Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã
Chương 52: Extra : Sarari / Nhật Ký Của Renko (1)
Mộng Huyền Vũ
09/12/2016
Như thường lệ , khi tôi mở mắt ra thì hiện bây giờ là buổi sáng .
Tôi lơ mơ chạy ra ngoài sân trường để chào buổi sáng với mọi người. Dần
dần , bạn bè tôi , tất cả ai cũng tới, tôi chào buổi sáng từng người ,
chào luôn cả ba mẹ của họ. Ôi thật hạnh phúc ! Họ cười lại với tôi, nói
tôi là một cô bé rất dễ thương, an tâm giao con họ chơi với tôi . Bạn bè tôi gặp tôi, ai nấy cũng mỉm cười , rồi chào ba mẹ rồi vào trường.
Chơi được tới buổi trưa , ba mẹ các bạn ấy tới đón họ . Tôi cũng chào người lớn , chào mấy bạn , hẹn ngày mai gặp lại. Rồi các bạn tôi mỉm cười nắm lấy tay ba mẹ , đi về. Tôi dõi theo họ cho tới khi họ khuất . Có ba mẹ…chắc vui lắm nhỉ ? Tôi ước gì cũng như họ nhưng mà…ngoài bạn tôi ra thì bây giờ …còn ai chơi với tôi không ta?
-Này ! Em bị sao vậy?-Bỗng nhiên có người vồ lấy vai tôi.
-Chị Sarari?- À quên ! Tôi còn người chị song sinh của mình mà !
Chúng tôi ở trong trường thật nhưng còn cách nói khác là chỗ giữ trẻ hay là…chỗ cho em không nơi nương tựa. Tôi và chị Sarari bị bỏ rơi từ khi mới lọt lòng. Hai đứa bây giờ cũng đã sáu tuổi rồi . Tuy còn nhỏ những bọn tôi nhận thức được rất nhiều thứ nên chúng tôi thật sự…cũng chả có ngây thơ lắm như mấy bạn cũng trang lứa.
-Họ như thế nào chị? Tốt không? – Tôi hỏi chị tôi. Chả là mấy hôm trước. Có đôi vợ chồng tới xem nhà trẻ . Lúc đó tôi đang đi lấy hai ly nước cho tôi và chị, còn chị thì đang ngồi ở ngoài sân chờ. Đôi vợ chồng đó thấy chị Sarari liền có ý nhận nuôi .
-Họ tốt lắm! Mà nè! Họ có một cậu con trai nhìn đẹp trai lắm á em! – Chị Sarari túm tím cười trả lời.
-Thế à? Cậu con trai đó như thế nào?
-À! Hơn hai đứa một tuổi ! Cũng mang dòng máu giống mình ấy !
-Nhật – Việt hả chị ? – Tôi bất ngờ hỏi .
-Ừ!-Chị ấy cứ đỏ mặt cười. Vậy chắc cậu con trai đó đẹp lắm ! Tôi thì chưa thấy nên không biết! Tôi cũng muốn biết mặt cậu bạn đó.
-Anh đó tên gì?
-À ! Chị chưa hỏi tên ! –Nói mới nhớ! Cái tên Sarari của chị ấy là do hai vợ chồng đó đặt chứ thật ra…tôi với chị ấy vốn đâu có tên đâu. May cho chị ấy đã có còn tôi thì…không biết!
-Cơ mà…em cũng phải đặt tên gì đi chứ?- Nói hồi cái chị ấy quay qua hỏi tôi.
-Em chịu thôi! Em chả biết tên gì nữa!
-Chị cũng không thể đặt tên như thế nào với em nữa…hay là lần sau chị gặp anh đó, chị hỏi tên con gái bên nhật cái nào hay! Em chịu không?
-Dạ chịu! –Tôi tủm tỉm cười.
-À mà nè! Ngày mai họ dẫn chị và anh đó đi chơi công viên nước ấy! Em đi chung luôn ha?
-Nhưng mà…em đi bằng cách nào ? –Tôi lo sợ. Còn nhỏ mà, đâu đi được một mình đâu vả lại…đi xe gia đình chị ấy cũng không được nữa.
-Công viên nước gần chỗ trường mình lắm!Chị dẫn em đến trước !Sau đó chị qua về, chờ họ tới đón!
-Được không vậy chị ?-Tôi hơi lo sợ cho chị ấy!
-Không sao đâu mà ! Tin chị đi!- Chị Sarari lúc nào cũng vui vẻ , lúc nào cũng hoạt bát , chả như tôi…dẫu là em song sinh của chị ấy nhưng mà tôi lại khá im lặng và rụt rè một chút . Nhờ chị ấy , tôi mới có mấy bạn chơi chung ấy chứ không chắc giờ vẫn còn lủi thủi.
Chơi được tới buổi trưa , ba mẹ các bạn ấy tới đón họ . Tôi cũng chào người lớn , chào mấy bạn , hẹn ngày mai gặp lại. Rồi các bạn tôi mỉm cười nắm lấy tay ba mẹ , đi về. Tôi dõi theo họ cho tới khi họ khuất . Có ba mẹ…chắc vui lắm nhỉ ? Tôi ước gì cũng như họ nhưng mà…ngoài bạn tôi ra thì bây giờ …còn ai chơi với tôi không ta?
-Này ! Em bị sao vậy?-Bỗng nhiên có người vồ lấy vai tôi.
-Chị Sarari?- À quên ! Tôi còn người chị song sinh của mình mà !
Chúng tôi ở trong trường thật nhưng còn cách nói khác là chỗ giữ trẻ hay là…chỗ cho em không nơi nương tựa. Tôi và chị Sarari bị bỏ rơi từ khi mới lọt lòng. Hai đứa bây giờ cũng đã sáu tuổi rồi . Tuy còn nhỏ những bọn tôi nhận thức được rất nhiều thứ nên chúng tôi thật sự…cũng chả có ngây thơ lắm như mấy bạn cũng trang lứa.
-Họ như thế nào chị? Tốt không? – Tôi hỏi chị tôi. Chả là mấy hôm trước. Có đôi vợ chồng tới xem nhà trẻ . Lúc đó tôi đang đi lấy hai ly nước cho tôi và chị, còn chị thì đang ngồi ở ngoài sân chờ. Đôi vợ chồng đó thấy chị Sarari liền có ý nhận nuôi .
-Họ tốt lắm! Mà nè! Họ có một cậu con trai nhìn đẹp trai lắm á em! – Chị Sarari túm tím cười trả lời.
-Thế à? Cậu con trai đó như thế nào?
-À! Hơn hai đứa một tuổi ! Cũng mang dòng máu giống mình ấy !
-Nhật – Việt hả chị ? – Tôi bất ngờ hỏi .
-Ừ!-Chị ấy cứ đỏ mặt cười. Vậy chắc cậu con trai đó đẹp lắm ! Tôi thì chưa thấy nên không biết! Tôi cũng muốn biết mặt cậu bạn đó.
-Anh đó tên gì?
-À ! Chị chưa hỏi tên ! –Nói mới nhớ! Cái tên Sarari của chị ấy là do hai vợ chồng đó đặt chứ thật ra…tôi với chị ấy vốn đâu có tên đâu. May cho chị ấy đã có còn tôi thì…không biết!
-Cơ mà…em cũng phải đặt tên gì đi chứ?- Nói hồi cái chị ấy quay qua hỏi tôi.
-Em chịu thôi! Em chả biết tên gì nữa!
-Chị cũng không thể đặt tên như thế nào với em nữa…hay là lần sau chị gặp anh đó, chị hỏi tên con gái bên nhật cái nào hay! Em chịu không?
-Dạ chịu! –Tôi tủm tỉm cười.
-À mà nè! Ngày mai họ dẫn chị và anh đó đi chơi công viên nước ấy! Em đi chung luôn ha?
-Nhưng mà…em đi bằng cách nào ? –Tôi lo sợ. Còn nhỏ mà, đâu đi được một mình đâu vả lại…đi xe gia đình chị ấy cũng không được nữa.
-Công viên nước gần chỗ trường mình lắm!Chị dẫn em đến trước !Sau đó chị qua về, chờ họ tới đón!
-Được không vậy chị ?-Tôi hơi lo sợ cho chị ấy!
-Không sao đâu mà ! Tin chị đi!- Chị Sarari lúc nào cũng vui vẻ , lúc nào cũng hoạt bát , chả như tôi…dẫu là em song sinh của chị ấy nhưng mà tôi lại khá im lặng và rụt rè một chút . Nhờ chị ấy , tôi mới có mấy bạn chơi chung ấy chứ không chắc giờ vẫn còn lủi thủi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.