Đổi Chồng Cưng Chiều Em Đến Nghiện
Chương 17: TÌNH CẢM KHÁC THƯỜNG
Quân Tử Ước Hẹn
19/10/2014
Buổi tối hôm đó, Sở Chiến mặc một chiếc áo làm bằng vải bông mới vừa mua ban chiều, khoác trên người tạp dề thú nhồi bông con nít, hai ống tay áo
vén đến cổ tay, vừa nghiên cứu thực đơn bên cạnh, vừa đánh trận với cái
nồi nước sôi, bộ dáng vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không uổng phí là
người hay xấu hổ lại nhát gan. Đường Tố Khanh tan làm, đi vào nhà liền
nhìn thấy hình ảnh này, một khắc kia khiến trái tim của cô đột nhiên
nhảy lợi hại, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, chỉ vì một người chồng trên
danh nghĩa mà sao lại trở nên như thế.
Không trách được rất nhiều người nói đàn ông khi làm việc sẽ toát lên sức quyến rũ nhất định, thì ra là thật, Đường Tố Khanh không có suy nghĩ nhiều, cô bị bóng lưng ôn hòa kia làm mình trở nên ngây ngô.
Sở Chiến đảo chiếc cổ mệt mỏi, thật không dễ dàng gì mới nấu xong một bữa cơm, lúc anh đang muốn đi lại tủ lấy giấy vệ sinh, liền nhìn thấy gương mặt ngây ngốc của vợ yêu, trong tay còn xách theo một túi, giầy cũng chưa đổi.
Mày đẹp khẽ cau lại, từ lúc nào đã không phòng bị như thế rồi, cô trở về cũng không biết, nếu lúc này kẻ thù của anh có ở chỗ này, anh sẽ ra sao cũng không rõ, chỉ là thật may khi người đến là cô, Sở Chiến nghĩ như vậy nhưng không nói, sâu trong nội tâm anh đã đem Đường Tố Khanh thành người sẽ không làm tổn thương anh.
Nhìn Đường Tố Khanh một lúc lâu, cô vẫn còn trong trạng thái hồn bay phách lạc, Sở Chiến bất đắc dĩ buông cái xẻng trong tay xuống, đôi tay xoa xoa trên tạp dề, bước nhanh đi về phía cửa, ngồi xổm xuống lấy một đôi giày đi trong nhà ra thả xuống trước mặt cô, chờ cho cô mang vào xong, đợi rất lâu cũng chẳng thấy động tác tiếp theo của cô.
Một trời đất quay cuồng, Đường Tố Khanh đã bị Sở Chiến ôm ngang vào trong ngực, cả người ngồi ở trên đùi của anh.
Một hơi thở nam tính mãnh liệt xông vào lỗ mũi cô, khiến cho Đường Tố Khanh tỉnh lại, nhìn động tác mập mờ của mình, lỗ tai khẽ nóng lên, trái tim giống như có một con thỏ nhỏ nhảy loạn không ngừng, may nhờ phía cửa vẫn chưa mở đèn, nếu không khẳng định anh sẽ nhìn thấy gương mặt hồng đến mang tai của cô.
Cô chưa kịp hiểu rõ ràng nguyên nhân biến hóa của mình, cúi đầu nhìn con cừu nhỏ nhẹ nhàng giúp cô cởi giày cao gót ra, sau đó giúp cô mang một đôi dép bông mềm mại, bộ dáng thận trọng này giống như tay đang nâng một bảo bối vô giá, loại cảm giác này khiến cho tim Đường Tố Khanh lỗi nhịp
"Được rồi, có thể ăn cơm rồi." Sở Chiến dịu dàng nói, hài lòng đem chân Đường Tố Khanh để xuống, lôi kéo tay của cô hướng tới bàn ăn.
"Ai nha, món ăn.". Một mùi khét chậm rãi truyền từ phòng bếp ra, Sở Chiến kêu lên một tiếng, buông tay đang nắm bàn chân mềm mại ra, bước nhanh đi tới phòng bếp, vội vàng cầm cái nồi đang nóng lên.
Ánh mắt của Đường Tố Khanh nhìn theo bóng dáng của người trong phòng bếp, nói không ra đây là cảm giác gì, ấm áp, cảm động, không bỏ được. . . . . .
Món ăn mặc dù đã cứu vãn hết sức, nhưng vẫn như một tảng lớn cháy rụi, Sở Chiến bất đắc dĩ nhìn thành quả lần đầu tiên, cầm món ăn trong tay để xuống bàn, chỉ thấy cô gái nhỏ đang ngây ngốc nhìn mình, anh dừng lại một chút, giật mình quên mất vai trò con cừu nhỏ hay xấu hổ của mình, anh chính là chồng của cô gái trước mắt.
Chỉ là mới vừa rồi tại sao cô gái đó lại ngây ngô như thế, anh suy tư không biết tiếp theo cô sẽ làm gì? Điều này làm cho anh nghi ngờ, nhưng bây giờ anh phải đè nén nghi ngờ xuống, điều chỉnh tâm tư, cúi đầu đi vào phòng bếp cầm bát đũa ra, bộ dáng giống như một người hầu.
Chuyển biến nhanh chóng của Sở Chiến khiến Đường Tố Khanh hoàn hồn, kinh ngạc nhìn lại tất cả, trong lòng nghi ngờ chẳng lẽ mới vừa rồi vì cô mang giày nên có ảo giác hay sao?
Đường Tố Khanh lắc lắc đầu, đem túi hồ sơ đặt lên sofa, bình tĩnh đi về phía phòng ngủ.
Hai mươi phút sau, Đường Tố Khanh đã đổi một bộ quần áo ở nhà, tinh thần sảng khoái đi ra, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên bàn cơm đợi mình, tiếp theo nên làm như thế nào đây, chỉ có thể từ từ đi lại ngồi bên cạnh Sở Chiến.
Sau khi Đường Tố Khanh ngồi xuống vẫn không thấy người kia mời mình ăn cơm, chỉ thấy người đàn ông đối diện vùi đầu xuống bàn thở dài một tiếng, chuyện mới vừa rồi quả nhiên là ảo giác, cái này mới là chồng của cô, thật giống con cừu nhỏ, vì vậy lên tiếng nói: "Ăn cơm đi." .
". . . . . ."
Thấy đối phương vẫn không có động thủ, giống như đang chờ mình, Đường Tố Khanh nâng chiếc đũa lên, thức ăn vừa đến miệng, Đường Tố Khanh có chút dừng lại, sau đó tiếp gắp miếng thứ hai.
"Thật xin lỗi, thức ăn này cháy rụi, anh... anh không cố ý, lần sau, lần sau nhất định sẽ ngon hơn." Sở Chiến cúi đầu uất ức nói.
Sở Chiến không phải là không thấy động tác dừng lại của cô, nhưng bắt chước một người phải bắt chước cho tới, nấu ăn thì nấu ăn, người làm thức ăn là người phong cách riêng, huống chi Giang Thiếu Hiền lại là người nấu, làm được món ăn có thể so với đầu bếp năm sao, mà anh là đế vương trong giới hắc đạo, cái gì cũng chẳng cần động tay vào, lần đầu tiên có thể làm được vầy là tốt rồi.
Đường Tố Khanh chỉ đáp một tiếng ‘ừ’, khiến Sở Chiến đoán không ra tâm tình của cô.
Nhiều năm về sau, Sở Chiến sà vào lòng Đường Tố Khanh hỏi bữa cơm đầu tiên có tư vị gì, cô “ừ” một tiếng là sao, Đường Tố Khanh cho đáp án dĩ nhiên rất khó ăn nhưng rất ấm áp.
Một bữa cơm yên lặng trôi qua, sau khi cơm nước xong Sở Chiến cần cù và thật thà đi tới phòng bếp đem bát đũa xuống, mặc cho sau lưng truyền đến một ánh sáng nóng rực, anh biết mình tối nay bại lộ quá nhiều, hiện tại có thể cứu vãn chỉ có một biện pháp, giả dạng tới cùng, khiến cô gái mê hoặc đến cùng.
Xế chiều hôm nay, Đường Tố Khanh mang tất cả tài liệu quan trọng ký tên, bây giờ cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi tốt mà thôi, đối với việc chồng mình có chuyển biến lớn như thế nào, cô tự động tổng kết rằng đó chính là do anh bị bọn bắt cóc hù sợ, sau đó đi thêm vài bước đến gần cô, đối với hành động như thế, Đường Tố Khanh không cảm thấy căm ghét, trong lòng suy nghĩ đã làm bạn bè thì có thể tiến gần lại để trò chuyện.
Sau khi nghĩ thông suốt, Đường Tố Khanh nhìn người đàn ông đang rửa chén nói: "Em mệt rồi, đi ngủ trước đây.", dứt lời cô trực tiếp đi về phòng của mình, để lại cho Sở Chiến một bóng lưng.
Sở Chiến quăng tạp dề xuống, cũng đứng dậy đi về căn phòng ngủ, anh không rõ hiện tại cô gái nhỏ đang suy nghĩ cái gì, cho nên không thể làm gì khác hơn là cùng đi vào, xem cô có hoài nghi anh không.
Thời điểm anh theo cô vào phòng, Đường Tố Khanh đã nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ rồi, suy nghĩ chốc lát, Sở Chiến cầm áo ngủ lên đi vào phòng tắm.
Không trách được rất nhiều người nói đàn ông khi làm việc sẽ toát lên sức quyến rũ nhất định, thì ra là thật, Đường Tố Khanh không có suy nghĩ nhiều, cô bị bóng lưng ôn hòa kia làm mình trở nên ngây ngô.
Sở Chiến đảo chiếc cổ mệt mỏi, thật không dễ dàng gì mới nấu xong một bữa cơm, lúc anh đang muốn đi lại tủ lấy giấy vệ sinh, liền nhìn thấy gương mặt ngây ngốc của vợ yêu, trong tay còn xách theo một túi, giầy cũng chưa đổi.
Mày đẹp khẽ cau lại, từ lúc nào đã không phòng bị như thế rồi, cô trở về cũng không biết, nếu lúc này kẻ thù của anh có ở chỗ này, anh sẽ ra sao cũng không rõ, chỉ là thật may khi người đến là cô, Sở Chiến nghĩ như vậy nhưng không nói, sâu trong nội tâm anh đã đem Đường Tố Khanh thành người sẽ không làm tổn thương anh.
Nhìn Đường Tố Khanh một lúc lâu, cô vẫn còn trong trạng thái hồn bay phách lạc, Sở Chiến bất đắc dĩ buông cái xẻng trong tay xuống, đôi tay xoa xoa trên tạp dề, bước nhanh đi về phía cửa, ngồi xổm xuống lấy một đôi giày đi trong nhà ra thả xuống trước mặt cô, chờ cho cô mang vào xong, đợi rất lâu cũng chẳng thấy động tác tiếp theo của cô.
Một trời đất quay cuồng, Đường Tố Khanh đã bị Sở Chiến ôm ngang vào trong ngực, cả người ngồi ở trên đùi của anh.
Một hơi thở nam tính mãnh liệt xông vào lỗ mũi cô, khiến cho Đường Tố Khanh tỉnh lại, nhìn động tác mập mờ của mình, lỗ tai khẽ nóng lên, trái tim giống như có một con thỏ nhỏ nhảy loạn không ngừng, may nhờ phía cửa vẫn chưa mở đèn, nếu không khẳng định anh sẽ nhìn thấy gương mặt hồng đến mang tai của cô.
Cô chưa kịp hiểu rõ ràng nguyên nhân biến hóa của mình, cúi đầu nhìn con cừu nhỏ nhẹ nhàng giúp cô cởi giày cao gót ra, sau đó giúp cô mang một đôi dép bông mềm mại, bộ dáng thận trọng này giống như tay đang nâng một bảo bối vô giá, loại cảm giác này khiến cho tim Đường Tố Khanh lỗi nhịp
"Được rồi, có thể ăn cơm rồi." Sở Chiến dịu dàng nói, hài lòng đem chân Đường Tố Khanh để xuống, lôi kéo tay của cô hướng tới bàn ăn.
"Ai nha, món ăn.". Một mùi khét chậm rãi truyền từ phòng bếp ra, Sở Chiến kêu lên một tiếng, buông tay đang nắm bàn chân mềm mại ra, bước nhanh đi tới phòng bếp, vội vàng cầm cái nồi đang nóng lên.
Ánh mắt của Đường Tố Khanh nhìn theo bóng dáng của người trong phòng bếp, nói không ra đây là cảm giác gì, ấm áp, cảm động, không bỏ được. . . . . .
Món ăn mặc dù đã cứu vãn hết sức, nhưng vẫn như một tảng lớn cháy rụi, Sở Chiến bất đắc dĩ nhìn thành quả lần đầu tiên, cầm món ăn trong tay để xuống bàn, chỉ thấy cô gái nhỏ đang ngây ngốc nhìn mình, anh dừng lại một chút, giật mình quên mất vai trò con cừu nhỏ hay xấu hổ của mình, anh chính là chồng của cô gái trước mắt.
Chỉ là mới vừa rồi tại sao cô gái đó lại ngây ngô như thế, anh suy tư không biết tiếp theo cô sẽ làm gì? Điều này làm cho anh nghi ngờ, nhưng bây giờ anh phải đè nén nghi ngờ xuống, điều chỉnh tâm tư, cúi đầu đi vào phòng bếp cầm bát đũa ra, bộ dáng giống như một người hầu.
Chuyển biến nhanh chóng của Sở Chiến khiến Đường Tố Khanh hoàn hồn, kinh ngạc nhìn lại tất cả, trong lòng nghi ngờ chẳng lẽ mới vừa rồi vì cô mang giày nên có ảo giác hay sao?
Đường Tố Khanh lắc lắc đầu, đem túi hồ sơ đặt lên sofa, bình tĩnh đi về phía phòng ngủ.
Hai mươi phút sau, Đường Tố Khanh đã đổi một bộ quần áo ở nhà, tinh thần sảng khoái đi ra, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên bàn cơm đợi mình, tiếp theo nên làm như thế nào đây, chỉ có thể từ từ đi lại ngồi bên cạnh Sở Chiến.
Sau khi Đường Tố Khanh ngồi xuống vẫn không thấy người kia mời mình ăn cơm, chỉ thấy người đàn ông đối diện vùi đầu xuống bàn thở dài một tiếng, chuyện mới vừa rồi quả nhiên là ảo giác, cái này mới là chồng của cô, thật giống con cừu nhỏ, vì vậy lên tiếng nói: "Ăn cơm đi." .
". . . . . ."
Thấy đối phương vẫn không có động thủ, giống như đang chờ mình, Đường Tố Khanh nâng chiếc đũa lên, thức ăn vừa đến miệng, Đường Tố Khanh có chút dừng lại, sau đó tiếp gắp miếng thứ hai.
"Thật xin lỗi, thức ăn này cháy rụi, anh... anh không cố ý, lần sau, lần sau nhất định sẽ ngon hơn." Sở Chiến cúi đầu uất ức nói.
Sở Chiến không phải là không thấy động tác dừng lại của cô, nhưng bắt chước một người phải bắt chước cho tới, nấu ăn thì nấu ăn, người làm thức ăn là người phong cách riêng, huống chi Giang Thiếu Hiền lại là người nấu, làm được món ăn có thể so với đầu bếp năm sao, mà anh là đế vương trong giới hắc đạo, cái gì cũng chẳng cần động tay vào, lần đầu tiên có thể làm được vầy là tốt rồi.
Đường Tố Khanh chỉ đáp một tiếng ‘ừ’, khiến Sở Chiến đoán không ra tâm tình của cô.
Nhiều năm về sau, Sở Chiến sà vào lòng Đường Tố Khanh hỏi bữa cơm đầu tiên có tư vị gì, cô “ừ” một tiếng là sao, Đường Tố Khanh cho đáp án dĩ nhiên rất khó ăn nhưng rất ấm áp.
Một bữa cơm yên lặng trôi qua, sau khi cơm nước xong Sở Chiến cần cù và thật thà đi tới phòng bếp đem bát đũa xuống, mặc cho sau lưng truyền đến một ánh sáng nóng rực, anh biết mình tối nay bại lộ quá nhiều, hiện tại có thể cứu vãn chỉ có một biện pháp, giả dạng tới cùng, khiến cô gái mê hoặc đến cùng.
Xế chiều hôm nay, Đường Tố Khanh mang tất cả tài liệu quan trọng ký tên, bây giờ cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi tốt mà thôi, đối với việc chồng mình có chuyển biến lớn như thế nào, cô tự động tổng kết rằng đó chính là do anh bị bọn bắt cóc hù sợ, sau đó đi thêm vài bước đến gần cô, đối với hành động như thế, Đường Tố Khanh không cảm thấy căm ghét, trong lòng suy nghĩ đã làm bạn bè thì có thể tiến gần lại để trò chuyện.
Sau khi nghĩ thông suốt, Đường Tố Khanh nhìn người đàn ông đang rửa chén nói: "Em mệt rồi, đi ngủ trước đây.", dứt lời cô trực tiếp đi về phòng của mình, để lại cho Sở Chiến một bóng lưng.
Sở Chiến quăng tạp dề xuống, cũng đứng dậy đi về căn phòng ngủ, anh không rõ hiện tại cô gái nhỏ đang suy nghĩ cái gì, cho nên không thể làm gì khác hơn là cùng đi vào, xem cô có hoài nghi anh không.
Thời điểm anh theo cô vào phòng, Đường Tố Khanh đã nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ rồi, suy nghĩ chốc lát, Sở Chiến cầm áo ngủ lên đi vào phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.