Chương 33
Rbao0000
26/10/2016
CHƯƠNG 33
Một hồi tiếng chuông cửa dồn dập bỗng nhiên vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của Thượng Quan Thập. Cậu liếc mắt nhìn, mọi người đang bận rộn xem album ảnh, lắc lắc đầu, cười cười, sau đó xoay người đi mở cửa.
“Hoa! Cậu làm sao sớm như vậy đã tới rồi? Không phải còn sớm sao?” Thượng Quan Thập kinh ngạc nhìn Giang Hoa ở ngoài cửa hỏi.
“Mau, mau đi theo tôi! Không có thời gian giải thích! Cậu đi theo tôi là được!” Giang Hoa vừa nói, vừa lo lắng kéo Thượng Quan Thập đi tới xe của hắn.
Thượng Quan Thập bởi vì hành vi kích động của Giang Hoa, mà càng ngày càng hồ đồ. Vì vậy, cậu lớn tiếng hỏi: “Giang Hoa, anh bình tĩnh một chút! Trong nhà còn đang có khách. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì làm cho anh sốt ruột thành như thế? Với lại anh túm tay tôi đau quá!”
Tiếng Thượng Quan Thập dẫn tới sự chú ý của Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm, bọn họ trong ánh mắt nghi hoặc của người trong nhà, rất nhanh đi tới cổng chính. Tình địch gặp nhau đỏ mặt tía tai, huống chi cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt là: Tình địch kia đang gắt gao nắm tay nhỏ bé của người mình yêu. Vì thế, hai người bọn họ gần như cùng lúc giận dữ hét: “Này! Anh nói chuyện thì nói chuyện, không được động tay động chân!”
Nghe được tiếng bao hàm tức giận như vậy, Thượng Quan Thập và Giang Hoa đang lôi kéo nhau lập tức ngừng lại. Vẻ mặt hai người bọn họ kinh ngạc nhìn về phía nơi phát ra âm thanh – Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm.
Nhìn hai người ở cổng chính tức giận ngút trời, chính Thượng Quan Thập cậu cũng không rõ, vì sao lại có một loại cảm giác tội ác tự nhiên nảy sinh. Tuy là nhàn nhạt, không dễ nhận ra, nhưng giờ này khắc này, cậu lại rõ ràng cảm thấy mình cần phải vì bọn họ đưa ra giải thích. Vì vậy, Thượng Quan Thập vội vã rút tay phải của mình, giãy ra từ trong tay Giang Hoa. Cậu vừa mới chuẩn bị giới thiệu Giang Hoa với Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm. Tiếng Giang Hoa lại như sấm sét giữa trời quang truyền đến.
“Hữu Dực… Nó xảy ra tai nạn ô tô, đang cấp cứu trong phòng cấp cứu bệnh viện chúng ta. Bác Lương trực tiếp báo cho tôi… Bác bảo tôi lập tức tới đón cậu.”
“Ầm ầm” một tiếng, Thượng Quan Thập đột nhiên cảm thấy chính mình dường như bị sét đánh, đánh mất tất cả khả năng cảm giác. Cảm giác đau đớn kịch liệt từ trái tim bắt đầu, trong nháy mắt thổi quét mỗi một bộ phận toàn thân. Cậu khó chịu lung lay một chút, lảo đảo muốn ngã. Giang Hoa thấy thế, đang muốn đỡ lấy cậu, lại bị một đạo bóng dáng rất nhanh đoạt mất cơ hội. Nam Cung Diễm cách Thượng Quan Thập gần nhất, một phen kéo cơ thể Thượng Quan Thập đã muốn chết lặng qua, để cậu run rẩy tựa vào ngực mình, hi vọng mình có thể phân cho cậu một chút khả năng chống đỡ.
“Thập! Cậu có ổn không?” Hiên Viên Diệu, Nam Cung Diễm, cùng với Giang Hoa trăm miệng một lời hỏi Thượng Quan Thập, căng thẳng cùng quan tâm nồng đậm, không cần nói cũng biết.
Trong vô ý thức, Thượng Quan Thập thấy được khuôn mặt cực giống Hữu Dực kia, cậu cuối cùng tỉnh táo lại. Cậu dựa vào ***g ngực Nam Cung Diễm, cũng rõ ràng cảm nhận được, Nam Cung Diễm cũng vì lo lắng sợ hãi mà tim đập tăng nhanh. Vì vậy, cậu bắt buộc mình tỉnh lại, dùng một tia sức lực cuối cùng, kiên định nói: “Mau, mau mang tôi tới bệnh viện!”
Người hai nhà theo sau ra, từ trong lời đối thoại của Thượng Quan Thập bọn họ vừa rồi, cơ bản hiểu được đại khái. Bọn họ cũng ý thức được tính chất nguy hiển của sự việc. Trên mặt mỗi người đều thay một bộ biểu tình nghiêm trọng. Tâm tình vui sướng lúc trước xem ảnh chụp, biến mất không còn chút tung tích, theo vào đó là tâm trạng căng thẳng rõ ràng. Ngay sau đó, trong hấp tấp, ba chiếc xe trước sau nhanh chóng chạy hướng bệnh viện trực thuộc đại học Nhân Hòa…
Một hồi tiếng chuông cửa dồn dập bỗng nhiên vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của Thượng Quan Thập. Cậu liếc mắt nhìn, mọi người đang bận rộn xem album ảnh, lắc lắc đầu, cười cười, sau đó xoay người đi mở cửa.
“Hoa! Cậu làm sao sớm như vậy đã tới rồi? Không phải còn sớm sao?” Thượng Quan Thập kinh ngạc nhìn Giang Hoa ở ngoài cửa hỏi.
“Mau, mau đi theo tôi! Không có thời gian giải thích! Cậu đi theo tôi là được!” Giang Hoa vừa nói, vừa lo lắng kéo Thượng Quan Thập đi tới xe của hắn.
Thượng Quan Thập bởi vì hành vi kích động của Giang Hoa, mà càng ngày càng hồ đồ. Vì vậy, cậu lớn tiếng hỏi: “Giang Hoa, anh bình tĩnh một chút! Trong nhà còn đang có khách. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì làm cho anh sốt ruột thành như thế? Với lại anh túm tay tôi đau quá!”
Tiếng Thượng Quan Thập dẫn tới sự chú ý của Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm, bọn họ trong ánh mắt nghi hoặc của người trong nhà, rất nhanh đi tới cổng chính. Tình địch gặp nhau đỏ mặt tía tai, huống chi cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt là: Tình địch kia đang gắt gao nắm tay nhỏ bé của người mình yêu. Vì thế, hai người bọn họ gần như cùng lúc giận dữ hét: “Này! Anh nói chuyện thì nói chuyện, không được động tay động chân!”
Nghe được tiếng bao hàm tức giận như vậy, Thượng Quan Thập và Giang Hoa đang lôi kéo nhau lập tức ngừng lại. Vẻ mặt hai người bọn họ kinh ngạc nhìn về phía nơi phát ra âm thanh – Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm.
Nhìn hai người ở cổng chính tức giận ngút trời, chính Thượng Quan Thập cậu cũng không rõ, vì sao lại có một loại cảm giác tội ác tự nhiên nảy sinh. Tuy là nhàn nhạt, không dễ nhận ra, nhưng giờ này khắc này, cậu lại rõ ràng cảm thấy mình cần phải vì bọn họ đưa ra giải thích. Vì vậy, Thượng Quan Thập vội vã rút tay phải của mình, giãy ra từ trong tay Giang Hoa. Cậu vừa mới chuẩn bị giới thiệu Giang Hoa với Hiên Viên Diệu và Nam Cung Diễm. Tiếng Giang Hoa lại như sấm sét giữa trời quang truyền đến.
“Hữu Dực… Nó xảy ra tai nạn ô tô, đang cấp cứu trong phòng cấp cứu bệnh viện chúng ta. Bác Lương trực tiếp báo cho tôi… Bác bảo tôi lập tức tới đón cậu.”
“Ầm ầm” một tiếng, Thượng Quan Thập đột nhiên cảm thấy chính mình dường như bị sét đánh, đánh mất tất cả khả năng cảm giác. Cảm giác đau đớn kịch liệt từ trái tim bắt đầu, trong nháy mắt thổi quét mỗi một bộ phận toàn thân. Cậu khó chịu lung lay một chút, lảo đảo muốn ngã. Giang Hoa thấy thế, đang muốn đỡ lấy cậu, lại bị một đạo bóng dáng rất nhanh đoạt mất cơ hội. Nam Cung Diễm cách Thượng Quan Thập gần nhất, một phen kéo cơ thể Thượng Quan Thập đã muốn chết lặng qua, để cậu run rẩy tựa vào ngực mình, hi vọng mình có thể phân cho cậu một chút khả năng chống đỡ.
“Thập! Cậu có ổn không?” Hiên Viên Diệu, Nam Cung Diễm, cùng với Giang Hoa trăm miệng một lời hỏi Thượng Quan Thập, căng thẳng cùng quan tâm nồng đậm, không cần nói cũng biết.
Trong vô ý thức, Thượng Quan Thập thấy được khuôn mặt cực giống Hữu Dực kia, cậu cuối cùng tỉnh táo lại. Cậu dựa vào ***g ngực Nam Cung Diễm, cũng rõ ràng cảm nhận được, Nam Cung Diễm cũng vì lo lắng sợ hãi mà tim đập tăng nhanh. Vì vậy, cậu bắt buộc mình tỉnh lại, dùng một tia sức lực cuối cùng, kiên định nói: “Mau, mau mang tôi tới bệnh viện!”
Người hai nhà theo sau ra, từ trong lời đối thoại của Thượng Quan Thập bọn họ vừa rồi, cơ bản hiểu được đại khái. Bọn họ cũng ý thức được tính chất nguy hiển của sự việc. Trên mặt mỗi người đều thay một bộ biểu tình nghiêm trọng. Tâm tình vui sướng lúc trước xem ảnh chụp, biến mất không còn chút tung tích, theo vào đó là tâm trạng căng thẳng rõ ràng. Ngay sau đó, trong hấp tấp, ba chiếc xe trước sau nhanh chóng chạy hướng bệnh viện trực thuộc đại học Nhân Hòa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.