Chương 4:
Vi Vi
12/04/2024
Ông Quan đáp lại: “Thế nào rồi, không có vấn đề gì chứ?”
Quan Thanh Hòa cười, nói: “Không vấn đề ạ, cháu đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Cô kể chuyện mình bảo Tiểu Tô đi mời Phó Thu Vân tới xem diễn cho ông nội nghe, ông Quan hớn hở nói: “Làm tốt lắm.”
Ông nói chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Bà Chương của cháu quá tốt tính, một người làm thầy lại bị học trò chèn ép, còn tức đến đổ bệnh, đây không phải rước thêm khổ vào người hay sao.”
Hiện nay tuổi ông Quan đã ngoài tám mươi nhưng tinh thần vẫn khỏe khoắn như trước, thậm chí còn là ông già thời thượng nhất trên quảng trường.
Trước đây trong xã khu hoạt động nghệ thuật của người già, ông còn giành được giải nhất.
Có lẽ các cô các chú trong xã khu cũng không dám nghĩ tới một vị nghệ sỹ tỳ bà cấp quốc gia lại nhảy múa ở quảng trường với bọn họ.
Trước khi cuộc điện thoại kết thúc, ông Quan nói: “Cháu gái, sau khi cháu hết bận việc ở Ninh Thành thì nhớ mang thư đính hôn tới nhà họ Thẩm nhé.”
“Thế hệ này nhà họ Thẩm có hai đứa cháu trai, cháu tùy ý chọn đi, nhỏ không được vẫn còn có lớn, nội ở nhà chờ tin tốt của cháu.”
Nếu lớn cũng không được thì sao?
Quan Thanh Hòa chưa kịp hỏi điện thoại đã cúp máy.
Cô đã dự định hủy hôn ước này rồi.
-
Ngày thứ Sáu, quán trà bình đàn trên đường phố đều đã mở cửa, Thu Vân Phường vẫn phát tờ rơi rồi chạy seeding tên của ‘Chương Minh Nguyệt’ còn vang hơn chính chủ ở Như Mộng Lệnh như cũ.
Rất nhiều du khách tự nhiên bị thu hút đã tìm kiếm trên mạng rồi tới đây.
“Anh Thẩm, anh tới rồi.”
“Hôm nay tôi rảnh.”
Tiếng trả lời thanh thoát của người đàn ông nhanh chóng xuyên thấu sự náo nhiệt quanh đây, lôi kéo mọi người xung quanh nhao nhao nghiêng đầu xem thử.
Chỉ thấy một người đàn ông dáng người cao ráo, mặt mũi tuấn tú, nhã nhặn cao quý được nhân viên cung kính tiếp đón vào trong cánh cửa gỗ chạm khắc hoa.
Chu Khiêm xuống xe trước: “Hình như em vừa nhìn thấy chú ba.”
Quan Thanh Hòa phân vân: “Chú ba?”
Chu Khiêm xấu hổ: “Chính là anh Thẩm mà mọi người vẫn thường nói ấy ạ.”
Quan Thanh Hòa đã rõ, hiểu ra tại sao hôm đó Tiểu Tô lại đảm bảo sẽ đưa thiệp mời tới tận tay Thẩm Kinh Niên, hóa ra là họ hàng.
Con nhà giàu như cậu ta mà lại tới đây làm thuê.
Xe đậu trong ngõ hẻm phía ngoài ở cửa khác của quán trà, ngày thường sẽ không mở cửa cho người ngoài. Bên ngoài quán treo một tấm biển, ba chữ ‘Như Mộng Lệnh’ viết theo thể hành thư khỏe khoắn và chắc chắn.
Chu Khiêm đẩy cửa gỗ đi vào cùng với Quan Thanh Hòa.
Cùng một cánh cửa, mọi người trên đường lần thứ nhất nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú lịch lãm, lần thứ hai lại thấy mỹ nhân mặc sườn xám đẹp tựa tiên nữ.
“Mẹ nó! Vừa ngầu vừa đẹp!”
“Mấy người đang đi là ai thế?”
“Trên biển hiệu có viết còn gì, Như Mộng Lệnh, trước đây là quán bình đàn bậc nhất của Ninh Thành. Nhưng cô Chương về hưu rồi, gần đây khá rảnh rỗi, nghe nói hôm nay có người mới biểu diễn.”
“Người mới sao, vậy bỏ đi, chắc kỹ thuật không tốt…”
Trong khi thảo luận, nhiều chàng trai cô gái đã rời khỏi hàng, sau khi gõ cửa, một nhân viên mặc sườn xám đi tới.
“Vừa nãy chúng tôi thấy một người đẹp đi vào.”
“Người anh nói có thể là bà chủ của chúng tôi, hôm nay cô ấy có buổi biểu diễn, nếu anh muốn gặp cô ấy thì có thể ở lại uống tách trà.”
“Người đàn ông tuấn tú lúc đầu đâu, tại sao cũng có thể vào chỗ này?”
“Anh Thẩm là nhã khách.”
-
Thẩm Kinh Niên chưa bao giờ ngồi trong sân, anh có một phòng riêng trên tầng hai, mối tuần tới một lần, mở cửa sổ ra là có thể thấy toàn cảnh tầng một.
Khách bên dưới sân không thấy được người bên trong, chỉ biết nhã khách ngồi ở vị trí kia không tầm thường.
Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy nhân viên phục vụ bưng đĩa sứ đi tới đi lui, không biết mang ra bao nhiêu món ngon vào trong đó.
Hôm nay khách trong sân chỉ lác đác vài người.
Thẩm Kinh Niên ngồi bên cửa sổ, tay cầm ly trà bằng sứ trắng, hơi trà đọng lại trên mí mắt thâm thúy.
Chu Khiêm vừa vào cửa đã chủ động chạy lại tiếp đãi: “Chú ba, ngày hôm đó chú cũng thấy rồi phải không, trước giờ cháu chưa từng nói dối, có phải tiên nữ không?”
Thẩm Kinh Niên mỉm cười không nói gì.
Chu Khiêm không hiểu nổi thái độ của anh, dù sao trước tới giờ cũng chưa từng đoán, mà có đoán cũng không ra.
"Đẹp" là sự thật khách quan, những thứ khác đều là thẩm mỹ chủ quan.
“Chú ngồi ở đây nhé.” Chu Khiêm liếc thấy bóng người dưới tầng đi qua: “Hey, hình như cô ấy lên sàn rồi, cháu đi đây.”
Sau khi nghe xong, Thẩm Kinh Niên trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, trống không.
Thư ký Vương sau lưng hỏi: “Sếp, đi luôn sao?”
Thẩm Kinh Niên thoáng nhớ đến Chu Khiêm có nhắc tới "cô ấy", nói: “Đi thăm cô Chương trước.”
-
Quan Thanh Hòa không biết người tới hôm nay rốt cuộc là nể mặt Chương Minh Nguyệt hay Thẩm Kinh Niên.
Có lẽ cả hai người đều có.
Rất nhanh sân trong đã đầy chỗ, cộng thêm những vị khách mới bị hấp dẫn tới đây, nhất thời trong quán trà người đến kẻ đi vô cùng náo nhiệt.
Tề Quang Vũ gửi tin nhắn đến: [Sư muội, xe của anh hỏng rồi, anh đang chạy xe điện tới ngay, em trang điểm trước đi!]
Vốn dĩ Tiểu Tô muốn trang điểm cho cô nhưng cầm đồ trang điểm lại không dám động tay: “Chị Thanh Hòa, em cảm thấy mặt của chị trang điểm kiểu gì cũng như vẽ rắn thêm chân.”
Giống như lý thuyết về thơ, thiên nhiên được chạm khắc, hoa sen nở trong hồ nước trong thì gương mặt của người trước mắt đã vô cùng hài hòa rồi.
Quan Thanh Hòa mỉm cười: “Để chị tự làm vậy.”
Tiểu Tô vội vàng gật đầu.
Cô ấy vừa đi, phía sau khán đài lại trở thành nơi ít người nhất trong quán trà, tiếng cười hi hi ha ha phía trước truyền tới phía sau.
Quan Thanh Hòa nghe thấy, cô không trang điểm mà gỡ mái tóc hơi rối, một làn tóc đen dài tới ngang eo rũ xuống sau lưng.
Cảnh này bị Thẩm Kinh Niên đi vào nhìn thấy.
Hôm nay cô đeo chiếc vòng bạch ngọc, làn da cũng trắng không kém cạnh gì, lúc cô nâng cổ tay lên, chiếc vòng tụt xuống một đoạn.
Nghe thấy động tĩnh, Quan Thanh Hòa nâng mắt thấy một người đàn ông qua gương.
Độ cao của bàn trang điểm có hạn, cô chỉ thấy đôi chân dài từ eo trở xuống.
Có thể lặng lẽ đi vào phía sau khán đài lại mặc quần áo thường của nam giới chỉ có khả năng là anh Tề hợp tác với mình ngày hôm nay thôi.
Trước đây có Tiểu Tô xinh đẹp và Chu Khiêm điển trai, bây giờ nhìn chân người này đã thấy được khí chất cao quý sang trọng không giống như đi biểu diễn.
Không phải bà Chương tìm học trò và nhân viên cũng phải nhìn vẻ ngoài, dáng người đấy chứ, xem ra ai cũng thích cái đẹp.
Quan Thanh Hòa cúi đầu tiếp tục búi tóc, dịu dàng nói: “Anh Tề, phiền anh cầm cây tỳ bà lại đây giúp em với.”
Thẩm Kinh Niên bỗng dừng bước chân đang lùi lại.
Anh nhướng mày, cầm đầu đàn đặt lên bàn bên cạnh cô.
Quan Thanh Hòa búi tóc xong, ngẩng lên nhìn kỹ anh là ai: “... Anh Thẩm?”
Giọng Thẩm Kinh Niên trầm thấp: “Ừm.”
Nhớ tới nỗi lo của Chương Minh Nguyệt trước kia, Quan Thanh Hòa hỏi: “Hôm nay anh tới đây nghe nhạc hay là…”
Thẩm Kinh Niên thầm buồn cười: “Xem tình hình đã.”
Quan Thanh Hòa ồ một tiếng, nói cách khác, có lẽ anh sẽ không ở lại.
Thẩm Kinh Niên dựa vào một bên, dời tầm mắt đi, thong thả nói: “Chiếc vòng này rất hợp với cô Quan.”
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên có người gọi mình như vậy.
Quan Thanh Hòa cúi đầu khẽ lắc lư, chiếc vòng bạch ngọc trên cổ tay mảnh khảnh trượt xuống.
“Người khác tặng, tôi cũng rất thích, trang sức của Vọng Nguyệt Lâu đều rất đẹp.”
Thẩm Kinh Niên khẽ híp mắt.
Quan Thanh Hòa tự nhận lời khen này cũng xem như tự nhiên. Cô vừa nói xong thì một người đàn ông mặc áo dài chạy từ cửa vào: “Sư muội, anh không đến trễ chứ?”
Thấy người đàn ông bên bàn, anh ấy suýt chút nữa đứng không vững: “Anh Thẩm.”
Thẩm Kinh Niên gật đầu.
Chờ anh đi khỏi, Tề Quan Vũ rón rén đi tới cửa nhìn xung quanh: “Không phải anh ta tới tìm cô giáo chứ, hỏng rồi, hôm nay cô giáo không tới, anh ta chắc chắn sẽ đi.”
Quan Thanh Hòa nói: “Anh Tề, sao anh không nghĩ tốt một chút đi.”
Tề Quan Vũ nghiêm mặt: “Đây là ý nghĩ tốt nhất rồi, sư muội, tự tin là tốt nhưng có lúc sự thật không thể để chúng ta tự tin.”
“Cậu ba Thẩm chính là cái sự thật này.”
-
Hôm nay hơn nửa phần đầu của quán trà là tiết mục của đôi vợ chồng ở lại trước kia, kỹ thuật thông thường, nhưng họ thành thạo và giàu tình cảm, khán giả bình thường nghe thì không thể phân biệt được.
Chu Khiêm pha xong một ấm trà, đang định đi tìm Tiểu Tô thì nhân viên hoảng hốt ngăn anh ta lại: “Anh Thẩm vừa mới rời khỏi căn phòng đó rồi.”
Trái lại Chu Khiêm rất bình tĩnh: “Đi cũng đi rồi, cậu không ép cậu ba Thẩm ở lại được đâu.”
Trong lòng nhân viên cũng nghĩ vậy, bỗng kêu một tiếng: “Hình như nán lại rồi.”
Chu Khiêm: “Hả?”
Nhân viên chỉ lên tầng, trợn to mắt: “Anh Thẩm quay lại rồi.”
Chu Khiêm vừa nghe nói đi mà đã quay lại, đang định lên tầng thì va phải thư ký của Thẩm Kinh Niên đang đi vào.
Anh ta tò mò: “Thư ký Vương, không phải tôi vừa nhìn thấy anh trên tầng sao, sao anh lại đi từ ngoài vào thế, ra ngoài rồi à?”
Thư ký Vương: “Tôi không đợi được sếp nên đi vào.”
Chu Khiêm ồ một tiếng: “Vậy cùng lên tầng đi.”
Khi thư ký Vương đi vào, thấy Thẩm Kinh Niên đang ngồi bên cửa sổ pha trà, động tác lịch sự nhã nhặn tựa như một bức tranh.
Chu Khiêm thở dài: “Cháu còn tưởng chú ba đi thật chứ, đều tại nhân viên nói bừa.”
Giọng Thẩm Kinh Niên vẫn như thường lệ: “Nghe một lúc.”
Nhận được lời này, Chu Khiêm vui vẻ hớn hở lập tức lấy ra một bản thiết kế chương trình: “Chú ba, chú muốn nghe gì?”
Thẩm Kinh Niên nhấc mắt nhìn qua.
Tổng cộng có tám bài, những bài đứng đầu đều là bài nổi tiếng, ví dụ như "Phong cảnh Tân Hoài", "Âm thanh chậm rãi", "Trâm phượng hoàng", phía sau còn có "Đêm bến Phong Kiều".
Bài cuối cùng là "Bạch xà · Thưởng Trung Thu".
Trước kia không hề có bài này.
Thẩm Kinh Niên chỉ tay vào tờ giấy, cố ý hỏi: “Sở trường của cô chủ mấy đứa là gì?”
Chu Khiêm vắt óc suy nghĩ: “Việc này cháu thật sự không biết, các tiết mục là do chị ấy sắp xếp, chắc hẳn là đều biết hết.”
“Cô chủ mới này rất giỏi, tuy cùng họ với cháu dâu tương lai của chú nhưng chắc chắn không phải đối tượng kết hôn của bọn họ, bọn họ quá chênh lệch, không xứng.”
Thẩm Kinh Niên không nhanh không chậm nói: “Cháu quả là người anh em tốt.”
Chu Khiêm buột miệng nói: “Chính vì là anh em nên cháu mới nói sự thật.”
Cậu ta lí nhí nói: “Cháu nói thế chú không giận chứ?”
Thẩm Kinh Niên gác lại tờ tiết mục, khẽ cười: “Sao chú lại tức giận được, cháu đã nói là cháu nói thật rồi mà.”
Anh thích nghe lời nói thật.
Quan Thanh Hòa cười, nói: “Không vấn đề ạ, cháu đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Cô kể chuyện mình bảo Tiểu Tô đi mời Phó Thu Vân tới xem diễn cho ông nội nghe, ông Quan hớn hở nói: “Làm tốt lắm.”
Ông nói chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Bà Chương của cháu quá tốt tính, một người làm thầy lại bị học trò chèn ép, còn tức đến đổ bệnh, đây không phải rước thêm khổ vào người hay sao.”
Hiện nay tuổi ông Quan đã ngoài tám mươi nhưng tinh thần vẫn khỏe khoắn như trước, thậm chí còn là ông già thời thượng nhất trên quảng trường.
Trước đây trong xã khu hoạt động nghệ thuật của người già, ông còn giành được giải nhất.
Có lẽ các cô các chú trong xã khu cũng không dám nghĩ tới một vị nghệ sỹ tỳ bà cấp quốc gia lại nhảy múa ở quảng trường với bọn họ.
Trước khi cuộc điện thoại kết thúc, ông Quan nói: “Cháu gái, sau khi cháu hết bận việc ở Ninh Thành thì nhớ mang thư đính hôn tới nhà họ Thẩm nhé.”
“Thế hệ này nhà họ Thẩm có hai đứa cháu trai, cháu tùy ý chọn đi, nhỏ không được vẫn còn có lớn, nội ở nhà chờ tin tốt của cháu.”
Nếu lớn cũng không được thì sao?
Quan Thanh Hòa chưa kịp hỏi điện thoại đã cúp máy.
Cô đã dự định hủy hôn ước này rồi.
-
Ngày thứ Sáu, quán trà bình đàn trên đường phố đều đã mở cửa, Thu Vân Phường vẫn phát tờ rơi rồi chạy seeding tên của ‘Chương Minh Nguyệt’ còn vang hơn chính chủ ở Như Mộng Lệnh như cũ.
Rất nhiều du khách tự nhiên bị thu hút đã tìm kiếm trên mạng rồi tới đây.
“Anh Thẩm, anh tới rồi.”
“Hôm nay tôi rảnh.”
Tiếng trả lời thanh thoát của người đàn ông nhanh chóng xuyên thấu sự náo nhiệt quanh đây, lôi kéo mọi người xung quanh nhao nhao nghiêng đầu xem thử.
Chỉ thấy một người đàn ông dáng người cao ráo, mặt mũi tuấn tú, nhã nhặn cao quý được nhân viên cung kính tiếp đón vào trong cánh cửa gỗ chạm khắc hoa.
Chu Khiêm xuống xe trước: “Hình như em vừa nhìn thấy chú ba.”
Quan Thanh Hòa phân vân: “Chú ba?”
Chu Khiêm xấu hổ: “Chính là anh Thẩm mà mọi người vẫn thường nói ấy ạ.”
Quan Thanh Hòa đã rõ, hiểu ra tại sao hôm đó Tiểu Tô lại đảm bảo sẽ đưa thiệp mời tới tận tay Thẩm Kinh Niên, hóa ra là họ hàng.
Con nhà giàu như cậu ta mà lại tới đây làm thuê.
Xe đậu trong ngõ hẻm phía ngoài ở cửa khác của quán trà, ngày thường sẽ không mở cửa cho người ngoài. Bên ngoài quán treo một tấm biển, ba chữ ‘Như Mộng Lệnh’ viết theo thể hành thư khỏe khoắn và chắc chắn.
Chu Khiêm đẩy cửa gỗ đi vào cùng với Quan Thanh Hòa.
Cùng một cánh cửa, mọi người trên đường lần thứ nhất nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú lịch lãm, lần thứ hai lại thấy mỹ nhân mặc sườn xám đẹp tựa tiên nữ.
“Mẹ nó! Vừa ngầu vừa đẹp!”
“Mấy người đang đi là ai thế?”
“Trên biển hiệu có viết còn gì, Như Mộng Lệnh, trước đây là quán bình đàn bậc nhất của Ninh Thành. Nhưng cô Chương về hưu rồi, gần đây khá rảnh rỗi, nghe nói hôm nay có người mới biểu diễn.”
“Người mới sao, vậy bỏ đi, chắc kỹ thuật không tốt…”
Trong khi thảo luận, nhiều chàng trai cô gái đã rời khỏi hàng, sau khi gõ cửa, một nhân viên mặc sườn xám đi tới.
“Vừa nãy chúng tôi thấy một người đẹp đi vào.”
“Người anh nói có thể là bà chủ của chúng tôi, hôm nay cô ấy có buổi biểu diễn, nếu anh muốn gặp cô ấy thì có thể ở lại uống tách trà.”
“Người đàn ông tuấn tú lúc đầu đâu, tại sao cũng có thể vào chỗ này?”
“Anh Thẩm là nhã khách.”
-
Thẩm Kinh Niên chưa bao giờ ngồi trong sân, anh có một phòng riêng trên tầng hai, mối tuần tới một lần, mở cửa sổ ra là có thể thấy toàn cảnh tầng một.
Khách bên dưới sân không thấy được người bên trong, chỉ biết nhã khách ngồi ở vị trí kia không tầm thường.
Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy nhân viên phục vụ bưng đĩa sứ đi tới đi lui, không biết mang ra bao nhiêu món ngon vào trong đó.
Hôm nay khách trong sân chỉ lác đác vài người.
Thẩm Kinh Niên ngồi bên cửa sổ, tay cầm ly trà bằng sứ trắng, hơi trà đọng lại trên mí mắt thâm thúy.
Chu Khiêm vừa vào cửa đã chủ động chạy lại tiếp đãi: “Chú ba, ngày hôm đó chú cũng thấy rồi phải không, trước giờ cháu chưa từng nói dối, có phải tiên nữ không?”
Thẩm Kinh Niên mỉm cười không nói gì.
Chu Khiêm không hiểu nổi thái độ của anh, dù sao trước tới giờ cũng chưa từng đoán, mà có đoán cũng không ra.
"Đẹp" là sự thật khách quan, những thứ khác đều là thẩm mỹ chủ quan.
“Chú ngồi ở đây nhé.” Chu Khiêm liếc thấy bóng người dưới tầng đi qua: “Hey, hình như cô ấy lên sàn rồi, cháu đi đây.”
Sau khi nghe xong, Thẩm Kinh Niên trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, trống không.
Thư ký Vương sau lưng hỏi: “Sếp, đi luôn sao?”
Thẩm Kinh Niên thoáng nhớ đến Chu Khiêm có nhắc tới "cô ấy", nói: “Đi thăm cô Chương trước.”
-
Quan Thanh Hòa không biết người tới hôm nay rốt cuộc là nể mặt Chương Minh Nguyệt hay Thẩm Kinh Niên.
Có lẽ cả hai người đều có.
Rất nhanh sân trong đã đầy chỗ, cộng thêm những vị khách mới bị hấp dẫn tới đây, nhất thời trong quán trà người đến kẻ đi vô cùng náo nhiệt.
Tề Quang Vũ gửi tin nhắn đến: [Sư muội, xe của anh hỏng rồi, anh đang chạy xe điện tới ngay, em trang điểm trước đi!]
Vốn dĩ Tiểu Tô muốn trang điểm cho cô nhưng cầm đồ trang điểm lại không dám động tay: “Chị Thanh Hòa, em cảm thấy mặt của chị trang điểm kiểu gì cũng như vẽ rắn thêm chân.”
Giống như lý thuyết về thơ, thiên nhiên được chạm khắc, hoa sen nở trong hồ nước trong thì gương mặt của người trước mắt đã vô cùng hài hòa rồi.
Quan Thanh Hòa mỉm cười: “Để chị tự làm vậy.”
Tiểu Tô vội vàng gật đầu.
Cô ấy vừa đi, phía sau khán đài lại trở thành nơi ít người nhất trong quán trà, tiếng cười hi hi ha ha phía trước truyền tới phía sau.
Quan Thanh Hòa nghe thấy, cô không trang điểm mà gỡ mái tóc hơi rối, một làn tóc đen dài tới ngang eo rũ xuống sau lưng.
Cảnh này bị Thẩm Kinh Niên đi vào nhìn thấy.
Hôm nay cô đeo chiếc vòng bạch ngọc, làn da cũng trắng không kém cạnh gì, lúc cô nâng cổ tay lên, chiếc vòng tụt xuống một đoạn.
Nghe thấy động tĩnh, Quan Thanh Hòa nâng mắt thấy một người đàn ông qua gương.
Độ cao của bàn trang điểm có hạn, cô chỉ thấy đôi chân dài từ eo trở xuống.
Có thể lặng lẽ đi vào phía sau khán đài lại mặc quần áo thường của nam giới chỉ có khả năng là anh Tề hợp tác với mình ngày hôm nay thôi.
Trước đây có Tiểu Tô xinh đẹp và Chu Khiêm điển trai, bây giờ nhìn chân người này đã thấy được khí chất cao quý sang trọng không giống như đi biểu diễn.
Không phải bà Chương tìm học trò và nhân viên cũng phải nhìn vẻ ngoài, dáng người đấy chứ, xem ra ai cũng thích cái đẹp.
Quan Thanh Hòa cúi đầu tiếp tục búi tóc, dịu dàng nói: “Anh Tề, phiền anh cầm cây tỳ bà lại đây giúp em với.”
Thẩm Kinh Niên bỗng dừng bước chân đang lùi lại.
Anh nhướng mày, cầm đầu đàn đặt lên bàn bên cạnh cô.
Quan Thanh Hòa búi tóc xong, ngẩng lên nhìn kỹ anh là ai: “... Anh Thẩm?”
Giọng Thẩm Kinh Niên trầm thấp: “Ừm.”
Nhớ tới nỗi lo của Chương Minh Nguyệt trước kia, Quan Thanh Hòa hỏi: “Hôm nay anh tới đây nghe nhạc hay là…”
Thẩm Kinh Niên thầm buồn cười: “Xem tình hình đã.”
Quan Thanh Hòa ồ một tiếng, nói cách khác, có lẽ anh sẽ không ở lại.
Thẩm Kinh Niên dựa vào một bên, dời tầm mắt đi, thong thả nói: “Chiếc vòng này rất hợp với cô Quan.”
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên có người gọi mình như vậy.
Quan Thanh Hòa cúi đầu khẽ lắc lư, chiếc vòng bạch ngọc trên cổ tay mảnh khảnh trượt xuống.
“Người khác tặng, tôi cũng rất thích, trang sức của Vọng Nguyệt Lâu đều rất đẹp.”
Thẩm Kinh Niên khẽ híp mắt.
Quan Thanh Hòa tự nhận lời khen này cũng xem như tự nhiên. Cô vừa nói xong thì một người đàn ông mặc áo dài chạy từ cửa vào: “Sư muội, anh không đến trễ chứ?”
Thấy người đàn ông bên bàn, anh ấy suýt chút nữa đứng không vững: “Anh Thẩm.”
Thẩm Kinh Niên gật đầu.
Chờ anh đi khỏi, Tề Quan Vũ rón rén đi tới cửa nhìn xung quanh: “Không phải anh ta tới tìm cô giáo chứ, hỏng rồi, hôm nay cô giáo không tới, anh ta chắc chắn sẽ đi.”
Quan Thanh Hòa nói: “Anh Tề, sao anh không nghĩ tốt một chút đi.”
Tề Quan Vũ nghiêm mặt: “Đây là ý nghĩ tốt nhất rồi, sư muội, tự tin là tốt nhưng có lúc sự thật không thể để chúng ta tự tin.”
“Cậu ba Thẩm chính là cái sự thật này.”
-
Hôm nay hơn nửa phần đầu của quán trà là tiết mục của đôi vợ chồng ở lại trước kia, kỹ thuật thông thường, nhưng họ thành thạo và giàu tình cảm, khán giả bình thường nghe thì không thể phân biệt được.
Chu Khiêm pha xong một ấm trà, đang định đi tìm Tiểu Tô thì nhân viên hoảng hốt ngăn anh ta lại: “Anh Thẩm vừa mới rời khỏi căn phòng đó rồi.”
Trái lại Chu Khiêm rất bình tĩnh: “Đi cũng đi rồi, cậu không ép cậu ba Thẩm ở lại được đâu.”
Trong lòng nhân viên cũng nghĩ vậy, bỗng kêu một tiếng: “Hình như nán lại rồi.”
Chu Khiêm: “Hả?”
Nhân viên chỉ lên tầng, trợn to mắt: “Anh Thẩm quay lại rồi.”
Chu Khiêm vừa nghe nói đi mà đã quay lại, đang định lên tầng thì va phải thư ký của Thẩm Kinh Niên đang đi vào.
Anh ta tò mò: “Thư ký Vương, không phải tôi vừa nhìn thấy anh trên tầng sao, sao anh lại đi từ ngoài vào thế, ra ngoài rồi à?”
Thư ký Vương: “Tôi không đợi được sếp nên đi vào.”
Chu Khiêm ồ một tiếng: “Vậy cùng lên tầng đi.”
Khi thư ký Vương đi vào, thấy Thẩm Kinh Niên đang ngồi bên cửa sổ pha trà, động tác lịch sự nhã nhặn tựa như một bức tranh.
Chu Khiêm thở dài: “Cháu còn tưởng chú ba đi thật chứ, đều tại nhân viên nói bừa.”
Giọng Thẩm Kinh Niên vẫn như thường lệ: “Nghe một lúc.”
Nhận được lời này, Chu Khiêm vui vẻ hớn hở lập tức lấy ra một bản thiết kế chương trình: “Chú ba, chú muốn nghe gì?”
Thẩm Kinh Niên nhấc mắt nhìn qua.
Tổng cộng có tám bài, những bài đứng đầu đều là bài nổi tiếng, ví dụ như "Phong cảnh Tân Hoài", "Âm thanh chậm rãi", "Trâm phượng hoàng", phía sau còn có "Đêm bến Phong Kiều".
Bài cuối cùng là "Bạch xà · Thưởng Trung Thu".
Trước kia không hề có bài này.
Thẩm Kinh Niên chỉ tay vào tờ giấy, cố ý hỏi: “Sở trường của cô chủ mấy đứa là gì?”
Chu Khiêm vắt óc suy nghĩ: “Việc này cháu thật sự không biết, các tiết mục là do chị ấy sắp xếp, chắc hẳn là đều biết hết.”
“Cô chủ mới này rất giỏi, tuy cùng họ với cháu dâu tương lai của chú nhưng chắc chắn không phải đối tượng kết hôn của bọn họ, bọn họ quá chênh lệch, không xứng.”
Thẩm Kinh Niên không nhanh không chậm nói: “Cháu quả là người anh em tốt.”
Chu Khiêm buột miệng nói: “Chính vì là anh em nên cháu mới nói sự thật.”
Cậu ta lí nhí nói: “Cháu nói thế chú không giận chứ?”
Thẩm Kinh Niên gác lại tờ tiết mục, khẽ cười: “Sao chú lại tức giận được, cháu đã nói là cháu nói thật rồi mà.”
Anh thích nghe lời nói thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.