Đối Diện! Mau Đêm Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!
Chương 8: An Ủi Thật Là Xấu Hổ Quá Đi~
Tử Dạ Bất Miên
24/11/2022
Du Việt Trạch vẫn làm như không phải chuyện của mình, cúi đầu đọc truyện tranh.
Trần Phóng bất đắc dĩ liếc cậu ta, không thể làm gì khác ngoài cầm lấy vở bài tập của người kia, bắt đầu chép bài.
Khóe mắt Du Việt Trạch thoáng nhìn qua, nhìn thấy Trần Phóng đang giúp mình làm bài tập, hơi kinh ngạc, còn cảm thấy thằng nhóc này thực đặc biệt.
Đến tiết thể dục, các bạn nhỏ đổi quần áo ra sân. Trần Phóng không có đồng phục thể dục, tất nhiên phải ở lại phòng học. Cậu vừa vặn lấy tiết này để đuổi bài tập, mà Du Việt Trạch cũng không đi.
Trần Phóng nhìn cậu ta, từ sáng đến tối chỉ cầm một quyển manga, cái thứ đó hay đến thế sao?
Từ xưa đến nay cậu chưa từng đọc manga.
Thấy cậu nhìn chằm chằm quyển truyện của mình, Du Việt Trạch cũng nhìn Trần Phóng, chú ý ánh mắt của cậu, đắc ý giơ quyển truyện lên: “Sao thế? Có muốn xem không?”
Trần Phóng thu tầm mắt lại, tiếp tục làm bài tập: “Không!”
Lại một lần nữa bị một người dội nước lạnh, Du Việt Trạch xanh cả mặt mà không thể nói gì, hít sâu mấy hơi, ném truyện lên bàn rồi ngạo kiều đi ra ngoài.
Trần Phóng không hiểu nhìn bóng lưng cậu ta, lắc lắc đầu, cúi xuống làm tiếp tục làm bài tập.
Cho đến hết tiết thể dục, Trần Phóng đã làm xong bài tập nộp cho giáo viên chủ nhiệm.
Bởi vì văn phòng gần với dãy của các lớp lớn, Trần Phóng đi qua phòng của lớp sáu, nhớ ra Sun hình như học khối này nên ánh mắt không tự chủ được tìm tòi bên trong.
Quả nhiên, cậu nhìn thấy một người đang nhoài người trên mặt bàn mà ngủ, mặc dù chỉ là bóng lưng những cậu chắc chắn đó là anh.
Vừa vặn không có ai, Trần Phóng trực tiếp chạy vào, ngồi xuống cạnh Sun, nhỏ giọng gọi: “Anh Tôn…”
Sun hình như nghe thấy giọng cậu, còn tưởng mình đang mơ. Anh mở mắt, nhìn thấy đôi mắt nhỏ phát sáng cùng gương mặt nhỏ khuếch đại trước mắt không khỏi có chút kinh hãi mà đứng dậy.
Trần Phóng rất vui mừng “Anh Tôn! Anh tỉnh rồi!”
“Sao nhóc lại ở chỗ này?” Sun cau mày hỏi.
“Em đi nộp bài tập rồi nhìn thấy anh! Sáng sớm nay em đến chỗ thầy, nhưng sao lại không có ai ạ?” Cậu hỏi
“À, Tiêu Minh…” Sun muốn nói lại thôi: “Thôi, nhóc không cần biết đâu! Thầy nhóc ra ngoài hai ngày, cứ ngoan ngoãn chờ bọn họ về là được!”
“Bọn họ đi đâu thế ạ?” Cậu vẫn tò mò.
“Có nói thì nhóc cũng không biết. Nói chung là cứ ngoan ngoãn chờ hai người đó là được!” Nói rồi anh phất tay một cái: “Mau về lớp đi!”
Tràn Phóng xị mặt: “Vâng…”
Sun thấy bộ dáng cậu như thế, lập tức mềm lòng. Thầm mắng mình một tiếng, gọi cậu lại: “Nhóc!”
Trần Phóng dừng bước, quay đầu nhìn anh.
“Không cần lo lắng, thầy cậu chỉ đi làm ít chuyện, sớm sẽ về. Nhóc… nhóc ngoan ngoãn chờ, biết chưa?” Sun cảm thấy mình nói mấy lời này rất mất tự nhiên.
Nhưng nhìn thấy gương mặt nhỏ của người nào đó rạng rỡ, Sun lại thấy cũng không tệ lắm, nhìn cậu vui vẻ chạy đi.
Chờ anh thu lại ánh mắt, liền thấy có mấy người ngạc nhiên nhìn mình, như thể không thể tin được mình vừa xem cảnh gì. Bình thường anh lạnh như băng, được xưng danh: “Không quá ba câu” lại có thể dịu dàng an ủi thằng nhỏ lắm miệng kia. Có ai nói cho bọn họ là họ gặp ảo giác phải không?
Trần Phóng về lớp, giáo viên giao bài tập về nhà rồi tan học.
Tiêu Minh đi vắng nên cậu không có chỗ đi, đành ở lại lớp làm bài tập.
Trần Phóng phòng bị viết lên nhãn vở tên của mình, tránh lại bị người ta cướp. Du Việt Trạch thấy cậu che chở đống vở, khịt mũi khinh thường.
Dọn đồ vào cặp xong, Du Việt Trạch định ra khỏi lớp thì nhận được điện thoại.
“Alo?”
Trần Phóng tò mò nhìn di động trong tay cậu ta. Cậu lần đầu tiên được thấy thứ này, Du Việt Trạch có thể nói chuyện với nó sao?
“Làm sao mà không thể đón con? Tự con phải về sao?”
Du Việt Trạch đột nhiên quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một mình Trần Phóng đang ngẩn người, cậu ta nở nụ cười tinh quái, nói với bên kia: “Không cần đâu! Con có thể tự về… Vâng, sẽ có người cùng con về!”
Cúp điện thoại, Trần Phóng cảm nhận được một loại ánh mắt không được tốt lành rơi xuống người mình, mà đầu nguồn chính là Du Việt Trạch.
“Cậu… cậu muốn làm gì?” Cậu bất an hỏi.
“Hôm nay tao phải tự mình về nhà!” Cậu ta dừng một chút, thật giống như nói lời ân xá: “Cho mày một cơ hội được đưa tao về nhà!”
“Tớ?!” Cậu chỉ chỉ chính mình: “Nhưng tớ không biết đường tới nhà cậu!” Không đúng, trọng điểm không phải chuyện này, mà là: “Tại sao phải đưa cậu ta về?”.
“Tao biết!” Cậu ta chặn ngang lời: “Tao biết đường!”
“Không được đâu…” Cậu có thể tự về mà…
“Nhưng một mình tao đi sẽ rất nguy hiểm. Nếu đã là bạn cùng bàn thì khi bạn gặp khó khăn mày cần giúp đỡ chứ!”
Cậu gật gật đầu.
“Vậy còn chờ gì nữa? Không mau đi!” Du Việt Trạch không nhịn được mà giục Trần Phóng.
“A?”
Cứ như vậy, Trần Phóng không hiểu gì mà phải vội vã cùng cậu ta về nhà.
“Tao cho mày biết, đến chỗ tao thì chỉ được đứng ngoài cửa, tuyệt đối không được vào nhà!” Trên xe bus, Du Việt Trạch độc miệng cảnh cáo Trần Phóng.
Mà cậu không để lời của cậu ta trong lòng, cậu chỉ nhìn chăm chăm ra ngoài đường, muốn nhớ rõ đường về.
Nhìn Trần Phóng vô cùng sốt sắng, Du Việt Trạch rất khó chịu. Tại sao cậu cứ bày ra vẻ mặt bị đem đi bán là thế nào?
Xe đến điểm dừng, Du Việt Trạch kéo cậu xuống xe. Trần Phóng nhìn xung quanh đều là nhà ở cao cấp, một chút cũng không giống với ngôi nhà hiện tại cậu ở đang ở, kinh ngạc há to miệng.
Du Việt Trạch thấy Trần Phóng như bà già lần đầu tiên được đi vào cung điện liền kéo tay cậu, tránh để cậu đi lạc.
Cậu cứ như vậy bị kéo xuyên qua một loạt những ngôi nhà lộng lẫy, cậu ngạc nhiên hỏi: “Cậu ở chỗ này sao?”
Du Việt Trạch gật đầu: “Đúng vậy!”
Cậu ta còn đang định nói: “Mày có muốn đến nhà tao xem…”
Cậu giành trước: “Nếu cậu đã về đến nơi thì tớ đi trước đây!” Nói xong, Trần Phóng vội vã chạy.
“Trần Phóng!” Du Việt Trạch nghiến răng nghiến lợi gọi ra hai cái tên này.
“Hả?!” Cậu khó hiểu quay lại.
Cậu ta không cam lòng nói: “Không có gì.”
Được rồi! Cậu ta Du Việt Trạch chưa từng nghẹn đến hai, ba lần không nói được lời nào với ai!
Tức giận quay đầu vào nhà, người mẹ xinh đẹp, tao nhã của cậu ta đang ngồi uống trà bên cửa sổ, thấy con trai về liền dịu dàng chào: “Việt Trạch, con về rồi!”
Cậu ta ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng!”
“Cậu nhóc kia là bạn học của con? Sao không mời bạn vào nhà ngồi chơi?” Thanh âm của tiếng cốc sứ chạm đĩa vang lên hơi chát chúa êm tai khiến cậu ta giật mình.
“Không cần đâu ạ, nó còn có việc!”
“Ồ… vậy hết cách…”
————
Trần Phóng ngồi xe bus về nhà, tiền là Du Việt Trạch cho. Cậu đối với chuyện này cho là đúng, nếu cậu đã mất công đưa cậu ta về, thì Du Việt Trạch tất nhiên phải cho cậu tiền về nhà chứ! Cậu chẳng ngại gì hết!
Được rồi, đại não của đứa nhỏ Trần Phóng từ bé đã khác người thường!
Ngồi xe trở lại trường học, Trần Phóng vừa vặn nhìn thấy Sun từ cửa trường đi ra liền hào hứng chạy tới: “Anh Tôn!”
Sun nhìn thấy cậu, ngạc nhiên: “Sao nhóc còn chưa về nhà?”
“Em vừa đưa một người bạn về nhà.”
“Bạn học?” Trong lòng Sun hoài nghi nhưng không hỏi gì: “Đi thôi, đưa nhóc về!”
Trần Phóng hỏi: “Anh, thầy không có nhà thì anh đi đâu ạ?”
“Tôi có chìa khóa nhà bọn họ…” Sun ý thức được mình vừa nói những lời không nên nói.
“Anh có chìa khóa nhà thầy sao?” Lỗ tai của Trần Phóng rất thính, cao hứng nói: “Vậy tốt quá! Em cũng có thể đến phải không?”
“Tôi không phải thầy của nhóc! Không có kiên trì chăm bẵm nhóc, về nhà trước đi!” Sun nhẫn tâm từ chối.
“Em không muốn…” Cậu lom lom nhìn anh: “Em còn rất nhiều bài tập chưa làm xong, em không có chỗ nào để làm hết, xong thì em liền về nhà, được không ạ?”
Sun không nhìn vẻ mặt như con cún nhỏ tội nghiệp của cậu, không thể tàn nhẫn làm cậu thất vọng, chẳng thể làm gì khác ngoài đưa cậu tới nhà Tiêu Minh, dùng chìa khóa mở cửa.
Để Trần Phóng ngồi trên bàn ngoan ngoãn làm bài tập, còn anh mở máy tính lên mạng.
Tiêu Minh đang trên mạng, chưa gì đã hỏi học trò ở nhà thế nào rồi.
Sun nguýt nguýt, thành thật khai báo cậu đang làm bài tập, vì vậy Tiêu Minh rất không tử tế gửi tới bài tập mà cậu cần hoàn thành trong hai ngày cho Sun, bảo anh nhớ nhắc nhở Trần Phóng hoàn anh. Sun âm thầm khinh bỉ, đúng là thầy nào trò đấy!
Trần Phóng làm xong bài tập, Sun liền đưa bài tập Tiêu Minh giao, bảo cậu mau hoàn thành.
Trần Phóng vừa nghe là của y liền điên cuồng, quên mình viết viết. Sun bất đắc dĩ liếc cậu, tiếp tục chuyên tâm vào động tác nhanh như chảo chớp của mình trên máy tính.
Đem toàn bộ bài tập hoàn thành, Trần Phóng nhìn đồng hồ. Không còn sớm nên nói với Sun: “Anh Tôn, cũng muộn rồi, em về nhà ăn cơm trước nhé!”
Mắt anh không rời màn hình nửa giây, phất tay với cậu.
Trần Phóng thu cặp sách, về nhà, bác gái đang ăn cơm, bảo cậu mau thu xếp rồi ra ăn.
Để cặp xuống, Trần Phóng đi tới, nhìn thấy Trần Tiểu Giang đang nhìn mình châm chọc, bị bác gái giục: “Tiểu Giang! Con mau ăn nhanh lên rồi còn đi học bài!”
Để sách xuống bao, Trần Phóng đi tới, nhìn thấy Trần Tiểu Giang ngồi tại chỗ, hướng hắn châm chọc liếc mắt nhìn, bị Nhị thẩm giục: “Tiểu Giang, ăn nhanh một chút, ăn xong đi làm bài tập.”
“Tiểu Phóng à, sao hôm nay con về muộn vậy? Tuy con mới năm nhất, nhưng cần phải chăm chỉ làm bài tập thầy giáo cho cho, nếu không thành tích sẽ rất kém!” Bác gái càu nhàu.
Cậu chầm chậm gật đầu: “Vâng, con biết rồi ạ!”
Bác gái còn chưa hết lời, tiếp tục nói: “Con không thông minh sẵn như Tiểu Giang nhà bác, không cần làm bài thì thành tích vẫn rất tốt. Con càng chăm chỉ bao nhiêu thì thành quả sẽ tốt bấy nhiêu, bác đây là muốn tốt cho con.”
“Vâng, con biết thưa bác!”
Bà ta lúc này mới gật đầu, gắp vào bát cậu mấy cọng rau: “Ăn nhiều chút, như vậy mới lớn được!”, còn thịt thì gắp hết cho con trai.
Trần Phóng bất đắc dĩ liếc cậu ta, không thể làm gì khác ngoài cầm lấy vở bài tập của người kia, bắt đầu chép bài.
Khóe mắt Du Việt Trạch thoáng nhìn qua, nhìn thấy Trần Phóng đang giúp mình làm bài tập, hơi kinh ngạc, còn cảm thấy thằng nhóc này thực đặc biệt.
Đến tiết thể dục, các bạn nhỏ đổi quần áo ra sân. Trần Phóng không có đồng phục thể dục, tất nhiên phải ở lại phòng học. Cậu vừa vặn lấy tiết này để đuổi bài tập, mà Du Việt Trạch cũng không đi.
Trần Phóng nhìn cậu ta, từ sáng đến tối chỉ cầm một quyển manga, cái thứ đó hay đến thế sao?
Từ xưa đến nay cậu chưa từng đọc manga.
Thấy cậu nhìn chằm chằm quyển truyện của mình, Du Việt Trạch cũng nhìn Trần Phóng, chú ý ánh mắt của cậu, đắc ý giơ quyển truyện lên: “Sao thế? Có muốn xem không?”
Trần Phóng thu tầm mắt lại, tiếp tục làm bài tập: “Không!”
Lại một lần nữa bị một người dội nước lạnh, Du Việt Trạch xanh cả mặt mà không thể nói gì, hít sâu mấy hơi, ném truyện lên bàn rồi ngạo kiều đi ra ngoài.
Trần Phóng không hiểu nhìn bóng lưng cậu ta, lắc lắc đầu, cúi xuống làm tiếp tục làm bài tập.
Cho đến hết tiết thể dục, Trần Phóng đã làm xong bài tập nộp cho giáo viên chủ nhiệm.
Bởi vì văn phòng gần với dãy của các lớp lớn, Trần Phóng đi qua phòng của lớp sáu, nhớ ra Sun hình như học khối này nên ánh mắt không tự chủ được tìm tòi bên trong.
Quả nhiên, cậu nhìn thấy một người đang nhoài người trên mặt bàn mà ngủ, mặc dù chỉ là bóng lưng những cậu chắc chắn đó là anh.
Vừa vặn không có ai, Trần Phóng trực tiếp chạy vào, ngồi xuống cạnh Sun, nhỏ giọng gọi: “Anh Tôn…”
Sun hình như nghe thấy giọng cậu, còn tưởng mình đang mơ. Anh mở mắt, nhìn thấy đôi mắt nhỏ phát sáng cùng gương mặt nhỏ khuếch đại trước mắt không khỏi có chút kinh hãi mà đứng dậy.
Trần Phóng rất vui mừng “Anh Tôn! Anh tỉnh rồi!”
“Sao nhóc lại ở chỗ này?” Sun cau mày hỏi.
“Em đi nộp bài tập rồi nhìn thấy anh! Sáng sớm nay em đến chỗ thầy, nhưng sao lại không có ai ạ?” Cậu hỏi
“À, Tiêu Minh…” Sun muốn nói lại thôi: “Thôi, nhóc không cần biết đâu! Thầy nhóc ra ngoài hai ngày, cứ ngoan ngoãn chờ bọn họ về là được!”
“Bọn họ đi đâu thế ạ?” Cậu vẫn tò mò.
“Có nói thì nhóc cũng không biết. Nói chung là cứ ngoan ngoãn chờ hai người đó là được!” Nói rồi anh phất tay một cái: “Mau về lớp đi!”
Tràn Phóng xị mặt: “Vâng…”
Sun thấy bộ dáng cậu như thế, lập tức mềm lòng. Thầm mắng mình một tiếng, gọi cậu lại: “Nhóc!”
Trần Phóng dừng bước, quay đầu nhìn anh.
“Không cần lo lắng, thầy cậu chỉ đi làm ít chuyện, sớm sẽ về. Nhóc… nhóc ngoan ngoãn chờ, biết chưa?” Sun cảm thấy mình nói mấy lời này rất mất tự nhiên.
Nhưng nhìn thấy gương mặt nhỏ của người nào đó rạng rỡ, Sun lại thấy cũng không tệ lắm, nhìn cậu vui vẻ chạy đi.
Chờ anh thu lại ánh mắt, liền thấy có mấy người ngạc nhiên nhìn mình, như thể không thể tin được mình vừa xem cảnh gì. Bình thường anh lạnh như băng, được xưng danh: “Không quá ba câu” lại có thể dịu dàng an ủi thằng nhỏ lắm miệng kia. Có ai nói cho bọn họ là họ gặp ảo giác phải không?
Trần Phóng về lớp, giáo viên giao bài tập về nhà rồi tan học.
Tiêu Minh đi vắng nên cậu không có chỗ đi, đành ở lại lớp làm bài tập.
Trần Phóng phòng bị viết lên nhãn vở tên của mình, tránh lại bị người ta cướp. Du Việt Trạch thấy cậu che chở đống vở, khịt mũi khinh thường.
Dọn đồ vào cặp xong, Du Việt Trạch định ra khỏi lớp thì nhận được điện thoại.
“Alo?”
Trần Phóng tò mò nhìn di động trong tay cậu ta. Cậu lần đầu tiên được thấy thứ này, Du Việt Trạch có thể nói chuyện với nó sao?
“Làm sao mà không thể đón con? Tự con phải về sao?”
Du Việt Trạch đột nhiên quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một mình Trần Phóng đang ngẩn người, cậu ta nở nụ cười tinh quái, nói với bên kia: “Không cần đâu! Con có thể tự về… Vâng, sẽ có người cùng con về!”
Cúp điện thoại, Trần Phóng cảm nhận được một loại ánh mắt không được tốt lành rơi xuống người mình, mà đầu nguồn chính là Du Việt Trạch.
“Cậu… cậu muốn làm gì?” Cậu bất an hỏi.
“Hôm nay tao phải tự mình về nhà!” Cậu ta dừng một chút, thật giống như nói lời ân xá: “Cho mày một cơ hội được đưa tao về nhà!”
“Tớ?!” Cậu chỉ chỉ chính mình: “Nhưng tớ không biết đường tới nhà cậu!” Không đúng, trọng điểm không phải chuyện này, mà là: “Tại sao phải đưa cậu ta về?”.
“Tao biết!” Cậu ta chặn ngang lời: “Tao biết đường!”
“Không được đâu…” Cậu có thể tự về mà…
“Nhưng một mình tao đi sẽ rất nguy hiểm. Nếu đã là bạn cùng bàn thì khi bạn gặp khó khăn mày cần giúp đỡ chứ!”
Cậu gật gật đầu.
“Vậy còn chờ gì nữa? Không mau đi!” Du Việt Trạch không nhịn được mà giục Trần Phóng.
“A?”
Cứ như vậy, Trần Phóng không hiểu gì mà phải vội vã cùng cậu ta về nhà.
“Tao cho mày biết, đến chỗ tao thì chỉ được đứng ngoài cửa, tuyệt đối không được vào nhà!” Trên xe bus, Du Việt Trạch độc miệng cảnh cáo Trần Phóng.
Mà cậu không để lời của cậu ta trong lòng, cậu chỉ nhìn chăm chăm ra ngoài đường, muốn nhớ rõ đường về.
Nhìn Trần Phóng vô cùng sốt sắng, Du Việt Trạch rất khó chịu. Tại sao cậu cứ bày ra vẻ mặt bị đem đi bán là thế nào?
Xe đến điểm dừng, Du Việt Trạch kéo cậu xuống xe. Trần Phóng nhìn xung quanh đều là nhà ở cao cấp, một chút cũng không giống với ngôi nhà hiện tại cậu ở đang ở, kinh ngạc há to miệng.
Du Việt Trạch thấy Trần Phóng như bà già lần đầu tiên được đi vào cung điện liền kéo tay cậu, tránh để cậu đi lạc.
Cậu cứ như vậy bị kéo xuyên qua một loạt những ngôi nhà lộng lẫy, cậu ngạc nhiên hỏi: “Cậu ở chỗ này sao?”
Du Việt Trạch gật đầu: “Đúng vậy!”
Cậu ta còn đang định nói: “Mày có muốn đến nhà tao xem…”
Cậu giành trước: “Nếu cậu đã về đến nơi thì tớ đi trước đây!” Nói xong, Trần Phóng vội vã chạy.
“Trần Phóng!” Du Việt Trạch nghiến răng nghiến lợi gọi ra hai cái tên này.
“Hả?!” Cậu khó hiểu quay lại.
Cậu ta không cam lòng nói: “Không có gì.”
Được rồi! Cậu ta Du Việt Trạch chưa từng nghẹn đến hai, ba lần không nói được lời nào với ai!
Tức giận quay đầu vào nhà, người mẹ xinh đẹp, tao nhã của cậu ta đang ngồi uống trà bên cửa sổ, thấy con trai về liền dịu dàng chào: “Việt Trạch, con về rồi!”
Cậu ta ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng!”
“Cậu nhóc kia là bạn học của con? Sao không mời bạn vào nhà ngồi chơi?” Thanh âm của tiếng cốc sứ chạm đĩa vang lên hơi chát chúa êm tai khiến cậu ta giật mình.
“Không cần đâu ạ, nó còn có việc!”
“Ồ… vậy hết cách…”
————
Trần Phóng ngồi xe bus về nhà, tiền là Du Việt Trạch cho. Cậu đối với chuyện này cho là đúng, nếu cậu đã mất công đưa cậu ta về, thì Du Việt Trạch tất nhiên phải cho cậu tiền về nhà chứ! Cậu chẳng ngại gì hết!
Được rồi, đại não của đứa nhỏ Trần Phóng từ bé đã khác người thường!
Ngồi xe trở lại trường học, Trần Phóng vừa vặn nhìn thấy Sun từ cửa trường đi ra liền hào hứng chạy tới: “Anh Tôn!”
Sun nhìn thấy cậu, ngạc nhiên: “Sao nhóc còn chưa về nhà?”
“Em vừa đưa một người bạn về nhà.”
“Bạn học?” Trong lòng Sun hoài nghi nhưng không hỏi gì: “Đi thôi, đưa nhóc về!”
Trần Phóng hỏi: “Anh, thầy không có nhà thì anh đi đâu ạ?”
“Tôi có chìa khóa nhà bọn họ…” Sun ý thức được mình vừa nói những lời không nên nói.
“Anh có chìa khóa nhà thầy sao?” Lỗ tai của Trần Phóng rất thính, cao hứng nói: “Vậy tốt quá! Em cũng có thể đến phải không?”
“Tôi không phải thầy của nhóc! Không có kiên trì chăm bẵm nhóc, về nhà trước đi!” Sun nhẫn tâm từ chối.
“Em không muốn…” Cậu lom lom nhìn anh: “Em còn rất nhiều bài tập chưa làm xong, em không có chỗ nào để làm hết, xong thì em liền về nhà, được không ạ?”
Sun không nhìn vẻ mặt như con cún nhỏ tội nghiệp của cậu, không thể tàn nhẫn làm cậu thất vọng, chẳng thể làm gì khác ngoài đưa cậu tới nhà Tiêu Minh, dùng chìa khóa mở cửa.
Để Trần Phóng ngồi trên bàn ngoan ngoãn làm bài tập, còn anh mở máy tính lên mạng.
Tiêu Minh đang trên mạng, chưa gì đã hỏi học trò ở nhà thế nào rồi.
Sun nguýt nguýt, thành thật khai báo cậu đang làm bài tập, vì vậy Tiêu Minh rất không tử tế gửi tới bài tập mà cậu cần hoàn thành trong hai ngày cho Sun, bảo anh nhớ nhắc nhở Trần Phóng hoàn anh. Sun âm thầm khinh bỉ, đúng là thầy nào trò đấy!
Trần Phóng làm xong bài tập, Sun liền đưa bài tập Tiêu Minh giao, bảo cậu mau hoàn thành.
Trần Phóng vừa nghe là của y liền điên cuồng, quên mình viết viết. Sun bất đắc dĩ liếc cậu, tiếp tục chuyên tâm vào động tác nhanh như chảo chớp của mình trên máy tính.
Đem toàn bộ bài tập hoàn thành, Trần Phóng nhìn đồng hồ. Không còn sớm nên nói với Sun: “Anh Tôn, cũng muộn rồi, em về nhà ăn cơm trước nhé!”
Mắt anh không rời màn hình nửa giây, phất tay với cậu.
Trần Phóng thu cặp sách, về nhà, bác gái đang ăn cơm, bảo cậu mau thu xếp rồi ra ăn.
Để cặp xuống, Trần Phóng đi tới, nhìn thấy Trần Tiểu Giang đang nhìn mình châm chọc, bị bác gái giục: “Tiểu Giang! Con mau ăn nhanh lên rồi còn đi học bài!”
Để sách xuống bao, Trần Phóng đi tới, nhìn thấy Trần Tiểu Giang ngồi tại chỗ, hướng hắn châm chọc liếc mắt nhìn, bị Nhị thẩm giục: “Tiểu Giang, ăn nhanh một chút, ăn xong đi làm bài tập.”
“Tiểu Phóng à, sao hôm nay con về muộn vậy? Tuy con mới năm nhất, nhưng cần phải chăm chỉ làm bài tập thầy giáo cho cho, nếu không thành tích sẽ rất kém!” Bác gái càu nhàu.
Cậu chầm chậm gật đầu: “Vâng, con biết rồi ạ!”
Bác gái còn chưa hết lời, tiếp tục nói: “Con không thông minh sẵn như Tiểu Giang nhà bác, không cần làm bài thì thành tích vẫn rất tốt. Con càng chăm chỉ bao nhiêu thì thành quả sẽ tốt bấy nhiêu, bác đây là muốn tốt cho con.”
“Vâng, con biết thưa bác!”
Bà ta lúc này mới gật đầu, gắp vào bát cậu mấy cọng rau: “Ăn nhiều chút, như vậy mới lớn được!”, còn thịt thì gắp hết cho con trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.