Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã

Chương 12: Em yêu anh cơ!

Mộng Huyền Vũ

21/05/2015

 

Tối hôm đó ở nhà Hoa và Long….

-Bà ơi, anh hai chưa về à?

-Bà cũng không biết nữa, cháu gái đi học vui không?

-Cũng vui…..Thôi! Bà ăn thử món này đi cháu mới nấu đó!-Nghe câu đi học mà còn vui không, có gì vui đâu chứ! Ban đầu ủ rũ nhưng lấy lại được sự tươi tắn, cười đùa với bà , cô không muốn bà thấy vẻ mặt buồn của cô.

Hoa đưa lên bàn ăn đầy đủ cho bà. Bữa ăn lần này là cô hoàn toàn nấu hết chứ những lần trước cô chỉ phụ bà , bà nấu chính. Hôm nay có món canh chua cá mà bà thích, có món thịt sườn chiên mà anh cô thích và món rau là rau muống luộc chấm tương rất đơn giản cho hoàn cảnh như gia đình cô.

-Woa! Cháu nấu ăn ngon quá! Cháu học từ ai vậy?

-Dạ một là bà ,hai là….chị Mamako-Hoa nghẹn ngào nói, cô vẫn còn quí người tên Mamako nhưng cô không dám phủ nhận.

-Mamako ? À! Có phải lần anh hai cháu về trễ, Mamako đã dậy cháu nấu ăn đúng không?

-Dạ!

-Ngon quá! Long , cháu về rồi à!

-A! Anh hai mới về, anh tắm rửa rồi ra ăn cơm đi!

Hai bà cháu đang nói chuyện vui vẻ thì một tiếng “soạt” tiếng mở cửa nhà Hoa làm hai người giật mình. C  ả hai đều hướng tới người vừa mở cửa đều cười rạng rỡ, trừ người được cả hai nhìn vui tươi thì ngược lại là khuôn mặt lạnh lùng, không hài lòng miếng nào, ánh mắt người đó chiếu thẳng vào Hoa làm cô hoảng sợ nhưng vẫn cười tươi nói chuyện.

Long bước vào nhà đóng cửa lại, anh căng thẳng , nặng nề đưa những bước chân chậm rãi tiến về phía bàn ăn. Mắt anh vẫn không ngừng rời khỏi Hoa, Hoa run sợ với những ánh mắt “muốn ăn tươi nuốt sống” mà Long tặng cô, Hoa bàng hoàng cố ý né mặt anh.

- Long đi tắm đi rồi ra ăn, nhanh đi cháu!

-Dạ!

Ôi trời! Hoa muốn tạ ơn bà mình quá trời! Chắc không cô đã chết không phải vì tuổi thọ, dao đâm, xe đụng mà là ánh mắt kinh khủng của người thân, quen với cô suốt năm. Trời! Chết gì kì vậy, chả quang minh miếng nào hết. Cô nghĩ vậy.

-À Hoa,cháu đi lấy sắp báo mà bà đặt hồi nãy ở cuối dãy hẻm nha!

-Xa vậy, haiz! Để cháu đi lấy!

Giờ ra ngoài chắc cô chết cóng mất, cô mặc một áo thun đỏ hai dây với cái quần ngắn. Ở nhà mà đâu cần ăn mặc kiu sa. Giờ cô chết chắc rồi, quả báo cô hại chị Mamako đây mà nhưng cô đâu có muốn….tại cái não đây mà! Nhà cô đâu có áo khoác, cô thề là mai phải đòi tên Phong mua cho cô ba cái áo khoác, một là cô, hai là bà, ba là……Thôi! Người như ảnh chắc không sợ lạnh đâu nhỉ!

-Chào, cháu đi lấy đây ạ!

-Chào cháu!

Hoa vừa bước ra cửa, một giuồng ló lạnh thổi qua làm cô nổi da gà. Cả người thúm lại , run bần bật vì lạnh.

-Trời đất quỷ thần ơi! Cho hỏi ai ra cái dụ đặt báo mà để ở cuối hẻm vậy!

Hoa la toáng lên nhưng có la cũng như không, cô đành ráng đưa chân đi tới cuối hẻm. Ban đêm lạnh thật, may là Việt Nam chứ mà là Hàn Quốc, Mỹ,……chắc cô chết quá!Chỗ đặt báo và chỗ cô còn không xa cho lắm, chạy , chạy cho nhanh! Thế là Hoa chạy tới chỗ đặt báo, cô vui mừng cầm tờ báo đưa lên , hô to.

-Ta đã chinh phục được!- Cứ như cầm được cuốc Olympics ấy, Hoa cười chính mình sao trẻ con quá nhỉ, chắc nhờ chị Mamako…….Nghĩ tới đây mặt Hoa sầm lại , cô tự hỏi có phải cô quá đáng với chị không nhỉ? Dù sao nhờ chị ấy , cô cũng hiểu ra nhiều thứ trong cuộc sống, cô cũng quý chị ấy nhưng chỉ vì ghen mà đánh mất…. có đáng không nhỉ?

-Này cô bé, cẩn thận, xích ra!

-Á!

Suy nghĩ nhiều điều , Hoa không để ý tới đường xá. Một chiếc xe tải lao tới, may mà bác tài xế như biết trước vội la lên, Hoa hoảng hồn nhảy ra khỏi đường cô vô tình đưa lưng chạm vào một mảnh thủy tinh bị dính trên tường làm cô bị chảy máu. Hoa đau buốt nhưng cô nghĩ chỉ là vết thương nhỏ thôi nên chắc không sao đâu , Hoa mang tấm lưng chảy máu về nhà trong không khí lạnh giá.

Về tới nhà, cô vui mừng cười thầm trong bụng: “ Hoho! Ta đa chinh phục được Olympics.” Nghĩ tới Hoa tự cười vào cô rồi mở cửa. Ôi lạnh quá đi!

-Bà ơi, cháu về rồi! Lạnh kinh thiệt đó bà, cháu sắp chết cón đây….

Hoa vừa mở cửa, tươi cười nói với bà nhưng bất giác ngừng khi phát hiện bà không ngồi ăn cơm nữa mà vô phòng, người đang ngồi ăn là Long, anh hai cô. Cô đành ngậm miệng mà vô, để tờ báo vô phòng bà rồi ra. Đành chờ anh ấy ăn xong rồi cô ăn vậy chứ ăn chung nhau….chắc có sấm chớp quá, cô biết hôm nay mình cư xử như thế nào mà. Định vô phòng thì một giọng nói lạnh phát ra nhưng khá ấm áp.

-Em không ăn à?

-À……Anh hai, em ăn rồi! hihi!-Ăn rồi hồi nào, đói bụng thấy ớn.

-Em vô phòng học bài, anh hai ăn đi…..ọc….ọc….ọc- Cái bụng vô duyên, chủ chưa cho kêu mà kêu , còn kêu lớn nữa chứ.

“Sao mày không kêu lúc tao vô phòng đi mà kêu ngoài đây, mà cũng kêu nhỏ đi chứ, kêu lớn chi vậy?!”

Hoa thầm nghĩ. Mặt cô méo mó chả biết nói sao đây, đành lặng lẽ vô phòng chứ gì nữa.Cô không dám nhìn mặt anh mình.



Ọc….ọc….ọc

“Trời trời trời! Lần này sao mày kêu lúc tao vừa chuẩn bị vô hả? Ui trời ơi!”

Hoa lại thêm lần đứng hình nhưng cũng ráng nén lại, ráng đi vô.

-Em đói thì ngồi ăn đi đừng trốn tránh . Anh không có ăn thịt em đâu mà sợ!

Má ơi ! Trúng tim đen, Hoa cúi mặt tiến tới nồi cơm lấy cho mình chén. Má ơi nhìn ngon quá, cô them thức ăn quá trời đây! Cô mang chén cơm…..không dám ngồi gần Long như thường ngày, cô ngồi đối diện. Im lặng gấp thức ăn mà ăn.

-Em đang tránh anh à?

Phụt..

Đang hút miếng canh ngon lành tự nhiên anh hai nói câu này làm Hoa phụt nguyên miếng canh lên mặt Long . Anh nhắm mắt rồi đăm chiu nhìn Hoa cách bất ngờ, tức giận vì dơ. Hoa vội vàng rút miếng giấy lau cho anh .

-Em có thể đối xử với chị Mamako giống như em đối xử với anh được không?

Hoa ngừng lau cho anh khi nghe câu nói này, lại là Mamako . Không phát ra từ ai sao lại phát ra từ Long. Cô bực mình, chả có tâm trí ăn nữa , ném cái khăn lau ra bên , bỏ vế phòng. Chưa kịp vô thì bị Long túm lại, lớn tiếng.

-Nè, sao em lại làm như thế với chị Mamako, chả phải em và chị ấy xưa rất thân với nhau mà?Em có biết làm vậy chị ấy buồn lắm không ? Em đừng làm như thế nữa mà sao này có muốn ôm, hôn , tình tứ với Phong thì ra chỗ khác.Anh cấm tình tứ trước mặt chị Mamako và anh.

-Anh im đi ! Lại là chị Mamako, bỏ em ra!Em và Phong quen nhau thì tình tứ với nhau chỗ nào chả được, anh có quyền gì cấm em?

-Cái con nhỏ này. Từ trước tới giờ ai dạy em kiểu ăn nói đó với anh hai hả?

-Vậy ai dậy anh cách to tiếng với em gái mình hả?

-Anh cho ăn tát như bữa giờ!

-Anh thôi đi!-Hoa hất tay Long ra , cô khóc trong tổn thương, nghẹn ngào nói ra.

-Sao anh chỉ nghĩ có mình chị ấy? Còn em nữa sao? Sao anh không nghĩ đứa em gái này nghĩ gì, như thế, buồn, vui hay đau lòng. Anh có quan tâm em như thế không? Vậy mà….anh suốt nào cũng quấn quýt bên Mamako !

-Chả phải em có Phong rồi sao?

-Anh thì biết gì giữa em và Phong! Anh đúng là quá đáng!Hic!Em thấy anh Phong còn tốt hơn anh nữa nên Mamako mới chú ý tới Phong nhiều hơn anh.- Hoa buồn bực quay đi vô phòng . Nhưng lại lần nữa cô bị anh níu lại.

Long ép cô vào tường, khuôn mặt nhẫn nhịn vừa nãy đã hết, giờ là khuôn mặt lên cơn giận dữ, đáng sợ làm cô không thể thốt ra được câu nào.Vẻ mặt anh thật khinh khủng, cô chưa bao giờ thấy vẻ mặt này . Lại vì Mamako, vì cô nói Mamako sẽ để ý Phong hơn anh nên anh nổi điên như thế này sao? Bực mình thiệt!

-Em xin lỗi vì nói Mamako không để ý anh . Thật ra Mamako chắc cũng sẽ rung động anh . Thả em ra!

Đã nói câu xin lỗi sao Long vẫn không buông, sắc mặt vẫn kinh hoàng, đôi mắt vẫn đăm chiu nhìn cô , Hoa sợ anh thật rồi sao chưa chịu buông cô ra. Anh bóp chặt tay làm cô đau quá, nước mắt lại chảy…sao dạo này cô ra nhiều nước mắt thế?

-Đau….đau quá! Anh buông em ra! Anh bóp chặt tay em đau quá!

-Anh.. anh xin lỗi!

Cô lau nước mắt, chạy thẳng vô phòng, lần này anh không cản cô nữa, đứng thẫn thờ. Hoa nhảy bổ lên nệm, cô khóc lóc. Sao tôi bất hạnh thế này? Hic! Cô vúi đầu vào gối , không muốn thấy cái bản mặt lem luốc . Cô vúi đầu sâu vô nữa , lấy chăn che cơ thể, cô lạnh quá rồi. Chắc giờ cô nên có một giấc ngủ ngon, mơ tốt.

-Hoa, em cởi áo ra !

-Hả? Anh nói cái gì?

Đang yên giấc tự nhiên anh hai cô xong vô như nhà cô có nhiều tài sản bị mấy tên ăn trộm đột ngột xông vô làm cô giật mình. Vô bất ngờ thì nói câu nào dễ nghe, tự nhiên xông vô nói câu…khó nghe quá! Chả lọt vào tai được!

-Hoa! Em cởi áo em ra ngay !

-Á!Long , cấm lại gần em!

-Cái gì chứ?Ai cấm anh lại gần em….Cởi áo em ra ngay!

-Anh biến thái hả?

-Anh là anh của em , biến thái cái gì?

-Dù sao cũng đã tới tuổi trưởng thành mà! Anh 17 tuồi, em 16 tuổi chứ có phải là 7 với 6 đâu mà…….Em cấm anh cởi !

-Cái con này! Em không cởi, anh sẽ tự cởi áo em!

Long xoán tay, chạy nhào tới Hoa giật áo cô lên nhưng Hoa kịp thời giật xuống. Giật lên rồi giật xuống, giật lên rồi xuống. Cô nhóc xấu hổ, tuy là anh mình nhưng dù sao cũng là con trai sao có thể…..Long giờ không cần biết có biến thái không chỉ cần cô cởi áo ra là được.



-Anh ngừng lại ngay! Người được cởi áo em mà là con trai chỉ là người chồng của em thôi!

Long nghe vậy, tức điên lên. Chồng của cô, ý là Phong chứ gì. Anh càng nghĩ càng bực. Vì quá giận, có vẻ tay anh có sức mạnh hơn vô tình làm rách áo của Hoa nhưng chỉ một nửa.Hoa thấy bị rách sáp hết, cô liền hất tay anh ra nhưng Long có vẻ không can tâm, anh chỉ nghĩ có thể cởi áo của cô ran gay thôi. Long nhanh chóng đưa tay xé toạc áo cô ra . Hoa ngại ngùng lấy chăn đắp lên người, cô muồn cho anh trận ghê ấy.

-Anh…..Sao anh cởi áo em ? Anh biến thái vừa thôi !

-Quay lưng lại !-Long cáu gắt.

-Cái……Cái gì?

-Thôi để anh tự làm!

Long ứng Hoa xuống nệm làm cô hốt hoảng sao đó xoay người cô lại . Trời ơi! Lộ cái dây đeo ngực đằng sau lưng cô rồi! Xấu hổ quá!

“Trời ơi! Sao tự nhiên anh hai làm gì kì vậy? Lột hết rồi! Xấu hổ quá đi! Anh hai làm cái gì vậy chời?”

-Lưng em bị chảy máu sao lại giấu anh?

-Hả? À….cái đó là vết thương nhỏ mà ! Sao anh biết?

-Cái tường em dính vô bị vây máu.

-Nhưng…..không sao đâu mà! Anh về phòng đi mà…hic!

-Bị nhiễm trùng rồi mà còn la lối! Nằm yên đây cấm nhú nhích, anh đi lấy thuốc!

Anh vừa mới đi ra ngoài, Hoa mừng rỡ . Cô thả cái mềm ra lại gần cánh cửa để đóng lại, khóa lại để ảnh đừng vô. Mới đụng vô chốt cửa, cái cửa mở toang quát,người anh hai cô đứng chình ình trước mặt mà cô chỉ có cái áo ngực trên mình với cái quần ngắn.

“A!!!!!!!Trời ơi! Anh ấy thấy hết rồi! Anh ấy thấy hết rồi !Trời ơi là trời”

Hoa lúng túng lấy tay che thân mình lại, Long cau mày nhìn Hoa. Anh để hộp thuốc kế bên cạnh nệm Hoa rồi lại gần cô nhấc bỏng cô lên dễ dàng.Hoa ngạc nhiên, cô quần quại , phản đối quyết liệt.

-Anh buông em ra! Anh ra ngoài đi!

-Em nằm yên xem! Anh dặn ở yên sao dám đứng dậy!

-Mai em sẽ nhờ anh Phong đưa tới phòng y tế chữa….

-IM MIỆNG LẠI NGAY ! ANH NÓI NẰM YÊN THÌ NẰM YÊN CHO ANH !

-Oái!

Bỗng nhiên Long hét lên làm cô giật thót ,đành im lặng. Sao anh dạo này hay cáu gắt với cô thế nhỉ ? Cô đau lòng quá! Đừng nói là vì Mamako nha không cô sẽ càng ghét chị ấy đấy.

Long đặt Hoa xuống nhẹ nhàng, cô cũng tự động xoay lưng chứ sợ bị anh la lắm. Long biết khá nhiều về cách sát trùng nên anh dễ dàng có thể chữa khỏi cái vết thương cỏn con này ,anh làm khéo vì sợ sẽ để lại sẹo.

-Á!

-Ráng chịu đau đi Hoa, ai biểu giấu!

-Đau quá!Anh nhẹ tay đi!

-Em ngủ đi!

Hoa cũng muốn ngủ ngon nhưng đau thế này sao mà ngủ.Cái cơn buồn ngủ , đau nhói và sự mệt mỏi hôm nay hòa huyện làm tâm trí cô mờ dần, bất đắc dĩ ngủ gục xuống nhưng có nói mê vài câu.

-Xong!Hoa…….ngủ rồi hả? Ngủ ngon- Long làm xong việc, anh thở phào .

-Long à! Anh đừng yêu chị Mamako mà…

-Cái gì? Con nhỏ này , ngủ mà còn nói mê.

-Anh có biết thật sự em và Phong không là gì không? Em chỉ tình tứ với Phong để chọc tức anh và chị Mamako .Em không muốn ghét chị ấy chỉ vì…anh nói chị ấy là bạn gái. Em ghen lắm,ghen lắm. Em nói thẳng ra luôn em không yêu Phong, em yêu anh cơ!

Long đứng bất động nhìn Hoa ngủ, trong tâm trí anh giờ loạng xạ, anh chả biết làm gì hết, chỉ nghe những câu em yêu anh cơ của đứa em gái đang nằm ngủ say tít. Cái áo thun Hoa mặc giờ rách, cô sẽ lạnh lắm . Long liền cởi áo mình ra mặc vào cho cô. Có  thấy phần Hoa muốn che anh cũng không quan tâm. Long ân cần lấy chăn đắp lên người Hoa.

-Em yêu anh? Vậy chỉ yêu mình anh thôi đấy!-Long cười, anh cười thật đẹp . Nó lộ ra hàng răng trắng, đều như bắp.

Long lấy tay xoa đầu Hoa, nói đùa.

-Anh chúc em ngủ ngon!

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook