Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã
Chương 27: Hoa Âm Quái Chiêu !!
Mộng Huyền Vũ
17/05/2019
Ở y tế :
-Huyệt Anh! Làm ơn tỉnh lại đi!- Hưng nắm chặt tay Huyệt Anh , gào thét nên bị Tuấn Thanh chặn lại mong anh giữ bình tĩnh. Hưng lo lắng, tim đập mạnh nhìn cô , Tuấn Thanh không cản được nên Renko phải thay thế. Ít nhất Renko có thể là người điểu khiển anh được.
-Anh Hưng ! Anh bình tĩnh lại! Chị HUyệt Anh sẽ không sao đâu!
-Em chắc chứ hả?-Hưng quay qua hướng Renko.
-Cậu ấy không sao đâu! Chỉ là sốc quá xỉu thôi!-Tuấn Thanh đi tới xem xét Huyệt Anh. Ban đầu mọi người ai cũng tưởng Tuấn Thanh lợi dụng lại gần, chăm sóc cô nhưng không phải, may nhờ Quốc Lê giải thích rằng, ngành sau này Tuấn Thanh học là ngành y nên đây là một việc cơ bản , chứ không có ý gì hết. Mamako phù nhẹ nhõm, cô tự hỏi Tuấn Thanh còn thích Huyệt Anh chứ? Cô quay qua nhìn Như, mặt Như vẫn đang rất buồn.
Mọi người cũng đỡ lo, họ biết cú sốc lần này của Huyệt Anh…rất nặng chứ không nhẹ gì.
Phong chạy khắp nơi tìm kiếm Kaishito. Cái thằng đó, anh phải cho một trận mới được.
-Kaishito! KAISHITO!
-Phong?
Đi đoạn hồi, anh thấy Kaishito nhưng rồi…kế bên là Hoa Âm và anh chợt hiểu ra…lí do tại sao Huyệt Anh khóc và ngất xỉu. Cô đã thấy Kaishito nhưng kinh khủng hơn là anh đang say sưa, ôm ấp Hoa Âm vào lòng. Dù HUyệt Anh miệng cứ trăn trăn là không yêu Kaishito nhưng cử chì của cô phải nói lên được rằng: trong lòng HUyệt Anh chỉ có Kaishito!
Bốp!
-Mày..mày làm gì vậy?-Kaishito ngã xuống, than đau.
-Kaishito, anh không sao chứ? Phong, sao cậu làm vậy?-Hoa Âm hoảng hốt, vội vàng chạy ngay tới Kaishito, ôm anh , xoa nhẹ vết thương. Trừng con mắt xinh đẹp nhìn người bạn thân của người yêu mình.
Phong nhào tới, tặng cho Kaishito một cú giáng trời ngay mặt làm anh té . Phong nổi cơn giận dữ nhìn Kaishito.
-Tại sao mày làm vậy?-Phong tức giận hét lên.
-Làm gì chứ?
-Tại sao mày bỏ mặc Huyệt Anh mà đi ôm ấp con hồ ly tinh đó!
-Nè cái thằng kia!-Hoa Âm nghe xúc phạm đến mình, cô hung hổ đứng trước mặt Phong, cảnh báo anh.
-Kaishito là của tôi chứ không phải là cái con nhỏ bẩn thỉu kia! Nó chả bằng một góc của tôi nữa!Kaishito bỏ mặt là phải!
-Thứ dơ bẩn , không bằng một gốc là cô mới đúng! So với Huyệt Anh thì HUyệt Anh tốt hơn cô vạn lần! Nghe chưa?
-Anh….-Hoa Âm trừng mắt nhìn, Phong bỏ đi nhưng trước khi bỏ đi , anh có ném một câu cho Kaishito.
-Huyệt Anh đã thấy cảnh anh ôm cô ấy! Huyệt Anh đã ngất xỉu sau khi trình diễn xong, giờ đang trong by Sense"> phòng y tế đấy!
Phong biến luôn. Nghe tới đây, Kaishito tuy mặt không cảm xúc nhưng trong lòng anh thật khó tả. Anh nên ăn mừng khi chơi cô một vốn hay đau đớn khi cô vì anh mà buồn bã đến nỗi ngất?
Hoa Âm đỡ Kaishito dậy, anh không hất tay cô ra, vẫn ôm cô nhưng rồi…sau đó anh đi nhanh hơn, đi một mình , bỏ Hoa Âm ở lại đuổi theo, gọi tên anh.
Mọi người dù muốn ở lại bên Huyệt Anh để săn sóc cho cô nhưng giờ học là giờ học, ai nấy cũng phải về lớp, đành đểnHUyệt Anh lại trong by Sense"> phòng nhưng mà….chắc cũng không sao đâu vì đối con nhỏ này ngất cũng như ngủ.
Số người dần dần giảm, chỉ còn Mamako ở lại . Cô buồn và lo tới nỗi không thể nhấc cái chân lên được, chắc còn không có sức học nữa là….
Huyệt Anh của cô vốn rất mạnh mẽ, luồn tràn đầy sức sống thế mà giờ đây lại ẻo lã thế. Hở một chút là rơi lệ , là khóc. Đâu còn con nhóc heo của cô như ngày nào nữa.
-Huyệt Anh à……..-Mamako tha thiết gọi tên người đang nằm trên giường.
-……
-Mamako!
-Phong!
Cánh cửa phòng mở tung, Phong với khuôn mặt lạnh lùng bước vô. Không cần anh giải thích cô cũng đủ hiểu cuộc nói chuyện giữa anh và Kaishito không mấy tốt đẹp lắm.
-Chúng ta lên lớp thôi!
-Em không thể bỏ mặc Huyệt Anh ở đây được!
-….Huyệt Anh sẽ ổn thôi mà…….
-Sao anh biết được cấu ấy ổn chứ? Em học chung với Huyệt Anh mười một năm trời rồi! Em rất hiểu nó!-Mamako tức giận, đứng phắt dậy , ngang hàng trước mặt anh.
-Mamako! Em bình tĩnh đi!-Phong ráng an ủi Mamako nhưng có vẻ không được. Cô bắt đầu khóc, khóc cho một người bạn của cô, cô thay cho HUyệt Anh để buồn , để nói những lời nay với Phong.
-Tất cả là tại bạn anh hết đấy! Tại cái tên đó mà giờ Huyệt Anh mới như thế đấy!Anh nói rằng Kaishito thương HUyệt Anh lắm mà ! Sao bây giờ lại thành như thế?Anh trả lời em đi!Hic!-Mamako lại lấy tay đập mạnh vào cơ thể Phong. Anh chỉ biết im lặng , biến thành cái bao gối cho cô hả giận.
-Anh nói đi! Chuyện này giải quyết sao hả? Bạn anh với anh giống nhau thật ! Toàn lấy tình cảm ra để đùa giỡn! Mấy người xem nó là gì hả? Là đồ chơi cho mấy người sao? Tôi và Huyệt Anh thật sai lầm khi dính đến hai người mà!
-MAMAKO!-Gào to lên trong không trung, Phong ôm trọn Mamako vào lòng anh. Cô nàng vừa khóc vừa dạy dụa.
T hì ra cô vẫn nhờ tới những chuyện xưa, những điều không hay giữa cô và anh. Nhìn thấy HUyệt Anh vậy, cô không khỏi nghĩ tới tình trạng của cô và Phong lúc đó…cũng rất là tệ…kinh khủng đến mức nào.
Phong mặt tối sầm lại. Anh muốn cô quên đi nhưng khó mà điều khiển tư tưởng của cô được. Anh đau lòng đến mức nào khi nghe Mamako nói vậy. Cô tức giận Kaishito và anh cũng một phần có lỗi trong đây, anh đúng là không có quyền về việc này nhưng….cứ nghe Mamako nói thêm thì anh còn buồn , đau hơn Mamako nữa.
-Lỗi tại anh! Cho anh xin lỗi!
-Hic! Huhuhu!-Mamako dựa tay vào vòm lưng của Phong, cô thoải mái khóc .
Không lâu sau thì Mamako và Phong cũng lên lớp, trước khi lên Mamako còn quay qua nhìn Huyệt Anh một chút .
…..
-Hai cái đứa sến kia cuối cùng cũng đi rồi!-Họ vừa đi khuất thì Huyệt Anh tỉnh dậy liền. Nhờ cái tiếng thét kinh hoàng của Mamako nên cô mới thức tỉnh đấy nhưng im lặng, nghe chuyện tình củm thấy ghê.
Nhưng mà dù sao đi nữa Huyệt Anh thấy Mamako nói cũng đúng. Kaishito đúng là toàn lấy tình cảm của cô ra đùa giỡn, cũng tại anh mà cô trở nên yếu ớt hơn. Cô không có cách nào qua mặt anh được sao?
-Thôi ! Không nghĩ nữa! Ngủ!-Thừa cơ hội ngàn năm có một không học mà ngủ, ngu gì cô không giả vờ bị xỉu tiếp.
Dù sao nữa lúc chìm vào giấc mơ…sẽ tốt hơn vì cô không nghĩ tới anh nữa(mà mơ thấy là zuj lắm ấy!!!)
Cạch…
Tiếng mở cửa phòng vang lên. Chắc ai đó bị bệnh vào nè! Huyệt Anh không nghĩ nhiều, cứ tiếp tục hành trình đến thế giới giấc mơ cho tới khi…cô cảm nhận có một bàn tay lớn đụng vào mái tóc, cứ vén những lọn tóc ra để lộ khuôn mặt nhợt nhạt của Huyệt Anh. Bàn tay đó cũng chạm vào mặt cô.
Là ai thế? Huyệt Anh không dám mở mắt . Bàn tay này cô cảm nhận quen quá, nó giống như bàn tay ở Hồ Cốc vậy. Ai vậy? Là mẹ ư? Nó dịu dàng, ấm áp như mẹ vậy.
-Mẹ….-Huyệt Anh không kìm được thốt lên. Bàn tay đó cũng rút lại, người đó đi ra . Huyệt Anh liền mở mắt xem là ai nhưng có vẻ…quá muộn rồi.
Kaishito dựa vào cửa phòng y tế, anh lẽ ra không có tư cách đến thăm cô nhưng mà… anh không kìm được chính mình phải tận mắt xem sắc mặt cô như thế nào, cô tốt hay tệ. Phải nói rằng anh chính là người vừa vào phòng y tế, anh mừng vì cô biết đó không phải là anh chứ không…anh sẽ bị cô chửi như thế nào đây?
Kaishito bỏ tay vào quân, bước chân lên cầu thang để về lớp. Những hành động của anh đều bị ai đó sau lưng nắm giữ, dòm ngó nãy giờ. Hoa Âm xoắn tay thành quyền lại, khuôn mặt giận dữ đền khủng bố tinh thần người ta.
Cô rất tri thức, xinh đẹp ,quyến rũ, tài năng như thế… tại sao anh không hướng đến cô mà hướng đến cái con nhóc ngốc, ngu đó chứ?
-Alo?-Hoa Âm nhấc máy, gọi điện thoại đến một người. Cô mỉm cười đầy gian tà, có gợi ý chút là người này có dính líu đến vụ Mamako hôm bữa.
-Alo? Hoa Âm đấy hả?-Bên kia trả lại một giọng con trai.
-Đàn em của anh sao rồi?
-Sau chuyện cô kêu tôi cữ người đi xử con nhỏ Lai đó, tụi nó bị bắt hết rồi! Sao cô không nói rằng bạn của con đó toàn là hàng có võ mà còn lợi hại nữa?
-Xin lỗi! Tôi tính nhờ anh chuyện nữa!
-Sao?
-Lần này…chắc chắn mấy đứa kia sẽ không biết gì đâu! Anh lần này đích thân đến “gặp mặt” con nhỏ này nha?
-Con Lai đó nữa hả?
-Ồ không! Là bạn thân…của con nhỏ đó! Nó là nhị đẳng Karate ấy mà! Nhìn cũng ngon lắm!Anh muốn gặp nó chứ?
-Ái chà! Tôi vốn không có hứng nhưng cô mời thì để tôi thử xem!Hi!
-Tốt ! Haha!
Hai bên đầu máy đều bật tiếng cười gian tà. Hoa Âm cười sảng khoái đến bất tận, rất dễ làm vỡ mẫu hình đoan trang, xinh đẹp của cô. Cô có thể chấp nhận mất tất cả nhưng cô không thể mất Kaishito được. Cô yêu anh ta đến nỗi mù lòa, đến nỗi dám giết người để có anh. Kaishito là của cô! Không là của ai hết!
Nếu như bạn đang ngủ mà bỗng nhiên một ten con trai xông vào, xô ngã bạn xuống sàn rồi cười man rợ. Bạn có thấy ghê không? Thấy rất kì hoặc, ớn lạnh và khó hiểu. Huyệt Anh run rẩy , trợn tròn nhìn người con trai trước mặt cô. Với những ám khí bu đầy người , cách ăn mặc như đường phố và khuôn mặt man rợ toát lên vẻ nguy hiểm này làm Huyệt Anh đông cứng ngay tai chỗ. Cái tên này là cái tên quỷ nào vậy?
-Anh là ai vậy?-Huyệt Anh la lên.
-Tôi là ai cô không cần quan tâm! Cô là Huyệt Anh…phải không?-Người con trai nói lại.
-…Ừ! Anh muốn gì?
-Hê! Tôi muốn đùa giỡn với cô một chút!-Nhếch hàm răng ố vàng kinh khủng , Huyệt Anh chưa kịp manh động đã bị cái tên côn đồ đó tóm gọn trong lòng bàn tay, cô bị bâng đi ra ngoài tới đâu không biết.
-Bỏ tôi ra!Bỏ tôi ra tên khốn khiếp này!
-Cứ hét đi! Không ai nghe đâu!-Tên thằng con trai cười sặc sụa, bâng Huyệt Anh nhẹ nhàng ra trường, ném thẳng lên một chiếc ô tô sang trọng rồi vụt mất.
Huyệt Anh trong xe dư sức phá vỡ cửa kính để phóng ra ngoài nhưng ôi…tên du côn biết trước đã tặng cho cô một cái khăn tẩm thuốc mê khiến HUyệt Anh ngất lên ghế xe.
Chiếc ô tô phóng nhanh với vận tốc kinh hoàng , chóng mặt. Hình bóng của chiếc xe càng ngày càng xa dần với mái trường thân yêu của nạn nhân. Rốt cuộc chúng định làm gì HUyệt Anh chứ?
Giờ ra chơi…
-Phong! Anh và em xuống thăm Huyệt Anh nha!
-Em xuống trước đi! Anh đi gọi…Kaishito!
-…….Được rồi! Em xuống trước!
T iếng chuông vừa thong báo tới giờ an nghỉ cho học sinh. Khuôn mặt u buồn của Mamako đã biến mất, đổi lại là sự rang rợ, toát lên vẻ hạnh phúc khi nghĩ được chạy xuống chơi với HUyệt Anh. Cô không đi một mình, đương nhiên là rủ Phong đi chung nhưng mà…lúc Phong nói đến Kaishito, mặt Mamako hơi tối sầm lại nhưng cô cũng đành chịu. Dù Kaishito là tên có tội tày trời, ác độc đi chăng nữa…thì Huyệt Anh cũng lỡ mang lòng yêu hắn rồi , Kaishito thật ra cũng thương yêu Huyệt Anh nhưng những hành động của anh…chỉ có trời mới giải thích nổi.
Mamako mở cửa, lăn tăn đi ra ngoài, chưa kịp đi mấy bước thì gặp hai cặp đôi khá hoàn hảo có chung ý định đi thăm Huyệt Anh.
-Linh Linh, Quốc Lê, Tuấn Thanh và Như, cảm ơn vì đã quan tâm đến Huyệt Anh!
-Ôi dào! Bạn bè chung với nhau mà!-Linh Linh khoác tay qua Mamako, cưới típ hí.
-Dù sao thì bọn này cũng lo cho cái con Tomboy đó mà !-Như đứng kế bên Tuấn Thanh.
Cả đám cười rộ. Không lau sâu , tất cả đã có mặt tại phòng y tế. Mamako mặt hớn hở mở cửa, ai cũng vậy nhưng khi vừa mở , tất cả tắt ngụm khi chứng kiến cảnh : Renko, Hoa, Long và Hưng mặt nhăn nhó nhìn nhau. Bốn người này tới trước họ để thăm Huyệt Anh, chắc chắn Hưng muốn mình là người đầu tiên Huyệt Anh nhìn thấy chứ không phải Là Kaishito. Nhưng mà...bốn người ở đây, nhân vật chính đâu ?
-Chị...chị Mamako....mọi người.....chị Huyệt Anh....mất tích rồi !-Hoa run rẩy báo cáo.
Tất cả xanh mặt lại
Phong đi điềm tĩnh hướng đến Kaishito , anh đang ngồi đọc sách một cách bình thường. Phong tự hỏi đây là cái cuốn sách gì vậy mà thấy lúc nào Kaishito cũng mang theo mình.
-Mày xuống thăm Huyệt Anh không ?
-....Không biết !-Kaishito trả lời bình thường.
-...Mày nghe tao nói không ?-Phong bực tức, giật cuốn sách ra khỏi lòng bàn tay của Kaishito. Khuôn mặt vẫn giử vẻ giận dữ nhưng sao đó liền cứng lại vì...từ trong cuốn sách của Kaishito...có một bức hình rơi ra. Phong lụm lên và là...hình của Huyệt Anh đang ngủ...ở nhà Kaishito !!
Phong trợn tròn mắt, anh liền xem cuốn sách của Kaishito. Đây không phải là sách đọc mà là nhật ký !
« Ngày X tháng X năm XXXX
Cái con nhỏ heo này đúng là quái đản thiệt ! Chưa bao giờ gặp đứa con gái nào vừa ngốc mà vừa manly như nó hết !
Dạo này toàn đám không ra gì ! Cứ hễ được mình tỏ tình, đồng ý là sa vào lòng , nhõng nhẹo, nũng nịu. Mình tự hỏi tụi nó có lòng tự trọng không . Công nhận tụi nó diễn kịch giỏi quá nhưng sao không làm nghề diễn viên nhì ??? »
« Ngày X tháng X năm XXXX
Suýt nữa mình bị từ chối ! Đây là lần đầu tiên mình bị một đứa con gái từ chối ...cô ta có bị điên không vậy ? Còn gan lớn dám chọi hộp bút mình nữa !Mà cũng tại cái con heo này mà mình phải hi sinh nụ hôn nữa. Nếu là một đứa con gái khác là sướng mê cả rồi vậy mà cái con heo này...nó dám ngất là sao ? »
« Ngày X tháng X năm XXXX
Tại sao mình lại cảm thấy đau thế ? Đau cực kì, một loại cảm giác mà trước đây mình chưa cảm nhận được. Nó rất nhói ,còn hơn khi chứng kiến cảnh em gái mình qua đời nữa.
Cô ấy đã biết sự thật rằng mình đã lợi dụng cô ấy .Chẳng phải như thế mình sẽ không bị dính líu đến cai con nhỏ đáng xấu hổ đó nhưng mà...khi nhìn thấy cô ấy khóc , lồng ngực mình lại nhói lên .Cô ta khóc, thì ra cô ta cũng rất mỏng manh chứ không như vẻ bề ngoài. Thật sự cô ấy trông rất tội nghiệp...rất đáng yêu khi bị mình bao phủ..... »
« Ngày X tháng X năm XXXX
Đây không phải là lần đầu tiên mình đánh con gái. Thật sự là những cô bồ cứng đầu từ trước tới giờ, nũng nịu van mình đừng bỏ đi, mình đã nặng tay với đứa đó. Đây không phải là lần đầu nhưng tại sao ...khoảnh khắc mình bẻ chân Huyệt Anh, cô ấy ngã xuống sàn, mình cảm giác như một tên vũ phu , thật đáng xấu hổ.Rồi khi cô ấy liên tiếp tấn công, lại cảm giác đau đớn xuất hiện....tại sao chứ ? Tại sao mình không thể đánh cô ấy, mình chỉ né mà thôi ! Nhìn cô ấy và mình lúc đó...cảm giác buồn biết bao....... »
« Ngày X tháng X năm XXXX
Tại sao Huyệt Anh lại ở nơi đó với cái tên khốn Hưng. Hắn dám nắm tay cô ấy, còn dám nói là vợ sao ?Huyệt Anh, em cũng to gan lắm khi dám nói tôi và Hoa Âm mau thành đôi, em muốn chết với tôi sao ?
. Đêm nay, Huyệt Anh đẹp quá ! Cô thật nữ tính, xinh đẹp và quyến rũ. Bộ váy đen huyền ảo bó sát cơ thể Huyệt Anh làm tôn vẻ đẹp thân hình của cô.
Mình thấy thật may mắn khi lựa đúng để viến lục bảo vào ổ bánh kem , mình mong rằng nó sẽ khiên Huyệt Anh là người ăn nó đầu tiên và cuối cùng...mình đã suy đoán đúng. Nhìn vẻ ngây thơ khi lần đầu thấy đá quý rồi những bước nhảy vụng về , cảm giác muốn la lên rằng tôi không muốn cưới Hoa Âm cho mọi người biết.. »
« Ngày X tháng X năm XXXX
Em giỡn mặt với tôi đó hả Huyệt Anh ? Em biết tôi một tay bảo vệ em , một tay đánh bọn du côn mệt như thế nào không ? Sao em dám lạnh lùng với tôi như thế ? Ngay cả câu cảm ơn đơn giản nhất em cũng không nói.
Trong lúc Phong và Mamako quay lại bên nhau. Tôi nghĩ em sẽ tự mình quay lại với t6ô thế mà... em lại đi chung với tên Hưng đó, còn dám vui vẻ trước mặt tôi nữa ! »
« Ngày X tháng X năm XXXX
Huyệt Anh ! Em biệt họng em lớn lắm không ? Suýt nữa làm hỏng màng nhĩ tôi rổi. Đây không phải là lần đâu tôi và em ngủ chung đâu nhé ! Em ở trên giường tôi mà dám đạp tôi lăn xuống đất là sao ?
Em có biêt khi em về...căn nhà của tôi lại trở nên hiu quạnh . Tôi cũng không mẩn may đến con Cooky nhiều nhưng tôi cũng không thể bắt em ở lại được.Tôi nhớ em ! »
« .... » (còn nhiều nhưng chương sau sẽ khám phá thêm nhé !)
Phong mặt mồ hôi ,mắt ngở ngàng nhìn Kaishito, Kaishito từ bình tĩnh trở nên xấu hổ, anh cảm nhận được trái tim anh đập loạn xạ đến mức nào.
-Mày...mày....
-Tao chỉ là tao....
Hai người ấp a ấp úng nhìn nhau cho tới khi Mamako hớt hải chạy lên.
-Phong ! Phong ! Chuyện lớn rồi ! Huyệt Anh....Huyệt Anh....-Mamako thở hồng hộc vì cô chạy nhanh lên lầu bằng cầu thang .
-Huyệt Anh sao ? Bình tĩnh Mamako !-Phong đât cuốn sách lên bàn, chạy tới đỡ Mamako.
Kaishito mặt nhăn đứng dậy, tuy anh không nói gì nhưng lại nhìn chăm chú vào Mamako để đợi câu tiếp theo.
-Huyệt Anh mất tích rồi !
Đoàng...
Như sét đánh ngang tai. Kaishito mặt tối sầm đến không ngờ, cơ thể run rẩy , bàn tay nắm thành quyền và những hơi thở nặng trĩu . Bước chân anh đi chập chừng chập chừng t, chầm chậm đến chỗ Mamako. Anh nắm chặt hai bả vai của Mamako.
-Huyệt...Huyệt Anh ?-Kaishito trợn tròn mắt nhìn Mamako.
-Kaishito...bình tĩnh...Huyệt Anh...không thấy đâu hết !
Câu nói của Mamako là Kaishito đờ đẫn. Con mắt anh dướng như bị một màu đen bao trùm ,lỗ tai như muốn được ai đâm thủng để không cần nghe gì nữa hoặc có ai đánh vào đầu anh đi để cho anh biết đây là mơ hay là sự thật.
Phong gỡ tay Kaishito ra, Kaishito nắm chặt quá làm hai bên vai Mamako đỏ ửng lên.
Rầm...
-KHỐN KHIẾP !-Kaishito đấm gãy bàn , anh hùng hộc chạy nhanh ra ngoài trước sự hoang mang, sợ hãi của mọi người . Mamako cũng khiếp đảm với thái độ của Kaishito, Phong biết nên ôm chặt cô vào lòng mình hơn. Khi Kaishito chạy ra ngoài, hai người cũng đủ theo.
Mọi người ở dưới tất cả cũng chịu tinh thần khi Kaishito và Phong xuống. Cánh cửa mở sầm ra, khuôn mặt kinh hoàng của anh làm mọi người ớn lạnh. Họ không nghĩ Kaishito sẽ có một ngày giống như quái vật như thế.
-Kaishito ! Bình tĩnh lại ! Từ từ chúng ta sẽ kiếm ra Huyệt Anh !-Quốc Lê chạy tới, trấn an Kaishito.
-Kaishito !Bực mình, nổi điên cũng không được gì đâu ! Ráng bình tĩnh sẽ kiếm ra được cô ấy !-Tuấn Thanh.
-Kaishito....-Phong chạy tới kịp, anh vỗ tay lên vai bạn thân anh.
-Được rồi !-Kaishito cũng bình tĩnh lại, mặt anh trở lại lạnh lùng, quý tộc.
Dù nói thật Hưng cũng chả ưa gì Kaishito và anh cũng vậy nhưng không còn cách nào là hợp tác để kiếm ra Huyệt Anh.
-Đồ đạc ở đây lung tung quá ! Em nghĩ chị ấy bị ai bắt đi ấy !-Renko trả lời.
-Sao em biết ?-Mamako.
-Thì một là nãy em vừa nói và hai là…có dấu chân này !-Renko chỉ lên cái dấu đất bẩn thỉu đi vào phòng y tế, ai nấy cũng chú ý và xanh mặt lên . Không lẽ Huyệt Anh bị bắt cóc ? Nhưng lí do là gì mới được chứ ?
-…Đúng rồi ! Camera ! Trường mình có camera mà ! Mở lên xem thử !-Long có nảy ra sáng kiến, câu nói của anh xóa đi vẻ xanh mặt của mọi. Đặc biệt là Hưng và Kaishito.
Tất cả tập trung đến phòng bảo vệ , xem lại đoạn ghi âm. Ai cũng đổ mồ hơi nhìn lên màn hình , xem có gì bất thường không cho tới khi…tiếng hét của Huyệt Anh xuất hiện, một tên côn đồ bâng Huyệt Anh ra khỏi phòng y tế.
Đến khúc này, ai nấy đều rung sợ. Kaishito thì giận run, đôi mắt nảy lửa kinh hoàng. Vậy là như thế nào ? Tại sao mục tiêu của tên này là Huyệt Anh ? Hắn có ý gì ? Hắn mang Huyệt Anh đi đâu ? Huyệt Anh bây giờ như thế nào ? Ngàn câu hỏi dồn vào đầu Kaishito, anh mất bình tĩnh đến nỗi không thốt lên lời, vẻ mặt khủng bố tinh thần người ta.
-… Định vị ? Đúng rồi ! Định vị ?-Như suy nghĩ hồi la lên. Tất cả ai cũng quay qua cô vì chả hiểu cô nói gì.
-Hình như trong đoạn băng, Huyệt Anh có mang điện thoại bên mình !-Câu nói của Như tuy chưa hiểu lắm nhưng vì cảm giác sẽ sớm tìm ra được Huyệt Anh, Kaishito liền nhanh tay tua lại khúc tên du côn bâng Huyệt Anh đi ra. Ở túi quần cô hiện ra đầu của cái iphone.
-Nếu như thế thì sao Như ?-Linh Linh hỏi.
-Nếu như có số Huyệt Anh , chúng ta có thể tìm ra nơi Huyệt Anh bị đưa đến hiện giờ !
Thôi đúng rồi ! Điện thoại bây giờ có thể tìm thấy nhau nếu biết số, sẽ hiện rõ địa chỉ và chỉ đường. Mamako mừng rỡ ôm Như, cô có số của Huyệt Anh. Lẽ đương nhiên là bạn thân cô mà.
Quốc Lê giỏi về kĩ thuật số nên sớm muộn gì, mọi người cũng tìm ra được địa chỉ. Cũng không xa với trường nhưng nếu đi bộ thì phải mất một thời gian dài. Gọi taxi và ai nấy cũng phóng lên xe. Kaishito tuy lòng bối rối, đểnh đoảng như thế nào nhưng anh cũng phải kiềm chế, bình tĩnh vì…anh sắp được gặp cô rồi.
-Hả ? Tôi đang ở đâu đây ?-Huyệt Anh tỉnh dậy, mắt lờ mờ rồi mới phát hiện cô bị dây thừng trói lại. Cô ở một nơi hẻo lánh , âm u. Hình như là nhà kho và xung quanh…là mấy tên mặt mày bặm trợm …nhưng nhìn quen quen.
-Cô em tỉnh rồi ư ?
-Nhìn cũng được ấy nhưng không bằng con kia !
-Mặt thì không bằng nhưng thân hình ngon đấy !
Đám máu dê từ từ đến gần Huyệt Anh, cô hốt hoảng lấy tay đạp từng đứa ra. Cái chuyện quái quỉ gì đang xảy ra vậy ?
-Đại ca nói đúng ! Con nhỏ này dữ thật !
-Tao không nghĩ bạn thân của cái con Lai đó lại khác một trời một vực với con nhỏ đó !
-Đại ca nói con này là đai đen Karate rồi !
-Trời ! Ghê dữ vậy ?
-Hèn chi phải trói nó lại !
-……..
……
Mấy cái tên khùng điên này bắt đầu bàn tán về cô . Nhưng mà nhờ vậy mà Huyệt Anh mới phát hiện ra…thì ra mấy tên này có liên quan đến chuyện « Mamako bị mất tích » hôm bữa. Thì ra là thế ! Hết bắt cóc bạn thân rồi đến bắt cóc cô. Nhưng mà nếu vậy… Hoa Âm là người đứng sao vụ này !
Huyệt Anh mặt căm phẫn . Tại sao chứ ? Tại sao cô và Mamako luôn phải chịu khổ vì cái con nhỏ đó vậy ? Tại sao Hoa Âm lại làm vậy ? Tại sao cô luôn gặp những điều xui xẻo thế này ?
-Kaishito….-Huyệt Anh bất chợp thốt lên. Mắt cô hơi mờ mờ vì nước mắt nhưng cho dù thế nào trong tình cảnh này, cô không thể khóc mà phải mạnh mẽ.
-Tụi bây im lặng !-Bốn từ thôi , mấy cái khùng này im lặng phăng phắt. Từ trong bóng tối , bước chân của tên đã đưa cô đến đây xuất hiện, rồi từ từ khuôn mặt của cái tên đáng ghét đó xuất hiện. Ánh mắt xảo quyệt nhìn Huyệt Anh, miệng cười man rợ.
-Tôi đã nói là muối đùa giỡn với cô mà !
-Mày….-Huyệt Anh trừng mắt nhìn hắn.
-Ai chà ! Phí khách hơn con nhỏ trước !Tao thích !
-Hơ ! Tao có thể xem đó là lời khen !
-Hahaha ! Hay lắm !Tụi bây ! Xử lý nhỏ đó !
Dù hơi tiếc nuối vì người đẹp nhưng ai nấy cũng nghe theo , Huyệt Anh bị một tên trong đám túm lấy tóc , giật làm cô ngã lăn ra giữa sàn.Tất cả ai nấy cười man rợ và tra tấn cô.Đứa thì đá, đứa thì đấm đến kinh hoàng. Tụi nó nghĩ Mamako chịu được thì chắc chắn Huyệt Anh cũng không sao, thậm chí còn dã man hơn nữa.
« Kaishito…mọi người…bây giờ…mọi người đang làm gì thế ? Chắc hôm nay là ngày tàn của tôi rồi ! Hoa Âm ! Chắc chắn mày sẽ bị quả báo !
Kaishito…em nhớ anh ! »
Dòng suy nghĩ kết thúc, Huyệt Anh lại một lần nữa ngất đi.Bọn này man rợ thật ! Không cho Huyệt Anh thở một chút mà làm liên hoàng .
- Quốc Lê ! Sắp tới chưa ?-Kaishito dục Quốc Lê. Quốc Lê nhìn lên màn hình điện thoại của Mamako, chỉ cần ngã rẻ khoảng hai hướng nữa.
Cuối cùng, cánh cửa của một nhà kho bỏ hoang ,to đùng trước mặt .
-Có cách nào phá được không ?-Phong nhìn qua nhìn lại, dù anh hồi đó cũng từng phá vỡ một cái nhưng anh không nghĩ là mình sẽ làm được, anh lúc đó sợ anh thật.
-Huyệt Anh ở trong đó ! Trên màn hình ghi rõ !-Quốc Lê.
-Chung sức phá vậy !-Renko ra ý kiến. Khi mọi người chuẩn bị thì một luồng gió chạy nhanh qua họ.
Kaishito như một tia chớp, anh không để ý gì đến những gì mọi người nói nãy. Dù có gãy tay hay gãy chân thì bằng cả sức lực, Kaishito lấy hết sức phá cửa.
Rầm rầm rầm
-Tiếng gì vậy ?-Tên cầm đầu nghe mà hoảng hốt giật mình, không lẽ bị phát hiện ra rồi sao nhưng mà…sao có thể được ? Rõ ràng Hoa Âm nói….
3 phút…2 phút…1 phút…30 giây … 1 giây….
ẦM
Cánh cửa ngã ào ra phía trước mắt của tất cả mọi người. Có ai tin nổi là một mình Kaishito phá nó không ? Mấy người đằng sau cũng phải bị mất hồn với cái thể lực ớn lạnh của anh. Phong giờ hiểu cảm giác bị khủng bố của Kaishito khi chứng kiến cảnh anh đập ná cánh cửa để cứu Mamako rồi.
-Huyệt Anh !
Nhìn Huyệt Anh nằm lăn trên sàn, máu me chạy trên mặt rồi toàn thân làm Kaishito như chết điếng. Đám súc sinh này dám làm thế với Huyệt Anh của anh ư ?
-Tụi bây….-Kaishito mở miệng. Tuy giọng nói nghe có vẻ nhỏ nhẹ nhưng khiến tâm trí của đám du côn nghĩ sắp tới với tử thần rồi.
-Tụi mày sợ gì ? Xông vô !-THằng đại ca ra lệnh.
Mấy đám mặt bặm trợn xông lên. Quốc Lê, Tuấn Thanh, Long , Hưng, và Phong chạy nhào tới giúp Kaishito một tay. Renko ở lại để trông chừng Linh Linh, Hoa , Như và Mamako.
Ai nấy trong nhóm cũng rất sung, nhất là Kaishito. Phong chạy tới bảo hộ cho bạn mình, kêu Kaishito mau ôm Huyệt Anh đưa ra ngoài rồi tính tiếp. Kaishito làm theo lời Phong nói, anh chạy ngay tới chỗ Huyệt Anh. Dù trên dọc đường có nhiều thằng cản trở thật nhưng anh vẫn lách qua một cách dễ dàng hoặc cho mấy đám đó một trận nhừ tử.
-Huyệt Anh !-Ôm cô vào lòng, anh chạy ngay tới chỗ Renko, đặt Huyệt Anh cho bọn con gái chăm sóc.
-Cẩn thận nhé !-Kaishito tha thiết nói .
Dù trước cậu đúng là rất quá đáng nhưng nhìn cảnh tượng này : con mắt Kaishito trìu ấm hướng đến Huyệt Anh, bàn tay vẫn ôm không chịu buông cô, khuôn mặt tỏ ra nét buồn kinh khủng,…Nhìn cảnh tượng này ai cũng phải xiêu lòng , tha thứ cho anh.
Huyệt Anh đã ở chỗ an toàn, anh quay lại « trận đấu » .Tới lúc cho mấy tên này biết thế nào là « lễ độ ».
Khuôn mặt bắt đầu nhăn và trở nên kinh khủng, đôi mắt điên dại , ngọn lửa cháy phừng trong nó . Kaishito không cần dùng nhiều sức, anh chỉ ra mấy chiêu đơn giản là hạ gục được mấy đám này. Phải nói tài nghệ của anh cực hoàn hảo đấy chứ.
Có mấy đứa còn nhớ mặt Phong và Kaishito. Bọn chúng khiếp sợ vì đây là hai tên trâu nhất mà cũng là mạnh nhất, thủ thuật man rợ không kém gì bọn chúng.
Ở trong góc tối, tên đại ca sợ hãi. Hoa Âm có nói về Kaishito và Phong, dù cho ra bao nhiêu đứa thì chắc 100%...cũng không đánh lại được hai cái tên kinh hoàng này.
Bỗng nhiên kế bên hắn xuất hiện một cây sắt to tướng, hắn nhìn rồi mỉm cười….gian.
-Huyệt Anh !
-Huyệt Anh !
-Huyệt Anh !
-Chị Huyệt Anh !
-Chị tỉnh rồi !
Khi Kaishito đưa Huyệt Anh tới chỗ năm người. Cô sớm được tháo dây trói và dần dần bình phục lại. Mọi người ai nấy cũng đều rất vui .
Huyệt Anh ngồi dậy. Trướ mắt cô là hình ảnh của một trận chiến. Đập vào mắt, cô có thể thấy có Quốc Lê, Tuấn Thanh, Long , Phong và cô vui mừng khi thấy có Hưng luôn nhưng rồi…Kaishito….
Anh có mặt ở đây ư ? Anh đến đây ư ? Vì ai ? Vì cô ư ? Anh đến để cứu cô sao ?
Trái tim của Huyệt Anh đập liên hồi, cô không biết có thể điều khiển được trái tim mình hay không nữa. Anh đã đến vì cô, cứu cô vì…anh yêu cô ? Huyệt Anh mỉm cười hạnh phúc, nó làm cô nhớ tới lúc Phong tới cứu Mamako cũng như giờ anh vì cô mà tới.
Từ xa, Huyệt Anh có thể thấy tên đại ca đang lấp la lấp lẻng. Hắn tính lằm gì đây ? Sau đó, hUyệt Anh chợt bất ngờ khi trên tay là một thanh sắt vĩ đại. Đôi mắt xảo quyệt của hắn…hướng tới Kaishito, hắn hướng tới người cô yêu thương.
Hình như Huyệt Anh đoán ra được ý đồ của hắn bởi vì Mamako và cô cũng suýt một lần bị….Không lẽ Kaishito sẽ…Nghĩ tới đây Huyệt Anh tái mặt lại. Cô phải làm sao đây ?
Nhìn quanh, mọi người quá chăm chú vào việc khử đối phương của mình mà không để ý đến hắn , ngay cả Kaishito cũng vậy. Renko thì thẩn trọng bảo vệ đàn chị, bọn con gái thì…có ai biết tên nào là đại ca đâu(có thấy qua camera nhưng chỉ loáng qua, không nhớ lâu !!!)
Chết rồi ! Hắn đang chạy tới ! Hắn chạy với vẻ mặt điên loạn, cười sặc sụa đến phát ói. Hắn…hắn sẽ giết Kaishito của cô mất. Tại sao không ai thấy chứ ? Còn khoảng thời gian chút xíu, Huyệt Anh trở nên trắng bệch, đôi mắt chả có hồn.
Không đắn đo nhiều, cô liền đứng dậy, chạy tới ngay chỗ người mà cô yêu, người mà cô làm tất cả vì người đó,……..
-KAISHITO ! CẨN THẬN !!-Huyệt Anh hét lên.
-Huyệt Anh ?-Kaishito nghe giọng cô, liền quay lại nhưng chưa hết ngỡ ngàng đã thấy cô ôm trọn anh và…
Bốp
Cô tựa người bất lực vào anh, ngã từ từ xuống. Anh hoảng hồn ôm cô lại .
-Huyệt Anh ! Huyệt Anh !-Kaishito lay mạnh cô nhưng không thành. Anh thấy tay mình hơi ướt ướt, khi dở lên thì ôi trời…là máu…là máu của cô .
Khoảnh khắc ai, mọi thứ ngừng lại. Tất cả trong nhóm trố mắt nhìn Huyệt Anh bất động trong vòng tay Kaishito, trên môi còn dòng máu tươi chảy trên miệng.
Bọn đàn em cũng sững sờ nhìn tên đại ca. Nó gợi lên lúc Phong đỡ nhát dao chi` mạng thay cho Mamako.Cảnh tượng này lại diễn ra.
Tên đại ca run rẩy vì đánh nhầm người.
-Huyệt Anh ! Huyệt Anh !-Kaishito vẫn gào lên, gọi tên cô nhưng cô không mở mắt….
-HUYỆT ANH !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trong bầu không khí nặng trĩu, im lặng . Ai cũng câm nín trừ Kaishito vẫn gào thét, ôm chặt Huyệt Anh mà người run bần bật. Hình ảnh của hai người đau lòng đến mức nào, Mamako hiểu vì cô cũng từng bị trong tình thế đó nhưng nhờ vậy…cô cũng xác minh được rằng :
« Kaishito yêu Huyệt Anh »
-Huyệt Anh! Làm ơn tỉnh lại đi!- Hưng nắm chặt tay Huyệt Anh , gào thét nên bị Tuấn Thanh chặn lại mong anh giữ bình tĩnh. Hưng lo lắng, tim đập mạnh nhìn cô , Tuấn Thanh không cản được nên Renko phải thay thế. Ít nhất Renko có thể là người điểu khiển anh được.
-Anh Hưng ! Anh bình tĩnh lại! Chị HUyệt Anh sẽ không sao đâu!
-Em chắc chứ hả?-Hưng quay qua hướng Renko.
-Cậu ấy không sao đâu! Chỉ là sốc quá xỉu thôi!-Tuấn Thanh đi tới xem xét Huyệt Anh. Ban đầu mọi người ai cũng tưởng Tuấn Thanh lợi dụng lại gần, chăm sóc cô nhưng không phải, may nhờ Quốc Lê giải thích rằng, ngành sau này Tuấn Thanh học là ngành y nên đây là một việc cơ bản , chứ không có ý gì hết. Mamako phù nhẹ nhõm, cô tự hỏi Tuấn Thanh còn thích Huyệt Anh chứ? Cô quay qua nhìn Như, mặt Như vẫn đang rất buồn.
Mọi người cũng đỡ lo, họ biết cú sốc lần này của Huyệt Anh…rất nặng chứ không nhẹ gì.
Phong chạy khắp nơi tìm kiếm Kaishito. Cái thằng đó, anh phải cho một trận mới được.
-Kaishito! KAISHITO!
-Phong?
Đi đoạn hồi, anh thấy Kaishito nhưng rồi…kế bên là Hoa Âm và anh chợt hiểu ra…lí do tại sao Huyệt Anh khóc và ngất xỉu. Cô đã thấy Kaishito nhưng kinh khủng hơn là anh đang say sưa, ôm ấp Hoa Âm vào lòng. Dù HUyệt Anh miệng cứ trăn trăn là không yêu Kaishito nhưng cử chì của cô phải nói lên được rằng: trong lòng HUyệt Anh chỉ có Kaishito!
Bốp!
-Mày..mày làm gì vậy?-Kaishito ngã xuống, than đau.
-Kaishito, anh không sao chứ? Phong, sao cậu làm vậy?-Hoa Âm hoảng hốt, vội vàng chạy ngay tới Kaishito, ôm anh , xoa nhẹ vết thương. Trừng con mắt xinh đẹp nhìn người bạn thân của người yêu mình.
Phong nhào tới, tặng cho Kaishito một cú giáng trời ngay mặt làm anh té . Phong nổi cơn giận dữ nhìn Kaishito.
-Tại sao mày làm vậy?-Phong tức giận hét lên.
-Làm gì chứ?
-Tại sao mày bỏ mặc Huyệt Anh mà đi ôm ấp con hồ ly tinh đó!
-Nè cái thằng kia!-Hoa Âm nghe xúc phạm đến mình, cô hung hổ đứng trước mặt Phong, cảnh báo anh.
-Kaishito là của tôi chứ không phải là cái con nhỏ bẩn thỉu kia! Nó chả bằng một góc của tôi nữa!Kaishito bỏ mặt là phải!
-Thứ dơ bẩn , không bằng một gốc là cô mới đúng! So với Huyệt Anh thì HUyệt Anh tốt hơn cô vạn lần! Nghe chưa?
-Anh….-Hoa Âm trừng mắt nhìn, Phong bỏ đi nhưng trước khi bỏ đi , anh có ném một câu cho Kaishito.
-Huyệt Anh đã thấy cảnh anh ôm cô ấy! Huyệt Anh đã ngất xỉu sau khi trình diễn xong, giờ đang trong by Sense"> phòng y tế đấy!
Phong biến luôn. Nghe tới đây, Kaishito tuy mặt không cảm xúc nhưng trong lòng anh thật khó tả. Anh nên ăn mừng khi chơi cô một vốn hay đau đớn khi cô vì anh mà buồn bã đến nỗi ngất?
Hoa Âm đỡ Kaishito dậy, anh không hất tay cô ra, vẫn ôm cô nhưng rồi…sau đó anh đi nhanh hơn, đi một mình , bỏ Hoa Âm ở lại đuổi theo, gọi tên anh.
Mọi người dù muốn ở lại bên Huyệt Anh để săn sóc cho cô nhưng giờ học là giờ học, ai nấy cũng phải về lớp, đành đểnHUyệt Anh lại trong by Sense"> phòng nhưng mà….chắc cũng không sao đâu vì đối con nhỏ này ngất cũng như ngủ.
Số người dần dần giảm, chỉ còn Mamako ở lại . Cô buồn và lo tới nỗi không thể nhấc cái chân lên được, chắc còn không có sức học nữa là….
Huyệt Anh của cô vốn rất mạnh mẽ, luồn tràn đầy sức sống thế mà giờ đây lại ẻo lã thế. Hở một chút là rơi lệ , là khóc. Đâu còn con nhóc heo của cô như ngày nào nữa.
-Huyệt Anh à……..-Mamako tha thiết gọi tên người đang nằm trên giường.
-……
-Mamako!
-Phong!
Cánh cửa phòng mở tung, Phong với khuôn mặt lạnh lùng bước vô. Không cần anh giải thích cô cũng đủ hiểu cuộc nói chuyện giữa anh và Kaishito không mấy tốt đẹp lắm.
-Chúng ta lên lớp thôi!
-Em không thể bỏ mặc Huyệt Anh ở đây được!
-….Huyệt Anh sẽ ổn thôi mà…….
-Sao anh biết được cấu ấy ổn chứ? Em học chung với Huyệt Anh mười một năm trời rồi! Em rất hiểu nó!-Mamako tức giận, đứng phắt dậy , ngang hàng trước mặt anh.
-Mamako! Em bình tĩnh đi!-Phong ráng an ủi Mamako nhưng có vẻ không được. Cô bắt đầu khóc, khóc cho một người bạn của cô, cô thay cho HUyệt Anh để buồn , để nói những lời nay với Phong.
-Tất cả là tại bạn anh hết đấy! Tại cái tên đó mà giờ Huyệt Anh mới như thế đấy!Anh nói rằng Kaishito thương HUyệt Anh lắm mà ! Sao bây giờ lại thành như thế?Anh trả lời em đi!Hic!-Mamako lại lấy tay đập mạnh vào cơ thể Phong. Anh chỉ biết im lặng , biến thành cái bao gối cho cô hả giận.
-Anh nói đi! Chuyện này giải quyết sao hả? Bạn anh với anh giống nhau thật ! Toàn lấy tình cảm ra để đùa giỡn! Mấy người xem nó là gì hả? Là đồ chơi cho mấy người sao? Tôi và Huyệt Anh thật sai lầm khi dính đến hai người mà!
-MAMAKO!-Gào to lên trong không trung, Phong ôm trọn Mamako vào lòng anh. Cô nàng vừa khóc vừa dạy dụa.
T hì ra cô vẫn nhờ tới những chuyện xưa, những điều không hay giữa cô và anh. Nhìn thấy HUyệt Anh vậy, cô không khỏi nghĩ tới tình trạng của cô và Phong lúc đó…cũng rất là tệ…kinh khủng đến mức nào.
Phong mặt tối sầm lại. Anh muốn cô quên đi nhưng khó mà điều khiển tư tưởng của cô được. Anh đau lòng đến mức nào khi nghe Mamako nói vậy. Cô tức giận Kaishito và anh cũng một phần có lỗi trong đây, anh đúng là không có quyền về việc này nhưng….cứ nghe Mamako nói thêm thì anh còn buồn , đau hơn Mamako nữa.
-Lỗi tại anh! Cho anh xin lỗi!
-Hic! Huhuhu!-Mamako dựa tay vào vòm lưng của Phong, cô thoải mái khóc .
Không lâu sau thì Mamako và Phong cũng lên lớp, trước khi lên Mamako còn quay qua nhìn Huyệt Anh một chút .
…..
-Hai cái đứa sến kia cuối cùng cũng đi rồi!-Họ vừa đi khuất thì Huyệt Anh tỉnh dậy liền. Nhờ cái tiếng thét kinh hoàng của Mamako nên cô mới thức tỉnh đấy nhưng im lặng, nghe chuyện tình củm thấy ghê.
Nhưng mà dù sao đi nữa Huyệt Anh thấy Mamako nói cũng đúng. Kaishito đúng là toàn lấy tình cảm của cô ra đùa giỡn, cũng tại anh mà cô trở nên yếu ớt hơn. Cô không có cách nào qua mặt anh được sao?
-Thôi ! Không nghĩ nữa! Ngủ!-Thừa cơ hội ngàn năm có một không học mà ngủ, ngu gì cô không giả vờ bị xỉu tiếp.
Dù sao nữa lúc chìm vào giấc mơ…sẽ tốt hơn vì cô không nghĩ tới anh nữa(mà mơ thấy là zuj lắm ấy!!!)
Cạch…
Tiếng mở cửa phòng vang lên. Chắc ai đó bị bệnh vào nè! Huyệt Anh không nghĩ nhiều, cứ tiếp tục hành trình đến thế giới giấc mơ cho tới khi…cô cảm nhận có một bàn tay lớn đụng vào mái tóc, cứ vén những lọn tóc ra để lộ khuôn mặt nhợt nhạt của Huyệt Anh. Bàn tay đó cũng chạm vào mặt cô.
Là ai thế? Huyệt Anh không dám mở mắt . Bàn tay này cô cảm nhận quen quá, nó giống như bàn tay ở Hồ Cốc vậy. Ai vậy? Là mẹ ư? Nó dịu dàng, ấm áp như mẹ vậy.
-Mẹ….-Huyệt Anh không kìm được thốt lên. Bàn tay đó cũng rút lại, người đó đi ra . Huyệt Anh liền mở mắt xem là ai nhưng có vẻ…quá muộn rồi.
Kaishito dựa vào cửa phòng y tế, anh lẽ ra không có tư cách đến thăm cô nhưng mà… anh không kìm được chính mình phải tận mắt xem sắc mặt cô như thế nào, cô tốt hay tệ. Phải nói rằng anh chính là người vừa vào phòng y tế, anh mừng vì cô biết đó không phải là anh chứ không…anh sẽ bị cô chửi như thế nào đây?
Kaishito bỏ tay vào quân, bước chân lên cầu thang để về lớp. Những hành động của anh đều bị ai đó sau lưng nắm giữ, dòm ngó nãy giờ. Hoa Âm xoắn tay thành quyền lại, khuôn mặt giận dữ đền khủng bố tinh thần người ta.
Cô rất tri thức, xinh đẹp ,quyến rũ, tài năng như thế… tại sao anh không hướng đến cô mà hướng đến cái con nhóc ngốc, ngu đó chứ?
-Alo?-Hoa Âm nhấc máy, gọi điện thoại đến một người. Cô mỉm cười đầy gian tà, có gợi ý chút là người này có dính líu đến vụ Mamako hôm bữa.
-Alo? Hoa Âm đấy hả?-Bên kia trả lại một giọng con trai.
-Đàn em của anh sao rồi?
-Sau chuyện cô kêu tôi cữ người đi xử con nhỏ Lai đó, tụi nó bị bắt hết rồi! Sao cô không nói rằng bạn của con đó toàn là hàng có võ mà còn lợi hại nữa?
-Xin lỗi! Tôi tính nhờ anh chuyện nữa!
-Sao?
-Lần này…chắc chắn mấy đứa kia sẽ không biết gì đâu! Anh lần này đích thân đến “gặp mặt” con nhỏ này nha?
-Con Lai đó nữa hả?
-Ồ không! Là bạn thân…của con nhỏ đó! Nó là nhị đẳng Karate ấy mà! Nhìn cũng ngon lắm!Anh muốn gặp nó chứ?
-Ái chà! Tôi vốn không có hứng nhưng cô mời thì để tôi thử xem!Hi!
-Tốt ! Haha!
Hai bên đầu máy đều bật tiếng cười gian tà. Hoa Âm cười sảng khoái đến bất tận, rất dễ làm vỡ mẫu hình đoan trang, xinh đẹp của cô. Cô có thể chấp nhận mất tất cả nhưng cô không thể mất Kaishito được. Cô yêu anh ta đến nỗi mù lòa, đến nỗi dám giết người để có anh. Kaishito là của cô! Không là của ai hết!
Nếu như bạn đang ngủ mà bỗng nhiên một ten con trai xông vào, xô ngã bạn xuống sàn rồi cười man rợ. Bạn có thấy ghê không? Thấy rất kì hoặc, ớn lạnh và khó hiểu. Huyệt Anh run rẩy , trợn tròn nhìn người con trai trước mặt cô. Với những ám khí bu đầy người , cách ăn mặc như đường phố và khuôn mặt man rợ toát lên vẻ nguy hiểm này làm Huyệt Anh đông cứng ngay tai chỗ. Cái tên này là cái tên quỷ nào vậy?
-Anh là ai vậy?-Huyệt Anh la lên.
-Tôi là ai cô không cần quan tâm! Cô là Huyệt Anh…phải không?-Người con trai nói lại.
-…Ừ! Anh muốn gì?
-Hê! Tôi muốn đùa giỡn với cô một chút!-Nhếch hàm răng ố vàng kinh khủng , Huyệt Anh chưa kịp manh động đã bị cái tên côn đồ đó tóm gọn trong lòng bàn tay, cô bị bâng đi ra ngoài tới đâu không biết.
-Bỏ tôi ra!Bỏ tôi ra tên khốn khiếp này!
-Cứ hét đi! Không ai nghe đâu!-Tên thằng con trai cười sặc sụa, bâng Huyệt Anh nhẹ nhàng ra trường, ném thẳng lên một chiếc ô tô sang trọng rồi vụt mất.
Huyệt Anh trong xe dư sức phá vỡ cửa kính để phóng ra ngoài nhưng ôi…tên du côn biết trước đã tặng cho cô một cái khăn tẩm thuốc mê khiến HUyệt Anh ngất lên ghế xe.
Chiếc ô tô phóng nhanh với vận tốc kinh hoàng , chóng mặt. Hình bóng của chiếc xe càng ngày càng xa dần với mái trường thân yêu của nạn nhân. Rốt cuộc chúng định làm gì HUyệt Anh chứ?
Giờ ra chơi…
-Phong! Anh và em xuống thăm Huyệt Anh nha!
-Em xuống trước đi! Anh đi gọi…Kaishito!
-…….Được rồi! Em xuống trước!
T iếng chuông vừa thong báo tới giờ an nghỉ cho học sinh. Khuôn mặt u buồn của Mamako đã biến mất, đổi lại là sự rang rợ, toát lên vẻ hạnh phúc khi nghĩ được chạy xuống chơi với HUyệt Anh. Cô không đi một mình, đương nhiên là rủ Phong đi chung nhưng mà…lúc Phong nói đến Kaishito, mặt Mamako hơi tối sầm lại nhưng cô cũng đành chịu. Dù Kaishito là tên có tội tày trời, ác độc đi chăng nữa…thì Huyệt Anh cũng lỡ mang lòng yêu hắn rồi , Kaishito thật ra cũng thương yêu Huyệt Anh nhưng những hành động của anh…chỉ có trời mới giải thích nổi.
Mamako mở cửa, lăn tăn đi ra ngoài, chưa kịp đi mấy bước thì gặp hai cặp đôi khá hoàn hảo có chung ý định đi thăm Huyệt Anh.
-Linh Linh, Quốc Lê, Tuấn Thanh và Như, cảm ơn vì đã quan tâm đến Huyệt Anh!
-Ôi dào! Bạn bè chung với nhau mà!-Linh Linh khoác tay qua Mamako, cưới típ hí.
-Dù sao thì bọn này cũng lo cho cái con Tomboy đó mà !-Như đứng kế bên Tuấn Thanh.
Cả đám cười rộ. Không lau sâu , tất cả đã có mặt tại phòng y tế. Mamako mặt hớn hở mở cửa, ai cũng vậy nhưng khi vừa mở , tất cả tắt ngụm khi chứng kiến cảnh : Renko, Hoa, Long và Hưng mặt nhăn nhó nhìn nhau. Bốn người này tới trước họ để thăm Huyệt Anh, chắc chắn Hưng muốn mình là người đầu tiên Huyệt Anh nhìn thấy chứ không phải Là Kaishito. Nhưng mà...bốn người ở đây, nhân vật chính đâu ?
-Chị...chị Mamako....mọi người.....chị Huyệt Anh....mất tích rồi !-Hoa run rẩy báo cáo.
Tất cả xanh mặt lại
Phong đi điềm tĩnh hướng đến Kaishito , anh đang ngồi đọc sách một cách bình thường. Phong tự hỏi đây là cái cuốn sách gì vậy mà thấy lúc nào Kaishito cũng mang theo mình.
-Mày xuống thăm Huyệt Anh không ?
-....Không biết !-Kaishito trả lời bình thường.
-...Mày nghe tao nói không ?-Phong bực tức, giật cuốn sách ra khỏi lòng bàn tay của Kaishito. Khuôn mặt vẫn giử vẻ giận dữ nhưng sao đó liền cứng lại vì...từ trong cuốn sách của Kaishito...có một bức hình rơi ra. Phong lụm lên và là...hình của Huyệt Anh đang ngủ...ở nhà Kaishito !!
Phong trợn tròn mắt, anh liền xem cuốn sách của Kaishito. Đây không phải là sách đọc mà là nhật ký !
« Ngày X tháng X năm XXXX
Cái con nhỏ heo này đúng là quái đản thiệt ! Chưa bao giờ gặp đứa con gái nào vừa ngốc mà vừa manly như nó hết !
Dạo này toàn đám không ra gì ! Cứ hễ được mình tỏ tình, đồng ý là sa vào lòng , nhõng nhẹo, nũng nịu. Mình tự hỏi tụi nó có lòng tự trọng không . Công nhận tụi nó diễn kịch giỏi quá nhưng sao không làm nghề diễn viên nhì ??? »
« Ngày X tháng X năm XXXX
Suýt nữa mình bị từ chối ! Đây là lần đầu tiên mình bị một đứa con gái từ chối ...cô ta có bị điên không vậy ? Còn gan lớn dám chọi hộp bút mình nữa !Mà cũng tại cái con heo này mà mình phải hi sinh nụ hôn nữa. Nếu là một đứa con gái khác là sướng mê cả rồi vậy mà cái con heo này...nó dám ngất là sao ? »
« Ngày X tháng X năm XXXX
Tại sao mình lại cảm thấy đau thế ? Đau cực kì, một loại cảm giác mà trước đây mình chưa cảm nhận được. Nó rất nhói ,còn hơn khi chứng kiến cảnh em gái mình qua đời nữa.
Cô ấy đã biết sự thật rằng mình đã lợi dụng cô ấy .Chẳng phải như thế mình sẽ không bị dính líu đến cai con nhỏ đáng xấu hổ đó nhưng mà...khi nhìn thấy cô ấy khóc , lồng ngực mình lại nhói lên .Cô ta khóc, thì ra cô ta cũng rất mỏng manh chứ không như vẻ bề ngoài. Thật sự cô ấy trông rất tội nghiệp...rất đáng yêu khi bị mình bao phủ..... »
« Ngày X tháng X năm XXXX
Đây không phải là lần đầu tiên mình đánh con gái. Thật sự là những cô bồ cứng đầu từ trước tới giờ, nũng nịu van mình đừng bỏ đi, mình đã nặng tay với đứa đó. Đây không phải là lần đầu nhưng tại sao ...khoảnh khắc mình bẻ chân Huyệt Anh, cô ấy ngã xuống sàn, mình cảm giác như một tên vũ phu , thật đáng xấu hổ.Rồi khi cô ấy liên tiếp tấn công, lại cảm giác đau đớn xuất hiện....tại sao chứ ? Tại sao mình không thể đánh cô ấy, mình chỉ né mà thôi ! Nhìn cô ấy và mình lúc đó...cảm giác buồn biết bao....... »
« Ngày X tháng X năm XXXX
Tại sao Huyệt Anh lại ở nơi đó với cái tên khốn Hưng. Hắn dám nắm tay cô ấy, còn dám nói là vợ sao ?Huyệt Anh, em cũng to gan lắm khi dám nói tôi và Hoa Âm mau thành đôi, em muốn chết với tôi sao ?
. Đêm nay, Huyệt Anh đẹp quá ! Cô thật nữ tính, xinh đẹp và quyến rũ. Bộ váy đen huyền ảo bó sát cơ thể Huyệt Anh làm tôn vẻ đẹp thân hình của cô.
Mình thấy thật may mắn khi lựa đúng để viến lục bảo vào ổ bánh kem , mình mong rằng nó sẽ khiên Huyệt Anh là người ăn nó đầu tiên và cuối cùng...mình đã suy đoán đúng. Nhìn vẻ ngây thơ khi lần đầu thấy đá quý rồi những bước nhảy vụng về , cảm giác muốn la lên rằng tôi không muốn cưới Hoa Âm cho mọi người biết.. »
« Ngày X tháng X năm XXXX
Em giỡn mặt với tôi đó hả Huyệt Anh ? Em biết tôi một tay bảo vệ em , một tay đánh bọn du côn mệt như thế nào không ? Sao em dám lạnh lùng với tôi như thế ? Ngay cả câu cảm ơn đơn giản nhất em cũng không nói.
Trong lúc Phong và Mamako quay lại bên nhau. Tôi nghĩ em sẽ tự mình quay lại với t6ô thế mà... em lại đi chung với tên Hưng đó, còn dám vui vẻ trước mặt tôi nữa ! »
« Ngày X tháng X năm XXXX
Huyệt Anh ! Em biệt họng em lớn lắm không ? Suýt nữa làm hỏng màng nhĩ tôi rổi. Đây không phải là lần đâu tôi và em ngủ chung đâu nhé ! Em ở trên giường tôi mà dám đạp tôi lăn xuống đất là sao ?
Em có biêt khi em về...căn nhà của tôi lại trở nên hiu quạnh . Tôi cũng không mẩn may đến con Cooky nhiều nhưng tôi cũng không thể bắt em ở lại được.Tôi nhớ em ! »
« .... » (còn nhiều nhưng chương sau sẽ khám phá thêm nhé !)
Phong mặt mồ hôi ,mắt ngở ngàng nhìn Kaishito, Kaishito từ bình tĩnh trở nên xấu hổ, anh cảm nhận được trái tim anh đập loạn xạ đến mức nào.
-Mày...mày....
-Tao chỉ là tao....
Hai người ấp a ấp úng nhìn nhau cho tới khi Mamako hớt hải chạy lên.
-Phong ! Phong ! Chuyện lớn rồi ! Huyệt Anh....Huyệt Anh....-Mamako thở hồng hộc vì cô chạy nhanh lên lầu bằng cầu thang .
-Huyệt Anh sao ? Bình tĩnh Mamako !-Phong đât cuốn sách lên bàn, chạy tới đỡ Mamako.
Kaishito mặt nhăn đứng dậy, tuy anh không nói gì nhưng lại nhìn chăm chú vào Mamako để đợi câu tiếp theo.
-Huyệt Anh mất tích rồi !
Đoàng...
Như sét đánh ngang tai. Kaishito mặt tối sầm đến không ngờ, cơ thể run rẩy , bàn tay nắm thành quyền và những hơi thở nặng trĩu . Bước chân anh đi chập chừng chập chừng t, chầm chậm đến chỗ Mamako. Anh nắm chặt hai bả vai của Mamako.
-Huyệt...Huyệt Anh ?-Kaishito trợn tròn mắt nhìn Mamako.
-Kaishito...bình tĩnh...Huyệt Anh...không thấy đâu hết !
Câu nói của Mamako là Kaishito đờ đẫn. Con mắt anh dướng như bị một màu đen bao trùm ,lỗ tai như muốn được ai đâm thủng để không cần nghe gì nữa hoặc có ai đánh vào đầu anh đi để cho anh biết đây là mơ hay là sự thật.
Phong gỡ tay Kaishito ra, Kaishito nắm chặt quá làm hai bên vai Mamako đỏ ửng lên.
Rầm...
-KHỐN KHIẾP !-Kaishito đấm gãy bàn , anh hùng hộc chạy nhanh ra ngoài trước sự hoang mang, sợ hãi của mọi người . Mamako cũng khiếp đảm với thái độ của Kaishito, Phong biết nên ôm chặt cô vào lòng mình hơn. Khi Kaishito chạy ra ngoài, hai người cũng đủ theo.
Mọi người ở dưới tất cả cũng chịu tinh thần khi Kaishito và Phong xuống. Cánh cửa mở sầm ra, khuôn mặt kinh hoàng của anh làm mọi người ớn lạnh. Họ không nghĩ Kaishito sẽ có một ngày giống như quái vật như thế.
-Kaishito ! Bình tĩnh lại ! Từ từ chúng ta sẽ kiếm ra Huyệt Anh !-Quốc Lê chạy tới, trấn an Kaishito.
-Kaishito !Bực mình, nổi điên cũng không được gì đâu ! Ráng bình tĩnh sẽ kiếm ra được cô ấy !-Tuấn Thanh.
-Kaishito....-Phong chạy tới kịp, anh vỗ tay lên vai bạn thân anh.
-Được rồi !-Kaishito cũng bình tĩnh lại, mặt anh trở lại lạnh lùng, quý tộc.
Dù nói thật Hưng cũng chả ưa gì Kaishito và anh cũng vậy nhưng không còn cách nào là hợp tác để kiếm ra Huyệt Anh.
-Đồ đạc ở đây lung tung quá ! Em nghĩ chị ấy bị ai bắt đi ấy !-Renko trả lời.
-Sao em biết ?-Mamako.
-Thì một là nãy em vừa nói và hai là…có dấu chân này !-Renko chỉ lên cái dấu đất bẩn thỉu đi vào phòng y tế, ai nấy cũng chú ý và xanh mặt lên . Không lẽ Huyệt Anh bị bắt cóc ? Nhưng lí do là gì mới được chứ ?
-…Đúng rồi ! Camera ! Trường mình có camera mà ! Mở lên xem thử !-Long có nảy ra sáng kiến, câu nói của anh xóa đi vẻ xanh mặt của mọi. Đặc biệt là Hưng và Kaishito.
Tất cả tập trung đến phòng bảo vệ , xem lại đoạn ghi âm. Ai cũng đổ mồ hơi nhìn lên màn hình , xem có gì bất thường không cho tới khi…tiếng hét của Huyệt Anh xuất hiện, một tên côn đồ bâng Huyệt Anh ra khỏi phòng y tế.
Đến khúc này, ai nấy đều rung sợ. Kaishito thì giận run, đôi mắt nảy lửa kinh hoàng. Vậy là như thế nào ? Tại sao mục tiêu của tên này là Huyệt Anh ? Hắn có ý gì ? Hắn mang Huyệt Anh đi đâu ? Huyệt Anh bây giờ như thế nào ? Ngàn câu hỏi dồn vào đầu Kaishito, anh mất bình tĩnh đến nỗi không thốt lên lời, vẻ mặt khủng bố tinh thần người ta.
-… Định vị ? Đúng rồi ! Định vị ?-Như suy nghĩ hồi la lên. Tất cả ai cũng quay qua cô vì chả hiểu cô nói gì.
-Hình như trong đoạn băng, Huyệt Anh có mang điện thoại bên mình !-Câu nói của Như tuy chưa hiểu lắm nhưng vì cảm giác sẽ sớm tìm ra được Huyệt Anh, Kaishito liền nhanh tay tua lại khúc tên du côn bâng Huyệt Anh đi ra. Ở túi quần cô hiện ra đầu của cái iphone.
-Nếu như thế thì sao Như ?-Linh Linh hỏi.
-Nếu như có số Huyệt Anh , chúng ta có thể tìm ra nơi Huyệt Anh bị đưa đến hiện giờ !
Thôi đúng rồi ! Điện thoại bây giờ có thể tìm thấy nhau nếu biết số, sẽ hiện rõ địa chỉ và chỉ đường. Mamako mừng rỡ ôm Như, cô có số của Huyệt Anh. Lẽ đương nhiên là bạn thân cô mà.
Quốc Lê giỏi về kĩ thuật số nên sớm muộn gì, mọi người cũng tìm ra được địa chỉ. Cũng không xa với trường nhưng nếu đi bộ thì phải mất một thời gian dài. Gọi taxi và ai nấy cũng phóng lên xe. Kaishito tuy lòng bối rối, đểnh đoảng như thế nào nhưng anh cũng phải kiềm chế, bình tĩnh vì…anh sắp được gặp cô rồi.
-Hả ? Tôi đang ở đâu đây ?-Huyệt Anh tỉnh dậy, mắt lờ mờ rồi mới phát hiện cô bị dây thừng trói lại. Cô ở một nơi hẻo lánh , âm u. Hình như là nhà kho và xung quanh…là mấy tên mặt mày bặm trợm …nhưng nhìn quen quen.
-Cô em tỉnh rồi ư ?
-Nhìn cũng được ấy nhưng không bằng con kia !
-Mặt thì không bằng nhưng thân hình ngon đấy !
Đám máu dê từ từ đến gần Huyệt Anh, cô hốt hoảng lấy tay đạp từng đứa ra. Cái chuyện quái quỉ gì đang xảy ra vậy ?
-Đại ca nói đúng ! Con nhỏ này dữ thật !
-Tao không nghĩ bạn thân của cái con Lai đó lại khác một trời một vực với con nhỏ đó !
-Đại ca nói con này là đai đen Karate rồi !
-Trời ! Ghê dữ vậy ?
-Hèn chi phải trói nó lại !
-……..
……
Mấy cái tên khùng điên này bắt đầu bàn tán về cô . Nhưng mà nhờ vậy mà Huyệt Anh mới phát hiện ra…thì ra mấy tên này có liên quan đến chuyện « Mamako bị mất tích » hôm bữa. Thì ra là thế ! Hết bắt cóc bạn thân rồi đến bắt cóc cô. Nhưng mà nếu vậy… Hoa Âm là người đứng sao vụ này !
Huyệt Anh mặt căm phẫn . Tại sao chứ ? Tại sao cô và Mamako luôn phải chịu khổ vì cái con nhỏ đó vậy ? Tại sao Hoa Âm lại làm vậy ? Tại sao cô luôn gặp những điều xui xẻo thế này ?
-Kaishito….-Huyệt Anh bất chợp thốt lên. Mắt cô hơi mờ mờ vì nước mắt nhưng cho dù thế nào trong tình cảnh này, cô không thể khóc mà phải mạnh mẽ.
-Tụi bây im lặng !-Bốn từ thôi , mấy cái khùng này im lặng phăng phắt. Từ trong bóng tối , bước chân của tên đã đưa cô đến đây xuất hiện, rồi từ từ khuôn mặt của cái tên đáng ghét đó xuất hiện. Ánh mắt xảo quyệt nhìn Huyệt Anh, miệng cười man rợ.
-Tôi đã nói là muối đùa giỡn với cô mà !
-Mày….-Huyệt Anh trừng mắt nhìn hắn.
-Ai chà ! Phí khách hơn con nhỏ trước !Tao thích !
-Hơ ! Tao có thể xem đó là lời khen !
-Hahaha ! Hay lắm !Tụi bây ! Xử lý nhỏ đó !
Dù hơi tiếc nuối vì người đẹp nhưng ai nấy cũng nghe theo , Huyệt Anh bị một tên trong đám túm lấy tóc , giật làm cô ngã lăn ra giữa sàn.Tất cả ai nấy cười man rợ và tra tấn cô.Đứa thì đá, đứa thì đấm đến kinh hoàng. Tụi nó nghĩ Mamako chịu được thì chắc chắn Huyệt Anh cũng không sao, thậm chí còn dã man hơn nữa.
« Kaishito…mọi người…bây giờ…mọi người đang làm gì thế ? Chắc hôm nay là ngày tàn của tôi rồi ! Hoa Âm ! Chắc chắn mày sẽ bị quả báo !
Kaishito…em nhớ anh ! »
Dòng suy nghĩ kết thúc, Huyệt Anh lại một lần nữa ngất đi.Bọn này man rợ thật ! Không cho Huyệt Anh thở một chút mà làm liên hoàng .
- Quốc Lê ! Sắp tới chưa ?-Kaishito dục Quốc Lê. Quốc Lê nhìn lên màn hình điện thoại của Mamako, chỉ cần ngã rẻ khoảng hai hướng nữa.
Cuối cùng, cánh cửa của một nhà kho bỏ hoang ,to đùng trước mặt .
-Có cách nào phá được không ?-Phong nhìn qua nhìn lại, dù anh hồi đó cũng từng phá vỡ một cái nhưng anh không nghĩ là mình sẽ làm được, anh lúc đó sợ anh thật.
-Huyệt Anh ở trong đó ! Trên màn hình ghi rõ !-Quốc Lê.
-Chung sức phá vậy !-Renko ra ý kiến. Khi mọi người chuẩn bị thì một luồng gió chạy nhanh qua họ.
Kaishito như một tia chớp, anh không để ý gì đến những gì mọi người nói nãy. Dù có gãy tay hay gãy chân thì bằng cả sức lực, Kaishito lấy hết sức phá cửa.
Rầm rầm rầm
-Tiếng gì vậy ?-Tên cầm đầu nghe mà hoảng hốt giật mình, không lẽ bị phát hiện ra rồi sao nhưng mà…sao có thể được ? Rõ ràng Hoa Âm nói….
3 phút…2 phút…1 phút…30 giây … 1 giây….
ẦM
Cánh cửa ngã ào ra phía trước mắt của tất cả mọi người. Có ai tin nổi là một mình Kaishito phá nó không ? Mấy người đằng sau cũng phải bị mất hồn với cái thể lực ớn lạnh của anh. Phong giờ hiểu cảm giác bị khủng bố của Kaishito khi chứng kiến cảnh anh đập ná cánh cửa để cứu Mamako rồi.
-Huyệt Anh !
Nhìn Huyệt Anh nằm lăn trên sàn, máu me chạy trên mặt rồi toàn thân làm Kaishito như chết điếng. Đám súc sinh này dám làm thế với Huyệt Anh của anh ư ?
-Tụi bây….-Kaishito mở miệng. Tuy giọng nói nghe có vẻ nhỏ nhẹ nhưng khiến tâm trí của đám du côn nghĩ sắp tới với tử thần rồi.
-Tụi mày sợ gì ? Xông vô !-THằng đại ca ra lệnh.
Mấy đám mặt bặm trợn xông lên. Quốc Lê, Tuấn Thanh, Long , Hưng, và Phong chạy nhào tới giúp Kaishito một tay. Renko ở lại để trông chừng Linh Linh, Hoa , Như và Mamako.
Ai nấy trong nhóm cũng rất sung, nhất là Kaishito. Phong chạy tới bảo hộ cho bạn mình, kêu Kaishito mau ôm Huyệt Anh đưa ra ngoài rồi tính tiếp. Kaishito làm theo lời Phong nói, anh chạy ngay tới chỗ Huyệt Anh. Dù trên dọc đường có nhiều thằng cản trở thật nhưng anh vẫn lách qua một cách dễ dàng hoặc cho mấy đám đó một trận nhừ tử.
-Huyệt Anh !-Ôm cô vào lòng, anh chạy ngay tới chỗ Renko, đặt Huyệt Anh cho bọn con gái chăm sóc.
-Cẩn thận nhé !-Kaishito tha thiết nói .
Dù trước cậu đúng là rất quá đáng nhưng nhìn cảnh tượng này : con mắt Kaishito trìu ấm hướng đến Huyệt Anh, bàn tay vẫn ôm không chịu buông cô, khuôn mặt tỏ ra nét buồn kinh khủng,…Nhìn cảnh tượng này ai cũng phải xiêu lòng , tha thứ cho anh.
Huyệt Anh đã ở chỗ an toàn, anh quay lại « trận đấu » .Tới lúc cho mấy tên này biết thế nào là « lễ độ ».
Khuôn mặt bắt đầu nhăn và trở nên kinh khủng, đôi mắt điên dại , ngọn lửa cháy phừng trong nó . Kaishito không cần dùng nhiều sức, anh chỉ ra mấy chiêu đơn giản là hạ gục được mấy đám này. Phải nói tài nghệ của anh cực hoàn hảo đấy chứ.
Có mấy đứa còn nhớ mặt Phong và Kaishito. Bọn chúng khiếp sợ vì đây là hai tên trâu nhất mà cũng là mạnh nhất, thủ thuật man rợ không kém gì bọn chúng.
Ở trong góc tối, tên đại ca sợ hãi. Hoa Âm có nói về Kaishito và Phong, dù cho ra bao nhiêu đứa thì chắc 100%...cũng không đánh lại được hai cái tên kinh hoàng này.
Bỗng nhiên kế bên hắn xuất hiện một cây sắt to tướng, hắn nhìn rồi mỉm cười….gian.
-Huyệt Anh !
-Huyệt Anh !
-Huyệt Anh !
-Chị Huyệt Anh !
-Chị tỉnh rồi !
Khi Kaishito đưa Huyệt Anh tới chỗ năm người. Cô sớm được tháo dây trói và dần dần bình phục lại. Mọi người ai nấy cũng đều rất vui .
Huyệt Anh ngồi dậy. Trướ mắt cô là hình ảnh của một trận chiến. Đập vào mắt, cô có thể thấy có Quốc Lê, Tuấn Thanh, Long , Phong và cô vui mừng khi thấy có Hưng luôn nhưng rồi…Kaishito….
Anh có mặt ở đây ư ? Anh đến đây ư ? Vì ai ? Vì cô ư ? Anh đến để cứu cô sao ?
Trái tim của Huyệt Anh đập liên hồi, cô không biết có thể điều khiển được trái tim mình hay không nữa. Anh đã đến vì cô, cứu cô vì…anh yêu cô ? Huyệt Anh mỉm cười hạnh phúc, nó làm cô nhớ tới lúc Phong tới cứu Mamako cũng như giờ anh vì cô mà tới.
Từ xa, Huyệt Anh có thể thấy tên đại ca đang lấp la lấp lẻng. Hắn tính lằm gì đây ? Sau đó, hUyệt Anh chợt bất ngờ khi trên tay là một thanh sắt vĩ đại. Đôi mắt xảo quyệt của hắn…hướng tới Kaishito, hắn hướng tới người cô yêu thương.
Hình như Huyệt Anh đoán ra được ý đồ của hắn bởi vì Mamako và cô cũng suýt một lần bị….Không lẽ Kaishito sẽ…Nghĩ tới đây Huyệt Anh tái mặt lại. Cô phải làm sao đây ?
Nhìn quanh, mọi người quá chăm chú vào việc khử đối phương của mình mà không để ý đến hắn , ngay cả Kaishito cũng vậy. Renko thì thẩn trọng bảo vệ đàn chị, bọn con gái thì…có ai biết tên nào là đại ca đâu(có thấy qua camera nhưng chỉ loáng qua, không nhớ lâu !!!)
Chết rồi ! Hắn đang chạy tới ! Hắn chạy với vẻ mặt điên loạn, cười sặc sụa đến phát ói. Hắn…hắn sẽ giết Kaishito của cô mất. Tại sao không ai thấy chứ ? Còn khoảng thời gian chút xíu, Huyệt Anh trở nên trắng bệch, đôi mắt chả có hồn.
Không đắn đo nhiều, cô liền đứng dậy, chạy tới ngay chỗ người mà cô yêu, người mà cô làm tất cả vì người đó,……..
-KAISHITO ! CẨN THẬN !!-Huyệt Anh hét lên.
-Huyệt Anh ?-Kaishito nghe giọng cô, liền quay lại nhưng chưa hết ngỡ ngàng đã thấy cô ôm trọn anh và…
Bốp
Cô tựa người bất lực vào anh, ngã từ từ xuống. Anh hoảng hồn ôm cô lại .
-Huyệt Anh ! Huyệt Anh !-Kaishito lay mạnh cô nhưng không thành. Anh thấy tay mình hơi ướt ướt, khi dở lên thì ôi trời…là máu…là máu của cô .
Khoảnh khắc ai, mọi thứ ngừng lại. Tất cả trong nhóm trố mắt nhìn Huyệt Anh bất động trong vòng tay Kaishito, trên môi còn dòng máu tươi chảy trên miệng.
Bọn đàn em cũng sững sờ nhìn tên đại ca. Nó gợi lên lúc Phong đỡ nhát dao chi` mạng thay cho Mamako.Cảnh tượng này lại diễn ra.
Tên đại ca run rẩy vì đánh nhầm người.
-Huyệt Anh ! Huyệt Anh !-Kaishito vẫn gào lên, gọi tên cô nhưng cô không mở mắt….
-HUYỆT ANH !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trong bầu không khí nặng trĩu, im lặng . Ai cũng câm nín trừ Kaishito vẫn gào thét, ôm chặt Huyệt Anh mà người run bần bật. Hình ảnh của hai người đau lòng đến mức nào, Mamako hiểu vì cô cũng từng bị trong tình thế đó nhưng nhờ vậy…cô cũng xác minh được rằng :
« Kaishito yêu Huyệt Anh »
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.