Chương 27: Công việc
T.T. Cẩm Tiên
23/06/2024
Buổi chiều hôm đó, Minh Hạo đã nhờ Nam và Huy đưa cô về lại nhà, nhân tiện giám sát công trình ở dưới đó. Còn anh thì tối hôm đó cũng đã tranh thủ đặt vé máy bay bay sang Nhật Bản.
Hân Vy trở về nhà thêm được ba ngày thì tiếp tục quay lại trường học. Những lúc rảnh rỗi vào buổi tối, anh vẫn hay gọi điện về hỏi thăm, trò chuyện với cô một chút cho đỡ nhớ.
Với thành tích giải Nhì môn Ngữ Văn cấp Tỉnh, Hân Vy được tuyển thẳng vào khoa Truyền thông, trường Đại học X như nguyện vọng. Cũng chính vì thế cô cũng khá thoải mái trong việc ôn thi và không tạo áp lực nhiều cho bản thân mình.
Lớp học 12A.
Hân Vy đang ngồi xem lại đề toán thầy giáo vừa sửa, có một vài chổ khiến cô khó hiểu, nên đành nhờ sự trợ giúp của Nhật Minh. Nhật Minh cũng rất nhiệt tình, giảng bài lại cho cô từng chút một. Quỳnh Như ngồi ở phía sau, cậu ấy giơ điện thoại lên chụp lén hình hai người họ ngồi gần nhau, bả vai cũng vô tình mà chạm nhau. Sau đó, âm thầm gửi tấm ảnh đó đi.
Nhật Minh nhìn sang cô, ân cần hỏi.
“ Bà hiểu chưa?”
Hân Vy lúc này như được khai sáng, cô vui vẻ gật đầu.
“ À, tôi hiểu rồi, cảm mơn ông nhiều nha”
Nhật Minh cười đáp lại, cậu hỏi.
“ Bà được tuyển thẳng rồi còn học hành chi cực vậy, với trình độ của bà thi 2 3 điểm cũng dư sức tốt nghiệp rồi”
Hân Vy nghiêm nghị nhìn cậu, lắc đầu:
“ Không, ông sai rồi, nếu đã thi thì phải thi cho đúng với năng lực của mình chứ, dù sao cũng đã nỗ lực suốt 12 năm học rồi”
Nhật Minh suy ngẫm một lúc rồi cũng gật gù theo cô.
“ Bà nói cũng đúng…vậy cùng nhau ôn bài đi”
“ Ừm”
Ở xứ sở mặt trời mọc.
Nhật Bản.
Minh Hạo đang ngồi trong phòng họp cùng với ban quản trị. Một người đàn ông đứng dậy, vẻ mặt trong vô cùng lo lắng, ông nói.
“ Theo tôi thấy sự việc lần này giải quyết trong một thời gian ngắn là không triệt để, nếu như vậy thì bắt buộc tiến độ của dự án sẽ bị kéo dài ra, bên phía khách hàng cũng yêu cầu đề cử các cấp cao xuống giám sát trực tiếp và quản lí nghiêm ngặt hơn”
Ba anh ngồi ở chính giữa, ông nói.
“ Sự việc lần này là một bài học cho chúng ta, cần nên coi trọng trong công tác giám sát thi công công trình và hơn hết là sự trung thực, trách nhiệm của mỗi cá nhân với tập thể. Tình hình hiện tại cứ để phía cảnh sát điều tra rồi đưa ra kế quả cuối cùng”
Minh Hạo chợt lên tiếng.
“ Theo ý kiến của tôi, với dự án xây dựng khu công nghệ này, tránh để chậm tiến độ do ảnh hưởng của việc điều tra, chúng ta sẽ chia thành 2 phân khu nhỏ, thực hiện song song một bên tiếp tục thi công, một bên để cảnh sát điều tra. Sau khi có kết quả điều tra từ cảnh sát, ban quản trị sẽ mở họp báo để thông báo với người dân, những người có liên quan sẽ chịu trách nhiệm pháp lí tương ứng…ngoài ra, tôi cũng xin đề xuất tổ chức một buổi hỗ trợ tài chính cho đội ngũ công nhân đang làm việc tại dự án này, một phần là để xoa dịu dư luận, động viên khích lệ tinh thần cho người nhà công nhân. Bên cạnh đó, tôi muốn các bộ phận triển khai kế hoạch mua bảo hiểm lao động riêng cho tất cả các công nhân trực thuộc công ty, bảo hiểm này se hoàn toàn do công ty chi trả”
Nghe xong đề xuất của anh, ban quản trị chia ra hai luồng ý kiến, một là hoàn toàn đồng ý, hai là không đồng ý.
Một người đứng dậy nói.
“ Theo tôi thấy việc mua bảo hiểm là không khả quan, công nhân tự trả tiền này sẽ tốt hơn, cũng có thể giảm bớt chi phí cho công ty”
“ Còn theo tôi, nếu đã mua bảo hiểm rồi thì không cần hỗ trợ tài chính thêm nữa” - Một người khác bày tỏ quan điểm.
Minh Hạo lại một lần nữa đứng dậy, anh như đã biết trước, anh cầm laptop của mình lên bục, sau đó kết nối với màn hình led lớn đặt ở giữa phòng, dõng dạc trình bày, vừa nói vừa chuyển slide đã chuẩn bị sẵn một cách nhịp nhàng:
“ Chúng ta là công ty xây dựng lớn, là đối tác hợp tác với nhiều công ty nước ngoài và hiện có các chi nhánh ở Nhật Bản, Đài Loan và In-đô-nê-xi-a.…Với chính sách hỗ trợ tài chính là một biện pháp trước mắt, chính sách này được phân phán tùy thuộc vào thâm niên của công nhân trong công ty, Nó được xem như lương tháng 13 của công ty vẫn phát hàng năm, nhưng sẽ bằng hai tháng lương của một công nhân hiện tại, đối với công nhân có thâm niên trên 3 năm thì được hưởng phần tiền này, đối với các công nhân có thâm niên dưới 3 năm sẽ được hưởng phân nửa, tức là một tháng lương. Còn đối với việc mua bảo hiểm, không chỉ làm cho công nhân yên tâm cống hiến sức mình cho công ty mà còn thể hiện tính nhân đạo của công ty, đây là một hình ảnh đẹp để công ty tạo được ấn tượng mạnh với các đối tác lớn ở châu Âu. Sự việc ăn chặn tiền của công ty làm cho dự án thi công kém chất lượng dẫn đến công nhân bị thương lần này thật sự ảnh hưởng rất lớn đối với uy tín của công ty…Chúng ta là công ty lớn, nhưng lại mắc phải sai phạm lần này là không chấp nhận được, muốn lấy lại uy tín của công ty thì phải có một sự đột phá lớn”
Mọi người trong ban quản trị lại xì xào bàn tán tiếp, sau đó mọi người cùng biểu quyết, kết quả 100% đồng ý. Kế hoạch được thông qua.
Ở văn phòng chủ tịch.
Minh Hạo ngồi ở đối diện ba anh, anh cẩn thận rót trà vào tách rồi đưa đến trước mặt ông. Ba anh nói.
“ Con làm tốt lắm”
“ Nhờ ba chỉ dạy, con mới được như ngày hôm nay”
“ Qua chuyện lần này, ba mới thấy mình già thật rồi, không còn đủ sức để gánh vác công ty được nữa, ba phải giao nó lại cho con thôi” - Ba anh khẽ thở dài.
“ Ba đừng nói vậy, con không nghĩ ai có thể quản lí công ty tốt bằng ba”
“ Không, ba già rồi…con yên tâm, ba vẫn sẽ ở phía sau giúp đỡ con, ba không để con một mình”
Minh Hạo im lặng, anh không đáp mà nhìn ông.
Tối hôm đó, Minh Hạo như thường lệ, anh chủ động gọi điện thoại cho cô.
“ Công việc của anh sao rồi? Đã giải quyết xong chưa?”
“ Cũng tạm ổn rồi, có thể anh sẽ ở đây đến khi nào dự án hoàn thành anh mới về nước được”
Hân Vy có chút buồn bã, nhưng vẫn nở một nụ cười cổ vũ tinh thần cho anh.
“ Ừm, anh nhớ chú ý sức khỏe đó, đừng làm việc quá sức”
Minh Hạo bật cười, anh nói.
“ Câu đó là dành cho em mới đúng, đừng thức khuya quá, ôn bài đến 9 giờ đi ngủ là được rồi”
Hân Vy “dạ” một tiếng rồi lại rơi vào khoảng lặng, cô không biết nên nói gì tiếp nữa. Anh chợt lên tiếng, giọng nói trầm ấm quen thuộc vừa đủ nghe.
“ Đợi anh về nhé”
Hân Vy mỉm cười gật đầu.
“ Em sẽ đợi anh về mà”
Minh Hạo nghe được câu cần nghe nên trong lòng rất vui, anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
“ Tối rồi, nghỉ ngơi sớm đi nhé…ngủ ngon”
“ Anh ngủ ngon”
…
Lưu ý: Các tình tiết trong truyện là do tác giả tự tưởng tượng ra. Độc giả không lấy đó làm tài liệu để tham khảo.
Hân Vy trở về nhà thêm được ba ngày thì tiếp tục quay lại trường học. Những lúc rảnh rỗi vào buổi tối, anh vẫn hay gọi điện về hỏi thăm, trò chuyện với cô một chút cho đỡ nhớ.
Với thành tích giải Nhì môn Ngữ Văn cấp Tỉnh, Hân Vy được tuyển thẳng vào khoa Truyền thông, trường Đại học X như nguyện vọng. Cũng chính vì thế cô cũng khá thoải mái trong việc ôn thi và không tạo áp lực nhiều cho bản thân mình.
Lớp học 12A.
Hân Vy đang ngồi xem lại đề toán thầy giáo vừa sửa, có một vài chổ khiến cô khó hiểu, nên đành nhờ sự trợ giúp của Nhật Minh. Nhật Minh cũng rất nhiệt tình, giảng bài lại cho cô từng chút một. Quỳnh Như ngồi ở phía sau, cậu ấy giơ điện thoại lên chụp lén hình hai người họ ngồi gần nhau, bả vai cũng vô tình mà chạm nhau. Sau đó, âm thầm gửi tấm ảnh đó đi.
Nhật Minh nhìn sang cô, ân cần hỏi.
“ Bà hiểu chưa?”
Hân Vy lúc này như được khai sáng, cô vui vẻ gật đầu.
“ À, tôi hiểu rồi, cảm mơn ông nhiều nha”
Nhật Minh cười đáp lại, cậu hỏi.
“ Bà được tuyển thẳng rồi còn học hành chi cực vậy, với trình độ của bà thi 2 3 điểm cũng dư sức tốt nghiệp rồi”
Hân Vy nghiêm nghị nhìn cậu, lắc đầu:
“ Không, ông sai rồi, nếu đã thi thì phải thi cho đúng với năng lực của mình chứ, dù sao cũng đã nỗ lực suốt 12 năm học rồi”
Nhật Minh suy ngẫm một lúc rồi cũng gật gù theo cô.
“ Bà nói cũng đúng…vậy cùng nhau ôn bài đi”
“ Ừm”
Ở xứ sở mặt trời mọc.
Nhật Bản.
Minh Hạo đang ngồi trong phòng họp cùng với ban quản trị. Một người đàn ông đứng dậy, vẻ mặt trong vô cùng lo lắng, ông nói.
“ Theo tôi thấy sự việc lần này giải quyết trong một thời gian ngắn là không triệt để, nếu như vậy thì bắt buộc tiến độ của dự án sẽ bị kéo dài ra, bên phía khách hàng cũng yêu cầu đề cử các cấp cao xuống giám sát trực tiếp và quản lí nghiêm ngặt hơn”
Ba anh ngồi ở chính giữa, ông nói.
“ Sự việc lần này là một bài học cho chúng ta, cần nên coi trọng trong công tác giám sát thi công công trình và hơn hết là sự trung thực, trách nhiệm của mỗi cá nhân với tập thể. Tình hình hiện tại cứ để phía cảnh sát điều tra rồi đưa ra kế quả cuối cùng”
Minh Hạo chợt lên tiếng.
“ Theo ý kiến của tôi, với dự án xây dựng khu công nghệ này, tránh để chậm tiến độ do ảnh hưởng của việc điều tra, chúng ta sẽ chia thành 2 phân khu nhỏ, thực hiện song song một bên tiếp tục thi công, một bên để cảnh sát điều tra. Sau khi có kết quả điều tra từ cảnh sát, ban quản trị sẽ mở họp báo để thông báo với người dân, những người có liên quan sẽ chịu trách nhiệm pháp lí tương ứng…ngoài ra, tôi cũng xin đề xuất tổ chức một buổi hỗ trợ tài chính cho đội ngũ công nhân đang làm việc tại dự án này, một phần là để xoa dịu dư luận, động viên khích lệ tinh thần cho người nhà công nhân. Bên cạnh đó, tôi muốn các bộ phận triển khai kế hoạch mua bảo hiểm lao động riêng cho tất cả các công nhân trực thuộc công ty, bảo hiểm này se hoàn toàn do công ty chi trả”
Nghe xong đề xuất của anh, ban quản trị chia ra hai luồng ý kiến, một là hoàn toàn đồng ý, hai là không đồng ý.
Một người đứng dậy nói.
“ Theo tôi thấy việc mua bảo hiểm là không khả quan, công nhân tự trả tiền này sẽ tốt hơn, cũng có thể giảm bớt chi phí cho công ty”
“ Còn theo tôi, nếu đã mua bảo hiểm rồi thì không cần hỗ trợ tài chính thêm nữa” - Một người khác bày tỏ quan điểm.
Minh Hạo lại một lần nữa đứng dậy, anh như đã biết trước, anh cầm laptop của mình lên bục, sau đó kết nối với màn hình led lớn đặt ở giữa phòng, dõng dạc trình bày, vừa nói vừa chuyển slide đã chuẩn bị sẵn một cách nhịp nhàng:
“ Chúng ta là công ty xây dựng lớn, là đối tác hợp tác với nhiều công ty nước ngoài và hiện có các chi nhánh ở Nhật Bản, Đài Loan và In-đô-nê-xi-a.…Với chính sách hỗ trợ tài chính là một biện pháp trước mắt, chính sách này được phân phán tùy thuộc vào thâm niên của công nhân trong công ty, Nó được xem như lương tháng 13 của công ty vẫn phát hàng năm, nhưng sẽ bằng hai tháng lương của một công nhân hiện tại, đối với công nhân có thâm niên trên 3 năm thì được hưởng phần tiền này, đối với các công nhân có thâm niên dưới 3 năm sẽ được hưởng phân nửa, tức là một tháng lương. Còn đối với việc mua bảo hiểm, không chỉ làm cho công nhân yên tâm cống hiến sức mình cho công ty mà còn thể hiện tính nhân đạo của công ty, đây là một hình ảnh đẹp để công ty tạo được ấn tượng mạnh với các đối tác lớn ở châu Âu. Sự việc ăn chặn tiền của công ty làm cho dự án thi công kém chất lượng dẫn đến công nhân bị thương lần này thật sự ảnh hưởng rất lớn đối với uy tín của công ty…Chúng ta là công ty lớn, nhưng lại mắc phải sai phạm lần này là không chấp nhận được, muốn lấy lại uy tín của công ty thì phải có một sự đột phá lớn”
Mọi người trong ban quản trị lại xì xào bàn tán tiếp, sau đó mọi người cùng biểu quyết, kết quả 100% đồng ý. Kế hoạch được thông qua.
Ở văn phòng chủ tịch.
Minh Hạo ngồi ở đối diện ba anh, anh cẩn thận rót trà vào tách rồi đưa đến trước mặt ông. Ba anh nói.
“ Con làm tốt lắm”
“ Nhờ ba chỉ dạy, con mới được như ngày hôm nay”
“ Qua chuyện lần này, ba mới thấy mình già thật rồi, không còn đủ sức để gánh vác công ty được nữa, ba phải giao nó lại cho con thôi” - Ba anh khẽ thở dài.
“ Ba đừng nói vậy, con không nghĩ ai có thể quản lí công ty tốt bằng ba”
“ Không, ba già rồi…con yên tâm, ba vẫn sẽ ở phía sau giúp đỡ con, ba không để con một mình”
Minh Hạo im lặng, anh không đáp mà nhìn ông.
Tối hôm đó, Minh Hạo như thường lệ, anh chủ động gọi điện thoại cho cô.
“ Công việc của anh sao rồi? Đã giải quyết xong chưa?”
“ Cũng tạm ổn rồi, có thể anh sẽ ở đây đến khi nào dự án hoàn thành anh mới về nước được”
Hân Vy có chút buồn bã, nhưng vẫn nở một nụ cười cổ vũ tinh thần cho anh.
“ Ừm, anh nhớ chú ý sức khỏe đó, đừng làm việc quá sức”
Minh Hạo bật cười, anh nói.
“ Câu đó là dành cho em mới đúng, đừng thức khuya quá, ôn bài đến 9 giờ đi ngủ là được rồi”
Hân Vy “dạ” một tiếng rồi lại rơi vào khoảng lặng, cô không biết nên nói gì tiếp nữa. Anh chợt lên tiếng, giọng nói trầm ấm quen thuộc vừa đủ nghe.
“ Đợi anh về nhé”
Hân Vy mỉm cười gật đầu.
“ Em sẽ đợi anh về mà”
Minh Hạo nghe được câu cần nghe nên trong lòng rất vui, anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
“ Tối rồi, nghỉ ngơi sớm đi nhé…ngủ ngon”
“ Anh ngủ ngon”
…
Lưu ý: Các tình tiết trong truyện là do tác giả tự tưởng tượng ra. Độc giả không lấy đó làm tài liệu để tham khảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.