nói ra .

Lần này Long có đi tới gần bên hai người nên anh nghe rõ. Hoa thích ai? Lúc đó, trong Hoa cứ như đang tỏ tình với Phước vậy . Long càng thêm ngọn lửa trong mình và không suy nghĩ, anh chạy ngang nhiên tới bên hai người rồi tặng cho Phước một cú…khá oan… ngay mặt , làm anh chàng ngã xuống, đau đớn. Hôm nay là cái ngày gì vậy nè?Mới bị người khác đâm sầm giờ tới thêm bị đánh.

-Anh hai? Anh làm gì vậy? Sao lại đánh Phước?

Hoa bất ngờ với sự có mặt của anh mình rồi càng thêm hốt hoảng khi anh trai đánh Phước ngã lăn ra sàn mà không lí do. Cô vội ôm lấy cánh tay Long, ngăn không cho anh động tay gì thêm nữa.

-Em buông anh ra ngay!

-Anh bị điên à? Dạo này anh bị gì thế? Không được chị Mamako trao tình cảm là anh muốn đấm ai là đấm à?

-Em…..-Long trợn tròn mắt nhìn Hoa, cô cũng đáp lại.

Đúng là bây giờ Long thay đổi rất nhiều: anh hầu như là người tùy tiện mất bình tĩnh, không còn phong độ trong mắt Hoa nữa. Cô thất vọng về anh. Anh điên? Anh điên vì ai??

-Phước? Không sao chứ?

-Không sao đâu Hoa! Phước ổn!

Còn dám tình tứ trước mặt Long: Hoa buông Long ra như anh nói, cô chạy ào tới kế bên Phước, hỏi han anh làm Long không thể tự chủ được mình nữa.

-Em lại đây cho anh!

Rất nhanh, Long nắm chặt lấy tay Hoa kéo xình xịch đi trươc sự ngỡ ngàng của Phước. Anh đứng lên từ từ. Thật sự anh tới không phải giúp mẹ mà là có công việc và người kêu anh làm là Renko.

Một cô ý tá từ phòng xét nghiệm máu, trên tay cầm tờ giấy xác nhận đưa cho Phước.

-Sao thưa cô? Kết quả sao rồi ạ?

-Qủa đúng hai người họ không phải anh em ruột!

-Cảm ơn cô!

Phước chào cô y tá rồi cầm điện thoại ra gọi điện cho Renko. Đầu dây bên kia, Renko trả lời vui vẻ và cô đang sắp thay mặt Long thông báo một chuyện.

-Long! Anh làm gì vậy? Thả…Thả em ra!

-…-Long không nói gì, anh nắm chặt lấy tay em gái mình mà lôi tới một chỗ khá vắng vẻ không có người.

-Anh điên hả Long? Buông em ra!

-Phải ! Anh điên đấy! Nhưng không phải vì chị Mamako như em nói!-Long bây giờ đáp trả lợi Hoa dưới cơn tức giận của anh.

-CHứ vì điều gì?

-Vì em đấy!!!

Trong thoáng chớp, cả hai im lặng. Long cũng ngừng kéo Hoa đi . Còn Hoa thì ngỡ ngàng thêm lần nữa . Anh điên vì cô? Vì sao?

-Anh…

-Hoa!Chả phải em nói em yêu anh sao?

- Hả?-Ngỡ ngàng tập hai.

-Đêm đó, khi anh chữa vết thương cho em. Em đã mơ màng nói em yêu anh . Em yêu anh! Sao giờ lại đi THÍCH THẰNG NHÃI ĐÓ!

-Long, anh bình tĩnh lại! Anh hiểu lầm rồi!

-Vậy em giải thích đi!

Long như lên cơn dại, anh tức điên , giận dữ từ trước giờ chưa từng thấy. Hoa sợ hãi nhưng cô vẫn lấy hết can đảm để dịu cơn giận của anh cô xuống. Thì ra… anh đã biết bí mật của cô .

-Em….em…..em và Phước chỉ là bạn thôi. Người em mang lòng thương yêu là anh đó nhưng….

-Nhưng sao?

Long đối mặt với Hoa làm cô thêm phần sợ hãi. Hoa rưng rưng những giọt nước mắt, cô đau lòng khi nói ra. Cô lại một lần nữa nhắc đến người chị yêu quí của cô.

-Anh thích chị Mamako! Hic! Anh yêu quí chị ấy không không phải em …Hic!!!Huhu!

-Nín đi Hoa! Người anh thích là chị ấy nhưng người anh yêu…là em !

Long nhẹ nhàng với Hoa, anh xót xa khi thấy Hoa khóc trong đau khổ.Phải! Hoa cũng bị giam cầm như anh vì ý nghĩ đó. Cô đã chịu nhiều đau đớn lắm rồi.Anh không muốn cô đau đớn thêm một giây, một phút nào nữa.Tất cả là lỗi của anh, vì anh mà Hoa trở nên ích kỷ, vì anh mà Hoa trở nên nguy hiểm và vì anh mà Hoa đánh mất gia đình tật sự của cô.

Cuối cùng , Long cũng thổ lộ với chính bản thân mình và với Hoa. Ôm lấy khuôn mặt mít ướt cô nàng, Hoa bất ngờ khi anh nói…người anh yêu là cô.Ước mơ đã thành sự thật, Cô không tìn vào những gì cô vừa nghe.

Dứt xong lời nói , Long ôm choàng lấy Hoa. Như chưa bao giờ được ôm,anh ôm cô thật mãnh liệt và rồi…đôi môi anh kế lên cái miệng xinh xắn của Hoa. Cảm giác thật lạ….nếu so sánh thì nó rất khác khi anh làm với Mamako. Cảm nhận vị ngọt ngào của nó. Cảm giác chiếm phủ cả tâm trí anh.

Hoa ban đầu đồng ý nhưng sau đó….khi nghĩ tới vai vế trong gia đình của hai người. Cô khiếp sợ và hết sức phản đối.Dù đây là điều cô muốn, dù đây đúng là tình cảm thật sự của cô, dù đây là mong ước của cô bấy lâu nay nhưng khi nghĩ tới việc đó tất cả như đổ vỡ. Khi cô nhận ra được điều đó thì cũng là lúc cô biết rằng: Long ôm cô quá chặt không thể thoát ra, đôi môi anh khóa chặt môi cô không thể buông. Hai bàn tay đập lia lịa lên người Long những kết quả không khả quan.Hai cánh tay dần dần yếu đi vì cơ thể anh cứng như đá vậy.

-Anh hai!! Anh…Không được…

-Chúng ta không thể mà!!!



-…..

-Anh hai! Ngừng lại đi!

-Tạ sao?

Cuối cùng cũng đẩy Long ra được. Hoa công nhận anh cô khỏa quá!Sức con trai có khác!

Khuôn mặt thất vọng của Long đối diện Hoa .Tại sao không được?Có phải anh cưỡng hôn cô đâu? Mà cô và anh yêu nhau mà? Tại sao?

-Chúng ta…là anh em mà….chuyện này không được!

-À! Ra là thế, em đừng lo! Anh sẽ cho em biết một điều…

-Hả?

Long mỉm cười. Thở phào nhẹ nhõm. Thì ra lí do là vì chuyện này .Anh ôm Hoa vào lòng, xoa đầu cô trong khi Hoa không hiểu hành động anh mình là như thế nào.

-HẢ?KHÔNG PHẢI LÀ ANH EM RUỘT?

-Phải! Em đã nhờ cô y tá xét nghiệm mẫu ADN, máu của hai người đó và kết quả cho thấy : họ không phải ruột thịt gì hết!!

Trong phòng của Phong,tất cả ai cũng có đủ vì hầu như là đi thăm người bệnh, trừ Hưng là Renko kếu tới. Cô triệu tập tất cả để báo cho mọi người một tin tức mới lạ làm chấn động: Long không phải là anh ruột của Hoa.

Ai cũng hết sức ngỡ ngàng. Mamako và Huyệt Anh trố mắt nhìn nhau rồi quay sang Phong và Kaishito.Hai anh chàng dơ tay đầu hàng vì lẫn hai người cũng chả biết có vụ này nữa. Tuấn Thanh ban đầu bất ngờ , Như cũng vậy nhưng sau đó anh thấy cô nàng hí hửng, vui mừng. Bên Quốc Lê và Linh Linh cũng thế.Hai cô nàng mừng rỡ nói.

-Vậy hay quá! Vậy chả phải họ có quyền yêu nhau à!!

-Ừ! Họ sẽ không bị gắn ghép là anh em yêu nhau!Vậy không tốt sao?

Tất cả ai cũng tán thành, Huyệt Anh và Mamako ùa theo Linh Linh và Như mà làm náo động cái phòng. Mấy anh chàng chỉ biết lắc đầu, mỉm cười nhìn họ thôi.

Hưng có vẻ không đồng thành lắm vì anh luôn nghĩ rằng Mamako là của Long, Hoa là Phong chứ…

-Ủa mà…Renko! Sao em nghĩ hai người đó không phải là anh em ruột mà xét nghiệm ADN?-Suy nghĩ hồi, Hưng thắc mắc quay qua Renko mà hỏi.

Renko lúng túng trả lời.

-À!Tại…bữa Hoa nói nhóm máu của Hoa là A mà anh nói nhóm máu của anh Long là AB nên em thấy là lạ!

-Ồ!

Ai cũng vui mừng reo hò, Renko cũng tham gia. Bây giờ chắc Hoa cũng biết và cô vui sướng tới chừng nào.

-Hưng! Đi ăn mừng đi! Ông khao tôi nha!

-Ok!Đi thì đi!Hihi

Huyệt Anh chạy tới chỗ Hưng đập mạnh tay, cô táo bạo ra ý kiến nhưng anh đồng ý. Khi hai người đi khuát, tất cả ai cũng nhìn bóng dáng tới một người, là Kaishito. Mamako dõi theo Huyệt Anh rồi cô quay sang Kaishito,cô đã giải quyết xong chuyện cô nhưng còn bạn cô thì….Phong chỉ nhìn nhẹ nhàng , trìu mến tới Kaishito,anh chàng gái băng cũng nhìn lại, Phong tựa như an ủi và nói rằng sớm muộn gì…ngày Kaishito và Huyệt Anh sẽ cũng như ngày Phong và Mamako.

Quay trở lại cặp đôi nãy.

Hoa bồn chồn đi theo Long tới phòng của Phong. Cô vẫn chưa hết bất ngờ về việc….anh không phải là anh ruột cô. Nhưng chính vì thế, cô đỏ mặt càng dữ hơn vì nghĩ lại những ngày chung sống với nhau, cô cứ ngỡ ra là anh hai cô nên đôi khi…quan tâm thái quá, kề nhau thái quá mà không nghĩ ngợi gì cho tới khi yêu anh.

-Sao thế Hoa?

-Em…

-Vẫn chưa hết bàng hoàng đúng không?

-..Dạ….

-Vậy em không vui à?

-Đâu có! Em vui lắm vì…em có quyền được yêu anh!

Long mỉm cười nhẹ nhàng với Hoa làm cô xấu hổ muốn chết. Khi hai người tới phòng thăm, ai cũng cười gian, cười tươi nhìn cả hai rồi nói câu chức mừng. Hoa quay qua không thấy Hưng và Huyệt Anh đâu liền hỏi Mamako. Khi biết chuyện, cô khác với mọi người là không quay về phía Kaishito mà là Renko.

Cô và Long công khai yêu nhau và họ không phải anh em ruột.

Tối hôm đó , Hoa về nhà , cô mừng rỡ gặp lại bà nhưng khi không khí vui vẻ tan biên, Long và Hoa muốn xin phép bà một chuyện, cả ba ngồi xuống, Hoa ngồi kế bên Long làm bà có chút nghi nghi.

-Bà…con ….không muốn cưới….anh Phong….-hoa ngại n1oi ra.

-Tại sao vậy Hoa?

-Bà ơi! Thật sự…anh Phong là người yêu của chị Mamako mà chị ấy là người chị con thương mến cũng là người giúp đỡ gia đình mình. Chúng ta vì chị ấy mà không thể đám cưới với anh Phong được hay sao?Với lại…

-Bà , Hoa không hề yêu Phong và Phong không hề yêu Hoa!-Long nói thẳng ra giúp em gái mình.

Thay vì cả hai sẵn sàng thấy bộ mặt thất vọng của bà thì là khuôn mặt tươi cười, ôn tồn nói.

-Bà sớm biết chuyện này!Bà cũng không có thích cái đám cưới này cho Hoa cho lắm!Bà muốn cháu gái cưới người mình yêu.

-Con cảm ơn bà!

-Cảm ơn bà!

-Có phải hai đứa yêu nhau không?

-…Sao bà biết?-Hoa ngại ngùng, không ngờ bà cô lại biết, vì lí do gì chứ?

-Nhìn hành động của hai đứa xin phép bà rồi ngồi kế nhau vậy, những cách ăn nói và quan tâm lẫn nhau…bà nhìn là bà biết! Hai đứa cự tự nhiên vả lại…hai đứa ….

-Bà, Hoa đã biết con không phải là anh ruột của nó.

-Thế sao? Vậy tốt quá! Hai đứa cứ yêu thương nhau vì…Hoa à!

-Dạ!

-Bà đã biết trước : một ngày nào đó sẽ có ngày này và bà đang đợi ngày nay tới.

-Con cảm ơn bà nhiều lắm!

Hoa cảm động vì bà. Cô mừng biết bao khi bà cô chấp nhận. Long nhìn người bà thật sự annh mỉm cười, bà anh cũng vậy. Có đứa cháu dâu vậy, bà rất vui. Bao lần bà nghĩ nếu Hoa là cháu dâu của bà thì tốt quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook