Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã
Chương 40: Tha Thứ !
Mộng Huyền Vũ
20/07/2016
- Vậy Huyệt Anh và Mamako….là con gái
hai chú , đúng không?-Phong đưa ra câu kết quả cuối cùng. Một kết quả
rúng động người ta đặc biệt là hai người chú của hai anh .
- Nói cách khác….có vẻ lời hứa năm xưa của gia đình chúng ta đã được thực hiện rồi đó! Phong, chúng ta….cưới con gái mấy chú đấy!-Kaishito lạnh lùng mà cũng không thể ngừng bấn loạn được.
Anh vừa nói, vừa đưa tay lên trán tự bình tĩnh mình lại. Đây là một kỳ tích, một chuyện không thể ngờ tới rằng : hai đứa con gái đó ban đầu chỉ là dnag5 bình thường , trải qua bao nhiêu thử thách cuối cùng hai anh và hai người con gái đó đã đến với nhau rất vui vẻ; hai anh chả màng tới lời hứa năm xưa của gia đình vì lúc đó họ lỡ nghiện hai người con gái đó rồi. Nhưng rồi điều cuối cùng không ngờ tới , họ chính là…con gái của hai người chú mình. Là đối tượng để mấy anh kết hôn theo lời hứa. Qủa là một chuyện rắc rối nhưng vô cùng ngạc nhiên.
-Hai chú…đã sớm nhận ra họ là con của hai chú rồi phải không?- Phong tinh ý, hỏi thêm một câu cho chắc quyết đoán của anh . Không nghe câu trả lời nào, anh đủ biết là có hay không rồi.
-Từ khi nào?-Ý Kaishito nói là hai chú nhận ra Huyệt Anh và Mamako từ khi nào ấy.
-Haiz! Hai cháu đã nhận ra như vậy … chú cũng không giấu gì. Bọn chú nhận ra khi bốn đứa còn ở trên xe. Dù cũng đã mấy năm bỏ nhà cửa đi nhưng không thể nào bọn chú quên được tên con gái của mình.- Chấn Hùng đóng sách lại, thở dài rồi giải đáp hết những câu hỏi của hai người cháu mình.
-Trước đó , bọn chú có nghe ba mẹ hai cháu nói về ngoại hình của hai đứa con gái; bọn chú có chút suy tư vì về lai lịch ba mẹ và hoàn cảnh….rất giống nhưng rồi bọn chú cũng gạt bỏ cho qua .Khi lần đầu các chú gặp Mamako và Huyệt Anh thì không nghĩ là người yêu của các cháu. Nên khi các cháu xuất hiện khiến hai chú rất ngỡ ngàng và càng tăng thêm sự nghi ngờ vì ngoại hình hai đứa đó…quá giống với cô Mai Chi và cô Ánh Nguyệt .-Dosu-san ngồi dậy ,tiếp lời cho bạn mình.
-Sau đó ở trên xa khi lần đầu các cháu kêu lên tên Huyệt Anh và Mamako….bọn chú đã không còn gì để nghi ngờ nữa!
-Vậy giờ cháu hiểu tại sao hai chú lại sớm vô cùng thích Mamako và Huyệt Anh như thế rồi , trông khi trước đó hai chú kiệt liệt phản đối!
-Tại sao khi hai chú nhận ra…hai chú không nói rằng hai người chính là BA CỦA HUYỆT ANH VÀ MAMAKO CHỨ?- Kaishito nắm quyền, bực tức lớn tiếng nhưng họ vẫn bình thản , không mấy gì áy náy.
-Có gì để thừa nhận chứ? Lẽ ra Mamako và Huyệt Anh không nên biết ba của chúng nó là ai! – Dosu nhâm nhi tách trà trả lời câu hỏi của Kaishito.
-Có người ba như bọn chú , quả là rất bất hạnh !
-DÙ CÓ ĐÁNG LÀM BA HAY KHÔNG? THÌ MẤY CHÚ CÓ BIẾT MAMAKO VÀ HUYỆT ANH RẤT NHỚ MẤY CHÚ KHÔNG? HỌ ĐÃ KHÓC KHI NGHE TỤI CON NHẮC ĐẾN ĐẤY!HỌ MUỐN GẶP MẤY CHÚ, LÀ BA CỦA HỌ! HỌ MUỐN BA HỌ LÀ AI ! –Phong ức chế la toáng lên cả cái phòng thư viện vốn từ trước giờ rất yên tĩnh. Nghĩ tới cái lúc khi hỏi về gia đình, Mamako rơi nước mắt mà kể rồi nói sảng những câu nhớ mẹ , nhớ ba và muốn biết ba mình là người như thế nào . Nhìn cô như thế, sao anh vui nổi chứ?
-Nhưng con gái mấy chú còn không nhận ra mấy chú nữa mà? – Dosu-san thấy lần Phong bật dậy , ông liền phản bác lại.
-MẤY CHÚ BỎ HỌ KHI HỌ CÒN QUÁ NHỎ! MỚI CHỈ NĂM TUỔI THÔI SAO CÓ THỂ ĐỊNH HÌNH KHUÔN MẶT HẾT ĐƯỢC CHỨ? HAI CHÚ BỎ NHẢ ,BỎ VỢ…BỎ CẢ CON MÌNH , HAI CHÚ KHÔNG THẤY TỘI LỖI HẢ? – Kaishito hét lớn.
-Lẽ ra người cảm thấy tội lỗi không phải hai chú , mà là cô Ánh Nguyệt và cô Mai Chi mới đúng ! Bộ hai cháu quên rồi sao? – Chấn Hùng cũng khá ức chế, lên tiếng với cháu mình.
-BỌN CHÁU KHÔNG QUÊN! NHƯNG MÀ…HAI CÔ YÊU CÁC CHÚ THẬT LÒNG MÀ? MẶC KỆ TRƯỚC KHI LẤY HAI CHÚ, HỌ ĐÃ ĂN NẰM Ở VỚI AI THÌ CUỐI CÙNG HỌ CŨNG TRAO MÌNH CHO HAI CHÚ THÔI! HỌ ĐÃ SINH RA HUYỆT ANH VÀ MAMAKO CHO MẤY CHÚ CÒN GÌ?
-Vậy tại sao…lại bỏ hai đứa nó ở nhà một mình mà không chăm sóc đến nơi đến chốn chứ ?Hai cô ấy có thật lòng không vậy?
-HỌ BỎ CON GÁI HỌ….ĐỂ ĐI KIẾM MẤY CHÚ ĐẤY ! MẤY CHÚ CÓ BIẾT KHÔNG?- Dứt lời của Phong, Chấn Hùng và Dosu-san xuống sắc , đứng hình ngay lập tức.Hai người cứng họng không nói nên được gì…vợ họ…đi kiếm họ ứ? Bấy lâu nay mất tích là vì họ soa?
-Mamako kể rằng khi em ấy và Huyệt Anh chuyển qua cấp ba : mẹ của hai người đã tin tưởng cho hai đứa tự lập…rồi rủ nhau qua Nhật để kiếm chồng mình . Khi đó đương nhiên Mamako đã khóc lóc van xin cô Mai Chi đừng đi, cô chỉ biết ôm lấy con gái mình rồi cũng bật khóc và nói rằng : “Mẹ qua kêu ba về với chúng ta đây ! Rồi gia đình sẽ lại đoàn tụ như xưa thôi!” Đó là câu cuối cùng của cô dành cho Mamako cho đến giờ….
-Huyệt Anh có nói thêm : Mỗi nửa đêm, em ấy phát hiện mẹ mình luôn nằm khóc thút thít một mình trong phòng và mê sảng gọi tên chú đấy , chú Chấn Hùng! Khi cô Ánh Nguyệt xách va li đi , Huyệt Anh cũng có ngăn cản ,cô mỉm cười nhẹ với em ấy : “ Mẹ đi ba năm thôi ,cũng đủ để con khôn lớn!Mẹ qua đó sẽ rất nhớ con nhưng … mẹ phải gặp ba con , mẹ nhớ ba con lắm!” rồi cô ấy bật khóc, Huyệt Anh cũng khóc theo cô!
Mỗi câu chuyện của hai chàng hoàng tử là mỗi lần nhưng con dao đâm thẳng qua hai người chú mình. Họ ngồi xuống bất lực suy tư, tuy lỗi lầm của Mai Chi và Ánh Nguyệt cho họ là điều không thể tha thứ nhưng mà mỗi khi nghĩ đến vợ mình, thật lòng Dosu và Chấn Hùng không thể phủ nhận rằng …. Hai người rất nhớ họ , muốn phát điên lên đi được!
-Hai cô thật sự rất yêu và thật lòng với hai chú! Có thể việc hai cô không còn trong trắng nữa là một tai nạn thì sao ? Dù có chuyện gì…họ cũng chỉ một lòng với hai chú thôi! Hai chú …tha cho hai cô đi!-Phong nói nhỏ nhẹ đầy cảm xúc, anh cố gắng giọng mình để không lộ thái độ thái quá.
-Với lại con gái hai chú….rất muốn gặp các chú, rất muốn biết các chú là ai! Nếu thật sự hai chú yêu thương Huyệt Anh và Mamako….thì hãy cho hai em ấy biết hai chú là ba họ đi! Hai em ấy rất ao ước được được gặp lại gia đình mình.-Kaishito ra sức thuyết phục.
Dẫu biết Mamako và Huyệt Anh đau khổ , ngay cả mẹ hai cô cũng buồn bã vì nhớ chồng mình.Nhưng chú Chấn Hùng và Dosu cũng rất khổ sở vì vợ con mình. Xa nhau đã 12 năm , nhưng không lúc nào Chấn Hùng và Dosu không ngừng nghỉ đến vợ mình và tự hỏi… giờ con mình đã như thế nào ? Hình dáng ra sao? Sống tốt không?
-Được thôi!Hai chú sẽ xuống nói với Huyệt Anh và Mamako!-Chấn Hùng lấy lại bình tĩnh . Đứng dậy , chỉnh tề quần áo.
-Mong hai đứa ấy không quá sợ và thất vọng về hai chú!-Dosu cũng thế. Có vẻ trông hai chú rất căng thẳng khi chuẩn bị đối mặt với con gái mình.
-Không sao đâu hai chú!
-Ngược lai Mamako và Huyệt Anh sẽ rất mừng đấy!- Phong và Kaishito an ủi để hai người nhẹ nhàng hơn.
Mở cửa phòng thư viện, hai anh xuống trước hai người chú của mình. Vừa mới xuống thì đập vào mắt các anh là mẹ Kaishito và Phong ôm chặt lấy Huyệt Anh và Mamako mà khóc , ba hai anh thì đứng mặt im lặng vô bờ. Vừa thấy Chấn Hùng và Dosu xuống, Daisuke và Hoàng Dương nhìn không mấy có biểu cảm gì.
-Chuyện gì…sao mẹ lại khóc?- Phong chạy tới chỗ mẹ mình , anh ngỡ ngàng phát hiện khuôn mặt câm nín, u ám của Mamako . Đôi mắt vô hồn , lạnh lẽo, anh chưa bao giờ thấy biểu cảm này của cô.
-Mẹ? Huyệt Anh…em?- Kaishito cũng bất ngờ với biểu cảm lạ thường của Huyệt Anh . Có khi nào….
-An Di..Tuệ Linh?- Chấn Hùng khó hiểu nhìn cảnh tượng rơi lệ này.
-Hic….bọn em….bọn em cuối cùng…..cũng đã tìm thấy!-An Di khốc nấc lên nói từng câu đứt quãng.
-Sao?Tìm thấy cái gì?- Dosu tò mò.
-Ánh Nguyệt……Mai Chi! Hic !-Tuệ Lin vừa khóc vừa cố gắng thành công. Nói ngắn gọn vậy thôi cũng đủ cho mọi người đủ hiểu.
-Vậy là....mọi người dưới đây biết hết rồi sao... ngay cả...-Kaishito nghi ngờ.
Mọi người im lặng , đặc biệt Chấn Hùng và Dosu tim đập loạn nhịp nhìn biểu hiện của con gái họ. Sao lại không hành động gì hết vậy ...
-.Mamako....Con biết rồi sao ?
-...Con biết hết rồi....Thì ra đó là nguyên nhân « ba »...đã bỏ con và mẹ trong suốt 12 năm liền sao ?-Dosu câm nín, ông cũng chả biết nói gì hơn.
-Huyệt Anh... « ba » xin lỗi ! –Chấn Hùng nghẹ lời thốt ra.
-....
Cả hai người khiến tất cả còn lại sững sờ , đương nhiên có bao giờ thấy cảnh vật này với hai người chú lạnh lùng này đâu . Ngay cả Phong và Kaishito còn cảm thấy vô cùng lạ lẫm nữa.
-Huyệt Anh...sao con không nói gì với ba con đi ?- Daisuke thay người bạn mình hỏi.
-Con biết nói gì đây ? Với người đã bỏ con và mẹ đi chứ ? –Âm điệu trầm hẳn và khí chất lạnh lùng khiến mọi người giật bắn . Chấn Hùng nghe con gái nói mình vậy, trái tim nhói lên ngay lập tức. Qủa là người như ông và Dosu-san...không đáng để làm cha mà.
-Tại sao ? TẠI SAO BA BỎ CON ? BA BỎ MẸ CHỨ? BA BỎ ĐI ĐẾN LƯỢT CẢ MẸ BỎ ĐI ĐỂ TÌM BA! BA CÓ BIẾT CON LẪN MẸ CẢM GIÁC THẾ NÀO KHÔNG?-Mamako bỗng dưng hét lên dữ dội , nước mắt cô tự do chảy .
-BA ĐÃ NÓI LÀ SỚM SẼ QUAY LẠI VỚ CON VÀ MẸ RỒI RỐT CUỘC SAO? BA KHÔNG LIÊN LẠC HỎI THĂM GÌ CON VÀ MẸ CẢ 12 NĂM TRỜI ! BỘ BA THÍCH LẮM HAY SAO?-Song theo đó là Huyệt Anh với thần thái vô cùng dữ dội, tuy âm đệu hằn lên vẻ tức giận vô cùng nhưng khuôn mặt lại bi thương khóc lóc.
-Mamako! Em bình tĩnh lại!
-Huyệt Anh! Bình tĩnh Huyệt Anh!
Sự vùng dây của hai cô gái quá bất ngờ, Kaishito lẫn Phong chạy lại thay mẹ mình ôm chặt lấy họ . Mặc bị bạn trai mình cản lại , họ vẫn không ngừng la hét, xỏa nỗi lòng bấy lâu nay của họ . Ba mẹ Phong và Kaishito nhìn thấy cảnh này mà đau lòng và vô cùng tội nghiệp cho hai cô bé .Một phần sắp là con dâu nhưng đặc biệt không ngờ còn là con gái của bạn thân mất tích của họ. Nhìn mà xót xa.
-CON KHÔNG BIẾT! BA KIẾM MẸ VỀ ĐÂY CHO CON!
-BA DẪN MẸ VỀ ĐÂY ĐI! CON NHỚ MẸ LẮM RỒI! –Xen kẽ những lời nói là tiếng khóc vang mãi không dứt nghe mà xót lòng.
Lời van xin thê thảm và hàm ý trách móc được toát ra vô cùng mãnh liệt ! Sự nhớ nhung của họ…có ai hiểu được không : đếm từng ngày khi còn cấp 1 chừng nào ba về , đã quá lâu đến nỗi họ quên mất mặt ba mình. Cấp 2 thì hễ mỗi tuần là hỏi mẹ chừng nào ba về khoảng 3 ,4 lần rồi mấy lần đau lòng khi thấy mẹ mình mất dần nụ cười thay vào đó những tiếng khóc lén thút thít . Cấp 3 thì sao? Lẫn mẹ cũng bỏ họ mà đi kiếm ba . Hai năm không ba không mẹ , chỉ còn một mình không gia đình, làm gì cũng một mình , cô đơn vô tận không có ba có mẹ để chia sẻ.
Chấn Hùng và Dosu giật phắn cả lên khi hành đồng vô cùng tiêu cực của con gái mình, hai người chỉ biết im lặng mà nghe. Từng câu từng chữ là con dao đâm nát vào tim hai ông. Dẫu cho ông đã cố gắng ruồng bỏ con gái của người đàn bà dơ dáy kìa…thì cũng không phủ nhận rằng đồi diện họ là con gái họ, là đứa con họ hết mực quan tâm và yêu thương .
-Kaishito ! Phong! Buông con gái mấy chú đi!- Chấn Hùng lên tiếng .
-Nhưng mà….
-Chú Chấn hùng nói thì cứ nghe đi! Buông Mamako và Huyệt Anh ra đi!- Dosu cắt ngang câu nói của Kaishito.
-Vâng!
Khi hai anh buông ra, hai cô nàng ngồi ngay xuống sàn che mặt khóc. Phần vì uất ba, phần vì nhớ mẹ, nhưng điều hai người muốn là gia đình của mình quay trở lại .
-Mọi người…cho họ chút không gian đi! Lên phòng làm việc có chuyện cần bàn đây!-Daisuke ra lệnh , Hoàng Dương cũng theo ý bạn mình.
Dù không muốn nhưng không thể cãi lại lời ba, Kaishito và Phong rất muốn ở lại với bạn gái mình để an ủi và bình tĩnh hai cô lại nhưng không may là mẹ hai người kéo họ đi.
-Hic! Huhuhu!
-Hức….
Mamako thì không mạnh mẽ bằng Huyệt Anh, cô úp mặt xuống sàn khóc vang trời. Còn Huyệt Anh thì ngồi xổm, mặt hơi xuống che mặt , ráng cố khóc thầm.
-Mamako! Ba xin lỗi! Lẽ ra ba không nên bỏ con! Ba vì lúc đó giận quá mà mất khôn! Thật sự là bao năm qua … ba cũng rất nhớ mẹ con và con !- Dosu thấy con gái mình cứ khóc như thế, ông chịu gì nổi.
-VẬY TẠI SAO BA KHÔNG VỀ NHÀ VỚI CON VÀ MẸ? MÀ CỨ MẤT TÍCH NHƯ THẾ CHỨ? –Mamako vẫn che mặt , lớn tiếng lại với ba mình.
-…Có thể là ba sợ ...ba sợ lại phải đối mặt với mẹ con….và con ! Ba sợ con không nhận ra… ba là ai ?- Gio5ng Dosu run rẩy như muốn sắp khóc nhưng với bản tính lạnh lùng nào đó trong ông một phần giúp ông kiềm lại .
Thử hỏi một đứa trẻ 5 tuổi bao lâu gặp lại ba…có nhận ra không chứ? Có hiểu được cái cảm giác gặp con mình mà nó hỏi : “ Chú là ai ?”Thật sự rất đau lòng, cảm giác như bị bắn vào tim vậy. Cộng thêm việc Dosu hận Mai Chi nhưng một phần lại vô cùng yêu Mai Chi…hai cảm giác xen lẫn nhau…ông biết phải đối xử sao mới vừa lòng đây?
-Vậy…tại sao…. ba lại có thể nhận ra con được chứ?-Mamako ngẩng mặt khuôn mặt đỏ ửng cả lên . Đôi mắt lem nhem nước nhìn ba cô mà tim đập loạn.Dosu nhìn con gái nhỏ của mình , mỉm cười nhẹ nhàng đáp.
-Vì con rất giống mẹ! Và ba không thể nào quên được khuôn mặt mẹ con! – (Tg: ông bố này thật là toẹt vời xD ) .
Mamako ngạc nhiên nhìn ba chằm chằm, đôi mắt tròn xoe của cô mở to rồi đứng dậy chạy nhanh ngay tới, hai cánh tay dang ra và ôm trọn lấy ba mình trong vòng tay nhỏ. Vùi đầu vào vai ba khóc nức nở như đứa trẻ lên ba. Dosu liền ôm chặt lấy con gái mình mà run rẩy . Hình như lâu …lâu lắm rồi , ông mới được dùng cả hai cánh tay này ôm và nâng niu con gái của ông . Đã quá lâu rồi.
-Ba ơi…con muốn ba về và tha thứ cho mẹ!-Mamako nói thì thầm với ông.
-Ba sẽ tha thứ mọi chuyện!
-….Con không tính nói gì với ba sao Huyệt Anh ?- Chấn Hùng thấy con gái mình cứ ngồi lỳ lỳ không chịu lên tiếng. Chấn Hùng hơi buồn cái.
-Ba…cũng cảm giác giống với chú Dosu đúng không?-Huyệt Anh nói lạnh nhạt .
-….Ba nhận làm chú của Kaishito vì tính hai người hợp thì..con hiểu rồi đấy!-Ông tiến tới lại gần con gái mình, nhìn xuống . Ý ông là…ông không có mạnh dạn nói lộ hết tình cảm của mình như Dosu được.
-Con hiểu rồi…
-Ba….ba thật sự … rất muốn gặp con và mẹ con ! Khi ba nhận ra con , ba đã sẵn sàng tha thứ cho bà ấy….
-Vì con cũng rất giống mẹ sao? – Huyệt Anh chen ngang, cô ngẩng mặt lên nhìn đối diện với ba.
-Phải! Con rất giống mẹ khiến ba khi gặp con đã rất ngỡ ngàng…khi đó ba cứ mừng thầm nghĩ là được gặp lại mẹ nhưng mà không phải…chả qua ba nhớ mẹ quá nên nhìn nhầm! Nhưng rồi phát hiện thì…ba thật sự đã vô cùng hạnh phúc khi ngừời giống vợ chính là con gái mình !
-……-Huyệt Anh rơi nước mắt dữ hơn.
-Con à! Tha thứ cho người làm cha tệ bạc này!-Ông ngồi liền ôm lấy con mình.
Huyệt Anh ôm chặt lấy ông , khóc như mưa .
-Hic! Con nhớ mẹ…nhớ cả ba!
Cô nức nở trong vòng ta ba, Chấn Hùng ôm chặt lấy đứa con gái nhỏ. Trời ơi, ông cứ sợ sẽ không bao giờ có ngày ông được gặp lại con nhưng mà may mắn quá , trời vẫn còn thương ông. Ông không còn khổ sở về chuyện gia đình mình, tự hỏi giờ họ ra sao. Bây giờ kế bên ông chính là đứa con gái của ông…thì ông không cần pha3is ợ gì hết. Là đứa con gái của ông và vợ ông,Ánh Nguyệt.
-Mọi chuyện có vẻ ổn thỏa quá nhỉ?- Phong đứng trên cầu thang nhìn xuống mỉm cười thỏa mãn.
-Tội nghiệp cho Huyệt Anh và Mamako…mấy năm qua đã cực khổ như thế nào thế mà….- Kaishito nhìn mà lòng buồn hiu quạnh. Nhớ lại những gì anh từng đối xử với cô … thật đáng xấu hổ.
-…Chúng ta quả là một đứa ngốc !-Phong cũng thừa nhận . Qua bao nhiêu việc giờ họ đã có hai cô và còn không gì bằng khi hai cô chính là đối tượng được đính hôn trước đó, là con của hai người chú yêu quí của họ.
-Tại sao lần đầu khi gặp nhau …chúng ta lại không nhận ra rằng họ là con gái của hai chú chứ? Chả phải chúng ta biết đầy đủ họ tên hai em ấy sao?
-Có bao giờ chúng ta được gặp cô đâu mà trông biết cô như thế nào? Và chả phải lúc đó , chúng ta cứ 100% Hoa Âm và Hoa là con gái của hai chú sao? Nên….
-Lẽ ra…phải để ý kỹ hơn một chút thì…hai em ấy…đâu cần phải đau khổ để có được kết quả như ngày hôm nay chứ?-Kaishito lại càng bực anh hơn nữa. Hồi đó anh cứ cho mình là thiên tài nhưng thực ra…cũng chả thiên tài đến mấy!
-Là lỗi của hai đứa đúng không?
-Phải!
-Vậy Kaishito này!- Phong quay qua cười ranh mãnh.
-Sao?-Anh nhìn thằng bạn thân anh , dự cảm không lành.
-Chuẩn bị làm người chồng có trách nhiệm chưa ?
-…Tao chuẩn bị từ khi muốn hôn Huyệt Anh rồi!(Xem lại chương 3)-Kaishito nhếch . Phong cũng hếch theo với câu trả lời.
-Còn mày?-Kaishito quay qua hỏi Phong.
-…Tao đã chuẩn bị khi bị cướp nụ hôn đầu đời rồi! (Xem lại chương 17!)
ps:Mình thanh lý gấp 2 cây son kem Naked4 màu 9 (Hồng tươi) , màu 4(cam tươi) và màu 8(đỏ tươi) . Đồng giá :50k. Chưa xài lần nào , thanh lý la do bị trầy xước nhẹ ngoài vỏ.
Và một set phấn phủ + kem nền babe skin giá 80k
Nội thành : freeship -10k , ngoại thành: 15k-20k , mua set+son => freeship!
Thanh lý gấp 1-8 mình đi du học!
- Nói cách khác….có vẻ lời hứa năm xưa của gia đình chúng ta đã được thực hiện rồi đó! Phong, chúng ta….cưới con gái mấy chú đấy!-Kaishito lạnh lùng mà cũng không thể ngừng bấn loạn được.
Anh vừa nói, vừa đưa tay lên trán tự bình tĩnh mình lại. Đây là một kỳ tích, một chuyện không thể ngờ tới rằng : hai đứa con gái đó ban đầu chỉ là dnag5 bình thường , trải qua bao nhiêu thử thách cuối cùng hai anh và hai người con gái đó đã đến với nhau rất vui vẻ; hai anh chả màng tới lời hứa năm xưa của gia đình vì lúc đó họ lỡ nghiện hai người con gái đó rồi. Nhưng rồi điều cuối cùng không ngờ tới , họ chính là…con gái của hai người chú mình. Là đối tượng để mấy anh kết hôn theo lời hứa. Qủa là một chuyện rắc rối nhưng vô cùng ngạc nhiên.
-Hai chú…đã sớm nhận ra họ là con của hai chú rồi phải không?- Phong tinh ý, hỏi thêm một câu cho chắc quyết đoán của anh . Không nghe câu trả lời nào, anh đủ biết là có hay không rồi.
-Từ khi nào?-Ý Kaishito nói là hai chú nhận ra Huyệt Anh và Mamako từ khi nào ấy.
-Haiz! Hai cháu đã nhận ra như vậy … chú cũng không giấu gì. Bọn chú nhận ra khi bốn đứa còn ở trên xe. Dù cũng đã mấy năm bỏ nhà cửa đi nhưng không thể nào bọn chú quên được tên con gái của mình.- Chấn Hùng đóng sách lại, thở dài rồi giải đáp hết những câu hỏi của hai người cháu mình.
-Trước đó , bọn chú có nghe ba mẹ hai cháu nói về ngoại hình của hai đứa con gái; bọn chú có chút suy tư vì về lai lịch ba mẹ và hoàn cảnh….rất giống nhưng rồi bọn chú cũng gạt bỏ cho qua .Khi lần đầu các chú gặp Mamako và Huyệt Anh thì không nghĩ là người yêu của các cháu. Nên khi các cháu xuất hiện khiến hai chú rất ngỡ ngàng và càng tăng thêm sự nghi ngờ vì ngoại hình hai đứa đó…quá giống với cô Mai Chi và cô Ánh Nguyệt .-Dosu-san ngồi dậy ,tiếp lời cho bạn mình.
-Sau đó ở trên xa khi lần đầu các cháu kêu lên tên Huyệt Anh và Mamako….bọn chú đã không còn gì để nghi ngờ nữa!
-Vậy giờ cháu hiểu tại sao hai chú lại sớm vô cùng thích Mamako và Huyệt Anh như thế rồi , trông khi trước đó hai chú kiệt liệt phản đối!
-Tại sao khi hai chú nhận ra…hai chú không nói rằng hai người chính là BA CỦA HUYỆT ANH VÀ MAMAKO CHỨ?- Kaishito nắm quyền, bực tức lớn tiếng nhưng họ vẫn bình thản , không mấy gì áy náy.
-Có gì để thừa nhận chứ? Lẽ ra Mamako và Huyệt Anh không nên biết ba của chúng nó là ai! – Dosu nhâm nhi tách trà trả lời câu hỏi của Kaishito.
-Có người ba như bọn chú , quả là rất bất hạnh !
-DÙ CÓ ĐÁNG LÀM BA HAY KHÔNG? THÌ MẤY CHÚ CÓ BIẾT MAMAKO VÀ HUYỆT ANH RẤT NHỚ MẤY CHÚ KHÔNG? HỌ ĐÃ KHÓC KHI NGHE TỤI CON NHẮC ĐẾN ĐẤY!HỌ MUỐN GẶP MẤY CHÚ, LÀ BA CỦA HỌ! HỌ MUỐN BA HỌ LÀ AI ! –Phong ức chế la toáng lên cả cái phòng thư viện vốn từ trước giờ rất yên tĩnh. Nghĩ tới cái lúc khi hỏi về gia đình, Mamako rơi nước mắt mà kể rồi nói sảng những câu nhớ mẹ , nhớ ba và muốn biết ba mình là người như thế nào . Nhìn cô như thế, sao anh vui nổi chứ?
-Nhưng con gái mấy chú còn không nhận ra mấy chú nữa mà? – Dosu-san thấy lần Phong bật dậy , ông liền phản bác lại.
-MẤY CHÚ BỎ HỌ KHI HỌ CÒN QUÁ NHỎ! MỚI CHỈ NĂM TUỔI THÔI SAO CÓ THỂ ĐỊNH HÌNH KHUÔN MẶT HẾT ĐƯỢC CHỨ? HAI CHÚ BỎ NHẢ ,BỎ VỢ…BỎ CẢ CON MÌNH , HAI CHÚ KHÔNG THẤY TỘI LỖI HẢ? – Kaishito hét lớn.
-Lẽ ra người cảm thấy tội lỗi không phải hai chú , mà là cô Ánh Nguyệt và cô Mai Chi mới đúng ! Bộ hai cháu quên rồi sao? – Chấn Hùng cũng khá ức chế, lên tiếng với cháu mình.
-BỌN CHÁU KHÔNG QUÊN! NHƯNG MÀ…HAI CÔ YÊU CÁC CHÚ THẬT LÒNG MÀ? MẶC KỆ TRƯỚC KHI LẤY HAI CHÚ, HỌ ĐÃ ĂN NẰM Ở VỚI AI THÌ CUỐI CÙNG HỌ CŨNG TRAO MÌNH CHO HAI CHÚ THÔI! HỌ ĐÃ SINH RA HUYỆT ANH VÀ MAMAKO CHO MẤY CHÚ CÒN GÌ?
-Vậy tại sao…lại bỏ hai đứa nó ở nhà một mình mà không chăm sóc đến nơi đến chốn chứ ?Hai cô ấy có thật lòng không vậy?
-HỌ BỎ CON GÁI HỌ….ĐỂ ĐI KIẾM MẤY CHÚ ĐẤY ! MẤY CHÚ CÓ BIẾT KHÔNG?- Dứt lời của Phong, Chấn Hùng và Dosu-san xuống sắc , đứng hình ngay lập tức.Hai người cứng họng không nói nên được gì…vợ họ…đi kiếm họ ứ? Bấy lâu nay mất tích là vì họ soa?
-Mamako kể rằng khi em ấy và Huyệt Anh chuyển qua cấp ba : mẹ của hai người đã tin tưởng cho hai đứa tự lập…rồi rủ nhau qua Nhật để kiếm chồng mình . Khi đó đương nhiên Mamako đã khóc lóc van xin cô Mai Chi đừng đi, cô chỉ biết ôm lấy con gái mình rồi cũng bật khóc và nói rằng : “Mẹ qua kêu ba về với chúng ta đây ! Rồi gia đình sẽ lại đoàn tụ như xưa thôi!” Đó là câu cuối cùng của cô dành cho Mamako cho đến giờ….
-Huyệt Anh có nói thêm : Mỗi nửa đêm, em ấy phát hiện mẹ mình luôn nằm khóc thút thít một mình trong phòng và mê sảng gọi tên chú đấy , chú Chấn Hùng! Khi cô Ánh Nguyệt xách va li đi , Huyệt Anh cũng có ngăn cản ,cô mỉm cười nhẹ với em ấy : “ Mẹ đi ba năm thôi ,cũng đủ để con khôn lớn!Mẹ qua đó sẽ rất nhớ con nhưng … mẹ phải gặp ba con , mẹ nhớ ba con lắm!” rồi cô ấy bật khóc, Huyệt Anh cũng khóc theo cô!
Mỗi câu chuyện của hai chàng hoàng tử là mỗi lần nhưng con dao đâm thẳng qua hai người chú mình. Họ ngồi xuống bất lực suy tư, tuy lỗi lầm của Mai Chi và Ánh Nguyệt cho họ là điều không thể tha thứ nhưng mà mỗi khi nghĩ đến vợ mình, thật lòng Dosu và Chấn Hùng không thể phủ nhận rằng …. Hai người rất nhớ họ , muốn phát điên lên đi được!
-Hai cô thật sự rất yêu và thật lòng với hai chú! Có thể việc hai cô không còn trong trắng nữa là một tai nạn thì sao ? Dù có chuyện gì…họ cũng chỉ một lòng với hai chú thôi! Hai chú …tha cho hai cô đi!-Phong nói nhỏ nhẹ đầy cảm xúc, anh cố gắng giọng mình để không lộ thái độ thái quá.
-Với lại con gái hai chú….rất muốn gặp các chú, rất muốn biết các chú là ai! Nếu thật sự hai chú yêu thương Huyệt Anh và Mamako….thì hãy cho hai em ấy biết hai chú là ba họ đi! Hai em ấy rất ao ước được được gặp lại gia đình mình.-Kaishito ra sức thuyết phục.
Dẫu biết Mamako và Huyệt Anh đau khổ , ngay cả mẹ hai cô cũng buồn bã vì nhớ chồng mình.Nhưng chú Chấn Hùng và Dosu cũng rất khổ sở vì vợ con mình. Xa nhau đã 12 năm , nhưng không lúc nào Chấn Hùng và Dosu không ngừng nghỉ đến vợ mình và tự hỏi… giờ con mình đã như thế nào ? Hình dáng ra sao? Sống tốt không?
-Được thôi!Hai chú sẽ xuống nói với Huyệt Anh và Mamako!-Chấn Hùng lấy lại bình tĩnh . Đứng dậy , chỉnh tề quần áo.
-Mong hai đứa ấy không quá sợ và thất vọng về hai chú!-Dosu cũng thế. Có vẻ trông hai chú rất căng thẳng khi chuẩn bị đối mặt với con gái mình.
-Không sao đâu hai chú!
-Ngược lai Mamako và Huyệt Anh sẽ rất mừng đấy!- Phong và Kaishito an ủi để hai người nhẹ nhàng hơn.
Mở cửa phòng thư viện, hai anh xuống trước hai người chú của mình. Vừa mới xuống thì đập vào mắt các anh là mẹ Kaishito và Phong ôm chặt lấy Huyệt Anh và Mamako mà khóc , ba hai anh thì đứng mặt im lặng vô bờ. Vừa thấy Chấn Hùng và Dosu xuống, Daisuke và Hoàng Dương nhìn không mấy có biểu cảm gì.
-Chuyện gì…sao mẹ lại khóc?- Phong chạy tới chỗ mẹ mình , anh ngỡ ngàng phát hiện khuôn mặt câm nín, u ám của Mamako . Đôi mắt vô hồn , lạnh lẽo, anh chưa bao giờ thấy biểu cảm này của cô.
-Mẹ? Huyệt Anh…em?- Kaishito cũng bất ngờ với biểu cảm lạ thường của Huyệt Anh . Có khi nào….
-An Di..Tuệ Linh?- Chấn Hùng khó hiểu nhìn cảnh tượng rơi lệ này.
-Hic….bọn em….bọn em cuối cùng…..cũng đã tìm thấy!-An Di khốc nấc lên nói từng câu đứt quãng.
-Sao?Tìm thấy cái gì?- Dosu tò mò.
-Ánh Nguyệt……Mai Chi! Hic !-Tuệ Lin vừa khóc vừa cố gắng thành công. Nói ngắn gọn vậy thôi cũng đủ cho mọi người đủ hiểu.
-Vậy là....mọi người dưới đây biết hết rồi sao... ngay cả...-Kaishito nghi ngờ.
Mọi người im lặng , đặc biệt Chấn Hùng và Dosu tim đập loạn nhịp nhìn biểu hiện của con gái họ. Sao lại không hành động gì hết vậy ...
-.Mamako....Con biết rồi sao ?
-...Con biết hết rồi....Thì ra đó là nguyên nhân « ba »...đã bỏ con và mẹ trong suốt 12 năm liền sao ?-Dosu câm nín, ông cũng chả biết nói gì hơn.
-Huyệt Anh... « ba » xin lỗi ! –Chấn Hùng nghẹ lời thốt ra.
-....
Cả hai người khiến tất cả còn lại sững sờ , đương nhiên có bao giờ thấy cảnh vật này với hai người chú lạnh lùng này đâu . Ngay cả Phong và Kaishito còn cảm thấy vô cùng lạ lẫm nữa.
-Huyệt Anh...sao con không nói gì với ba con đi ?- Daisuke thay người bạn mình hỏi.
-Con biết nói gì đây ? Với người đã bỏ con và mẹ đi chứ ? –Âm điệu trầm hẳn và khí chất lạnh lùng khiến mọi người giật bắn . Chấn Hùng nghe con gái nói mình vậy, trái tim nhói lên ngay lập tức. Qủa là người như ông và Dosu-san...không đáng để làm cha mà.
-Tại sao ? TẠI SAO BA BỎ CON ? BA BỎ MẸ CHỨ? BA BỎ ĐI ĐẾN LƯỢT CẢ MẸ BỎ ĐI ĐỂ TÌM BA! BA CÓ BIẾT CON LẪN MẸ CẢM GIÁC THẾ NÀO KHÔNG?-Mamako bỗng dưng hét lên dữ dội , nước mắt cô tự do chảy .
-BA ĐÃ NÓI LÀ SỚM SẼ QUAY LẠI VỚ CON VÀ MẸ RỒI RỐT CUỘC SAO? BA KHÔNG LIÊN LẠC HỎI THĂM GÌ CON VÀ MẸ CẢ 12 NĂM TRỜI ! BỘ BA THÍCH LẮM HAY SAO?-Song theo đó là Huyệt Anh với thần thái vô cùng dữ dội, tuy âm đệu hằn lên vẻ tức giận vô cùng nhưng khuôn mặt lại bi thương khóc lóc.
-Mamako! Em bình tĩnh lại!
-Huyệt Anh! Bình tĩnh Huyệt Anh!
Sự vùng dây của hai cô gái quá bất ngờ, Kaishito lẫn Phong chạy lại thay mẹ mình ôm chặt lấy họ . Mặc bị bạn trai mình cản lại , họ vẫn không ngừng la hét, xỏa nỗi lòng bấy lâu nay của họ . Ba mẹ Phong và Kaishito nhìn thấy cảnh này mà đau lòng và vô cùng tội nghiệp cho hai cô bé .Một phần sắp là con dâu nhưng đặc biệt không ngờ còn là con gái của bạn thân mất tích của họ. Nhìn mà xót xa.
-CON KHÔNG BIẾT! BA KIẾM MẸ VỀ ĐÂY CHO CON!
-BA DẪN MẸ VỀ ĐÂY ĐI! CON NHỚ MẸ LẮM RỒI! –Xen kẽ những lời nói là tiếng khóc vang mãi không dứt nghe mà xót lòng.
Lời van xin thê thảm và hàm ý trách móc được toát ra vô cùng mãnh liệt ! Sự nhớ nhung của họ…có ai hiểu được không : đếm từng ngày khi còn cấp 1 chừng nào ba về , đã quá lâu đến nỗi họ quên mất mặt ba mình. Cấp 2 thì hễ mỗi tuần là hỏi mẹ chừng nào ba về khoảng 3 ,4 lần rồi mấy lần đau lòng khi thấy mẹ mình mất dần nụ cười thay vào đó những tiếng khóc lén thút thít . Cấp 3 thì sao? Lẫn mẹ cũng bỏ họ mà đi kiếm ba . Hai năm không ba không mẹ , chỉ còn một mình không gia đình, làm gì cũng một mình , cô đơn vô tận không có ba có mẹ để chia sẻ.
Chấn Hùng và Dosu giật phắn cả lên khi hành đồng vô cùng tiêu cực của con gái mình, hai người chỉ biết im lặng mà nghe. Từng câu từng chữ là con dao đâm nát vào tim hai ông. Dẫu cho ông đã cố gắng ruồng bỏ con gái của người đàn bà dơ dáy kìa…thì cũng không phủ nhận rằng đồi diện họ là con gái họ, là đứa con họ hết mực quan tâm và yêu thương .
-Kaishito ! Phong! Buông con gái mấy chú đi!- Chấn Hùng lên tiếng .
-Nhưng mà….
-Chú Chấn hùng nói thì cứ nghe đi! Buông Mamako và Huyệt Anh ra đi!- Dosu cắt ngang câu nói của Kaishito.
-Vâng!
Khi hai anh buông ra, hai cô nàng ngồi ngay xuống sàn che mặt khóc. Phần vì uất ba, phần vì nhớ mẹ, nhưng điều hai người muốn là gia đình của mình quay trở lại .
-Mọi người…cho họ chút không gian đi! Lên phòng làm việc có chuyện cần bàn đây!-Daisuke ra lệnh , Hoàng Dương cũng theo ý bạn mình.
Dù không muốn nhưng không thể cãi lại lời ba, Kaishito và Phong rất muốn ở lại với bạn gái mình để an ủi và bình tĩnh hai cô lại nhưng không may là mẹ hai người kéo họ đi.
-Hic! Huhuhu!
-Hức….
Mamako thì không mạnh mẽ bằng Huyệt Anh, cô úp mặt xuống sàn khóc vang trời. Còn Huyệt Anh thì ngồi xổm, mặt hơi xuống che mặt , ráng cố khóc thầm.
-Mamako! Ba xin lỗi! Lẽ ra ba không nên bỏ con! Ba vì lúc đó giận quá mà mất khôn! Thật sự là bao năm qua … ba cũng rất nhớ mẹ con và con !- Dosu thấy con gái mình cứ khóc như thế, ông chịu gì nổi.
-VẬY TẠI SAO BA KHÔNG VỀ NHÀ VỚI CON VÀ MẸ? MÀ CỨ MẤT TÍCH NHƯ THẾ CHỨ? –Mamako vẫn che mặt , lớn tiếng lại với ba mình.
-…Có thể là ba sợ ...ba sợ lại phải đối mặt với mẹ con….và con ! Ba sợ con không nhận ra… ba là ai ?- Gio5ng Dosu run rẩy như muốn sắp khóc nhưng với bản tính lạnh lùng nào đó trong ông một phần giúp ông kiềm lại .
Thử hỏi một đứa trẻ 5 tuổi bao lâu gặp lại ba…có nhận ra không chứ? Có hiểu được cái cảm giác gặp con mình mà nó hỏi : “ Chú là ai ?”Thật sự rất đau lòng, cảm giác như bị bắn vào tim vậy. Cộng thêm việc Dosu hận Mai Chi nhưng một phần lại vô cùng yêu Mai Chi…hai cảm giác xen lẫn nhau…ông biết phải đối xử sao mới vừa lòng đây?
-Vậy…tại sao…. ba lại có thể nhận ra con được chứ?-Mamako ngẩng mặt khuôn mặt đỏ ửng cả lên . Đôi mắt lem nhem nước nhìn ba cô mà tim đập loạn.Dosu nhìn con gái nhỏ của mình , mỉm cười nhẹ nhàng đáp.
-Vì con rất giống mẹ! Và ba không thể nào quên được khuôn mặt mẹ con! – (Tg: ông bố này thật là toẹt vời xD ) .
Mamako ngạc nhiên nhìn ba chằm chằm, đôi mắt tròn xoe của cô mở to rồi đứng dậy chạy nhanh ngay tới, hai cánh tay dang ra và ôm trọn lấy ba mình trong vòng tay nhỏ. Vùi đầu vào vai ba khóc nức nở như đứa trẻ lên ba. Dosu liền ôm chặt lấy con gái mình mà run rẩy . Hình như lâu …lâu lắm rồi , ông mới được dùng cả hai cánh tay này ôm và nâng niu con gái của ông . Đã quá lâu rồi.
-Ba ơi…con muốn ba về và tha thứ cho mẹ!-Mamako nói thì thầm với ông.
-Ba sẽ tha thứ mọi chuyện!
-….Con không tính nói gì với ba sao Huyệt Anh ?- Chấn Hùng thấy con gái mình cứ ngồi lỳ lỳ không chịu lên tiếng. Chấn Hùng hơi buồn cái.
-Ba…cũng cảm giác giống với chú Dosu đúng không?-Huyệt Anh nói lạnh nhạt .
-….Ba nhận làm chú của Kaishito vì tính hai người hợp thì..con hiểu rồi đấy!-Ông tiến tới lại gần con gái mình, nhìn xuống . Ý ông là…ông không có mạnh dạn nói lộ hết tình cảm của mình như Dosu được.
-Con hiểu rồi…
-Ba….ba thật sự … rất muốn gặp con và mẹ con ! Khi ba nhận ra con , ba đã sẵn sàng tha thứ cho bà ấy….
-Vì con cũng rất giống mẹ sao? – Huyệt Anh chen ngang, cô ngẩng mặt lên nhìn đối diện với ba.
-Phải! Con rất giống mẹ khiến ba khi gặp con đã rất ngỡ ngàng…khi đó ba cứ mừng thầm nghĩ là được gặp lại mẹ nhưng mà không phải…chả qua ba nhớ mẹ quá nên nhìn nhầm! Nhưng rồi phát hiện thì…ba thật sự đã vô cùng hạnh phúc khi ngừời giống vợ chính là con gái mình !
-……-Huyệt Anh rơi nước mắt dữ hơn.
-Con à! Tha thứ cho người làm cha tệ bạc này!-Ông ngồi liền ôm lấy con mình.
Huyệt Anh ôm chặt lấy ông , khóc như mưa .
-Hic! Con nhớ mẹ…nhớ cả ba!
Cô nức nở trong vòng ta ba, Chấn Hùng ôm chặt lấy đứa con gái nhỏ. Trời ơi, ông cứ sợ sẽ không bao giờ có ngày ông được gặp lại con nhưng mà may mắn quá , trời vẫn còn thương ông. Ông không còn khổ sở về chuyện gia đình mình, tự hỏi giờ họ ra sao. Bây giờ kế bên ông chính là đứa con gái của ông…thì ông không cần pha3is ợ gì hết. Là đứa con gái của ông và vợ ông,Ánh Nguyệt.
-Mọi chuyện có vẻ ổn thỏa quá nhỉ?- Phong đứng trên cầu thang nhìn xuống mỉm cười thỏa mãn.
-Tội nghiệp cho Huyệt Anh và Mamako…mấy năm qua đã cực khổ như thế nào thế mà….- Kaishito nhìn mà lòng buồn hiu quạnh. Nhớ lại những gì anh từng đối xử với cô … thật đáng xấu hổ.
-…Chúng ta quả là một đứa ngốc !-Phong cũng thừa nhận . Qua bao nhiêu việc giờ họ đã có hai cô và còn không gì bằng khi hai cô chính là đối tượng được đính hôn trước đó, là con của hai người chú yêu quí của họ.
-Tại sao lần đầu khi gặp nhau …chúng ta lại không nhận ra rằng họ là con gái của hai chú chứ? Chả phải chúng ta biết đầy đủ họ tên hai em ấy sao?
-Có bao giờ chúng ta được gặp cô đâu mà trông biết cô như thế nào? Và chả phải lúc đó , chúng ta cứ 100% Hoa Âm và Hoa là con gái của hai chú sao? Nên….
-Lẽ ra…phải để ý kỹ hơn một chút thì…hai em ấy…đâu cần phải đau khổ để có được kết quả như ngày hôm nay chứ?-Kaishito lại càng bực anh hơn nữa. Hồi đó anh cứ cho mình là thiên tài nhưng thực ra…cũng chả thiên tài đến mấy!
-Là lỗi của hai đứa đúng không?
-Phải!
-Vậy Kaishito này!- Phong quay qua cười ranh mãnh.
-Sao?-Anh nhìn thằng bạn thân anh , dự cảm không lành.
-Chuẩn bị làm người chồng có trách nhiệm chưa ?
-…Tao chuẩn bị từ khi muốn hôn Huyệt Anh rồi!(Xem lại chương 3)-Kaishito nhếch . Phong cũng hếch theo với câu trả lời.
-Còn mày?-Kaishito quay qua hỏi Phong.
-…Tao đã chuẩn bị khi bị cướp nụ hôn đầu đời rồi! (Xem lại chương 17!)
ps:Mình thanh lý gấp 2 cây son kem Naked4 màu 9 (Hồng tươi) , màu 4(cam tươi) và màu 8(đỏ tươi) . Đồng giá :50k. Chưa xài lần nào , thanh lý la do bị trầy xước nhẹ ngoài vỏ.
Và một set phấn phủ + kem nền babe skin giá 80k
Nội thành : freeship -10k , ngoại thành: 15k-20k , mua set+son => freeship!
Thanh lý gấp 1-8 mình đi du học!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.