Chương 7: Nỗi sợ
T.T. Cẩm Tiên
18/06/2024
Hân Vy ngồi học được một chút thì
trời cũng đã chạng vạng tối. Cô tựa người vào thành ghế, ngửa cổ nhìn
lên trần nhà, bỗng tiếng chuông thông báo tin nhắn vang lên. Hân Vy vội
cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của cô Hồng gửi.
( Em khỏe chưa Hân Vy? Ngày mai nhóm nghỉ ôn một buổi nha, cô có việc đột xuất )
( Em khỏe rồi ạ, em sẽ tự ôn tập thêm ở nhà ạ )
Vừa trả lời xong tin nhắn của cô giáo thì Quỳnh Như đột ngột gọi đến. Hân Vy nhắc máy lên nghe.
" Alo! Tôi nghe "
Quỳnh Như ở đầu dây bên kia, giọng điệu lo lắng hỏi.
" Bà khỏe chưa? Hồi sáng bà xĩu làm tôi hết cả hồn "
Hân Vy phì cười nói.
" Tôi khỏe rồi, chỉ là còn hơi đau đầu một chút thôi "
" Ừm, nghỉ ngơi cho tốt nha, bài học thì ngày mai được nghỉ rồi tôi đem qua nhà cho bà "
" Cảm ơn bà nhiều nha "
" À! Còn chuyện này tôi phải kể cho bà nghe mới được "
Quỳnh Như chưa kịp nói xong thì Hân Vy lại nói.
" Bà đợi tôi đi lấy nước uống cái đã "
" Ừm, bà đi nhanh nha "
Hân Vy vừa đứng dậy thì bên ngoài gió trở mạnh, cô mở cửa bước ra bên ngoài thì đột nhiên đèn điện trong nhà vụt tắt. Cô bất động đứng im tại chổ.
" Cúp điện sao "
Trong nhà tối ôm không một ánh sáng, bên ngoài trời mây đen kéo đến, sấm chớp đùng đùng. Hân Vy vội ngồi xuống, lấy tay che tai lại, nhắm chặt mắt lại.
Minh Hạo từ trong phòng bước ra, anh bật đèn trên điện thoại rọi khắp nơi, miệng không ngừng gọi.
" Hân Vy "
Nghe tiếng gọi, Hân Vy sợ hãi lên tiếng.
" Cháu ở đây, chú ơi"
Minh Hạo đi đến thì nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi cuộn tròn ở một chỗ, anh vội đỡ cô đứng dậy, một tay ôm cô vào lòng, tay còn lại hướng ánh đèn điện thoại đi về hướng phòng khách.
" Em đi theo tôi ra phòng khách lấy đèn pin nha "
" Dạ " - Giọng cô gái nhỏ thút thít nói.
Cô tựa đầu vào một bên ngực của anh, hai tay nắm chặt góc áo của anh, cẩn thận đi bên cạnh anh.
Minh Hạo tìm thấy được đèn pin thì nhanh chóng bật lên. Anh đưa cho cô cầm, còn mình thì tắt đèn trên điện thoại. Xong anh lại quay sang nhìn cô. Nhìn thấy ở khóe mi ươn ướt, đôi mắt hơi đỏ vì khóc, anh hỏi.
" Em ra đây làm gì? không phải ở trong phòng học bài hay sao? "
Hân Vy vẫn ôm chặt tay anh.
" Cháu khát nước muốn đi...uống chút nước "
" Để tôi đi lấy, em đứng ở đây đi "
Hân Vy vội lắc đầu, hai tay cô ôm chặt cánh tay của anh hơn.
" Thôi, để cháu đi cùng với ạ"
Nói rồi, hai người đi vào trong phòng bếp, anh lấy một chai nước suối đưa cho cô rồi hai người lại đi vào phòng của cô.
Hân Vy ngồi trên giường, cô nhìn anh nói.
" Chú biết khi nào có điện không ạ?"
Minh Hạo nói.
" Ba em nói là đến sáng mai mới có lại"
Hân Vy buồn rầu ủ rũ nói.
" Sáng mai sao"
Minh Hạo lại đi đến chổ bàn học của cô, sắp xếp lại tập sách theo chồng ngay ngắn. Anh nói.
" Sáng mai rồi học "
" Dạ "
Đột nhiên bên ngoài sấm chớp vang lên một tiếng thật lớn, mưa ào ào rơi xuống như thác đổ, Hân Vy vô thức hét lên.
" Aw"
Minh Hạo vội đi đến ôm cô vào lòng, lấy tay mình che tai cô lại, dịu dàng an ủi.
" Không sao, có tôi ở đây, em đừng sợ"
Hân Vy dang hai tay ôm chặt eo anh. Cô gái nhỏ sợ hãi vùi đầu vào lòng ngực của anh, thút thít khóc.
Mãi một lúc sau, mưa bắt đầu nhỏ lại, Hân Vy mới bình tĩnh lại, cô buông anh ra.
" Xin lỗi chú "
Minh Hạo chau mày, anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng lau giọt nước mắt còn vươn trên khóe mắt.
" Xin lỗi vì cái gì? "
Hân Vy ngượng ngùng không dám nhìn anh, nhỏ giọng nói.
" Vì ...vì đã ôm chú "
Minh Hạo nhìn cô, khóe môi vô thức nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
" Em sợ sấm đến vậy à?"
Hân Vy khẽ gật đầu ngụ ý đáp lại. Anh lại hỏi tiếp.
" Vậy nếu như không có tôi ở đây, ba mẹ em đi vắng nhà, một mình em phải làm sao"
Hân Vy vội nói.
" Cháu chỉ sợ sấm vào ban đêm với lại trời tối thôi ạ, lúc trước nếu ba mẹ có đi ăn giỗ thì cháu sẽ sang nhà bạn...còn bây giờ có chú ở đây nên mới..."
Hân Vy chưa nói xong anh đã lên tiếng.
" Tôi không nghĩ ba mẹ em lại tin tưởng tôi đến vậy, giao cả em cho tôi "
Hân Vy nghe xong thì đỏ hết cả mặt. Minh Hạo nhìn dáng vẻ của cô, anh tỏ vẻ ám mụi đưa mặt lại gần mặt cô, anh hỏi.
" Em suy nghĩ đen tối nên mới đỏ mặt phải không?"
Hân Vy vội xua tay lắc đầu.
" Không có, chú...chú nghĩ nhiều quá rồi"
Lúc này, một giọng nói vang lên.
" Hân Vy bà đâu rồi"
Hân Vy mới phát hiện điện thoại để trên bàn vẫn chưa tắt, cô vội đi lại cầm điện thoại lên nghe.
" A...tôi đây, mai tôi gặp bà sau nha"
Nói rồi, cô tắt máy một cái ''rụp'' khiến Quỳnh Như hoang mang, Hân Vy lo lắng, không biết cô bạn của mình có nghe cuộc nói chuyện của cô và Minh Hạo khi nãy không nữa.
Minh Hạo đứng dậy, anh bật đèn flash điện thoại lên rồi nói.
" Em ngủ đi, tôi cũng về phòng đây, đèn pin này để ở đây cho em"
" Dạ "
Minh Hạo đi ra tới cửa thì dừng lại.
" Có gì thì gọi cho tôi "
" Cháu biết rồi ạ "
Sau khi anh về phòng riêng, cô cũng nhanh chóng trèo lên giường, chăn đắp lên tới nửa mặt, đèn pin đặt ngay bên cạnh, diện thoại cũng ở kế bên. Cô lo lắng đưa mắt nhìn xong quanh phòng, rồi lại cố nhắm mắt lại ngủ. Chưa được bao lâu thì đèn pin lại tắt, cô vội vàng mở điện thoại lên nhưng không biết xui rủi ra sao điện thoại cũng hết pin. Cô vội đưa tay sờ vào thành giường, men theo bức tường từ từ đi ra ngoài, không cẩn thận, đầu gối của cô đập vào cạnh tủ quần áo một cái đầy đau đớn. Cô nhăn mặt đưa tay xoa xoa rồi lại cố kìm nén vào trong, tìm đường đi ra ngoài.
Hân Vy đứng trước cửa phòng anh mà gọi.
" Chú ơi! Chú ngủ chưa ạ?"
Nghe giọng của cô, Minh Hạo vội bật đèn trên điện thoại lên đi ra mở cửa.
" Sao vậy?"
" Đèn pin hết điện rồi ạ, điện thoại cũng hết pin luôn"
Minh Hạo vội kéo cô đi vào trong phòng mình. Chân cô hơi đau nên đi có chút bất tiện, anh dìu cô ngồi xuống giường rồi kiểm tra đầu gối của cô.
" Bị sưng một chút thôi, em nằm ở đây ngủ đi, tôi ngủ ở sô pha"
Minh Hạo vừa đứng dậy thì bị cô nắm chặt lấy bàn tay. Hân Vy nhỏ giọng nhìn anh nói.
" Chú...chú ngồi ở đây được không ạ? Cháu hơi sợ"
Không suy nghĩ nhiều, anh gật đầu đồng ý. Hân Vy nằm xuống giường, anh kéo chăn lên đắp cho cô. Hân Vy nằm nghiêng người về phía anh, bàn tay nắm chặt tay anh, nhắm mắt mà ngủ.
Mãi đến sáng hôm sau, Hân Vy trở mình quay sang một bên thì nghe thấy hơi thở đều đều ấm nóng phả lên trên mũi của mình, cô vô thức đưa tay lên sờ mũi rồi lại ngủ tiếp. Bỗng một cánh tay vươn tới ôm chặt ngang hông cô kéo mạnh thì Hân Vy mới bàng hoàng giật mình. Cô mở mắt nhìn, gương mặt tuấn tú, ngũ quan hài hòa, ấn đường hình chữ T sáng lạng đang ở ngay trước mắt. Hân Vy vội ngồi bật dậy, kiểm tra hết thảy người của mình rồi lại thở phào, đưa tay vuốt ngực vài cái trấn an. Đúng lúc Minh Hạo cũng thức giấc, anh lười nhác nhìn cô nói.
" Em dậy rồi à?"
Hân Vy vội nói.
" Sao chú..."
Lời chưa kịp nói thì anh đã lên tiếng.
" Hôm qua em ôm cánh tay tôi cả buổi tối, tôi cũng không thể ngủ ngồi một đêm được, nên chỉ đành nằm cạnh em, cho em nắm tay tôi...vẹn cả đôi đường"
Hân Vy xấu hổ, không dám nhìn anh, cô đi xuống giường vội chạy ra bên ngoài.
( Em khỏe chưa Hân Vy? Ngày mai nhóm nghỉ ôn một buổi nha, cô có việc đột xuất )
( Em khỏe rồi ạ, em sẽ tự ôn tập thêm ở nhà ạ )
Vừa trả lời xong tin nhắn của cô giáo thì Quỳnh Như đột ngột gọi đến. Hân Vy nhắc máy lên nghe.
" Alo! Tôi nghe "
Quỳnh Như ở đầu dây bên kia, giọng điệu lo lắng hỏi.
" Bà khỏe chưa? Hồi sáng bà xĩu làm tôi hết cả hồn "
Hân Vy phì cười nói.
" Tôi khỏe rồi, chỉ là còn hơi đau đầu một chút thôi "
" Ừm, nghỉ ngơi cho tốt nha, bài học thì ngày mai được nghỉ rồi tôi đem qua nhà cho bà "
" Cảm ơn bà nhiều nha "
" À! Còn chuyện này tôi phải kể cho bà nghe mới được "
Quỳnh Như chưa kịp nói xong thì Hân Vy lại nói.
" Bà đợi tôi đi lấy nước uống cái đã "
" Ừm, bà đi nhanh nha "
Hân Vy vừa đứng dậy thì bên ngoài gió trở mạnh, cô mở cửa bước ra bên ngoài thì đột nhiên đèn điện trong nhà vụt tắt. Cô bất động đứng im tại chổ.
" Cúp điện sao "
Trong nhà tối ôm không một ánh sáng, bên ngoài trời mây đen kéo đến, sấm chớp đùng đùng. Hân Vy vội ngồi xuống, lấy tay che tai lại, nhắm chặt mắt lại.
Minh Hạo từ trong phòng bước ra, anh bật đèn trên điện thoại rọi khắp nơi, miệng không ngừng gọi.
" Hân Vy "
Nghe tiếng gọi, Hân Vy sợ hãi lên tiếng.
" Cháu ở đây, chú ơi"
Minh Hạo đi đến thì nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi cuộn tròn ở một chỗ, anh vội đỡ cô đứng dậy, một tay ôm cô vào lòng, tay còn lại hướng ánh đèn điện thoại đi về hướng phòng khách.
" Em đi theo tôi ra phòng khách lấy đèn pin nha "
" Dạ " - Giọng cô gái nhỏ thút thít nói.
Cô tựa đầu vào một bên ngực của anh, hai tay nắm chặt góc áo của anh, cẩn thận đi bên cạnh anh.
Minh Hạo tìm thấy được đèn pin thì nhanh chóng bật lên. Anh đưa cho cô cầm, còn mình thì tắt đèn trên điện thoại. Xong anh lại quay sang nhìn cô. Nhìn thấy ở khóe mi ươn ướt, đôi mắt hơi đỏ vì khóc, anh hỏi.
" Em ra đây làm gì? không phải ở trong phòng học bài hay sao? "
Hân Vy vẫn ôm chặt tay anh.
" Cháu khát nước muốn đi...uống chút nước "
" Để tôi đi lấy, em đứng ở đây đi "
Hân Vy vội lắc đầu, hai tay cô ôm chặt cánh tay của anh hơn.
" Thôi, để cháu đi cùng với ạ"
Nói rồi, hai người đi vào trong phòng bếp, anh lấy một chai nước suối đưa cho cô rồi hai người lại đi vào phòng của cô.
Hân Vy ngồi trên giường, cô nhìn anh nói.
" Chú biết khi nào có điện không ạ?"
Minh Hạo nói.
" Ba em nói là đến sáng mai mới có lại"
Hân Vy buồn rầu ủ rũ nói.
" Sáng mai sao"
Minh Hạo lại đi đến chổ bàn học của cô, sắp xếp lại tập sách theo chồng ngay ngắn. Anh nói.
" Sáng mai rồi học "
" Dạ "
Đột nhiên bên ngoài sấm chớp vang lên một tiếng thật lớn, mưa ào ào rơi xuống như thác đổ, Hân Vy vô thức hét lên.
" Aw"
Minh Hạo vội đi đến ôm cô vào lòng, lấy tay mình che tai cô lại, dịu dàng an ủi.
" Không sao, có tôi ở đây, em đừng sợ"
Hân Vy dang hai tay ôm chặt eo anh. Cô gái nhỏ sợ hãi vùi đầu vào lòng ngực của anh, thút thít khóc.
Mãi một lúc sau, mưa bắt đầu nhỏ lại, Hân Vy mới bình tĩnh lại, cô buông anh ra.
" Xin lỗi chú "
Minh Hạo chau mày, anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng lau giọt nước mắt còn vươn trên khóe mắt.
" Xin lỗi vì cái gì? "
Hân Vy ngượng ngùng không dám nhìn anh, nhỏ giọng nói.
" Vì ...vì đã ôm chú "
Minh Hạo nhìn cô, khóe môi vô thức nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
" Em sợ sấm đến vậy à?"
Hân Vy khẽ gật đầu ngụ ý đáp lại. Anh lại hỏi tiếp.
" Vậy nếu như không có tôi ở đây, ba mẹ em đi vắng nhà, một mình em phải làm sao"
Hân Vy vội nói.
" Cháu chỉ sợ sấm vào ban đêm với lại trời tối thôi ạ, lúc trước nếu ba mẹ có đi ăn giỗ thì cháu sẽ sang nhà bạn...còn bây giờ có chú ở đây nên mới..."
Hân Vy chưa nói xong anh đã lên tiếng.
" Tôi không nghĩ ba mẹ em lại tin tưởng tôi đến vậy, giao cả em cho tôi "
Hân Vy nghe xong thì đỏ hết cả mặt. Minh Hạo nhìn dáng vẻ của cô, anh tỏ vẻ ám mụi đưa mặt lại gần mặt cô, anh hỏi.
" Em suy nghĩ đen tối nên mới đỏ mặt phải không?"
Hân Vy vội xua tay lắc đầu.
" Không có, chú...chú nghĩ nhiều quá rồi"
Lúc này, một giọng nói vang lên.
" Hân Vy bà đâu rồi"
Hân Vy mới phát hiện điện thoại để trên bàn vẫn chưa tắt, cô vội đi lại cầm điện thoại lên nghe.
" A...tôi đây, mai tôi gặp bà sau nha"
Nói rồi, cô tắt máy một cái ''rụp'' khiến Quỳnh Như hoang mang, Hân Vy lo lắng, không biết cô bạn của mình có nghe cuộc nói chuyện của cô và Minh Hạo khi nãy không nữa.
Minh Hạo đứng dậy, anh bật đèn flash điện thoại lên rồi nói.
" Em ngủ đi, tôi cũng về phòng đây, đèn pin này để ở đây cho em"
" Dạ "
Minh Hạo đi ra tới cửa thì dừng lại.
" Có gì thì gọi cho tôi "
" Cháu biết rồi ạ "
Sau khi anh về phòng riêng, cô cũng nhanh chóng trèo lên giường, chăn đắp lên tới nửa mặt, đèn pin đặt ngay bên cạnh, diện thoại cũng ở kế bên. Cô lo lắng đưa mắt nhìn xong quanh phòng, rồi lại cố nhắm mắt lại ngủ. Chưa được bao lâu thì đèn pin lại tắt, cô vội vàng mở điện thoại lên nhưng không biết xui rủi ra sao điện thoại cũng hết pin. Cô vội đưa tay sờ vào thành giường, men theo bức tường từ từ đi ra ngoài, không cẩn thận, đầu gối của cô đập vào cạnh tủ quần áo một cái đầy đau đớn. Cô nhăn mặt đưa tay xoa xoa rồi lại cố kìm nén vào trong, tìm đường đi ra ngoài.
Hân Vy đứng trước cửa phòng anh mà gọi.
" Chú ơi! Chú ngủ chưa ạ?"
Nghe giọng của cô, Minh Hạo vội bật đèn trên điện thoại lên đi ra mở cửa.
" Sao vậy?"
" Đèn pin hết điện rồi ạ, điện thoại cũng hết pin luôn"
Minh Hạo vội kéo cô đi vào trong phòng mình. Chân cô hơi đau nên đi có chút bất tiện, anh dìu cô ngồi xuống giường rồi kiểm tra đầu gối của cô.
" Bị sưng một chút thôi, em nằm ở đây ngủ đi, tôi ngủ ở sô pha"
Minh Hạo vừa đứng dậy thì bị cô nắm chặt lấy bàn tay. Hân Vy nhỏ giọng nhìn anh nói.
" Chú...chú ngồi ở đây được không ạ? Cháu hơi sợ"
Không suy nghĩ nhiều, anh gật đầu đồng ý. Hân Vy nằm xuống giường, anh kéo chăn lên đắp cho cô. Hân Vy nằm nghiêng người về phía anh, bàn tay nắm chặt tay anh, nhắm mắt mà ngủ.
Mãi đến sáng hôm sau, Hân Vy trở mình quay sang một bên thì nghe thấy hơi thở đều đều ấm nóng phả lên trên mũi của mình, cô vô thức đưa tay lên sờ mũi rồi lại ngủ tiếp. Bỗng một cánh tay vươn tới ôm chặt ngang hông cô kéo mạnh thì Hân Vy mới bàng hoàng giật mình. Cô mở mắt nhìn, gương mặt tuấn tú, ngũ quan hài hòa, ấn đường hình chữ T sáng lạng đang ở ngay trước mắt. Hân Vy vội ngồi bật dậy, kiểm tra hết thảy người của mình rồi lại thở phào, đưa tay vuốt ngực vài cái trấn an. Đúng lúc Minh Hạo cũng thức giấc, anh lười nhác nhìn cô nói.
" Em dậy rồi à?"
Hân Vy vội nói.
" Sao chú..."
Lời chưa kịp nói thì anh đã lên tiếng.
" Hôm qua em ôm cánh tay tôi cả buổi tối, tôi cũng không thể ngủ ngồi một đêm được, nên chỉ đành nằm cạnh em, cho em nắm tay tôi...vẹn cả đôi đường"
Hân Vy xấu hổ, không dám nhìn anh, cô đi xuống giường vội chạy ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.