Chương 43: Điều nên nói
T.T. Cẩm Tiên
26/07/2024
Ngày thứ hai ở quê, mới hơn 7 giờ một chút nhưng Hân Vy vẫn muốn ngủ thêm chút nữa. Lúc này, ba mẹ và anh đã dậy từ sớm, cả ba đang ngồi uống trà ở trước nhà thì mẹ cô đột nhiên đứng lên.
" Để tôi vô gọi bé Vy dậy"
Minh Hạo nghe đến gọi cô thì anh xung phong.
" Đề con gọi em ấy, cô chú ngồi uống trà đi ạ"
Mẹ cô vừa định bước đi thì bị ba cô nắm tay kéo lại ngồi xuống ghế.
Minh Hạo đứng bên ngoài, gõ cửa phòng cô mấy cái liền nhưng không thấy hồi đáp. Anh trực tiếp mở cửa bước vào thì liền nhìn thấy cô nằm trên giường, nghiêng về một bên, tay ôm con gấu bông to dài của mình.
Anh bước đến, ngồi xuống mép giường, dùng giọng điệu dịu dàng gọi cô.
" Hân Vy"
Nghe thấy tiếng gọi, cô xoay người lại, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, hai tay không tự chủ mà ôm lấy ngang hông anh. Cô ngọ nguậy đầu vài cái, tìm tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.
Minh Hạo nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô thì bật cười, anh đưa tay vén mái tóc đang rũ rượi trên mặt của cô xuống rồi thích thú mà nhìn ngắm.
Hân Vy chợt tỉnh giấc, cô mở mắt ra thì bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình, cô vội kéo chăn lên che mặt, chỉ để lộ đôi mắt và trán ra ngoài, sau đó nói.
" Sao anh lại vào đây?"
Minh Hạo bình thản nói.
" Mẹ em kêu anh vào đây gọi em dậy"
" Vậy anh ra ngoài trước đi, em vệ sinh cá nhân xong sẽ ra sau" - cô vừa nói, vừa nắm chặt góc chăn đang che trên mặt.
Minh Hạo đưa tay kéo chăn trên mặt của cô xuống nhưng vẫn bị cô nắm chặt, anh thở dài nói.
" Đâu phải lần đầu anh thấy em với gương mặt này"
Hân Vy chớp mắt nhìn anh như đang suy xét chuyện gì đó, cô thôi buông chăn che mặt xuống rồi ngồi dậy, chạy thẳng một mạch vào nhà vệ sinh.
Sau khi dùng xong cơm sáng xong, ba cô thì lên ủy ban làm việc, mẹ cô thì sang nhà hàng xóm trò chuyện, anh thì lên chồ công trình giám sát, bây giờ chỉ còn cô ở nhà một mình.
Nghỉ ở nhà cũng có chút chán, cô bèn lấy chồi ra quét nền gạch trước nhà. Vừa quét nhà vừa nghe nhạc chill chill thì bắt gặp Nhật Minh đứng ở cổng. Hân Vy vội tắt nhạc rồi nhanh chóng mở cửa cho cậu. Nhật Minh từ chối vào nhà, cậu chỉ ra hướng gốc cây xanh gần mép sông ngồi hóng chuyện cho mát. Hân Vy vui vẻ gật đầu đi theo cậu.
Ngồi dưới bóng cây to, bóng mát che cả một mảnh đất, thi thoảng gió lại thổi ngang, vừa mát vừa dễ chịu. Hân Vy mở lời trước.
"Ông về quê khi nào vậy?"
Nhật Minh cười nói.
" Tôi về được 3 ngày rồi, còn bà?"
" Tôi về hôm qua"
Nhật Minh nhìn cô ngập ngừng một lúc rồi mới nói.
" Bà về một mình sao?"
Hần Vy lắc đầu, cô nói.
" Tôi về với anh Hạo" - Cô im lặng nhìn dòng sông trước mặt rồi nói tiếp - " Việc học của ông sao rồi? Có khó không?"
Nhật Minh bình thản đáp.
" Cũng tạm ổn thôi"
Hân Vy chợt nhớ ra một chuyện cô nói.
"Hình như trường của ông cũng gần trường tôi mà phải không?"
Nhật Minh gật đầu đáp, cậu nói.
"Nhiều lúc tôi muốn sang trường rủ bà đi ăn...nhưng sợ bà bận nên thôi"
Hân Vy vội nói.
"Sao ông không nhắn cho tôi, tôi sắp xếp thời gian rảnh rồi mình cùng đi"
Nhật Minh nhàn nhạt cười, cậu nói.
" Tôi vẫn hay thấy mỗi cuối tuần bà đều đi với Minh Hạo"
Hân Vy không đáp mà nhìn vẻ mặt có chút buồn bã của Nhật Minh, bỗng cậu lại lên tiếng.
"Bà không biết tôi thích bà hay sao?"
Hân Vy có chút sững sờ, nhất thời không nói nên lời.
Nhật Minh lại nói tiếp.
" Tôi biết bây giờ nói với bà cũng chỉ là vô nghĩa, dù gì bà với anh ta cũng đã ở bên nhau rồi, nhưng nếu không nói ra thì cả đời này của tôi sẽ hối hận, cho nên tôi muốn nói với bà...ngày mai đây, tôi sẽ sang Nhật Bản du học, đây là học bổng mà tôi cố gắng giành được và cũng mong nhận được lời chúc từ bà"
Hần Vy mỉm cười nói.
" Chúc mừng ông...tôi biết tình cảm ông dành cho tôi không đơn thuần là bạn thân nữa, nhưng mà tôi không thể đáp lại tình cảm của ông, thật sự xin lỗi"
Nhật Minh nở một nụ cười, dịu dàng nhìn cô nói.
" Không cần phải xin lỗi, cảm ơn bà...điều cần nói tôi cũng đã nói xong rồi, tôi về đây"
Nhật Minh vừa xoay người bước đi thì bị cô gọi lại.
"Nhật Minh.." - Cậu xoay người lại nhìn cô, Hân Vy mỉm cười nói - " Ngày mai để tôi tiễn ông"
Nhật Minh có chút bất ngờ nhưng rất nhanh đã nở một nụ cười dịu dàng nhìn cô, cậu gật đầu một cái rồi quay người rời đi.
Đúng lúc, anh vừa về tới thì bắt gặp cô đứng như pho tượng đứng im ở đó. Anh đỗ xe vào sân ngay ngắn rồi đi ra chổ cô. Anh lo lắng hỏi.
"Em sao vậy?"
Hân Vy nhìn anh rồi kể hết mọi chuyện cho anh nghe. Minh Hạo ân cần nói.
"Vậy ngày mai anh lái xe đưa em đi"
Hân Vy gật đầu.
" Cảm ơn anh"
Minh Hạo vòng tay ôm lấy bả vai của cô vào người rồi nói.
" Đi vào nhà đi, đứng đây nắng"
Hần Vy ngoan ngoãn đi theo anh vào trong nhà.
Cô ngồi xuống sopha, rồi lại đưa mắt nhìn anh lại đi trở ra sân. Đến lúc anh đi vào thì hai mắt cô dần cong lên, cô cười nói.
" Aww..trà sữa"
Minh Hạo nhìn thấy dáng vẻ hào hứng của cô mà bật cười, anh ngồi xuống cạnh cô rồi tiện thể ghim ống hút vào ly trà sữa, đem đến trước mặt cô.
"Em vẫn hay nói trà sữa ở quê là ngon nhất nên lúc về anh mua"
Hân Vy có chút bất ngờ nhìn anh.
"Anh thật sự nhớ lời nói này của em sao?"
Minh Hạo tỏ ý hãnh diện nói.
" Tất cả những gì em nói anh đều nhớ hết"
Hân Vy mỉm cười hài lòng, cô tựa đầu vào vai anh thủ thỉ.
"Em nghĩ mình chọn đúng người rồi"
Minh Hạo đưa tay xoa xoa đầu cô rồi nói.
"Anh có mua thêm cho em bánh tráng nướng với xúc xích nướng nữa...cứ từ từ mà ăn"
Hân Vy mở to mắt nhìn túi thức ăn trước mặt, cô nói.
" Cảm ơn anh nha"
Minh Hạo bật cười nói.
"Em thích là được...nhưng chỉ ăn nốt hôm nay thôi, trà sữa uống nhiều sẽ béo đó, không phải em nói sẽ giảm cân hay sao?"
Hân Vy nghe anh nói xong thì gương mặt liền xụ xuống, cô luyển tiếc nhìn ly trà sữa trong tay rồi nói.
" Vậy thôi em không uống nữa"
Minh Hạo lại bật cười nhìn cô nói.
" Em nỡ sao?"
Hân Vy mím môi nhìn ly trà sữa rồi lại nhìn sang anh, trách móc.
" Tại anh mua về làm chi, làm em...em"
Minh Hạo xoa xoa đầu cô rồi nói.
" Thôi, em uống đi, một ly cũng không mập lên được đâu...với lại anh đã nói rồi, béo hay gầy gì anh cũng thích hết"
Hân Vy lúc này mới yên tâm, cô vui vẻ trở lại, cầm ly trà sữa trên tay hút một hơi đến phồng hai bên má rồi hưởng thụ hương vị hòa tan trong miệng.
" Để tôi vô gọi bé Vy dậy"
Minh Hạo nghe đến gọi cô thì anh xung phong.
" Đề con gọi em ấy, cô chú ngồi uống trà đi ạ"
Mẹ cô vừa định bước đi thì bị ba cô nắm tay kéo lại ngồi xuống ghế.
Minh Hạo đứng bên ngoài, gõ cửa phòng cô mấy cái liền nhưng không thấy hồi đáp. Anh trực tiếp mở cửa bước vào thì liền nhìn thấy cô nằm trên giường, nghiêng về một bên, tay ôm con gấu bông to dài của mình.
Anh bước đến, ngồi xuống mép giường, dùng giọng điệu dịu dàng gọi cô.
" Hân Vy"
Nghe thấy tiếng gọi, cô xoay người lại, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, hai tay không tự chủ mà ôm lấy ngang hông anh. Cô ngọ nguậy đầu vài cái, tìm tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.
Minh Hạo nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô thì bật cười, anh đưa tay vén mái tóc đang rũ rượi trên mặt của cô xuống rồi thích thú mà nhìn ngắm.
Hân Vy chợt tỉnh giấc, cô mở mắt ra thì bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình, cô vội kéo chăn lên che mặt, chỉ để lộ đôi mắt và trán ra ngoài, sau đó nói.
" Sao anh lại vào đây?"
Minh Hạo bình thản nói.
" Mẹ em kêu anh vào đây gọi em dậy"
" Vậy anh ra ngoài trước đi, em vệ sinh cá nhân xong sẽ ra sau" - cô vừa nói, vừa nắm chặt góc chăn đang che trên mặt.
Minh Hạo đưa tay kéo chăn trên mặt của cô xuống nhưng vẫn bị cô nắm chặt, anh thở dài nói.
" Đâu phải lần đầu anh thấy em với gương mặt này"
Hân Vy chớp mắt nhìn anh như đang suy xét chuyện gì đó, cô thôi buông chăn che mặt xuống rồi ngồi dậy, chạy thẳng một mạch vào nhà vệ sinh.
Sau khi dùng xong cơm sáng xong, ba cô thì lên ủy ban làm việc, mẹ cô thì sang nhà hàng xóm trò chuyện, anh thì lên chồ công trình giám sát, bây giờ chỉ còn cô ở nhà một mình.
Nghỉ ở nhà cũng có chút chán, cô bèn lấy chồi ra quét nền gạch trước nhà. Vừa quét nhà vừa nghe nhạc chill chill thì bắt gặp Nhật Minh đứng ở cổng. Hân Vy vội tắt nhạc rồi nhanh chóng mở cửa cho cậu. Nhật Minh từ chối vào nhà, cậu chỉ ra hướng gốc cây xanh gần mép sông ngồi hóng chuyện cho mát. Hân Vy vui vẻ gật đầu đi theo cậu.
Ngồi dưới bóng cây to, bóng mát che cả một mảnh đất, thi thoảng gió lại thổi ngang, vừa mát vừa dễ chịu. Hân Vy mở lời trước.
"Ông về quê khi nào vậy?"
Nhật Minh cười nói.
" Tôi về được 3 ngày rồi, còn bà?"
" Tôi về hôm qua"
Nhật Minh nhìn cô ngập ngừng một lúc rồi mới nói.
" Bà về một mình sao?"
Hần Vy lắc đầu, cô nói.
" Tôi về với anh Hạo" - Cô im lặng nhìn dòng sông trước mặt rồi nói tiếp - " Việc học của ông sao rồi? Có khó không?"
Nhật Minh bình thản đáp.
" Cũng tạm ổn thôi"
Hân Vy chợt nhớ ra một chuyện cô nói.
"Hình như trường của ông cũng gần trường tôi mà phải không?"
Nhật Minh gật đầu đáp, cậu nói.
"Nhiều lúc tôi muốn sang trường rủ bà đi ăn...nhưng sợ bà bận nên thôi"
Hân Vy vội nói.
"Sao ông không nhắn cho tôi, tôi sắp xếp thời gian rảnh rồi mình cùng đi"
Nhật Minh nhàn nhạt cười, cậu nói.
" Tôi vẫn hay thấy mỗi cuối tuần bà đều đi với Minh Hạo"
Hân Vy không đáp mà nhìn vẻ mặt có chút buồn bã của Nhật Minh, bỗng cậu lại lên tiếng.
"Bà không biết tôi thích bà hay sao?"
Hân Vy có chút sững sờ, nhất thời không nói nên lời.
Nhật Minh lại nói tiếp.
" Tôi biết bây giờ nói với bà cũng chỉ là vô nghĩa, dù gì bà với anh ta cũng đã ở bên nhau rồi, nhưng nếu không nói ra thì cả đời này của tôi sẽ hối hận, cho nên tôi muốn nói với bà...ngày mai đây, tôi sẽ sang Nhật Bản du học, đây là học bổng mà tôi cố gắng giành được và cũng mong nhận được lời chúc từ bà"
Hần Vy mỉm cười nói.
" Chúc mừng ông...tôi biết tình cảm ông dành cho tôi không đơn thuần là bạn thân nữa, nhưng mà tôi không thể đáp lại tình cảm của ông, thật sự xin lỗi"
Nhật Minh nở một nụ cười, dịu dàng nhìn cô nói.
" Không cần phải xin lỗi, cảm ơn bà...điều cần nói tôi cũng đã nói xong rồi, tôi về đây"
Nhật Minh vừa xoay người bước đi thì bị cô gọi lại.
"Nhật Minh.." - Cậu xoay người lại nhìn cô, Hân Vy mỉm cười nói - " Ngày mai để tôi tiễn ông"
Nhật Minh có chút bất ngờ nhưng rất nhanh đã nở một nụ cười dịu dàng nhìn cô, cậu gật đầu một cái rồi quay người rời đi.
Đúng lúc, anh vừa về tới thì bắt gặp cô đứng như pho tượng đứng im ở đó. Anh đỗ xe vào sân ngay ngắn rồi đi ra chổ cô. Anh lo lắng hỏi.
"Em sao vậy?"
Hân Vy nhìn anh rồi kể hết mọi chuyện cho anh nghe. Minh Hạo ân cần nói.
"Vậy ngày mai anh lái xe đưa em đi"
Hân Vy gật đầu.
" Cảm ơn anh"
Minh Hạo vòng tay ôm lấy bả vai của cô vào người rồi nói.
" Đi vào nhà đi, đứng đây nắng"
Hần Vy ngoan ngoãn đi theo anh vào trong nhà.
Cô ngồi xuống sopha, rồi lại đưa mắt nhìn anh lại đi trở ra sân. Đến lúc anh đi vào thì hai mắt cô dần cong lên, cô cười nói.
" Aww..trà sữa"
Minh Hạo nhìn thấy dáng vẻ hào hứng của cô mà bật cười, anh ngồi xuống cạnh cô rồi tiện thể ghim ống hút vào ly trà sữa, đem đến trước mặt cô.
"Em vẫn hay nói trà sữa ở quê là ngon nhất nên lúc về anh mua"
Hân Vy có chút bất ngờ nhìn anh.
"Anh thật sự nhớ lời nói này của em sao?"
Minh Hạo tỏ ý hãnh diện nói.
" Tất cả những gì em nói anh đều nhớ hết"
Hân Vy mỉm cười hài lòng, cô tựa đầu vào vai anh thủ thỉ.
"Em nghĩ mình chọn đúng người rồi"
Minh Hạo đưa tay xoa xoa đầu cô rồi nói.
"Anh có mua thêm cho em bánh tráng nướng với xúc xích nướng nữa...cứ từ từ mà ăn"
Hân Vy mở to mắt nhìn túi thức ăn trước mặt, cô nói.
" Cảm ơn anh nha"
Minh Hạo bật cười nói.
"Em thích là được...nhưng chỉ ăn nốt hôm nay thôi, trà sữa uống nhiều sẽ béo đó, không phải em nói sẽ giảm cân hay sao?"
Hân Vy nghe anh nói xong thì gương mặt liền xụ xuống, cô luyển tiếc nhìn ly trà sữa trong tay rồi nói.
" Vậy thôi em không uống nữa"
Minh Hạo lại bật cười nhìn cô nói.
" Em nỡ sao?"
Hân Vy mím môi nhìn ly trà sữa rồi lại nhìn sang anh, trách móc.
" Tại anh mua về làm chi, làm em...em"
Minh Hạo xoa xoa đầu cô rồi nói.
" Thôi, em uống đi, một ly cũng không mập lên được đâu...với lại anh đã nói rồi, béo hay gầy gì anh cũng thích hết"
Hân Vy lúc này mới yên tâm, cô vui vẻ trở lại, cầm ly trà sữa trên tay hút một hơi đến phồng hai bên má rồi hưởng thụ hương vị hòa tan trong miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.