Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã
Chương 30: Như Hay Huyệt Anh??
Mộng Huyền Vũ
04/08/2015
-Mẹ ơi! Mẹ ở lại với con đi nha!-Cô nàng Như bây giờ là lớp một mà vẫn còn nhút nhát, sợ hãi khi đến trường. Cô cứ nhọng nhẽo mẹ đòi ở lại nhưng đương nhiên câu trả lời là không rồi.
Để Như trước cửa trưởng, cô khóc bù loa bù liếc không chịu vô trường.
-Hic! Oa oa! Hic! Huhuhu!
-….Này! Sao không vô lớp đi! Định làm loạn hả?
-Hic!Bạn là ai vậy?
Đang khóc ngon lành, tự nhiên ai đó chèn vô vì tự nhiên thấy cô nàng mít ướtnày cứ làm ồn kinh khủng.
-Tên tôi hả? Vậy cậu tên gì?
-Mình tên Như! Hic!
-Đừng khóc nữa! Cậu lớp mấy tôi đưa cậu đi!-Thấy mít ướt vậy quài, không chịu nín nên bây giờ cậu nhóc có đi, chắc chắn thế nào cũng biết là Như cứ ngồi khóc quài không chịu vào lớp.
-Hic! Lớp 1.2…..-Giọng nhỏ nhẹ đáng yêu của tiểu thiên sứ cất lên làm cậu nhóc hơi đỏ mặt với những giọt pha lê chảy trên mặt. Lớp 1.2 … chả phải là …
-Đi theo tôi!-Cậu nhóc đưa tay nắm lấy bàn tay đầy nước mắt của Như rồi dẫn đi. Khuôn mặt hồn nhiên ngỡ ngàng của cô bé làm cậunhóc hơi có phần đỏ mặt và phiền phức nhưng cũng gạt qua để ráng đưa cô bé vào lớp đúng giờ.
Từ xa xa, có hai người phụ nữ trạc tuổi phụ huynh đang nhìn hai đứa bé đang dẫn tay nhau, tung tăng đi trông thật dễ thương làm sao.
-Đáng yêu quá đi!
-Ừ! Hai đứa này cưng quá!
Hai người phụ nữ cất tiếng nói.
-Bồ nghĩ rằng sau này chúng ta sẽ trở thành sui gia chứ!
-CHắc chắn nếu hai bên chúng ta không bỏ cuộc!
-Ok!
Hai người phụ nữ hí hửng, rạng rỡ nghĩ tới một đứa con trai thanh tú bên cạnh một người con gái thanh tao trên chiếc xe hoa thì thật tuyệt với biết mấy!! Con của họ…Hai người tủm tỉm cười nhìn cậu nhóc với cô bé đáng yêu cực kì.
Lớp 1.2
-Tuấn Thanh! Con hư quá! Sao giờ mới tới?-Cô chủ nhiệm dở tiếng mắng nhẹ cậu bé có mái tóc đen óng sì-tai- ồ! Đôi mắt đen nháy bí ẩn nhìn vào cũng biết sao này sẽ là một hotboy thứ thiệt.
-Cô ơi! Lớp mình có học sinh mới ạ!-Cậu nhóc tên Tuấn Thanh cất tiếng khá trầm , không nhiều cảm xúc, không như những bạn lớp 1 khác vậy.
-Hả? A! Đây có phải là bé Như không?Chào mừng con tới lớp 1.2!-Cô có vẻ khá bực tức nhưng rồi khi nghe Tuấn Thanh nói. Cô giáo quay qua mới để ý có một cô bé xinh xắn đang nếp đằng sau lưng cậu nhóc xấu hổ.
-Như! Đây là lớp cậu! Cô giáo chủ nhiệm của tụi mình đó! Chào cô đi!-Tuấn Thanh quay mặt ra sau , vẻ mặt khá lạnh nhưng lời nói lại cảm xúc, khiến Như cảm thấy an toàn.
-Con chào cô!
-Chào con! May quá, con làm quen được một người trong lớp rồi nên chắc sẽ sớm hòa đồng với các bạn thôi! Tuấn Thanh chỉ dẫn bạn nha con!-Cô chủ nhiệm cười tươi nhìn Như rồi dặn Tuấn Thanh.
-Vâng!-Cậu nhóc lên tiếng. Sau đó cô giáo đi vào trong còn chăm mấy bạn khác nữa. Lúc này Như mới lủi thủi đi ra đứng ngang với Tuấn Thanh nhưng vẫn khá ái ngại.
-Bạn tên Tuấn Thanh à?
-Ừ!Tôi tên Tuấn Thanh!-(Từ nhỏ là cái thằng này lạnh lùng rồi trời!!!!)
-Mình và bạn cùng lớp à??-Như vẫn thắc mắc hỏi.
-Ừ!Sao?
-Hihi! Vậy hay quá !-Như tới ôm cánh tay Tuấn Thanh làm cậu nhóc giật mình.Sau đó là nụ cười rạng rỡ, tươi tắn của tiểu thiên sứ quá là đáng yêu làm khuôn mặt đang lạnh của Tuấn Thanh bỗng nhiên khá nóng chảy. Trong tim cậu nhóc hơi “thịch” một cái.Nụ cười của Như làm Tuấn Thanh khá phân tâm….
À mà đây cũng là lần đầu tiên Tuấn Thanh nắm tay Như ấy nhé!!!!
Năm lớp 7.
-Au yeah! Biết ngay mà! Mình lớp 7.2 , hihihi!-Như xem bàng lớp mà rung người sung sướng vì trong đó còn có tên Tuấn Thanh nữa là.
-Ủa? Mình lớp 7.2 sao? Tưởng 7.7 chứ!-Bỗng ngay kế bên Như một giọng nói ngọt ngào như kẹo. Như quay qua bên, ngỡ ngàng không lạ để nhận ra đây là người ngoại quốc. Mái tóc vàng nâu xoăn nhẹ dài ngang vai, làn da trắng hồng và đôi môi hồng xinh xắn. Đôi mắt trong veo nhìn lên bàn tên chung lớp với cô. Bạn…bạn cùng lớp?
Như nhìn kĩ lại! Ồ đúng rồi! Lớp cô còn học chung với mấy lớp 6.7 khi xưa nữa. Haiz!
-A! Chào bạn! Mình là Như lớp 6.2 khi xưa. Bây giờ là 7.2…chung lớp với bạn ấy!-Như chủ động qua làm thân.
Qủa là một cô gái rất đẹp và dễ thương. Trông cô như búp bê vậy!!
-Ồ! Chào bạn!-Cô gái tóc vàng nâu quay lại nhìn Như mỉm cười .Ôi! Nụ cười tựa như thiên sứ ấy.
-Mình tên là…Ioku Mamako!-Cô nàng tóc nâu giới thiệu. Là người nhật ư? Sao nói tiếng việt chuẩn thế?
-A! Thì ra bà là Nhật-Việt!Hihihi ! Mà nè , ba mẹ bạn : ai là Việt , ai là Nhật ?-Như và Mamako đang cùng nhau đi trên con đường hành lang tới lớp. Vừa đi vừa trò chuyện.
-Mẹ tôi là Việt ! Bố tôi là Nhật !
-Nhật chính gốc luôn hả ?
-Ừ !
-Vậy trò chuyện sao ?
-Thì...bằng tiếng anh !Mẹ tôi giỏi tiếng anh lắm !
-Ồ !Ghê nha ! Bữa nào cho tôi thăm hai người đó đi !
-.....Có vẻ....không được đâu....Nếu có...chắc chỉ là mẹ tôi thôi nhưng nếu gặp thì đừng nhắc gì đến bố tôi nhé !
-Sao thế ?- Tới khúc nói về phụ huynh của Mamako, cô hơi im lặng , nói nhỏ nhẹ. Như thắc mắc hỏi vì sao sao thế.
Mamako nhớ lại...cảnh tượng mẹ cô rơi nước mắt, van xin bố ở lại với hai mẹ con nhưng không...ông thẳng từng ra đi với người bạn thân của ổng mà bỏ cô và mẹ. Tuy lúc đó cô mới 6 tuổi nhưng vẫn còn nhớ khuôn mặt hiền lành của anh bắt đầu gầy gò, sụt cân vì mỗi đêm đều khóc ngất nhớ bố. Bây giờ, mẹ cô đã đỡ hơn nhiều nhưng trong can tâm...một ngày nào đó...mẹ cô mong được gặp lại bố......
-Ai da !
-Mamako !
Đang mãi suy nghĩ về chuyện gia đình, Mamako vô tình đâm s62m vào một người con gái nên ngã lăn ra, Như hốt hoảng chạy tới đỡ cô.
-M* kiếp ! Mày là con đ* nào vậy ?-Người con gái thốt ra những câu dơ bẩn.
Nghe tới giọng nói, cà Như và Mamako đều tái mặt bởi vì...chủ nhân của những từ tục tĩu đó chính là nữ đại ca của khối từ trước giờ, chính là Minh Đan. Minh Đan mạnh nhất torng đám con gái và cũng rất ương là bạo lực, sức cô ngang tàng với con trai nhưng cũng chả có đứa con trai nào thích cô hết mà ngược lại. Nói sao thì nói chứ Mamako và Như biết mình đụng chúng ổ kiến lửa rồi !
-Minh Đan à ! Thay mặt Mamako, cho tôi xin lỗi ! Mamako chỉ vô ý thôi !-Như chạy tới ngăn Minh đan không làm gì với Mamako.
-Thế sao ? Vậy mày phải thay con nhỏ đó cho tao xử !-Như nghe xong đứng hình. Chết cha ! Người ta có câu anh hùng cứu mỹ nhân nhưng đây là mỹ nhân cứu mỹ nhân ấy.....
-Á !
-NHƯ !-Trong tíc tắc, Như bị Minh Đan một tay nắm chặt lấy cổ áo sau đó siết chặt cổ cô, nghẹt thở kinh hoàng.
Mamako sợ hãi, hốt hoảng chạy tới, kéo tay Minh Đan ra khỏi Như nhưng không được !
-Ngừng Lại !-Mamako sợ hãi lalên.Trong phút chốc , mặt Như bắt đầu tái mét, Mamako càng kinh hoảng, hét lên trong không trung.
-...Hic !HUYỆT ANH !!!!!
......
-Hộc ! Hộc !
-Như! Có sao không?
Như được thả tự do và cô bị rơi xuống sàn, Mamako chạy tới đỡ cô, lo lắng cực kì!
-Không sao đâu! Đó là….-Như mặt chưa tỉnh táo, hướng mắt lên trên nhìn và….một cô gái nữa…với phong cách mạnh mẽ, mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa cá tính , cơ thể cao ráo ,làn da rám nắng mạnh khỏe. Đặc biệt mái tóc đen nâu tự nhiên và một điều bất ngờ… cô gái đó chính là ân nhân cứu cô thoát khỏi Minh Đan và còn đang …khống chế Minh Đan nữa…incredible!!!
-Mày…mày là co nào?
-Con nào thì mày không cần biết! Tao chịu mày hết nổi rồi Minh Đan!Mày tưởng mày là trùm thì muốn làm gì là làm à? Tao chưa đụng vào mày là mày cứ làm tới đó hả?-Người con gái tóc đen nâu trừng mắt nhìn đe dọa Minh Đan, còn những lời cảnh cáo đáng sợ nữa.
Như quay qua nhìn Mamako. Chỉ thấy cô nàng đang mỉm cười nhẹ nhàng, sung sướng….không lẽ….hai người này…có quan hệ gì với nhau à?
-Lần này mày dám đụng tới bạn thân tao thì đừng nghĩ tao bỏ qua!
-Ac!-Minh Đan bị cô gái tóc đen nâu siết chặt cổ nhưng rồi rồi cũng nới lỏng. Minh Đan sợ quá mà bỏ đi ngay trước mặt Như.
Như thật không tin nổi…từ trước giờ chưa có cô gái nào làm Minh Đan khiếp sợ vậy thế mà….
-Huyệt Anh! May quá! Bà tới kịp lúc lắm!-Mamako chạy tới ôm cô gái tóc đen nâu…tên Huye5t Anh ư?
-Haiz! Tôi kiếm bà nãy giờ , mất hết kiên nhẫn mà thêm vụ này nữa!-Huyệt Anh than vã.
-Trời ơi! Võ sư đai đen Karate rồi mà trách móc tôi chi!!! Kiên nhẫn y!-Đai…đai đen Karate!
Như hốt hoảng, mặt mồ hôi nhìn Huyệt Anh tán phục.
-A!!!-Bất ngờ quá, Như hét lên . Huyệt Anh và Mamako nhìn như khó hiểu.
-Là bạn thân của bà à? Huyệt Anh ?
-Huyệt Anh có thể yếu hơn chút hoặc bằng sức với Minh Đan nhưng tại do Huyệt Anh có thế nên mới đá xoay được Minh Đan !
-À ! Công nhận khối mình còn thêm nữ khỏe vậy mà không biết !
-Hihihih !-Trong lúc trò chuyện vui vẻ của hai cô nàng Như và Mamako thì Huyệt Anh bị đè xách cặp ba người đi ngay đằng sau muốn bực mình vậy đó.
-Như có bạn thân nào không ? Làm quen với !-Mamako nhí nhảnh hỏi.
-Không !Tôi...thân với một người con trai !
-Ồ ! Ai tốt số thế ?-Như ái ngại khi nghĩ tới...Tuấn Thanh ! Mamako tò mò hỏi. Huyệt Anh thì chả quan tâm.
Không lâu, cả hai tới lớp 7.2. Và khi ba người vừa mới vô thì :
-Như ! Bà đi đâu mà lâu thế ? Tôi để chỗ rồi kìa !-Tuấn Thanh vừa cầm truyện tranh đọc vừa nói với Như. Như mặt mỉm cười duyên nhìn Tuấn Thanh. Mamako liền ồ lên. Cô ngỡ ngàng sao anh chàng này lại dễ thương thế nhỉ ? Con trai gì mà làn da trắng như sữa tóc đen nháy và đôi mắt huyền bí kia nữa. Cái mũi thanh tao và đôi môi như em bé nữa !!! Đáng yêu cực kì !
-Huyệt Anh ! Xem bạn thân của Tuấn Thanh kìa ! Đẹp ha !-Mamako qua nói nhỏ với Huyệt Anh. Cô nàng Tomboy cũng công nhận rằng Tuấn Thanh rất điển trai, sáng sủa và dễ thương nhưng nhìn tướng mạo trông ẻo lả quá nhưng có phần huyền bí và lạnh lùng thì cô thích ấy ( nên người yêu lạnh lùng uqa1 chời !!!). Mamako thì không như Huyệt Anh thích ở tính cách mà thích nhan sắc , vẻ ngoài baby và trông thật ngọt ngào, đúng mẫu của Mamako(Ồ ! Người yêu nàng này cũng vậy đó).
-Chào Mamako và Huyệt Anh nha !
-Ừ ! Vô chỗ y !
-Bye !
Như đáp xuống ngồi kế Tuấn Thanh. Mamako và Huyệt Anh cũng kiếm chỗ cho hai đứa.
Cô giáo vô và có điều cực là zui đó là.....đổi chỗ. Kết quả :Như ngồi đằng trước Mamako còn Huyệt Anh nhà ta...ngồi kế Tuấn Thanh !!!
Nhưng mà cũng nhờ vậy :Tuấn Thanh và Huyệt Anh cũng thân với nhau hơn và hầu như năm lớp bảy đó : Tuấn Thanh, Huyệt Anh, Mamako và Như hay đi chơi chung với nhau nhưng hầu như là Tuấn Thanh và Huyệt Anh nói chuyện vui vẻ với nhau vì tính Huyệt Anh cũng giống con trai.
Và đây bắt đầu scandal giữa hai người.
-A ha ! Tuấn Thanh và Huyệt Anh ngọt ngào quá đi !
-Hai người là couple à !!!
-....
-Nè ! Tôi còn lâu mới quen cái tên Vani này !-Từ đây cái nik vani của Tuấn Thanh được Huyệt Anh đặt.
-GI2 hả socola !-Tuấn Thanh không hài lòng với cái biệt dnah này nên anh trả lại.
-Sao ? Tôi nói không đúng hả ?-Huyệt Anh cương lại.
-Không !
-Có !
-Không !
-Có !
-Không !
-Có !
-....
-Hahaha !-Hai người cãi qua cãi lại làm lớp cười rộ lên.
Những lời bàn tán, châm chọc của mấy đứa bạn quậy làm Huyệt Anh không yên vào giấc ngủ còn Tuấn Thanh đang đọc truyện cũng phải cau có.
Mamako và Như cũng tham gia vụ này và hai người cười thầm với cặp đôi cãi vã này.
Thịch !
Bỗng nhiên trong lòng Như hiện lên cái cảm giác gì đó ! Sao đau thế nhỉ ? Nhưng chỉ là đau nhẹ thôi ! Nhưng mà dù sao...lẽ ra cô nên vui khi thấy Tuấn Thanh bắt đầu cởi mở với tất cả mọi người nhưng mà dù sao đi nựa...cảm giác này...vừa khó chịu vừa bực tức , rất tức giận và không thoải mái nhưng bỗng nhiên lại thấy mình ích kỷ...sao thế này ?
Giờ ra chơi...
-Haiz ! Mình bị sao thế này ? Nếu Tuấn Thanh và Huyệt Anh có thành đôi thì rất tốt ổng...Ôi Như ơi ! Mày đang nghĩ cái gì vậy ????-Như đi rót nước, nghĩ tới cái cảm giác nãy...ôi ! Cô đang bắt đầu dậy thì đấy hả ?
-Mày...mày là con nhỏ bữa đúng không ?
-...Minh Đan ?-Đang đi tự nhiên có ai chọc họng vào. Như ngẩn mặt lên xem và...ôi thần thánh ơi ! Má ơi ! Sao lại là Minh Đan chứ ? Gặp cái con nhỏ này mà như gặ quỷ ấy.
-Bữa tao chưa tính sổ xong mà thêm cái con gì đó đáng ghét dám uy hiếp tao nữa ! Mày phải chịu hết !
-Á !-Minh Đan giơ bàn tay thành quyền chỉ thẳng vào bụng Như, cô ngã xuống sàn, bình nước đổ chất lỏng trong đó ra hết, lăn lóc trên sàn.
Như mặt tái nhợt, sợ hãi và cả cơ thể run rẩy cố gắng gượng dậy nhìn Minh Đan.
-Minh D9an ! Cho tôi xin lỗi !
-Xin lỗi là được sao con ch*!-Sao toàn mấy câu dơ bẩn vậy?
-A!
Bị thêm một cú đá ngay lưng, Như bị lăn ra xa thêm chút nữa! Cô không có sức mà giờ này nãy Huyệt Anh , Mamako rủ cô và Tuấn Thanh xuống căn-tin nhưng cô từ chối nên giờ họ không có ở đây!
-Oái!-Đạp không thương ngay hai chân của Như tội nghiệp.
Cô bất lực làm cái bao cát để Minh Đan trút giận...Trời đất! Sao đau thế? Ba người đó làm gì mà lâu quá??? Tuấn Thanh....anh đang ở đâu? Sao anh không lên đây nhanh với cô mà ở dưới đó quài vậy?
Trong một tia sáng lóe trên đầu Như...hình ảnh của Tuấn Thanh , người dẫn dắt cô, là người bạn thân duy nhất từ năm lớp một tới giờ....
-Tuấn Thanh....-Như bớt chợt thì thầm một mình. Trong cơn đau thế này...cô chỉ biết nghĩ tới mình anh thôi!
-Cho mày thêm nè!-Minh Đan giơ nấm thành quyền và cứ thể tiến thẳng vào người Như.
Như không quan tâm nữa …trong đầu cô lúc đó…hiện lên hình ảnh của cậu con trai trầm t1inh với nhan sắc rất là đáng yêu đang ngồi đọc truyện bình thường….
….1 giây … 2 giây… 10 giây
Quai1 lạ! Cảm giác đau đớn, chạm da thịt với nhau đâu mất rồi! Như hoàn toàn chả thấy gì , cảm giác bình yên…vậy là sao?
-Tuấn Thanh!!!!-Mở mắt ra. Ôi chời! Là hình bóng của một người quen thuộc. Cậu đang khiến Minh Đan trong tư thế bị động.Anh đến ư?
-Mày…mày là thằng nào nữa?-Minh Đan rất tức giận. Sao cứ lúc dẩu sôi lửa bỏng là có tên phá đám vậy.
Tuấn Thanh mặt no emotion nhìn Minh Đan, bàn tay đang khóa trụ cô còn tay còn lại anh đưa lên nắm chặt lấy cổ Minh Đan.
-Mày là bạn trai của con đ* kia à ?- Bạn trai ????
Như nghe thế mà xấu hổ, đỏ mặt cả lên. Tuấn Thanh là bạn trai cô sao ? Nếu cái này thành hiện thực thì...
Không xấu hổ như Như, Tuấn Thanh mặt nhăn nhó, trông càng khiếp đảm hơn nữa. Khuôn mặt thể hiện sự tức giận , bùng cháy ngay trước mặt Minh Đan làm cô kinh sợ. Như không ngờ rằng từ khi nào...Tuấn Thanh rất khỏe, chỉ cần một tay của anh đang nắm chặt cổ Minh Đan, anh nhấc bỏng ả ta lên một cách bình thường, nhẹ nhàng.
-Mày mới là con đi* đấy ! Nhưng nếu mày có làm loại gái bán thân đó cũng chả có thằng ch* nào thèm một thứ dơ bẩn như mày ! Là loại cặn bạ của thế giời này !...Là mày đó Minh Đan !-Những lời cảnh cáo khiếp sợ và thô thiển không khiến Như thoát khỏi cơn ác mộng...đây ...đây có phải là Tuấn Thanh của cô không ? Tại sao chứ ?
-Ac ! Mày...
-....
Trước mặt như một bộ phim giết người đáng sợ trước mặt Như. Nếu không cản kịp thì ... Minh Đan sẽ chết mất chứ chả chơi đâu !
-Ngừng lại Tuấn Thanh ! Đủ rồi !-Như chạy nhanh tới ngăn Tuấn Thanh lại. Cô cùng Minh Đan ráng mở bàn tay quyền lực của anh nhưng ...hết cách rồi ! Anh không chịu mở.
Mặt Tuấn Thanh vẫn điềm tĩnh mà rất bình tĩnh. Điều đó càng làm Như đáng sợ hơn bởi vì anh không hề bị mất lý trí mà rất điềm tĩnh. Trời đất ! Không chừng là có án mạng trong trường bây giờ !
-TUẤN THANH !-Như hét ngay mặt anh nhưng con số 0 là câu trả lời đáp lại.
....
-Tuấn Thanh ! Đủ rồi !-Một bàn tay nhẹ nhàng chạm lên tay Tuấn Thanh, không biết có đúng là ma lực không nhưng anh đã nhẹ nhàng buông tha cho Minh Đan, nới lỏng bàn tay. Thừa cơ hội , Minh Đan chạy mất dép. Mắt Như trợn tròn nhìn về hướng cánh tay rồi tới chủ nhân của nó. Tuấn Thanh cũng dõi theo.
Và đó là khoảng khác : Huyệt Anh và Tuấn Thanh nhìn nhau và cả hai cùng mỉm cười . Cũng là khoảng khắc Như bị một con dao cắm ngay vào lồng ngực. Cô thân với anh từ năm lớp 1 tới giờ mà anh không chịu nghe cô thế mà với người bạn mới chỉ quen năm nay ... anh đã nghe theo.
-Bình tĩnh lại đi Tuấn Thanh !-Huyệt Anh xoa dịu cơn giận của Tuấn Thanh.
-Ừ !-Anh đáp lại nhẹ nhàng.
Trông hai người y như là một cặp đôi. Đau quá...cảm giác này là gì đây ? Khung cảnh một người con trai đứng ngay trung gian hai đứa con gái...không lẽ nào... Như gạt bỏ ý định trong đầu cô. Không được ! Nhất quyết không được như thế vì cô và anh là bạn tốt với nhau sao có thể mà...cái tình cảm đó được sinh nở chứ và từ khi nào ?
Xem kìa : Huyệt Anh và Tuấn Thanh còn nói chuyện vui vẻ với nhau được nữa chứ...cô...ghen ?
Vụt !
-...NHƯ !-Như chạy ra khỏi cái ý nghĩa kinh khủng đó ! Cô chạy nhanh ra chỗ khác để thôi nhìn cái cảnh vui vẻ của hai người. Thấy Như chạy đi làm Tuấn Thanh hốt hoảng, anh liền đuổi theo cô.
-Tuấn Thanh ?-Huyệt Anh reo lên.
-Xin lỗi nhé Huyệt Anh! Tôi có chuyện! NHƯ! NHƯ!-Tuấn Thanh quay lại nói vài lời rồi chạy tiếp bỏ lại Huyệt Anh đứng trời chồng, mắt ngơ ngác.
-Gì thế Huyệt Anh? Sao đứng một mình thế?-Mamako vừa mới tới, hai tầm cầm ly sinh tố đưa cho Huyệt Anh. Cô lấy chúng một cách thảnh thơi và uống.
-Mamako nè!
-Gì?
-Bà có nghĩ bạn thân nam nữ với nhau có thể trở thành…cặp đôi chứ?
-Có thể!-Mamako nhúng vai. Huyệt Anh chỉ hơi mỉm cười rồi cùng Mamako vừa uống vừa đi vào lớp.
-NHƯ! NHƯ!
-…hIC! Hic!-Mặc kệ những lời đằng sau Tuấn Thanh kêu, Như cứ tiếp tục chạy và khóc.Tuấn Thanh cảm thấy lạ cực kì : sao chứ? Từ trước giờ mỗi lần gặp anh, cô đều rất vui vẻ mà sao giờ…lại như thế này chứ?
-Oái!
-NHƯ!-Chạy vì không để ý đến đường xá, cô vấp phải cục đá rồi té xuống. R6at1 may là ngay lúc đó, Tuấn Thanh chạy lại đỡ kịp cô.
Khoảng Khắc Tuấn Thanh ôm vòng eo nhỏ của mình, cảm giác đụng chạm với người đàn ông, đặc biệt là con trai và lại là…người mà cô rất yêu quí , luôn bên cô.Cảm giác này làm trái tim cô lại hồi sinh, đập thình thịch trong lòng mình, cía mặt đỏ hoe không thể tả.
-Như! Sao lại chạy trốn tôi!-Tuấn Thanh vẫn chưa chịu buông mà ôm Như vào lòng. Đây là lần đầu tiên….Tuấn Thanh ôm Như….
-Bỏ tôi ra đi!-Như cựa quậy!
-Trả lời đi!Sao trốn tôi?-Tuấn Thanh thật sự rất tức giận.
-Hic! Ông làm tồi đau quá!
-Ơ! Xin lỗi!-Tuấn Thanh buông cô ra.
-Chỉ là…chỉ là…Hic! Ông và Huyệt Anh…hai người trông rất thân với nhau hic!-Như che mặt khóc còn Tuấn Thanh thì đần ra vì chả hiểu cô nói gì.
-Chỉ là cái tìn đồn đó : tôi sợ…sẽ thành thật! Hic ! Huhuhuhu! Ông với Huyệt Anh rất hợp nhau nên …híc! Huhuhu!-Như biết mình đã nói những điều ích kỷ và không hay nên cô chỉ biết im lặng và khóc. Nếu như vậy chả phải t2inh bạn của bốn người sẽ vỡ sao? Cô…cô nói gì thế?
-Hic! Hức! Huhuhuhu!-Như ứ khóc, còn Tuấn Thanh thì im lặng nhìn cô. Ánh mắt chứa chan đầy cảm xúc không biết tả là vui hay buồn. Anh chỉ khẽ đưa tay tay vòng ra sau lưng cô và…ôm Như vào lòng. Xme như là an ủi cô vậy.
Hiện tại
-Sao chứ? Gặp mặt ba mẹ hai người à?-Huyệt Anh và Mamako reo lên!
-Tuần tới anh và Kaishito phải về nhật thăm ba mẹ mình rồi! Mà tụi anh muốn rủ hai em đi theo!-Bây giờ là thứ bảy, đôi bạn thân nghịch ngợm này được hai chàng bạch mã rủ nhau đi ra ngoài chơi. Bây giờ họ đang ở quán nước. Mamako ngồi kết Huyệt Anh nên đương nhiên hai cái anh chàng kia ngồi kế nhau. Xoay qua lại hồi gặp một tin chấn động là….đi gặp phụ huynh của hai chàng làm hai nàng ngỡ ngàng.
-…Nhưng…nhưng mà…-Huyệt Anh lúng túng.
-Sao thế? Ba mẹ hai người không cho à?-Kaishito hỏi.
-Không phải! Chỉ là…bọn em hơi ngại thôi! Qua nước ngoài mà gặp ba mẹ hai người nữa!
-Có sao đâu! Họ sẽ rất vui khi gặp con dâu của họ mà! Đúng không Kaishito?-Phong giải thích, vừa thật vừa giễu cợt hai cô nhóc mặt đang đỏ ngẩn ra , anh khoác tay qua bên Kaishito mà thêm ý kiến.
-Đương nhiên rồi!-Kaishito cười mỉm ý chọc hai người.
Con dâu….
Mamako nghĩ mà đỏ ửng mặt lên…ý là…vợ sắp cưới của Phong ấy hả? Huyệt Anh cũng chả thua kém gì.
-Được không? Dù sao tuần sau bọn anh cũng đi cũng khoảng tháng lận đó mà hai người không đi!Nguyên tháng không gặp bọn này không biết có chết vì nhớ không nè!-Phong lại ra sức thuyết phục nhưng ý châm chọc.
-Lúc đó đừng có than cho xin qua với bọn này nha!-Kaishito cười đểu. Anh chàng này cũng rất muốn Huyệt Anh đi theo nên hộ trợ bạn mình ấy mà.
-XI! Chết cái gì mà chết! Bọn này có nói là không đồng ý đâu!-Mamako tức tối trả lại.
-Ồ! Vậy thứ năm tuần sau đi nhé! Hehehe!-Phong mỉm uco72i ranh mãnh , chồm tới nhéo mũi Mamako. Thật là bó tay.
-…Ơm…! Anh nghĩ xem : lúc đi, em nên mua chút quà gì cho ba mẹ anh đây?-Huyệt Anh và Kaishito dạo trong một shop lưu niệm, Huyệt Anh xem qua xem lại đồ mà không biết nên mua cái nào ra mắt ba mẹ chồng nữa. Kaishito đi kế bên cô nhóc.
À! Huyệt Anh , Kaishito bây giờ đi riêng với Mamako, Phong nhưng hồi cũng hẹn nhau lại đi chung.
-Anh nghĩ gì đơn giản thôi! Mà…anh nghĩ em mua quà cho mẹ anh trước đi rồi tới ba anh!
-Mẹ anh khó lắm hả?-Về làm dâu, sợ nhất là má chồng không ưng đấy!
-Mẹ anh mà khó hay trưởng thành là anh chết liền tại chỗ ấy!-Kaishito mặt mồ hôi, miễng cưỡng nghĩ tới mẹ mình. Nghĩ sao có ai tin người mẹ có đứa con lạnh lùng như anh mà bản tính bà…À mà nghĩ lại hồi đó mẹ anh có người bạn tính như Huyệt Anh nên chắc Huyệt Anh lựa món quà nào sẽ phù hợp với mẹ anh thôi.
-Để em xem ….Cái này được không?-Huyệt Anh xem qua lại rồi…cô chọn một dây chuyền hình trái tim, cái hình trái tim này có thể mở thành hai ngăn và mỗi ngăn chứa một tấm ảnh bên trong nó.
-Có vẻ được đấy!-Kaishito nhìn mà mỉm cười.
-Chị ơi! Tính cho em cái này ạ!-Thanh toán xong, Huyệt Anh và Kaishito qua chỗ khác vì trong đây không có cái nào phù hợp với ba anh hết. Nói chung thì Kaihsito bảo t1inh anh giống ba nên khi đi mua đồ cho ông ấy cần có anh chọn lựa thật kỹ càng…nói chung rất mệt.
Reng…reng…
-Mamako gọi nè!-Điện thoại Huyệt Anh đổ chuông.
-Em nghe đi!
-Alo! Hả? …Ờ ! Được rồi! Tôi qua bên bà đây!-Huyệt Anh mặt từ ngạc nhiên sang nghiêm túc và cuối cùng là cúp máy.
-Gì vậy em?
-Mamako gọi no1ir ằng : mau qua bên chỗ Mamako và Phong vì…Tuấn Thanh, Như, Linh Linh, Quốc Lê đang ở chỗ đó và cái chuyện mà….anh thấy đấy! Những người bạn của chúng ta đều có đôi có cặp…trừ chuyện của Như và Tuấn Thanh….
-Wakata( trong tiếng nhật nghĩa là hiểu) Mình đi thôi!
Hai người đến chỗ Mamako và Phong nhanh.
Khung cành Linh Linh ngồi nói chuyện với Tuấn Thanh trong quán một cách nghiêm túc còn Như thì bên Quốc Lê đang đứng gần cửa sổ chờ hai người đó nói chuyện. Trông có vẻ như Quốc Lê đang an ủi cô.
Huyệt Anh và Kaishito có mặt. Lúc này Phong và Mamako đang lén lút theo doi4 nhìn y như gián điệp ấy. Đậm chất bó tay nhưng Kaishito và Huyệt Anh cũng tham gia luôn.Bây giờ là bốn người lén lút quan sát.
-Tuấn Thanh à! Mọi chuyện quá rõ rồi! Huyệt Anh là người yêu của Kaishito! Ông thôi từ bỏ ý định đó đi!-Linh Linh nói chuyện nghiêm túc, ánh mắt hằn sự bực mình.
-Ha ! Biết làm sao được? Tôi lỡ có tình cảm với bả rồi!-Tuấn Thanh cứng đầu chống lại. Anh mỉm đểu.
-Sao chứ? Cái tên khốn đó định cướp Huyệt Anh từ tay tôi à?-Kaishito nghe mà muốn nổi điên.
-Im nào ông bạn! Nghe tiếp đi!-Phong cản lại.
-Linh Linh và Quốc Lê có vẻ như đang giúp đỡ hai người này thành đôi đấy!-Mamako nói tiếp.
Bốn người tiếp tục chú ý nghe!(Đám này nhiều chuyện thật!!)
-Tuấn Thanh! Tôi biết ông có tình cảm với Huyệt Anh nhưng mà….ngừng lại đi! Chấm dứt suy nghĩ đó đi! Còn Như thì sao?
-Bả là bạn tôi! Sao?
-Ông.....
Thật bó tay luôn. Không ngờ cái cặp này là hình ảnh mờ nhạt nhất trong truyện và Tuấn Thanh nhìn có vẻ hiền nhất trong đám mà ai dè cũng đáng sợ như thường!!!!
-Bộ ông không biết Như thích ông sao? Cũng giống như tôi và Quốc Lê đây này!
-Không!-Lãnh đạm.
-Ôi chời! Vậy sao lúc nào ông cũng đi kế bả?
-Bạnthân!-Lạnh đãm tập 2.
-!!!! Hết nói nổi với ông!Tuấn Thanh nghe nè : Như đã gắn bó với ông từ năm lớp một tới giờ! Phải hiểu tình cảm mà Như đã nung nấu rất nhiều năm cho ông như thế nào? Bả chỉ chung thủy có mình ông thôi!
-Sao cũng được!-Lãnh đạm tập 3.
-...Tôi hết chịu nổi với ông! Quốc Lê!-Thấy rõ sự kiên nhẫn của Linh Linh lớn tới cỡ nào. Cô chịu thua, đứng dậy.
-Sao thế em!
-Minh đi!Tuấn Thanh...dù sao hôm nay cũng là sinh nhật Như! Rủ bả đi chơi đi!-Nói xong dứt khoát, Linh Linh kéo Quốc Lê đi.
-Hôm nay sinh nhật Như ư? Thế mà tôi quên chứ!-Quay lại bốn người nhiều chuyện. Mamako nghe mà quay qua nói chuyện với Huyệt Anh.
-Tôi cũng quên chứ bộ!
-Mà cái tên Tuấn Thanh này xem vậy cũng ghê nha!-Phong.
-Xem hắn giở trò gì là chết với tôi!-Kaishito.
-Kaishito?Huyệt Anh?Mamako? Phong?-Bỗng nhiên bốn người đang trò chuyện đâu ra ai chọc vào. Bốn gương mặt quay tới hướng chủ nhân của giọng nói.
Linh Linh và Quốc Lê ngỡ ngàng nhìn bốn người. Họ đã phát hiện ra. Mamako, Huyệt Anh, Kaishito, Phong mặt nhìn nhau rồi mỉm cười thật tươi nhìn Linh Linh và Quốc Lê mặt đần ra.
-....
-Như!
Linh Linh và Quốc Lê đi, Như biết giờ còn cô và Tuấn Thanh nhưng cô không dám tới gần anh, chắc Linh Linh nói hết rồi nên Như ngại lắm!
Tuấn Thanh ngồi đó nhìn cô rồi cũng đứng dậy, tới chỗ Như.
-Sao? Tuấn Thanh?-Như đỏ mặt.
-Đi chơi đâu nha! Bà đói không? Tôi dẫn đi ăn!
-...Ừ!-Gật đầu e ngại rồi Như được Tuấn Thanh đưa đi tới một quán ăn trưa.
Chỗ rất tiện nghi, máy lạnh phà những luồng khí mát mẻ, ánh đèn hòa hợp với những màu khác tuyệt đẹp. Tuấn Thanh và Như đang xem menu còn cô phục vụ thì cứ ngỡ ngàng trước sắc đẹp toẹt trần của Tuấn Thanh nhà ta.
-Cho em mỳ ý suất 4 đi!
-Vâng! Còn em gái!
-A! Em...cho em ly nước cam thôi!
-Vâng!-Cô phục vụ bỏ đi vào torng kêu món.
-Bà không ăn gì à?
-Tôi chưa đói lắm với lại...cũng chả muốn ăn nữa !
-Ừ !-Thật tình ! Vậy cũng không thể hiện sự lo lắng nữa !
-Ay !!! Cái ông Tuấn Thanh này tưởng rủ Như đi ăn là hay quá rồi thế mà lại...haiz ! Tôi bó tay thật rồi !-Linh Linh la lên.
Trong lúc trong quán trong có vẻ thanh bình và hai người trong không gian riêng tư thì bốn người nhiều chuyệnn, lầ này lại có thêm hai đệ tử nữa đi điều tra thăm dò Tuấn Thanh và Như. Ngồi ở cái bàn nhưng hai người họ không hề thấy nên bí mật nói chuyện nhau. Thật bó tay sáu người.
-Từ từ đi ! Tuấn Thanh là thằng con trai trầm t1inh mà ! Trước sau gì cũng sẽ hiền khô, tình cảm, dại khá thôi, điển hình là Kaishito nè !
-Mày nói cái gì hả Phong ?-Phong ráng an ủi lại cho Linh Linh nhưng hình như lỡ quật trúng Kaishito.
-Hehe ! Xem như tao chưa nói gì ha !-Với ánh mắt giết người của thằng bạn thân, Phong phải rùng mình.
-Hai người này thôi cãi nhau đi !-Mamako.
-Trơi ! Ngồi chung với nhau sao họ không nói năng gì hết vậy ?-Huyệt Anh mệt mỏi.
-Ôi ! Hai người này thật tình ! Cái ông Tuấn Thanh này thậ là....mà bà Như cũng vậy ! Nổi tiếng là bà tám như Linh Linh thế mà im ru !-Quốc Lê chèn vô nữa.
-GI2 hả Quốc Lê ?-Linh Linh thấy hơi ngứa ngứa.
-...Xem như anh chưa nói gì ha !-Quốc Lê cười trừ , sợ hãi.
-Như !-Cuối cùng cũng mở miệng nói và người mở đầu là Tuấn Thanh, Như giật mình nhìn anh !
-Sao.....
-Như thích tôi sao ?
SAX !!!!!
Sáu người muốn té xỉu ngay tại chỗ.
-Ơ...tôi...-Như bị đánh trúng đòn tâm lý ! Đỏ hoe cả mặt, ấp úng nói nhưng chưa rõ nội dung chính của ý cô.
-Hay là...đã yêu tôi rồi ?-Tuấn Thanh hỏi câu một cách bình thản. Miệng hơi nhếch lên đầy vẻ châm chọc.
SAX
Sáu người muốn té xỉu tập hai. Thằng con trai đâu mất nết dữ vậy trời ?????
-Tôi...tôi...-Qúa bất ngờ ! Như không biết phải trả lời sao nữa. Mặt cô đỏ ngắt cả lên. Tim đập rộn rã, thình thịch ...Anh hỏi câu này có ý gì đây ?
-Nếu trả lời là có...đừng vì tôi mà bà ghét Huyệt Anh nha ! Tội bả lắm !-Lại thêm câu châm trọc, giễu cợt.
Sáu người xỉu tập ba.
-Cái tên Tuấn Thanh này !!!!!!-Huyệt Anh nghiến răng muốn đứng phất lên hco một trận ấy nhưng mọi người cản lại.
-Tôi có ghét bả đâu !-Như phùng má tỏ ra ức chế cực kì !
-Tôi sợ bà giống bà Linh Linh ấy ! Lập hội du côn đánh hội đồng mới dzui chứ !!Haha-Tuấn Thanh nói một cách rất ư là bình thường, cười mỉa mai với Như còn cô thì mặt mồ hôi, bó tay.
-Tuấn Thanh ! Ông chết với tôi !-Lần này Linh Linh bị kích động, cô cũng có ý tưởng như Huyệt Anh nhưng mọi người ngăn lại.
-À mà tốt nhất đứng đánh hội đồng với Huyệt Anh, nhỏ đó biết tài nghệ sao rồi ấy chứ ai như Mamako yếu xìu , cùi bắp!-Tuấn Thanh lại nói mỉa. Như bó tay với ý châm chọc của anh, chỉ thấy có lỗi với Mamako quá nhỉ???
-Cái ông này thật tình….!!!-Lần này tới lượt Mamako bị kích động và mọi người lại phải cản.
-Ba người con gái mấy bà dễ kích động vậy? Kìm nén như tụi tôi đây nè!-Quốc Lê mệt mỏi, chỉ giáo và tăng thêm sự hào quang của ba đứa con trai
-Sao đối tượng của bà là tôi?-Tuấn Thanh lại tiếp tục phỏng vấn Như làm cô vẫn tiếp tục đứng hình. Sao anh cứ hỏi mấy câu nhạy cảm trong lúc này vậy?
-Tôi tưởng là Kaishito hay Phong chứ? À mà là tôi cũng phải! Tôi đẹp trai và tài chí hơn hai cái tên đó nữa. Quốc Lê cũng phải thua tôi nữa !!-Như đứn ghình và bó tay mấy câu quá đáng tự tin của Tuấn Thanh nhưng mà nó làm cô tức cười sao sao ấy vì cái thái độ của anh nhưng không có ý xúc phạm ba người đó đâu.
-Kaishito ! Bình tĩnh lại !
-Phong ! Kìm lại đi!
-Quốc Lê! Nhịn đi!
Lần này thì hiểu ai bị kích thích rồi ấy. Vừa tăng hào quàng ba chàng giờ mới thấy rõ bộ mặt thật, bạn gái của họ bó tay rồi phải ráng cản ba người đó lại.
Ba tên con trai không ngừng nguyền rủa Tuấn Thanh, còn ba đứa con gái mặt mồ hôi, miễng cưỡng.
-Sao lại là tôi?-Nói xấu sáu người xong thì lại quay lại câu hỏi chính.
-….-Như e ngại xấu hổ cực kì.
-Tại…..
-Đồ ăn của quý khác đây! Nước cam của quý khách đây luôn!-Cuối cùng họ bị cắt ngang bởi anh bồi bàn. Dĩa mỳ ý ngon lành đặt trước mặt Tuấn Thanh còn bên Như chỉ là một cái ly dáng thanh mảnh, cao ráo màu cam.
-Như!
-Sao?
-Ăn chung với tôi đi! Tôi biết bà đói rồi! Sáng giờ có ăn gì đâu!
-Không sao đâu, tôi uống nước cam được rồi!
-Đói không nên ướng nước cam!
-….-Phải quên mất Tuấn Thanh sau này bác sĩ nên cô cũng không thể bắt bẻ được. Anh không gọi thêm dĩa mà đề nghị hai người ăn chung một cái.
Như có vẻ cũng vì quá đói rồi nên tiện tay lấy thìa xúc ăn cách ngon lành. Tuấn Thanh nhìn cô nàng mỉm cười và cũng lấy đũa ăn .
-Có vẻ ổn đấy!
-Woa! Ăn chung một cái đĩa! Tốt rồi đấy!
Sáu người thì mừng thầm cho cặp này nhưng cũng là lúc họ phát hiện rằng…họ chưa ăn gì hết! Đói meo!!
Ăn xong, Tuấn Thanh rủ Như đi chơi công viên thế là cả bọn như thám tử điều tra, lén lút đi sau lưng hai người.
Tuấn Thanh bao hết vì hôm nay là sinh nhật Như, cô có từ chối nhưng anh không chịu, cứ thế mà trả nên Tuấn Thanh có mời cô mui gì cô cũng ráng kím cái nào rẻ rẻ cho anh đỡ tốn.
-Lâu rồi không tới công viên nhỉ? Hihihi!-Như đi thanh thản dạo quanh công viên vui sướng.
-Thích lắm hả?-Tuấn Thanh đi bên cô.
-Ừ! Cũng đã mười năm rồi từ khi tôi đi chơi với ông ở công viên mà!-Như tỏ ý đồ nghịch ngợm với Tuấn Thanh. Hồi lớp một, lớp có lần tới công viên chơi nhưng hai cái người này lén đi riêng.
-Hai người đó nói cái gì vậy?-Mamako lên tiếng. Ở đằng xa theo dõi hai người này khó thật.
-Trời ơi! Mình phải đến gần mới nghe thấy được!-Huyệt Anh.
-Nhưng đến gần là họ biết ấy!-Linh Linh.
-Cái thằng này ít nhất cũng phải nắm tay chứ!!!-Quốc Lê.
-Thôi đí! Cái tên đó còn thích Huyệt Anh của tao nên làm gì có chuyện nắm tay Như được chứ?-Kaishito.
-Mày cũng biết ghen nữa hả Kaishito?-Phong.
Sáu người chen chút, nói này nói nọ đủ tựa đề nhưng chủ đề chính là theo dõi hai cái người đằng trước kia kìa.
-Mấy anh chị?
-Gì đây?? Mamako, Huyệt Anh, Linh Linh,Phong, Kaishito, Quốc Lê! Làm gì mà như ăn trộm vậy?
Nghe tiếng, sáu người quay hướng. A ! Thì ra là Long và Hoa ! Hai người này đang đi hẹn hò cùng nhau.
-Mấy anh chị đang làm gì vậy ?-Hoa ngớ mặt ra nhìn nguyên đám « thám tử »..
-Mấy người đang làm cái quái gì vậy mà tụ một đống thế ? À ! Hình như còn thiếu Tuấn Thanh và Như nữa !-Long bó tay .
-XUỴT !!!!-Sáu người ra tính hiệu im lặng , đưa tay ngay môi càng làm Long và Hoa khó hiểu hơn nữa.Cái gì đang diễn ra vậy ????
-Nói cũng đúng ! Tôi với bà học chung với nhau từ năm lớp một tới giờ mà !
-Ừ ! Cũng...vui ha !-Hai người ngồi trên ghế đá , nói chuyện ngày xửa ngày xưa.
-...Ông muốn ăn kem không ?
Để Như trước cửa trưởng, cô khóc bù loa bù liếc không chịu vô trường.
-Hic! Oa oa! Hic! Huhuhu!
-….Này! Sao không vô lớp đi! Định làm loạn hả?
-Hic!Bạn là ai vậy?
Đang khóc ngon lành, tự nhiên ai đó chèn vô vì tự nhiên thấy cô nàng mít ướtnày cứ làm ồn kinh khủng.
-Tên tôi hả? Vậy cậu tên gì?
-Mình tên Như! Hic!
-Đừng khóc nữa! Cậu lớp mấy tôi đưa cậu đi!-Thấy mít ướt vậy quài, không chịu nín nên bây giờ cậu nhóc có đi, chắc chắn thế nào cũng biết là Như cứ ngồi khóc quài không chịu vào lớp.
-Hic! Lớp 1.2…..-Giọng nhỏ nhẹ đáng yêu của tiểu thiên sứ cất lên làm cậu nhóc hơi đỏ mặt với những giọt pha lê chảy trên mặt. Lớp 1.2 … chả phải là …
-Đi theo tôi!-Cậu nhóc đưa tay nắm lấy bàn tay đầy nước mắt của Như rồi dẫn đi. Khuôn mặt hồn nhiên ngỡ ngàng của cô bé làm cậunhóc hơi có phần đỏ mặt và phiền phức nhưng cũng gạt qua để ráng đưa cô bé vào lớp đúng giờ.
Từ xa xa, có hai người phụ nữ trạc tuổi phụ huynh đang nhìn hai đứa bé đang dẫn tay nhau, tung tăng đi trông thật dễ thương làm sao.
-Đáng yêu quá đi!
-Ừ! Hai đứa này cưng quá!
Hai người phụ nữ cất tiếng nói.
-Bồ nghĩ rằng sau này chúng ta sẽ trở thành sui gia chứ!
-CHắc chắn nếu hai bên chúng ta không bỏ cuộc!
-Ok!
Hai người phụ nữ hí hửng, rạng rỡ nghĩ tới một đứa con trai thanh tú bên cạnh một người con gái thanh tao trên chiếc xe hoa thì thật tuyệt với biết mấy!! Con của họ…Hai người tủm tỉm cười nhìn cậu nhóc với cô bé đáng yêu cực kì.
Lớp 1.2
-Tuấn Thanh! Con hư quá! Sao giờ mới tới?-Cô chủ nhiệm dở tiếng mắng nhẹ cậu bé có mái tóc đen óng sì-tai- ồ! Đôi mắt đen nháy bí ẩn nhìn vào cũng biết sao này sẽ là một hotboy thứ thiệt.
-Cô ơi! Lớp mình có học sinh mới ạ!-Cậu nhóc tên Tuấn Thanh cất tiếng khá trầm , không nhiều cảm xúc, không như những bạn lớp 1 khác vậy.
-Hả? A! Đây có phải là bé Như không?Chào mừng con tới lớp 1.2!-Cô có vẻ khá bực tức nhưng rồi khi nghe Tuấn Thanh nói. Cô giáo quay qua mới để ý có một cô bé xinh xắn đang nếp đằng sau lưng cậu nhóc xấu hổ.
-Như! Đây là lớp cậu! Cô giáo chủ nhiệm của tụi mình đó! Chào cô đi!-Tuấn Thanh quay mặt ra sau , vẻ mặt khá lạnh nhưng lời nói lại cảm xúc, khiến Như cảm thấy an toàn.
-Con chào cô!
-Chào con! May quá, con làm quen được một người trong lớp rồi nên chắc sẽ sớm hòa đồng với các bạn thôi! Tuấn Thanh chỉ dẫn bạn nha con!-Cô chủ nhiệm cười tươi nhìn Như rồi dặn Tuấn Thanh.
-Vâng!-Cậu nhóc lên tiếng. Sau đó cô giáo đi vào trong còn chăm mấy bạn khác nữa. Lúc này Như mới lủi thủi đi ra đứng ngang với Tuấn Thanh nhưng vẫn khá ái ngại.
-Bạn tên Tuấn Thanh à?
-Ừ!Tôi tên Tuấn Thanh!-(Từ nhỏ là cái thằng này lạnh lùng rồi trời!!!!)
-Mình và bạn cùng lớp à??-Như vẫn thắc mắc hỏi.
-Ừ!Sao?
-Hihi! Vậy hay quá !-Như tới ôm cánh tay Tuấn Thanh làm cậu nhóc giật mình.Sau đó là nụ cười rạng rỡ, tươi tắn của tiểu thiên sứ quá là đáng yêu làm khuôn mặt đang lạnh của Tuấn Thanh bỗng nhiên khá nóng chảy. Trong tim cậu nhóc hơi “thịch” một cái.Nụ cười của Như làm Tuấn Thanh khá phân tâm….
À mà đây cũng là lần đầu tiên Tuấn Thanh nắm tay Như ấy nhé!!!!
Năm lớp 7.
-Au yeah! Biết ngay mà! Mình lớp 7.2 , hihihi!-Như xem bàng lớp mà rung người sung sướng vì trong đó còn có tên Tuấn Thanh nữa là.
-Ủa? Mình lớp 7.2 sao? Tưởng 7.7 chứ!-Bỗng ngay kế bên Như một giọng nói ngọt ngào như kẹo. Như quay qua bên, ngỡ ngàng không lạ để nhận ra đây là người ngoại quốc. Mái tóc vàng nâu xoăn nhẹ dài ngang vai, làn da trắng hồng và đôi môi hồng xinh xắn. Đôi mắt trong veo nhìn lên bàn tên chung lớp với cô. Bạn…bạn cùng lớp?
Như nhìn kĩ lại! Ồ đúng rồi! Lớp cô còn học chung với mấy lớp 6.7 khi xưa nữa. Haiz!
-A! Chào bạn! Mình là Như lớp 6.2 khi xưa. Bây giờ là 7.2…chung lớp với bạn ấy!-Như chủ động qua làm thân.
Qủa là một cô gái rất đẹp và dễ thương. Trông cô như búp bê vậy!!
-Ồ! Chào bạn!-Cô gái tóc vàng nâu quay lại nhìn Như mỉm cười .Ôi! Nụ cười tựa như thiên sứ ấy.
-Mình tên là…Ioku Mamako!-Cô nàng tóc nâu giới thiệu. Là người nhật ư? Sao nói tiếng việt chuẩn thế?
-A! Thì ra bà là Nhật-Việt!Hihihi ! Mà nè , ba mẹ bạn : ai là Việt , ai là Nhật ?-Như và Mamako đang cùng nhau đi trên con đường hành lang tới lớp. Vừa đi vừa trò chuyện.
-Mẹ tôi là Việt ! Bố tôi là Nhật !
-Nhật chính gốc luôn hả ?
-Ừ !
-Vậy trò chuyện sao ?
-Thì...bằng tiếng anh !Mẹ tôi giỏi tiếng anh lắm !
-Ồ !Ghê nha ! Bữa nào cho tôi thăm hai người đó đi !
-.....Có vẻ....không được đâu....Nếu có...chắc chỉ là mẹ tôi thôi nhưng nếu gặp thì đừng nhắc gì đến bố tôi nhé !
-Sao thế ?- Tới khúc nói về phụ huynh của Mamako, cô hơi im lặng , nói nhỏ nhẹ. Như thắc mắc hỏi vì sao sao thế.
Mamako nhớ lại...cảnh tượng mẹ cô rơi nước mắt, van xin bố ở lại với hai mẹ con nhưng không...ông thẳng từng ra đi với người bạn thân của ổng mà bỏ cô và mẹ. Tuy lúc đó cô mới 6 tuổi nhưng vẫn còn nhớ khuôn mặt hiền lành của anh bắt đầu gầy gò, sụt cân vì mỗi đêm đều khóc ngất nhớ bố. Bây giờ, mẹ cô đã đỡ hơn nhiều nhưng trong can tâm...một ngày nào đó...mẹ cô mong được gặp lại bố......
-Ai da !
-Mamako !
Đang mãi suy nghĩ về chuyện gia đình, Mamako vô tình đâm s62m vào một người con gái nên ngã lăn ra, Như hốt hoảng chạy tới đỡ cô.
-M* kiếp ! Mày là con đ* nào vậy ?-Người con gái thốt ra những câu dơ bẩn.
Nghe tới giọng nói, cà Như và Mamako đều tái mặt bởi vì...chủ nhân của những từ tục tĩu đó chính là nữ đại ca của khối từ trước giờ, chính là Minh Đan. Minh Đan mạnh nhất torng đám con gái và cũng rất ương là bạo lực, sức cô ngang tàng với con trai nhưng cũng chả có đứa con trai nào thích cô hết mà ngược lại. Nói sao thì nói chứ Mamako và Như biết mình đụng chúng ổ kiến lửa rồi !
-Minh Đan à ! Thay mặt Mamako, cho tôi xin lỗi ! Mamako chỉ vô ý thôi !-Như chạy tới ngăn Minh đan không làm gì với Mamako.
-Thế sao ? Vậy mày phải thay con nhỏ đó cho tao xử !-Như nghe xong đứng hình. Chết cha ! Người ta có câu anh hùng cứu mỹ nhân nhưng đây là mỹ nhân cứu mỹ nhân ấy.....
-Á !
-NHƯ !-Trong tíc tắc, Như bị Minh Đan một tay nắm chặt lấy cổ áo sau đó siết chặt cổ cô, nghẹt thở kinh hoàng.
Mamako sợ hãi, hốt hoảng chạy tới, kéo tay Minh Đan ra khỏi Như nhưng không được !
-Ngừng Lại !-Mamako sợ hãi lalên.Trong phút chốc , mặt Như bắt đầu tái mét, Mamako càng kinh hoảng, hét lên trong không trung.
-...Hic !HUYỆT ANH !!!!!
......
-Hộc ! Hộc !
-Như! Có sao không?
Như được thả tự do và cô bị rơi xuống sàn, Mamako chạy tới đỡ cô, lo lắng cực kì!
-Không sao đâu! Đó là….-Như mặt chưa tỉnh táo, hướng mắt lên trên nhìn và….một cô gái nữa…với phong cách mạnh mẽ, mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa cá tính , cơ thể cao ráo ,làn da rám nắng mạnh khỏe. Đặc biệt mái tóc đen nâu tự nhiên và một điều bất ngờ… cô gái đó chính là ân nhân cứu cô thoát khỏi Minh Đan và còn đang …khống chế Minh Đan nữa…incredible!!!
-Mày…mày là co nào?
-Con nào thì mày không cần biết! Tao chịu mày hết nổi rồi Minh Đan!Mày tưởng mày là trùm thì muốn làm gì là làm à? Tao chưa đụng vào mày là mày cứ làm tới đó hả?-Người con gái tóc đen nâu trừng mắt nhìn đe dọa Minh Đan, còn những lời cảnh cáo đáng sợ nữa.
Như quay qua nhìn Mamako. Chỉ thấy cô nàng đang mỉm cười nhẹ nhàng, sung sướng….không lẽ….hai người này…có quan hệ gì với nhau à?
-Lần này mày dám đụng tới bạn thân tao thì đừng nghĩ tao bỏ qua!
-Ac!-Minh Đan bị cô gái tóc đen nâu siết chặt cổ nhưng rồi rồi cũng nới lỏng. Minh Đan sợ quá mà bỏ đi ngay trước mặt Như.
Như thật không tin nổi…từ trước giờ chưa có cô gái nào làm Minh Đan khiếp sợ vậy thế mà….
-Huyệt Anh! May quá! Bà tới kịp lúc lắm!-Mamako chạy tới ôm cô gái tóc đen nâu…tên Huye5t Anh ư?
-Haiz! Tôi kiếm bà nãy giờ , mất hết kiên nhẫn mà thêm vụ này nữa!-Huyệt Anh than vã.
-Trời ơi! Võ sư đai đen Karate rồi mà trách móc tôi chi!!! Kiên nhẫn y!-Đai…đai đen Karate!
Như hốt hoảng, mặt mồ hôi nhìn Huyệt Anh tán phục.
-A!!!-Bất ngờ quá, Như hét lên . Huyệt Anh và Mamako nhìn như khó hiểu.
-Là bạn thân của bà à? Huyệt Anh ?
-Huyệt Anh có thể yếu hơn chút hoặc bằng sức với Minh Đan nhưng tại do Huyệt Anh có thế nên mới đá xoay được Minh Đan !
-À ! Công nhận khối mình còn thêm nữ khỏe vậy mà không biết !
-Hihihih !-Trong lúc trò chuyện vui vẻ của hai cô nàng Như và Mamako thì Huyệt Anh bị đè xách cặp ba người đi ngay đằng sau muốn bực mình vậy đó.
-Như có bạn thân nào không ? Làm quen với !-Mamako nhí nhảnh hỏi.
-Không !Tôi...thân với một người con trai !
-Ồ ! Ai tốt số thế ?-Như ái ngại khi nghĩ tới...Tuấn Thanh ! Mamako tò mò hỏi. Huyệt Anh thì chả quan tâm.
Không lâu, cả hai tới lớp 7.2. Và khi ba người vừa mới vô thì :
-Như ! Bà đi đâu mà lâu thế ? Tôi để chỗ rồi kìa !-Tuấn Thanh vừa cầm truyện tranh đọc vừa nói với Như. Như mặt mỉm cười duyên nhìn Tuấn Thanh. Mamako liền ồ lên. Cô ngỡ ngàng sao anh chàng này lại dễ thương thế nhỉ ? Con trai gì mà làn da trắng như sữa tóc đen nháy và đôi mắt huyền bí kia nữa. Cái mũi thanh tao và đôi môi như em bé nữa !!! Đáng yêu cực kì !
-Huyệt Anh ! Xem bạn thân của Tuấn Thanh kìa ! Đẹp ha !-Mamako qua nói nhỏ với Huyệt Anh. Cô nàng Tomboy cũng công nhận rằng Tuấn Thanh rất điển trai, sáng sủa và dễ thương nhưng nhìn tướng mạo trông ẻo lả quá nhưng có phần huyền bí và lạnh lùng thì cô thích ấy ( nên người yêu lạnh lùng uqa1 chời !!!). Mamako thì không như Huyệt Anh thích ở tính cách mà thích nhan sắc , vẻ ngoài baby và trông thật ngọt ngào, đúng mẫu của Mamako(Ồ ! Người yêu nàng này cũng vậy đó).
-Chào Mamako và Huyệt Anh nha !
-Ừ ! Vô chỗ y !
-Bye !
Như đáp xuống ngồi kế Tuấn Thanh. Mamako và Huyệt Anh cũng kiếm chỗ cho hai đứa.
Cô giáo vô và có điều cực là zui đó là.....đổi chỗ. Kết quả :Như ngồi đằng trước Mamako còn Huyệt Anh nhà ta...ngồi kế Tuấn Thanh !!!
Nhưng mà cũng nhờ vậy :Tuấn Thanh và Huyệt Anh cũng thân với nhau hơn và hầu như năm lớp bảy đó : Tuấn Thanh, Huyệt Anh, Mamako và Như hay đi chơi chung với nhau nhưng hầu như là Tuấn Thanh và Huyệt Anh nói chuyện vui vẻ với nhau vì tính Huyệt Anh cũng giống con trai.
Và đây bắt đầu scandal giữa hai người.
-A ha ! Tuấn Thanh và Huyệt Anh ngọt ngào quá đi !
-Hai người là couple à !!!
-....
-Nè ! Tôi còn lâu mới quen cái tên Vani này !-Từ đây cái nik vani của Tuấn Thanh được Huyệt Anh đặt.
-GI2 hả socola !-Tuấn Thanh không hài lòng với cái biệt dnah này nên anh trả lại.
-Sao ? Tôi nói không đúng hả ?-Huyệt Anh cương lại.
-Không !
-Có !
-Không !
-Có !
-Không !
-Có !
-....
-Hahaha !-Hai người cãi qua cãi lại làm lớp cười rộ lên.
Những lời bàn tán, châm chọc của mấy đứa bạn quậy làm Huyệt Anh không yên vào giấc ngủ còn Tuấn Thanh đang đọc truyện cũng phải cau có.
Mamako và Như cũng tham gia vụ này và hai người cười thầm với cặp đôi cãi vã này.
Thịch !
Bỗng nhiên trong lòng Như hiện lên cái cảm giác gì đó ! Sao đau thế nhỉ ? Nhưng chỉ là đau nhẹ thôi ! Nhưng mà dù sao...lẽ ra cô nên vui khi thấy Tuấn Thanh bắt đầu cởi mở với tất cả mọi người nhưng mà dù sao đi nựa...cảm giác này...vừa khó chịu vừa bực tức , rất tức giận và không thoải mái nhưng bỗng nhiên lại thấy mình ích kỷ...sao thế này ?
Giờ ra chơi...
-Haiz ! Mình bị sao thế này ? Nếu Tuấn Thanh và Huyệt Anh có thành đôi thì rất tốt ổng...Ôi Như ơi ! Mày đang nghĩ cái gì vậy ????-Như đi rót nước, nghĩ tới cái cảm giác nãy...ôi ! Cô đang bắt đầu dậy thì đấy hả ?
-Mày...mày là con nhỏ bữa đúng không ?
-...Minh Đan ?-Đang đi tự nhiên có ai chọc họng vào. Như ngẩn mặt lên xem và...ôi thần thánh ơi ! Má ơi ! Sao lại là Minh Đan chứ ? Gặp cái con nhỏ này mà như gặ quỷ ấy.
-Bữa tao chưa tính sổ xong mà thêm cái con gì đó đáng ghét dám uy hiếp tao nữa ! Mày phải chịu hết !
-Á !-Minh Đan giơ bàn tay thành quyền chỉ thẳng vào bụng Như, cô ngã xuống sàn, bình nước đổ chất lỏng trong đó ra hết, lăn lóc trên sàn.
Như mặt tái nhợt, sợ hãi và cả cơ thể run rẩy cố gắng gượng dậy nhìn Minh Đan.
-Minh D9an ! Cho tôi xin lỗi !
-Xin lỗi là được sao con ch*!-Sao toàn mấy câu dơ bẩn vậy?
-A!
Bị thêm một cú đá ngay lưng, Như bị lăn ra xa thêm chút nữa! Cô không có sức mà giờ này nãy Huyệt Anh , Mamako rủ cô và Tuấn Thanh xuống căn-tin nhưng cô từ chối nên giờ họ không có ở đây!
-Oái!-Đạp không thương ngay hai chân của Như tội nghiệp.
Cô bất lực làm cái bao cát để Minh Đan trút giận...Trời đất! Sao đau thế? Ba người đó làm gì mà lâu quá??? Tuấn Thanh....anh đang ở đâu? Sao anh không lên đây nhanh với cô mà ở dưới đó quài vậy?
Trong một tia sáng lóe trên đầu Như...hình ảnh của Tuấn Thanh , người dẫn dắt cô, là người bạn thân duy nhất từ năm lớp một tới giờ....
-Tuấn Thanh....-Như bớt chợt thì thầm một mình. Trong cơn đau thế này...cô chỉ biết nghĩ tới mình anh thôi!
-Cho mày thêm nè!-Minh Đan giơ nấm thành quyền và cứ thể tiến thẳng vào người Như.
Như không quan tâm nữa …trong đầu cô lúc đó…hiện lên hình ảnh của cậu con trai trầm t1inh với nhan sắc rất là đáng yêu đang ngồi đọc truyện bình thường….
….1 giây … 2 giây… 10 giây
Quai1 lạ! Cảm giác đau đớn, chạm da thịt với nhau đâu mất rồi! Như hoàn toàn chả thấy gì , cảm giác bình yên…vậy là sao?
-Tuấn Thanh!!!!-Mở mắt ra. Ôi chời! Là hình bóng của một người quen thuộc. Cậu đang khiến Minh Đan trong tư thế bị động.Anh đến ư?
-Mày…mày là thằng nào nữa?-Minh Đan rất tức giận. Sao cứ lúc dẩu sôi lửa bỏng là có tên phá đám vậy.
Tuấn Thanh mặt no emotion nhìn Minh Đan, bàn tay đang khóa trụ cô còn tay còn lại anh đưa lên nắm chặt lấy cổ Minh Đan.
-Mày là bạn trai của con đ* kia à ?- Bạn trai ????
Như nghe thế mà xấu hổ, đỏ mặt cả lên. Tuấn Thanh là bạn trai cô sao ? Nếu cái này thành hiện thực thì...
Không xấu hổ như Như, Tuấn Thanh mặt nhăn nhó, trông càng khiếp đảm hơn nữa. Khuôn mặt thể hiện sự tức giận , bùng cháy ngay trước mặt Minh Đan làm cô kinh sợ. Như không ngờ rằng từ khi nào...Tuấn Thanh rất khỏe, chỉ cần một tay của anh đang nắm chặt cổ Minh Đan, anh nhấc bỏng ả ta lên một cách bình thường, nhẹ nhàng.
-Mày mới là con đi* đấy ! Nhưng nếu mày có làm loại gái bán thân đó cũng chả có thằng ch* nào thèm một thứ dơ bẩn như mày ! Là loại cặn bạ của thế giời này !...Là mày đó Minh Đan !-Những lời cảnh cáo khiếp sợ và thô thiển không khiến Như thoát khỏi cơn ác mộng...đây ...đây có phải là Tuấn Thanh của cô không ? Tại sao chứ ?
-Ac ! Mày...
-....
Trước mặt như một bộ phim giết người đáng sợ trước mặt Như. Nếu không cản kịp thì ... Minh Đan sẽ chết mất chứ chả chơi đâu !
-Ngừng lại Tuấn Thanh ! Đủ rồi !-Như chạy nhanh tới ngăn Tuấn Thanh lại. Cô cùng Minh Đan ráng mở bàn tay quyền lực của anh nhưng ...hết cách rồi ! Anh không chịu mở.
Mặt Tuấn Thanh vẫn điềm tĩnh mà rất bình tĩnh. Điều đó càng làm Như đáng sợ hơn bởi vì anh không hề bị mất lý trí mà rất điềm tĩnh. Trời đất ! Không chừng là có án mạng trong trường bây giờ !
-TUẤN THANH !-Như hét ngay mặt anh nhưng con số 0 là câu trả lời đáp lại.
....
-Tuấn Thanh ! Đủ rồi !-Một bàn tay nhẹ nhàng chạm lên tay Tuấn Thanh, không biết có đúng là ma lực không nhưng anh đã nhẹ nhàng buông tha cho Minh Đan, nới lỏng bàn tay. Thừa cơ hội , Minh Đan chạy mất dép. Mắt Như trợn tròn nhìn về hướng cánh tay rồi tới chủ nhân của nó. Tuấn Thanh cũng dõi theo.
Và đó là khoảng khác : Huyệt Anh và Tuấn Thanh nhìn nhau và cả hai cùng mỉm cười . Cũng là khoảng khắc Như bị một con dao cắm ngay vào lồng ngực. Cô thân với anh từ năm lớp 1 tới giờ mà anh không chịu nghe cô thế mà với người bạn mới chỉ quen năm nay ... anh đã nghe theo.
-Bình tĩnh lại đi Tuấn Thanh !-Huyệt Anh xoa dịu cơn giận của Tuấn Thanh.
-Ừ !-Anh đáp lại nhẹ nhàng.
Trông hai người y như là một cặp đôi. Đau quá...cảm giác này là gì đây ? Khung cảnh một người con trai đứng ngay trung gian hai đứa con gái...không lẽ nào... Như gạt bỏ ý định trong đầu cô. Không được ! Nhất quyết không được như thế vì cô và anh là bạn tốt với nhau sao có thể mà...cái tình cảm đó được sinh nở chứ và từ khi nào ?
Xem kìa : Huyệt Anh và Tuấn Thanh còn nói chuyện vui vẻ với nhau được nữa chứ...cô...ghen ?
Vụt !
-...NHƯ !-Như chạy ra khỏi cái ý nghĩa kinh khủng đó ! Cô chạy nhanh ra chỗ khác để thôi nhìn cái cảnh vui vẻ của hai người. Thấy Như chạy đi làm Tuấn Thanh hốt hoảng, anh liền đuổi theo cô.
-Tuấn Thanh ?-Huyệt Anh reo lên.
-Xin lỗi nhé Huyệt Anh! Tôi có chuyện! NHƯ! NHƯ!-Tuấn Thanh quay lại nói vài lời rồi chạy tiếp bỏ lại Huyệt Anh đứng trời chồng, mắt ngơ ngác.
-Gì thế Huyệt Anh? Sao đứng một mình thế?-Mamako vừa mới tới, hai tầm cầm ly sinh tố đưa cho Huyệt Anh. Cô lấy chúng một cách thảnh thơi và uống.
-Mamako nè!
-Gì?
-Bà có nghĩ bạn thân nam nữ với nhau có thể trở thành…cặp đôi chứ?
-Có thể!-Mamako nhúng vai. Huyệt Anh chỉ hơi mỉm cười rồi cùng Mamako vừa uống vừa đi vào lớp.
-NHƯ! NHƯ!
-…hIC! Hic!-Mặc kệ những lời đằng sau Tuấn Thanh kêu, Như cứ tiếp tục chạy và khóc.Tuấn Thanh cảm thấy lạ cực kì : sao chứ? Từ trước giờ mỗi lần gặp anh, cô đều rất vui vẻ mà sao giờ…lại như thế này chứ?
-Oái!
-NHƯ!-Chạy vì không để ý đến đường xá, cô vấp phải cục đá rồi té xuống. R6at1 may là ngay lúc đó, Tuấn Thanh chạy lại đỡ kịp cô.
Khoảng Khắc Tuấn Thanh ôm vòng eo nhỏ của mình, cảm giác đụng chạm với người đàn ông, đặc biệt là con trai và lại là…người mà cô rất yêu quí , luôn bên cô.Cảm giác này làm trái tim cô lại hồi sinh, đập thình thịch trong lòng mình, cía mặt đỏ hoe không thể tả.
-Như! Sao lại chạy trốn tôi!-Tuấn Thanh vẫn chưa chịu buông mà ôm Như vào lòng. Đây là lần đầu tiên….Tuấn Thanh ôm Như….
-Bỏ tôi ra đi!-Như cựa quậy!
-Trả lời đi!Sao trốn tôi?-Tuấn Thanh thật sự rất tức giận.
-Hic! Ông làm tồi đau quá!
-Ơ! Xin lỗi!-Tuấn Thanh buông cô ra.
-Chỉ là…chỉ là…Hic! Ông và Huyệt Anh…hai người trông rất thân với nhau hic!-Như che mặt khóc còn Tuấn Thanh thì đần ra vì chả hiểu cô nói gì.
-Chỉ là cái tìn đồn đó : tôi sợ…sẽ thành thật! Hic ! Huhuhuhu! Ông với Huyệt Anh rất hợp nhau nên …híc! Huhuhu!-Như biết mình đã nói những điều ích kỷ và không hay nên cô chỉ biết im lặng và khóc. Nếu như vậy chả phải t2inh bạn của bốn người sẽ vỡ sao? Cô…cô nói gì thế?
-Hic! Hức! Huhuhuhu!-Như ứ khóc, còn Tuấn Thanh thì im lặng nhìn cô. Ánh mắt chứa chan đầy cảm xúc không biết tả là vui hay buồn. Anh chỉ khẽ đưa tay tay vòng ra sau lưng cô và…ôm Như vào lòng. Xme như là an ủi cô vậy.
Hiện tại
-Sao chứ? Gặp mặt ba mẹ hai người à?-Huyệt Anh và Mamako reo lên!
-Tuần tới anh và Kaishito phải về nhật thăm ba mẹ mình rồi! Mà tụi anh muốn rủ hai em đi theo!-Bây giờ là thứ bảy, đôi bạn thân nghịch ngợm này được hai chàng bạch mã rủ nhau đi ra ngoài chơi. Bây giờ họ đang ở quán nước. Mamako ngồi kết Huyệt Anh nên đương nhiên hai cái anh chàng kia ngồi kế nhau. Xoay qua lại hồi gặp một tin chấn động là….đi gặp phụ huynh của hai chàng làm hai nàng ngỡ ngàng.
-…Nhưng…nhưng mà…-Huyệt Anh lúng túng.
-Sao thế? Ba mẹ hai người không cho à?-Kaishito hỏi.
-Không phải! Chỉ là…bọn em hơi ngại thôi! Qua nước ngoài mà gặp ba mẹ hai người nữa!
-Có sao đâu! Họ sẽ rất vui khi gặp con dâu của họ mà! Đúng không Kaishito?-Phong giải thích, vừa thật vừa giễu cợt hai cô nhóc mặt đang đỏ ngẩn ra , anh khoác tay qua bên Kaishito mà thêm ý kiến.
-Đương nhiên rồi!-Kaishito cười mỉm ý chọc hai người.
Con dâu….
Mamako nghĩ mà đỏ ửng mặt lên…ý là…vợ sắp cưới của Phong ấy hả? Huyệt Anh cũng chả thua kém gì.
-Được không? Dù sao tuần sau bọn anh cũng đi cũng khoảng tháng lận đó mà hai người không đi!Nguyên tháng không gặp bọn này không biết có chết vì nhớ không nè!-Phong lại ra sức thuyết phục nhưng ý châm chọc.
-Lúc đó đừng có than cho xin qua với bọn này nha!-Kaishito cười đểu. Anh chàng này cũng rất muốn Huyệt Anh đi theo nên hộ trợ bạn mình ấy mà.
-XI! Chết cái gì mà chết! Bọn này có nói là không đồng ý đâu!-Mamako tức tối trả lại.
-Ồ! Vậy thứ năm tuần sau đi nhé! Hehehe!-Phong mỉm uco72i ranh mãnh , chồm tới nhéo mũi Mamako. Thật là bó tay.
-…Ơm…! Anh nghĩ xem : lúc đi, em nên mua chút quà gì cho ba mẹ anh đây?-Huyệt Anh và Kaishito dạo trong một shop lưu niệm, Huyệt Anh xem qua xem lại đồ mà không biết nên mua cái nào ra mắt ba mẹ chồng nữa. Kaishito đi kế bên cô nhóc.
À! Huyệt Anh , Kaishito bây giờ đi riêng với Mamako, Phong nhưng hồi cũng hẹn nhau lại đi chung.
-Anh nghĩ gì đơn giản thôi! Mà…anh nghĩ em mua quà cho mẹ anh trước đi rồi tới ba anh!
-Mẹ anh khó lắm hả?-Về làm dâu, sợ nhất là má chồng không ưng đấy!
-Mẹ anh mà khó hay trưởng thành là anh chết liền tại chỗ ấy!-Kaishito mặt mồ hôi, miễng cưỡng nghĩ tới mẹ mình. Nghĩ sao có ai tin người mẹ có đứa con lạnh lùng như anh mà bản tính bà…À mà nghĩ lại hồi đó mẹ anh có người bạn tính như Huyệt Anh nên chắc Huyệt Anh lựa món quà nào sẽ phù hợp với mẹ anh thôi.
-Để em xem ….Cái này được không?-Huyệt Anh xem qua lại rồi…cô chọn một dây chuyền hình trái tim, cái hình trái tim này có thể mở thành hai ngăn và mỗi ngăn chứa một tấm ảnh bên trong nó.
-Có vẻ được đấy!-Kaishito nhìn mà mỉm cười.
-Chị ơi! Tính cho em cái này ạ!-Thanh toán xong, Huyệt Anh và Kaishito qua chỗ khác vì trong đây không có cái nào phù hợp với ba anh hết. Nói chung thì Kaihsito bảo t1inh anh giống ba nên khi đi mua đồ cho ông ấy cần có anh chọn lựa thật kỹ càng…nói chung rất mệt.
Reng…reng…
-Mamako gọi nè!-Điện thoại Huyệt Anh đổ chuông.
-Em nghe đi!
-Alo! Hả? …Ờ ! Được rồi! Tôi qua bên bà đây!-Huyệt Anh mặt từ ngạc nhiên sang nghiêm túc và cuối cùng là cúp máy.
-Gì vậy em?
-Mamako gọi no1ir ằng : mau qua bên chỗ Mamako và Phong vì…Tuấn Thanh, Như, Linh Linh, Quốc Lê đang ở chỗ đó và cái chuyện mà….anh thấy đấy! Những người bạn của chúng ta đều có đôi có cặp…trừ chuyện của Như và Tuấn Thanh….
-Wakata( trong tiếng nhật nghĩa là hiểu) Mình đi thôi!
Hai người đến chỗ Mamako và Phong nhanh.
Khung cành Linh Linh ngồi nói chuyện với Tuấn Thanh trong quán một cách nghiêm túc còn Như thì bên Quốc Lê đang đứng gần cửa sổ chờ hai người đó nói chuyện. Trông có vẻ như Quốc Lê đang an ủi cô.
Huyệt Anh và Kaishito có mặt. Lúc này Phong và Mamako đang lén lút theo doi4 nhìn y như gián điệp ấy. Đậm chất bó tay nhưng Kaishito và Huyệt Anh cũng tham gia luôn.Bây giờ là bốn người lén lút quan sát.
-Tuấn Thanh à! Mọi chuyện quá rõ rồi! Huyệt Anh là người yêu của Kaishito! Ông thôi từ bỏ ý định đó đi!-Linh Linh nói chuyện nghiêm túc, ánh mắt hằn sự bực mình.
-Ha ! Biết làm sao được? Tôi lỡ có tình cảm với bả rồi!-Tuấn Thanh cứng đầu chống lại. Anh mỉm đểu.
-Sao chứ? Cái tên khốn đó định cướp Huyệt Anh từ tay tôi à?-Kaishito nghe mà muốn nổi điên.
-Im nào ông bạn! Nghe tiếp đi!-Phong cản lại.
-Linh Linh và Quốc Lê có vẻ như đang giúp đỡ hai người này thành đôi đấy!-Mamako nói tiếp.
Bốn người tiếp tục chú ý nghe!(Đám này nhiều chuyện thật!!)
-Tuấn Thanh! Tôi biết ông có tình cảm với Huyệt Anh nhưng mà….ngừng lại đi! Chấm dứt suy nghĩ đó đi! Còn Như thì sao?
-Bả là bạn tôi! Sao?
-Ông.....
Thật bó tay luôn. Không ngờ cái cặp này là hình ảnh mờ nhạt nhất trong truyện và Tuấn Thanh nhìn có vẻ hiền nhất trong đám mà ai dè cũng đáng sợ như thường!!!!
-Bộ ông không biết Như thích ông sao? Cũng giống như tôi và Quốc Lê đây này!
-Không!-Lãnh đạm.
-Ôi chời! Vậy sao lúc nào ông cũng đi kế bả?
-Bạnthân!-Lạnh đãm tập 2.
-!!!! Hết nói nổi với ông!Tuấn Thanh nghe nè : Như đã gắn bó với ông từ năm lớp một tới giờ! Phải hiểu tình cảm mà Như đã nung nấu rất nhiều năm cho ông như thế nào? Bả chỉ chung thủy có mình ông thôi!
-Sao cũng được!-Lãnh đạm tập 3.
-...Tôi hết chịu nổi với ông! Quốc Lê!-Thấy rõ sự kiên nhẫn của Linh Linh lớn tới cỡ nào. Cô chịu thua, đứng dậy.
-Sao thế em!
-Minh đi!Tuấn Thanh...dù sao hôm nay cũng là sinh nhật Như! Rủ bả đi chơi đi!-Nói xong dứt khoát, Linh Linh kéo Quốc Lê đi.
-Hôm nay sinh nhật Như ư? Thế mà tôi quên chứ!-Quay lại bốn người nhiều chuyện. Mamako nghe mà quay qua nói chuyện với Huyệt Anh.
-Tôi cũng quên chứ bộ!
-Mà cái tên Tuấn Thanh này xem vậy cũng ghê nha!-Phong.
-Xem hắn giở trò gì là chết với tôi!-Kaishito.
-Kaishito?Huyệt Anh?Mamako? Phong?-Bỗng nhiên bốn người đang trò chuyện đâu ra ai chọc vào. Bốn gương mặt quay tới hướng chủ nhân của giọng nói.
Linh Linh và Quốc Lê ngỡ ngàng nhìn bốn người. Họ đã phát hiện ra. Mamako, Huyệt Anh, Kaishito, Phong mặt nhìn nhau rồi mỉm cười thật tươi nhìn Linh Linh và Quốc Lê mặt đần ra.
-....
-Như!
Linh Linh và Quốc Lê đi, Như biết giờ còn cô và Tuấn Thanh nhưng cô không dám tới gần anh, chắc Linh Linh nói hết rồi nên Như ngại lắm!
Tuấn Thanh ngồi đó nhìn cô rồi cũng đứng dậy, tới chỗ Như.
-Sao? Tuấn Thanh?-Như đỏ mặt.
-Đi chơi đâu nha! Bà đói không? Tôi dẫn đi ăn!
-...Ừ!-Gật đầu e ngại rồi Như được Tuấn Thanh đưa đi tới một quán ăn trưa.
Chỗ rất tiện nghi, máy lạnh phà những luồng khí mát mẻ, ánh đèn hòa hợp với những màu khác tuyệt đẹp. Tuấn Thanh và Như đang xem menu còn cô phục vụ thì cứ ngỡ ngàng trước sắc đẹp toẹt trần của Tuấn Thanh nhà ta.
-Cho em mỳ ý suất 4 đi!
-Vâng! Còn em gái!
-A! Em...cho em ly nước cam thôi!
-Vâng!-Cô phục vụ bỏ đi vào torng kêu món.
-Bà không ăn gì à?
-Tôi chưa đói lắm với lại...cũng chả muốn ăn nữa !
-Ừ !-Thật tình ! Vậy cũng không thể hiện sự lo lắng nữa !
-Ay !!! Cái ông Tuấn Thanh này tưởng rủ Như đi ăn là hay quá rồi thế mà lại...haiz ! Tôi bó tay thật rồi !-Linh Linh la lên.
Trong lúc trong quán trong có vẻ thanh bình và hai người trong không gian riêng tư thì bốn người nhiều chuyệnn, lầ này lại có thêm hai đệ tử nữa đi điều tra thăm dò Tuấn Thanh và Như. Ngồi ở cái bàn nhưng hai người họ không hề thấy nên bí mật nói chuyện nhau. Thật bó tay sáu người.
-Từ từ đi ! Tuấn Thanh là thằng con trai trầm t1inh mà ! Trước sau gì cũng sẽ hiền khô, tình cảm, dại khá thôi, điển hình là Kaishito nè !
-Mày nói cái gì hả Phong ?-Phong ráng an ủi lại cho Linh Linh nhưng hình như lỡ quật trúng Kaishito.
-Hehe ! Xem như tao chưa nói gì ha !-Với ánh mắt giết người của thằng bạn thân, Phong phải rùng mình.
-Hai người này thôi cãi nhau đi !-Mamako.
-Trơi ! Ngồi chung với nhau sao họ không nói năng gì hết vậy ?-Huyệt Anh mệt mỏi.
-Ôi ! Hai người này thật tình ! Cái ông Tuấn Thanh này thậ là....mà bà Như cũng vậy ! Nổi tiếng là bà tám như Linh Linh thế mà im ru !-Quốc Lê chèn vô nữa.
-GI2 hả Quốc Lê ?-Linh Linh thấy hơi ngứa ngứa.
-...Xem như anh chưa nói gì ha !-Quốc Lê cười trừ , sợ hãi.
-Như !-Cuối cùng cũng mở miệng nói và người mở đầu là Tuấn Thanh, Như giật mình nhìn anh !
-Sao.....
-Như thích tôi sao ?
SAX !!!!!
Sáu người muốn té xỉu ngay tại chỗ.
-Ơ...tôi...-Như bị đánh trúng đòn tâm lý ! Đỏ hoe cả mặt, ấp úng nói nhưng chưa rõ nội dung chính của ý cô.
-Hay là...đã yêu tôi rồi ?-Tuấn Thanh hỏi câu một cách bình thản. Miệng hơi nhếch lên đầy vẻ châm chọc.
SAX
Sáu người muốn té xỉu tập hai. Thằng con trai đâu mất nết dữ vậy trời ?????
-Tôi...tôi...-Qúa bất ngờ ! Như không biết phải trả lời sao nữa. Mặt cô đỏ ngắt cả lên. Tim đập rộn rã, thình thịch ...Anh hỏi câu này có ý gì đây ?
-Nếu trả lời là có...đừng vì tôi mà bà ghét Huyệt Anh nha ! Tội bả lắm !-Lại thêm câu châm trọc, giễu cợt.
Sáu người xỉu tập ba.
-Cái tên Tuấn Thanh này !!!!!!-Huyệt Anh nghiến răng muốn đứng phất lên hco một trận ấy nhưng mọi người cản lại.
-Tôi có ghét bả đâu !-Như phùng má tỏ ra ức chế cực kì !
-Tôi sợ bà giống bà Linh Linh ấy ! Lập hội du côn đánh hội đồng mới dzui chứ !!Haha-Tuấn Thanh nói một cách rất ư là bình thường, cười mỉa mai với Như còn cô thì mặt mồ hôi, bó tay.
-Tuấn Thanh ! Ông chết với tôi !-Lần này Linh Linh bị kích động, cô cũng có ý tưởng như Huyệt Anh nhưng mọi người ngăn lại.
-À mà tốt nhất đứng đánh hội đồng với Huyệt Anh, nhỏ đó biết tài nghệ sao rồi ấy chứ ai như Mamako yếu xìu , cùi bắp!-Tuấn Thanh lại nói mỉa. Như bó tay với ý châm chọc của anh, chỉ thấy có lỗi với Mamako quá nhỉ???
-Cái ông này thật tình….!!!-Lần này tới lượt Mamako bị kích động và mọi người lại phải cản.
-Ba người con gái mấy bà dễ kích động vậy? Kìm nén như tụi tôi đây nè!-Quốc Lê mệt mỏi, chỉ giáo và tăng thêm sự hào quang của ba đứa con trai
-Sao đối tượng của bà là tôi?-Tuấn Thanh lại tiếp tục phỏng vấn Như làm cô vẫn tiếp tục đứng hình. Sao anh cứ hỏi mấy câu nhạy cảm trong lúc này vậy?
-Tôi tưởng là Kaishito hay Phong chứ? À mà là tôi cũng phải! Tôi đẹp trai và tài chí hơn hai cái tên đó nữa. Quốc Lê cũng phải thua tôi nữa !!-Như đứn ghình và bó tay mấy câu quá đáng tự tin của Tuấn Thanh nhưng mà nó làm cô tức cười sao sao ấy vì cái thái độ của anh nhưng không có ý xúc phạm ba người đó đâu.
-Kaishito ! Bình tĩnh lại !
-Phong ! Kìm lại đi!
-Quốc Lê! Nhịn đi!
Lần này thì hiểu ai bị kích thích rồi ấy. Vừa tăng hào quàng ba chàng giờ mới thấy rõ bộ mặt thật, bạn gái của họ bó tay rồi phải ráng cản ba người đó lại.
Ba tên con trai không ngừng nguyền rủa Tuấn Thanh, còn ba đứa con gái mặt mồ hôi, miễng cưỡng.
-Sao lại là tôi?-Nói xấu sáu người xong thì lại quay lại câu hỏi chính.
-….-Như e ngại xấu hổ cực kì.
-Tại…..
-Đồ ăn của quý khác đây! Nước cam của quý khách đây luôn!-Cuối cùng họ bị cắt ngang bởi anh bồi bàn. Dĩa mỳ ý ngon lành đặt trước mặt Tuấn Thanh còn bên Như chỉ là một cái ly dáng thanh mảnh, cao ráo màu cam.
-Như!
-Sao?
-Ăn chung với tôi đi! Tôi biết bà đói rồi! Sáng giờ có ăn gì đâu!
-Không sao đâu, tôi uống nước cam được rồi!
-Đói không nên ướng nước cam!
-….-Phải quên mất Tuấn Thanh sau này bác sĩ nên cô cũng không thể bắt bẻ được. Anh không gọi thêm dĩa mà đề nghị hai người ăn chung một cái.
Như có vẻ cũng vì quá đói rồi nên tiện tay lấy thìa xúc ăn cách ngon lành. Tuấn Thanh nhìn cô nàng mỉm cười và cũng lấy đũa ăn .
-Có vẻ ổn đấy!
-Woa! Ăn chung một cái đĩa! Tốt rồi đấy!
Sáu người thì mừng thầm cho cặp này nhưng cũng là lúc họ phát hiện rằng…họ chưa ăn gì hết! Đói meo!!
Ăn xong, Tuấn Thanh rủ Như đi chơi công viên thế là cả bọn như thám tử điều tra, lén lút đi sau lưng hai người.
Tuấn Thanh bao hết vì hôm nay là sinh nhật Như, cô có từ chối nhưng anh không chịu, cứ thế mà trả nên Tuấn Thanh có mời cô mui gì cô cũng ráng kím cái nào rẻ rẻ cho anh đỡ tốn.
-Lâu rồi không tới công viên nhỉ? Hihihi!-Như đi thanh thản dạo quanh công viên vui sướng.
-Thích lắm hả?-Tuấn Thanh đi bên cô.
-Ừ! Cũng đã mười năm rồi từ khi tôi đi chơi với ông ở công viên mà!-Như tỏ ý đồ nghịch ngợm với Tuấn Thanh. Hồi lớp một, lớp có lần tới công viên chơi nhưng hai cái người này lén đi riêng.
-Hai người đó nói cái gì vậy?-Mamako lên tiếng. Ở đằng xa theo dõi hai người này khó thật.
-Trời ơi! Mình phải đến gần mới nghe thấy được!-Huyệt Anh.
-Nhưng đến gần là họ biết ấy!-Linh Linh.
-Cái thằng này ít nhất cũng phải nắm tay chứ!!!-Quốc Lê.
-Thôi đí! Cái tên đó còn thích Huyệt Anh của tao nên làm gì có chuyện nắm tay Như được chứ?-Kaishito.
-Mày cũng biết ghen nữa hả Kaishito?-Phong.
Sáu người chen chút, nói này nói nọ đủ tựa đề nhưng chủ đề chính là theo dõi hai cái người đằng trước kia kìa.
-Mấy anh chị?
-Gì đây?? Mamako, Huyệt Anh, Linh Linh,Phong, Kaishito, Quốc Lê! Làm gì mà như ăn trộm vậy?
Nghe tiếng, sáu người quay hướng. A ! Thì ra là Long và Hoa ! Hai người này đang đi hẹn hò cùng nhau.
-Mấy anh chị đang làm gì vậy ?-Hoa ngớ mặt ra nhìn nguyên đám « thám tử »..
-Mấy người đang làm cái quái gì vậy mà tụ một đống thế ? À ! Hình như còn thiếu Tuấn Thanh và Như nữa !-Long bó tay .
-XUỴT !!!!-Sáu người ra tính hiệu im lặng , đưa tay ngay môi càng làm Long và Hoa khó hiểu hơn nữa.Cái gì đang diễn ra vậy ????
-Nói cũng đúng ! Tôi với bà học chung với nhau từ năm lớp một tới giờ mà !
-Ừ ! Cũng...vui ha !-Hai người ngồi trên ghế đá , nói chuyện ngày xửa ngày xưa.
-...Ông muốn ăn kem không ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.