Đôi Bờ Vực Thẳm

Chương 66: Chương 66

Tiêu Đường Đông Qua

15/03/2017

Chu Trù sáng tỏ, cái gọi là nút báo động chính là chốt mở của tầng G3. Cậu đi tới cửa thang máy, người phục vụ kia đặc biệt ấn nút mở cửa thang máy cho cậu.

Tiến vào thang máy, Chu Trù gửi một tin nhắn cho Eva, tôi đi tham gia buổi tụ họp của anh Allande.

Cậu ấn lên nút báo động, quả nhiên không có còi báo động cất lên, thang máy một đường xuống thẳng, lúc lần nữa mở cửa, hai gã vệ sĩ áo đen lưng hùm vai gấu một trái một phải canh giữ ở nơi đó, sau lưng của bọn họ là một cái cửa điện tử.

“Hoan nghênh tới thế giới Cực Lạc, ngài Chu Trù.” Đám vệ sĩ lại biết cậu.

“Chúng tôi phải tiến hành kiểm tra an toàn theo thông lệ, xin ngài đừng khẩn trương.”

Một tay vệ sĩ trong đó cầm một chiếc khay, ý bảo Chu Trù lấy di động ra.

“Ngài Chu Trù, ngài là một cảnh sát quốc tế, trên người ngài hẳn có mang súng đi. Xin hãy giao ra, ngài ở chỗ này tuyệt đối an toàn.”

Chu Trù đem súng cũng đặt lên khay.

Bọn họ tiến hành quét xem hình cậu, phòng ngừa tất cả thiết bị nghe lén ghi âm. Cũng may lúc Chu Trù tiến vào thang máy đã lấy thiết bị truyền tin trong lỗ tai ra rồi, cũng bởi vậy, vào trong câu lạc bộ đó rồi bất kể xảy ra chuyện gì cậu chỉ có thể dựa vào chính mình.

Cánh cửa kia được mở ra, ánh sáng nhu hòa cao nhã rọi thẳng vào mặt, một trời một vực với vẻ thối nát trong suy nghĩ của Chu Trù. Đây xác thực là cách trang hoàng một hội sở dưới lòng đất mà, sô pha hạng sang, hương rượu đỏ lâu năm, âm nhạc như dòng suối trôi, tất cả mọi thứ đều khiến người ta không tự chủ được mà buông lỏng đề phòng. Thế nhưng cậu là Chu Trù, cậu rất nhanh liền phát hiện cái mà mắt nhìn thấy đều là đàn ông, bất kể là khách khứa mặc dạ phục hay là những người phục vụ mặc gi-lê kẻ ô trên mặt mang nụ cười nhã nhặn.

“Ôi, Chu Trù, cậu rốt cuộc cũng tới —— Tôi còn tưởng rằng cậu cảm thấy lời mời của tôi quá đường đột cho nên không định tới tham gia đấy!” Joey đầy nhiệt tình mà cùng ôm với Chu Trù, dẫn cậu đến trước bàn trà.

Những vị khách còn lại ngồi bên bàn trà, Chu Trù lại phần lớn đều biết. Trong đó có hai người chính là bạn chơi bài từng cùng Bọ Cạp Đỏ đánh bài trong phòng VIP ở sòng bạc Reid —— Người thừa kế thích sưu tầm Porsche của hãng vận tải biển KA kia, còn có thượng nghị viên đam mê xì gà rất có quyền lực ở hải quan. Mấy người còn lại hoặc ít hoặc nhiều Chu Trù đã thấy qua trong hồ sơ của Interpol. Đây quả thực là một bữa tiệc trà của đám thương nhân phi pháp mà.

“Để tôi giới thiệu cho cậu, Chu Trù. Vị này là…”

“Người thừa kế của hãng vận tải biển KA, ngài Marlow.” Chu Trù vươn tay về phía vị con nhà giàu này, bày ra nụ cười ưu nhã mà cũng không siểm nịnh, “Lần sau nếu lại thấy trên thuyền buôn lậu có mẫu Porsche hạn chế số lượng mới, tôi sẽ để lại cho ngài.”

Marlow ban đầu còn hơi có vẻ lạnh nhạt vừa nghe thấy Chu Trù nói thế, trên mặt từng chút tràn ra ý cười, “Rất hân hạnh gặp cậu. Bây giờ người thông minh như cậu trong Interpol đã không còn nhiều lắm, khó trách tên Anson kia lựa chọn hợp tác với cậu.”

Joey cười mà không nói, hắn rất nhanh liền hiểu tất cả mọi người tại chỗ Chu Trù chỉ sợ đều biết hết rồi.

“Vị này nhất định chính là nghị viên của thượng nghị viện ngài Ferta, phong độ lúc diễn giảng ở công viên trên không của ngài tôi đến nay khó mà quên được. Tôi gần đây có được một hộp xì gà, đang hi vọng có người biết thưởng thức cùng thử một phen.”

Nghị viên Ferta ham thích xì gà đắt tiền cũng chưa từng được truyền thông đưa tin, mạng lưới tin tức của Chu Trù khiến vị nghị viên này âm thầm kinh ngạc, nhưng đồng thời lời khen dành cho ông ta của Chu Trù lại vừa vặn thỏa mãn lòng hư vinh của ông ta.

“Đó là dĩ nhiên rồi.”

Thay vì cùng hàn huyên một hồi với mấy vị thương nhân, Chu Trù ngồi xuống.

Joey tự mình rót rượu cho cậu, “Bây giờ còn chưa đến nhạc dạo, thịnh yến chân chính còn phải một lát nữa mới bắt đầu.”

Chu Trù đưa ly rượu lên mũi hít một cái, nhẹ nhàng lắc rượu, giống như làn váy phấp phới của cô gái nhảy điệu flamingo, “Ừm, rượu ủ hai mươi năm, chư vị thật biết hưởng thụ.”

Nếu như chỉ là người ăn lương cảnh sát quốc tế thì không thể nào có cơ hội được uống rượu đỏ danh quý như vậy, phẩm vị của Chu Trù càng thêm xác nhận cậu có khoản thu nhập màu xám cực lớn.

“Người chân chính am hiểu hưởng thụ là Anson. Chu Trù, cậu thường xuyên cùng Anson bàn chuyện làm ăn, hưởng thụ bây giờ của bọn tôi ở trong mắt Anson chỉ là rác rưởi thôi.” Joey cười cười.



“Cái tên kia chính là thích làm ra vẻ thôi. Anh nếu so bì với anh ta, thua là cái chắc.” Chu Trù không uống nhiều rượu đỏ, cũng chẳng ai biết trong đó có thứ phụ gia gì không, “Mục tiêu của anh ta chính là khiến mọi người trên toàn thế giới đều phải đố kỵ.”

“Nói rất hay.” Joey vỗ tay, “Tên kia chiếm hết hơn một nửa đường dây vận chuyển vũ khí, lại vẫn muốn gặm nhấm chút lợi nhuận nhỏ bé còn lại, cậu bảo hắn có tham hay không?”

“Con người đều là vậy, có một chút sẽ muốn nhiều hơn.” Cánh tay Chu Trù khoác lên lưng ghế sô pha, trong tùy ý còn có một cỗ dã tính.

“Cậu cũng giống vậy sao?”

“Tất nhiên. Chẳng qua có một điểm,” Chu Trù giơ giơ ngón tay, “Tôi cùng Anson hợp tác đã lâu rồi, cũng có uy tín với nhau. Tôi sẽ không tiết lộ bất kỳ tin tức gì của anh ta cho mấy người, đồng thời —— tin tức của mấy người tôi cũng sẽ không tiết lộ bất kỳ gì cho anh ta biết. Phải biết, Interpol bọn tôi từ trước đến giờ là trung lập.”

Chu Trù nhấn mạnh hai chữ “trung lập”. Nửa vế trước khiến mọi người đang ngồi đây hơi có chút không vui, nhưng là nửa vế sau lại khiến bọn họ chân mày giãn ra. Dù sao ở thế giới này, muốn đắc tội Anson Lorenzo, trừ phi là muốn chết không có chỗ chôn.

“À ha, tôi còn định dùng rượu ngon giai hào dụ cậu nói ra vài chuyện liên quan đến cách thức kiếm lời của Anson đấy!” Joey một bộ tiếc hận.

“Anson ấy hả? Cách kiếm lời của anh ta rất đơn giản, tôi có thể nói cho chư vị.” Chu Trù nhún vai một bộ chẳng sao hết, “Đó chính là chuyện người khác đang làm, anh ta sẽ không sẽ đem trọng điểm đặt ở những thứ đó. Anh ta thích mạo hiểm, thích phát triển lĩnh vực mới. Có trùm buôn lậu vũ khí nào lại nghĩ tới tự mình đi nghiên cứu phát triển vũ khí, sau đó đem thành quả nghiên cứu mang bán chứ?”

Trong nhất thời, tất cả mọi người có mặt đều im lặng.

“Chỉ là nếu buôn bán thành quả nghiên cứu, thì phải thoát ly khỏi đường dây chuyển vận —— không có đường dây chuyển vận, Interpol chúng tôi cũng không cách nào tìm được nhược điểm để tóm anh ta.” Chu Trù ngay sau đó cười khẽ một tiếng, “Có điều cũng chỉ có người mà tài lực đạt tới trình độ của anh ta, mới có thể rảnh đến phát chán mà đi làm những chuyện này.”

“Không sai, hắn am hiểu đem lợi ích của mình móc nối với lợi ích của chính phủ. Bây giờ trong thượng nghị viện không ít nghị viên đều là người của hắn.” Nghị viên Ferta thở dài một hơi.

“Nếu như ngài muốn, ngài cũng có thể.”

“A, tôi nghĩ ngài Lorenzo chướng mắt tôi.” Nghị viên Ferta ngoài mặt nói như vậy, nhưng Chu Trù biết nếu như thật sự có người giới thiệu cho ông ta, ông ta sẽ không chút do dự nhảy vào vòng tay Anson ngay. (mọe cái kiểu ví von gì thế này)

“Đừng nói chuyện Lorenzo nữa.” Joey cầm ly rượu lên thăm hỏi Chu Trù, “Tôi chỉ muốn nói, tôi có một người bạn thân, một lô hàng của cậu ta sắp tới muốn đi qua một vùng biển quốc tế, nhưng hết lần này tới lần khác cảnh sát quốc tế các cậu ở đó tuần tra vô cùng thường xuyên. Tôi muốn hỏi một chút có biện pháp gì có thể cho cậu ta thuận lợi thông hành hay không?”

Không cần phải nói, “bạn” trong miệng Joey quá nửa chính là chỉ ông chủ của hắn.

“Cái này tôi không dám cam đoan. Anh biết phạm vi thế lực của tôi là ở New York, nhưng tôi sẽ mời một vài đồng nghiệp trong tổ chức ăn vài bữa cơm, hàn huyên kỹ lưỡng chuyện này một chút.”

Chu Trù cũng không cho Joey câu trả lời chắc chắn, nhưng vào tai người khác đã là rất nắm chắc.

“Nếu như có cần gì, bất kể là cậu hay là đồng nghiệp của cậu, bạn tôi đều sẽ không chút nghi ngờ mà tài trợ.”

“Cảm ơn.”

Lúc này, âm nhạc ưu nhã thoắt cái đổi giai điệu. Trong âm luật mơ hồ có mấy phần ý vị khiêu khích, nhạc điệu ngân thật dài, âm nhạc giống như tiếng rên rỉ ái muội.

Chu Trù thầm cười mỉa một tiếng, quả nhiên cuộc tụ họp của mấy kẻ này vẫn còn cất giữ tiết mục.

Thế nhưng tiết mục này vượt xa khỏi dự liệu của Chu Trù.

Trên mặt của mỗi người bất kể ngụy trang tốt bao nhiêu, cũng mơ hồ để lộ ra mấy phần mong đợi cùng tâm viên ý mã. Đặc biệt là vị nghị viên kia, hắn cơ hồ như không chờ nổi nữa muốn đứng bật lên vậy. (tâm viên ý mã = đứng núi này trông núi nọ)

Có người chậm rãi từ trong bóng tối bò ra, tư thái của người nọ giống như là một con mèo lười biếng. Khi người nọ tiến vào dưới ánh đèn, Chu Trù mới nhìn ra đó là một thiếu niên mười bốn mười năm tuổi. Da dẻ cậu ta trắng nõn, tựa hồ thoa lên một lớp dầu ô liu mong mỏng mang mùi hương thôi tình, cả người tràn đầy ý vị mang tính ám hiệu.

Trong vẻ mặt cậu ta là vô hạn mị hoặc, nét ngây ngô tuổi thanh xuân còn chưa hoàn toàn rút đi, chính là vẻ quyến rũ non nớt như vậy, khiến phần lớn người ở đây đều thấy chộn rộn.



Chu Trù ngẩn người hai giây, rất nhanh liền phản ứng lại đám cầm thú khoác áo thượng lưu này rốt cuộc theo đuổi là khoái lạc vô hạn thế nào.

Thiếu niên nọ chỉ vẻn vẹn phủ một lớp voan mỏng trên mông, lúc tiến về phía trước đường cong của bắp thịt cứ như ẩn như hiện, những kẻ đang huyết mạch phun trào kia chỉ ước xé nát cái miếng vải mỏng này ra. Mà vị nghị viên đạo mạo nghiêm trang kia ấy vậy mà đã nổi lên phản ứng.

Chu Trù điều chỉnh hơi thở của mình, gắng làm bộ tập mãi quen chẳng thấy ghê tởm. Nhưng nếu như súng của cậu vẫn còn ở trên người, cậu sẽ không hề do dự mà cho bọn người này mỗi người một phát.

Thiếu niên kia đến trước mặt bọn họ, vươn dài cổ ra.

Joey cười dùng ngón tay nắn bóp cằm cậu ta, thiếu niên lộ ra biểu tình hưởng thụ. Chu Trù có thể tưởng tượng cậu ta đã bị x qua rất nhiều lần, tình cảnh kiểu này đối với cậu ta mà nói đã chẳng còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa. Ngón tay Joey luồn vào hai cánh môi cậu ta, trêu chọc lưỡi cậu ta, thiếu niên ngẩng đầu lên dáng vẻ như mong chờ điều gì đó.

Các vị khách ngồi một bên nuốt nước miếng. Chu Trù bắt đầu căm hận thính lực nhạy bén của mình.

Joey nắm cằm thiếu niên kia xoay sang Chu Trù, sau đó tạ lỗi với những người khách khác, “Các bạn à, Chu Trù là khách quý hôm nay của chúng ta, tôi nghĩ mọi người không ngại để cậu ấy hưởng dụng trước đâu nhỉ?”

Thiếu niên nọ bò về phía Chu Trù, dựa vào trong lòng cậu. Mùi hương trên người cậu ta làm Chu Trù cảm thấy dục vọng nào đó đang muốn giãy giụa ra. Nhưng sức kiềm chế của cậu lại cực tốt. Thiếu niên đang muốn hôn môi Chu Trù, ngón tay cậu ta xoa nắn bộ phận yếu ớt nhất của Chu Trù, chẳng qua là Chu Trù quay mặt đi, giữ ngón tay cậu ta lại, “Cưng à, em rất đẹp, nhưng mà hôm nay em sợ rằng phải thất vọng rồi.”

“Ô?” Joey nhướn mày, “Tại sao vậy?”

“Tôi thích phụ nữ hơn. Vả lại, tôi không có thói quen ve vãn trước ánh mắt của nhiều người như vậy.” Chu Trù vẫn nhẹ vuốt mái tóc cậu thiếu niên, giống như là đang an ủi một đứa trẻ yếu đuối. Cậu biết mặc dù mình cự tuyệt cậu bé này, cậu ta cũng sẽ bị những người có mặt khác hưởng thụ thôi.

Joey bật cười ha hả, “Tôi còn tưởng thế nào chứ! Thích phụ nữ hơn không có nghĩa là cậu không thích món quà tôi tặng cậu. Là tôi không tốt, quên mất cậu Chu Trù là người phương đông, người phương đông ở phương diện này đều tương đối bảo thủ mà.”

“Cảm ơn anh đã thông cảm.” Chu Trù cười cười.

“Cơ mà, tôi tưởng cậu cùng Anson tiếp xúc lâu, đối với phương diện này hẳn đã quen rồi chứ!” Marlow của hãng vận tải biển KA lên tiếng, “Tôi nhớ tên kia thường xuyên cùng Carter của nhà Lippman thân mật ở nơi công cộng. Anson tuyệt đối thích đàn ông hơn phụ nữ nhiều.”

“Đối với sở thích của anh ta, tôi xin miễn bình luận.”

Thiếu niên kia vẫn chưa bỏ cuộc mà cọ sát thân thể Chu Trù, còn Chu Trù thì lại dùng sức trên bả vai cậu ta, làm cậu ta an phận lại.

“Biết thế nào được?” Joey kéo dài thanh âm, “Nhớ ngày đó ở trong phòng cà phê thấy cậu cùng Anson. Thái độ Anson đối đãi cậu y như là một người đàn ông đang dịu dàng lấy lòng ý trung nhân của mình ấy. Tôi tưởng hai người đã sớm…”

“Vậy anh ta sẽ không sống đến bây giờ đâu. Tôi sẽ mời anh ta xơi đạn.”

Trong câu nói của Chu Trù hoàn toàn là giọng điệu nói giỡn, tất cả mọi người có mặt đều nở nụ cười. Chu Trù bi ai nghĩ mình và Anson tiếp xúc nhiều lần, ngay cả nói lời thật cũng giống như giỡn chơi rồi.

Lúc này Eva đang cùng Anson ở trên boong thuyền nhẹ nhàng khiêu vũ. Ánh trăng chảy trên vai họ, hai người tựa như muốn theo gió biển mà bay lên.

“Có lúc tôi cảm thấy chúng ta là người xứng đôi nhất trên đời.” Eva khẽ cười, Anson dẫn cô xoay một vòng.

“Bởi chúng ta có cách nghĩ tương tự, giá trị quan tương tự.” Anson cười đáp, hoàn toàn là cưng chiều mà đàn ông dành cho phụ nữ. Trong tư tưởng của anh, phụ nữ chính là chỉ để chiều chuộng, phụ nữ là yếu ớt là không thể bị thương tổn, các cô nên vĩnh viễn đứng phía sau người đàn ông, không nên trải nghiệm những sóng to gió lớn trong cuộc đời. Cho dù là sĩ diện tự tôn của đấng nam nhi nhưng lại tuyệt đối thân sĩ.

“Anh không hợp dùng giọng điệu nghiêm trang kiểu đấy để nói chuyện đâu, tôi sẽ cảm thấy rất nghiêm túc.” Eva ôm Anson chậm rãi đong đưa, “Tôi cá, anh càng hi vọng người ôm anh như vậy là Chu Trù hơn.”

“À ha, cậu ấy là một người đàn ông, vĩnh viễn sẽ không lộ ra biểu lộ như cô, cũng sẽ không nép vào lòng tôi đâu.”

“Anson, anh có từng nghĩ tới, anh yêu cậu ấy nhường nào hay chưa?” Cằm Eva nhẹ nhàng gác trên vai Anson, “Anh sẽ nguyện ý dùng tất cả mọi thứ mình có để yêu cậu ấy sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đôi Bờ Vực Thẳm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook