Đổi Chồng Cưng Chiều Em Đến Nghiện
Chương 73: Cô gái nhỏ bé thay đổi, có chút bám dính
Quân Tử Ước Hẹn
05/06/2015
Ngày hôm đó Đường Tố Khanh vẫn không thể nào đi làm như mong muốn, triệu chứng đau nhức trên người vừa mới có chỗ giảm bớt lại bởi vì người đàn ông bám dính một buổi chiều mà trở nên càng mệt mỏi.
Tình trạng tinh thần Sở Chiến vừa lúc ngược lại với Đường Tố Khanh, sau một buổi chiều chìm đắm dây dưa với cô thì tinh thần cả người sáng láng, nụ cười ở khóe miệng vẫn không ngừng qua.
Đường Tố Khanh đi làm đã là chuyện chiều ngày hôm sau rồi, khi cô bước vào đơn vị, rất nhiều ánh mắt xung quanh chú ý quét nhìn tới đây, làm cho cả người Đường Tố Khanh cực kì xấu hổ, lo lắng người khác nhìn thấu nguyên nhân thực sự khiến cô xin phép nghỉ.
Rõ ràng nét ngây thơ bày ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã rút đi, qua một đêm, người phụ nữ thành thục quyến rũ phong tình hơn, giống như một nụ hoa chớm nở đã nở rộ trong một đêm, Đường Tố Khanh dịu dàng mê người như vậy đúng là người trong đơn vị chưa từng gặp qua.
Mọi người cảm thấy rất mới lạ và kinh ngạc đối với Đường Tố Khanh đột nhiên thay đổi, đứng ở tầng cao nhất của Tòa Thị Chính tượng trưng cho quyền lợi, trong cửa sổ, một đôi sắc bén cũng đã đứng ở nơi đó từ khi chưa ai trong tòa nhà đi làm buổi sáng hôm nay, tròng mắt đen nhánh trong suốt bình tĩnh nhìn vị trí bãi đỗ xe, đen thui làm cho người ta không thấy rõ cảm xúc nơi đáy lòng.
Cho đến khi Porsche màu bạc quen thuộc chậm rãi tiến vào bãi đỗ xe, lúc này chủ nhân của tròng mắt đen nhánh mới nôn nóng và mong đợi nhìn cánh cửa chỗ ghế lái kia, nhìn cô gái nhỏ mong đợi đã lâu từ trong xe đi ra, trong lòng Âu Dương Khiêm kích động, anh quan sát đến sắc mặt của cô gái nhỏ, phát hiện trên khuôn mặt xinh đẹp không có bị bệnh tái nhợt, ngược lại mang theo đỏ ửng mềm mại.
Thấy cô gái nhỏ đột nhiên di chuyển, ở bên trong lòng của Âu Dương Khiêm thở phào nhẹ nhõm, ít nhất sắc mặt của cô gái nhỏ yêu dấu xem ra không tệ, trong lòng trừ chua xót chính là thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rỡ như vậy liên tưởng đến hành động bá đạo những ngày gần đây của người đàn ông kia đối với cô, cộng thêm bát quái nghi ngờ lan truyền trong đơn vị, Âu Dương Khiêm ít nhiều đoán được nguyên nhân cô xin nghỉ ngày hôm qua.
Cô nhất định không phát hiện giờ phút này nét mặt trên mặt cô có bao nhiêu vui vẻ hạnh phúc, nhìn cô gái nhỏ nhếch miệng đi lên lầu, Âu Dương Khiêm quyến luyến nhìn cô một cái, cho đến khi bóng dáng của cô biến mất ở bãi đỗ xe, lúc này anh mới không thể không thu hồi ánh mắt lại, ngay vào lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ.
Âu Dương Khiêm thu lại sắc mặt của mình, xoay người ngồi vào làm việc trên ghế ngồi, lạnh lùng mở miệng nói: "Đi vào."
Thư ký vẫn đứng ở ngoài cửa lúc này mới rất cung kính đi tới, dưới sự ra hiệu của anh báo cáo hành trình công việc chiều hôm đó với anh.
Mà Đường Tố Khanh bên kia, cô nhẹ nhàng đi về phía phòng làm việc của mình, trong lúc đó gặp rất nhiều đồng nghiệp, tất cả mọi người nghiêm túc quan sát cô, ánh mắt ấy để cho cô cảm thấy mình giống như đồ ăn trong chợ, cộng thêm có chút ‘có tật giật mình’ nên khi đồng nghiệp ngắm nhìn thì khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn của Đường Tố Khanh mất tự nhiên đỏ lên, cũng tăng nhanh bước chân của mình.
Cảnh tượng này ở trong mắt các đồng nghiệp khác chính là có bát quái khác rồi, vì vậy chiều hôm đó các loại bát quái về Phó Thị Trưởng lại lặng lẽ xuất hiện tại nhà vệ sinh, phòng giải khát, trong cầu thang này.
Đường Tố Khanh đi vào trong phòng làm việc của mình, thoải mái ngồi ở bàn làm việc, nghe thư ký chậm rãi nói ra sự kiện mình phải xử lý buổi chiều, cảm giác thật sự giống như ngàn năm, xin nghỉ một ngày rưỡi, ngẩn ngơ làm việc ở trong phòng làm việc như vậy cảm giác thật sự đúng là có chút xa lạ.
Nghe giọng nói ngọt ngào của thư ký, Đường Tố Khanh có một chút mất hồn trong nháy mắt, cô lại nghĩ tới người đàn ông trong nhà, người đàn ông kia giống như càng ngày càng dính cô, như một đứa bé trai lớn chưa trưởng thành, có đôi khi sẽ làm một vài chuyện tình khiến người ta không biết nên khóc hay cười.
Vốn là hôm nay người đàn ông vẫn quấn cô, không cho cô đi làm, nhưng kiên trì như cô, đã quyết định chuyện gì rất khó có thể thay đổi, cho dù người đàn ông đeo bám dai dẳng như thế nào, cô đều ép buộc mình đừng mềm lòng, vì vậy lúc này cô mới chạy đến đơn vị làm ở dưới vẻ mặt mang theo uất ức của người đàn ông này.
Chờ khi Đường Tố Khanh phục hồi tinh thần lại, thư ký đã báo cáo xong hành trình ngày đó của cô rồi, ánh mắt mang theo nghi ngờ và quan tâm nhìn cô.
Đường Tố Khanh ho nhẹ một tiếng dùng đến cái này che giấu sự mất hồn của mình, cười nói: "Tôi biết rồi."
Nghe vậy, thư ký cười ngọt ngào, thấy Đường Tố Khanh lao vào trong công việc, thư ký do dự chốc lát, quan tâm hỏi " Thân thể Phó Thị Trưởng không thoải mái sao?"
"Hả?" Đường Tố Khanh đang làm việc nghe vậy nghi ngờ ngẩng đầu lên, ở dưới con mắt quan tâm của thư ký này tiếp tục cười nhạt mà nói: "Tôi không sao, cám ơn cô quan tâm, cô đi ra ngoài làm việc của mình đi."
Thấy sắc mặt cô không tệ, thư ký cũng không còn rối rắm nữa, mỉm cười gật đầu một cái, cung kính đi ra ngoài làm chuyện của mình.
Thấy thư ký đi ra ngoài, cả phòng làm việc đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, một cái tay Đường Tố Khanh nắm bút, suy nghĩ bay đến trời xa, một ngày này nhiều thời gian ở nhà, cô đã thành thói quen có người đàn ông thỉnh thoảng phát ra giọng nói trong nhà, thật ra thì người đàn ông kia chẳng những có vóc người hoàn mỹ đẹp trai, ngay cả giọng nói cũng vô cùng khêu gợi, vóc người càng không cần phải nói, tốt khó có thể hình dung, nếu không cô sẽ không đặc biệt xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi.
Nghĩ đến cái này, gò má của Đường Tố Khanh đỏ rực giống như là tôm luộc chín, vô cùng trẻ con lè đầu lưỡi, khẽ cắn cánh môi do dự chỉ chốc lát thì sau đó gọi điện thoại về nhà.
Vốn ở nhà không có việc gì, Sở Chiến nhận được điện thoại của đám bạn tốt nhất, đang muốn chuẩn bị đi ra ngoài tụ họp, không ngờ lúc đang muốn ra khỏi cửa nhà thì điện thoại nhà vang lên, anh nghi ngờ nghĩ đến ai sẽ gọi điện thoại nhà vào lúc này, có khả năng duy nhất là ông nội của cô gái nhỏ, hiện tại cũng là ông nội của anh, còn có thể là cô gái nhỏ, vì vậy ngay cả giày Sở Chiến cũng không đổi lập tức liền vào thẳng trong nhà nghe điện thoại.
Đường Tố Khanh gọi điện thoại liền hối hận, ban ngày cùng nhau thân mật như vậy, trong lòng tương đối xấu hổ, cô thật sự không biết nói những gì mới phải, bình thường ông nội cô ở đó cũng may, có thể lấy ông cụ làm cớ, hiện tại sau khi ông cụ đi ra ngoài du ngoạn liền trở về thẳng nhà cũ, trong nhà chỉ có người đàn ông kia, cũng không thể không thừa nhận, người đàn ông này lại khiến cho tâm tình gần đây của cô thay đổi tương đối lớn, thỉnh thoảng nhớ anh, giờ phút này cô không thể không tin tưởng câu nói từng nghe qua kia ‘thân và tâm của người phụ nữ rất khó tách ra’.
Sở Chiến nhận điện thoại, alo mấy tiếng cũng nghe bên đầu kia điện thoại có tiếng vang, lần này anh sốt ruột, theo bản năng đoán được là bảo bối của anh gọi điện thoại về, có thể có chuyện gì quan trọng, anh lập tức lo lắng nói về phía điện thoại: "Là bảo bối sao? Có phải bảo bối hay không?"
Đường Tố Khanh phục hồi tinh thần lại nghe giọng nói của người đàn ông gấp gáp như vậy, không kiềm hãm được dịu dàng nói: "Là em."
Sau khi trả lời như vậy, cho dù không ai nhìn thấy vẻ mặt của cô, Đường Tố Khanh vẫn đỏ mặt, dường như người đàn ông gọi cô thân thiết như vậy, mà đây là lần đầu tiên cô đáp lại, xưng hô thân mật vậy khiến cho cô cảm giác mình là người quan trọng nhất của người đàn ông.
Nghe giọng nói của cô gái nhỏ, lòng của Sở Chiến treo thật chặt cuối cùng không có sợ như vậy, đúng, người đàn ông phong vân oai hùng trong giới hắc đạo, người đàn ông không sợ trời không sợ đất, đối mặt với chân đao chân thương cũng chưa từng, bây giờ lại sợ cô gái nhỏ anh yêu thích có đông qua đậu hũ cái gì, như thế mà nói anh thật sự không biết sống làm sao mới phải.
Sở Chiến lập tức lo lắng hỏi: "Bảo bối, thế nào? Có phải thân thể không thoải mái hay không? Hay là xảy ra chuyện gì? Bây giờ em ở nơi nào? Có muốn anh lập tức đi đón em hay không?"
Tiếng nói chít chít oa oa kia không ngừng hỏi thăm từ đầu kia truyền tới, Đường Tố Khanh không cảm thấy ghét, trong lòng là cảm động, cô lớn như vậy ngoại trừ ông nội cô ở ngoài thì lần đầu tiên có một người để ý mình như vậy.
Đường Tố Khanh đè xuống cảm động trong lòng, dịu dàng nói: "Không có, không có việc gì, chỉ là gọi điện thoại cho anh hỏi một chút buổi tối có muốn mua cái gì về nhà hay không? Đồ ăn trong tủ lạnh còn nữa không?"
Nghe vậy, Sở Chiến nhìn về phía biểu thị trong điện thoại, khi nhìn thấy số điện thoại đó thuộc về phòng làm việc của cô thì lòng khẩn trương của Sở Chiến rốt cuộc nhanh chóng buông xuống rồi, ở trong phòng làm việc, giọng nói của cô không giống như là có chuyện.
"Buổi tối tan việc em liền về thẳng nhà đi, trong tủ lạnh còn một chút đồ ăn có thể ứng phó buổi tối, về phần đồ ăn ngày mai, vừa đúng lúc ngày mai là Chủ nhật, chúng ta cùng đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày." Sở Chiến Tâm bàn tính một phen, gần đây anh nhàm chán nhìn thấy một vài đoạn ngắn thân mật về việc tất cả vợ chồng hạnh phúc bình thường sẽ làm cùng nhau ở trong phim thần tượng, anh đều nghĩ nhất định cùng làm một lần với cô gái nhỏ, nếm thử một chút tư vị hạnh phúc trong đó.
"A, em biết rồi." Đường Tố Khanh dịu dàng nói, sau khi nói xong những lời này thì cô không biết còn phải nói những gì, cứ cầm ống nói trong tay như vậy, cảm nhận tiếng hít thở của người đàn ông, ngược lại người đàn ông luôn nghĩ một vài để tài tán gẫu với cô, hai người nhớ thương người xa cách, khó khăn khó bỏ khó chia, cho đến hơn nửa giờ sau, Đường Tố Khanh suy nghĩ đến một đống tài liệu lớn cần phê duyệt trên mặt bàn, nhất thời không nỡ cúp điện thoại người đàn ông, nghiêm túc lao vào ở trong công việc.
Kể từ sau khi cô gái nhỏ cúp điện thoại, Sở Chiến thật sự cũng không có tâm tình đi chơi, cô gái nhỏ mới đi một lát, anh đã không tốt, không có tâm tình gì đi ra ngoài nên Sở Chiến dứt khoát đổi giày của mình, ở trong phòng không có việc gì làm, đi khắp từng góc trong phòng, cảm thấy chỗ nào không đủ ấm áp lại tự mình sắp xếp một chút, cuối cùng như người đàn ông làm chủ gia đình, dọn dẹp phòng bếp, sàn nhà, phòng vệ sinh sạch sẽ, sau khi làm xong những việc này, thời gian mới qua một lát, cách thời gian cô gái nhỏ trở về vẫn còn rất dài, Sở Chiến thật sự bị tương tư ăn mòn cả người.
Ngay vào lúc này, điện thoại di động chuyên dụng của anh vang lên, gọi điện thoại tới là đám bạn bè vừa mới muốn anh đi đến nơi hẹn, ba người đấng mày râu bọn họ ở chỗ hẹn đã đợi lại đợi vẫn không đợi được sự xuất hiện của anh, vì vậy lo lắng không phải anh đã xảy ra chuyện gì rồi, lúc này mới gọi điện thoại tới hỏi thăm.
Nhận được điện thoại quan tâm của bạn tốt này, Sở Chiến tim không đập mặt không đỏ, một chút cảm giác áy náy cũng không có, điển hình có cô dâu quên anh em, kết quả trả lại còn lạnh lùng nói một câu: "Hôm nay tôi không đi ra ngoài, hôm nào lại tụ họp tiếp" , sau đó bá đạo cúp điện thoại, làm cho đám anh em bên đầu kia điện thoại không hiểu vì sao nhìn điện thoại kêu bận.
Cúp điện thoại, Sở Chiến cảm thấy không có việc gì làm, dứt khoát lấy chăn mền quần áo gì đó trong nhà ra giặt một lần, dùng đến việc này giết thời gian.
Tình trạng tinh thần Sở Chiến vừa lúc ngược lại với Đường Tố Khanh, sau một buổi chiều chìm đắm dây dưa với cô thì tinh thần cả người sáng láng, nụ cười ở khóe miệng vẫn không ngừng qua.
Đường Tố Khanh đi làm đã là chuyện chiều ngày hôm sau rồi, khi cô bước vào đơn vị, rất nhiều ánh mắt xung quanh chú ý quét nhìn tới đây, làm cho cả người Đường Tố Khanh cực kì xấu hổ, lo lắng người khác nhìn thấu nguyên nhân thực sự khiến cô xin phép nghỉ.
Rõ ràng nét ngây thơ bày ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã rút đi, qua một đêm, người phụ nữ thành thục quyến rũ phong tình hơn, giống như một nụ hoa chớm nở đã nở rộ trong một đêm, Đường Tố Khanh dịu dàng mê người như vậy đúng là người trong đơn vị chưa từng gặp qua.
Mọi người cảm thấy rất mới lạ và kinh ngạc đối với Đường Tố Khanh đột nhiên thay đổi, đứng ở tầng cao nhất của Tòa Thị Chính tượng trưng cho quyền lợi, trong cửa sổ, một đôi sắc bén cũng đã đứng ở nơi đó từ khi chưa ai trong tòa nhà đi làm buổi sáng hôm nay, tròng mắt đen nhánh trong suốt bình tĩnh nhìn vị trí bãi đỗ xe, đen thui làm cho người ta không thấy rõ cảm xúc nơi đáy lòng.
Cho đến khi Porsche màu bạc quen thuộc chậm rãi tiến vào bãi đỗ xe, lúc này chủ nhân của tròng mắt đen nhánh mới nôn nóng và mong đợi nhìn cánh cửa chỗ ghế lái kia, nhìn cô gái nhỏ mong đợi đã lâu từ trong xe đi ra, trong lòng Âu Dương Khiêm kích động, anh quan sát đến sắc mặt của cô gái nhỏ, phát hiện trên khuôn mặt xinh đẹp không có bị bệnh tái nhợt, ngược lại mang theo đỏ ửng mềm mại.
Thấy cô gái nhỏ đột nhiên di chuyển, ở bên trong lòng của Âu Dương Khiêm thở phào nhẹ nhõm, ít nhất sắc mặt của cô gái nhỏ yêu dấu xem ra không tệ, trong lòng trừ chua xót chính là thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rỡ như vậy liên tưởng đến hành động bá đạo những ngày gần đây của người đàn ông kia đối với cô, cộng thêm bát quái nghi ngờ lan truyền trong đơn vị, Âu Dương Khiêm ít nhiều đoán được nguyên nhân cô xin nghỉ ngày hôm qua.
Cô nhất định không phát hiện giờ phút này nét mặt trên mặt cô có bao nhiêu vui vẻ hạnh phúc, nhìn cô gái nhỏ nhếch miệng đi lên lầu, Âu Dương Khiêm quyến luyến nhìn cô một cái, cho đến khi bóng dáng của cô biến mất ở bãi đỗ xe, lúc này anh mới không thể không thu hồi ánh mắt lại, ngay vào lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ.
Âu Dương Khiêm thu lại sắc mặt của mình, xoay người ngồi vào làm việc trên ghế ngồi, lạnh lùng mở miệng nói: "Đi vào."
Thư ký vẫn đứng ở ngoài cửa lúc này mới rất cung kính đi tới, dưới sự ra hiệu của anh báo cáo hành trình công việc chiều hôm đó với anh.
Mà Đường Tố Khanh bên kia, cô nhẹ nhàng đi về phía phòng làm việc của mình, trong lúc đó gặp rất nhiều đồng nghiệp, tất cả mọi người nghiêm túc quan sát cô, ánh mắt ấy để cho cô cảm thấy mình giống như đồ ăn trong chợ, cộng thêm có chút ‘có tật giật mình’ nên khi đồng nghiệp ngắm nhìn thì khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn của Đường Tố Khanh mất tự nhiên đỏ lên, cũng tăng nhanh bước chân của mình.
Cảnh tượng này ở trong mắt các đồng nghiệp khác chính là có bát quái khác rồi, vì vậy chiều hôm đó các loại bát quái về Phó Thị Trưởng lại lặng lẽ xuất hiện tại nhà vệ sinh, phòng giải khát, trong cầu thang này.
Đường Tố Khanh đi vào trong phòng làm việc của mình, thoải mái ngồi ở bàn làm việc, nghe thư ký chậm rãi nói ra sự kiện mình phải xử lý buổi chiều, cảm giác thật sự giống như ngàn năm, xin nghỉ một ngày rưỡi, ngẩn ngơ làm việc ở trong phòng làm việc như vậy cảm giác thật sự đúng là có chút xa lạ.
Nghe giọng nói ngọt ngào của thư ký, Đường Tố Khanh có một chút mất hồn trong nháy mắt, cô lại nghĩ tới người đàn ông trong nhà, người đàn ông kia giống như càng ngày càng dính cô, như một đứa bé trai lớn chưa trưởng thành, có đôi khi sẽ làm một vài chuyện tình khiến người ta không biết nên khóc hay cười.
Vốn là hôm nay người đàn ông vẫn quấn cô, không cho cô đi làm, nhưng kiên trì như cô, đã quyết định chuyện gì rất khó có thể thay đổi, cho dù người đàn ông đeo bám dai dẳng như thế nào, cô đều ép buộc mình đừng mềm lòng, vì vậy lúc này cô mới chạy đến đơn vị làm ở dưới vẻ mặt mang theo uất ức của người đàn ông này.
Chờ khi Đường Tố Khanh phục hồi tinh thần lại, thư ký đã báo cáo xong hành trình ngày đó của cô rồi, ánh mắt mang theo nghi ngờ và quan tâm nhìn cô.
Đường Tố Khanh ho nhẹ một tiếng dùng đến cái này che giấu sự mất hồn của mình, cười nói: "Tôi biết rồi."
Nghe vậy, thư ký cười ngọt ngào, thấy Đường Tố Khanh lao vào trong công việc, thư ký do dự chốc lát, quan tâm hỏi " Thân thể Phó Thị Trưởng không thoải mái sao?"
"Hả?" Đường Tố Khanh đang làm việc nghe vậy nghi ngờ ngẩng đầu lên, ở dưới con mắt quan tâm của thư ký này tiếp tục cười nhạt mà nói: "Tôi không sao, cám ơn cô quan tâm, cô đi ra ngoài làm việc của mình đi."
Thấy sắc mặt cô không tệ, thư ký cũng không còn rối rắm nữa, mỉm cười gật đầu một cái, cung kính đi ra ngoài làm chuyện của mình.
Thấy thư ký đi ra ngoài, cả phòng làm việc đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, một cái tay Đường Tố Khanh nắm bút, suy nghĩ bay đến trời xa, một ngày này nhiều thời gian ở nhà, cô đã thành thói quen có người đàn ông thỉnh thoảng phát ra giọng nói trong nhà, thật ra thì người đàn ông kia chẳng những có vóc người hoàn mỹ đẹp trai, ngay cả giọng nói cũng vô cùng khêu gợi, vóc người càng không cần phải nói, tốt khó có thể hình dung, nếu không cô sẽ không đặc biệt xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi.
Nghĩ đến cái này, gò má của Đường Tố Khanh đỏ rực giống như là tôm luộc chín, vô cùng trẻ con lè đầu lưỡi, khẽ cắn cánh môi do dự chỉ chốc lát thì sau đó gọi điện thoại về nhà.
Vốn ở nhà không có việc gì, Sở Chiến nhận được điện thoại của đám bạn tốt nhất, đang muốn chuẩn bị đi ra ngoài tụ họp, không ngờ lúc đang muốn ra khỏi cửa nhà thì điện thoại nhà vang lên, anh nghi ngờ nghĩ đến ai sẽ gọi điện thoại nhà vào lúc này, có khả năng duy nhất là ông nội của cô gái nhỏ, hiện tại cũng là ông nội của anh, còn có thể là cô gái nhỏ, vì vậy ngay cả giày Sở Chiến cũng không đổi lập tức liền vào thẳng trong nhà nghe điện thoại.
Đường Tố Khanh gọi điện thoại liền hối hận, ban ngày cùng nhau thân mật như vậy, trong lòng tương đối xấu hổ, cô thật sự không biết nói những gì mới phải, bình thường ông nội cô ở đó cũng may, có thể lấy ông cụ làm cớ, hiện tại sau khi ông cụ đi ra ngoài du ngoạn liền trở về thẳng nhà cũ, trong nhà chỉ có người đàn ông kia, cũng không thể không thừa nhận, người đàn ông này lại khiến cho tâm tình gần đây của cô thay đổi tương đối lớn, thỉnh thoảng nhớ anh, giờ phút này cô không thể không tin tưởng câu nói từng nghe qua kia ‘thân và tâm của người phụ nữ rất khó tách ra’.
Sở Chiến nhận điện thoại, alo mấy tiếng cũng nghe bên đầu kia điện thoại có tiếng vang, lần này anh sốt ruột, theo bản năng đoán được là bảo bối của anh gọi điện thoại về, có thể có chuyện gì quan trọng, anh lập tức lo lắng nói về phía điện thoại: "Là bảo bối sao? Có phải bảo bối hay không?"
Đường Tố Khanh phục hồi tinh thần lại nghe giọng nói của người đàn ông gấp gáp như vậy, không kiềm hãm được dịu dàng nói: "Là em."
Sau khi trả lời như vậy, cho dù không ai nhìn thấy vẻ mặt của cô, Đường Tố Khanh vẫn đỏ mặt, dường như người đàn ông gọi cô thân thiết như vậy, mà đây là lần đầu tiên cô đáp lại, xưng hô thân mật vậy khiến cho cô cảm giác mình là người quan trọng nhất của người đàn ông.
Nghe giọng nói của cô gái nhỏ, lòng của Sở Chiến treo thật chặt cuối cùng không có sợ như vậy, đúng, người đàn ông phong vân oai hùng trong giới hắc đạo, người đàn ông không sợ trời không sợ đất, đối mặt với chân đao chân thương cũng chưa từng, bây giờ lại sợ cô gái nhỏ anh yêu thích có đông qua đậu hũ cái gì, như thế mà nói anh thật sự không biết sống làm sao mới phải.
Sở Chiến lập tức lo lắng hỏi: "Bảo bối, thế nào? Có phải thân thể không thoải mái hay không? Hay là xảy ra chuyện gì? Bây giờ em ở nơi nào? Có muốn anh lập tức đi đón em hay không?"
Tiếng nói chít chít oa oa kia không ngừng hỏi thăm từ đầu kia truyền tới, Đường Tố Khanh không cảm thấy ghét, trong lòng là cảm động, cô lớn như vậy ngoại trừ ông nội cô ở ngoài thì lần đầu tiên có một người để ý mình như vậy.
Đường Tố Khanh đè xuống cảm động trong lòng, dịu dàng nói: "Không có, không có việc gì, chỉ là gọi điện thoại cho anh hỏi một chút buổi tối có muốn mua cái gì về nhà hay không? Đồ ăn trong tủ lạnh còn nữa không?"
Nghe vậy, Sở Chiến nhìn về phía biểu thị trong điện thoại, khi nhìn thấy số điện thoại đó thuộc về phòng làm việc của cô thì lòng khẩn trương của Sở Chiến rốt cuộc nhanh chóng buông xuống rồi, ở trong phòng làm việc, giọng nói của cô không giống như là có chuyện.
"Buổi tối tan việc em liền về thẳng nhà đi, trong tủ lạnh còn một chút đồ ăn có thể ứng phó buổi tối, về phần đồ ăn ngày mai, vừa đúng lúc ngày mai là Chủ nhật, chúng ta cùng đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày." Sở Chiến Tâm bàn tính một phen, gần đây anh nhàm chán nhìn thấy một vài đoạn ngắn thân mật về việc tất cả vợ chồng hạnh phúc bình thường sẽ làm cùng nhau ở trong phim thần tượng, anh đều nghĩ nhất định cùng làm một lần với cô gái nhỏ, nếm thử một chút tư vị hạnh phúc trong đó.
"A, em biết rồi." Đường Tố Khanh dịu dàng nói, sau khi nói xong những lời này thì cô không biết còn phải nói những gì, cứ cầm ống nói trong tay như vậy, cảm nhận tiếng hít thở của người đàn ông, ngược lại người đàn ông luôn nghĩ một vài để tài tán gẫu với cô, hai người nhớ thương người xa cách, khó khăn khó bỏ khó chia, cho đến hơn nửa giờ sau, Đường Tố Khanh suy nghĩ đến một đống tài liệu lớn cần phê duyệt trên mặt bàn, nhất thời không nỡ cúp điện thoại người đàn ông, nghiêm túc lao vào ở trong công việc.
Kể từ sau khi cô gái nhỏ cúp điện thoại, Sở Chiến thật sự cũng không có tâm tình đi chơi, cô gái nhỏ mới đi một lát, anh đã không tốt, không có tâm tình gì đi ra ngoài nên Sở Chiến dứt khoát đổi giày của mình, ở trong phòng không có việc gì làm, đi khắp từng góc trong phòng, cảm thấy chỗ nào không đủ ấm áp lại tự mình sắp xếp một chút, cuối cùng như người đàn ông làm chủ gia đình, dọn dẹp phòng bếp, sàn nhà, phòng vệ sinh sạch sẽ, sau khi làm xong những việc này, thời gian mới qua một lát, cách thời gian cô gái nhỏ trở về vẫn còn rất dài, Sở Chiến thật sự bị tương tư ăn mòn cả người.
Ngay vào lúc này, điện thoại di động chuyên dụng của anh vang lên, gọi điện thoại tới là đám bạn bè vừa mới muốn anh đi đến nơi hẹn, ba người đấng mày râu bọn họ ở chỗ hẹn đã đợi lại đợi vẫn không đợi được sự xuất hiện của anh, vì vậy lo lắng không phải anh đã xảy ra chuyện gì rồi, lúc này mới gọi điện thoại tới hỏi thăm.
Nhận được điện thoại quan tâm của bạn tốt này, Sở Chiến tim không đập mặt không đỏ, một chút cảm giác áy náy cũng không có, điển hình có cô dâu quên anh em, kết quả trả lại còn lạnh lùng nói một câu: "Hôm nay tôi không đi ra ngoài, hôm nào lại tụ họp tiếp" , sau đó bá đạo cúp điện thoại, làm cho đám anh em bên đầu kia điện thoại không hiểu vì sao nhìn điện thoại kêu bận.
Cúp điện thoại, Sở Chiến cảm thấy không có việc gì làm, dứt khoát lấy chăn mền quần áo gì đó trong nhà ra giặt một lần, dùng đến việc này giết thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.