Đối Đầu Với Nhân Vật Phản Diện, Cuối Cùng Là Tôi Khóc
Chương 6
Triều Bội
14/11/2021
Lý Ngư đứng dưới nhìn lên lầu 4. Phòng của cậu cũng giống như mấy nhà khác, tối đen khiến cậu cảm thấy áp lực.
"Những lời thân mật đó phải nói với tôi à? Đối tượng là người khác thì có được không?" Cậu ngồi xuống một bậc thang, quay lưng về phía cầu thang nói.
[Bắt buộc là phải nói cho cậu nghe, còn phải là lời nói thật lòng của mục tiêu nữa.]
"...." Nhiệm vụ kiểu gì vậy, cậu lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi không làm được đâu."
Cậu từng này tuổi còn chưa nắm tay con gái lần nào chứ nói gì tới tay con trai. Vừa nghĩ tới Cố Từ mặt mày lúc nào cũng thâm trầm với đôi mắt đen sâu như giếng đó, cậu thật hoảng loạn mà.
1551 tiếp tục khuyên: [Cậu đừng quên độ nguy hiểm của mục tiêu là mức A lận đó. Nếu cậu trở thành người yêu của anh ta thì không phải tính mạng cậu càng an toàn à?]
Lý Ngư không đồng ý: "Tôi chợt nhớ tới một trường hợp hai người yêu nhau cãi vã, không biết thế nào mà một người bị dao thọc chết."
[...]
[Cậu không muốn nhận đạo cụ à?]
Cậu bị nó chọt trúng chỗ đau trong lòng, ngồi tại chỗ mà giậm chân: "Bộ không còn cách nào khác hay sao?? "
1551 kiên định: [Tôi lúc nào cũng ưu tiên lợi ích của cậu hết. Cậu tin tôi đi, tôi không xúi bậy đâu.]
Hệ thống hỗ trợ và ký chủ cũng như hai con châu chấu trên cùng một sợi dây, không bên nào có thể phản bội lại bên nào hết. Cậu nhìn chằm chằm mũi chân mình, hơi dao động.
Cậu vỗ vỗ mông đứng lên, vừa quay đầu lại thì thấy một người đang đứng ở mấy bậc thang phía trên. Cậu nhận ra người đó là ai, hỏi: "Chú Lý, chú xuống mua nến à?"
"Ừ, đột nhiên lại cúp điện."
"Là đứt cầu chì thôi, cháu cũng vừa mua vài cây nến, tối nay đành chịu khó một đêm vậy." Cậu đến gần đỡ cánh tay ông: "Cẩn thận dưới chân."
Quản gia vỗ vỗ lên cái tay đang đỡ mình: "Cháu là một đứa trẻ ngoan."
Chú đừng nói vậy, trẻ ngoan thì sẽ không tòm tèm cậu chủ nhà chú đâu. Lý Ngư lái sang chuyện khác: "Anh Cố ở quen chưa chú? Khi nào thì đến bệnh viện tái khám ạ?"
"Thứ hai tuần sau."
Cậu thầm đếm ngày, nói: "Vậy là bốn ngày nữa, tới lúc đó để cháu đưa cậu chủ đi."
Chú Lý quay mặt nhìn cậu, không nói gì.
Vì cúp điện nên trong nhà tối đen, giơ tay còn không thấy rõ năm ngón. Cậu dùng bật lửa châm một ngọn nến trên bàn sách bên phải giường của Cố Từ.
"Tôi thính ngủ lắm, nến tắt một cái là tôi tỉnh ngay, anh cứ an tâm ngủ đi, không cần sợ." Lý Ngư hạ giọng, giống như đang dỗ dành con nít mà nói với anh.
Cố Từ mím môi: "Tôi không sợ."
Anh cũng mạnh miệng ghê cơ đấy. Cậu nhìn anh một hồi rồi thở dài quay lưng đi.
Cố Từ: "..."
Cậu cầm theo một ngọn nến vào phòng vệ sinh rửa mặt. Khi ra ngoài thì thấy nệm chăn của cậu đã được quản gia trải thẳng thớm rồi. Trước giờ cậu không quá để tâm tới việc ngủ như thế nào cho thoải mái, bất cứ đâu cậu cũng ngủ được. Cậu xốc chăn lên, chui vào nằm, cậu vừa nhìn tràn nhà vừa nói chuyện với Cố Từ:
"Anh Cố, anh từng yêu ai bao giờ chưa?"
Anh không nói lời nào.
Cậu lại hỏi: "Vậy anh có nói mấy lời ngọt ngào cho người đó nghe không?"
Cố Từ vẫn không đáp, ngậm chặt miệng như trai ngậm ngọc vậy.
Lý Ngư không thèm quan tâm anh có đang nghe hay không: "Nếu sau này anh gặp được một người tốt với anh, anh sẽ thích người đó chứ?"
Anh muốn xoay người bịt tai lại nhưng tiếc là một chân đang bị thương, chỉ nằm thẳng được thôi. May mà sau đó cậu không nói gì nữa. Anh nhìn xuống thì thấy cậu đã ngủ rồi.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng bước chân đột nhiên vang lên trong đầu cậu, cắt ngang sự yên tĩnh. Cậu cảnh giác mở mắt thì thấy bản thân đang đi trong bóng tối. Từ cảm giác dưới chân mang lại thì cậu đoán là cậu đang đi trên cỏ. Cậu đi không ngừng về phía trước, một lát sau thì thấy tòa nhà mái đỏ kia xuất hiện. Tòa nhà đứng sừng sững ở đó, cánh cửa gỗ thì vẫn đang đóng chặt.
Cậu theo bản năng muốn quay lưng bỏ chạy, cơ thể lại dường như không nghe lời mà đứng yên tại chỗ, cái nhà kia thì không ngừng kéo gần khoảng cách với cậu.
Đệt, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy? Cậu không ngừng kêu to trong đầu: "1551! Cậu đâu rồi? Nói gì đi chứ!"
Hệ Thống không trả lời, trả lời cậu chỉ có cánh cửa đang dần mở ra kia. Giống như một con quỷ đang há rộng cái mồm đầy máu của nó. Lúc cách cửa đó đến gần, cậu còn có cảm giác như đang bị nuốt chửng, mọi thứ xung quang chìm vào bóng tối, không nhìn thấy bất cứ cái gì nữa.
'Tách, tách' đâu đó dường như có tiếng nước nhiễu xuống. Cậu mở mắt thì nhìn thấy trước mặt là một phòng khách. Trong phòng có đầy đủ các loại vật dụng. Chiếc TV duy nhất đang bật nhưng trên màn hình lại nhiễu, chỉ toàn những chấm đen trắng. Cậu xoay người, sau lưng cậu là một hành lang nối đến một cầu thang, hẳn là để dẫn lên lầu hai. Cậu định đi xem thử thì trên lầu đột nhiên vang lên tiếng la vô cùng đau đớn của một người phụ nữ. Không chỉ thế, tiếng thét đó cứ như bị ai cố tình tạo nên, càng lúc càng lớn và chói tai hơn.
Ban đầu mới nghe thì không sao, càng về sau càng chói đến mức Lý Ngư cũng không chịu được. Cậu ngồi sụp xuống lấy tay ôm đầu mình. Một lúc sau thì mọi âm thanh đều biến mất.
(Rabpig Li)
"Ê!" Có tiếng ai đó gọi cậu dậy. Không còn tiếng hét khó nghe đó vang bên tai cậu nữa. Cậu mở choàng mắt. Cậu vẫn đang trong căn phòng nhỏ ở nhà, cả người nằm co ro trên tấm nệm dưới đất. Tiếng Cố Từ lại vang lên một lần nữa: "Nến tắt rồi."
Ngọn nến trên bàn đã cháy hết. Ánh sáng duy nhất trong phòng lúc này là đèn flash điện thoại. Lý Ngư vẫn chưa hoàn hồn, cậu nằm nhìn lên bóng đèn màu trắng trên trần nhà.
Trán Cố Từ phủ một lớp mồ hôi, anh lấy tay che mắt, giọng anh dường như khàn hơn bình thường, lại còn xen lẫn tiếng thở dốc. Anh lặp lại một lần nữa: "Nến."
Cậu chớp chớp mắt rồi xoay người ngồi dậy. Vừa nhìn sang anh là cậu không thể dời tầm mắt đi được. Chậc, nhìn anh sao giống như vừa 'mộng xuân' xong vậy.
"Anh Cố, anh vẫn ổn chứ?" Cậu lấy một cây nến mới ra thắp lên, cầm trên tay đi về phía anh. Cố Từ hạ tay xuống, nhìn cậu bằng đôi mắt giăng kín tơ máu, âm u và thô bạo. Cậu làm như không nhìn thấy, xoay người nhỏ sáp nến lên bàn rồi dựng cây nến lên.
Sau khi quay trở lại nệm của mình, cậu gọi Hệ Thống ra bàn bạc: "1551, tôi lại vừa mơ thấy căn nhà quỷ dị kia nữa, tôi gọi cậu mãi mà sao cậu không trả lời?"
[Mơ là ở tiềm thức của cậu, tôi chỉ tồn tại ở lớp ý thức bên ngoài của cậu thôi.]
Lý Ngư khinh thường nói: "Do cậu quá cùi bắp."
[...]
Im lặng một lúc thì cậu nói tiếp: "Cậu nói xem Cố Từ mơ làm chuyện đó với ai vậy? Chuyện đó thích lắm à?" Hệ Thống suy nghĩ một lát rồi trả lời: [Tôi có thể download một vài bộ phim cũng như tiểu thuyết cho cậu xem thử, coi như chuẩn bị bài trước cũng được.]
Cậu từ chối rồi nghiêm túc mà nhắc nhở Hệ Thống là nó quá không trong sáng, không phù hợp với tiêu chí lành mạnh của Cục.
Do gặp ác mộng nên cậu chưa ngủ lại ngay được. Cậu lấy điện thoại ra rồi tìm thử thông tin về Cố Từ trên mạng. Tìm mãi mới thấy một bài nói về các thành viên trong gia đình của anh. Đang định nhấp vào đó thì cậu hơi chột dạ mà nhìn về phía giường. May quá vị công tử nào kia đã yên ổn mà ngủ rồi, không nổi điên cắn người nữa.
Nhà họ Cố cũng khá là đơn giản. Ông bà đã quy thiên cả rồi, cha mẹ anh thì cùng tuổi. Bậy giờ cha anh đã mất, mẹ anh thì đang bị giam giữ. Người thân còn lại duy nhất của anh có lẽ là người cậu kia. Lý Ngư phóng to bức ảnh trên mạng để xem cho rõ, cậu chắc chắn là người cậu gặp ở nhà hàng chính là người cậu này đây.
Ông ta tên là Từ Phóng, 48 tuổi, rất thân thiết với mẹ của Cố Từ, cũng đối xử với anh như với con ruột mình vậy. Đọc đến đây cậu không nhịn được cười. Từ Phóng rõ ràng quen biết viện trưởng Chu, vậy mà ngay cả thăm hỏi còn không thấy mặt gã chứ nói chi đến việc có thể thanh toán viện phí cho cháu trai.
Ánh sáng từ điện thoại khiến mắt cậu mỏi nhừ. Sau khi đọc vài tin nữa thì cậu đã buồn ngủ. Cũng không biết ngủ được bao lâu, cậu dậy đi vệ sinh rồi quay về giường ngủ tiếp. Cậu cứ mơ mơ màng màng mà leo lên giường, nhích sát vào hơi ấm trên đó rồi đem cả tay lẫn chân gác lên.
Cố Từ mở mắt ra nhìn người bên cạnh. Anh dùng tay đẩy vai cậu thanh niên ra, ai dè không những không đẩy được mà cậu còn ôm chặt hơn nữa. Mặt anh sầm lại, nghiến răng nghiến lợi gọi: "Trần Tỉnh!"
Lý Ngư đang ôm lồng ngực ấm áp của anh, thích ý dụi dụi vào đó. Cậu cảm thấy có cái gì đó cứ làm phiền mình, giơ tay xua xua đuổi nó đi. Anh nhắm mắt, hít thở sâu để dằn cơn tức xuống, lại tiếp tục gọi: "Trần Tỉnh."
Tiếng gầm nhẹ của anh đánh thức cậu. Cậu đưa tay dụi dụi mắt rồi nhìn sang. Vừa mở mắt đã thấy đôi mắt đen tuyền kia, sợ tới mức cơn buồn ngủ cũng chạy biến luôn. Cậu luống cuống tay chân bò xuống giường, thế nhưng trượt tay lại ngã ngồi vào người anh, đầu gối chân trái vô tình đè lên chỗ giữa hai chân anh.
Cố Từ sôi máu, anh nhanh chóng giơ cái chân lành của mình lên rồi đạp cậu xuống giường. Có lẽ là làm vậy đụng tới vết thương của anh nên mặt anh lúc xanh lúc trắng, còn toát cả mồ hôi lạnh.
Lý Ngư bị đạp rớt xuống đất, lăn một cái mới ngồi được. Cậu yên lặng mà nhớ lại cảm giác vừa rồi. Cách một lớp chăn, cậu rõ ràng cảm nhận được bảo bối của Cố Từ tràn đầy sức sống, vô cùng có tinh thần mà diễu võ giương oai.
"Những lời thân mật đó phải nói với tôi à? Đối tượng là người khác thì có được không?" Cậu ngồi xuống một bậc thang, quay lưng về phía cầu thang nói.
[Bắt buộc là phải nói cho cậu nghe, còn phải là lời nói thật lòng của mục tiêu nữa.]
"...." Nhiệm vụ kiểu gì vậy, cậu lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi không làm được đâu."
Cậu từng này tuổi còn chưa nắm tay con gái lần nào chứ nói gì tới tay con trai. Vừa nghĩ tới Cố Từ mặt mày lúc nào cũng thâm trầm với đôi mắt đen sâu như giếng đó, cậu thật hoảng loạn mà.
1551 tiếp tục khuyên: [Cậu đừng quên độ nguy hiểm của mục tiêu là mức A lận đó. Nếu cậu trở thành người yêu của anh ta thì không phải tính mạng cậu càng an toàn à?]
Lý Ngư không đồng ý: "Tôi chợt nhớ tới một trường hợp hai người yêu nhau cãi vã, không biết thế nào mà một người bị dao thọc chết."
[...]
[Cậu không muốn nhận đạo cụ à?]
Cậu bị nó chọt trúng chỗ đau trong lòng, ngồi tại chỗ mà giậm chân: "Bộ không còn cách nào khác hay sao?? "
1551 kiên định: [Tôi lúc nào cũng ưu tiên lợi ích của cậu hết. Cậu tin tôi đi, tôi không xúi bậy đâu.]
Hệ thống hỗ trợ và ký chủ cũng như hai con châu chấu trên cùng một sợi dây, không bên nào có thể phản bội lại bên nào hết. Cậu nhìn chằm chằm mũi chân mình, hơi dao động.
Cậu vỗ vỗ mông đứng lên, vừa quay đầu lại thì thấy một người đang đứng ở mấy bậc thang phía trên. Cậu nhận ra người đó là ai, hỏi: "Chú Lý, chú xuống mua nến à?"
"Ừ, đột nhiên lại cúp điện."
"Là đứt cầu chì thôi, cháu cũng vừa mua vài cây nến, tối nay đành chịu khó một đêm vậy." Cậu đến gần đỡ cánh tay ông: "Cẩn thận dưới chân."
Quản gia vỗ vỗ lên cái tay đang đỡ mình: "Cháu là một đứa trẻ ngoan."
Chú đừng nói vậy, trẻ ngoan thì sẽ không tòm tèm cậu chủ nhà chú đâu. Lý Ngư lái sang chuyện khác: "Anh Cố ở quen chưa chú? Khi nào thì đến bệnh viện tái khám ạ?"
"Thứ hai tuần sau."
Cậu thầm đếm ngày, nói: "Vậy là bốn ngày nữa, tới lúc đó để cháu đưa cậu chủ đi."
Chú Lý quay mặt nhìn cậu, không nói gì.
Vì cúp điện nên trong nhà tối đen, giơ tay còn không thấy rõ năm ngón. Cậu dùng bật lửa châm một ngọn nến trên bàn sách bên phải giường của Cố Từ.
"Tôi thính ngủ lắm, nến tắt một cái là tôi tỉnh ngay, anh cứ an tâm ngủ đi, không cần sợ." Lý Ngư hạ giọng, giống như đang dỗ dành con nít mà nói với anh.
Cố Từ mím môi: "Tôi không sợ."
Anh cũng mạnh miệng ghê cơ đấy. Cậu nhìn anh một hồi rồi thở dài quay lưng đi.
Cố Từ: "..."
Cậu cầm theo một ngọn nến vào phòng vệ sinh rửa mặt. Khi ra ngoài thì thấy nệm chăn của cậu đã được quản gia trải thẳng thớm rồi. Trước giờ cậu không quá để tâm tới việc ngủ như thế nào cho thoải mái, bất cứ đâu cậu cũng ngủ được. Cậu xốc chăn lên, chui vào nằm, cậu vừa nhìn tràn nhà vừa nói chuyện với Cố Từ:
"Anh Cố, anh từng yêu ai bao giờ chưa?"
Anh không nói lời nào.
Cậu lại hỏi: "Vậy anh có nói mấy lời ngọt ngào cho người đó nghe không?"
Cố Từ vẫn không đáp, ngậm chặt miệng như trai ngậm ngọc vậy.
Lý Ngư không thèm quan tâm anh có đang nghe hay không: "Nếu sau này anh gặp được một người tốt với anh, anh sẽ thích người đó chứ?"
Anh muốn xoay người bịt tai lại nhưng tiếc là một chân đang bị thương, chỉ nằm thẳng được thôi. May mà sau đó cậu không nói gì nữa. Anh nhìn xuống thì thấy cậu đã ngủ rồi.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng bước chân đột nhiên vang lên trong đầu cậu, cắt ngang sự yên tĩnh. Cậu cảnh giác mở mắt thì thấy bản thân đang đi trong bóng tối. Từ cảm giác dưới chân mang lại thì cậu đoán là cậu đang đi trên cỏ. Cậu đi không ngừng về phía trước, một lát sau thì thấy tòa nhà mái đỏ kia xuất hiện. Tòa nhà đứng sừng sững ở đó, cánh cửa gỗ thì vẫn đang đóng chặt.
Cậu theo bản năng muốn quay lưng bỏ chạy, cơ thể lại dường như không nghe lời mà đứng yên tại chỗ, cái nhà kia thì không ngừng kéo gần khoảng cách với cậu.
Đệt, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy? Cậu không ngừng kêu to trong đầu: "1551! Cậu đâu rồi? Nói gì đi chứ!"
Hệ Thống không trả lời, trả lời cậu chỉ có cánh cửa đang dần mở ra kia. Giống như một con quỷ đang há rộng cái mồm đầy máu của nó. Lúc cách cửa đó đến gần, cậu còn có cảm giác như đang bị nuốt chửng, mọi thứ xung quang chìm vào bóng tối, không nhìn thấy bất cứ cái gì nữa.
'Tách, tách' đâu đó dường như có tiếng nước nhiễu xuống. Cậu mở mắt thì nhìn thấy trước mặt là một phòng khách. Trong phòng có đầy đủ các loại vật dụng. Chiếc TV duy nhất đang bật nhưng trên màn hình lại nhiễu, chỉ toàn những chấm đen trắng. Cậu xoay người, sau lưng cậu là một hành lang nối đến một cầu thang, hẳn là để dẫn lên lầu hai. Cậu định đi xem thử thì trên lầu đột nhiên vang lên tiếng la vô cùng đau đớn của một người phụ nữ. Không chỉ thế, tiếng thét đó cứ như bị ai cố tình tạo nên, càng lúc càng lớn và chói tai hơn.
Ban đầu mới nghe thì không sao, càng về sau càng chói đến mức Lý Ngư cũng không chịu được. Cậu ngồi sụp xuống lấy tay ôm đầu mình. Một lúc sau thì mọi âm thanh đều biến mất.
(Rabpig Li)
"Ê!" Có tiếng ai đó gọi cậu dậy. Không còn tiếng hét khó nghe đó vang bên tai cậu nữa. Cậu mở choàng mắt. Cậu vẫn đang trong căn phòng nhỏ ở nhà, cả người nằm co ro trên tấm nệm dưới đất. Tiếng Cố Từ lại vang lên một lần nữa: "Nến tắt rồi."
Ngọn nến trên bàn đã cháy hết. Ánh sáng duy nhất trong phòng lúc này là đèn flash điện thoại. Lý Ngư vẫn chưa hoàn hồn, cậu nằm nhìn lên bóng đèn màu trắng trên trần nhà.
Trán Cố Từ phủ một lớp mồ hôi, anh lấy tay che mắt, giọng anh dường như khàn hơn bình thường, lại còn xen lẫn tiếng thở dốc. Anh lặp lại một lần nữa: "Nến."
Cậu chớp chớp mắt rồi xoay người ngồi dậy. Vừa nhìn sang anh là cậu không thể dời tầm mắt đi được. Chậc, nhìn anh sao giống như vừa 'mộng xuân' xong vậy.
"Anh Cố, anh vẫn ổn chứ?" Cậu lấy một cây nến mới ra thắp lên, cầm trên tay đi về phía anh. Cố Từ hạ tay xuống, nhìn cậu bằng đôi mắt giăng kín tơ máu, âm u và thô bạo. Cậu làm như không nhìn thấy, xoay người nhỏ sáp nến lên bàn rồi dựng cây nến lên.
Sau khi quay trở lại nệm của mình, cậu gọi Hệ Thống ra bàn bạc: "1551, tôi lại vừa mơ thấy căn nhà quỷ dị kia nữa, tôi gọi cậu mãi mà sao cậu không trả lời?"
[Mơ là ở tiềm thức của cậu, tôi chỉ tồn tại ở lớp ý thức bên ngoài của cậu thôi.]
Lý Ngư khinh thường nói: "Do cậu quá cùi bắp."
[...]
Im lặng một lúc thì cậu nói tiếp: "Cậu nói xem Cố Từ mơ làm chuyện đó với ai vậy? Chuyện đó thích lắm à?" Hệ Thống suy nghĩ một lát rồi trả lời: [Tôi có thể download một vài bộ phim cũng như tiểu thuyết cho cậu xem thử, coi như chuẩn bị bài trước cũng được.]
Cậu từ chối rồi nghiêm túc mà nhắc nhở Hệ Thống là nó quá không trong sáng, không phù hợp với tiêu chí lành mạnh của Cục.
Do gặp ác mộng nên cậu chưa ngủ lại ngay được. Cậu lấy điện thoại ra rồi tìm thử thông tin về Cố Từ trên mạng. Tìm mãi mới thấy một bài nói về các thành viên trong gia đình của anh. Đang định nhấp vào đó thì cậu hơi chột dạ mà nhìn về phía giường. May quá vị công tử nào kia đã yên ổn mà ngủ rồi, không nổi điên cắn người nữa.
Nhà họ Cố cũng khá là đơn giản. Ông bà đã quy thiên cả rồi, cha mẹ anh thì cùng tuổi. Bậy giờ cha anh đã mất, mẹ anh thì đang bị giam giữ. Người thân còn lại duy nhất của anh có lẽ là người cậu kia. Lý Ngư phóng to bức ảnh trên mạng để xem cho rõ, cậu chắc chắn là người cậu gặp ở nhà hàng chính là người cậu này đây.
Ông ta tên là Từ Phóng, 48 tuổi, rất thân thiết với mẹ của Cố Từ, cũng đối xử với anh như với con ruột mình vậy. Đọc đến đây cậu không nhịn được cười. Từ Phóng rõ ràng quen biết viện trưởng Chu, vậy mà ngay cả thăm hỏi còn không thấy mặt gã chứ nói chi đến việc có thể thanh toán viện phí cho cháu trai.
Ánh sáng từ điện thoại khiến mắt cậu mỏi nhừ. Sau khi đọc vài tin nữa thì cậu đã buồn ngủ. Cũng không biết ngủ được bao lâu, cậu dậy đi vệ sinh rồi quay về giường ngủ tiếp. Cậu cứ mơ mơ màng màng mà leo lên giường, nhích sát vào hơi ấm trên đó rồi đem cả tay lẫn chân gác lên.
Cố Từ mở mắt ra nhìn người bên cạnh. Anh dùng tay đẩy vai cậu thanh niên ra, ai dè không những không đẩy được mà cậu còn ôm chặt hơn nữa. Mặt anh sầm lại, nghiến răng nghiến lợi gọi: "Trần Tỉnh!"
Lý Ngư đang ôm lồng ngực ấm áp của anh, thích ý dụi dụi vào đó. Cậu cảm thấy có cái gì đó cứ làm phiền mình, giơ tay xua xua đuổi nó đi. Anh nhắm mắt, hít thở sâu để dằn cơn tức xuống, lại tiếp tục gọi: "Trần Tỉnh."
Tiếng gầm nhẹ của anh đánh thức cậu. Cậu đưa tay dụi dụi mắt rồi nhìn sang. Vừa mở mắt đã thấy đôi mắt đen tuyền kia, sợ tới mức cơn buồn ngủ cũng chạy biến luôn. Cậu luống cuống tay chân bò xuống giường, thế nhưng trượt tay lại ngã ngồi vào người anh, đầu gối chân trái vô tình đè lên chỗ giữa hai chân anh.
Cố Từ sôi máu, anh nhanh chóng giơ cái chân lành của mình lên rồi đạp cậu xuống giường. Có lẽ là làm vậy đụng tới vết thương của anh nên mặt anh lúc xanh lúc trắng, còn toát cả mồ hôi lạnh.
Lý Ngư bị đạp rớt xuống đất, lăn một cái mới ngồi được. Cậu yên lặng mà nhớ lại cảm giác vừa rồi. Cách một lớp chăn, cậu rõ ràng cảm nhận được bảo bối của Cố Từ tràn đầy sức sống, vô cùng có tinh thần mà diễu võ giương oai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.