Chương 35: Cẩn trọng
T.T. Cẩm Tiên
11/07/2024
Như thường lệ, cứ mỗi cuối tuần, sau khi hoàn thành xong công việc, Minh Hạo sẽ sang trường đón cô để đi ăn hay đi chơi đâu đó. Và hôm nay cũng không ngoại lệ, đáng lý ra sẽ chẳng có gì để nói đến khi có sự xuất hiện của Như Ngọc.
Thấy cô sửa soạn quần áo chuẩn bị đi hẹn hò với anh thì Như Ngọc cũng vội vàng thay quần áo, sau đó còn lôi kéo thêm Kim Mai và Khánh Huyền đi cùng. Hân Vy không thể từ chối nên đã hỏi ý của anh, Minh Hạo cũng không quá khó khăn, rất nhanh anh đã đồng ý và mời họ cùng đi ăn một bữa.
Hân Vy ngồi ở ghế phụ, còn ba người họ ngồi ở phía sau. Trái với vẻ mặt phấn khích của Như Ngọc thì Khánh Huyền và Kim Mai lại sượng trân. Với tính khí thẳng thắn, Khánh Huyền đã lên tiếng trước.
“ Xin lỗi hai người, thật ra tôi không có ý định đi đâu, chỉ tại Như Ngọc cứ nằn nặc lôi kéo”
Kim Mai cũng nhỏ giọng nói.
“ Anh Minh Hạo, làm phiền anh với Hân Vy rồi”
Minh Hạo còn chưa kịp lên tiếng thì Như Ngọc đã cau mày nói.
“ Đừng đổ lỗi cho mình chứ, nếu hai cậu không đi thì kêu anh Hạo dừng xe lại rồi xuống xe đi”
Khánh Huyền quay sang nhìn Như Ngọc với ánh mắt như tia sét, đúng là hết thuốc chữa cái bệnh vô duyên này của cô ta mà. Khánh Huyền nghĩ thầm: “Tôi mà không đi theo hộ giá cho Hân Vy thì chắc cậu ăn tươi nuốt sống cậu ấy luôn quá”.
Kim Mai ngồi ở giữa cũng có chút khó xử nên nói.
“ Hai cậu bớt bớt lại đi”
Hân Vy xoay đầu xuống nhìn ba người họ, sau đó mỉm cười nói.
“ Không sao mà, dù sao cũng chỉ là đi ăn một bữa cơm thôi mà”
Minh Hạo không nói nhiều, anh trực tiếp nắm lấy bàn tay của cô thật chặt, sau đó đặt trên đùi mình, tiếp tục lái xe.
Như Ngọc ngồi phía sau trong lòng dâng lên chút ghen ăn tức ở, cô ta thảo mai nói.
“ Anh Hạo… anh đang lái xe đó, đừng nắm tay Hân Vy như vậy, nguy hiểm lắm”
Hân Vy nghe cô ta nói xong thì liền rút tay mình ra khỏi tay anh.
“ Hay là anh cứ lái xe đi đã”
Minh Hạo không buông tay cô ra mà càng nắm chặt hơn, anh lạnh lùng nói.
“ Đây là thói quen của tôi, nếu cô sợ tôi gây tai nạn có thể xuống xe rồi”
Khánh Huyền nghe xong thì không kìm được mà nhếch khóe môi lên cười, Kim Mai thì đang nghĩ trong đầu hàng trăm kịch bản ngôn tình tổng tài ở trong đầu rồi cười ngây ngốc một mình. Trái lại là gương mặt đầy sượng trân của Như Ngọc, cô ta kìm nén cục tức vào trong, nhỏ giọng nói.
“ Em chỉ quan tâm sự an toàn của mọi người thôi”
…
Mất khoảng 20 phút đi xe, bọn họ đã đến trước một nhà hàng món Âu sang trọng. Hân Vy và ba người kia bước xuống trước, còn anh thì lái xe vào trong hầm gửi nên sẽ lên sau. Vốn đã ăn ở đây nhiều lần nên Hân Vy khá thành thạo lối đi ở đây, cô đến trước quầy lễ tân, nói với tiếp tân gì đó rồi cùng ba người họ đi đến một phòng riêng. Như Ngọc nhìn khung cảnh xung quanh không kìm được mà thốt lên.
“ Đẹp quá đi…chắc cậu đi ăn ở đây nhiều lần lắm hả”
Hân Vy không suy nghĩ nhiều liền gật đầu.
“ Mình đến đây cũng vài lần rồi, các món mỳ Ý với pizza ở đây cũng ngon lắm”
Như Ngọc tỏ ý ngưỡng mộ.
“ Hân Vy thật có phúc, có được một anh bạn trai vừa đẹp trai lại giàu có”
Minh Hạo từ phía sau đi đến, anh nói.
“ Phải là tôi có phúc mới đúng, mới có thể làm bạn trai của Hân Vy”
Vừa nói anh vừa đi đến bên cô, thuận tiện đặt tay lên eo cô. Khánh Huyền nhìn thấy thì liền giơ ngón tay cái về phía Hân Vy. Cô xấu hổ không nói nên lời, chỉ biết nhìn Khánh Huyền và Kim Mai đang nhìn mình cười tít mắt.
Ngồi vào bàn được một lúc thì thức ăn cũng đã được dọn lên, Minh Hạo ngồi cạnh cô không ngừng gắp thức ăn vào bát của cô. Như Ngọc vừa vào đã dành ngồi bên cạnh Minh Hạo nên khi thấy anh không nhìn mình mà chỉ tập trung ở Hân Vy, cô ta tức đến tay muốn nổi gân xanh.
Như Ngọc đứng dậy, cầm lấy một chén súp nhỏ trên bàn, sau đó cố tính chồm người về phía trước. Minh Hạo có chút bất ngờ trước hành động của cô ta, sợ vô tình đụng trúng ả thì không hay nên anh vội đứng dậy nép sang một bên. Nào ngờ, khi anh vừa đứng dậy, Như Ngọc mất thăng bằng, đẩy thẳng chén súp đổ vương vãi lên bàn. Một ít súp rơi từ cạnh bàn xuống dính một bên mảng váy của Hân Vy.
Cô đứng dậy, vội lùi ra phía sau. Minh Hạo ở bên cạnh nhanh tay kéo cô về phía mình.
“ Em có sao không?”
Hân Vy vội lắc đầu.
“ Em không sao, chỉ bị dính bẩn một chút thôi”
Như Ngọc biết mình vừa gây chuyện nên vội lên tiếng.
“ Hân Vy mình xin lỗi, mình không cố ý…mình thấy súp này rất ngon nên muốn đem sang cho cậu dùng thôi”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Như Ngọc, Hân Vy cũng không nổi giận mà ngược lại còn an ủi.
“ Mình không sao đâu, để mình vào nhà vệ sinh rửa sạch đã”
Khánh Huyền cũng đứng lên.
“ Để mình đi với cậu”
Kim Mai cũng sốt sắn đi theo phía sau.
“ Hay để anh đi với em” - Minh Hạo nắm lấy cánh tay cô.
“ Không sao, phòng vệ sinh nữ anh vào cũng không tiện”
Nói rồi, cả ba cùng rời đi, trong căn phòng chỉ còn lại hai người là Như Ngọc và anh. Trong bầu không khí im lặng không một tiếng động, Minh Hạo muốn đi ra ngoài gọi phục vụ thì bị Như Ngọc ngăn lại. Cô ta đứng trước mặt anh, sau đó nói.
“ Anh Hạo”
Minh Hạo có chút khó chịu nhìn cô gái trước mặt.
“ Đừng gọi tôi thân mật như vậy”
Như Ngọc tỏ vẻ yếu đuối, cô ta nhỏ giọng nói.
“ Anh Hạo đừng lạnh lùng với em như vậy…em thấy Hân Vy thật may mắn khi quen được anh…em cũng muốn có diễm phúc đó”
Vừa nói cô ta vừa tiến đến gần anh hơn, không ngần ngại mà đưa hai tay lên nắm lấy cổ áo sơ mi của anh chỉnh lại một cách thân mật. Minh Hạo cảm thấy ghê tởm, anh không nương tay mà đẩy mạnh cô ta ra. Như Ngọc chao đảo, như đứng không vững, cô ta cố kìm nén sự bực tức trong lòng, một tay vịn vào thành ghế làm điểm tựa để đứng thẳng người lại.
“ Anh thật ngu muội mới bị Hân Vy lừa đó, cậu ta ở trường hết liếc mắt đưa tình với người này đến người khác, hễ cậu ta đi đến đâu thì y như rằng sẽ là bóng đèn phát sáng ở đó… trong trường ai không biết, lớp trưởng chuyên ngành Tạ Thừa Quân thích cậu ta chứ… còn nữa, chủ nhiệm câu lạc bộ Văn hóa đọc cũng phải chia tay bạn gái vì cho rằng Hân Vy là người thứ 3 chen chân vào bọn họ… hứ…ngoan ngoãn cái nỗi gì… toàn là giả dối…nhưng em thì khác, em sẽ không như vậy, em sẽ ngoan ngoãn ở bên anh, phục vụ anh tận tình” - Cô ta nói, trong giọng nói có chút khêu gợi. Sau đó, không cần liêm sĩ mà kéo áo khoác ngoài xuống để lộ bờ vai trắng nõn và vòng một đầy đặn đang lấp ló trong cái áo ống màu đen của mình.
Minh Hạo nhìn cô ta một cái rồi nhếch khóe môi lên cười. Như Ngọc chưa hiểu hết ý tứ của anh, thì đã lầm tưởng cá đã mắc câu, cô ta định bước đến thì anh chợt lên tiếng.
“ Đồ rẻ tiền”
Như Ngọc mới phút trước còn đang vui thầm trong lòng thì giờ đây lại bị một gáo nước lạnh đổ vào mặt đến ê buốt cả tâm can, cô ta nghi hoặc hỏi lại.
“ Anh nói đồ rẻ tiền sao?”
Minh Hạo đứng thẳng người, anh lạnh giọng nói.
“ Tôi nói cô là thứ con gái rẻ tiền, không có tư cách đánh giá hay phán xét Hân Vy… cô nói Hân Vy làm người thứ ba chen chân vào hạnh phúc của người ta…vậy cô xem cô bây giờ thì là gì…gọi là trà xanh, con giáp thứ 13 à?”
Như Ngọc nhất thời cứng họng, không thốt lên được lời nào, nên bất động đứng đó. Minh Hạo vẫn chưa dừng lại, anh nói.
“ Tôi có mắt để nhìn xem ai tốt ai xấu, không cần cô phải nhắc nhở…vả lại tôi thấy, cô không phải lần đầu làm chuyện này đâu hả, có khi tôi đã là người đàn ông thứ N của cô rồi… đừng tưởng tôi không biết cô đang làm gì ở quán bar LD, khôn hồn thì ngậm miệng lại và tránh xa Hân Vy càng xa càng tốt…thứ con gái chỉ biết ôm mộng cặp đại gia như cô thì sớm muộn cũng vỡ mộng mà thôi”
Như Ngọc nghe đến “quán bar LD” thì có chút hoảng sợ, cô ta vội cầm lấy túi xách rồi rời đi.
Hân Vy, Khánh Huyền và Kim Mai vừa lúc đi vào, không thấy Như Ngọc nên cô đã hỏi.
“ Như Ngọc đâu rồi anh”
Minh Hạo thản nhiên đáp.
“ Cô ta có việc bận nên đi trước rồi…em vẫn ổn chứ, đến đây anh xem”
Hân Vy ngoan ngoãn đi đến trước mặt anh, cô nói.
“ Em không sao, không bị bỏng chỉ là bị dính bẩn một chút thôi…anh xem cũng rửa sạch được một chút rồi”
“ Ừm”
…
Tối đó, sau khi chở cô và hai người họ về.
Ở trước cổng trường, Minh Hạo nói.
“ Khánh Huyền, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô một chút”
Minh Hạo vừa nói xong thì liền nhìn sang cô.
“ Em lên trên phòng trước đi nha, anh nói chuyện với Khánh Huyền một chút rồi sẽ về ngay”
Hân Vy cũng không nghi ngờ gì, cô gật đầu chào anh rồi cùng Kim Mai lên phòng kí túc xá trước.
Khánh Huyền lạnh lùng nói.
“ Anh muốn nói chuyện gì?”
Minh Hạo bình thản nói.
“ Có phải cô biết ý đồ của Như Ngọc có phải không?”
Khánh Huyền chợt lo lắng, cô sốt ruột nói.
“ Cậu ta hành động với anh rồi sao?”
Minh Hạo thẳng thắn trả lời.
“ Đúng vậy, nhưng tôi vẫn chưa nói cho Hân Vy biết, tôi không muốn em ấy bị tổn thương, cứ để cho cô ta tự tránh xa em ấy ra…lần này, tôi nhờ cô trông chừng Hân Vy, em ấy là người hiền lành, tốt bụng lại suy nghĩ đơn thuần…tôi chỉ e là em ấy bị người khác hãm hại mà thôi”
Khánh Huyền liếc nhìn Minh Hạo một cái rồi nhanh chóng gật đầu.
“ Chuyện này cứ để cho tôi, anh đừng quá lo, Hân Vy là một cô gái tốt, sẽ không có chuyện gì với cậu ấy đâu”
“ Cảm ơn cô, đừng nói chuyện này cho Hân Vy biết”
“ Tôi biết rồi…tạm biệt” - Khánh Huyền nói xong thì liền rời đi.
Trở về phòng, Hân Vy có chút hiếu kì vội hỏi.
“ Cậu và anh ấy nói chuyện gì vậy?”
Khánh Huyền vội lấy cớ nói.
“ À, anh ấy nhờ mình trông chừng cậu, không cho mấy tên con trai khác lén phén với cậu”
Hân Vy đỏ mặt, ngại ngùng nói.
“ Anh ấy nói vậy thật sao?”
Khánh Huyền giơ ba ngón tay lên.
“ Mình thề đó”
Hân Vy vội đi đến ôm lấy cánh tay của Khánh Huyền, bày giọng nũng nịu.
“ Mình tin rồi…nhưng mà cậu vẫn ở phe mình mà đúng không?”
Khánh Huyền chạm nhẹ vào chóp mũi của cô rồi cười nói.
“ Đúng vậy”
Kim Mai đứng đó thở dài.
“ Hơi…zzz hai cậu cho mình ra rìa rồi, hong chịu đâu”
Hân Vy và Khánh Huyền nhìn vẻ mặt tủi thân của Kim Mai thì liền bật cười, cả hai đi đến dang rộng cánh tay rồi ôm chầm lấy nhau. Kim Mai bị ôm chặt ở giữa vội nói.
“ Aw… thả mình ra, mình sắp nghẹt thở rồi”
“ Cho cậu chừa…lần sau đừng có đòi tụi mình ôm nữa nhé” - Khánh Huyền cười nói.
Thấy cô sửa soạn quần áo chuẩn bị đi hẹn hò với anh thì Như Ngọc cũng vội vàng thay quần áo, sau đó còn lôi kéo thêm Kim Mai và Khánh Huyền đi cùng. Hân Vy không thể từ chối nên đã hỏi ý của anh, Minh Hạo cũng không quá khó khăn, rất nhanh anh đã đồng ý và mời họ cùng đi ăn một bữa.
Hân Vy ngồi ở ghế phụ, còn ba người họ ngồi ở phía sau. Trái với vẻ mặt phấn khích của Như Ngọc thì Khánh Huyền và Kim Mai lại sượng trân. Với tính khí thẳng thắn, Khánh Huyền đã lên tiếng trước.
“ Xin lỗi hai người, thật ra tôi không có ý định đi đâu, chỉ tại Như Ngọc cứ nằn nặc lôi kéo”
Kim Mai cũng nhỏ giọng nói.
“ Anh Minh Hạo, làm phiền anh với Hân Vy rồi”
Minh Hạo còn chưa kịp lên tiếng thì Như Ngọc đã cau mày nói.
“ Đừng đổ lỗi cho mình chứ, nếu hai cậu không đi thì kêu anh Hạo dừng xe lại rồi xuống xe đi”
Khánh Huyền quay sang nhìn Như Ngọc với ánh mắt như tia sét, đúng là hết thuốc chữa cái bệnh vô duyên này của cô ta mà. Khánh Huyền nghĩ thầm: “Tôi mà không đi theo hộ giá cho Hân Vy thì chắc cậu ăn tươi nuốt sống cậu ấy luôn quá”.
Kim Mai ngồi ở giữa cũng có chút khó xử nên nói.
“ Hai cậu bớt bớt lại đi”
Hân Vy xoay đầu xuống nhìn ba người họ, sau đó mỉm cười nói.
“ Không sao mà, dù sao cũng chỉ là đi ăn một bữa cơm thôi mà”
Minh Hạo không nói nhiều, anh trực tiếp nắm lấy bàn tay của cô thật chặt, sau đó đặt trên đùi mình, tiếp tục lái xe.
Như Ngọc ngồi phía sau trong lòng dâng lên chút ghen ăn tức ở, cô ta thảo mai nói.
“ Anh Hạo… anh đang lái xe đó, đừng nắm tay Hân Vy như vậy, nguy hiểm lắm”
Hân Vy nghe cô ta nói xong thì liền rút tay mình ra khỏi tay anh.
“ Hay là anh cứ lái xe đi đã”
Minh Hạo không buông tay cô ra mà càng nắm chặt hơn, anh lạnh lùng nói.
“ Đây là thói quen của tôi, nếu cô sợ tôi gây tai nạn có thể xuống xe rồi”
Khánh Huyền nghe xong thì không kìm được mà nhếch khóe môi lên cười, Kim Mai thì đang nghĩ trong đầu hàng trăm kịch bản ngôn tình tổng tài ở trong đầu rồi cười ngây ngốc một mình. Trái lại là gương mặt đầy sượng trân của Như Ngọc, cô ta kìm nén cục tức vào trong, nhỏ giọng nói.
“ Em chỉ quan tâm sự an toàn của mọi người thôi”
…
Mất khoảng 20 phút đi xe, bọn họ đã đến trước một nhà hàng món Âu sang trọng. Hân Vy và ba người kia bước xuống trước, còn anh thì lái xe vào trong hầm gửi nên sẽ lên sau. Vốn đã ăn ở đây nhiều lần nên Hân Vy khá thành thạo lối đi ở đây, cô đến trước quầy lễ tân, nói với tiếp tân gì đó rồi cùng ba người họ đi đến một phòng riêng. Như Ngọc nhìn khung cảnh xung quanh không kìm được mà thốt lên.
“ Đẹp quá đi…chắc cậu đi ăn ở đây nhiều lần lắm hả”
Hân Vy không suy nghĩ nhiều liền gật đầu.
“ Mình đến đây cũng vài lần rồi, các món mỳ Ý với pizza ở đây cũng ngon lắm”
Như Ngọc tỏ ý ngưỡng mộ.
“ Hân Vy thật có phúc, có được một anh bạn trai vừa đẹp trai lại giàu có”
Minh Hạo từ phía sau đi đến, anh nói.
“ Phải là tôi có phúc mới đúng, mới có thể làm bạn trai của Hân Vy”
Vừa nói anh vừa đi đến bên cô, thuận tiện đặt tay lên eo cô. Khánh Huyền nhìn thấy thì liền giơ ngón tay cái về phía Hân Vy. Cô xấu hổ không nói nên lời, chỉ biết nhìn Khánh Huyền và Kim Mai đang nhìn mình cười tít mắt.
Ngồi vào bàn được một lúc thì thức ăn cũng đã được dọn lên, Minh Hạo ngồi cạnh cô không ngừng gắp thức ăn vào bát của cô. Như Ngọc vừa vào đã dành ngồi bên cạnh Minh Hạo nên khi thấy anh không nhìn mình mà chỉ tập trung ở Hân Vy, cô ta tức đến tay muốn nổi gân xanh.
Như Ngọc đứng dậy, cầm lấy một chén súp nhỏ trên bàn, sau đó cố tính chồm người về phía trước. Minh Hạo có chút bất ngờ trước hành động của cô ta, sợ vô tình đụng trúng ả thì không hay nên anh vội đứng dậy nép sang một bên. Nào ngờ, khi anh vừa đứng dậy, Như Ngọc mất thăng bằng, đẩy thẳng chén súp đổ vương vãi lên bàn. Một ít súp rơi từ cạnh bàn xuống dính một bên mảng váy của Hân Vy.
Cô đứng dậy, vội lùi ra phía sau. Minh Hạo ở bên cạnh nhanh tay kéo cô về phía mình.
“ Em có sao không?”
Hân Vy vội lắc đầu.
“ Em không sao, chỉ bị dính bẩn một chút thôi”
Như Ngọc biết mình vừa gây chuyện nên vội lên tiếng.
“ Hân Vy mình xin lỗi, mình không cố ý…mình thấy súp này rất ngon nên muốn đem sang cho cậu dùng thôi”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Như Ngọc, Hân Vy cũng không nổi giận mà ngược lại còn an ủi.
“ Mình không sao đâu, để mình vào nhà vệ sinh rửa sạch đã”
Khánh Huyền cũng đứng lên.
“ Để mình đi với cậu”
Kim Mai cũng sốt sắn đi theo phía sau.
“ Hay để anh đi với em” - Minh Hạo nắm lấy cánh tay cô.
“ Không sao, phòng vệ sinh nữ anh vào cũng không tiện”
Nói rồi, cả ba cùng rời đi, trong căn phòng chỉ còn lại hai người là Như Ngọc và anh. Trong bầu không khí im lặng không một tiếng động, Minh Hạo muốn đi ra ngoài gọi phục vụ thì bị Như Ngọc ngăn lại. Cô ta đứng trước mặt anh, sau đó nói.
“ Anh Hạo”
Minh Hạo có chút khó chịu nhìn cô gái trước mặt.
“ Đừng gọi tôi thân mật như vậy”
Như Ngọc tỏ vẻ yếu đuối, cô ta nhỏ giọng nói.
“ Anh Hạo đừng lạnh lùng với em như vậy…em thấy Hân Vy thật may mắn khi quen được anh…em cũng muốn có diễm phúc đó”
Vừa nói cô ta vừa tiến đến gần anh hơn, không ngần ngại mà đưa hai tay lên nắm lấy cổ áo sơ mi của anh chỉnh lại một cách thân mật. Minh Hạo cảm thấy ghê tởm, anh không nương tay mà đẩy mạnh cô ta ra. Như Ngọc chao đảo, như đứng không vững, cô ta cố kìm nén sự bực tức trong lòng, một tay vịn vào thành ghế làm điểm tựa để đứng thẳng người lại.
“ Anh thật ngu muội mới bị Hân Vy lừa đó, cậu ta ở trường hết liếc mắt đưa tình với người này đến người khác, hễ cậu ta đi đến đâu thì y như rằng sẽ là bóng đèn phát sáng ở đó… trong trường ai không biết, lớp trưởng chuyên ngành Tạ Thừa Quân thích cậu ta chứ… còn nữa, chủ nhiệm câu lạc bộ Văn hóa đọc cũng phải chia tay bạn gái vì cho rằng Hân Vy là người thứ 3 chen chân vào bọn họ… hứ…ngoan ngoãn cái nỗi gì… toàn là giả dối…nhưng em thì khác, em sẽ không như vậy, em sẽ ngoan ngoãn ở bên anh, phục vụ anh tận tình” - Cô ta nói, trong giọng nói có chút khêu gợi. Sau đó, không cần liêm sĩ mà kéo áo khoác ngoài xuống để lộ bờ vai trắng nõn và vòng một đầy đặn đang lấp ló trong cái áo ống màu đen của mình.
Minh Hạo nhìn cô ta một cái rồi nhếch khóe môi lên cười. Như Ngọc chưa hiểu hết ý tứ của anh, thì đã lầm tưởng cá đã mắc câu, cô ta định bước đến thì anh chợt lên tiếng.
“ Đồ rẻ tiền”
Như Ngọc mới phút trước còn đang vui thầm trong lòng thì giờ đây lại bị một gáo nước lạnh đổ vào mặt đến ê buốt cả tâm can, cô ta nghi hoặc hỏi lại.
“ Anh nói đồ rẻ tiền sao?”
Minh Hạo đứng thẳng người, anh lạnh giọng nói.
“ Tôi nói cô là thứ con gái rẻ tiền, không có tư cách đánh giá hay phán xét Hân Vy… cô nói Hân Vy làm người thứ ba chen chân vào hạnh phúc của người ta…vậy cô xem cô bây giờ thì là gì…gọi là trà xanh, con giáp thứ 13 à?”
Như Ngọc nhất thời cứng họng, không thốt lên được lời nào, nên bất động đứng đó. Minh Hạo vẫn chưa dừng lại, anh nói.
“ Tôi có mắt để nhìn xem ai tốt ai xấu, không cần cô phải nhắc nhở…vả lại tôi thấy, cô không phải lần đầu làm chuyện này đâu hả, có khi tôi đã là người đàn ông thứ N của cô rồi… đừng tưởng tôi không biết cô đang làm gì ở quán bar LD, khôn hồn thì ngậm miệng lại và tránh xa Hân Vy càng xa càng tốt…thứ con gái chỉ biết ôm mộng cặp đại gia như cô thì sớm muộn cũng vỡ mộng mà thôi”
Như Ngọc nghe đến “quán bar LD” thì có chút hoảng sợ, cô ta vội cầm lấy túi xách rồi rời đi.
Hân Vy, Khánh Huyền và Kim Mai vừa lúc đi vào, không thấy Như Ngọc nên cô đã hỏi.
“ Như Ngọc đâu rồi anh”
Minh Hạo thản nhiên đáp.
“ Cô ta có việc bận nên đi trước rồi…em vẫn ổn chứ, đến đây anh xem”
Hân Vy ngoan ngoãn đi đến trước mặt anh, cô nói.
“ Em không sao, không bị bỏng chỉ là bị dính bẩn một chút thôi…anh xem cũng rửa sạch được một chút rồi”
“ Ừm”
…
Tối đó, sau khi chở cô và hai người họ về.
Ở trước cổng trường, Minh Hạo nói.
“ Khánh Huyền, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô một chút”
Minh Hạo vừa nói xong thì liền nhìn sang cô.
“ Em lên trên phòng trước đi nha, anh nói chuyện với Khánh Huyền một chút rồi sẽ về ngay”
Hân Vy cũng không nghi ngờ gì, cô gật đầu chào anh rồi cùng Kim Mai lên phòng kí túc xá trước.
Khánh Huyền lạnh lùng nói.
“ Anh muốn nói chuyện gì?”
Minh Hạo bình thản nói.
“ Có phải cô biết ý đồ của Như Ngọc có phải không?”
Khánh Huyền chợt lo lắng, cô sốt ruột nói.
“ Cậu ta hành động với anh rồi sao?”
Minh Hạo thẳng thắn trả lời.
“ Đúng vậy, nhưng tôi vẫn chưa nói cho Hân Vy biết, tôi không muốn em ấy bị tổn thương, cứ để cho cô ta tự tránh xa em ấy ra…lần này, tôi nhờ cô trông chừng Hân Vy, em ấy là người hiền lành, tốt bụng lại suy nghĩ đơn thuần…tôi chỉ e là em ấy bị người khác hãm hại mà thôi”
Khánh Huyền liếc nhìn Minh Hạo một cái rồi nhanh chóng gật đầu.
“ Chuyện này cứ để cho tôi, anh đừng quá lo, Hân Vy là một cô gái tốt, sẽ không có chuyện gì với cậu ấy đâu”
“ Cảm ơn cô, đừng nói chuyện này cho Hân Vy biết”
“ Tôi biết rồi…tạm biệt” - Khánh Huyền nói xong thì liền rời đi.
Trở về phòng, Hân Vy có chút hiếu kì vội hỏi.
“ Cậu và anh ấy nói chuyện gì vậy?”
Khánh Huyền vội lấy cớ nói.
“ À, anh ấy nhờ mình trông chừng cậu, không cho mấy tên con trai khác lén phén với cậu”
Hân Vy đỏ mặt, ngại ngùng nói.
“ Anh ấy nói vậy thật sao?”
Khánh Huyền giơ ba ngón tay lên.
“ Mình thề đó”
Hân Vy vội đi đến ôm lấy cánh tay của Khánh Huyền, bày giọng nũng nịu.
“ Mình tin rồi…nhưng mà cậu vẫn ở phe mình mà đúng không?”
Khánh Huyền chạm nhẹ vào chóp mũi của cô rồi cười nói.
“ Đúng vậy”
Kim Mai đứng đó thở dài.
“ Hơi…zzz hai cậu cho mình ra rìa rồi, hong chịu đâu”
Hân Vy và Khánh Huyền nhìn vẻ mặt tủi thân của Kim Mai thì liền bật cười, cả hai đi đến dang rộng cánh tay rồi ôm chầm lấy nhau. Kim Mai bị ôm chặt ở giữa vội nói.
“ Aw… thả mình ra, mình sắp nghẹt thở rồi”
“ Cho cậu chừa…lần sau đừng có đòi tụi mình ôm nữa nhé” - Khánh Huyền cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.