Chương 5: Có nữ tử tên Lục Châu
Liễu Ức Chi
03/01/2023
Biên tập: --.-...
Hiệu đính: Mày là bố tao
Phan An cầm cành liễu trong tay, nhìn nơi khác, có vẻ mất tự nhiên.
Dương Dung Cơ hỏi: "Phan lang?".
Đôi mắt phản chiếu ánh nắng, Phan An nhìn về phía nàng.
Người đi đường đi lại khiến mùi son phấn xộc vào mũi.
"Dương cô nương, trời hôm nay rất đẹp."
"Ừm, đúng là rất đẹp". Nhưng Dương Dung Cơ rất khách khí: "Vậy hôm khác mời lang quân uống trà, hôm nay ta cáo từ trước".
Phan An cũng khách sáo không kém: "Ta thấy hôm nay rất thích hợp".
Gần đó có tửu lâu, có người ở cửa mời chào, Phan An đi tới cửa quán, rồi quay người nhìn Dương Dung Cơ. Như thể có một áp lực vô hình... Dương Dung Cơ im lặng nắm chặt tay, đuổi theo bước chân hắn.
Hòa vào dòng người tấp nập trên phố phường, giữa những tiếng rao hàng từ các quán xá, tửu lâu, mùi khói bếp cay nồng... Ba người đi tới một chỗ, Y nhi rót trà cho hai người xong là lùi sang bên cạnh.
Phan An đẩy cửa sổ, gió xuân đưa đến hơi ấm, tiểu nhị mang thực đơn tới.
Dương Dung Cơ khách khí đưa thực đơn cho Phan An, còn mình thì ngắm cảnh.
Phan An mỉm cười nhìn nàng, tay chỉ mấy món ăn, nói: "Đưa một bình trà lên, bánh ngọt nào ngon cũng mang lên một ít".
Tiểu nhị lui ra, bầu không khí có vẻ lúng túng.
Ngoài cửa sổ có người đang đánh quay. Bên bờ hồ có tiểu hài tử bắt chước văn nhân làm "khúc thủy lưu thương", nhưng chén rượu quá nặng nên chìm xuống nước, nhất thời ngơ ngác nhìn nhau.
Phan An khẽ cười, đẩy cửa sổ ra rộng hơn.
Cả hai ăn cơm trong sự im lặng, Y nhi đứng một bên nhìn hai người, muốn nói chuyện cho bầu không khí sinh động hơn, cuối cùng vẫn thôi, bởi vì nàng ấy phát hiện hai người dường như rất hưởng thụ sự yên tĩnh này.
Một lát sau, Dương Dung Cơ búng tay: "Tính tiền".
Y nhi trợn tròn mắt nhìn.
Tiểu nhị đi đến, nói: "Hai mươi lượng ạ".
"..."
Dương Dung Cơ sờ hầu bao trong tay, lấy ra mấy khối bạc vụn, thấy không đủ, dứt khoát lấy hết bạc vụn ra mới miễn cưỡng đủ.
Phan An ngồi đó không lên tiếng, chỉ mỉm cười, dáng vẻ như không liên quan đến mình.
Dương Dung Cơ tiện tay vứt hầu bao rỗng tuếch đi, cười gượng: "Xin phép đi trước".
Đi vội như vậy, xem ra tức giận rồi, có phải bữa cơm này quá xa hoa không? Phan An sờ mũi, nhặt hầu bao ở trên bàn lên.
Khi không mất đi hai mươi lượng, Y nhi rất là uất ức. Hai mươi lượng đó gần như là một năm tiền công ở Dương phủ của nàng ấy, mà chỉ mới một bữa cơm đã chảy đi hết, sao có thể không đau lòng.
Ngược lại Dương Dung Cơ rất bình tĩnh. Lúc đó chẳng qua là hơi xót thôi, bây giờ đã bình tĩnh lại.
Nàng dẫn Y nhi đi qua cầu vòm, đi trước hồi lâu, dừng lại dưới một cây mơ tây. Đập vào mắt là một đệ trạch phổ thông, trước cửa là ruộng đất, sau nhà là núi xanh, có dòng suối lượn quanh nhà, lại cách nội thành không xa. Dương Dung Cơ gõ cửa, có giọng nói vọng ra:
"Ai đó?"
"Nghe nói nương tử muốn bán cửa hàng son phấn ở thành Tây, nên ta tới để hỏi thăm."
Cửa lớn mở ra, Trương nương tử mặc đồ tang, sắc mặt trắng bệch. Thấy ngoài cửa là hai vị cô nương, cười hiền hòa. "Mau vào đi".
Đệ trạch của Trương nương tử vô cùng lịch sự tao nhã, đơn giản và đậm chất Zen, có thể thấy trước đây nhất định đã được chăm chút kỹ lưỡng. Chỉ là nội viện bây giờ có cỏ dại, cửa sổ có bụi, có vẻ đã lâu không ai ở.
Trương nương tử giải thích: "Ta mới trở về từ quê, còn chưa kịp quét dọn, tiếp đón cô nương không được chu đáo".
Dương Dung Cơ lắc đầu: "Nương tử nói quá lời".
Trương nương tử dẫn hai người tới sập la hán, rồi chuẩn bị nước ấm và điểm tâm. Sau đó, nàng ta lau tay, ngồi ở một bên.
"Lúc trước, nữ nhi ta gả cho một vị Huyện lệnh, đang yên đang lành lại bị cuốn vào vòng xoáy chính trị khiến hiền tế chết thảm, nữ nhi ta cũng tự tử vì tình. Khi phu quân biết được, muốn đòi lại công bằng, thế nhưng bị người ta bòn rút hết gia sản, hắn yên lặng từ đó, cả ngày dùng ngũ thạch tán. Rồi sau đó, hắn cũng chết vì ngũ thạch tán, chỉ còn lại một mình ta, một phụ nhân chỉ biết được có mấy chữ thôi. Cửa hàng son phấn thành Tây là của phu quân để lại cho ta, ta không có khả năng để vận hành nó, mới đành phải bán đi. Nếu cô nương thích đệ trạch này, có thể mua luôn cũng được, dù sao thì ta cũng không mướn nổi người làm."
Trương nương tử tự thuật một cách từ tốn, không quá trầm bổng, giống như là đang nói về chuyện giá cả đồ ăn hôm nay.
Dương Dung Cơ trầm mặc một lát, nói: "Trương nương tử chế tác son phấn vô cùng tốt, sản phẩm chất lượng, mùi thơm ngát thanh nhã, sao có thể từ bỏ chứ?".
Nàng cười nói: "Nương tử bán cửa hàng với giá tám mươi lượng, nhưng lợi nhuận một năm của cửa hàng đã có thể thu được trên trăm lượng, đây quả thật là bán đổ bán tháo. Còn nơi này, nương tử ra giá một trăm lượng, tổng cộng là một trăm tám mươi lượng để mua cả cửa hàng và nhà, vậy chủ nhà thật sự quá thiệt thòi rồi".
Trương nương tử cười gượng: "Bởi vì phu quân sa sút tinh thần nên những năm gần đây cửa hàng đều thua lỗ, ngay cả lúc giá cả lên cao, doanh thu cũng chỉ được hai trăm lượng một năm. Còn tòa nhà này, nếu bán quá đắt thì cũng không ai hỏi đến. Đã thế sao không bán tống bán táng, để ta về quê cho rồi?".
Dương Dung Cơ lấy ra hai trăm lượng, lại từ trong tay áo lấy ra thêm một trăm lượng, đó là tiền tiêu hàng tháng nàng để dành được, hết thảy đều đẩy đến trước mặt Trương nương tử: "Ta lấy ba trăm lượng để mua cả cửa hàng và tòa nhà này của nương tử, nương tử có bằng lòng tiếp tục chế tác son phấn không? Nương tử có thể tiếp tục ở đây, và đón người nhà đến ở cùng, ta sẽ tìm người hầu đến chăm nom nhà cửa".
Trương nương tử run rẩy nói: "Được...".
Giấy tờ nhà đất tới tay, Y nhi đi theo nàng ra ngoài, chợt dừng lại. "Nữ lang...".
Dương Dung Cơ nhìn thấu suy nghĩ của nàng ấy, nói: "Lúc trước, khi đi ra ngoài, tình cờ nhìn thấy trước cửa cửa hàng son phấn ấy dán tờ giấy, ta hiếu kì xem một chút, phát hiện là giấy bán tiệm. Trương nương tử lúc ấy mặc dù tiều tụy hốc hác, nhưng quần áo sạch sẽ, búi tóc đoan trang. Khi đó đang đóng cửa, nhưng trước cửa có ăn mày, nàng nắm chặt tay ăn mày, để vào trong tay hắn một cái bánh thịt. Chưa kể từ vẻ ngoài đến bảng hiệu cửa hàng son phấn đó đều được trau chuốt, khi đó ta đã nghĩ, nếu mình có tiền, có thể mua lại nó thì tốt. Sau đó, mẫu thân nói cho ta, vẽ tranh chữ cũng có thể bán được, ta đã...".
Y nhi đã hiểu và cười to.
Dương Dung Cơ che miệng nàng ấy, chọc vào trán nàng ấy: "Chuyện cửa hàng không được để cho ai biết, chỉ có hai người chúng ta biết thôi".
·
Xử lý xong việc này, mặt trời dần lặn xuống phía tây. Họ đi tới thành Tây, phố phường náo nhiệt hẳn lên, hơi nóng thức ăn cũng bừng bừng. Dương Dung Cơ đi đến bờ sông, có người đang bán sữa bò và phô mai. Nàng muốn ăn nên đi tới, nhưng Y nhi giữ chặt nàng, khẽ nói: "Nữ lang, chúng ta không có tiền...".
Cái tay vươn ra để cầm sữa đành khựng lại ở giữa không trung, nàng lúng túng thu tay lại, sờ lên trâm cài đầu: "Ta chỉ xem thôi".
"Một phần sữa bò, một phần phô mai cho hai vị cô nương kia."
Họ kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thấy là Phan lang.
"Vâng". Người bán hàng nói.
Y nhi không dám nhận, nhưng Dương Dung Cơ thì hào phóng đón lấy: "Đa tạ".
Sữa bò thơm ngọt, rất đậm đà, có mùi tanh đặc trưng, có thể thấy là không pha nước.
Khi quay người lại, thấy bên kia có bán cá lên men, thịt nhúng, thịt nướng, màn thầu, còn có nước ô mai, chè sen, thịt khô miếng,... Dương Dung Cơ định bụng đi về mà nghĩ tới cái gì, thế là nàng từ từ xoay người nhìn về phía Phan An.
Hắn đang nhìn xem đèn đuốc trên hồ, có vẻ như có thần giao cách cảm, hắn cũng rời mắt, rồi chạm phải ánh mắt nàng, hắn bật cười, rảo bước đi tới.
Canh cá chẽm suzuki rau nhút, ăn cùng với thịt khô ngũ vị, lại thêm một bát thịt thái lát.
Dương Dung Cơ ngồi xuống, lại kéo Y nhi ngồi theo. Mà Y nhi ăn canh xong là đứng lên ngay, và lui sang một bên.
Phan An thì ngồi đối diện, nhìn Dương Dung Cơ không rời mắt.
Nàng vẫn luôn nhàn nhã ăn những món ngon tỏa mùi thơm, Phan An không khỏi hỏi: "Ngon lắm hả?".
Dương Dung Cơ búng tay, nói: "Cho vị lang quân này một bát".
"Vâng, thưa cô nương."
Ăn uống xong, Dương Dung Cơ ngửa mặt nhìn phong cảnh xung quanh.
Phan An cầm khăn lau tay, Dương Dung Cơ nhìn thoáng qua, âm thầm cảm khái, đúng là một người kỹ tính.
Mặt hồ phản chiếu ánh đèn, trên du thuyền thoáng chốc cất lên tiếng hát.
Trong tiếng sáo du dương, một nữ tử đi ra.
Có vài ca kĩ dùng mạng che mặt nhằm tạo cảm giác thần bí, nhưng nữ tử này thì không, phong thái dịu dàng mà không hề mất tự nhiên.
Bên cạnh có nữ hài tử e lệ đàn tì bà.
Yêu cầu đối với các ca kĩ rất cao, từ cầm kỳ thư họa, pha trà, cho đến hát xướng, có thể nói là toàn năng. Chưa kể, họ còn biết hội họa, ngâm thơ, rất có khí chất văn nhân. Nhưng vì thân phận đê tiện, khiến cho họ giống như vật phẩm, mặc cho người ta định đoạt.
Dương Dung Cơ thấy phong thái, khí độ vị ca kĩ này bất phàm, nàng nghĩ có lẽ có không ít người thèm nhỏ dãi cô.
Gần đó có người nói: "Đó là Lục Châu phải không?".
"Ừ. Hôm nay không biết lang quân nào bỏ ra số tiền lớn mời đến, cho chúng ta mở rộng tầm mắt."
Lục Châu hát: "Phi hồng bất ngã cố, trữ lập dĩ bình doanh. Tích vi hạp trung ngọc, kim vi phẩn thổ trần. Triêu hoa bất túc hoan, cam dữ thu thảo bình. Truyện ngữ hậu thế nhân, viễn giá nan vi tình".
Đó là bài "Minh Quân"*, e rằng cũng là một cách thể hiện bản thân.
*"Minh Quân" là một bài hát do người Hán viết cho Vương Chiêu Quân khi nàng đi lấy chồng xa. Sau này, vì kị húy Tấn Văn Đế Tư Mã Chiêu, bài hát đổi từ "Chiêu Quân" sang "Minh Quân".
Khúc hát dừng lại, đèn lồng trên thuyền lung lay, sa y cũng lay động.
Dưới ánh trăng tỏ, cô đột nhiên nhìn sang.
Dương Dung Cơ sững sờ, phát giác ánh mắt của cô hướng về bên cạnh mình.
Hiểu rồi, cô đang nhìn Phan An.
Mọi người nhìn theo Lục Châu, trông về phía Phan An, mà vị lang quân đẹp trai này lại đang nhìn cô nương ở bên cạnh.
Bên trong thuyền có lang quân mặc khoan bào đại tụ (áo bào có ống tay áo rất rộng) đi ra, xem ra đó là một văn nhân phong nhã.
Lang quân hơi béo nhưng cũng thanh tú. Hắn ôm lấy eo Lục Châu, không nhìn thấy màn kia. Hắn nói: "Nàng xem, trăng hôm nay rất sáng, du khách lại nhiều, không bằng múa một khúc đi, nghe nói Lục Châu múa 'Minh Quân' đẹp nhất...".
Lang quân lùi về sau, âm thanh sáo trúc nổi lên, Lục Châu bắt đầu múa.
Sa y đung đưa, hương hoa ẩn hiện, đột nhiên lụa trắng rời khỏi tay rồi bay thẳng về phía bờ bên này. Mà du thuyền cách bờ khá gần, không biết là vô tình hay cố ý mà lụa trắng đúng lúc rơi trên người Phan An.
Mọi người ồ lên ngạc nhiên.
Âm thanh sáo trúc và điệu múa đồng thời ngừng lại.
Cảnh tượng tay áo xoắn lại và lưng khom xuống này có thể tạo thành bức họa đẹp, Dương Dung Cơ mê mẩn nhìn, song thình lình có giọng nói cất lên:
"Nhìn đủ chưa?"
Nàng ngẩng đầu, thấy sắc mặt Phan An khó coi, nàng cụp mắt.
"À... Hả?"
Ống tay áo bị cầm lấy, Dương Dung Cơ cứ như vậy bị kéo đi. Còn Y nhi thì không hiểu gì đi theo ở phía sau.
Đám đông "rẽ sóng" nhường ra một con đường, Dương Dung Cơ nhất thời không biết nên làm thế nào, đành sững sờ và đi theo.
Đến khi nàng phản ứng lại, nàng phát hiện mình đã ở cổng Dương phủ.
Phan An đứng trước phủ, đẩy Dương Dung Cơ còn ngu ngơ về phía cổng, đột nhiên cười khẽ.
Dương Dung Cơ đứng trên bậc thang, cao hơn Phan An một chút.
Dưới ánh trăng, Phan An ngẩng đầu, dung mạo tuấn tú. Hắn mỉm cười, mắt trong veo, sờ lên đầu Dương Dung Cơ, nhẹ nhàng nói: "Trở về đi".
Đăng hỏa nhân diện hồng.*
*Câu này có thể hiểu là mặt người đỏ giống màu đỏ của đèn lồng treo trước cửa. Hoặc là ngọn đèn lồng đỏ treo trước cửa đó ánh ánh sáng đỏ lên mặt người đó.
*cây mơ tây
*Trò chơi "Khúc thủy lưu thương" của người cổ đại có bắt nguồn từ Tết Thượng tị (3/3 ÂL). Tháng 3 âm lịch hàng năm, người chơi ngồi hai bên dòng kênh, suối, đặt cốc rượu ở thượng nguồn. Ly rượu chảy tới chỗ ngồi của ai, người đó bê rượu lên uống, làm thơ. Trò chơi này mang ý nghĩa trừ tà, lấy may.
*phong cách kiến trúc Zen
*cá lên men
*thịt nhúng
*thịt nướng
*màn thầu
*nước ô mai
*thịt khô miếng
*canh cá chẽm suzuki rau nhút
Hiệu đính: Mày là bố tao
Phan An cầm cành liễu trong tay, nhìn nơi khác, có vẻ mất tự nhiên.
Dương Dung Cơ hỏi: "Phan lang?".
Đôi mắt phản chiếu ánh nắng, Phan An nhìn về phía nàng.
Người đi đường đi lại khiến mùi son phấn xộc vào mũi.
"Dương cô nương, trời hôm nay rất đẹp."
"Ừm, đúng là rất đẹp". Nhưng Dương Dung Cơ rất khách khí: "Vậy hôm khác mời lang quân uống trà, hôm nay ta cáo từ trước".
Phan An cũng khách sáo không kém: "Ta thấy hôm nay rất thích hợp".
Gần đó có tửu lâu, có người ở cửa mời chào, Phan An đi tới cửa quán, rồi quay người nhìn Dương Dung Cơ. Như thể có một áp lực vô hình... Dương Dung Cơ im lặng nắm chặt tay, đuổi theo bước chân hắn.
Hòa vào dòng người tấp nập trên phố phường, giữa những tiếng rao hàng từ các quán xá, tửu lâu, mùi khói bếp cay nồng... Ba người đi tới một chỗ, Y nhi rót trà cho hai người xong là lùi sang bên cạnh.
Phan An đẩy cửa sổ, gió xuân đưa đến hơi ấm, tiểu nhị mang thực đơn tới.
Dương Dung Cơ khách khí đưa thực đơn cho Phan An, còn mình thì ngắm cảnh.
Phan An mỉm cười nhìn nàng, tay chỉ mấy món ăn, nói: "Đưa một bình trà lên, bánh ngọt nào ngon cũng mang lên một ít".
Tiểu nhị lui ra, bầu không khí có vẻ lúng túng.
Ngoài cửa sổ có người đang đánh quay. Bên bờ hồ có tiểu hài tử bắt chước văn nhân làm "khúc thủy lưu thương", nhưng chén rượu quá nặng nên chìm xuống nước, nhất thời ngơ ngác nhìn nhau.
Phan An khẽ cười, đẩy cửa sổ ra rộng hơn.
Cả hai ăn cơm trong sự im lặng, Y nhi đứng một bên nhìn hai người, muốn nói chuyện cho bầu không khí sinh động hơn, cuối cùng vẫn thôi, bởi vì nàng ấy phát hiện hai người dường như rất hưởng thụ sự yên tĩnh này.
Một lát sau, Dương Dung Cơ búng tay: "Tính tiền".
Y nhi trợn tròn mắt nhìn.
Tiểu nhị đi đến, nói: "Hai mươi lượng ạ".
"..."
Dương Dung Cơ sờ hầu bao trong tay, lấy ra mấy khối bạc vụn, thấy không đủ, dứt khoát lấy hết bạc vụn ra mới miễn cưỡng đủ.
Phan An ngồi đó không lên tiếng, chỉ mỉm cười, dáng vẻ như không liên quan đến mình.
Dương Dung Cơ tiện tay vứt hầu bao rỗng tuếch đi, cười gượng: "Xin phép đi trước".
Đi vội như vậy, xem ra tức giận rồi, có phải bữa cơm này quá xa hoa không? Phan An sờ mũi, nhặt hầu bao ở trên bàn lên.
Khi không mất đi hai mươi lượng, Y nhi rất là uất ức. Hai mươi lượng đó gần như là một năm tiền công ở Dương phủ của nàng ấy, mà chỉ mới một bữa cơm đã chảy đi hết, sao có thể không đau lòng.
Ngược lại Dương Dung Cơ rất bình tĩnh. Lúc đó chẳng qua là hơi xót thôi, bây giờ đã bình tĩnh lại.
Nàng dẫn Y nhi đi qua cầu vòm, đi trước hồi lâu, dừng lại dưới một cây mơ tây. Đập vào mắt là một đệ trạch phổ thông, trước cửa là ruộng đất, sau nhà là núi xanh, có dòng suối lượn quanh nhà, lại cách nội thành không xa. Dương Dung Cơ gõ cửa, có giọng nói vọng ra:
"Ai đó?"
"Nghe nói nương tử muốn bán cửa hàng son phấn ở thành Tây, nên ta tới để hỏi thăm."
Cửa lớn mở ra, Trương nương tử mặc đồ tang, sắc mặt trắng bệch. Thấy ngoài cửa là hai vị cô nương, cười hiền hòa. "Mau vào đi".
Đệ trạch của Trương nương tử vô cùng lịch sự tao nhã, đơn giản và đậm chất Zen, có thể thấy trước đây nhất định đã được chăm chút kỹ lưỡng. Chỉ là nội viện bây giờ có cỏ dại, cửa sổ có bụi, có vẻ đã lâu không ai ở.
Trương nương tử giải thích: "Ta mới trở về từ quê, còn chưa kịp quét dọn, tiếp đón cô nương không được chu đáo".
Dương Dung Cơ lắc đầu: "Nương tử nói quá lời".
Trương nương tử dẫn hai người tới sập la hán, rồi chuẩn bị nước ấm và điểm tâm. Sau đó, nàng ta lau tay, ngồi ở một bên.
"Lúc trước, nữ nhi ta gả cho một vị Huyện lệnh, đang yên đang lành lại bị cuốn vào vòng xoáy chính trị khiến hiền tế chết thảm, nữ nhi ta cũng tự tử vì tình. Khi phu quân biết được, muốn đòi lại công bằng, thế nhưng bị người ta bòn rút hết gia sản, hắn yên lặng từ đó, cả ngày dùng ngũ thạch tán. Rồi sau đó, hắn cũng chết vì ngũ thạch tán, chỉ còn lại một mình ta, một phụ nhân chỉ biết được có mấy chữ thôi. Cửa hàng son phấn thành Tây là của phu quân để lại cho ta, ta không có khả năng để vận hành nó, mới đành phải bán đi. Nếu cô nương thích đệ trạch này, có thể mua luôn cũng được, dù sao thì ta cũng không mướn nổi người làm."
Trương nương tử tự thuật một cách từ tốn, không quá trầm bổng, giống như là đang nói về chuyện giá cả đồ ăn hôm nay.
Dương Dung Cơ trầm mặc một lát, nói: "Trương nương tử chế tác son phấn vô cùng tốt, sản phẩm chất lượng, mùi thơm ngát thanh nhã, sao có thể từ bỏ chứ?".
Nàng cười nói: "Nương tử bán cửa hàng với giá tám mươi lượng, nhưng lợi nhuận một năm của cửa hàng đã có thể thu được trên trăm lượng, đây quả thật là bán đổ bán tháo. Còn nơi này, nương tử ra giá một trăm lượng, tổng cộng là một trăm tám mươi lượng để mua cả cửa hàng và nhà, vậy chủ nhà thật sự quá thiệt thòi rồi".
Trương nương tử cười gượng: "Bởi vì phu quân sa sút tinh thần nên những năm gần đây cửa hàng đều thua lỗ, ngay cả lúc giá cả lên cao, doanh thu cũng chỉ được hai trăm lượng một năm. Còn tòa nhà này, nếu bán quá đắt thì cũng không ai hỏi đến. Đã thế sao không bán tống bán táng, để ta về quê cho rồi?".
Dương Dung Cơ lấy ra hai trăm lượng, lại từ trong tay áo lấy ra thêm một trăm lượng, đó là tiền tiêu hàng tháng nàng để dành được, hết thảy đều đẩy đến trước mặt Trương nương tử: "Ta lấy ba trăm lượng để mua cả cửa hàng và tòa nhà này của nương tử, nương tử có bằng lòng tiếp tục chế tác son phấn không? Nương tử có thể tiếp tục ở đây, và đón người nhà đến ở cùng, ta sẽ tìm người hầu đến chăm nom nhà cửa".
Trương nương tử run rẩy nói: "Được...".
Giấy tờ nhà đất tới tay, Y nhi đi theo nàng ra ngoài, chợt dừng lại. "Nữ lang...".
Dương Dung Cơ nhìn thấu suy nghĩ của nàng ấy, nói: "Lúc trước, khi đi ra ngoài, tình cờ nhìn thấy trước cửa cửa hàng son phấn ấy dán tờ giấy, ta hiếu kì xem một chút, phát hiện là giấy bán tiệm. Trương nương tử lúc ấy mặc dù tiều tụy hốc hác, nhưng quần áo sạch sẽ, búi tóc đoan trang. Khi đó đang đóng cửa, nhưng trước cửa có ăn mày, nàng nắm chặt tay ăn mày, để vào trong tay hắn một cái bánh thịt. Chưa kể từ vẻ ngoài đến bảng hiệu cửa hàng son phấn đó đều được trau chuốt, khi đó ta đã nghĩ, nếu mình có tiền, có thể mua lại nó thì tốt. Sau đó, mẫu thân nói cho ta, vẽ tranh chữ cũng có thể bán được, ta đã...".
Y nhi đã hiểu và cười to.
Dương Dung Cơ che miệng nàng ấy, chọc vào trán nàng ấy: "Chuyện cửa hàng không được để cho ai biết, chỉ có hai người chúng ta biết thôi".
·
Xử lý xong việc này, mặt trời dần lặn xuống phía tây. Họ đi tới thành Tây, phố phường náo nhiệt hẳn lên, hơi nóng thức ăn cũng bừng bừng. Dương Dung Cơ đi đến bờ sông, có người đang bán sữa bò và phô mai. Nàng muốn ăn nên đi tới, nhưng Y nhi giữ chặt nàng, khẽ nói: "Nữ lang, chúng ta không có tiền...".
Cái tay vươn ra để cầm sữa đành khựng lại ở giữa không trung, nàng lúng túng thu tay lại, sờ lên trâm cài đầu: "Ta chỉ xem thôi".
"Một phần sữa bò, một phần phô mai cho hai vị cô nương kia."
Họ kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thấy là Phan lang.
"Vâng". Người bán hàng nói.
Y nhi không dám nhận, nhưng Dương Dung Cơ thì hào phóng đón lấy: "Đa tạ".
Sữa bò thơm ngọt, rất đậm đà, có mùi tanh đặc trưng, có thể thấy là không pha nước.
Khi quay người lại, thấy bên kia có bán cá lên men, thịt nhúng, thịt nướng, màn thầu, còn có nước ô mai, chè sen, thịt khô miếng,... Dương Dung Cơ định bụng đi về mà nghĩ tới cái gì, thế là nàng từ từ xoay người nhìn về phía Phan An.
Hắn đang nhìn xem đèn đuốc trên hồ, có vẻ như có thần giao cách cảm, hắn cũng rời mắt, rồi chạm phải ánh mắt nàng, hắn bật cười, rảo bước đi tới.
Canh cá chẽm suzuki rau nhút, ăn cùng với thịt khô ngũ vị, lại thêm một bát thịt thái lát.
Dương Dung Cơ ngồi xuống, lại kéo Y nhi ngồi theo. Mà Y nhi ăn canh xong là đứng lên ngay, và lui sang một bên.
Phan An thì ngồi đối diện, nhìn Dương Dung Cơ không rời mắt.
Nàng vẫn luôn nhàn nhã ăn những món ngon tỏa mùi thơm, Phan An không khỏi hỏi: "Ngon lắm hả?".
Dương Dung Cơ búng tay, nói: "Cho vị lang quân này một bát".
"Vâng, thưa cô nương."
Ăn uống xong, Dương Dung Cơ ngửa mặt nhìn phong cảnh xung quanh.
Phan An cầm khăn lau tay, Dương Dung Cơ nhìn thoáng qua, âm thầm cảm khái, đúng là một người kỹ tính.
Mặt hồ phản chiếu ánh đèn, trên du thuyền thoáng chốc cất lên tiếng hát.
Trong tiếng sáo du dương, một nữ tử đi ra.
Có vài ca kĩ dùng mạng che mặt nhằm tạo cảm giác thần bí, nhưng nữ tử này thì không, phong thái dịu dàng mà không hề mất tự nhiên.
Bên cạnh có nữ hài tử e lệ đàn tì bà.
Yêu cầu đối với các ca kĩ rất cao, từ cầm kỳ thư họa, pha trà, cho đến hát xướng, có thể nói là toàn năng. Chưa kể, họ còn biết hội họa, ngâm thơ, rất có khí chất văn nhân. Nhưng vì thân phận đê tiện, khiến cho họ giống như vật phẩm, mặc cho người ta định đoạt.
Dương Dung Cơ thấy phong thái, khí độ vị ca kĩ này bất phàm, nàng nghĩ có lẽ có không ít người thèm nhỏ dãi cô.
Gần đó có người nói: "Đó là Lục Châu phải không?".
"Ừ. Hôm nay không biết lang quân nào bỏ ra số tiền lớn mời đến, cho chúng ta mở rộng tầm mắt."
Lục Châu hát: "Phi hồng bất ngã cố, trữ lập dĩ bình doanh. Tích vi hạp trung ngọc, kim vi phẩn thổ trần. Triêu hoa bất túc hoan, cam dữ thu thảo bình. Truyện ngữ hậu thế nhân, viễn giá nan vi tình".
Đó là bài "Minh Quân"*, e rằng cũng là một cách thể hiện bản thân.
*"Minh Quân" là một bài hát do người Hán viết cho Vương Chiêu Quân khi nàng đi lấy chồng xa. Sau này, vì kị húy Tấn Văn Đế Tư Mã Chiêu, bài hát đổi từ "Chiêu Quân" sang "Minh Quân".
Khúc hát dừng lại, đèn lồng trên thuyền lung lay, sa y cũng lay động.
Dưới ánh trăng tỏ, cô đột nhiên nhìn sang.
Dương Dung Cơ sững sờ, phát giác ánh mắt của cô hướng về bên cạnh mình.
Hiểu rồi, cô đang nhìn Phan An.
Mọi người nhìn theo Lục Châu, trông về phía Phan An, mà vị lang quân đẹp trai này lại đang nhìn cô nương ở bên cạnh.
Bên trong thuyền có lang quân mặc khoan bào đại tụ (áo bào có ống tay áo rất rộng) đi ra, xem ra đó là một văn nhân phong nhã.
Lang quân hơi béo nhưng cũng thanh tú. Hắn ôm lấy eo Lục Châu, không nhìn thấy màn kia. Hắn nói: "Nàng xem, trăng hôm nay rất sáng, du khách lại nhiều, không bằng múa một khúc đi, nghe nói Lục Châu múa 'Minh Quân' đẹp nhất...".
Lang quân lùi về sau, âm thanh sáo trúc nổi lên, Lục Châu bắt đầu múa.
Sa y đung đưa, hương hoa ẩn hiện, đột nhiên lụa trắng rời khỏi tay rồi bay thẳng về phía bờ bên này. Mà du thuyền cách bờ khá gần, không biết là vô tình hay cố ý mà lụa trắng đúng lúc rơi trên người Phan An.
Mọi người ồ lên ngạc nhiên.
Âm thanh sáo trúc và điệu múa đồng thời ngừng lại.
Cảnh tượng tay áo xoắn lại và lưng khom xuống này có thể tạo thành bức họa đẹp, Dương Dung Cơ mê mẩn nhìn, song thình lình có giọng nói cất lên:
"Nhìn đủ chưa?"
Nàng ngẩng đầu, thấy sắc mặt Phan An khó coi, nàng cụp mắt.
"À... Hả?"
Ống tay áo bị cầm lấy, Dương Dung Cơ cứ như vậy bị kéo đi. Còn Y nhi thì không hiểu gì đi theo ở phía sau.
Đám đông "rẽ sóng" nhường ra một con đường, Dương Dung Cơ nhất thời không biết nên làm thế nào, đành sững sờ và đi theo.
Đến khi nàng phản ứng lại, nàng phát hiện mình đã ở cổng Dương phủ.
Phan An đứng trước phủ, đẩy Dương Dung Cơ còn ngu ngơ về phía cổng, đột nhiên cười khẽ.
Dương Dung Cơ đứng trên bậc thang, cao hơn Phan An một chút.
Dưới ánh trăng, Phan An ngẩng đầu, dung mạo tuấn tú. Hắn mỉm cười, mắt trong veo, sờ lên đầu Dương Dung Cơ, nhẹ nhàng nói: "Trở về đi".
Đăng hỏa nhân diện hồng.*
*Câu này có thể hiểu là mặt người đỏ giống màu đỏ của đèn lồng treo trước cửa. Hoặc là ngọn đèn lồng đỏ treo trước cửa đó ánh ánh sáng đỏ lên mặt người đó.
*cây mơ tây
*Trò chơi "Khúc thủy lưu thương" của người cổ đại có bắt nguồn từ Tết Thượng tị (3/3 ÂL). Tháng 3 âm lịch hàng năm, người chơi ngồi hai bên dòng kênh, suối, đặt cốc rượu ở thượng nguồn. Ly rượu chảy tới chỗ ngồi của ai, người đó bê rượu lên uống, làm thơ. Trò chơi này mang ý nghĩa trừ tà, lấy may.
*phong cách kiến trúc Zen
*cá lên men
*thịt nhúng
*thịt nướng
*màn thầu
*nước ô mai
*thịt khô miếng
*canh cá chẽm suzuki rau nhút
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.