Chương 22: Suy nghĩ trong lòng
T.T. Cẩm Tiên
18/06/2024
Sáng hôm sau, sau khi tiễn ba anh ở sân bay, Minh Hạo lái xe đưa cô đi siêu thị mua một ít đồ dùng. Minh Hạo đỗ xe ngay ngắn vào bãi đỗ xe rồi nhanh chóng nắm lấy tay cô đi vào trong sảnh. Tiện tay anh lấy thêm xe đẩy đi vào.
Hân Vy liếc nhìn một lượt, cô nói.
"Anh muốn mua gì á?"
" Anh cũng chưa biết nữa, cứ đi một vòng xem thử đi"
Minh Hạo đẩy xe đi phía sau, cô đi phía trước. Lâu lâu lại dừng trước một kệ hàng xem một vài thứ. Nhìn giá cả trên bao bì cô hơi choáng váng. Nó đắt hơn so với giá ở dưới quê cô gấp 23 lần. Nhưng cũng phải thôi, trên đây là thành phố lớn còn dưới quê cô là nông thôn, không thể đem lên so sánh ngang bằng như vậy được. Nghĩ đến đây, trong lòng Hân Vy có chút buồn bã. Cô khẽ nhìn về phía anh, Minh Hạo vẫn chưa hay biết cô nhìn mình, anh đang chăm chú xem hàng hóa để trên kệ. Mãi cho đến khi Hân Vy bị một người đàn ông xô ngã, anh mới vội chạy đến đỡ cô.
Người đàn ông kia vội vàng xin lỗi.
"Xin lỗi, tôi không cố ý"
Hân Vy không tức giận, cô còn chủ động hỏi thăm đứa trẻ đang ngã nằm cạnh người đàn ông.
"Em có sao không? Có đau ở đầu không?"
Đứa trẻ đôi mắt long lanh như muốn khóc nhìn cô lắc đầu.
"Em không sao ạ"
Nói rồi, người đàn ông đó đã bế đứa trẻ rời đi. Minh Hạo đỡ cô đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo giúp cô.
"Em có bị thương ở đâu không?"
Hân Vy nhìn bản thân mình một lượt, sau đó lắc đầu nhìn anh.
"Em không sao...chỉ là lúc nãy đứa bé có nghịch ngợm trèo lên kệ hàng bên cạnh, ba của đứa trẻ muốn đỡ đứa bé xuống không may lại trượt chân ngã nên mới đụng trúng em thôi"
Minh Hạo nhìn cô lo lắng.
"Anh xin lỗi, tại anh không theo sát em nên mới để em bị như vậy"
"Em không sao mà, anh đừng có trách mình, với lại em cũng đã lớn rồi, em tự lo cho mình được...giờ thì mình đi mua đồ tiếp nha...tự nhiên em lại thèm thịt nướng nữa rồi"
Minh Hạo nhìn cô cười tươi trong lòng cũng đã vơi đi phần nào lo lắng, anh nuông chiều nhìn cô gật đầu.
"Được"
Lần này, Minh Hạo không để cô rời xa mình nửa bước, anh cứ kè kè bên cạnh cô không rời. Hân Vy bất lực nhìn anh. Bỗng một nhân viên nữ nói.
"Anh chị dùng thử sủi cảo mới không ạ? Đây là sản phẩm mới của công ty, mời anh chị dùng thử"
Hân Vy dùm một cái ghim lên một miếng sủi cảo, cẩn thận thổi nguội rồi quay sang đút cho anh, cô cũng nếm thử một cái.
"Anh thấy sao?"
"Anh thấy cũng được, em có muốn mua thì cứ lấy"
"Chị lấy cho em một túi đi ạ"
"Cảm ơn quý khách"
Hân Vy bỏ túi sủi cảo vào xe đẩy, rồi xoay người đi tiếp. Minh Hạo vội đẩy xe đi theo phía sau, anh khẽ nhìn cô mà cười. Hân Vy không hiểu, cô nhìn anh nói.
" Mặt em dính gì hay sao mà anh nhìn em dữ vậy"
"Không có dính gì hết" - Anh vẫn cười.
" Vậy sao anh còn cười nữa" - Cô khó chịu, cau mày nhìn anh.
Minh Hạo tiến lại gần cô hơn, anh nói nhỏ.
" Khi nãy, em và anh cùng dùng chung một cái ghim...có nghĩa là gì nhỉ"
Hân Vy dường như hiểu ra điều gì đó, cô xấu hổ, gương mặt bắt đầu đỏ lên.
" Là gì ý nhỉ...em không biết"
****************
Lòng vòng trong siêu thị gần một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng mua xong. Minh Hạo tay xách hai túi lớn đi ở phía trước, anh đi thẳng ra phía sau, mở cốp xe lên và đề hai túi đồ vào đó. Đến lúc anh trở ra phía trước thì nhìn thấy Hân Vy gương mặt hơi nhăn nhó, có vẻ khó chịu ở trong người. Anh đến bên cô mà hỏi.
"Em làm sao vậy?"
Hân Vy cố nén cơn đau, cô nói.
"Em hơi đau bụng một chút"
Minh Hạo nhỏ giọng nói vừa đủ cho cô nghe.
"Em tới kì phải không?"
Hân Vy hơi bất ngờ, cô nhìn anh.
" Sao...sao anh biết?"
Minh Hạo đỡ cô vào xe ngồi, anh nói.
" Hồi đi học anh cũng có học qua môn sinh học rồi nên chuyện này cũng bình thường thôi... em ở đây chờ anh một chút"
Trước lúc rời đi, Minh Hạo còn chu đáo cởi áo vest khoác ngoài đắp ngang bụng cô. Anh trở lại siêu thị, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, anh nhanh chóng chọn được vài loại băng vệ sinh và không quên mua thêm túi chườm nóng cho cô.
Chưa được 15 phút sau anh đã quay trở lại xe, Hân Vy vì đau mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Anh cẩn thận đặt túi chườm nóng lên bụng cô rồi khoác áo lên người cô giữ ẩm. Hân Vy cảm nhận được hơi ẩm ở bụng thì mở mắt ra nhìn anh.
" Anh còn biết mua cái này nữa sao?"
Minh Hạo hai tai dần đỏ lên, anh nhìn cô nói.
"Anh nghe chị nhân viên trong đó giới thiệu nên mua cho em...em nằm ngủ một chút đi, khi nào đến nhà anh gọi em dậy"
"Dạ"
****************
Trở về nhà.
Hân Vy tắm rửa thay quần áo khác, sau đó liền lên giường nằm nghỉ. Cơn đau ở bụng truyền lên khiến cô khó chịu, cô mím môi cố nén cơn đau.
Minh Hạo lúc này thì đang ở nhà bếp, anh không ngần ngại mà nói với cô giúp việc.
" Hân Vy đang tới kì nên có hơi khó chịu trong người, cô xem nấu món gì đó cho em ấy giúp cháu"
Cô giúp việc bật cười.
" Tôi biết rồi thưa câu chủ"
Minh Hạo bị cô giúp việc cười thì có chút ngại ngùng, anh vô thức đưa tay lên sờ ở phần sau gáy, lẳng lặng đi ra ngoài phòng khách.
Hân Vy nằm trên giường trằn trọc nhưng không ngủ được, cô vừa đau bụng lại thêm đau lưng. Cô oán than trong lòng: Con gái sao lại khổ thế này, đã vậy lại còn đến khi ở nhà anh ấy nữa chứ, mất mặt quá đi thôi.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Hân Vy lười nhác lên tiếng.
" Vào đi ạ"
Minh Hạo bước vào, trên tay còn mang theo một ly nước. Anh đến bên giường cô, xòe bàn tay đưa đến trước mặt cô, anh nói.
" Thuốc giảm đau, em uống đi"
Hân Vy đỏ mặt nhìn anh, nhưng vẫn cầm lấy thuốc, một hơi uống sạch. Cô nằm đó không dám nhìn anh. Minh Hạo ngồi xuống bên giường, anh biết cô gái nhỏ đang ngại nên vội lên tiếng.
"Em không cần phải ngại với anh, chuyện này là rất bình thường, con gái mà không có thì mới là bất thường"
Hân Vy nghe anh nói thì tự ngẫm cũng đúng, cô nhỏ giọng nói.
" Em hiều rồi"
" Còn đau nữa không?"
Hân Vy khẽ gật đầu.
"Ngoan, nằm ngủ một chút nha"
Hân Vy vội lắc đầu, cô nói.
"Tại sao anh lại thích em vậy? Người có điều kiện tốt như anh không phải sẽ có rất nhiều cô gái xếp hàng cho anh tùy ý lựa chọn hay sao?"
Minh Hạo có chút khựng lại, anh nhìn cô gái nhỏ, anh nói.
"Em nghĩ mình không xứng với anh à?"
Hân Vy không trả lời, cô im lặng nhìn sang phía cửa sổ. Minh Hạo khẽ thở dài, anh đưa tay lên xoa đầu cô rồi nắm lấy bàn tay đang để trong chăn của cô. Giọng anh trẩm ấm có chút hơi khàn, anh nói.
"Anh thích em là vì ngay từ lần đầu gặp em anh đã rung động, anh cảm nhận được sự trong sáng, hồn nhiên và lương thiện của em...Đúng là gia cảnh nhà anh có phần khá giả nhưng đó không phải là lý do để anh tìm một người vợ môn đăng hộ đối để cưới, anh chỉ muốn cưới người anh thương, dành cả cuộc đời, công sức tiền bạc đề chăm lo cho người đó mà thôi...em đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần biết rằng anh yêu em không cần lý do"
Hân Vy bất giác đỏ mặt, cô lấy chăn lên che mặt mình nhưng đã bị anh ngăn lại. Hân Vy kinh ngạc nhìn anh đang dần tiến về phía mình. Chỉ sau đó, anh đã đặt lên trán cô một nụ hôn ấm áp.
Cô vội đưa hai tay đảy anh ra, lúng túng nói.
"Anh..anh..sao tự tiện hôn em như vậy?"
Minh Hạo bật cười nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô.
" Đâu phải là lần đầu tiên"
Hân Vy không thể ngồi yên được nữa, cô vội đánh trống lãng sang chuyện khác.
" Em đói rồi"
Minh Hạo bất lực nhìn theo hướng cô bỏ chạy ra bên ngoài.
Hân Vy liếc nhìn một lượt, cô nói.
"Anh muốn mua gì á?"
" Anh cũng chưa biết nữa, cứ đi một vòng xem thử đi"
Minh Hạo đẩy xe đi phía sau, cô đi phía trước. Lâu lâu lại dừng trước một kệ hàng xem một vài thứ. Nhìn giá cả trên bao bì cô hơi choáng váng. Nó đắt hơn so với giá ở dưới quê cô gấp 23 lần. Nhưng cũng phải thôi, trên đây là thành phố lớn còn dưới quê cô là nông thôn, không thể đem lên so sánh ngang bằng như vậy được. Nghĩ đến đây, trong lòng Hân Vy có chút buồn bã. Cô khẽ nhìn về phía anh, Minh Hạo vẫn chưa hay biết cô nhìn mình, anh đang chăm chú xem hàng hóa để trên kệ. Mãi cho đến khi Hân Vy bị một người đàn ông xô ngã, anh mới vội chạy đến đỡ cô.
Người đàn ông kia vội vàng xin lỗi.
"Xin lỗi, tôi không cố ý"
Hân Vy không tức giận, cô còn chủ động hỏi thăm đứa trẻ đang ngã nằm cạnh người đàn ông.
"Em có sao không? Có đau ở đầu không?"
Đứa trẻ đôi mắt long lanh như muốn khóc nhìn cô lắc đầu.
"Em không sao ạ"
Nói rồi, người đàn ông đó đã bế đứa trẻ rời đi. Minh Hạo đỡ cô đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo giúp cô.
"Em có bị thương ở đâu không?"
Hân Vy nhìn bản thân mình một lượt, sau đó lắc đầu nhìn anh.
"Em không sao...chỉ là lúc nãy đứa bé có nghịch ngợm trèo lên kệ hàng bên cạnh, ba của đứa trẻ muốn đỡ đứa bé xuống không may lại trượt chân ngã nên mới đụng trúng em thôi"
Minh Hạo nhìn cô lo lắng.
"Anh xin lỗi, tại anh không theo sát em nên mới để em bị như vậy"
"Em không sao mà, anh đừng có trách mình, với lại em cũng đã lớn rồi, em tự lo cho mình được...giờ thì mình đi mua đồ tiếp nha...tự nhiên em lại thèm thịt nướng nữa rồi"
Minh Hạo nhìn cô cười tươi trong lòng cũng đã vơi đi phần nào lo lắng, anh nuông chiều nhìn cô gật đầu.
"Được"
Lần này, Minh Hạo không để cô rời xa mình nửa bước, anh cứ kè kè bên cạnh cô không rời. Hân Vy bất lực nhìn anh. Bỗng một nhân viên nữ nói.
"Anh chị dùng thử sủi cảo mới không ạ? Đây là sản phẩm mới của công ty, mời anh chị dùng thử"
Hân Vy dùm một cái ghim lên một miếng sủi cảo, cẩn thận thổi nguội rồi quay sang đút cho anh, cô cũng nếm thử một cái.
"Anh thấy sao?"
"Anh thấy cũng được, em có muốn mua thì cứ lấy"
"Chị lấy cho em một túi đi ạ"
"Cảm ơn quý khách"
Hân Vy bỏ túi sủi cảo vào xe đẩy, rồi xoay người đi tiếp. Minh Hạo vội đẩy xe đi theo phía sau, anh khẽ nhìn cô mà cười. Hân Vy không hiểu, cô nhìn anh nói.
" Mặt em dính gì hay sao mà anh nhìn em dữ vậy"
"Không có dính gì hết" - Anh vẫn cười.
" Vậy sao anh còn cười nữa" - Cô khó chịu, cau mày nhìn anh.
Minh Hạo tiến lại gần cô hơn, anh nói nhỏ.
" Khi nãy, em và anh cùng dùng chung một cái ghim...có nghĩa là gì nhỉ"
Hân Vy dường như hiểu ra điều gì đó, cô xấu hổ, gương mặt bắt đầu đỏ lên.
" Là gì ý nhỉ...em không biết"
****************
Lòng vòng trong siêu thị gần một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng mua xong. Minh Hạo tay xách hai túi lớn đi ở phía trước, anh đi thẳng ra phía sau, mở cốp xe lên và đề hai túi đồ vào đó. Đến lúc anh trở ra phía trước thì nhìn thấy Hân Vy gương mặt hơi nhăn nhó, có vẻ khó chịu ở trong người. Anh đến bên cô mà hỏi.
"Em làm sao vậy?"
Hân Vy cố nén cơn đau, cô nói.
"Em hơi đau bụng một chút"
Minh Hạo nhỏ giọng nói vừa đủ cho cô nghe.
"Em tới kì phải không?"
Hân Vy hơi bất ngờ, cô nhìn anh.
" Sao...sao anh biết?"
Minh Hạo đỡ cô vào xe ngồi, anh nói.
" Hồi đi học anh cũng có học qua môn sinh học rồi nên chuyện này cũng bình thường thôi... em ở đây chờ anh một chút"
Trước lúc rời đi, Minh Hạo còn chu đáo cởi áo vest khoác ngoài đắp ngang bụng cô. Anh trở lại siêu thị, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, anh nhanh chóng chọn được vài loại băng vệ sinh và không quên mua thêm túi chườm nóng cho cô.
Chưa được 15 phút sau anh đã quay trở lại xe, Hân Vy vì đau mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Anh cẩn thận đặt túi chườm nóng lên bụng cô rồi khoác áo lên người cô giữ ẩm. Hân Vy cảm nhận được hơi ẩm ở bụng thì mở mắt ra nhìn anh.
" Anh còn biết mua cái này nữa sao?"
Minh Hạo hai tai dần đỏ lên, anh nhìn cô nói.
"Anh nghe chị nhân viên trong đó giới thiệu nên mua cho em...em nằm ngủ một chút đi, khi nào đến nhà anh gọi em dậy"
"Dạ"
****************
Trở về nhà.
Hân Vy tắm rửa thay quần áo khác, sau đó liền lên giường nằm nghỉ. Cơn đau ở bụng truyền lên khiến cô khó chịu, cô mím môi cố nén cơn đau.
Minh Hạo lúc này thì đang ở nhà bếp, anh không ngần ngại mà nói với cô giúp việc.
" Hân Vy đang tới kì nên có hơi khó chịu trong người, cô xem nấu món gì đó cho em ấy giúp cháu"
Cô giúp việc bật cười.
" Tôi biết rồi thưa câu chủ"
Minh Hạo bị cô giúp việc cười thì có chút ngại ngùng, anh vô thức đưa tay lên sờ ở phần sau gáy, lẳng lặng đi ra ngoài phòng khách.
Hân Vy nằm trên giường trằn trọc nhưng không ngủ được, cô vừa đau bụng lại thêm đau lưng. Cô oán than trong lòng: Con gái sao lại khổ thế này, đã vậy lại còn đến khi ở nhà anh ấy nữa chứ, mất mặt quá đi thôi.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Hân Vy lười nhác lên tiếng.
" Vào đi ạ"
Minh Hạo bước vào, trên tay còn mang theo một ly nước. Anh đến bên giường cô, xòe bàn tay đưa đến trước mặt cô, anh nói.
" Thuốc giảm đau, em uống đi"
Hân Vy đỏ mặt nhìn anh, nhưng vẫn cầm lấy thuốc, một hơi uống sạch. Cô nằm đó không dám nhìn anh. Minh Hạo ngồi xuống bên giường, anh biết cô gái nhỏ đang ngại nên vội lên tiếng.
"Em không cần phải ngại với anh, chuyện này là rất bình thường, con gái mà không có thì mới là bất thường"
Hân Vy nghe anh nói thì tự ngẫm cũng đúng, cô nhỏ giọng nói.
" Em hiều rồi"
" Còn đau nữa không?"
Hân Vy khẽ gật đầu.
"Ngoan, nằm ngủ một chút nha"
Hân Vy vội lắc đầu, cô nói.
"Tại sao anh lại thích em vậy? Người có điều kiện tốt như anh không phải sẽ có rất nhiều cô gái xếp hàng cho anh tùy ý lựa chọn hay sao?"
Minh Hạo có chút khựng lại, anh nhìn cô gái nhỏ, anh nói.
"Em nghĩ mình không xứng với anh à?"
Hân Vy không trả lời, cô im lặng nhìn sang phía cửa sổ. Minh Hạo khẽ thở dài, anh đưa tay lên xoa đầu cô rồi nắm lấy bàn tay đang để trong chăn của cô. Giọng anh trẩm ấm có chút hơi khàn, anh nói.
"Anh thích em là vì ngay từ lần đầu gặp em anh đã rung động, anh cảm nhận được sự trong sáng, hồn nhiên và lương thiện của em...Đúng là gia cảnh nhà anh có phần khá giả nhưng đó không phải là lý do để anh tìm một người vợ môn đăng hộ đối để cưới, anh chỉ muốn cưới người anh thương, dành cả cuộc đời, công sức tiền bạc đề chăm lo cho người đó mà thôi...em đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần biết rằng anh yêu em không cần lý do"
Hân Vy bất giác đỏ mặt, cô lấy chăn lên che mặt mình nhưng đã bị anh ngăn lại. Hân Vy kinh ngạc nhìn anh đang dần tiến về phía mình. Chỉ sau đó, anh đã đặt lên trán cô một nụ hôn ấm áp.
Cô vội đưa hai tay đảy anh ra, lúng túng nói.
"Anh..anh..sao tự tiện hôn em như vậy?"
Minh Hạo bật cười nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô.
" Đâu phải là lần đầu tiên"
Hân Vy không thể ngồi yên được nữa, cô vội đánh trống lãng sang chuyện khác.
" Em đói rồi"
Minh Hạo bất lực nhìn theo hướng cô bỏ chạy ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.