Chương 11
Hoa Hoa
03/02/2016
"Hân Di" Người đàn ông mỉm cười ôn nhu "Em đã đi đâu từ sáng đến giờ ?"
Cô vẫn đứng đó , tựa như không hề động đậy , cô dựa lưng vào cánh cửa sắt , trong đầu vẫn mông lung nghĩ về một điều gì đó xa xôi , tưởng trừng chỉ là một cơn mê man không có thực .
Cô hoàn toàn không để ý đến sự lo lắng lan tràn trong ánh mắt Đình Đình , khi ánh mắt đó chiếu đến gương mặt tràn đầy suy tư của cô , anh khẽ nhíu mày . Bàn tay to lớn của anh đặt lên bờ vai mảnh khảnh của cô , nhẹ nhàng di chuyển như vỗ về "Em sao vậy , nếu mệt thì phải ở nhà mới đúng" .
"Anh có biết không , em thực sự rất có ấn tượng với một người" Cô nhếch miệng cười nhạt , người mà cô có ấn tượng , thậm trí cũng chưa gặp mặt lần nào . Tất cả những gì cô biết , đơn giản là gương mặt có nét rất giống nhau .
Nhưng nghĩ kĩ lại mới thấy , người giống người cũng không phải chuyện gì xa lạ , chỉ là cái tên có chút quen thuộc . Nếu so sánh hai cái tên , giữa Hân Di và Đình Hân , cô còn thấy "Hân Di" rất xa lạ , thật lực cười phải không ? Hân Di rõ ràng là tên của cô , vậy mà cũng không có cảm giác gần gũi .
Nghĩ đến đây , Đình Hân cười nhạt , cô ngửa lên nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao , trong đầu vẫn còn hồi tưởng lại chuyện của vài tiếng đồng hồ trước . Người đàn ông đó thật tốt , dù cô luôn miệng nói mình không phải Đình Hân , vậy nhưng anh ta tựa như không nghe cô nói , luôn tục ngắt lời , nụ cười lúc nào cũng ẩn hiện tuyệt đẹp , khiến cô có cảm giác gần gũi khó tả . Nếu như cô không nằng nặc phản đối , có lẽ người đàn ông đó sẽ đưa cô về nhà của anh ta ở .
"Là ai" Đình Đình im lặng vài giây , trong ánh mắt rõ ràng có sự hỗn độn , vậy nhưng đã nhanh trở lại bình thường "Người đó anh đã gặp qua chưa ?".
Anh không sợ cô gặp lại bất kể người quen cũ nào trên đường , càng không sợ cô tiếp chuyện với họ , điều anh lo lắng nhất chỉ có một , một người không bao giờ có thể gặp lại . Nếu có ai đó nói anh ích kỉ , vậy cũng được , tất cả những gì anh làm ngày hôm nay đều vì Đình Hân , đứa em gái này đã phải chịu quá nhiều thương tổn , anh không muốn cô tiếp tục chịu đựng , chỉ cần cô ở bên cạnh anh , tránh xa người đàn ông đó mãi mãi , vậy là tốt nhất .
...
Lúc Đình Hân thức dậy , trời cũng đã tờ mờ sáng , bên ngoài còn nghe thấy tiếng hót ví von của mấy chú chim nhỏ .
Điện thoại của cô lúc này cũng đổ chuông , người gọi chính là người đàn ông hôm qua cô đã gặp , cô nhìn vào màn hình mới thấy , thực tình đã bỏ lỡ gần 50 cuộc gọi nhỡ .
Khi cô bắt máy , anh liền mỉm cười mừng rỡ , ban nãy không thấy ai nghe máy , anh liền lo lắng không yên , thậm trí đã nghĩ rằng cô đã suy nghĩ lại , không còn muốn gặp lại anh nữa , có thể là chán ghét ...
"Bây giờ em đang ở đâu hả , tôi lập tức tới đón em"
Cô đáp "Không cần , công việc không phải ngày mai mới bắt đầu sao ? Thật ra hôm nay tôi rất mệt mỏi , chỉ muốn ở nhà nghĩ ngơi một giấc cho thật tốt , vậy nên xin lỗi anh , hôm nay không thể cùng anh ra ngoài được , hẹn dịp sau nha" .
"Không sao , em nghỉ ngơi cho khỏe , tôi chỉ muốn nghe giọng nói của em thôi , bây giờ tôi không còn thấy lo lắng nữa"
Cô chỉ thở dài một tiếng không trả lời , nhanh nhẹn tắt máy , rồi lại vùi đầu vào chăn ngủ tiếp .
Trong giấc mơ , cô thấy một người đàn ông quay lưng về phía mình , dáng vẻ anh ta vô cùng mệt mỏi , cô dõi theo nơi anh ta đang nhìn , chỉ thấy một màu trắng xóa mịt mù , phía xa là một thân ảnh đã tan ra thành từng mảnh . Khi người đàn ông đó quay lại nhìn cô , chỉ thấy nước mắt đã thấm ướt toàn bộ gương mặt , giọt nước mắt chảy ra , khi rơi xuống đất liền hóa thành cỏ cây , cỏ cây lại lớn lên thật nhanh ...
Mà người đàn ông đó ...
Không ai khác lại chính là anh - Vân Bình ...
Cô chưa bao giờ dám nghĩ tới , người đàn ông này lại có điệu bộ như vậy , dáng vẻ chán trường đó không hề phù hợp với anh , cô không biết trong lòng mình nghĩ gì , chỉ biết muốn anh hạnh phúc , muốn thấy được nụ cười ấm áp hiện hữu trên gương mặt anh .
Cô vẫn đứng đó , tựa như không hề động đậy , cô dựa lưng vào cánh cửa sắt , trong đầu vẫn mông lung nghĩ về một điều gì đó xa xôi , tưởng trừng chỉ là một cơn mê man không có thực .
Cô hoàn toàn không để ý đến sự lo lắng lan tràn trong ánh mắt Đình Đình , khi ánh mắt đó chiếu đến gương mặt tràn đầy suy tư của cô , anh khẽ nhíu mày . Bàn tay to lớn của anh đặt lên bờ vai mảnh khảnh của cô , nhẹ nhàng di chuyển như vỗ về "Em sao vậy , nếu mệt thì phải ở nhà mới đúng" .
"Anh có biết không , em thực sự rất có ấn tượng với một người" Cô nhếch miệng cười nhạt , người mà cô có ấn tượng , thậm trí cũng chưa gặp mặt lần nào . Tất cả những gì cô biết , đơn giản là gương mặt có nét rất giống nhau .
Nhưng nghĩ kĩ lại mới thấy , người giống người cũng không phải chuyện gì xa lạ , chỉ là cái tên có chút quen thuộc . Nếu so sánh hai cái tên , giữa Hân Di và Đình Hân , cô còn thấy "Hân Di" rất xa lạ , thật lực cười phải không ? Hân Di rõ ràng là tên của cô , vậy mà cũng không có cảm giác gần gũi .
Nghĩ đến đây , Đình Hân cười nhạt , cô ngửa lên nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao , trong đầu vẫn còn hồi tưởng lại chuyện của vài tiếng đồng hồ trước . Người đàn ông đó thật tốt , dù cô luôn miệng nói mình không phải Đình Hân , vậy nhưng anh ta tựa như không nghe cô nói , luôn tục ngắt lời , nụ cười lúc nào cũng ẩn hiện tuyệt đẹp , khiến cô có cảm giác gần gũi khó tả . Nếu như cô không nằng nặc phản đối , có lẽ người đàn ông đó sẽ đưa cô về nhà của anh ta ở .
"Là ai" Đình Đình im lặng vài giây , trong ánh mắt rõ ràng có sự hỗn độn , vậy nhưng đã nhanh trở lại bình thường "Người đó anh đã gặp qua chưa ?".
Anh không sợ cô gặp lại bất kể người quen cũ nào trên đường , càng không sợ cô tiếp chuyện với họ , điều anh lo lắng nhất chỉ có một , một người không bao giờ có thể gặp lại . Nếu có ai đó nói anh ích kỉ , vậy cũng được , tất cả những gì anh làm ngày hôm nay đều vì Đình Hân , đứa em gái này đã phải chịu quá nhiều thương tổn , anh không muốn cô tiếp tục chịu đựng , chỉ cần cô ở bên cạnh anh , tránh xa người đàn ông đó mãi mãi , vậy là tốt nhất .
...
Lúc Đình Hân thức dậy , trời cũng đã tờ mờ sáng , bên ngoài còn nghe thấy tiếng hót ví von của mấy chú chim nhỏ .
Điện thoại của cô lúc này cũng đổ chuông , người gọi chính là người đàn ông hôm qua cô đã gặp , cô nhìn vào màn hình mới thấy , thực tình đã bỏ lỡ gần 50 cuộc gọi nhỡ .
Khi cô bắt máy , anh liền mỉm cười mừng rỡ , ban nãy không thấy ai nghe máy , anh liền lo lắng không yên , thậm trí đã nghĩ rằng cô đã suy nghĩ lại , không còn muốn gặp lại anh nữa , có thể là chán ghét ...
"Bây giờ em đang ở đâu hả , tôi lập tức tới đón em"
Cô đáp "Không cần , công việc không phải ngày mai mới bắt đầu sao ? Thật ra hôm nay tôi rất mệt mỏi , chỉ muốn ở nhà nghĩ ngơi một giấc cho thật tốt , vậy nên xin lỗi anh , hôm nay không thể cùng anh ra ngoài được , hẹn dịp sau nha" .
"Không sao , em nghỉ ngơi cho khỏe , tôi chỉ muốn nghe giọng nói của em thôi , bây giờ tôi không còn thấy lo lắng nữa"
Cô chỉ thở dài một tiếng không trả lời , nhanh nhẹn tắt máy , rồi lại vùi đầu vào chăn ngủ tiếp .
Trong giấc mơ , cô thấy một người đàn ông quay lưng về phía mình , dáng vẻ anh ta vô cùng mệt mỏi , cô dõi theo nơi anh ta đang nhìn , chỉ thấy một màu trắng xóa mịt mù , phía xa là một thân ảnh đã tan ra thành từng mảnh . Khi người đàn ông đó quay lại nhìn cô , chỉ thấy nước mắt đã thấm ướt toàn bộ gương mặt , giọt nước mắt chảy ra , khi rơi xuống đất liền hóa thành cỏ cây , cỏ cây lại lớn lên thật nhanh ...
Mà người đàn ông đó ...
Không ai khác lại chính là anh - Vân Bình ...
Cô chưa bao giờ dám nghĩ tới , người đàn ông này lại có điệu bộ như vậy , dáng vẻ chán trường đó không hề phù hợp với anh , cô không biết trong lòng mình nghĩ gì , chỉ biết muốn anh hạnh phúc , muốn thấy được nụ cười ấm áp hiện hữu trên gương mặt anh .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.