Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã
Chương 58: Sợi Dây Chuyền Thành Đôi !
Mộng Huyền Vũ
02/01/2017
-Nãy ở siêu thị…mày chạy đi đâu vậy Long? – Về nhà, Hưng và Long phụ Hoa soạn đồ ra. Vừa soạn , Hưng vừa hỏi.
-Đi chơi chút thôi!- Long lạnh lùng đáp lại.
-Mày!!!- Hưng nổi máu điên. Vì nó bỏ đi suốt thời gian đó mà anh phải tự mình đi tới chỗ này đi tới chỗ kia với Hoa rồi còn phải xách đồ phụ nữa! Nặng chết đi được! Lúc cất hết đồ vào xe , nó mới chịu xuất hiện đấy ! Dám bỏ bạn đi chơi vậy đấy.
-Mày không nhớ Renko hả Hưng? – Long hỏi một câu khiến Hưng sựng lại , khuôn mặt hoang mang,
-Tao…tao…
-Sao? Không nhớ à?-Long liếc qua một bên.
-Tao…..-Hưng lắp bắp nói , nhìn Long với ánh mắt ái ngại. Anh….
-Xin lỗi em đi vệ sinh hơi lâu! Hai anh soạn tới đâu rồi?- Hoa từ đâu ra chèn vào hai người khiến cả hai muốn đứng tim vậy đấy. Đang im lặng tự nhiên nhảy vào hù cái…không giật mình mới lạ.
-Sao vậy?Hai anh sao vậy?- Hoa quay qua nhìn hai người đang ổn định lại hơi thở.
-Em làm anh hú hồn đấy!- Long la lên.
-Em có dọa anh hay gì đâu?- Hoa nói lại.
-Nhưng tốt nhất cũng đừng có la lên vậy chứ? – Long phản lại.
Hưng nhìn hai người nói qua nói lại nhau…nhìn giống như anh và Renko vậy. Khi hai người gặp nhau và cho tới giờ…cô và anh cũng hay chí chóe lại với nhau nhưng lại rất quan tâm đến nhau . Hễ một bên có chuyện gì xảy ra là bên còn lại xuất hiện và giúp ngay.
Hưng nghĩ mà tự nhiên cảm thấy nhói trong lòng , anh để đồ đó, một mình lủi thủi đi lên phòng một cách im lặng.Hoa phát hiện quay qua thì anh đã đi mất tiêu rồi, cô băn khoăn tự hỏi.
-Anh Hưng…có phải đang buồn chuyện Renko không?
-Anh nghĩ chắc vậy ấy!
-Chắc luôn chứ nghĩ gì nữa!
-Ủa Hoa ? Sao em không mua phô mai để ăn luôn đi !- Long bắt đầu nói chuyện ngoài lề.
-Chi?Bữa tối hôm nay cần gì có phô mai?
-Nhưng em ăn đi cho bổ! Ăn để vòng một còn nở nang ra!
-Anh Biến Thái Hả?- Hoa cầm cái bịt nilon chọi thẳng vào mặt Long.
-Haha! Anh giỡn cái thôi!- Đến lượt Hoa muốn nổi máu điên với Long rồi.
….
Mặc kệ hai người ở dưới vui đùa với nhau, Hưng chậm rãi bước lên lầu. Thay vì anh vào phòng của anh thì anh lại vào phòng của…Renko . Mở cửa ra , tất cả chỉ là đồ của Hoa, một mẫu đồ của Renko cũng không có nữa. Lạ quá! Hình ảnh này lạ quá! Anh không quen! Anh không quen chút nào.
Hưng ngồi gục xuống giường của Hoa và Renko . Cả tâm trí khờ khạo và mệt mỏi. Nẫy Long hỏi vậy…thật sự…Hưng không biết trả lời sao luôn. Tại sao anh không trả lời được chứ? Anh không dám à? Tại sao không dám?Anh không muốn thừa nhận à? Tại sao lại không muốn thừa nhận?Vì anh vẫn còn…bực Renko về chuyện hôm qua ư?
Rốt cuộc ai mới là quá đáng? Cô hay anh? Chính cô là kẻ đã đùa giỡn anh nhưng đổi lại anh là kẻ đã bóp nát cô. Vậy thì ai quá đáng hơn đây ? Anh ư? Có phải là anh không? Nếu là anh …vậy thì anh quá đáng hơn chỗ nào chứ? Anh cũng chỉ đối xử lại như những gì Renko đã đối xử anh mà thôi cơ mà?
Hưng kiếm cuốn nhật ký của Renko, lật ra đọc lại. Hình như anh có bỏ qua vài chi tiết thì phải?
“Tôi không thể tin được rằng anh Kaishito là người gây ra như thế này. Dẫu tôi biết anh Hưng bị như vậy hiện tại là rất đáng vì tội cướp chị HUyệt Anh nhưng mà…tại sao tự nhiên trong lòng tôi lại đau buồn …chả vui được miếng nào hết ấy !”
“Tôi đi theo bảo vệ chị dâu yêu quý của tôi thôi! Anh ta thật là đáng ghét !Nhưng mà thú thật là….anh ta trông đẹp trai quá !”
“Bỗng nhiên lòng tôi có cái gì kì lạ khi thấy cảnh anh Hưng nắm chặt tay chị HUyệt Anh …có cái gì đó không đúng lắm thì phải .”
“Anh Hưng mỉm cười, đưa tay xoa đầu tôi . Tâm trí tôi bỗng nhiên rối bời , mặt đỏ ngất cả lên. Chỉ là cảm giác như là…mình đang được thương yêu vậy !”
“Tôi thú thật… giọng anh ấy sao lại dịu dàng và đầy vẻ yêu thương thế này ? Tôi đã cảm nhận sự thương yêu đó từ mẹ nhưng mà…giờ tôi lại thèm khát cách thương đó từ anh ấy ! Nó khiến tôi thật ấm áp, thoải mái, điều chưa bao giờ tôi đượctrãi…phải chăng là tình cảm nam nữ ư?”
“Bỗng dưng sợi dây chuyền tôi giấu được đeo ngay cổ đung đưa. Tôi ngắm nhìn nó , lòng đau vô cugf…những con người định mệnh tôi đã gặp lại hết rồi còn anh…anh đang ở đâu? Làm ơn hãy sớm gặp lại tôi! Dẫu cho bây giừ tôi chả biết mặt anh ta là ai , cũng chả biết lấy một cái tên …nhưng tôi nhớ anh ấy , tôi muốn gặp anh ấy !”
“Cách cậu bạn đó nắm tay tôi thật êm dịu và ấm áp , nó sưởi trái tim tôi . Và tôi thích cách cậu ấy cười với tôi , cách cậu ấy nói chuyện nói với tôi. Tôi thật sự thích hết”.
-….-Hưng im lặng đọc đi đọc lại mà suy ngẫm rất nhiều . Rốt cuộc …anh đang làm gì thế nhỉ?
“-Tại sao đặc biệt không phải là em ? Tại sao?Tại sao chứ ?- Renko hét lên, chạy thẳng vào người Hưng , núm lấy cái áo vest của anh . Hưng bất ngờ không kịp trở tay nên đứng im luôn.
-Renko…Renko…Em đang tính làm cái gì vậy?
-Anh biết thừa mà ….anh biết là….Em Thích Anh mà!-Cuối cùng Renko đã nói ra , câu đó là câu Hưng lo nhất ấy cơ mà nah chặn không được rồi!
-Tại sao anh đặc biệt không quen em? Tại sao anh chỉ có thể xem em là em gái anh? Không hơn một chút cũng không được sao? Anh biết em thích anh nhiều lắm mà! Anh đi đâu em cũng sẽ đi theo đó ! Tại sao không thể là em được?Anh ghét em ư?- Renko bức xúc nói ra.”
“-Anh Hưng!!!- Renko la lên chạy tới nắm lấy lưng áo của Hưng. Anh ngừng lại nhưng không quay lại nhìn cô .
-Em thích anh …à không…Em Yêu Anh! Em thật sự rất yêu anh ! Anh Hưng ! Anh đã biết rồi đó , em và anh đã gặp nhau trước đó khoảng mười năm về trước , và chúng ta đã đi xme bói . Kết quả … em và anh sẽ lấy nhau ! Sẽ lấy nhau đấy anh biết không ?Chúng ta đã hứa với nhau sau này sẽ cưới nhau dù có chuyện gì xảy ra ! Lúc đó…anh cũng rất vui mà!”
“Em Không Quan Tâm! Hic! Em không cần biết lúc đó anh có nhầm em với chị Huyệt Anh đi chăng nữa….em và anh đã dược định sẵn rằng chúng ta sẽ lấy nhau ! Em và anh đã gặp lại nhau mà đúng không ? Sau mười năm không ở bên nhưng cuối cùng…chúng ta đã được gặp lại! Không phải là duyên phận hay sao ? Em cũng chờ…ngày này lâu lắm rồi! Em đã thật sự…Hic…rất muốn gặp lại anh !
….
-Em yêu anh ! Em yêu anh rất nhiều Hưng à !-Renko tựa đầu vào lưng Hưng mà khóc.”
“Xin lỗi đã lừa anh . Tạm biệt!”
“Renko đưa con mắt đẫm nước mắt nhìn Hưng , nói.
-Bây giờ trước mắt anh …em là Renko hay là HUyệt Anh? – Một câu nói thật sự khiến người ngoài cảm thấy rất buồn cho người trong chuyện và tội nghiệp.”
“-Bây giờ trước mặt anh…em là Renko hay là Huyệt Anh?”
“Em là Renko hay là Huyệt Anh ?”
Những lời nói đó , nhừng lời tỏ tình tội nghiệp đó, những câu hỏi đáng thương đó cứ ám ảnh, lặp lại trong đầu của Hưng đến nỗi anh muốn điên loạn lên. Hưng đặp bàn , gục đầu xuống đất . Cuốn Nhật Ký rớt theo sau đó. Trên đó lại dòng chữ “ Em Yêu Anh, Hưng” vô cùng dễ thương của Renko. Hưng cầm lấy với bàn tay run rẩy . Trang giấy đó bắt đầu ướt nhòe bởi những giọt nước mắt của kẻ đang cầm nó. Hưng bất lực gầm lên.
-Renko…Hic…anh nhớ em!
Ở nhà Huy….
-Hic ! Huhuhu! Em nhớ anh ấy lắm chị Huyệt Anh ơi ! Em phải làm sao đây?-Renko rang kìm nén nước mắt mà nói chuyện với chị dâu mình qua điện thoại. Huyệt Anh cố gắng an ủi em mình . Cô đã rất sốc khi nghe Renko kể lại mọi chuyện .
-Renko! Em bình tĩnh lại đi !
-Em không biết em có bình tĩnh nổi không nữa…Anh ấy ghét em rồi ! Hic!-Renko quá đau lòng mà khốc nấc lên.
-Renko à! Chị tin anh Hưng không đến nỗi vậy đâu! Em còn nhớ lúc anh Kaishito lừa chị chuyện Hoa Âm không ? Chị cũng đã rất sốc và ghét anh ấy! Nhưng chị không thể quên anh ấy được! Chị nghĩ anh Hưng cũng sẽ vậy thôi !
-Nhưng là do chị đã yêu anh Kaishito ngay từ đầu rồi! Còn anh Hưng…anh ấy đâu yêu em!
-….Chị….chị….-Huyệt Anh bế tắc để giải thích . Tất cả còn lại là tiếng khóc than của Renko vang lên trong căn phòng.
-Em yêu anh ấy lắm chị…Hic ! Em nhớ anh ấy lắm rồi!
Huy ở ngoài nghe hết. Những tiếng khóc vang tội nghiệp của Renko , cô như thế này làm anh cũng đau buồn lắm…anh phải làm sao mới đúng đây ? Anh phải làm sao đây?Cứ cho là giờ anh đã có cô nhưng cô cứ suốt ngày như vậy…anh….
“ –Anh muốn nói chuyện với Huy một chút!- Long ánh mắt lạnh lùng nhìn lẫn Huy và Renko . Huy bình tĩnh kêu Renko.
-Renko ra tính tiền trước đi! Để Huy nói chuyện với anh ta chút!
-Nhưng mà…- Renko sợ hãi nhìn Long.
-Cứ đi đi!- Huy kêu. Renko chạy đi!
-Em thích Renko hả?- Long tinh ý hỏi.
-Dạ !- Huy bình tĩnh trả lời.
-Renko có biết không ?
-Dạ có…anh Hưng hình như cũng biết luôn! Anh ấy kêu em nếu thấy Renko thì hãy chăm sóc cậu ấy!
-…-Long im lặng, có hơi mệt mỏi vụ này.
-Anh đang tính van xin em cho Renko quay lại hả- Huy hỏi nghi ngờ.
-Không!- Long đáp dứt khoat.
-???
-Đó không phải là nhiệm vụ của anh!Nhưng mà Huy này…Renko đã kể nguyên nhân tại sao Renko bỏ đi đúng không?
-Dạ!
-Thằng bạn anh .. anh Hưng không tồi tệ vậy đâu…có nhiều chuyện xảy ra không tốt với nó nên nó vậy thôi chứ…nó quan tâm tới con bé đó lắm !
-Nhưng chỉ là mức anh em…
-Anh không nghĩ vậy !- Huy chưa kịp nói hết câu thì Long chèn miệng vô liền .
- Anh cũng từng thích một người con gái … thích và cứ nghĩ người đó sẽ bên mình nhưng không…người con gái đó đã mang lòng thương người con trai khác…ban đầu anh cũng không chấp nhận nhưng mà…càng ngày anh chỉ càng thấy người con gái đó đau lòng khi bên anh vì nhớ người con trai đó!Anh cũng buồn nhưng đành chấp nhận mà buông tay !
-….-Huy nhíu mày nhìn Long.
-Tốt nhất em suy nghĩ kỹ lại đi! Chào em!- Long nhìn Huy với ánh mắt sắc sảo rồi đi.
Huy thì nuốt nước bọt đứng đó !”
Ý của anh ta là sao đây? Có phải là như vậy không? Dù đang ở nhà Huy nhưng Renko không ngừng đau khổ vì nhớ anh Hưng. HUy cũng buồn nhưng mà…anh phải làm sao mới đúng đây…phải làm sao đây.Lời nói của Long lại lặp lại trong đầu Huy. Sau đó, anh bước đi , lôi từ trong túi mình ra cái iphone.
-Alo?-Huy bấm số .
-Alo ai thế? –Hưng bên kia trả lời.
-Em là Huy đây!
-Huy đấy hả em? Có chuyện gì không em ?
-Em cho anh mười phút để tới đón Renko! Cậu ấy đang ở nhà em !
-Sao? Renko đang ở chỗ em hả?- Hưng bên kia lớn giọng vì quá đỗi ngạc nhiên.
-Dạ phải! Anh tới ngay đi!
-Nhưng mà…- Hưng nhớ lại lời nói của anh khi còn ở siêu thị.
-Không nhưng gì hết anh ! Em nói rồi!Em cho anh mười phút đấy! Trễ hơn một phút, Renko sẽ là của em đấy!Chào anh!
-Huy! Khoan đã….
Tút!
Huy nghĩ…đây là điều tốt nhất cho Renko! Cô ấy nên về nơi cô ấy thật sự muốn!
Hưng bên kia còn bàng hoàng quá ! Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Huy nói sao? Cho nah mười phút để qua đón Renko…Renko đang ở nhà HUy! Nếu trễ hơn cho dù một giây…Renko sẽ thuộc về Huy ngay tức khắc mà không phải là của anh….Hưng nhìn lên đồng hồ…Mười phút…đã qua một phút rồi! Anh phải nhanh lên mới được!
Hoa và Long đang làm bữa tối thì bỗng nhiên nghe tiếng lục đục trên lầu đi xuống.Hai người thấy Hưng vội vã đi đâu liền hổi.
-Anh Hưng! Anh đi dâu vậy?
-Anh phải đi đón Renko!Hai người ở nhà nha!
-Sao?Anh biết chỗ Renko ở đâu rồi ư? –Hoa ngjac nhiên la lên.
-Ừ!-Hưng mỉm cười rồi leo vào xe, lên ga chạy đi
-Ồ! Cuối cùng nó cũng ngộ ra! – Long đứng đằng sau bình thản nói.
-Nè…anh biết Renko ở đâu rồi hả?- Hoa thấy nghi ngờ liếc qua người yêu mình.
-Anh biết lâu rồi!- Long trả lời như đúng rồi.
-Sao Không Nói Sớm Hả?- Hoa lại lên máu điên nữa.
Huy mở cửa phòng ra , Renko giật mình đưa tay lau nước mắt. Cô nói chào tạm biệt HUyệt Anh rồi cúp máy. Mặt xấu hổ nhìn Huy, cô không muốn Huy thấy bộ dạng thêm thảm này của cô. Nổi dnag là cô nhóc quậy phá một thời thế mà giờ chả khác nào con nhỏ mít ướt. Cô thấy xấu hổ chứ!
-Renko ổn không? Nhớ anh Hưng à?
-Đâu…đâu có!- Sao Huy hỏi câu trúm tim đen quá nhỉ? Huy hìn Renko nói xạo mà thở dài.
-Renko tới phòng khách một chút được không?-Huy đề nghị.
-Được!- Cô không nghĩ nhiều, đi tới phòng khách, ngồi xuống cái ghế sofa gần đó .
-Renko ở đây chờ Huy chút nha!
-Ừ!-Renko mỉm cười đáp lại.
Xong Huy đi chỗ khác. Anh ở gần đó quan sát nhưng chỗ này Renko không thấy anh đâu . Đã năm phút rồi…còn năm phút nữa. Huy chờ đợi , Renko ngoài kia cũng kiên nhẫn chờ Huy. Không biết Huy đang tính làm gì đây nhỉ? Sao bắt cô ngồi đây đợi nhỉ? Renko cứ ngây thơ suy nghĩ.
3 phút….2 phút…50 giây….30 giây…3…2…1….0……………..
Rầm !
Cánh cửa phòng khách / cánh cửa nhà mở toáng ra . Renko giật mình xoay qua nhìn, cô chết điếng . Huy rời khỏ chỗ mình . Tốt nhất giờ anh nên đi chỗ khác , nên cho họ một nơi riêng tư với nhau còn hơn. Chứ ngồi đây mà nhìn…logf anh cũng chả chịu nổi đâu. Còn Renko , cô run rẩy bật nói….
-Anh Hưng….
-Renko! – Kẻ mở toang của thốt lên.
Hưng và Renko nhìn nhau đắm đuối say sưa . Hai ánh mắt chạm vào nhau chứa chan đầy tình yêu thương và nhớ nhung cho nhau . Renko nhỏ nhắn ngồi trên chiếc sofa co rúm người nhìn Hưng. Còn anh thì quần áo khá xồ xề, hơi thở mệt mỏi và đầy gấp gáp nhìn lấy Renko. Cả hai đều mất bình tĩnh khi gặp lại nhau .
-Renko…đúng là em rồi!- Hưng mỉm cười.
Là cô! Người trước mặt anh chính là cô ! Chính là Renko ! Cô không đi đâu xa cả…cô đang ở đây…ngay trước mặt anh! Là Renko bằng xương bằng thịt đang nhìn anh . Với tia nhìn chứa đầy tình yêu thương ấm áp ấy ! Hưng mừng quá…anh không trễ mà đến sớm là đằng khác….
-Anh…anh….-Renko như không tin được trước mắt mình. Hưng..tại sao anh lại ở đây?
Renko sốc quá! Nó xảy ra quá nhanh …cô…cô không biết phải phản ứng như thế nào….Renko đứng dậy khỏi ghế sofa rồi chạy vụt đi ngay .Chạy chỗ nào cũng được, càng xa càng tốt …cô không muốn nhìn mặt anh….à không! Ý cô là…cô không đủ can đảm để đối diện với anh lần nữa. Hưng thấy vậy liền đuổi theo.
-Renko! Khoan đã!- Sớm muộn , anh cũng bắt được cô. Hưng ôm chặt Renko vào lòng từ đằng sau.
-Hưng…buông em ra…buông em ra đi!- Renko hoảng quá la lên.
-Không! Em muốn chạy trốn nữa hả? Anh không cho phép đâu! –Hưng mặt nghiêm túc nói. Anh ghì chặt lấy Renko hơn để cô không thể nào thoát khỏi anh được.
-Tại sao lại muốn trốn chạy anh lần nữa hả?- Hưng hỏi.
-Bỏ em ra đi! Chúng ta chả còn gì nói với nhau nữa! – Có vẻ Renko vẫn còn ức chuyện cũ nên mới lẩn tránh anh. Chắc là vì thế...
-Anh xin lỗi ! –Hưng lên giọng .
-Sao?
-Anh xin lỗi vì đã mắng em ! Anh xin lỗi vì đã lạnh lùng với em! Anh xin lỗi vì đã nhẫn tâm với em ! Anh xin lỗi vì đã làm em tổn thương ! Anh xin lỗi! Anh xin lỗi tất cả!!- Renko liền điếng hình. Sao chứ…anh vừa nói gì? Anh xin lỗi cô ư? Anh xin lỗi vì những gì anh đã làm cho cô ư…chuyện này…cô…
-….-Renko vẫ im lặng…cô chả biết nói gì nữa.
-Tại anh giận quá…nên anh nói vậy thôi! Chứ anh…không có ý muốn tổn thương em ! –Hưng để mặt sát vào vai Renko như muốn che đi khuôn mặt tội lỗi vậy khiến Renko có hơi run giật ở bả vai vì nhột quá!
-Làm sao anh biết được chỗ này? Anh Long nói anh nghe hả? –Renko bình tĩnh nói.
-Long? Thằng Long nó biết ư?- Hưng nhíu mày lại.
-Ủa…ảnh không nói gì à??-Renko mặt nghệch ra. Chả phải ảnh đã bắt quả tang cô và Huy đi hcung sao….sao có thể nào???
-Không! Anh biết đường tới đây là nhờ Huy!
-Huy ư?- Renko ngạc nhiên la lên.
-Phải!-Hưng mỉm cười khiến Renko đỏ mặt ngay . Lòng co rộn vang lên như xuấn …chưa kể nữa là…Hưng vẫ còn đnag ôm chặt lấy cô…hỏi sao không xấu hổ cho được.
Hưng ngồi xuống ghế sofa gần đó, kèm theo là Renko cũng bị anh ôm ngã theo luôn. Hưng đưa người Renko quay lại face-to-face với anh . Cô nàng ngồi lên đùi Hưng nhìn anh đắm đuối với vẻ mặt đỏ ngất. Bây giờ muốn chạy lắm mà chạy không được, cơ tay cơ chân chả chịu hoạt động gì hết sao chạy. Cô cứ ngồi im thin thít , ngượng chết đi được.
-Em khóc nhiều quá rồi nè! Mắt sưng hết rồi!- Hưng đưa tay vén tóc Renko hiện lên đôi mắt sưng đỏ.Anh nhìn mà cũng xót.
-Anh…anh tới đây làm gì?- Renko ngại ngùng nói lên .
-Đón em! Renko, về nhà nha! – Lời Hưng thật dịu ngọt khiến Renko cảm động cực kỳ . Cùng với nụ cười hiền dịu đó nữa. Renko nắm nhẹ lấy áo của anh , run rẩy rồi bật khóc .
-Tại sao…Hic…Tại sao anh đã đối xử với em như vậy rồi mà anh còn kêu em về để làm cái gì chứ? Em về chỉ làm anh bực mình và phiền phức hơn thôi!Hic! Anh ghét em rồi mà …Tại sao bây giờ lại tới đây kêu em về nhà là sao chứ?- Renko nói trong nước mắt. Hưng cũng đành im lặng…tất cả là cũng tại anh , anh chỉ biết ôm lấy khuôn mặt Renko mà lau đi những giọt nước mắt đó.
-Anh thật sự xin lỗi! Lỗi của anh hết ! Em tha thứ cho anh nhá !
-Hic…đồ ngốc…em có giận anh bao giờ đâu!- Hưng ôm lấy Renko , cô cúi đầu vào vai anh mà khóc nấc lên. Cảm xúc của cô , cô không thể điểu khiển được nữa rồi.
-Đúng là anh rất giận em…nhưng dù giận tới cỡ nào…anh cũng không bao giờ ghét em , không bao giờ muốn em rời xa anh ! Em có biết rằng …anh đã khóc khi em bỏ đi không?
-Sao? Anh khóc ư? – Renko giật mình đưa đầu ra nhìn anh chăm chú. Sao chứ? Anh khóc vì cô bỏ đi ư? Nghĩa là….
-Em biết khi Huy gọi điện cho anh …em ấy nói gì không?
-Nói gì?
-Mười phút nữa mà anh không tới, em sẽ là của Huy nhưng mà anh đã tới trước mười phút ! Nghĩa là giờ em thuộc về anh !- Cụm từ “em thuộc về anh” khiến Renko lại đứng hình thêm một lần nữa. Cô mặt đỏ ngất nhìn anh không dứt. Anh cũng vậy ! Anh cũng nhìn cô mãi không thôi!
-Khoan đã !- Renko xấu hổ che mặt Hưng lại.
-Sao…sao thế em?-Hưng ngạc nhiên nắm lấy tay Renko
-Bây giờ nếu em mở tay ra…trước mặt anh….em là Renko hay… là chị Huyệt Anh?-Cô ái ngại hỏi lại. Lại câu hỏi đau lòng này nhưng thay vì suy tư hay buồn bã, Hưng mỉm cười nói ngay khi Renko mở tay ra.
-Em vẫn mãi là Renko của mình anh thôi ! – Hưng ôm lấy khuôn mặt của Renko, kéo nó xuống một chút và…chụt.
Hai đôi môi chạm nhau thật ngọt ngào và dịu dàng . Hưng ôm chặt lấy đầu Renko ghì sát hơn để anh có một nụ hôn sâu hơn với cô , để được ghi mãi khoảng khắc này. Còn Renko, ban đầu cô nhóc bất ngờ quá nhưng rồi cũng hưởng thụ theo , cô vòng tay sau cổ anh như sợ sẽ bị vụt anh lần nữa.
Nói mới nhớ hình như…đây là lần đầu tiên cô và Hưng hôn nhau thì phải. Khoảng khắc này…đáng được nhớ mãi, đáng được tôn trọng mãi mãi. Cô yêu khoảng khắc này. Ngay khi cả hai dứt xong “ nụ hôn mở đầu” , Hưng dịu nhẹ nói với Renko.
-Anh yêu em!- Tim cô nàng đập lien hồi không kiểm soát lại được. Tại sao lại có màn tỏ tình đáng yêu và cảm động như vậy chứ? Renko một lần nữa òa lên khóc vì hạnh phúc.
Có biết cô đã sợ như thế nào không?Sợ rằng cô và anh không nói chuyện với nhau nữa! Không cùng một nhà nữa! Không chung đường thẳng nữa! Khong được gặp mặt nhau một lần nữa! Cô đã rất sợ! Rất rát sợ! Nhưng bây giờ…anh đã nói yêu cô ! Cô là của anh ! Cô và anh sẽ lại bên nhau ! Mà không phải là một thoáng mà là mãi mãi !
-Hic! Huhuhu!
-Thôi được rồi! Nín đi cô nhóc mít ướt !-Hưng cố vỗ Renko nín lại.
-Hic…tại anh….làm em vui quá! Hức!-Hưng phì cười vì câu nói nghẹn ngào đáng yêu của cô .
-Thật tình! Renko! Về với anh nha!
-Dạ!- Renko mỉm cười thật tươi đáp trả lại.
Trên cổ hai người , có hai sợi dây chuyền hồng đỏ lấp ló xuất hiện. Họ thấy, họ cười với nhau. Cười trong hạnh phúc! Dường như nó đã thành đôi và bó chặt lấy với nhau hơn , cũng như hai người họ. Mười năm lạc nhau nhưng cuối cùng họ cũng tìm ra nhau và đến với nhau. Và về lời ước hẹn định mệnh hồi còn nhỏ và kí ức tuyệt đẹp đó, họ không bao giờ quên!
“-Sau này lấy tôi nha!
-Vâng!”
ps: Thật chức là ban đầu tác giả không có ship hai người này thành cặp đâu. Cứ nghĩ nôm na là có người T3 vào chuyện Huyệt Anh và Kaishito ,rồi có ai đó xuất hiện có liên quan tới Sarari mà thôi . Nhưng rồi tg ngỡ ra Renko có phần giống HUyệt Anh mà Hưng lại rất thích Huyệt Anh nhưng lại không đến được nên thôi cho ship luôn. Chứ ban đầu là định cho Hưng bỏ đi du học rồi gặp cô nàng nào bên Mỹ rồi kết thân ấy.
-Đi chơi chút thôi!- Long lạnh lùng đáp lại.
-Mày!!!- Hưng nổi máu điên. Vì nó bỏ đi suốt thời gian đó mà anh phải tự mình đi tới chỗ này đi tới chỗ kia với Hoa rồi còn phải xách đồ phụ nữa! Nặng chết đi được! Lúc cất hết đồ vào xe , nó mới chịu xuất hiện đấy ! Dám bỏ bạn đi chơi vậy đấy.
-Mày không nhớ Renko hả Hưng? – Long hỏi một câu khiến Hưng sựng lại , khuôn mặt hoang mang,
-Tao…tao…
-Sao? Không nhớ à?-Long liếc qua một bên.
-Tao…..-Hưng lắp bắp nói , nhìn Long với ánh mắt ái ngại. Anh….
-Xin lỗi em đi vệ sinh hơi lâu! Hai anh soạn tới đâu rồi?- Hoa từ đâu ra chèn vào hai người khiến cả hai muốn đứng tim vậy đấy. Đang im lặng tự nhiên nhảy vào hù cái…không giật mình mới lạ.
-Sao vậy?Hai anh sao vậy?- Hoa quay qua nhìn hai người đang ổn định lại hơi thở.
-Em làm anh hú hồn đấy!- Long la lên.
-Em có dọa anh hay gì đâu?- Hoa nói lại.
-Nhưng tốt nhất cũng đừng có la lên vậy chứ? – Long phản lại.
Hưng nhìn hai người nói qua nói lại nhau…nhìn giống như anh và Renko vậy. Khi hai người gặp nhau và cho tới giờ…cô và anh cũng hay chí chóe lại với nhau nhưng lại rất quan tâm đến nhau . Hễ một bên có chuyện gì xảy ra là bên còn lại xuất hiện và giúp ngay.
Hưng nghĩ mà tự nhiên cảm thấy nhói trong lòng , anh để đồ đó, một mình lủi thủi đi lên phòng một cách im lặng.Hoa phát hiện quay qua thì anh đã đi mất tiêu rồi, cô băn khoăn tự hỏi.
-Anh Hưng…có phải đang buồn chuyện Renko không?
-Anh nghĩ chắc vậy ấy!
-Chắc luôn chứ nghĩ gì nữa!
-Ủa Hoa ? Sao em không mua phô mai để ăn luôn đi !- Long bắt đầu nói chuyện ngoài lề.
-Chi?Bữa tối hôm nay cần gì có phô mai?
-Nhưng em ăn đi cho bổ! Ăn để vòng một còn nở nang ra!
-Anh Biến Thái Hả?- Hoa cầm cái bịt nilon chọi thẳng vào mặt Long.
-Haha! Anh giỡn cái thôi!- Đến lượt Hoa muốn nổi máu điên với Long rồi.
….
Mặc kệ hai người ở dưới vui đùa với nhau, Hưng chậm rãi bước lên lầu. Thay vì anh vào phòng của anh thì anh lại vào phòng của…Renko . Mở cửa ra , tất cả chỉ là đồ của Hoa, một mẫu đồ của Renko cũng không có nữa. Lạ quá! Hình ảnh này lạ quá! Anh không quen! Anh không quen chút nào.
Hưng ngồi gục xuống giường của Hoa và Renko . Cả tâm trí khờ khạo và mệt mỏi. Nẫy Long hỏi vậy…thật sự…Hưng không biết trả lời sao luôn. Tại sao anh không trả lời được chứ? Anh không dám à? Tại sao không dám?Anh không muốn thừa nhận à? Tại sao lại không muốn thừa nhận?Vì anh vẫn còn…bực Renko về chuyện hôm qua ư?
Rốt cuộc ai mới là quá đáng? Cô hay anh? Chính cô là kẻ đã đùa giỡn anh nhưng đổi lại anh là kẻ đã bóp nát cô. Vậy thì ai quá đáng hơn đây ? Anh ư? Có phải là anh không? Nếu là anh …vậy thì anh quá đáng hơn chỗ nào chứ? Anh cũng chỉ đối xử lại như những gì Renko đã đối xử anh mà thôi cơ mà?
Hưng kiếm cuốn nhật ký của Renko, lật ra đọc lại. Hình như anh có bỏ qua vài chi tiết thì phải?
“Tôi không thể tin được rằng anh Kaishito là người gây ra như thế này. Dẫu tôi biết anh Hưng bị như vậy hiện tại là rất đáng vì tội cướp chị HUyệt Anh nhưng mà…tại sao tự nhiên trong lòng tôi lại đau buồn …chả vui được miếng nào hết ấy !”
“Tôi đi theo bảo vệ chị dâu yêu quý của tôi thôi! Anh ta thật là đáng ghét !Nhưng mà thú thật là….anh ta trông đẹp trai quá !”
“Bỗng nhiên lòng tôi có cái gì kì lạ khi thấy cảnh anh Hưng nắm chặt tay chị HUyệt Anh …có cái gì đó không đúng lắm thì phải .”
“Anh Hưng mỉm cười, đưa tay xoa đầu tôi . Tâm trí tôi bỗng nhiên rối bời , mặt đỏ ngất cả lên. Chỉ là cảm giác như là…mình đang được thương yêu vậy !”
“Tôi thú thật… giọng anh ấy sao lại dịu dàng và đầy vẻ yêu thương thế này ? Tôi đã cảm nhận sự thương yêu đó từ mẹ nhưng mà…giờ tôi lại thèm khát cách thương đó từ anh ấy ! Nó khiến tôi thật ấm áp, thoải mái, điều chưa bao giờ tôi đượctrãi…phải chăng là tình cảm nam nữ ư?”
“Bỗng dưng sợi dây chuyền tôi giấu được đeo ngay cổ đung đưa. Tôi ngắm nhìn nó , lòng đau vô cugf…những con người định mệnh tôi đã gặp lại hết rồi còn anh…anh đang ở đâu? Làm ơn hãy sớm gặp lại tôi! Dẫu cho bây giừ tôi chả biết mặt anh ta là ai , cũng chả biết lấy một cái tên …nhưng tôi nhớ anh ấy , tôi muốn gặp anh ấy !”
“Cách cậu bạn đó nắm tay tôi thật êm dịu và ấm áp , nó sưởi trái tim tôi . Và tôi thích cách cậu ấy cười với tôi , cách cậu ấy nói chuyện nói với tôi. Tôi thật sự thích hết”.
-….-Hưng im lặng đọc đi đọc lại mà suy ngẫm rất nhiều . Rốt cuộc …anh đang làm gì thế nhỉ?
“-Tại sao đặc biệt không phải là em ? Tại sao?Tại sao chứ ?- Renko hét lên, chạy thẳng vào người Hưng , núm lấy cái áo vest của anh . Hưng bất ngờ không kịp trở tay nên đứng im luôn.
-Renko…Renko…Em đang tính làm cái gì vậy?
-Anh biết thừa mà ….anh biết là….Em Thích Anh mà!-Cuối cùng Renko đã nói ra , câu đó là câu Hưng lo nhất ấy cơ mà nah chặn không được rồi!
-Tại sao anh đặc biệt không quen em? Tại sao anh chỉ có thể xem em là em gái anh? Không hơn một chút cũng không được sao? Anh biết em thích anh nhiều lắm mà! Anh đi đâu em cũng sẽ đi theo đó ! Tại sao không thể là em được?Anh ghét em ư?- Renko bức xúc nói ra.”
“-Anh Hưng!!!- Renko la lên chạy tới nắm lấy lưng áo của Hưng. Anh ngừng lại nhưng không quay lại nhìn cô .
-Em thích anh …à không…Em Yêu Anh! Em thật sự rất yêu anh ! Anh Hưng ! Anh đã biết rồi đó , em và anh đã gặp nhau trước đó khoảng mười năm về trước , và chúng ta đã đi xme bói . Kết quả … em và anh sẽ lấy nhau ! Sẽ lấy nhau đấy anh biết không ?Chúng ta đã hứa với nhau sau này sẽ cưới nhau dù có chuyện gì xảy ra ! Lúc đó…anh cũng rất vui mà!”
“Em Không Quan Tâm! Hic! Em không cần biết lúc đó anh có nhầm em với chị Huyệt Anh đi chăng nữa….em và anh đã dược định sẵn rằng chúng ta sẽ lấy nhau ! Em và anh đã gặp lại nhau mà đúng không ? Sau mười năm không ở bên nhưng cuối cùng…chúng ta đã được gặp lại! Không phải là duyên phận hay sao ? Em cũng chờ…ngày này lâu lắm rồi! Em đã thật sự…Hic…rất muốn gặp lại anh !
….
-Em yêu anh ! Em yêu anh rất nhiều Hưng à !-Renko tựa đầu vào lưng Hưng mà khóc.”
“Xin lỗi đã lừa anh . Tạm biệt!”
“Renko đưa con mắt đẫm nước mắt nhìn Hưng , nói.
-Bây giờ trước mắt anh …em là Renko hay là HUyệt Anh? – Một câu nói thật sự khiến người ngoài cảm thấy rất buồn cho người trong chuyện và tội nghiệp.”
“-Bây giờ trước mặt anh…em là Renko hay là Huyệt Anh?”
“Em là Renko hay là Huyệt Anh ?”
Những lời nói đó , nhừng lời tỏ tình tội nghiệp đó, những câu hỏi đáng thương đó cứ ám ảnh, lặp lại trong đầu của Hưng đến nỗi anh muốn điên loạn lên. Hưng đặp bàn , gục đầu xuống đất . Cuốn Nhật Ký rớt theo sau đó. Trên đó lại dòng chữ “ Em Yêu Anh, Hưng” vô cùng dễ thương của Renko. Hưng cầm lấy với bàn tay run rẩy . Trang giấy đó bắt đầu ướt nhòe bởi những giọt nước mắt của kẻ đang cầm nó. Hưng bất lực gầm lên.
-Renko…Hic…anh nhớ em!
Ở nhà Huy….
-Hic ! Huhuhu! Em nhớ anh ấy lắm chị Huyệt Anh ơi ! Em phải làm sao đây?-Renko rang kìm nén nước mắt mà nói chuyện với chị dâu mình qua điện thoại. Huyệt Anh cố gắng an ủi em mình . Cô đã rất sốc khi nghe Renko kể lại mọi chuyện .
-Renko! Em bình tĩnh lại đi !
-Em không biết em có bình tĩnh nổi không nữa…Anh ấy ghét em rồi ! Hic!-Renko quá đau lòng mà khốc nấc lên.
-Renko à! Chị tin anh Hưng không đến nỗi vậy đâu! Em còn nhớ lúc anh Kaishito lừa chị chuyện Hoa Âm không ? Chị cũng đã rất sốc và ghét anh ấy! Nhưng chị không thể quên anh ấy được! Chị nghĩ anh Hưng cũng sẽ vậy thôi !
-Nhưng là do chị đã yêu anh Kaishito ngay từ đầu rồi! Còn anh Hưng…anh ấy đâu yêu em!
-….Chị….chị….-Huyệt Anh bế tắc để giải thích . Tất cả còn lại là tiếng khóc than của Renko vang lên trong căn phòng.
-Em yêu anh ấy lắm chị…Hic ! Em nhớ anh ấy lắm rồi!
Huy ở ngoài nghe hết. Những tiếng khóc vang tội nghiệp của Renko , cô như thế này làm anh cũng đau buồn lắm…anh phải làm sao mới đúng đây ? Anh phải làm sao đây?Cứ cho là giờ anh đã có cô nhưng cô cứ suốt ngày như vậy…anh….
“ –Anh muốn nói chuyện với Huy một chút!- Long ánh mắt lạnh lùng nhìn lẫn Huy và Renko . Huy bình tĩnh kêu Renko.
-Renko ra tính tiền trước đi! Để Huy nói chuyện với anh ta chút!
-Nhưng mà…- Renko sợ hãi nhìn Long.
-Cứ đi đi!- Huy kêu. Renko chạy đi!
-Em thích Renko hả?- Long tinh ý hỏi.
-Dạ !- Huy bình tĩnh trả lời.
-Renko có biết không ?
-Dạ có…anh Hưng hình như cũng biết luôn! Anh ấy kêu em nếu thấy Renko thì hãy chăm sóc cậu ấy!
-…-Long im lặng, có hơi mệt mỏi vụ này.
-Anh đang tính van xin em cho Renko quay lại hả- Huy hỏi nghi ngờ.
-Không!- Long đáp dứt khoat.
-???
-Đó không phải là nhiệm vụ của anh!Nhưng mà Huy này…Renko đã kể nguyên nhân tại sao Renko bỏ đi đúng không?
-Dạ!
-Thằng bạn anh .. anh Hưng không tồi tệ vậy đâu…có nhiều chuyện xảy ra không tốt với nó nên nó vậy thôi chứ…nó quan tâm tới con bé đó lắm !
-Nhưng chỉ là mức anh em…
-Anh không nghĩ vậy !- Huy chưa kịp nói hết câu thì Long chèn miệng vô liền .
- Anh cũng từng thích một người con gái … thích và cứ nghĩ người đó sẽ bên mình nhưng không…người con gái đó đã mang lòng thương người con trai khác…ban đầu anh cũng không chấp nhận nhưng mà…càng ngày anh chỉ càng thấy người con gái đó đau lòng khi bên anh vì nhớ người con trai đó!Anh cũng buồn nhưng đành chấp nhận mà buông tay !
-….-Huy nhíu mày nhìn Long.
-Tốt nhất em suy nghĩ kỹ lại đi! Chào em!- Long nhìn Huy với ánh mắt sắc sảo rồi đi.
Huy thì nuốt nước bọt đứng đó !”
Ý của anh ta là sao đây? Có phải là như vậy không? Dù đang ở nhà Huy nhưng Renko không ngừng đau khổ vì nhớ anh Hưng. HUy cũng buồn nhưng mà…anh phải làm sao mới đúng đây…phải làm sao đây.Lời nói của Long lại lặp lại trong đầu Huy. Sau đó, anh bước đi , lôi từ trong túi mình ra cái iphone.
-Alo?-Huy bấm số .
-Alo ai thế? –Hưng bên kia trả lời.
-Em là Huy đây!
-Huy đấy hả em? Có chuyện gì không em ?
-Em cho anh mười phút để tới đón Renko! Cậu ấy đang ở nhà em !
-Sao? Renko đang ở chỗ em hả?- Hưng bên kia lớn giọng vì quá đỗi ngạc nhiên.
-Dạ phải! Anh tới ngay đi!
-Nhưng mà…- Hưng nhớ lại lời nói của anh khi còn ở siêu thị.
-Không nhưng gì hết anh ! Em nói rồi!Em cho anh mười phút đấy! Trễ hơn một phút, Renko sẽ là của em đấy!Chào anh!
-Huy! Khoan đã….
Tút!
Huy nghĩ…đây là điều tốt nhất cho Renko! Cô ấy nên về nơi cô ấy thật sự muốn!
Hưng bên kia còn bàng hoàng quá ! Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Huy nói sao? Cho nah mười phút để qua đón Renko…Renko đang ở nhà HUy! Nếu trễ hơn cho dù một giây…Renko sẽ thuộc về Huy ngay tức khắc mà không phải là của anh….Hưng nhìn lên đồng hồ…Mười phút…đã qua một phút rồi! Anh phải nhanh lên mới được!
Hoa và Long đang làm bữa tối thì bỗng nhiên nghe tiếng lục đục trên lầu đi xuống.Hai người thấy Hưng vội vã đi đâu liền hổi.
-Anh Hưng! Anh đi dâu vậy?
-Anh phải đi đón Renko!Hai người ở nhà nha!
-Sao?Anh biết chỗ Renko ở đâu rồi ư? –Hoa ngjac nhiên la lên.
-Ừ!-Hưng mỉm cười rồi leo vào xe, lên ga chạy đi
-Ồ! Cuối cùng nó cũng ngộ ra! – Long đứng đằng sau bình thản nói.
-Nè…anh biết Renko ở đâu rồi hả?- Hoa thấy nghi ngờ liếc qua người yêu mình.
-Anh biết lâu rồi!- Long trả lời như đúng rồi.
-Sao Không Nói Sớm Hả?- Hoa lại lên máu điên nữa.
Huy mở cửa phòng ra , Renko giật mình đưa tay lau nước mắt. Cô nói chào tạm biệt HUyệt Anh rồi cúp máy. Mặt xấu hổ nhìn Huy, cô không muốn Huy thấy bộ dạng thêm thảm này của cô. Nổi dnag là cô nhóc quậy phá một thời thế mà giờ chả khác nào con nhỏ mít ướt. Cô thấy xấu hổ chứ!
-Renko ổn không? Nhớ anh Hưng à?
-Đâu…đâu có!- Sao Huy hỏi câu trúm tim đen quá nhỉ? Huy hìn Renko nói xạo mà thở dài.
-Renko tới phòng khách một chút được không?-Huy đề nghị.
-Được!- Cô không nghĩ nhiều, đi tới phòng khách, ngồi xuống cái ghế sofa gần đó .
-Renko ở đây chờ Huy chút nha!
-Ừ!-Renko mỉm cười đáp lại.
Xong Huy đi chỗ khác. Anh ở gần đó quan sát nhưng chỗ này Renko không thấy anh đâu . Đã năm phút rồi…còn năm phút nữa. Huy chờ đợi , Renko ngoài kia cũng kiên nhẫn chờ Huy. Không biết Huy đang tính làm gì đây nhỉ? Sao bắt cô ngồi đây đợi nhỉ? Renko cứ ngây thơ suy nghĩ.
3 phút….2 phút…50 giây….30 giây…3…2…1….0……………..
Rầm !
Cánh cửa phòng khách / cánh cửa nhà mở toáng ra . Renko giật mình xoay qua nhìn, cô chết điếng . Huy rời khỏ chỗ mình . Tốt nhất giờ anh nên đi chỗ khác , nên cho họ một nơi riêng tư với nhau còn hơn. Chứ ngồi đây mà nhìn…logf anh cũng chả chịu nổi đâu. Còn Renko , cô run rẩy bật nói….
-Anh Hưng….
-Renko! – Kẻ mở toang của thốt lên.
Hưng và Renko nhìn nhau đắm đuối say sưa . Hai ánh mắt chạm vào nhau chứa chan đầy tình yêu thương và nhớ nhung cho nhau . Renko nhỏ nhắn ngồi trên chiếc sofa co rúm người nhìn Hưng. Còn anh thì quần áo khá xồ xề, hơi thở mệt mỏi và đầy gấp gáp nhìn lấy Renko. Cả hai đều mất bình tĩnh khi gặp lại nhau .
-Renko…đúng là em rồi!- Hưng mỉm cười.
Là cô! Người trước mặt anh chính là cô ! Chính là Renko ! Cô không đi đâu xa cả…cô đang ở đây…ngay trước mặt anh! Là Renko bằng xương bằng thịt đang nhìn anh . Với tia nhìn chứa đầy tình yêu thương ấm áp ấy ! Hưng mừng quá…anh không trễ mà đến sớm là đằng khác….
-Anh…anh….-Renko như không tin được trước mắt mình. Hưng..tại sao anh lại ở đây?
Renko sốc quá! Nó xảy ra quá nhanh …cô…cô không biết phải phản ứng như thế nào….Renko đứng dậy khỏi ghế sofa rồi chạy vụt đi ngay .Chạy chỗ nào cũng được, càng xa càng tốt …cô không muốn nhìn mặt anh….à không! Ý cô là…cô không đủ can đảm để đối diện với anh lần nữa. Hưng thấy vậy liền đuổi theo.
-Renko! Khoan đã!- Sớm muộn , anh cũng bắt được cô. Hưng ôm chặt Renko vào lòng từ đằng sau.
-Hưng…buông em ra…buông em ra đi!- Renko hoảng quá la lên.
-Không! Em muốn chạy trốn nữa hả? Anh không cho phép đâu! –Hưng mặt nghiêm túc nói. Anh ghì chặt lấy Renko hơn để cô không thể nào thoát khỏi anh được.
-Tại sao lại muốn trốn chạy anh lần nữa hả?- Hưng hỏi.
-Bỏ em ra đi! Chúng ta chả còn gì nói với nhau nữa! – Có vẻ Renko vẫn còn ức chuyện cũ nên mới lẩn tránh anh. Chắc là vì thế...
-Anh xin lỗi ! –Hưng lên giọng .
-Sao?
-Anh xin lỗi vì đã mắng em ! Anh xin lỗi vì đã lạnh lùng với em! Anh xin lỗi vì đã nhẫn tâm với em ! Anh xin lỗi vì đã làm em tổn thương ! Anh xin lỗi! Anh xin lỗi tất cả!!- Renko liền điếng hình. Sao chứ…anh vừa nói gì? Anh xin lỗi cô ư? Anh xin lỗi vì những gì anh đã làm cho cô ư…chuyện này…cô…
-….-Renko vẫ im lặng…cô chả biết nói gì nữa.
-Tại anh giận quá…nên anh nói vậy thôi! Chứ anh…không có ý muốn tổn thương em ! –Hưng để mặt sát vào vai Renko như muốn che đi khuôn mặt tội lỗi vậy khiến Renko có hơi run giật ở bả vai vì nhột quá!
-Làm sao anh biết được chỗ này? Anh Long nói anh nghe hả? –Renko bình tĩnh nói.
-Long? Thằng Long nó biết ư?- Hưng nhíu mày lại.
-Ủa…ảnh không nói gì à??-Renko mặt nghệch ra. Chả phải ảnh đã bắt quả tang cô và Huy đi hcung sao….sao có thể nào???
-Không! Anh biết đường tới đây là nhờ Huy!
-Huy ư?- Renko ngạc nhiên la lên.
-Phải!-Hưng mỉm cười khiến Renko đỏ mặt ngay . Lòng co rộn vang lên như xuấn …chưa kể nữa là…Hưng vẫ còn đnag ôm chặt lấy cô…hỏi sao không xấu hổ cho được.
Hưng ngồi xuống ghế sofa gần đó, kèm theo là Renko cũng bị anh ôm ngã theo luôn. Hưng đưa người Renko quay lại face-to-face với anh . Cô nàng ngồi lên đùi Hưng nhìn anh đắm đuối với vẻ mặt đỏ ngất. Bây giờ muốn chạy lắm mà chạy không được, cơ tay cơ chân chả chịu hoạt động gì hết sao chạy. Cô cứ ngồi im thin thít , ngượng chết đi được.
-Em khóc nhiều quá rồi nè! Mắt sưng hết rồi!- Hưng đưa tay vén tóc Renko hiện lên đôi mắt sưng đỏ.Anh nhìn mà cũng xót.
-Anh…anh tới đây làm gì?- Renko ngại ngùng nói lên .
-Đón em! Renko, về nhà nha! – Lời Hưng thật dịu ngọt khiến Renko cảm động cực kỳ . Cùng với nụ cười hiền dịu đó nữa. Renko nắm nhẹ lấy áo của anh , run rẩy rồi bật khóc .
-Tại sao…Hic…Tại sao anh đã đối xử với em như vậy rồi mà anh còn kêu em về để làm cái gì chứ? Em về chỉ làm anh bực mình và phiền phức hơn thôi!Hic! Anh ghét em rồi mà …Tại sao bây giờ lại tới đây kêu em về nhà là sao chứ?- Renko nói trong nước mắt. Hưng cũng đành im lặng…tất cả là cũng tại anh , anh chỉ biết ôm lấy khuôn mặt Renko mà lau đi những giọt nước mắt đó.
-Anh thật sự xin lỗi! Lỗi của anh hết ! Em tha thứ cho anh nhá !
-Hic…đồ ngốc…em có giận anh bao giờ đâu!- Hưng ôm lấy Renko , cô cúi đầu vào vai anh mà khóc nấc lên. Cảm xúc của cô , cô không thể điểu khiển được nữa rồi.
-Đúng là anh rất giận em…nhưng dù giận tới cỡ nào…anh cũng không bao giờ ghét em , không bao giờ muốn em rời xa anh ! Em có biết rằng …anh đã khóc khi em bỏ đi không?
-Sao? Anh khóc ư? – Renko giật mình đưa đầu ra nhìn anh chăm chú. Sao chứ? Anh khóc vì cô bỏ đi ư? Nghĩa là….
-Em biết khi Huy gọi điện cho anh …em ấy nói gì không?
-Nói gì?
-Mười phút nữa mà anh không tới, em sẽ là của Huy nhưng mà anh đã tới trước mười phút ! Nghĩa là giờ em thuộc về anh !- Cụm từ “em thuộc về anh” khiến Renko lại đứng hình thêm một lần nữa. Cô mặt đỏ ngất nhìn anh không dứt. Anh cũng vậy ! Anh cũng nhìn cô mãi không thôi!
-Khoan đã !- Renko xấu hổ che mặt Hưng lại.
-Sao…sao thế em?-Hưng ngạc nhiên nắm lấy tay Renko
-Bây giờ nếu em mở tay ra…trước mặt anh….em là Renko hay… là chị Huyệt Anh?-Cô ái ngại hỏi lại. Lại câu hỏi đau lòng này nhưng thay vì suy tư hay buồn bã, Hưng mỉm cười nói ngay khi Renko mở tay ra.
-Em vẫn mãi là Renko của mình anh thôi ! – Hưng ôm lấy khuôn mặt của Renko, kéo nó xuống một chút và…chụt.
Hai đôi môi chạm nhau thật ngọt ngào và dịu dàng . Hưng ôm chặt lấy đầu Renko ghì sát hơn để anh có một nụ hôn sâu hơn với cô , để được ghi mãi khoảng khắc này. Còn Renko, ban đầu cô nhóc bất ngờ quá nhưng rồi cũng hưởng thụ theo , cô vòng tay sau cổ anh như sợ sẽ bị vụt anh lần nữa.
Nói mới nhớ hình như…đây là lần đầu tiên cô và Hưng hôn nhau thì phải. Khoảng khắc này…đáng được nhớ mãi, đáng được tôn trọng mãi mãi. Cô yêu khoảng khắc này. Ngay khi cả hai dứt xong “ nụ hôn mở đầu” , Hưng dịu nhẹ nói với Renko.
-Anh yêu em!- Tim cô nàng đập lien hồi không kiểm soát lại được. Tại sao lại có màn tỏ tình đáng yêu và cảm động như vậy chứ? Renko một lần nữa òa lên khóc vì hạnh phúc.
Có biết cô đã sợ như thế nào không?Sợ rằng cô và anh không nói chuyện với nhau nữa! Không cùng một nhà nữa! Không chung đường thẳng nữa! Khong được gặp mặt nhau một lần nữa! Cô đã rất sợ! Rất rát sợ! Nhưng bây giờ…anh đã nói yêu cô ! Cô là của anh ! Cô và anh sẽ lại bên nhau ! Mà không phải là một thoáng mà là mãi mãi !
-Hic! Huhuhu!
-Thôi được rồi! Nín đi cô nhóc mít ướt !-Hưng cố vỗ Renko nín lại.
-Hic…tại anh….làm em vui quá! Hức!-Hưng phì cười vì câu nói nghẹn ngào đáng yêu của cô .
-Thật tình! Renko! Về với anh nha!
-Dạ!- Renko mỉm cười thật tươi đáp trả lại.
Trên cổ hai người , có hai sợi dây chuyền hồng đỏ lấp ló xuất hiện. Họ thấy, họ cười với nhau. Cười trong hạnh phúc! Dường như nó đã thành đôi và bó chặt lấy với nhau hơn , cũng như hai người họ. Mười năm lạc nhau nhưng cuối cùng họ cũng tìm ra nhau và đến với nhau. Và về lời ước hẹn định mệnh hồi còn nhỏ và kí ức tuyệt đẹp đó, họ không bao giờ quên!
“-Sau này lấy tôi nha!
-Vâng!”
ps: Thật chức là ban đầu tác giả không có ship hai người này thành cặp đâu. Cứ nghĩ nôm na là có người T3 vào chuyện Huyệt Anh và Kaishito ,rồi có ai đó xuất hiện có liên quan tới Sarari mà thôi . Nhưng rồi tg ngỡ ra Renko có phần giống HUyệt Anh mà Hưng lại rất thích Huyệt Anh nhưng lại không đến được nên thôi cho ship luôn. Chứ ban đầu là định cho Hưng bỏ đi du học rồi gặp cô nàng nào bên Mỹ rồi kết thân ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.