Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã
Chương 55: Extra: Cái Gặp Nhau Khi Đã Lớn/ Nhật Ký Của Renko (3)
Mộng Huyền Vũ
11/12/2016
Tôi thật sự rất bất ngờ khi anh
Kaishito và Phong gặp tôi…người đầu tiên hai anh ấy gọi chính là… Chị
Sarari. Cũng phải thôi ! Vì tôi chính là người em song sinh của chị ấy
đấy ! Người mà hai anh yêu thương như là cô em gái đã chết cách đây mười năm về trước ấy!Tôi đã rất mừng vì…họ không quên chị ấy ! Họ nhớ về chị ấy khi gặp tôi !
Gặp lại họ , tôi thật sự rất sốc. Anh Phong và anh hai tôi đã chững chạc, cao lớn hơn, chưa kể hai anh ấy có nhan sắc “nghiêng nước nghiêng thành” nữa. Và tình cảm tôi dành cho anh Kaishito vẫ còn đó …không phải là nam nữ mà là tôi đã khao khát…được làm em gái của anh ấy!
Hai anh lo chi phí cho tôi được vào học ! Tôi đã rất vui , tôi thật sự vui lắm ! Tôi tới nhà anh Kaishito , anh ấy ngồi đó…tâm sự về chuyện của ảnh….về việc bị ép làm chồng của Hoa Âm , về việc hôn ước hai bên gia đình , về cô em gái tội nghiệp và…..đứa con gái làm anh điên loạn mấy hôm nay . Tôi đã bất ngờ khi anh nói cái tên….Huyệt Anh .
Tôi hỏi về anh Phong , anh Kaishito mỉm cười nói cũng y chang…và cô con gái đó có tên là Mamako . Ký ức của mười năm về trước lại ùa ạt vào tâm trí tôi . Trông lúc anh ấy buồn về chuyện vừa cãi lộn về chị Huyệt Anh . Tôi đã mỉm cười , không phải cái cười thâm độc … mà là cái cười bất ngờ vì số phận .
Rất nhanh tôi biết rằng đúng là bốn người này có định mệnh với nhau mà . Vì anh Phong và người anh hai yêu dấu , tôi sẽ cố gắng giúp họ hàn gắn với hai cô chị tên Huyệt Anh và Mamako đó . Đây chưa là lúc thích hợp để nói rằng…họ đã gặp hai người đó cách đây mười năm về trước.
Sáng hôm sau tôi tới trường , tôi tới lớp học của hai anh ngay . Có vẻ hơi sớm nên chả có ai ở đây , bỗng nhiên đằng sau lưng …có hai giọng nói đứa con gái lần lượt gọi tên nhau . Huyệt Anh ? Mamako? Chị dâu của tôi? Tôi liền quay đầu lại . Đã lâu không gặp , hai chị ấy đã lớn, đã đẹp hẳn ra. Chị Mamako tuyệt đẹp giai nhân với mái tóc vàng nâu cùng với chị Huyệt Anh vô cùng khí phách như hồi đó. Tôi đã thấy rất mừng…vì họ là người tốt , vì tôi đã nói chuyện hòa hợp với họ và tôi cũng yêu mến hai cô chị dâu này đặc biệt là chị Huyệt Anh.
Tôi thừa sức hiểu bây giờ quan hệ của hai chị và hai người anh tôi không tốt . Nhưng không sao , tôi sẽ cố gắng sức mình để giúp họ quay lại với nhau. Quan trọng là tôi cần thời gian để xong việc.
Lát nữa, trường cúp điện , tôi lỡ đâm sầm vào ai đó và khi nhìn kỹ lại…anh chàng này là ai thế ? Trông vô cùng điển trai và chững chạc nhưng tôi lại không quen biết . Anh ta châm chọc tôi khiến tôi phát điên lên đi được ! Sao anh ta dám châm chọc Renko tôi chứ? Và không ngờ sau đó…anh ta có lien quan đến chị Huyệt Anh . Tôi đã lỡ la lên là chị dâu của tôi … may mà sửa được. Có chuyện gì đó với anh , anh chạy đi gọi tên chị ấy . Tôi thấy lạ nên đã đuổi theo .
Ở lớp học, anh Kaishito đang bồng chị Huyệt Anh với vẻ mặt chọc ghẹo anh ta . Và tôi cũng sớm nhận ra…à ! Ra là kẻ thứ ba trong vụ của anh hai và chị dâu. Anh ta tên Hưng ư ? Tôi nghe chị Huyệt Anh gọi vậy ! Ok , cũng được ! Chí ít tôi biết tên của ong anh đáng ghét đó !Tôi lại mỉm cười , ý nói rằng thật tội nghiệp cho anh ta và tôi cũng thấy cái chuyện này cũng khá thú vị …để tôi xem anh chống chọi , dành lấy chị HUyệt Anh được tới đâu . (Xem lại chương 13: cô bạn kì lạ)
Khi tôi nhận lớp , tôi cũng được các bạn kể về chùm trường và hai tin tức chấn động về họ . Anh Kaishito sẽ kết hôn với hoa khôi khối 11 là Hoa Âm, anh Phong kết hôn với hoa khôi khối 10 là Hoa . Hoa? Tôi nghe tên khá quen nhưng mà là ai ta? Nhưng có lien quan đến chuyện tình của anh Phong và chị Mamako nên tôi phải đi xem xét mới được .
Tôi đã đi xem mặt hoa khôi khối tôi , quả thật…cô bạn này rất đẹp lại còn dịu dàng nữa . Tôi không lạ nếu cô ta là đối tượng với anh Phong nhưng mà…một lần nữa, tôi thấy tội nghiệp với cô bạn này vì tôi biết…anh Phong không thuộc về cô ta đâu ! Nhìn kỹ thì tôi thấy có vẻ Hoa rất cô đơn , chỉ do cái nhan sắc và cái danh dự đó nên mới có nhiều người chơi với Hoa thôi chứ…chắc gì thật lòng!Cơ mà nói mới nhớ…kể từ ngày chị Sarari mất…tôi cũng chả có cô bạn nào chơi thân hết á!
Giờ ra chơi , tôi chạy theo , quan sát Hoa. Tôi thấy Hoan gồi ở sân ghế đá của trường ngồi khóc.
-Anh hai đáng ghét ! Em thích anh mà chứ có phải là Phong đâu ? Thế mà anh nỡ lòng nào ?- Hả? Cô ta có anh hai và cô ta…thích anh hai của cô. À tôi hiểu rồi! Tôi nhớ không nhầm anh Phong bị ép cưới cô ta nhưng có vẻ Hoa cũng chả thích anh Phong. Cô ta thích anh hai của cô! Woa! Tôi hơi ngạc nhiên khi em ruột thích anh mình ấy nhưng mà…anh cô ta là ai thế? Tôi phải tìm hiểu rõ thôi!
Vô tiết, khoảng mấy phút sau ,tôi bị phạt ở ngoài hành lang do cái tội quậy . Xí! Lớp học buồn chán nên tôi kiếm cái gì đó sôi nổi làm thôi cũng bị cho là sai nữa! Bực mình ghê ấy chứ ! Tôi đang đứng bỗng nhiên thấy chị HUyệt Anh hối hả đỡ anh Hưng tới phòng y tế . Tôi liền chạy tới la lên.
-A! Chị Huyệt Anh !
-Renko?
….(Xem lại chương 14 : Cuộc ẩu tả!)
Tôi không thể tin được rằng anh Kaishito là người gây ra như thế này. Dẫu tôi biết anh Hưng bị như vậy hiện tại là rất đáng vì tội cướp chị HUyệt Anh nhưng mà…tại sao tự nhiên trong lòng tôi lại đau buồn …chả vui được miếng nào hết ấy !
Tôi phụ chị Huyệt Anh đưa anh ấy vào, khi vô phòng y tế , tôi hơi ngạc nhiên khi có sự xuất hiện của Hoa, chị Mamako và …ông anh này là ai đây. Mãi sau, mọi người giới thiệu lẫn nhau . Anh ta nói anh ta là anh hai của Hoa ! Ò…Vậy đây là ông anh mà được cô em gái Hoa thích ấy hả? Trông anh ta cũng được ấy chứ ! Và anh là….bạn trai chị Mamako??? Cái gì? Chị Mamako đang quen anh ta ư ? À quên ! Anh Kaishito có nói rằng hôm bữa anh Phong có chia tay với chị ấy rồi ! Nói rằng cũng có tên nào đó cũng tình ý với chị ấy . Thì ra là anh hai của vợ chưa cưới của anh Phong.
Nói chung tôi cảm thấy ông anh này…cũng đang chung số phận với ông bạn trai của chị Huyệt Anh ấy! Tôi thấy tội nghiệp quá . Nhưng mà…không biết anh ta có biết em gái mình “thích” anh ấy không nhỉ? Nói chung tôi thấy phức tạp đây!
Hồi cái cuộc nói chuyện giữa ba người đó , tôi dễ dàng đoán ra tên ông anh đó là Long …Long? Anh Long??Ấy ấy khoan đã! Có cái gì đó hình như không đúng ! Tôi liền lật cuốn nhật ký ra xem. Tôi cá tên hai người này quen lắm . Nhìn qua lại , tôi mới phát hiện ra …là cặp anh em mười năm về trước bắt chuyện với tôi đây mà????? Vậy cái cô bạn tên Hoa đó … chính là người đã ngỏ lời làm bạn với tôi . Lâu rồi không gặp…không biết cô ta có nhớ tôi không ta? Chắc không đâu! Lúc đó tôi làm gì có tên nhưng mà….tự nhiên trong thanh tâm tôi….muốn làm bạn với co ấy quá!! Nên cũng chính vì thế , khi Hoa nói cô biết tôi là ai do…tôi quậy nhất khối =.= , tôi đã đề nghị .
-Ê Hoa! Nghe nói chưa có bạn chơi chung à? Làm bạn với tôi đi, tôi cũng không có bạn chơi chung nữa!
Chắc đây cũng là duyên phận để tụi tôi làm bạn với nhau cho dù hơi muộn…cũng không phải lúc thích hợp để nói tôi với Hoa đã gặp nhau từ trước . Tôi với Hoa nghe lời anh Long ra ngoài vô học. Tôi có nghe chị Mamako có nói về quan hệ của Hoa và chị ấy . Hoa không xấu nhưng mà tôi nghĩ chắc tại do thích anh mình quá nên….tôi cho Hoa vài lời khuyên ! May mắn rằng Hoa nghe theo và bỏ qua chỉ có mỗi tội….sao dám nói tôi thích ông anh Hưng đáng ghét đó chứ? Ngay cả chị Huyệt Anh cũng nói thế! Tôi ghét hắn còn chưa hết huống hồ gì đến thích? Nhưng mà phải giả tạo là quan tâm thôi!
Ngày hôm sau cắm trại , tôi đưa Hoa nói chuyện làm hòa với Mamako . Tôi thấy có hai bà chị đang ở chung với chị dâu tôi nên liền kéo hai bà chị đó ra dẫu thật sự…ba tụi tôi không quen nhau. Tôi bắt chuyện trước.
-Em tên Renko! Em đnag cố gắng giúp chị Mamako và Hoa hòa nhau!
-À! Chị có biết xơ qua về chuyện giữa hai người đó! Em làm tốt lắm ! Chị tên là Như! – Bà chị tên Như lên tiếng.
-Còn chị là Linh Linh! Rất vui được gặp em ! –Tôi cũng mừng làm quen được hai chị này nhưng cơ mà…sao tôi thấy hai người này tên quen quen mà mặt cũng quen nhỉ?
- Ê bà! Nếu con trai đi chung …bà muốn ai?- Chị Linh Linh quay qua hỏi chị Như.
-Tôi muốn ông Tuấn Thanh! Còn bà ?
-Ai cũng được trừ ông Quốc Lê ra…
-Sao vậy? – Chị Như nhăn mặt.
-Thì …có vài chuyện giữa tôi và ổng !- CHị Linh Linh đỏ mặt nói.
Chị Như…anh Tuấn Thanh ? Chị Linh Linh…anh Quốc Lê? Ôi trời…Ký ức quay về nữa rồi thì ra mấy người này…đều lien quan tới nhau mà còn là…..Những Người Tôi Gặp Trước Đó Nữa.Ôi mẹ ơi!Vậy thêm hai cặp đôi nữa! Tôi nghĩ tuy không phải là nhiệm vụ của mình. nhưng như mười năm trước tôi đã nói…họ chắc chắn sẽ là một cặp đôi sau này…tôi nghĩ cũng nên giúp họ. Dẫu sao hai bà chị này cũng dễ mến.
Tôi gặp lại cậu bạn poker face hồi đó và cậu bạn ngỗ nghịch. Ai cũng đã trưởng thành và vô cùng điển trai…tính cũng chả thay đổi. Có điều…tôi bị ông anh Hưng ôm chặt lấy muốn nghẹt thở thật chớ. Anh ấy nói mừng khi được chung xe với tôi ! Xí! Nhầm to rồi đấy! Tôi đi theo bảo vệ chị dâu yêu quý của tôi thôi! Anh ta thật là đáng ghét !Nhưng mà thú thật là….anh ta trông đẹp trai quá !
Nhưng trong giây lát tôi tắt ngủm vì chung xe với ảnh . Thôi kệ ! Dẫu sao cũng được đi chung với hai cô chị dâu và hai anh trai của tôi. Trên xe , sau một hồi giỡn với mấy chị và mọi người. Tôi lấy sổ ra ghi chép cặp này đến cặp kia :
“ Anh Kaishito- Chị Huyệt Anh
Anh Phong – Chị Mamako
Anh Tuấn Thanh – Chị Như
Anh Quốc Lê- Chị Linh Linh”
Nói chung giờ tôi nghĩ nhiệm vụ của tôi là ghép những cặp này với nhau nhưng cơ mà….hình như phải tính thêm Long và Hoa đúng không ta? Cũng nên lắm vì chả phải là Hoa thích anh hai mình sao nhưng mà… có cái trở ngại là…họ là anh em nhau mà? Sao thành đôi được? Anh em ruột ?Sao có thể? Ý khoan!
Sau đó một tia sáng lấp lóe quá tôi ngay lập tức ! Đúng rồi ! Có thể họ không phải là anh em ruột cùng cha khác mẹ hay gì đó! Tôi cần phải xét nghiệm ADN của hai người này , nếu không có tia hy vọng còn đúng thì tôi phải làm họ tách ra. Không có ý xấu nhưng tôi cũng phải giúp họ luôn .
Còn lại tên Hưng…thôi bỏ qua tên này đi ! Hắn có bạn gái hay gì tôi cũng chả quan tâm ! Chả qua chỉ là kẻ xúi quẩy vào phá đám chuyện tình đẹp vậy hoy !
Bỗng dưng sợi dây chuyền tôi giấu được đeo ngay cổ đung đưa. Tôi ngắm nhìn nó , lòng đau vô cugf…những con người định mệnh tôi đã gặp lại hết rồi còn anh…anh đang ở đâu? Làm ơn hãy sớm gặp lại tôi! Dẫu cho bây giừ tôi chả biết mặt anh ta là ai , cũng chả biết lấy một cái tên …nhưng tôi nhớ anh ấy , tôi muốn gặp anh ấy !
-Sợi dây chuyền đẹp quá Renko! Cho chị mượn được không? – Tôi đang mải mê suy nghĩ thì khuôn mặt chị Huyệt Anh ló xuống hàng ghế , ánh mắt ngắm thảng vào sợi dây tơ hồng của tôi. À tại chuyến đi hơi dài nên hầu như ai cũng ngủ hết rồi. Chị Mamako đang ngồi tựa ghế ngủ nè, Hoa cũng thế!
-Dạ được!- Tôi cũng chả nghĩ nhiều! Tôi đưa cho chị ấy ! Chị Huyệt Anh mỉm cười cầm lấy từ tay tôi.
-Woa nhìn lạ quá ta cơ mà…chị thấy nó quen quen ! – Chị Huyệt Anh nhìn qua lại hồi…nói một câu khá lạ.
-Quen?-Tôi hỏi lại.
-Ừ! Chị nhớ không nhầm chị thấy nó ở đâu rồi nè…mà thôi kệ! Em lấy từ đâu ra vậy? – Chị ấy suy ngẫm hồi cái bỏ qua vụ đó . Quay lại hỏi tiếp.
-Hồi đó có cái anh kia dẫn em đi xem bói ! Bà thầy bói nói bọn em sẽ lấy nhau ! Rồi tặng mỗi đứa một dây này như sợi tơ hồng ! Bây giờ em và anh đó lạc nhau , mất địa chỉ…nhưng em tin bọn em sẽ gặp lại nhau!- Tôi hí hửng nói.
-Chà! Lãng mãn quá ta! Chị mong chờ hoàng tử của Renko lắm đây! – CHị Huyệt Anh ghẹo tôi làm tôi hơi xấu hồ. Một hồi tôi để ý kỹ thấy mặt chị ấy hơi nhăn lại và lẩm bẩm cái chữ “quen , quen” nhưng rồi tôi cũng cho qua.
Khi tới nơi , tôi dẫ Hoa đi kiếm lớp. Tôi quay qua thấy anh Long và anh Hưng đang nắm tay hai chị dẫn qua biển người. Hoa nhìn anh Long đau lòng , tôi chưa thể hiểu cảm giác đó nhưng tôi biết…Hoa thật sự rất buồn nhưng cậu ấy rang kìm nén. Bỗng nhiêu lòng tôi có cái gì kì lạ khi thấy cảnh anh Hưng nắm chặt tay chị HUyệt Anh …có cái gì đó không đúng lắm thì phải . Tôi nhớ không nhầm khi liệt kê ra tất cả mọi người…dư tôi với anh Hưng chưa có cặp thì phải….
A!!!!Tôi nghĩ cái quái gì vậy ? Làm sao có chuyện tôi cặp với tên đó thật chứ! Mơ đi! Còn lâu tôi mới thích hắn ! Sau đó tôi đính chính lại do có kẻ gây phiền cho chị dâu tôi thôi nên tôi mới cảm giác kì lạ chứ không có gì . Nhưng cơ mà…
Trưa hôm đó khi mọi người dựng lều để nghĩ, tôi nghĩ cần nói sự thật cho anh Kaishito và anh Phong biết ! Tôi thấy họ hồi tưởng lại kỷ niệm ngày xưa nhưng họ không nhớ là ai. Họ vẽ lại , nhờ họa sĩ vẽ lại theo trí nhớ của họ giống y chang người ngoài đời nhưng không biết là ai … tôi thấy những bức tranh đó, tôi nghĩ tôi cần cho họ biết nên… định sẽ đi để cuốn nhật ký lên bàn trong nhà họ .
Tôi đi ra ngoài , tôi bất chợt đụng phải anh Hưng …gặp ai không gặp mà gặp tên này.
-Mặt em sao nhìn buồn thế ?- Anh ấy hỏi tôi.
-Buồn…có gì đâu buồn ? –Tôi bất ngờ hỏi. Buồn ư? À chắc cái mặt tôi đang đâm chiêu suy nghĩ nên anh ta nhìn tưởng buồn vậy thôi!
-Có cần anh phụ gì không?-Anh ta hỏi tiếp.
-À không cần đâu!
-Thế hả? Vậy anh qua phụ chị Huyệt Anh dựng lều nhé!
-Ấy ấy khoan anh ! Khoan!- Ấy không được! Tôi không thể để hắn kế chị ấy !
-Sao em?- Anh ta ngây thơ nhìn tôi.
-Anh có thể….dựng lều giúp em được không ? Em chung lều với Hoa! – Tôi cốt ỏ ra yếu đuối , thùy mị….giả tạo .
-Ok! Để anh kêu thằng Long qua giúp luôn ha!- Anh ta mỉm cười nhìn tôi .
Vậy cũng tốt ! Tôi tiếp tục cố gắng để ship cặp anh Long và Hoa. Hai anh ta phụ hai đứa tụi tôi. Trong lúc làm , tôi lén giựt một mẫu tóc của Hoa và của anh Long . Đương nhiên hai người đều giật mình nhwung vì tài “diễn viên” của tôi quá hay nên hai người đó không để ý gì nhiều. Tôi tsinh sẽ nhờ Phước đi xét nghiệm dùm tôi hai mẫu tóc này có trùng ADN không (Xem lại chương 23 : chũng ta không phải anh em ruột!).
Anh Hưng và Long có vẻ đồ khá nhiều mồ hôi để dựng lều cho hai bọn tôi. Tôi không biết anh ta có đủ thêm sức để làm lều cho chị Huyệt Anh và chị Mamako không nữa. Cơ mà…còn lều của hai anh ta thì sao ? Làm xong chưa nhỉ?
-Anh Hưng! –Tôi gọi anh ấy.
-Sao em?
-Anh mệt không ?
-Cũng không mệt lắm đâu! Cảm ơn em quan tâm! – Anh Hưng mỉm cười, đưa tay xoa đầu tôi . Tâm trí tôi bỗng nhiên rối bời , mặt đỏ ngất cả lên. Chỉ là cảm giác như là…mình đang được thương yêu vậy !
-Vậy…còn của anh và anh Long thì sao? – Tôi lắp bắp hỏi.
-À! Nên ưu tiên cho hai đứa trước chứ! Bọn anh sau cũng được!- Anh ta nói giỡn với tôi.
Tôi thú thật… giọng anh ấy sao lại dịu dàng và đầy vẻ yêu thương thế này ? Tôi đã cảm nhận sự thương yêu đó từ mẹ nhưng mà…giờ tôi lại thèm khát cách thương đó từ anh ấy ! Nó khiến tôi thật ấm áp, thoải mái, điều chưa bao giờ tôi được trãi…phải chăng là tình cảm nam nữ ư?
KHÔNG ĐỜI NÀO !
Sau vài giây…tôi liền gạt bỏ cái ý nghĩa sến súa đó !
-Renko ! Em lấy dùm anh chai nước trong cặp anh được không?
-Dạ được!- Tôi cầm lấy cặp anh Hưng mà mở và rồi….
-Anh Hưng…cái này là …..- Tôi run rẩy cầm lấy nó , tôi quay qua nhìn anh .
-À ! Cái đó hả? “Báu vật” hồi nhỏ của anh đấy! – Anh Hưng mỉm cười, trả lời một cách tinh nghịch .
Anh ấy kể lại kỹ niệm gắn bó cùng cái “báu vật” mà anh vừa nói. Còn tôi thì cứ đứng chết sững , tâm trí hỗn loạn nhìn anh không ngớt . Tôi chạy tới cặp mình , lấy cái nhật ký xem kỹ lại…nếu tôi không nhầm là hồi xưa tôi bị cậu nhầm với một người khác và người đó chính là…. Tôi không dám nghĩ thêm ! Tôi đã quá ngu ngốc khi không phát hiện từ đầu ! Cũng phải đã mười năm trôi qua rồi mà ! Không nhớ rõ cũng phải!
Và bây giờ tôi vẫn giữ quyết định mang cuốn Nhật ký này đưa cho anh Kaishito và anh Phong đọc.
Em mong nó sẽ giúp ích cho hai anh ! MOng hai anh sớm làm lành với chị Huyệt Anh và chị Mamako . Và có lẽ anh Kaishsito nè! Em thật sự rất xin lỗi về chuyện chị Sarari !Em thật sự xin lỗi ! Em mong anh không quá ngạc nhiên khi biết em là ai ! Em rất yêu quí hai anh như người anh trai của mình và cả hai chị của em. Mong mọi người sớm được kế bên nhau !
À và nữa! Anh Kaishito, mong anh hiểu và thong cảm cho em…anh đừng làm tổn thương anh Hưng quá nha anh! Cứ xem như là vì em đi!
Cuốn nhật ký của tôi tới đây là kết thúc !!
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Renko quay lại phòng mấy anh chị ! Cả đám đàn chị nhìn cô với ánh mắt như muốn rơi lệ , Hoa cũng thế. Cô đảo nhìn một vòng cảm giác kỳ lạ. Ngay cả các anh của cô cũng nhìn cô với ánh mắt vô cùng…khác thường…chuyện gì xảy ra vậy?
-Renko…Cảm ơn em đã giúp chị với người chị yêu! – Chị Linh Linh là người đầu tiên nhảy bổ vào Renko!
-Chị cảm ơn em đã giúp tất cả mọi người!- Tiếp đến chị Như.
-Tôi không ngờ là bà đã chịu đựng quá nhiều sự bi thương!- Hoa là người thứ ba.
-Chị không ngờ em thật mạnh mẽ đến mức vậy đấy Renko!- Mamako ôm chặt cứng đến nỗi Renko muốn nghẹt thở.
-Cảm ơn em nhiều lắm Renko !- Và hạ đo ván là Huyệt Anh . Đến mức này nguyên đám té xuống cái ầm!
-Chuyện…chuyện gì vậy? – Bị năm đứa con gái ôm chặt cứng còn mếu máo , Renko cố gắng vùng vẫy , nói thành lời.
-Là cái này nè em! – Kaishito cầm cuốn nhật ký của Renko lên trước mặt cô.
Thôi chết!! Cô hiểu nguyên do rồi!
-Dù có hơi ngạc nhiên nhưng mà…cảm ơn em!- Quốc Lê đứng dậy nhìn Renko mà nói.
-Ừ! Cảm ơn em ! – Tuấn Thanh cũng thế.
-Nói chung tất cả là nhờ công em đấy!- Long mỉm cười nhìn cô.
-Phải! Cảm ơn em nhiều ! – Phong theo sau .
-Cảm ơn em…em gái của anh! –Lần lượt tất cả mọi người cảm ơn cô nhóc. Cô biết là cô rất cảm động nhưng mà cái này…cô đang bị “kẹt” giữa đám bà chị và cô bạn thân của cô đây nè.
-Thôi ! Tha cho con nhóc đi mọi người! – Hưng ra giải cứu Renko . Mọi người mới buông cô bé ra . Renko thở hồng hộc quay qua nhìn Hưng.
-Dẫu chuyện đã xưa nhwung mà lần sau…cấm em trù ẻo anh nữa nghe chưa?- Hưng quở trách quở đùa…thì có phải trong nhật ký Renko toàn nói xấu Hưng sao.
-Em biết lỗi rồi mà! –Renko đỏ mặt nói.
-Tốt nhưng dù sao…cũng cảm ơn em!- Lại câu cảm ơn nhưng mà …nó làm cho cô xao xuyến , tim đập mạnh không ngừng . Tất cả mọi người cũng thế. Hiện giờ ai cũng đang nhìn cô với cái ánh nhìn như đnag nhìn ân nhân mình vậy. Chúa ơi! Hãy giúp cô nên ứng xử như thế nào đây ?
Gặp lại họ , tôi thật sự rất sốc. Anh Phong và anh hai tôi đã chững chạc, cao lớn hơn, chưa kể hai anh ấy có nhan sắc “nghiêng nước nghiêng thành” nữa. Và tình cảm tôi dành cho anh Kaishito vẫ còn đó …không phải là nam nữ mà là tôi đã khao khát…được làm em gái của anh ấy!
Hai anh lo chi phí cho tôi được vào học ! Tôi đã rất vui , tôi thật sự vui lắm ! Tôi tới nhà anh Kaishito , anh ấy ngồi đó…tâm sự về chuyện của ảnh….về việc bị ép làm chồng của Hoa Âm , về việc hôn ước hai bên gia đình , về cô em gái tội nghiệp và…..đứa con gái làm anh điên loạn mấy hôm nay . Tôi đã bất ngờ khi anh nói cái tên….Huyệt Anh .
Tôi hỏi về anh Phong , anh Kaishito mỉm cười nói cũng y chang…và cô con gái đó có tên là Mamako . Ký ức của mười năm về trước lại ùa ạt vào tâm trí tôi . Trông lúc anh ấy buồn về chuyện vừa cãi lộn về chị Huyệt Anh . Tôi đã mỉm cười , không phải cái cười thâm độc … mà là cái cười bất ngờ vì số phận .
Rất nhanh tôi biết rằng đúng là bốn người này có định mệnh với nhau mà . Vì anh Phong và người anh hai yêu dấu , tôi sẽ cố gắng giúp họ hàn gắn với hai cô chị tên Huyệt Anh và Mamako đó . Đây chưa là lúc thích hợp để nói rằng…họ đã gặp hai người đó cách đây mười năm về trước.
Sáng hôm sau tôi tới trường , tôi tới lớp học của hai anh ngay . Có vẻ hơi sớm nên chả có ai ở đây , bỗng nhiên đằng sau lưng …có hai giọng nói đứa con gái lần lượt gọi tên nhau . Huyệt Anh ? Mamako? Chị dâu của tôi? Tôi liền quay đầu lại . Đã lâu không gặp , hai chị ấy đã lớn, đã đẹp hẳn ra. Chị Mamako tuyệt đẹp giai nhân với mái tóc vàng nâu cùng với chị Huyệt Anh vô cùng khí phách như hồi đó. Tôi đã thấy rất mừng…vì họ là người tốt , vì tôi đã nói chuyện hòa hợp với họ và tôi cũng yêu mến hai cô chị dâu này đặc biệt là chị Huyệt Anh.
Tôi thừa sức hiểu bây giờ quan hệ của hai chị và hai người anh tôi không tốt . Nhưng không sao , tôi sẽ cố gắng sức mình để giúp họ quay lại với nhau. Quan trọng là tôi cần thời gian để xong việc.
Lát nữa, trường cúp điện , tôi lỡ đâm sầm vào ai đó và khi nhìn kỹ lại…anh chàng này là ai thế ? Trông vô cùng điển trai và chững chạc nhưng tôi lại không quen biết . Anh ta châm chọc tôi khiến tôi phát điên lên đi được ! Sao anh ta dám châm chọc Renko tôi chứ? Và không ngờ sau đó…anh ta có lien quan đến chị Huyệt Anh . Tôi đã lỡ la lên là chị dâu của tôi … may mà sửa được. Có chuyện gì đó với anh , anh chạy đi gọi tên chị ấy . Tôi thấy lạ nên đã đuổi theo .
Ở lớp học, anh Kaishito đang bồng chị Huyệt Anh với vẻ mặt chọc ghẹo anh ta . Và tôi cũng sớm nhận ra…à ! Ra là kẻ thứ ba trong vụ của anh hai và chị dâu. Anh ta tên Hưng ư ? Tôi nghe chị Huyệt Anh gọi vậy ! Ok , cũng được ! Chí ít tôi biết tên của ong anh đáng ghét đó !Tôi lại mỉm cười , ý nói rằng thật tội nghiệp cho anh ta và tôi cũng thấy cái chuyện này cũng khá thú vị …để tôi xem anh chống chọi , dành lấy chị HUyệt Anh được tới đâu . (Xem lại chương 13: cô bạn kì lạ)
Khi tôi nhận lớp , tôi cũng được các bạn kể về chùm trường và hai tin tức chấn động về họ . Anh Kaishito sẽ kết hôn với hoa khôi khối 11 là Hoa Âm, anh Phong kết hôn với hoa khôi khối 10 là Hoa . Hoa? Tôi nghe tên khá quen nhưng mà là ai ta? Nhưng có lien quan đến chuyện tình của anh Phong và chị Mamako nên tôi phải đi xem xét mới được .
Tôi đã đi xem mặt hoa khôi khối tôi , quả thật…cô bạn này rất đẹp lại còn dịu dàng nữa . Tôi không lạ nếu cô ta là đối tượng với anh Phong nhưng mà…một lần nữa, tôi thấy tội nghiệp với cô bạn này vì tôi biết…anh Phong không thuộc về cô ta đâu ! Nhìn kỹ thì tôi thấy có vẻ Hoa rất cô đơn , chỉ do cái nhan sắc và cái danh dự đó nên mới có nhiều người chơi với Hoa thôi chứ…chắc gì thật lòng!Cơ mà nói mới nhớ…kể từ ngày chị Sarari mất…tôi cũng chả có cô bạn nào chơi thân hết á!
Giờ ra chơi , tôi chạy theo , quan sát Hoa. Tôi thấy Hoan gồi ở sân ghế đá của trường ngồi khóc.
-Anh hai đáng ghét ! Em thích anh mà chứ có phải là Phong đâu ? Thế mà anh nỡ lòng nào ?- Hả? Cô ta có anh hai và cô ta…thích anh hai của cô. À tôi hiểu rồi! Tôi nhớ không nhầm anh Phong bị ép cưới cô ta nhưng có vẻ Hoa cũng chả thích anh Phong. Cô ta thích anh hai của cô! Woa! Tôi hơi ngạc nhiên khi em ruột thích anh mình ấy nhưng mà…anh cô ta là ai thế? Tôi phải tìm hiểu rõ thôi!
Vô tiết, khoảng mấy phút sau ,tôi bị phạt ở ngoài hành lang do cái tội quậy . Xí! Lớp học buồn chán nên tôi kiếm cái gì đó sôi nổi làm thôi cũng bị cho là sai nữa! Bực mình ghê ấy chứ ! Tôi đang đứng bỗng nhiên thấy chị HUyệt Anh hối hả đỡ anh Hưng tới phòng y tế . Tôi liền chạy tới la lên.
-A! Chị Huyệt Anh !
-Renko?
….(Xem lại chương 14 : Cuộc ẩu tả!)
Tôi không thể tin được rằng anh Kaishito là người gây ra như thế này. Dẫu tôi biết anh Hưng bị như vậy hiện tại là rất đáng vì tội cướp chị HUyệt Anh nhưng mà…tại sao tự nhiên trong lòng tôi lại đau buồn …chả vui được miếng nào hết ấy !
Tôi phụ chị Huyệt Anh đưa anh ấy vào, khi vô phòng y tế , tôi hơi ngạc nhiên khi có sự xuất hiện của Hoa, chị Mamako và …ông anh này là ai đây. Mãi sau, mọi người giới thiệu lẫn nhau . Anh ta nói anh ta là anh hai của Hoa ! Ò…Vậy đây là ông anh mà được cô em gái Hoa thích ấy hả? Trông anh ta cũng được ấy chứ ! Và anh là….bạn trai chị Mamako??? Cái gì? Chị Mamako đang quen anh ta ư ? À quên ! Anh Kaishito có nói rằng hôm bữa anh Phong có chia tay với chị ấy rồi ! Nói rằng cũng có tên nào đó cũng tình ý với chị ấy . Thì ra là anh hai của vợ chưa cưới của anh Phong.
Nói chung tôi cảm thấy ông anh này…cũng đang chung số phận với ông bạn trai của chị Huyệt Anh ấy! Tôi thấy tội nghiệp quá . Nhưng mà…không biết anh ta có biết em gái mình “thích” anh ấy không nhỉ? Nói chung tôi thấy phức tạp đây!
Hồi cái cuộc nói chuyện giữa ba người đó , tôi dễ dàng đoán ra tên ông anh đó là Long …Long? Anh Long??Ấy ấy khoan đã! Có cái gì đó hình như không đúng ! Tôi liền lật cuốn nhật ký ra xem. Tôi cá tên hai người này quen lắm . Nhìn qua lại , tôi mới phát hiện ra …là cặp anh em mười năm về trước bắt chuyện với tôi đây mà????? Vậy cái cô bạn tên Hoa đó … chính là người đã ngỏ lời làm bạn với tôi . Lâu rồi không gặp…không biết cô ta có nhớ tôi không ta? Chắc không đâu! Lúc đó tôi làm gì có tên nhưng mà….tự nhiên trong thanh tâm tôi….muốn làm bạn với co ấy quá!! Nên cũng chính vì thế , khi Hoa nói cô biết tôi là ai do…tôi quậy nhất khối =.= , tôi đã đề nghị .
-Ê Hoa! Nghe nói chưa có bạn chơi chung à? Làm bạn với tôi đi, tôi cũng không có bạn chơi chung nữa!
Chắc đây cũng là duyên phận để tụi tôi làm bạn với nhau cho dù hơi muộn…cũng không phải lúc thích hợp để nói tôi với Hoa đã gặp nhau từ trước . Tôi với Hoa nghe lời anh Long ra ngoài vô học. Tôi có nghe chị Mamako có nói về quan hệ của Hoa và chị ấy . Hoa không xấu nhưng mà tôi nghĩ chắc tại do thích anh mình quá nên….tôi cho Hoa vài lời khuyên ! May mắn rằng Hoa nghe theo và bỏ qua chỉ có mỗi tội….sao dám nói tôi thích ông anh Hưng đáng ghét đó chứ? Ngay cả chị Huyệt Anh cũng nói thế! Tôi ghét hắn còn chưa hết huống hồ gì đến thích? Nhưng mà phải giả tạo là quan tâm thôi!
Ngày hôm sau cắm trại , tôi đưa Hoa nói chuyện làm hòa với Mamako . Tôi thấy có hai bà chị đang ở chung với chị dâu tôi nên liền kéo hai bà chị đó ra dẫu thật sự…ba tụi tôi không quen nhau. Tôi bắt chuyện trước.
-Em tên Renko! Em đnag cố gắng giúp chị Mamako và Hoa hòa nhau!
-À! Chị có biết xơ qua về chuyện giữa hai người đó! Em làm tốt lắm ! Chị tên là Như! – Bà chị tên Như lên tiếng.
-Còn chị là Linh Linh! Rất vui được gặp em ! –Tôi cũng mừng làm quen được hai chị này nhưng cơ mà…sao tôi thấy hai người này tên quen quen mà mặt cũng quen nhỉ?
- Ê bà! Nếu con trai đi chung …bà muốn ai?- Chị Linh Linh quay qua hỏi chị Như.
-Tôi muốn ông Tuấn Thanh! Còn bà ?
-Ai cũng được trừ ông Quốc Lê ra…
-Sao vậy? – Chị Như nhăn mặt.
-Thì …có vài chuyện giữa tôi và ổng !- CHị Linh Linh đỏ mặt nói.
Chị Như…anh Tuấn Thanh ? Chị Linh Linh…anh Quốc Lê? Ôi trời…Ký ức quay về nữa rồi thì ra mấy người này…đều lien quan tới nhau mà còn là…..Những Người Tôi Gặp Trước Đó Nữa.Ôi mẹ ơi!Vậy thêm hai cặp đôi nữa! Tôi nghĩ tuy không phải là nhiệm vụ của mình. nhưng như mười năm trước tôi đã nói…họ chắc chắn sẽ là một cặp đôi sau này…tôi nghĩ cũng nên giúp họ. Dẫu sao hai bà chị này cũng dễ mến.
Tôi gặp lại cậu bạn poker face hồi đó và cậu bạn ngỗ nghịch. Ai cũng đã trưởng thành và vô cùng điển trai…tính cũng chả thay đổi. Có điều…tôi bị ông anh Hưng ôm chặt lấy muốn nghẹt thở thật chớ. Anh ấy nói mừng khi được chung xe với tôi ! Xí! Nhầm to rồi đấy! Tôi đi theo bảo vệ chị dâu yêu quý của tôi thôi! Anh ta thật là đáng ghét !Nhưng mà thú thật là….anh ta trông đẹp trai quá !
Nhưng trong giây lát tôi tắt ngủm vì chung xe với ảnh . Thôi kệ ! Dẫu sao cũng được đi chung với hai cô chị dâu và hai anh trai của tôi. Trên xe , sau một hồi giỡn với mấy chị và mọi người. Tôi lấy sổ ra ghi chép cặp này đến cặp kia :
“ Anh Kaishito- Chị Huyệt Anh
Anh Phong – Chị Mamako
Anh Tuấn Thanh – Chị Như
Anh Quốc Lê- Chị Linh Linh”
Nói chung giờ tôi nghĩ nhiệm vụ của tôi là ghép những cặp này với nhau nhưng cơ mà….hình như phải tính thêm Long và Hoa đúng không ta? Cũng nên lắm vì chả phải là Hoa thích anh hai mình sao nhưng mà… có cái trở ngại là…họ là anh em nhau mà? Sao thành đôi được? Anh em ruột ?Sao có thể? Ý khoan!
Sau đó một tia sáng lấp lóe quá tôi ngay lập tức ! Đúng rồi ! Có thể họ không phải là anh em ruột cùng cha khác mẹ hay gì đó! Tôi cần phải xét nghiệm ADN của hai người này , nếu không có tia hy vọng còn đúng thì tôi phải làm họ tách ra. Không có ý xấu nhưng tôi cũng phải giúp họ luôn .
Còn lại tên Hưng…thôi bỏ qua tên này đi ! Hắn có bạn gái hay gì tôi cũng chả quan tâm ! Chả qua chỉ là kẻ xúi quẩy vào phá đám chuyện tình đẹp vậy hoy !
Bỗng dưng sợi dây chuyền tôi giấu được đeo ngay cổ đung đưa. Tôi ngắm nhìn nó , lòng đau vô cugf…những con người định mệnh tôi đã gặp lại hết rồi còn anh…anh đang ở đâu? Làm ơn hãy sớm gặp lại tôi! Dẫu cho bây giừ tôi chả biết mặt anh ta là ai , cũng chả biết lấy một cái tên …nhưng tôi nhớ anh ấy , tôi muốn gặp anh ấy !
-Sợi dây chuyền đẹp quá Renko! Cho chị mượn được không? – Tôi đang mải mê suy nghĩ thì khuôn mặt chị Huyệt Anh ló xuống hàng ghế , ánh mắt ngắm thảng vào sợi dây tơ hồng của tôi. À tại chuyến đi hơi dài nên hầu như ai cũng ngủ hết rồi. Chị Mamako đang ngồi tựa ghế ngủ nè, Hoa cũng thế!
-Dạ được!- Tôi cũng chả nghĩ nhiều! Tôi đưa cho chị ấy ! Chị Huyệt Anh mỉm cười cầm lấy từ tay tôi.
-Woa nhìn lạ quá ta cơ mà…chị thấy nó quen quen ! – Chị Huyệt Anh nhìn qua lại hồi…nói một câu khá lạ.
-Quen?-Tôi hỏi lại.
-Ừ! Chị nhớ không nhầm chị thấy nó ở đâu rồi nè…mà thôi kệ! Em lấy từ đâu ra vậy? – Chị ấy suy ngẫm hồi cái bỏ qua vụ đó . Quay lại hỏi tiếp.
-Hồi đó có cái anh kia dẫn em đi xem bói ! Bà thầy bói nói bọn em sẽ lấy nhau ! Rồi tặng mỗi đứa một dây này như sợi tơ hồng ! Bây giờ em và anh đó lạc nhau , mất địa chỉ…nhưng em tin bọn em sẽ gặp lại nhau!- Tôi hí hửng nói.
-Chà! Lãng mãn quá ta! Chị mong chờ hoàng tử của Renko lắm đây! – CHị Huyệt Anh ghẹo tôi làm tôi hơi xấu hồ. Một hồi tôi để ý kỹ thấy mặt chị ấy hơi nhăn lại và lẩm bẩm cái chữ “quen , quen” nhưng rồi tôi cũng cho qua.
Khi tới nơi , tôi dẫ Hoa đi kiếm lớp. Tôi quay qua thấy anh Long và anh Hưng đang nắm tay hai chị dẫn qua biển người. Hoa nhìn anh Long đau lòng , tôi chưa thể hiểu cảm giác đó nhưng tôi biết…Hoa thật sự rất buồn nhưng cậu ấy rang kìm nén. Bỗng nhiêu lòng tôi có cái gì kì lạ khi thấy cảnh anh Hưng nắm chặt tay chị HUyệt Anh …có cái gì đó không đúng lắm thì phải . Tôi nhớ không nhầm khi liệt kê ra tất cả mọi người…dư tôi với anh Hưng chưa có cặp thì phải….
A!!!!Tôi nghĩ cái quái gì vậy ? Làm sao có chuyện tôi cặp với tên đó thật chứ! Mơ đi! Còn lâu tôi mới thích hắn ! Sau đó tôi đính chính lại do có kẻ gây phiền cho chị dâu tôi thôi nên tôi mới cảm giác kì lạ chứ không có gì . Nhưng cơ mà…
Trưa hôm đó khi mọi người dựng lều để nghĩ, tôi nghĩ cần nói sự thật cho anh Kaishito và anh Phong biết ! Tôi thấy họ hồi tưởng lại kỷ niệm ngày xưa nhưng họ không nhớ là ai. Họ vẽ lại , nhờ họa sĩ vẽ lại theo trí nhớ của họ giống y chang người ngoài đời nhưng không biết là ai … tôi thấy những bức tranh đó, tôi nghĩ tôi cần cho họ biết nên… định sẽ đi để cuốn nhật ký lên bàn trong nhà họ .
Tôi đi ra ngoài , tôi bất chợt đụng phải anh Hưng …gặp ai không gặp mà gặp tên này.
-Mặt em sao nhìn buồn thế ?- Anh ấy hỏi tôi.
-Buồn…có gì đâu buồn ? –Tôi bất ngờ hỏi. Buồn ư? À chắc cái mặt tôi đang đâm chiêu suy nghĩ nên anh ta nhìn tưởng buồn vậy thôi!
-Có cần anh phụ gì không?-Anh ta hỏi tiếp.
-À không cần đâu!
-Thế hả? Vậy anh qua phụ chị Huyệt Anh dựng lều nhé!
-Ấy ấy khoan anh ! Khoan!- Ấy không được! Tôi không thể để hắn kế chị ấy !
-Sao em?- Anh ta ngây thơ nhìn tôi.
-Anh có thể….dựng lều giúp em được không ? Em chung lều với Hoa! – Tôi cốt ỏ ra yếu đuối , thùy mị….giả tạo .
-Ok! Để anh kêu thằng Long qua giúp luôn ha!- Anh ta mỉm cười nhìn tôi .
Vậy cũng tốt ! Tôi tiếp tục cố gắng để ship cặp anh Long và Hoa. Hai anh ta phụ hai đứa tụi tôi. Trong lúc làm , tôi lén giựt một mẫu tóc của Hoa và của anh Long . Đương nhiên hai người đều giật mình nhwung vì tài “diễn viên” của tôi quá hay nên hai người đó không để ý gì nhiều. Tôi tsinh sẽ nhờ Phước đi xét nghiệm dùm tôi hai mẫu tóc này có trùng ADN không (Xem lại chương 23 : chũng ta không phải anh em ruột!).
Anh Hưng và Long có vẻ đồ khá nhiều mồ hôi để dựng lều cho hai bọn tôi. Tôi không biết anh ta có đủ thêm sức để làm lều cho chị Huyệt Anh và chị Mamako không nữa. Cơ mà…còn lều của hai anh ta thì sao ? Làm xong chưa nhỉ?
-Anh Hưng! –Tôi gọi anh ấy.
-Sao em?
-Anh mệt không ?
-Cũng không mệt lắm đâu! Cảm ơn em quan tâm! – Anh Hưng mỉm cười, đưa tay xoa đầu tôi . Tâm trí tôi bỗng nhiên rối bời , mặt đỏ ngất cả lên. Chỉ là cảm giác như là…mình đang được thương yêu vậy !
-Vậy…còn của anh và anh Long thì sao? – Tôi lắp bắp hỏi.
-À! Nên ưu tiên cho hai đứa trước chứ! Bọn anh sau cũng được!- Anh ta nói giỡn với tôi.
Tôi thú thật… giọng anh ấy sao lại dịu dàng và đầy vẻ yêu thương thế này ? Tôi đã cảm nhận sự thương yêu đó từ mẹ nhưng mà…giờ tôi lại thèm khát cách thương đó từ anh ấy ! Nó khiến tôi thật ấm áp, thoải mái, điều chưa bao giờ tôi được trãi…phải chăng là tình cảm nam nữ ư?
KHÔNG ĐỜI NÀO !
Sau vài giây…tôi liền gạt bỏ cái ý nghĩa sến súa đó !
-Renko ! Em lấy dùm anh chai nước trong cặp anh được không?
-Dạ được!- Tôi cầm lấy cặp anh Hưng mà mở và rồi….
-Anh Hưng…cái này là …..- Tôi run rẩy cầm lấy nó , tôi quay qua nhìn anh .
-À ! Cái đó hả? “Báu vật” hồi nhỏ của anh đấy! – Anh Hưng mỉm cười, trả lời một cách tinh nghịch .
Anh ấy kể lại kỹ niệm gắn bó cùng cái “báu vật” mà anh vừa nói. Còn tôi thì cứ đứng chết sững , tâm trí hỗn loạn nhìn anh không ngớt . Tôi chạy tới cặp mình , lấy cái nhật ký xem kỹ lại…nếu tôi không nhầm là hồi xưa tôi bị cậu nhầm với một người khác và người đó chính là…. Tôi không dám nghĩ thêm ! Tôi đã quá ngu ngốc khi không phát hiện từ đầu ! Cũng phải đã mười năm trôi qua rồi mà ! Không nhớ rõ cũng phải!
Và bây giờ tôi vẫn giữ quyết định mang cuốn Nhật ký này đưa cho anh Kaishito và anh Phong đọc.
Em mong nó sẽ giúp ích cho hai anh ! MOng hai anh sớm làm lành với chị Huyệt Anh và chị Mamako . Và có lẽ anh Kaishsito nè! Em thật sự rất xin lỗi về chuyện chị Sarari !Em thật sự xin lỗi ! Em mong anh không quá ngạc nhiên khi biết em là ai ! Em rất yêu quí hai anh như người anh trai của mình và cả hai chị của em. Mong mọi người sớm được kế bên nhau !
À và nữa! Anh Kaishito, mong anh hiểu và thong cảm cho em…anh đừng làm tổn thương anh Hưng quá nha anh! Cứ xem như là vì em đi!
Cuốn nhật ký của tôi tới đây là kết thúc !!
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Renko quay lại phòng mấy anh chị ! Cả đám đàn chị nhìn cô với ánh mắt như muốn rơi lệ , Hoa cũng thế. Cô đảo nhìn một vòng cảm giác kỳ lạ. Ngay cả các anh của cô cũng nhìn cô với ánh mắt vô cùng…khác thường…chuyện gì xảy ra vậy?
-Renko…Cảm ơn em đã giúp chị với người chị yêu! – Chị Linh Linh là người đầu tiên nhảy bổ vào Renko!
-Chị cảm ơn em đã giúp tất cả mọi người!- Tiếp đến chị Như.
-Tôi không ngờ là bà đã chịu đựng quá nhiều sự bi thương!- Hoa là người thứ ba.
-Chị không ngờ em thật mạnh mẽ đến mức vậy đấy Renko!- Mamako ôm chặt cứng đến nỗi Renko muốn nghẹt thở.
-Cảm ơn em nhiều lắm Renko !- Và hạ đo ván là Huyệt Anh . Đến mức này nguyên đám té xuống cái ầm!
-Chuyện…chuyện gì vậy? – Bị năm đứa con gái ôm chặt cứng còn mếu máo , Renko cố gắng vùng vẫy , nói thành lời.
-Là cái này nè em! – Kaishito cầm cuốn nhật ký của Renko lên trước mặt cô.
Thôi chết!! Cô hiểu nguyên do rồi!
-Dù có hơi ngạc nhiên nhưng mà…cảm ơn em!- Quốc Lê đứng dậy nhìn Renko mà nói.
-Ừ! Cảm ơn em ! – Tuấn Thanh cũng thế.
-Nói chung tất cả là nhờ công em đấy!- Long mỉm cười nhìn cô.
-Phải! Cảm ơn em nhiều ! – Phong theo sau .
-Cảm ơn em…em gái của anh! –Lần lượt tất cả mọi người cảm ơn cô nhóc. Cô biết là cô rất cảm động nhưng mà cái này…cô đang bị “kẹt” giữa đám bà chị và cô bạn thân của cô đây nè.
-Thôi ! Tha cho con nhóc đi mọi người! – Hưng ra giải cứu Renko . Mọi người mới buông cô bé ra . Renko thở hồng hộc quay qua nhìn Hưng.
-Dẫu chuyện đã xưa nhwung mà lần sau…cấm em trù ẻo anh nữa nghe chưa?- Hưng quở trách quở đùa…thì có phải trong nhật ký Renko toàn nói xấu Hưng sao.
-Em biết lỗi rồi mà! –Renko đỏ mặt nói.
-Tốt nhưng dù sao…cũng cảm ơn em!- Lại câu cảm ơn nhưng mà …nó làm cho cô xao xuyến , tim đập mạnh không ngừng . Tất cả mọi người cũng thế. Hiện giờ ai cũng đang nhìn cô với cái ánh nhìn như đnag nhìn ân nhân mình vậy. Chúa ơi! Hãy giúp cô nên ứng xử như thế nào đây ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.